“1978?”
“Ban nãy thấy số đó trong sách.” Tôi thuận miệng
nói, sau đó lập tức nói lảng sang chuyện khác, “Tìm tôi có chuyện
gì?”
Lão Bát cũng không nghi ngờ, chỉ nói: “Cô dùng loại khẩu
khí này nói với ta? Lần trước thấy cô vẫn rất kính cẩn tri lễ.”
Tôi lại quên, vì vậy dựa vào đúng lễ nghi nhún người
nói: “Bát gia cát tường.” Nhưng đổi lại một câu của anh ta: “Cứ thôi
đi, nghe vẫn thấy khó chịu.” Thật khó hầu hạ! Dường như tâm tình anh ta rất tốt, cười nói: “Ngồi
đi.”
Tùy tiện tìm cái ghế dựa ngồi xuống, tôi lại muốn xem anh ta giở trò gì. Uông Phùng Niên sau khi đưa tôi vào đã không thấy tăm hơi, trong
phòng không có ai hầu hạ. Chúng tôi khách và chủ sau khi ngồi
vào chỗ, một a hoàn mặc y phục màu xanh bưng trà lên.
Tôi nâng ly trà nhấp một miếng,
chỉ cảm thấy mùi vị đậm đà, hương thơm sâu kín như hoa lan, lại nhìn nước trà xanh biếc
mang theo màu vàng óng ánh, nhân tiện nói: “Mây mù mơi kết ở Lư Sơn.”
Lão Bát ngạc
nhiên nói: “Miệng cô thật
giảo hoạt!”
Tôi nhíu mày không đáp, cứ chờ anh ta
ra tay, anh ta cũng bắt đầu hỏi tôi những vấn đề ngớ ngẩn như ‘ở trong phủ có quen
không, ‘trong nhà có còn huynh đệ tỷ muội gì không’! Tôi vừa trả lời qua quýt vừa chờ mong khi nào anh ta mới có thể đi thẳng vào vấn đề.
Sau khi tôi dằn lòng trả lời hết những vấn đề kia, cuối cùng
cũng nghe anh ta hỏi: “Về sau cô có tính toán gì không?”
Không thể nào, chẳng lẽ đây chính là cái anh ta muốn nói?
Hoàn toàn khiến tôi không hiểu gì cả. Tôi bèn nói: “Tôi không rõ ý của
ngài.”
Anh ta tưởng tôi giả ngu, nham hiểm cười nói: “Tấm lòng
của Thập Tứ đệ chắc là cô hiểu chứ? Đệ ấy nổi tiếng ngang ngược, đã chấm trúng
thứ gì đó thì mười con trâu cũng không kéo ra được. Nếu cô muốn dùng thủ đoạn vừa
nghênh vừa cự để chơi đùa thì thôi đi, bằng không cũng chỉ có cạo đầu làm ni cô
thôi!”
Hừ, chẳng lẽ tôi lại bị dọa! Tôi cười khinh bỉ nói: “Đa
tạ Bối lặc gia chỉ điểm! Thủ đoạn vừa nghênh vừa cự thì tôi có, chỉ là ngài yên
tâm, dù thế nào tôi cũng không dám đùa bỡn với người tôn quý như Thập Tứ gia
đâu! Còn có, tôi không thích ăn chay, cho nên tôi sợ sẽ không thể làm ni cô được.”
Không ngờ lão Bát nghe vậy giận quá hóa cười: “Ha ha,
cô thật đúng là cứng mềm không thua!”
Rất muốn nói tôi là loại người ‘không khuất phục quyền thế,
không đam mê giàu sang, nghèo khổ không thay đổi’, nhưng vẫn chưa có ai dùng
‘quyền lực’ với tôi (cả bố mẹ cũng chưa bao giờ đánh tôi), từ nhỏ đến lớn cũng
được coi là ‘giàu sang’, còn ‘nghèo khổ’, thật xin lỗi, vẫn chưa thử qua. Vẫn
không nên nói khoác thì hơn!
