Thứ Tư
Ngày 23 tháng 6 năm 1999
3:55 chiều.
“Này.”
Tôi vẫn vùi đầu vào hai cánh tay. Tôi không muốn cậu ấy lại nhìn thấy tôi khóc. Tôi biết cậu ấy sẽ chẳng cười nhạo tôi – hai bạn ấy chưa bao giờ cười nhạo tôi cả. Nhưng thực sự tôi còn không biết tại sao mình khóc, ước gì cơn khóc ngừng lại. Nhưng nó không ngừng lại, tôi không thể ngừng lại và tôi ghét nó, ghét nó.
Cậu ấy ngồi xuống lề đường cạnh tôi, còn bạn ấy ngồi xuống phía bên kia. Tôi vẫn không ngẩng đầu lên và vẫn buồn lắm, nhưng tôi không muốn hai bạn ấy bỏ đi. Có hai bạn ấy ở đây ổn hơn rất nhiều.
“Cái này sẽ giúp cậu cảm thấy khá hơn,” bạn ấy nói. “Hôm nay ở trường tớ đã làm cho chúng mình mỗi đứa một cái đấy.” Bạn ấy không bảo tôi ngẩng đầu lên, vì thế tôi không ngẩng đầu lên, nhưng cảm thấy bạn ấy đặt thứ gì đó lên đầu gối mình.
Tôi không cử động. Tôi không thích nhận quà, nên không muốn bạn ấy nhìn thấy cách tôi nhìn nó.
Tôi vẫn cúi đầu, vẫn nức nở khóc, ước gì mình biết được có chuyện gì không ổn. Chuyện gì đó không ổn với tôi, nếu không tôi sẽ không cảm thấy thế này mỗi khi điều đó xảy đến. Bởi vì nó được định là sẽ xảy đến. Dù sao đó cũng là điều mà bố đã nói với tôi. Nó được định là sẽ xảy đến và tôi phải ngừng khóc, vì bố sẽ rất buồn, rất rất buồn.
Hai bạn ấy ngồi bên tôi một lúc lâu, rất lâu, nhưng tôi không biết bao lâu, bởi vì tôi không biết liệu giờ hay phút dài hơn. Cậu ấy nghiêng người đến, thì thầm vào tai tôi. “Đừng quên điều mình nói với cậu. Có nhớ cậu cần làm gì khi buồn không?”
Tôi gật đầu khi vẫn còn gục trong cánh tay, không ngước nhìn. Tôi vẫn luôn làm điều cậu ấy bảo mỗi khi sắp buồn, nhưng dẫu sao đôi khi tôi vẫn buồn.
Hai bạn ấy ở lại thêm một lúc – ít giờ, hoặc ít phút gì đấy, nhưng rồi bạn ấy đứng lên. Tôi ước hai bạn ấy ở lại được thêm mấy phút, hoặc mấy giờ. Hai bạn ấy không bao giờ hỏi tôi có chuyện gì – đó là lý do tôi yêu quý họ rất nhiều và thầm mong họ ở lại.
Tôi nhấc khuỷu tay lên, hé mắt nhìn từ bên dưới thì thấy bạn ấy đang rời đi. Tôi cầm món quà từ đầu gối lên, luồn nó qua những ngón tay. Bạn ấy đã làm cho tôi một chiếc vòng tay. Nó co giãn được, màu tím và có nửa trái tim lồng vào. Tôi trượt nó qua cổ tay và mỉm cười, dù vẫn còn thổn thức. Ngẩng đầu lên, tôi thấy cậu ấy vẫn còn ở đó, đang nhìn tôi. Trông cậu ấy thật buồn, tôi thấy thật tệ vì đã làm cậu ấy buồn như thế.
Rồi cậu ấy đứng lên, quay mặt về phía nhà tôi. Cậu ấy nhìn nó một lúc lâu mà chẳng nói gì. Cậu ấy luôn nghĩ ngợi rất nhiều, khiến tôi băn khoăn không biết cậu ấy nghĩ gì mà nhiều thế. Rồi cậu ấy rời mắt khỏi ngôi nhà để nhìn xuống tôi. “Đừng lo nhé,” cậu ấy nói, cố gắng mỉm cười vì tôi. “Ông ta sẽ không sống mãi được đâu.” Cậu ấy quay người bước về nhà mình, tôi bèn nhắm mắt lại, lại gục đầu xuống cánh tay.
Tôi không biết tại sao cậu ấy lại nói thế. Tôi không muốn bố chết… Tôi chỉ muốn ông đừng gọi tôi là Công chúa nữa thôi.
Thứ Hai
Ngày 3 tháng 9 năm 2012
7:20 sáng.
