Lạc Đường

Chương 6: Bệnh nặng



Có lẽ tôi đã bị bệnh, tinh thần vẫn cứ lúc mê lúc tỉnh.

Dường như nghe được giọng nói của mẹ: “Cao Lăng, Cao
Lăng, nghỉ hè năm nay về nhà đi. Đã rất lâu rồi mẹ và bố không được gặp
con.” Lúc đó đang nói chuyện điện thoại, trả lời như thế nào nhỉ? Hình như tôi đang tham dự
một hạng mục thí nghiệm rất quan
trọng, chờ ra số liệu, bèn nói qua loa: “Con biết rồi, có thời gian con sẽ về.” Sau đó, thí nghiệm xong xuôi,
nhưng thầy hướng dẫn phải đi Đức tham gia hội nghiên cứu thảo luận học thuật, vì tôi biết một chút tiếng Đức nên đưa tôi theo, lúc về nước thì kì nghỉ hè đã hết.
Cuối cùng, vẫn là mẹ bay từ Thượng Hải đến Bắc Kinh thăm tôi, bà ở Bắc Kinh ba ngày, thậm
chí tôi còn không dành được một ngày để ra ngoài chơi
cùng bà. Chung quy vẫn cho rằng thời gian còn nhiều, lần này không được thì còn có lần
sau. Bây giờ tôi có muốn cũng chẳng còn cơ hội nữa rồi.

Những hình ảnh
nhìn thấy trong mộng đều nát vụn.

Có lúc là bố đang ở phòng làm
việc vừa xem báo vừa hút thuốc, thấy tôi vào, biết tôi không thích mùi khói thuốc liền dập thuốc. Lại mở rộng
cửa sổ để thoáng gió, sau đó cười vỗ
đầu tôi nói: “Đại tiểu thư nhà chúng ta đã về rồi.”

Có lúc là ở phòng ngủ chất đầy tài liệu của anh Mẫn Huy, tôi cẩn thận đi sát vào chân tường, nhưng không ngờ lại đá trúng cái kệ, thế
là một núi giấy tờ như thác
nước trút xuống chân tôi.

Bỗng nhiên những hình ảnh đó chợt lóe lên, biến thành căn
nhà ổ chuột chật hẹp hỗn độn của Vương Tiểu Đào, trong thau ngâm vài cái chén bẩn,
nhìn những thứ còn thừa lại cũng đủ biết mấy ngày qua cô đều ăn mì gói để sống.
Tôi cau mày nói: “Lại ăn cái này? Cậu đã khô quắt như cây tăm rồi, còn muốn
thành xác ướp sao?” Vương Tiểu Đào lè lưỡi làm mặt quỷ, cũng không phản
bác lại. Vẫn là Lục Dĩnh đi lên khoác vai tôi, nói: “Cậu đó, nói chuyện vẫn
luôn khắc nghiệt như vậy!” Tôi nhíu mày nói: “Khắc nghiệt? Trước giờ
tớ đều rất thực tế, cậu xem cậu ấy đi, trước sau bằng phẳng màu tóc vàng hoe,
giống hệt dân chạy nạn!” Hai người liếc nhìn nhau, cúi đầu nhịn cười. Có
gì buồn cười, tôi nói ai chứ! Tôi nhìn chằm chằm Vương Tiểu Đào nói:
“Không được, ngày mai tớ sẽ cho người tìm một cô giúp việc, ít nhất cũng
giúp cậu nấu một ngày hai bữa cơm, thuận tiện dọn dẹp phòng cho cậu luôn.”

Giữa ánh trăng mông lung, cảm giác có một bàn tay dịu dàng vỗ
về khuôn mặt tôi, khó khăn mở mắt ra, lại trông thấy khuôn mặt đang rơi lệ của
mợ Quách Thị.

“Sao mợ lại khóc? Con không sao.” Một câu đơn giản
vậy thôi, nhưng giống như tôi đã dùng hết hơi sức toàn thân để nói ra, mà do âm
thanh nhỏ như vậy nên tôi vẫn hoài nghi trừ bản thân mình, còn có ai nghe được
hay không.