Chỉ nghe lão Bát vừa cười vừa hỏi: “Cô có người trong
lòng rồi hả?”
Thế nào tôi cũng không ngờ còn có điều này, vội vàng gật đầu
nói: “Vâng.”
“Phải không? Đối phương tên họ là gì, người ở đâu,
trong nhà làm nghề gì?”
Ặc, với cái nhìn chăm chú không nóng không lạnh của anh ta,
tôi nhụt chí nói: “Việc này trước khi Thập Tứ tới hỏi tôi, tôi sẽ nghĩ thật
kĩ.”
Lão Bát uống một hớp trà, dịu dàng khẽ cười nói: “Ta
khuyên cô tốt nhất vẫn là không cần, không lại hại nhà người ta.” Câu này
của anh ta dường như bí mật mang theo một luồng khí lạnh, thấm vào lục phủ ngũ
tạng, khiến tôi rùng mình.
Anh ta chú ý tới thái độ không được tự nhiên của tôi, cười
nói: “Ta cũng không phải tới làm thuyết khách cho Thập Tứ đệ, ban nãy chỉ
là nói đùa, cô đừng tưởng thật.”
Ai quản ngài câu nào là thật câu nào là giả. Tôi muốn tin một
câu, có lẽ cứ nên ôm ấp suy nghĩ đời này nếu không phải Thập Tứ thì không gả
đi! Vì thế tôi cũng cười nói: “Đương nhiên tôi sẽ không tưởng thật.”
Lão Bát không ngờ tôi sẽ trả lời như vậy, thoáng sửng sốt,
sau đó thở dài: “Xem ra là ta đã coi thường cô, việc này ta cũng không quản,
cô với Thập Tứ cứ từ từ mà giày vò nhau đi.”
Nói như vậy là tôi được tự do rồi! Vừa định nói có thể cho
tôi về nhà hay không, chợt nghe lão Bát từ tốn nói: “Bắt đầu từ sáng mai,
giờ này mỗi ngày cô hãy đến thư phòng.”
“Vì sao?” Tôi la lên.
“Trò chuyện với ta.” Anh ta nói, “Bởi vì cô rất
thú vị.”
Thú vị cái đầu ngài! Chẳng lẽ trên mặt tôi có khắc hai chữ
“đồ chơi”? Tôi híp mắt lườm con người vô vị này, thầm nghĩ, ngài nói
đến là tôi phải đến sao? Tôi cũng không phải đầy tớ!
Anh ta lại cười hỏi tôi: “Cô không cảm thấy nơi này rất
mát mẻ sao?”
Hình như là, chẳng lẽ là vì trước và sau phòng đều trồng đầy
cây trúc sao? Nói đến cây trúc làm tôi nhớ đến Tiêu Tương quán, tưởng tượng Lão
Bát là Lâm muội muội thật thú vị nha! Lúc tôi suy nghĩ, lão Bát vỗ ‘bốp bốp’
hai cái, một hạ nhân đi vào. Tiểu tử kia đi đến trước bàn sách, tôi cho rằng cậu
ta muốn lấy giấy bút, đã thấy cậu ta chú ý tới cái giá bên cạnh bàn. Tôi lại
không chú ý đến cái giá kì quái kia làm gì, chỉ thấy cậu ta xốc cái mành bên
giá lên, lộ ra một cái chậu đồng rất lớn, trong chậu là một khối băng tỏa hơi lạnh,
đã tan không ít, kích cỡ khoảng 40*30*20 cm.
Sau khi tiểu tử kia bưng chậu đồng xuống, lão Bát cười nói:
“Biết cô sợ nóng nên đã sai người chuẩn bị.” Tôi còn cho rằng mỗi
ngày anh ta đều xa xỉ như vậy chứ! Khoan đã, ý của anh ta có phải là, nếu tôi đồng
ý đến trò chuyện với anh ta thì mỗi ngày đều có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này
không?