Tôi ít khi lôi nó ra, nhưng vì một lý do gì đó hôm nay tôi lại muốn nhìn thấy nó. Có lẽ cuộc nói chuyện về quá khứ hôm thứ Bảy với Holder khiến tôi chợt thấy lưu luyến. Tôi biết mình đã nói với Holder rằng chưa bao giờ tìm kiếm bố, nhưng tôi vẫn tò mò. Tôi không thể không tự hỏi làm sao một người bố có thể nuôi con mấy năm trời, sau đó lại bỏ đi. Tôi sẽ không bao giờ hiểu được điều đó, có lẽ cũng không cần thiết. Thế nên tôi chưa bao giờ cất công tìm hiểu. Tôi chưa bao giờ hỏi mẹ Karen. Tôi chưa bao giờ cố tách biệt ký ức khỏi những giấc mơ và tôi cũng không muốn chúng trở nên sáng tỏ… vì tôi thấy không cần thiết.
Lấy chiếc vòng ra khỏi hộp, tôi đeo nó vào cổ tay. Tôi không biết ai đã đưa nó cho mình, mà cũng không thực sự quan tâm. Trong hai năm sống ở trại bảo dưỡng tạm thời, hẳn tôi đã nhận được khá nhiều quà từ các bạn. Dù vậy, điều khác biệt ở món quà này là nó gắn với ký ức duy nhất tôi có về cuộc đời ngày trước. Chiếc vòng tay minh chứng quá khứ của tôi là có thật. Và biết rằng quá khứ ấy là thật lại minh chứng rằng tôi từng là ai đó trước khi là mình. Một cô bé không giống tôi bây giờ chút nào.
Một ngày nào đó tôi sẽ ném chiếc vòng đi vì tôi cần làm thế. Nhưng hôm nay, tôi cảm thấy muốn đeo nó lên tay.
***
Hôm qua Holder và tôi quyết định không gặp nhau để “thở” một chút. Tôi nói thở, vì sau đêm thứ Bảy, chúng tôi đã nằm trên giường thật lâu mà không thở được chút nào. Ngoài ra, mẹ Karen sắp về và tôi không đời nào muốn giới thiệu lại với mẹ cậu bạn tr… ôi, mặc kệ cậu ấy là gì. Chúng tôi chưa đi đủ xa để định danh được chuyện đang diễn ra giữa hai đứa. Như thể tôi chưa biết cậu ấy đủ lâu để nhắc về cậu ấy với tư cách bạn trai của mình, mà xét cho cùng chúng tôi còn chưa hôn nhau nữa. Nhưng tôi muốn phát điên lên khi nghĩ về chuyện đôi môi cậu ấy đang mơn trớn đôi môi ai khác. Vì thế cho dù Holder và tôi có đang hẹn hò hay không, tôi vẫn tuyên bố chúng tôi thuộc về nhau. Hai người có thể thuộc về nhau khi còn chưa hôn nhau không nhỉ? Là của riêng nhau và chỉ hẹn hò riêng với nhau ấy?
Tôi khiến bản thân bật cười thật to. Hoặc là lol.
Khi thức dậy sáng qua, tôi có hai tin nhắn. Tôi thực sự thấy thích trò nhắn tin này rồi. Mỗi lần có tin đến là tôi lại thấy háo hức, tôi không thể tưởng tượng email, Facebook hay bất cứ thứ gì liên quan đến công nghệ sẽ gây nghiện đến nhường nào. Một tin nhắn từ Six, tiếp tục tán dương khả năng làm bánh không chê vào đâu được của tôi, kèm theo đó là chỉ thị nghiêm túc rằng tối Chủ nhật hãy gọi điện từ điện thoại nhà nó để cập nhật cho nó nghe mọi chuyện. Tôi đã làm thế. Hai đứa nói chuyện gần một tiếng đồng hồ, Six bối rối không kém khi thấy Holder chẳng giống suy nghĩ ban đầu của bọn tôi chút nào. Tôi hỏi về Lozenro, nó thậm chí còn chẳng biết tôi đang nhắc đến ai, vì thế tôi cười rồi bỏ qua vụ đó. Tôi nhớ nó và ghét chuyện nó đi xa, nhưng vì nó thích nên tôi cũng vui mừng.
Tin nhắn thứ hai tôi nhận được là từ Holder. Chỉ vỏn vẹn, “Cứ nghĩ đến việc phải gặp cậu ở trường ngày mai là mình sợ phát khiếp. Tệ thế chứ.”