Mợ gật đầu, cố gắng đè nén âm thanh nức nở, tiện đà nắm tay
tôi nói: “Hàm nhi, con sẽ khỏe lại…”

Tôi không còn sức nói chuyện nữa, chỉ có thể nở nụ cười nhàn
nhạt với bà, song, ý thức lại bắt đầu dần dần mơ hồ.

Tôi lúc ngủ lúc tỉnh, hình như đã hạ sốt, nhưng cơ thể vẫn cứ
nhẹ bổng, cũng không ăn được bất cứ thứ gì.

Tựa hồ nghe được giọng nói của cậu: “Trần đại nhân, thế
nào rồi?”

Một giọng nam xa lạ khẽ thở dài: “Ài, ta kê thêm một
đơn thuốc, nhưng cũng đã cố hết sức rồi. Phần còn lại phải xem tạo hóa của đứa
nhỏ này.”

Bệnh của tôi đã nghiêm trọng vậy rồi sao! Chắc là vậy, tôi cảm
thấy dường như phía sau đang mở ra một con đường khác, nhưng hình như không phải
đường về nhà tôi!—-Đột nhiên tất cả đều biến mất, chỉ còn khoảng hư vô mênh
mông.

Tôi hiểu, cho dù Lý Hàm chết đi, tôi cũng sẽ chỉ trở về nơi
không hề có thứ gì.

Muốn kết thúc tất cả sao? Không làm Lý Hàm cũng không làm
Cao Lăng, dập tắt ngọn lửa sinh mệnh cuối cùng của thân thể này, như vậy sẽ
chìm vào giấc ngủ yên bình. Nhưng, tôi không cam lòng! Nếu cứ như vậy đi về nơi
tĩnh mịch, vậy Cao Lăng và Lý Hàm khi còn sống thì xem là cái gì? Một người để
ông trời đùa giỡn sao? Không, không được! Tôi muốn sống, vì còn sống thì vẫn
còn có từ “có thể”.

Tiếng chim “Chít chít chiếp chiếp” kêu vang.

“Ưm…” Tôi tỉnh lại, thấy ánh mặt trời soi sáng
khắp phòng. Vật lộn suy nghĩ, nhưng tứ chi vẫn không nghe theo sai khiến.

Hồng Nguyệt Nhi tựa vào bên giường bị tôi làm tỉnh giấc:
“Tiểu thư, cô, cô tỉnh rồi!” Giọng nói tràn đầy vui mừng.

Tôi nói:”Đúng vậy, vẫn tỉnh lại được.” Tôi nghe giọng
nói của chính mình vẫn còn cảm thấy có hơi mong manh. Nhưng Hồng Nguyệt Nhi lại
rất kinh hỉ nhìn tôi, có lẽ là đã rất lâu rồi tôi chưa nói chuyện.

Tôi nắm cổ tay Hồng Nguyệt Nhi, cảm thấy dưới da thịt ấm áp
kia là nhịp đập sinh mệnh chân thật. Hai mắt của cô bé này chịu đựng đỏ bừng
lên, nhưng chỉ quan tâm nhìn chằm chằm tôi, mà ngày trước tôi chỉ coi cô như mẫu
người để chơi đùa mà thôi. Cô rất chân thật, cũng giống như cha, Lý Hạo, cậu, mợ,
Khánh Quân, Khánh Bồi, đương nhiên tôi cũng thế.

“Tiểu thư?” Cô hơi nghiêng đầu hỏi.

Tôi khẽ cười, nói: “Ta muốn ăn gì đó.”

Bây giờ đã là tháng tư, cuối cùng vì trận bệnh nặng này mà
tôi đã lỡ kì tuyển chọn. Với tôi cũng xem như là chuyện tốt, nhưng cũng có người
không nghĩ như vậy. Mợ Quách Thị từng than thở với tôi: “Nếu bàn về đoan
chính thì Thiền Tuyết nhà chúng ta còn không bằng con…Ài, đây cũng là số phận!”
Đại biểu muội Ngụy Thiền Tuyết trong vòng sơ tuyển được giữ lại thẻ bài, nhưng
tuổi nàng còn quá nhỏ, năm nay chỉ mới mười ba, bằng tuổi mụ của tôi, nên phải
giữ lại cho lần tuyển chọn sau.