“Suy nghĩ thế nào rồi?”
“Nếu ngài để tôi tùy ý mượn đọc sách trong phòng này
thì thành giao.” Quả nhiên tôi vẫn là người không có lập trường.
“Không phải cô không biết chữ sao?”
“Đúng, ngài cho tôi mượn sách xé chơi.” Tôi nói
ngài sẽ tin hả!
Từ khi tôi đến thư phòng của lão Bát giết thời gian, hạ nhân
trong phủ liền bắt đầu nhao nhao nghị luận sau lưng. Nhưng Bát phúc tấn thì lại
hoàn toàn phớt lờ, không biết có phải lão Bát đã sớm xin phép lão bà đại nhân rồi
hay không.
Nói thật, lão Bát là người bằng hữu trò chuyện rất vui, anh
ta biết rất nhiều chuyện, ở chung lâu ngày còn phát hiện ra anh ta lại khá hài
hước dí dỏm, chỉ là thỉnh thoảng có hơi tào lao. Có một lần anh ta hỏi:
“Cô thật sự không thích Thập Tứ đệ sao?”
Tôi trả lời rất thành thật: “Tôi chỉ xem Thập Tứ như đệ
đệ. Thử hỏi làm sao tôi lại có thể nảy sinh tình cảm nam nữ với đệ đệ mình chứ?”
Lúc đầu lão Bát hồ nghi nhìn tôi: “Nói càn, hình như Thập
Tứ đệ còn lớn hơn cô một năm?”
Không tin thì thôi, cả tiểu tử nhà ngươi cũng chỉ đủ làm ‘đệ
đệ’ ta mà thôi!
Anh ta nghĩ nghĩ còn nói: “Chỉ có điều cô thật sự không
giống chỉ mới mười bốn tuổi. Ài, nếu cô dám nói lý do này với Thập Tứ đệ, sợ là
giết cô đệ ấy cũng làm!”
Tôi không muốn tiếp tục đề tài này nữa, dù sao ‘thuyền tới đầu
cầu tự nhiên sẽ thẳng’. Vì thế cuộc đối thoại về chuyện này cũng chấm dứt tại
đây.
Bình thường lão Bát bộn bề nhiều việc, một ngày chúng tôi chỉ
có thể nói khoảng mười mấy hai mươi phút mà thôi. Vì vậy thời gian nhàm chán
còn lại vẫn là dọn dẹp kệ sách. Tác phẩm nho gia tôi không chạm vào, Phật bàn về
việc tham tiền tôi không có hứng thú, loại âm nhạc thơ ca tôi không hề có tế
bào thưởng thức, phần lớn đều là sách sử. Ài, trước kia nói anh Mẫn Huy bị sách
sử đục hỏng đầu, hiện tại bản thân lại sắp bước theo gót anh ấy.
Xem sách sử càng nhiều, tôi càng hối hận không thôi, quyển
nên đọc nhất lại không thấy! Sách sử thời trung học cũng lộn xộn, tốt xấu gì
cũng biết được năm của các triều đại, trí nhớ của tôi rất tốt, cho dù nội dung
không có trong đề cương thi cử cũng có thể nhớ đến tám chín phần.
Tôi quyết định dùng cách hồi tưởng lại, xem có thể nhớ được
gì không. Mở một tờ giấy, tôi viết từ cách mạng Tân Hợi, đến lúc tám quốc liên quân
xâm lược, cuộc vận động Nghĩa Hòa Đoàn, biến pháp Mậu Tuất, chiến tranh Giáp Ngọ,
phong trào Thái Bình Thiên Quốc, chiến tranh nha phiến lần hai, chiến tranh nha
phiến lần thứ nhất, trước nữa sẽ là phần lịch sử cổ đại…Trời ạ, ngay cả dòng
chữ nhỏ dưới sách giáo khoa tôi cũng nhớ được ‘Thanh Thái Tông bệnh chết, kì tử
Phúc Lâm kế vị, lấy hiệu là Thuận Trị. Lúc Thuận Trị đế kế vị chỉ mới sáu tuổi,
do Đa Nhĩ Cổn phù trợ’, dường như vẫn không có đoạn tranh đoạt trong lịch sử.