Chạy bộ thường là điểm sáng hứng khởi mỗi ngày của tôi, bây giờ thì là việc nhận những tin nhắn chê bai từ Holder. Nói về chuyện chạy bộ, chúng tôi không còn chạy cùng nhau nữa. Sau khi nhắn tin qua lại hôm qua, tôi và Holder đã quyết định tốt nhất là chúng tôi không chạy với nhau hàng ngày nữa, vì như thế là quá nhiều và quá sớm. Tôi nói với cậu ấy tôi không muốn mọi thứ giữa hai đứa trở nên kỳ cục. Chưa kể, tôi thực sự thấy không tự nhiên khi mình đầy mồ hôi, chảy nước mũi, miệng thở khò khè còn cơ thể thì bốc mùi, thế nên tốt hơn tôi nên chạy một mình.
Lúc này tôi đang đứng đần người nhìn đăm đăm vào tủ đồ vì không muốn vào lớp. Đây là tiết đầu tiên, môn duy nhất học chung với Holder, nên tôi thực sự bồn chồn không biết mọi sự sẽ thế nào. Lúc cuốn truyện của Breckin ra khỏi ba lô cùng hai cuốn khác mang cho cậu ta, tôi để đám đồ còn lại vào trong tủ. Tôi bước vào lớp học, nhưng Breckin vẫn chưa tới, cả Holder cũng thế. Ngồi xuống chỗ, tôi nhìn chằm chằm về phía cửa lớp, không chắc vì sao mình lại bồn chồn đến vậy. chỉ là có sự khác biệt giữa việc nhìn thấy cậu ấy ở đây và ở nhà – lãnh địa của tôi. Trường công vốn quá là… công cộng mà.
Cửa lớp mở ra. Holder bước vào, theo sau ngay là Breckin. Hai người bọn họ đều hướng về cuối lớp. Holder vừa mỉm cười với tôi vừa bước dọc theo một lối đi giữa hai hàng ghế. Breckin cũng mỉm cười với tôi trong khi bước ở lối đi bên kia, tay bưng hai cốc cà phê. Holder tiến đến chỗ ngồi cạnh tôi và đặt ba lô xuống, đúng lúc Breckin cũng tiến đến chực đặt hai cốc cà phê xuống. Họ ngẩng đầu lên nhìn nhau, rồi cùng quay lại nhìn tôi.
Khó xử làm sao.
Tôi đành phải làm điều duy nhất mà tôi biết trong những tình huống khó xử – đó là pha vào những lời châm chọc.
“Xem ra chúng ta đang rơi vào một tình thế khá cam go rồi, các chàng trai.” Tôi mỉm cười với cả hai người, rồi hướng mắt về cốc cà phê trong tay Breckin. “Ta đã thấy người Mormon mang cho nữ hoàng ly cà phê mà nàng yêu cầu. Rất ấn tượng.” Rồi tôi nhìn Holder và nhướng mày. “Còn ngươi, ngươi có mong muốn tiết lộ cống vật của mình không, chàng trai hết hy vọng kia, để ta có thể quyết định xem ai sẽ là người đồng hành cùng ta trên ngai vàng lớp học ngày hôm nay?”
Breckin nhìn tôi như thể tôi bị mất trí. Holder thì cười vang và nhấc ba lô khỏi mặt bàn. “Có vẻ hôm nay ai đó cần một tin nhắn để đập tan cái bản ngã đi ấy nhỉ.” Cậu chuyển ba lô sang chỗ ngồi trống trước mặt Breckin, an vị vào đó.
Breckin vẫn đứng đó, tay cầm hai cốc cà phê, mặt bối rối đến khó tin. Tôi với ra chộp lấy một cốc. “Chúc mừng, chàng hộ vệ. Ngươi là sự lựa chọn của nữ hoàng ngày hôm nay. Ngồi đi.”
Từ từ ngồi xuống ghế và đặt cốc cà phê lên bàn, Breckin tháo ba lô khỏi vai, mắt không ngừng nhìn tôi nghi hoặc. Holder ngồi nghiêng sang một bên, cũng nhìn tôi đăm đăm. Tôi chỉ tay về phía Holder. “Breckin, đây là Holder. Holder không phải bạn trai mình, nhưng nếu mình bắt được cậu ấy cố gắng phá vỡ kỷ lục nụ hôn đầu tuyệt vời nhất với một đứa con gái khác, thì cậu ấy sẽ sớm trở thành người-quá-cố-không-phải-bạn-trai-mình.”
Holder nhướng mày nhìn tôi, nụ cười thoáng cong lên nơi khóe miệng. “Cậu cũng thế.” Hai lúm đồng tiền của cậu ấy chế nhạo tôi, tôi phải ép mình nhìn thẳng vào mắt cậu, nếu không tôi sẽ bị cậu quyến rũ mà làm những điều khiến mình bị đình chỉ học mất.