Tôi cười an ủi bà nói: “Không tuyển cũng được, chuyện
này cũng không có gì đáng ngại.”

“Nếu thật sự không được tuyển thì đã tốt, lần này không
ngờ lại bỏ lỡ. Ba năm sau, con đã quá tuổi, không biết phải làm sao mới tốt
đây!” Quách Thị lo lắng nói. Ý tứ của bà tôi hiểu, giống như bây giờ vì
tôi không tham gia tuyển chọn, không thể tự động kết hôn, mà ba năm sau tôi đã
mười bảy (quá mười sáu tuổi thì tính là quá tuổi), theo quy định cũng không được
tham gia nữa. Hàm ý là, ba năm này tôi không thể gả đi, mà sau ba năm nữa tôi
còn có thể tham gia tuyển chọn hay không thì không biết.

Quách Thị thấy vẻ mặt ngưng trọng của tôi, còn tưởng rằng
tôi cũng bắt đầu lo lắng mình không gả đi được, vì thế vỗ vỗ mu bàn tay tôi
nói: “Con cũng đừng lo lắng, qua vài ngày nữa để cha con trình báo lên Hộ
bộ, không chừng có thể được phép miễn tuyển chọn.”

Căn bản là tôi không lo lắng vì việc này, mỉm cười với bà
không nói gì.

Cơ thể tôi bắt đầu hồi phục dần dần, nhưng tinh thần vẫn
không hề tốt lên, mỗi ngày phần lớn thời gian đều nằm trên giường nghỉ ngơi. Bệnh
hơn một tháng, tôi phát hiện bản thân gầy mọp đi trông thấy, hai má hóp xuống,
hốc mắt hãm sâu, con ngươi lộ ra, sắc mặt lại có chút tái nhợt vàng vọt. Bộ
dáng ma quỷ này quả thật còn kinh khủng hơn cả Vương Tiểu Đào! Mấy hôm nay tôi
đã ăn uống được, ngủ ngon, khí sắc cũng dần dần tốt lên.

Hôm nay, sau khi ăn cơm trưa xong, tôi nằm trên giường đọc
sách, không tới vài trang liền ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy
có người đang nhìn tôi, ngủ rất không yên ổn, trằn trọc hai lần lại tỉnh dậy. Vừa
mở mắt ra đã thấy người không thể tưởng tượng được—Doãn Thập Tam, không, phải
gọi là hoàng tử Thập Tam đang ngồi trên ghế trước giường tôi. Hắn thấy tôi tỉnh
dậy, có hơi áy náy cười nói: “Làm ồn cô rồi à? Các nàng nói cô đang đọc
sách nên ta mới vào, không ngờ cô lại đang ngủ.”

Người này vào bằng cách nào? Tốt xấu gì đây cũng là khuê
phòng của cô nương nhà người ta, cậu ta nói vào thế nào thì vào, người bên
ngoài làm cái gì vậy chứ! Nhưng tôi đắc tội hắn cũng không tốt, vì thế cười
nói: “Không sao, vừa rồi đọc sách rồi chợp mắt một chút. Sao ngài lại tới
đây?”

“Đến thăm cô. Không ngờ cô bệnh nặng như vậy…” Cậu
ta dừng một chút, lại nói: “Thập tứ đệ không dám tới, sợ lại làm cô sợ!”

Tôi bật cười nói: “Chẳng liên quan gì tới y, ngài bảo y
đừng lo lắng.” Nhất định là tiểu tử kia đã cho rằng tôi ngã bệnh là do cậu
ta làm hại.

“Chẳng lẽ không phải vì chuyện ngày đó…”

“Không, không phải. Chỉ là trùng hợp mà thôi.” Tôi
cắt ngang lời cậu ta, phủ nhận suy đoán của cậu ta.