Vài năm trước nữa, dường như diễn hí khúc trong Thanh cung rất
thịnh hành, mặc dù cũng nghe được một ít, nhưng vẫn chưa xem hết vở—nói chính
xác hơn là chưa từng xem quá mười phút.
Thôi quên đi, càng nghĩ càng thấp thỏm nóng nảy, không viết
nữa. Vừa mới đặt bút xuống, bỗng nhiên có một bàn tay duỗi tới, rút tờ giấy vẫn
chưa khô mực. “Viết gì thế?” Tôi đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy đại
gia Thập Tứ đang định đọc thứ tôi vừa viết.
Cái này làm sao có thể để cậu ta đọc được? Tôi lập tức vồ đoạt
lại, chỉ mong cậu ta vẫn chưa thấy gì.
“Là gì vậy? Xem cũng không được.” Thấy tôi hung ác
trừng mình, cậu ta cũng không để ý cười cười. Tiểu tử này về lúc nào vậy? Hai
tháng không gặp, lại thấy trầm ổn hơn chút.
Cậu ta đi vào thậm chí cả người thông báo cũng không có!
Nhưng ngẫm lại lúc trước cậu ta vào nhà tôi cũng chỉ như đi vào hậu hoa viên
nhà mình, huống chi đây lại là địa bàn của bọn họ. Tôi nghĩ đến lại bực bội, vậy
mà không thể bộc phát với cậu ta, chỉ lạnh nhạt trả lời: “Viết thư về nhà
thôi.”
“Phổ Nghi là ai?” Xem ra cậu ta vẫn liếc được chút
ít.
Tôi đoán cậu ta cũng không thấy được bao nhiêu, liền nói:
“Hàng xóm nhà tôi.”
Quả nhiên cậu ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ lẳng lặng quan
sát tôi một lúc, nói: “Đã béo lại rồi.”
Tôi không để ý đến cậu ta, gấp tờ giấy kẹp vào một quyển
sách trên bàn, chờ cậu ta đi rồi sẽ thiêu hủy.
Chỉ nghe cậu ta lại hỏi: “Nghe nói gần đây nàng với Bát
ca rất gần gũi?”
Động tác của tôi cứng lại, nhìn cậu ta nói: “Thế thì
sao?”
Đột nhiên Thập Tứ tiến tới gần tôi, vươn tay muốn bắt cánh
tay tôi, làm sao tôi có thể để cậu ta làm thế, lui về sau tránh được. Tôi lạnh
lùng liếc cậu ta nói: “Đừng đến gần tôi.” Cậu ta oán hận nhìn tôi chằm
chằm, sau đó xoay người chạy đi.
Tôi thầm kêu hay, không ngờ lão Bát còn có thể dùng làm lá
chắn, ha ha, hắn thông minh như vậy chắc là biết đối phó với Thập Tứ.
Nhưng tôi cũng không đắc ý được lâu lắm, vừa mới xử lý xong
bản ghi chép ‘lịch sử trăm năm khuất nhục’ kia, Thập Tứ lại quay về. Khuôn mặt
cậu ta đã không còn vẻ căm phẫn lúc nãy, dường như rất vui vẻ nói với tôi:
“Lý Hàm, xin lỗi nàng, ta không nên nghi ngờ nàng với Bát ca.”
Bực mình! Rốt cuộc là lão Bát đã nói gì với cậu ta chứ? Bình
thường trông anh ta rất khôn khéo, tại sao cả việc nhỏ này cũng không làm được.