Tôi chỉ tay về phía Breckin. “Holder, đây là Breckin. Breckin là người bạn mới tốt nhất của mình trên khắp thế giới rộng lớn này.”
Breckin nhìn Holder, cậu ấy bèn mỉm cười đưa tay ra bắt tay cậu bạn. Breckin bắt tay Holder một cách thăm dò, sau đó thu tay về và quay sang tôi, nheo mắt. “Cái người-không-phải-bạn-trai-cậu có nhận ra mình là người Mormon không?”
Tôi gật đầu. “Hóa ra, Holder không có vấn đề gì với người Mormon. Cậu ấy chỉ ngứa mắt trước mấy tên khốn thôi.”
Breckin cười vang và quay lại nhìn Holder. “Thế thì, trong trường hợp này, chào mừng gia nhập liên minh.”
Holder cười nửa miệng, nhưng rồi nhìn chằm chằm vào cốc cà phê trên bàn. “Mình tưởng người Mormon không được dùng caffein?”
Breckin nhún vai. “Mình quyết định phá vỡ điều luật đó vào buổi sáng phát hiện bản thân là gay.”
Holder bật cười. Breckin cũng mỉm cười. Thế là mọi thứ lại đâu vào đấy. Hay ít nhất cũng trong tiết một này. Tôi ngả người tựa vào ghế và cười khẽ. Sẽ chẳng khó khăn chút nào đâu. Thực tế, có lẽ tôi bắt đầu yêu trường công mất rồi.
***
Sau tiết học, Holder theo tôi tới tủ đồ. Chúng tôi không nói gì. Tôi đổi sách trong khi cậu ấy tiếp tục gỡ những lời sỉ nhục ra khỏi tủ đồ của tôi. Hôm nay chỉ có hai mẩu giấy nhắn, khiến tôi có chút buồn nhẹ. Bọn nó từ bỏ quá dễ dàng – mới có tuần học thứ hai thôi mà.
Holder vò hai mẩu giấy lại rồi búng chúng xuống sàn. Tôi đóng tủ đồ lại, quay về phía cậu ấy. Chúng tôi cùng dựa vào tủ đồ, đối diện nhau.
“Cậu đã tỉa tóc,” tôi nói, giờ mới nhận ra.
Holder lùa tay qua tóc và cười toe toét. “Ừ. Cô nàng mà mình biết lúc nào cũng rên rỉ về nó. Thực sự là phiền lắm ấy.”
“Mình thích kiểu đầu này.”
Cậu ấy mỉm cười. “Tốt.”
Tôi mím môi, đung đưa cơ thể trên hai gót chân. Holder cười rạng rỡ với tôi, trông mới đáng yêu làm sao. Nếu chúng tôi không đứng trong hành lang đầy người lúc này, tôi sẽ túm ngay lấy áo Holder rồi kéo lại thật gần, để cho cậu ấy biết tôi thấy cậu ấy đáng yêu đến mức nào. Nhưng tôi vội xua hình ảnh tưởng tượng ấy đi và mỉm cười đáp lại. “Mình đoán chúng ta phải vào lớp rồi.”
Holder chậm rãi gật đầu. “Ừ,” cậu ấy nói, nhưng chẳng chịu bước đi.
Chúng tôi đứng đó thêm khoảng ba mươi giây nữa trước khi tôi bật cười và đá cho tủ đồ đóng lại, rồi quay gót bước đi. Bỗng Holder chộp lấy tay tôi, kéo phắt lại, làm tôi thở gấp. Trước khi kịp nhận ra, lưng tôi đã tựa vào tủ đồ và cậu ấy đứng trước tôi, khóa chặt tôi trong đôi cánh tay. Giương ra nụ cười gian tà, cậu ấy nâng mặt tôi lên. Bàn tay phải chạm vào má tôi rồi lướt xuống hàm, ôm lấy mặt tôi. Ngón tay cái dịu dàng miết qua đôi môi tôi, khiến tôi phải tự nhắc mình rằng đây là nơi công cộng, tôi không thể hành động bốc đồng. Tôi tì người vào tủ đồ phía sau, cố lợi dụng sự vững chãi của nó để bù đắp cho lực trụ mà đầu gối đã không thể đáp ứng nữa.
“Ước gì mình đã hôn cậu tối hôm thứ Bảy,” Holder nói, thả rơi ánh mắt xuống môi tôi, nơi ngón tay cái của cậu vẫn đang miết lên. “Mình không thể ngừng tưởng tượng xem cậu có vị như thế nào.” Cậu ấy ấn ngón tay mạnh hơn vào giữa môi tôi, sau đó chạm môi – rất nhanh – lên môi tôi mà không rời ngón tay ra. Rồi cậu ấy lùi lại, ngón tay cái cũng thu về, mọi chuyện xảy ra quá nhanh đến mức tôi thậm chí không nhận ra cậu cũng đã đi cho đến khi hành lang thôi quay tròn và tôi có thể đứng thẳng dậy.