Thập Tam nhìn ánh mắt tôi, tựa hồ đang xác nhận tính chân thật
trong lời nói của tôi, tôi thản nhiên nghênh đón ánh mắt của cậu ta. Cuối cùng,
dường như cậu ta đã tin, rũ mắt xuống thở dài nói: “Cô đó! Hôm đó cũng quá
lỗ mãng rồi!”

Điểm ấy tôi thừa nhận, thân phận của Thập Tứ tôn quý, xem ra
cậu ta không có việc gì, nếu như có chuyện gì bất trắc, không chỉ là tôi, chỉ sợ
những người bên cạnh tôi cũng gặp xui xẻo theo. Ngày đó tôi hoàn toàn không cân
nhắc hậu quả, giờ ngẫm lại quả thật là không quá lý trí, nhưng nếu như trở lại
một lần nữa, tôi cũng không dám cam đoan mình có thể khắc chế được sự nóng giận
xúc động khi đó hay không. Vì thế tôi cũng thở dài nói: “Ài, không có lần
sau đâu.” Chỉ cần người khác không đụng đến tôi, tôi sẽ không chủ động chuốc
lấy phiền toái vào thân đâu.

Thập Tam vừa cười vừa hỏi: “Năm nay cô tham gia tuyển
tú nữ phải không?”

Tú nữ? Tôi tình nguyện làm nữ tu sĩ! Tôi rầu rĩ nói:
“Đúng vậy! Nếu không phải có trận bệnh này, biết đâu tôi còn có cơ hội làm
“mẫu phi” của ngài.”

“Khụ khụ,…” Thập Tam như bị nước bọt của mình
làm sặc, khuôn mặt tuấn tú cũng đỏ bừng lên, không thể tin trợn mắt nhìn tôi.

Nói vậy giống như đang chiếm tiện nghi của cậu ta, vì thế
tôi vội vã nói: “Chỉ đùa chút thôi, đừng để ý.”

Vẻ mặt của cậu ta vẫn giống như nuốt phải ruồi bọ, tôi đành
phải bổ sung thêm: “Ngài yên tâm, lời này tôi sẽ không nói trước mặt người
khác đâu.” Mới coi như giải quyết được ‘sự cố’ này.

Thập Tam là quý nhân bận rộn, ngồi không được bao lâu liền
đi (có lẽ là bị tôi dọa chạy).

Sau khi cậu ta đi khỏi, tôi gọi Hồng Nguyệt Nhi vào hỏi vài
câu. Hồng Nguyệt Nhi nói, lúc Thập Tam tới là gặp cữu cữu trước, sau đó mới đến
chỗ của tôi. Lúc cậu ta vào, Hồng Nguyệt Nhi vừa vào phòng bếp xem thuốc của
tôi thế nào, khi cô trở lại, Thập Tam đã vào phòng tôi rồi.

Cữu cữu? Làm gì vậy? Tại sao ông ấy không xã giao vài câu giúp
tôi cản lại chứ. Mặc dù sự phòng bị nam nữ của người Bát Kỳ không quá nghiêm,
nhưng vẫn không đến mức tùy tiện như vậy! Chẳng lẽ thấy tôi không gả đi được,
muốn thúc đẩy với Thập Tam? Thôi, suy đoán tôi lại thấy đau đầu, dù sao cũng
không trốn được chuyện này.

Nằm trên giường thời gian dài như vậy, mỡ đã ít đi nhiều, thấy
vóc người cao hơn, mặc quần áo trước kia có vẻ rất suông. Nhưng nếu thân thể
này trưởng thành theo chiều hướng của Cao Lăng thì ăn nhiều một chút nhất định
sẽ bù lại như cũ.

Khí trời cuối xuân, ánh nắng rất chan hòa. Bỗng nhiên tôi
hăng hái trở lại, tìm “Kim Bình Mai” vài
ngày trước chưa đọc xong vào ngồi dưới cây nhãn già trong sân lật xem.