Sau đó Thập Tứ nói gì với tôi, tôi cũng đều phớt lờ. Cuối
cùng cậu ta chỉ nói: “Hôm nay tâm tình nàng không tốt, hôm khác ta sẽ trở
lại thăm nàng.”
Sau khi cậu ta đi, tôi liền đùng đùng nổi giận đến chỗ lão
Bát khởi binh vấn tội. Không ngờ vị nhân huynh này lại có thể khoát tay nói:
“Ta chống đỡ không được với Thập Tứ đệ. Nợ phong lưu của cô thì tự mình trả
đi, đừng kéo ta vào!”
“Ngài không giúp còn chưa tính, còn nói châm chọc thế hả!”
Tôi hận không thể đấm một quyền vào mặt anh ta, để mắt anh ta thành mắt gấu
mèo.
Lão Bát cười nói: “Việc này ta không giúp được, cô có
việc khác thì cứ nói.”
Cả buổi trời tôi mới bình ổn được cơn giận trong lòng, nói với
anh ta: “Tôi muốn mượn xe ngựa của quý phủ.”
“Cô muốn đi ra ngoài? Đi đâu?”
“Tôi tin chúa Jesus, muốn đi nghe giảng đạo ở nhà thờ.”
Anh ta nghi ngờ nhìn tôi, tôi đưa dây chuyền thánh giá cho
anh ta xem, anh ta vẫn bán tín bán nghi.
Tôi hậm hực nói: “Tóm lại ngài có cho mượn hay không hả?”
Cuối cùng lão Bát cũng nói: “Cho thì cho! Cô thật khó
hiểu, tại sao cả tôn giáo của nước ngoài cũng tin chứ?”
Có sự cho phép của lão Bát, cuối cùng tôi cũng có thể đàng
hoàng xuất phủ.
Buổi sáng mát mẻ, ra ngoại ô cưỡi ngựa một vòng, mệt thì nằm
ngửa ngây người trên thảm cỏ. Ngóng nhìn bầu trời xanh nhàn nhạt, bỗng nhiên chợt
nghĩ đến “quê hương của những đám mây” của
Phí Tường, liền nhẹ giọng hát, “mây nơi chân trời thổi qua cố hương, nó
không ngừng vẫy gọi tôi, gió đến bên người nhẹ nhàng, có giọng nói gọi tên tôi,
quay về đi, quay về đi, kẻ lãng tử phiêu bạc chân trời…” hát đến đoạn
‘đi qua vạn trượng hào hùng, lúc trở về, lại trắng tay’, vậy mà khóe mắt lại có
cảm giác ươn ướt. Tôi vội vã che mắt lại, không để nước mắt chảy xuống. Hay
khóc không có tác dụng gì cả, tôi chưa bao giờ phóng túng loại cảm xúc yếu đuối
này.
Được gió buổi sớm mang theo hương cỏ xanh tươi thổi tới một
lúc, hơi nước trong mắt dần dần tiêu tán, sau đó lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp
đi. Gần giữa trưa mới bị hơi nóng làm bừng tỉnh, chỉnh trang qua loa y phục lụa
mỏng bi đè nhàu rồi đứng dậy trở về (cũng may không có ai trộm mất ngựa lúc tôi
đang ngủ, tính cảnh giác quá thấp, phải kiểm điểm lại).
Lúc đến nhà thờ là khoảng giữa trưa mười hai giờ hơn, vừa
khát vừa đói, dù thế nào cũng chờ Chung Khả Thủ cùng dùng cơm trưa. Chung cha cố
gặp lại tôi rất cao hứng, tưởng là tôi lầm đường lạc lối biết quay đầu lại, vội
vàng bắt đầu truyền bá giáo lý Phúc Âm của Thượng Đế cho tôi. Khi anh ta phát
hiện tôi hoàn toàn ngu đần thì đã quá trễ —-anh ta đã bị tôi chụp lên cái mũ
bằng hữu, không thể không chịu đựng sự ‘bóc lột’ của tôi.