Tôi không biết mình có thể chịu được chuyện này bao lâu nữa. Tôi nhớ lại bài diễn văn rỗng tuếch đầy bồn chồn của mình vào tối thứ Bảy, khi tôi muốn cậu ấy tiến tới hôn mình trong bếp. Tôi đã hoàn toàn không biết mình sẽ phải đối mặt với những gì.
***
“Thế là thế nào?”
Chỉ có bốn từ, nhưng ngay khi đặt khay thức ăn xuống đối diện với Breckin, tôi đã biết chính xác ý tứ của chúng là gì. Tôi bật cười, quyết định tuôn ra toàn bộ chi tiết sự việc trước khi Holder xuất hiện ở bàn chúng tôi. Đây là nếu cậu ấy có xuất hiện ở bàn chúng tôi. Holder cùng tôi không những chưa thảo luận về chuyện định danh mối quan hệ, chúng tôi còn chưa thảo luận về việc thu xếp ngồi ăn trưa với nhau.
“Cậu ấy tới nhà mình hôm thứ Sáu, rồi sau mấy hiểu lầm nho nhỏ, cuối cùng chúng mình ngộ ra rằng hai đứa chỉ đang hiểu lầm nhau. Rồi chúng mình làm bánh, mình đọc cho cậu ấy mấy trang truyện diễm tình rồi cậu ấy về nhà. Tối thứ Bảy cậu ấy lại đến, nấu ăn cho mình. Sau đó chúng mình về phòng và…”
Tôi ngừng bặt khi Holder ngồi xuống cạnh tôi.
“Cứ kể đi,” cậu nói. “Mình rất thích nghe xem chúng mình phá vỡ kỷ lục nụ hôn đầu tuyệt nhất trong lịch sử những nụ hôn đầu, trong khi thậm chí còn chưa hôn nhau.”
Breckin cẩn trọng gật đầu, vẫn nhìn tôi với ánh mắt đầy hoài nghi. Hoặc là tò mò. “Ấn tượng đấy.”
“Thật là một kỳ nghỉ cuối tuần buồn đau buồn đớn,” Holder nói với Breckin.
Tôi cười vang, nhưng Breckin lại nhìn tôi như thể tôi bị điên. “Holder vốn yêu sự buồn chán mà,” tôi trấn an cậu bạn. “Cậu ấy nói thế theo ý tích cực đấy.”
Breckin hết nhìn tôi lại đến Holder, sau đó lắc đầu và cúi về phía trước, cầm nĩa lên. “Không nhiều thứ có thể làm mình bối rối đâu,” cậu ta nói, chĩa chiếc nĩa vào chúng tôi. “Nhưng hai người các cậu là ngoại lệ.”
Tôi gật đầu, hoàn toàn đồng ý.
Chúng tôi tiếp tục bữa trưa, ba người tương tác với nhau khá là bình thường, lịch sự. Holder cùng Breckin bắt đầu nói về truyện Breckin cho tôi mượn. Việc Holder thậm chí đang bàn luận về một cuốn tiểu thuyết yêu đương đã thú vị lắm rồi, nhưng sự thật cậu ấy tranh cãi về cốt truyện với Breckin còn đáng yêu hơn nữa. Thỉnh thoảng cậu ấy đặt tay lên đùi tôi, xoa lưng hoặc hôn lên mái đầu tôi. Cậu ấy làm tất cả những hành động đó như thể chúng là bản năng thứ hai, nhưng với tôi thì mỗi cử động đều đáng ghi tâm khắc cốt.
Tôi cố gắng quen với quá trình thay đổi từ tuần trước đến tuần này, không thể làm ngơ trước ý niệm rằng chúng tôi đang quá… ổn. Dù chuyện này là gì và chúng tôi đang làm gì, tất cả dường như quá tốt đẹp, quá đúng đắn, quá hoàn hảo, làm tôi nghĩ đến tất cả những cuốn truyện đã đọc – rằng khi mọi thứ quá tốt đẹp, quá đúng đắn và quá hoàn hảo, thì chỉ bởi vì cái xấu chưa thâm nhập được vào cái tốt thôi. Nghĩ đến đó, tôi đột nhiên…
“Sky,” Holder búng ngón tay trước mặt tôi. Tôi ngước nhìn thấy cậu ấy đang quan sát tôi kỹ lưỡng. “Cậu đang lạc đi đâu thế?”
Tôi lắc đầu, mỉm cười, không biết điều gì đã tạo nên cơn hoảng loạn nội tâm nho nhỏ vừa rồi. Cậu chạm tay vào dưới tai tôi và lướt ngón cái qua gò má. “Cậu đừng thất thần như thế nữa. Nó làm mình hơi sợ đấy.”
“Xin lỗi,” tôi nhún vai. “Mình dễ bị xao lãng lắm.” Tôi đưa tay lên kéo tay cậu ấy ra khỏi cổ mình, siết chặt từng ngón tay để trấn an. “Mình ổn mà, thật đấy.”
Ánh nhìn của Holder bỗng rơi xuống tay tôi. Cậu ấy lật nó lại, xắn tay áo tôi lên rồi xoay cổ tay tôi từ trước ra sau.
“Cậu có thứ này từ đâu?” Cậu hỏi, nhìn xuống cổ tay tôi.
Tôi nhìn xuống xem cậu ấy nói đến thứ gì và nhận ra mình vẫn đang đeo chiếc vòng từ hồi sáng. Cậu ấy nhìn lại tôi, tôi nhún vai. Tôi đang không có tâm trạng để giải thích chuyện này. Nó rất phức tạp, Holder sẽ hỏi thêm những câu khác, mà giờ ăn trưa thì sắp hết rồi.
“Cậu lấy nó từ đâu?” Cậu ấy hỏi lại, lần này hối thúc hơn. Bàn tay cậu ấy siết chặt cổ tay tôi, ánh nhìn lạnh lẽo, chờ đợi một lời giải thích. Tôi giật cổ tay về, không thích cách sự việc đang diễn ra chút nào.
“Cậu nghĩ mình nhận nó từ một chàng trai à?” Tôi hỏi, chả hiểu phản ứng của cậu có ý gì nữa. Tôi chưa từng liệt Holder vào tuýp người hay ghen, nhưng hành động này có vẻ cũng không hẳn là ghen. Giống như phát điên ấy.
Holder không trả lời câu hỏi của tôi. Cậu ấy chỉ trừng trừng nhìn tôi như thể tôi có một lời thú tội to đùng không chịu tiết lộ. Tôi không biết cậu ấy chờ đợi điều gì, nhưng thái độ của cậu ấy lúc này chắc chắn sẽ khiến cậu ấy lãnh một cái tát, chứ không phải lời giải thích từ tôi.
Breckin cựa mình không thoải mái trên ghế, hắng giọng. “Holder. Bình tĩnh nào, ông bạn.”
Nét mặt Holder không đổi. Thậm chí còn lạnh lẽo hơn. Cậu ấy cúi gần thêm khoảng chục phân rồi hạ giọng.
“Ai đưa cho cậu cái vòng chết tiệt này, hả Sky?”
Những từ ngữ ấy biến thành một sức nặng khôn tả đè lên ngực tôi, tất cả những dấu hiệu cảnh báo từng lóe lên trong đầu tôi vào lần đầu gặp Holder giờ lại lóe lên, lần này chúng hiển hiện thành những chữ cái to tướng sáng rực. Tôi biết miệng mình đang há hốc, mắt thì mở to, nhưng may mà niềm hy vọng không phải thứ hữu hình, nếu không mọi người xung quanh sẽ được chứng kiến cảnh hy vọng trong tôi vỡ vụn.
Holder nhắm mắt lại và hướng mặt về phía trước, đặt khuỷu tay lên mặt bàn. Trán tì xuống lòng bàn tay, cậu ấy hít vào một hơi thật sâu. Tôi không chắc hơi thở ấy để giúp cậu bình tĩnh hơn hay nhằm xao lãng để cậu ấy khỏi hét lên. Cậu ấy lùa bàn tay qua tóc và bóp chặt sau gáy.
“Chết tiệt!” Holder nói. Giọng gay gắt khiến tôi chùn lại. Rồi cậu ấy bất ngờ đứng dậy bước đi, bỏ lại khay thức ăn trên bàn. Mắt tôi dõi theo cậu ấy băng qua quán ăn mà không một lần quay lại. Cậu ấy đập cả hai bàn tay lên cửa, biến mất qua lối đi. Tôi thậm chí không chớp mắt, không hít thở cho đến khi cánh cửa quán ăn ngừng chuyển động, hoàn toàn đứng yên trở lại.
Quay sang với Breckin, tôi có thể tưởng tượng vẻ choáng váng trên mặt mình lúc này. Tôi chớp mắt và lắc đầu, tua lại toàn cảnh hai phút vừa rồi trong tâm trí. Breckin với qua bàn nắm lấy tay tôi nhưng không nói gì. Chẳng có gì để nói. Chúng tôi đều á khẩu vào giây phút Holder biến mất sau cánh cửa kia.