Sau khi tôi cơm no rượu say liền hỏi anh ta có sách viết bằng
chữ tiếng Anh hay không. Anh ta nghi hoặc hỏi tôi muốn loại sách đó làm gì, chẳng
lẽ tôi hiểu tiếng Anh sao? Tôi trả lời trước kia có gặp một vị tu sĩ Anh Quốc,
ông ta dạy tôi một chút tiếng Anh (lý do vô cùng kém cỏi, may mà anh ta lại
tin, bởi vậy có thể thấy được vị sứ giả của Thượng Đế này ngây thơ biết bao).
Anh ta lại ra ám hiệu với tôi, giáo hội Anh quốc rất bất mãn với tòa thánh La
Mã, tôi khúm núm đáp lời, nhưng cuối cùng vẫn nhất quyết không tha yêu cầu của
bản thân. Ban đầu anh ta nói mình không có sách tôi muốn, nhưng bị tôi quấn lấy
không còn cách nào đành phải lấy ‘bảo bối’ dưới đáy hòm ra. Ha ha, anh ta lại
có “Romeo và Juliet” nha, xem ra Tiểu Chung cũng không phải cứng nhắc như bên
ngoài! Tôi đắc ý vênh váo nói với anh ta, chờ tiếng Anh của tôi tiến bộ lại đến
nghiên cứu lý thuyết cơ học Newton với hắn. Anh ta vừa vẽ nên chữ thập trước ngực
vừa nói: “Thượng Đế! Rốt cuộc là người Anh Quốc kia đã dạy những thứ gì
cho cô chứ!” Tiếp đó bắt đầu dùng tiếng mẹ đẻ của anh ta cằn nhằn gì đó.
Lúc tiễn tôi, vẻ mặt anh ta rất phức tạp, không biết có phải
đang hy vọng tôi đừng làm phiền anh ta nữa không. Nhưng làm sao tôi có thể quên
‘bằng hữu’ tốt như Tiểu Chung chứ? Đương nhiên sẽ thường xuyên vào cánh cửa này
rồi.
Lúc trở về, tôi cố tình kêu tiểu tử đánh xe qua nhiều con đường,
dạo quanh kinh thành ngắm phong cảnh, đến sập tối mới trở lại phủ bối lặc. Những
cánh cửa bên hông đều có bậc cửa, xe ngựa chỉ có thể đi vào cửa hẽm phía sau.
Lúc tôi ra ngoài thì không có người đi theo, vào phủ lại có mấy ma ma đến dìu đỡ.
Tôi cười cười nói, “Mọi người cứ làm việc của mình đi, tôi biết đường trở
về rồi.” Bọn họ nhìn nhau không dám kiên trì, chỉ có thể tùy tôi ôm một đống
sách nghênh ngang rời đi.
Phủ bối lặc nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng có rất nhiều hoa
viên, sảnh đường, hàng lang, cũng may cảm giác về phương hướng của tôi rất tốt,
bởi vậy cũng không lo bị lạc đường. Tôi chọn con đường vắng vẻ, nhẹ nhàng đi tới.
Đá cuội hai bên đường mòn rải rác dưới cây muồng, mùa hè đã qua nhưng những
bông hoa màu hồng phấn vẫn còn nở, hoa Quan lông mềm như nhung, rất giống với
những đoá Hồng Anh Tử làm trang sức trên hàm thiếc và dây cương của ngựa, đó là
lý do vì sao lại gọi là “Dạ Hợp”. Lão Bắc Kinh trông nom loại cây này
gọi là “Cây hoa nhung”, ngày trước ở sở nghiên cứu cũng trồng một ít.