Chuông reo, quán ăn ồn ào người tới người lui, nhưng tôi không thể nhúc nhích. Người ta đi qua, mang theo những khay thức ăn đã hết, dọn dẹp bàn, nhưng bàn của chúng tôi vẫn y nguyên. Cuối cùng Breckin cũng buông tay tôi, cầm khay của chúng tôi đi, lại quay về lấy khay của Holder, rồi dọn sạch bàn. Cầm ba lô của tôi lên, cậu ta lại nắm lấy tay tôi và kéo dậy. Cậu ta đeo ba lô của tôi lên vai, đưa tôi ra khỏi quán. Cậu ta không đưa tôi tới chỗ tủ đồ hoặc về lớp học, chỉ kéo tôi đi cho đến khi chúng tôi ra khỏi cửa, băng qua bãi đỗ xe. Mở cửa đẩy tôi vào một chiếc xe lạ hoắc xong, cậu ta cũng chui vào, đóng cửa, quay lại đối diện với tôi.
“Mình sẽ không nói mình nghĩ gì về chuyện vừa xảy ra, nhưng mình biết nó thật tệ. Mình không biết tại sao lúc này cậu không khóc òa lên, nhưng mình biết trái tim cậu đã bị tổn thương, có lẽ cả niềm kiêu hãnh của cậu cũng vậy. Trường học chả có gì hay ho nhỉ. Chúng mình đi ăn kem đi.” Cậu ta cài số lùi rồi dần đưa xe ra khỏi bãi đỗ.
Tôi không biết bằng cách nào Breckin làm được điều đó, bởi đúng là tôi sắp òa lên nức nở và để nước mắt nước mũi rơi đầy xe, nhưng sau mấy lời cậu ta vừa thốt ra đó, tôi thực sự mỉm cười.
“Mình thích kem.”
***
Món kem có tác dụng nhưng cũng không nhiều lắm, bởi khi Breckin thả tôi cạnh xe tôi trong bãi đỗ, tôi lại chui vào ghế lái, ngồi bất động. Tôi buồn, sợ hãi, phát điên, cảm thấy tất cả những thứ hẳn sẽ phải cảm thấy sau chuyện vừa rồi, nhưng vẫn không khóc.
Và tôi sẽ không khóc.
Về đến nhà, tôi làm việc duy nhất mà tôi biết sẽ hữu ích. Tôi chạy. Đến khi trở về chui vào dưới vòi sen tôi mới nhận ra rằng, cũng giống như món kem, việc chạy thực sự chẳng giúp được gì nhiều.
Tôi lại trải qua những việc hệt như bất kỳ buổi tối nào khác trong tuần. Tôi giúp mẹ Karen nấu ăn, dùng bữa tối với mẹ và chú Jack, rồi làm bài tập và đọc sách. Tôi cố gắng làm các việc như thể chuyện kia chẳng làm tôi buồn lòng chút nào, bởi tôi thực sự mong như thế, nhưng đến giây phút trèo lên giường tắt đèn đi ngủ, tâm trí tôi lại bắt đầu vẩn vơ. Lần này nó không lang thang đi quá xa, bởi tôi cứ bứt rứt về một điều, một điều duy nhất. Thế quái nào mà Holder chưa xin lỗi nhỉ?
Lúc Breckin cùng tôi đi ăn kem về, tôi đã có chút chờ mong cậu ấy sẽ đợi tôi ở xe, nhưng cậu không ở đó. Khi lái xe vào lối xe chạy tại nhà, tôi đã mong cậu ấy ở đó, sẵn sàng phủ phục xuống van nài và cho tôi một phần giải thích dù nhỏ nhất, nhưng chẳng thấy cậu đâu. Tôi giấu điện thoại trong túi áo (vì mẹ Karen vẫn chưa biết là tôi có nó) và kiểm tra bất cứ khi nào có cơ hội, nhưng tin nhắn duy nhất tôi nhận được là từ Six, mà tôi thậm chí còn chưa đọc nó.
Vì vậy lúc này tôi nằm trên giường, ôm gối, cảm thấy tội lỗi đến khó tin vì không muốn ném trứng thối vào nhà cậu ấy, rạch tan nát lốp xe của cậu ấy hay đá cho cậu ấy tung mông lên. Bởi lẽ tôi biết mình muốn cảm thấy như thế. Tôi muốn mình bực bội, giận dữ và căm hận, như thế sẽ tốt hơn nhiều so với việc cảm thấy thất vọng trước nhận thức Holder mà tôi ở cạnh cuối tuần qua… hoàn toàn không phải Holder.
Thứ Ba
Ngày 4 tháng 9 năm 2012
6:15 sáng.