Vừa đi vừa nhìn cũng không chú ý đến tình hình phía trước,
cho đến khi chạm phải mới phát hiện đằng trước có một người. Thì ra anh ta đứng
nghiêng người, có thể là đang ngắm hoa, cũng không phát hiện ra tôi, lúc này mới
chú ý tới, chậm rai xoay người lại. Anh ta dùng ánh mắt trong trẻo lạnh lùng liếc
tôi, tôi cũng liếc anh ta. Chẳng biết sao, tình hình này làm tôi nhớ đến một
câu nói, “Gặp lại nơi ngõ hẹp, kẻ dũng cảm thắng.”
Chỉ có điều loại trạng thái này cũng không duy trì được bao
lâu, có lẽ khoảng hai ba giây sau, một thái giám chẳng biết từ đâu xuất hiện
(hình như gọi là Quế Lương bên người lão Bát), hành lễ với anh ta nói: “Nô
tài thỉnh an Tứ gia.”
Hóa ra đây là Tứ a ca.
Anh ta nhàn nhạt liếc mắt nhìn Quế Lương nói: “Đứng lên
đi.”
Quế Lương đứng dậy đáp lời: “Cửu gia, Thập Tam gia, Thập
Tứ gia đều đã đến, Bát gia sai nô tài đến mời ngài đến tiền sảnh.”
Anh ta “Ừ” một tiếng tỏ ý đã biết.
Dường như Quế Lương mới nhìn thấy tôi, nói: “Đây không
phải là Hàm cô nương sao? Ban nãy phúc tấn còn phái người đến tìm người đấy.”
Không đợi tôi trả lời, chợt nghe Tứ a ca mang chút châm biếm
nói: “Hóa ra cô chính là Lý Hàm.”
Tôi không quan trọng cười cười nói: “Đúng, tôi là Lý
Hàm.” Lại cảm thấy có hơi không cung kính, liền rũ mắt xuống, nhìn áo
choàng màu tràn tro của hắn cúi người thỉnh an. Thấy anh ta cũng chẳng có phản ứng,
chắc là có thể, tôi liền cúi người đi về.
Đến dưới hành lang thấy một a hoàn, tôi liền giao đống sách
để nàng mang về giúp, bản thân thì cần phải đến chỗ Bát phúc tấn báo một tiếng.
Bát phúc tấn thấy tôi, bật cười nói: “Cả ngày nay muội
đi đâu vậy? Nhìn khuôn mặt phơi nắng đã đỏ bừng rồi kìa!” Tôi cười đáp:
“Đi đến nhà thờ thôi.” Cô nhặt những cọng cỏ nhỏ trên người tôi, nói:
“Trên người đầy bụi đất cỏ vụn, không biết lại còn tưởng muội tìm người
đánh nhau đó!” Tôi chỉ thành thật khai báo buổi sáng ra khỏi thành cưỡi ngựa.
Cô vừa nghe đến cưỡi ngựa cũng không nói thêm gì nữa, chỉ
nói cho tôi biết, hai ngày trước Tứ a ca, Thập Tam a ca và Thập Tứ a ca vừa mới
hồi kinh, hôm nay trong phủ thiết yến tẩy trần cho họ. Tôi còn chưa nghe xong
đã thấy đau đầu, ngực buồn bực, khó thở, toàn thân khó chịu. Cô ấy buồn cười
nhìn tôi hỏi: “Nào có nhiều bệnh tật như vậy?” Vẻ mặt tôi cố nén đau
yếu, trả lời: “Trước đó vài ngày lâm bệnh nặng, có lẽ vẫn chưa khỏi hẳn,
hôm nay lại trúng gió, người có chút mệt mỏi.” Cô hỏi có muốn mời đại phu
xem một chút hay không, tôi nói trở về nghỉ ngơi một lát sẽ không sao, nếu ngày
mai vẫn không khỏe thì mời đại phu cũng không muộn.
Bát phúc tấn không có cách nào ép tôi, đành phải để tôi đi
xuống nghỉ ngơi.
Ha, tránh được một kiếp! Cũng may là không cần hầu hạ đám đại
gia kia, bằng không tôi sợ tôi sẽ bệnh lại mất!