Tôi mở mắt, nhưng đến khi đêm xong bảy mươi sáu ngôi sao mới nhấc người ra khỏi giường, tung chăn để mặc vào bộ đồ chạy. Khi trèo qua cửa sổ phòng ngủ, tôi khựng lại.
Cậu ấy đang đứng bên đường, lưng quay về phía tôi. Hai tay ôm lấy đầu, những múi cơ lưng chuyển động theo từng nhịp thở nặng nhọc. Cậu ấy đang trên đường chạy, tôi không chắc cậu ấy đang đợi tôi hay chỉ tình cờ dừng lại lấy hơi, nên tôi ở yên phía ngoài cửa sổ, hy vọng cậu ấy sẽ chạy tiếp.
Nhưng cậu ấy vẫn đứng đó.
Sau vài phút, cuối cùng tôi cũng lấy đủ khí thế để bước ra sân trước. Nghe tiếng chân của tôi, Holder quay lại. Tôi ngừng bước khi mắt chúng tôi gặp nhau và đứng nhìn chằm chằm cậu ấy. Tôi không trừng mắt hay nhíu mày, chắc chắn cũng không mỉm cười. Tôi chỉ đứng nhìn.
Ánh mắt của Holder không giống mọi khi, tôi chỉ có thể dùng một từ để miêu tả nó: hối tiếc. Nhưng cậu ấy không nói gì, có nghĩa là cậu ấy sẽ không xin lỗi, có nghĩa tôi không có thời gian để cố đoán định cậu ấy lúc này. Tôi chỉ cần chạy.
Tôi bước qua cậu ấy lên vỉa hè, rồi bắt đầu chạy. Sau vài bước chân, tôi nghe thấy cậu ấy chạy theo sau, nhưng mắt tôi vẫn tập trung về phía trước. Cậu ấy không chạy lên cùng tôi – tôi cũng cố tình không giảm tốc độ vì muốn cậu ấy phải ở sau mình. Có lúc tôi chạy nhanh dần, đến mức hết tốc lực, nhưng cậu ấy vẫn giữ nguyên khoảng cách vài bước chân ngay sau tôi. Khi tới một chỗ mà tôi vẫn lấy làm mốc vòng lại, tôi cố tình không nhìn vào cậu ấy. Tôi vòng lại, chạy qua cậu ấy rồi hướng về nhà, toàn bộ nửa quãng đường này cũng y như quãng trước. Im lặng.
Còn chưa đầy hai dãy nhà nữa là về đến, tôi bỗng thấy tức giận vì Holder đột nhiên xuất hiện hôm nay, thậm chí còn tức hơn khi cậu ấy vẫn chẳng xin lỗi gì. Tôi bắt đầu guồng chân chạy nhanh hơn, chắc phải nhanh hơn bất cứ lần chạy nào trước đó, nhưng cậu ấy vẫn tiếp tục bắt kịp. Tôi lại càng điên hơn, vì thế khi rẽ về phố nhà mình, tôi vẫn tiếp tục tăng tốc chạy nhanh hết mức có thể. Dường như thế vẫn chưa đủ nhanh, vì cậu ấy vẫn theo sát. Đầu gối như rời ra, tôi đã ráng tới mức không thở nổi, nhưng chỉ còn hơn hai mươi bước nữa là tôi tới được cửa sổ phòng mình.
Tôi chỉ chạy được thêm mười bước.
Ngay khi giày chạm vào nền cỏ, tôi sụp xuống trên hai chân hai tay rồi hít thở vài hơi thật sâu. Chưa lần nào, kể cả lần chạy bốn dặm đường, sức lực tôi lại bị rút cạn đến mức này. Tôi nằm lăn ra thảm cỏ vẫn còn ướt sương, nhưng lại khiến da thịt tôi khoan khoái. Mắt nhắm lại, tôi thở hổn hển, to đến nỗi mãi mới nghe được tiếng thở của Holder ngay cạnh mình. Tôi biết cậu ấy đang nằm kế bên. Hai chúng tôi đều nằm yên, thở dốc, khiến tôi chợt nhớ về mấy đêm trước khi chúng tôi cũng nằm như thế trên giường, tĩnh trí lại sau những gì cậu ấy làm với tôi. Có lẽ Holder cũng đang nhớ đến chuyện đó, vì tôi lờ mờ cảm thấy ngón út của cậu ấy với sang lồng vào ngón út của tôi. Nhưng lần này khi cậu ấy làm thế, tôi không mỉm cười. Tôi rụt tay về.
Tôi giật tay ra, nhổm dậy và đứng lên. Bước nốt mười bước về phía nhà, tôi trèo vào phòng rồi đóng cửa sổ lại.