Trước kia, tiểu thuyết cổ điển duy nhất tôi đã từng đọc cũng
chỉ có “Hồng Lâu Mộng”, nhưng giờ ở thời đại này, Tào Tuyết Cần còn chưa ra đời,
“Hồng Lâu Mộng” dĩ nhiên là không có rồi. Bộ “Kim Bình Mai” này, phần lớn là
miêu tả cuộc sống vụn vặt của nhà Tây Môn Khánh, chuyện ăn mặc vui đùa tán gẫu
thường ngày, tôi thích nó về mặt miêu tả tình tiết rất giống “Hồng Lâu Mộng”.
Nhưng dựa vào thói quen đọc sách của người hiện đại, có lẽ “Hồng Lâu Mộng” dễ đọc
hơn, tài văn chương cũng xuất chúng hơn.

“Kim Bình Ma” nổi danh là ‘sách tình dục’, nhưng theo tôi những
cái đó cũng không miêu tả sôi nỗi cho lắm. Lấy ví dụ là một đoạn yêu đương vụng
trộm của Tây Môn Khánh và Lý Bình Nhi đi,”Ánh đèn mờ ảo, trong màn giao
tiêu, một cánh tay ngọc vội lắc lư, một gót chân sen giơ lên cao. Một bên oanh
thanh véo von, một bên yến ngữ ngâm dài. Thật giống như Quân Thụy gặp ngỡ Oanh
Nương, như Tống Ngọc trộm thần nữ. Những lời thì thầm thề non hẹn biển loáng
thoáng vang lên bên tai như cánh bướm dập dìu trong gió, cứ bay mãi không ngừng.
Sóng triều nhanh chóng ào ạt, đôi bờ ngực tê tái không ngớt, lụa trắng bay phất
phơ, lông mi rủ xuống che mắt ngọc.”—Tất cả đều nằm trong bốn chữ lời
nói ẩn ý, kiểu diễn tả chuyện trên giường cổ điển này cũng chỉ có thế thôi. Tùy
ý mở một quyển tiểu thuyết đại chúng ở thế kỉ hai mươi mốt cũng miêu tả tình dục
thực tế rõ ràng hơn nhiều.

Đang đọc hăng say, Xuyến Vân vào bẩm báo nói có người tới
tìm tôi. Tôi hỏi là ai, cô chỉ trả lời là nam, mười bốn mười lăm tuổi. Tôi
không cần đoán cũng biết là ai, cười nói với Xuyến Vân: “Cho y vào
đi.”

Xuyến Vân đáp lời lui xuống. Tôi đặt quyển sách xuống bàn
đá, châm nước vào cốc trà màu thiên thanh. Kiểu dáng bộ đồ trà này phỏng theo
kiểu dáng của Tống Quan Dao, tôi rất thích màu sắc của nó nên xin cữu cữu luôn
cả một bộ sứ trắng.

Vừa mới buông cốc trà xuống, chỉ thấy tiểu đệ Thập Tứ hơi do
dự đi vào cửa viện.

Tôi mỉm cười cúi người với cậu ta bày tỏ lời chào hỏi, cậu
ta lại vẫn dè dặt nhìn tôi, đi cũng rất chậm, cả buổi trời mới từ từ đến bên cạnh.
Cậu ta bày ra bộ dạng có thể đào tẩu bất lúc nào khiến tôi cảm thấy hơi buồn cười,
nhìn tôi bệnh tật thế này chẳng lẽ còn sợ tôi đánh cậu ta sao? Vì thế cười hỏi:
“Hôm nay Thập Tứ Gia làm sao vậy? Chỗ của tôi có sài lang hổ báo ngài cũng
không đến mức sợ như vậy chứ?”

Cậu ta có chút lo lắng nhìn tôi, nói: “Ta chỉ sợ nhìn
thấy cô cười. Vẻ mặt khó gần ngày thường của cô còn không sao, lúc cười lại chẳng
có gì tốt đẹp! Lần trước đã…” Cậu ta chưa nói xong đã liếc mắt nhìn trộm
phản ứng của tôi.

Tôi nói: “Lần trước là tôi có lỗi với ngài, không bị lạnh
cóng chứ?”

“Không sao, chỉ bị hắt hơi hai ngày thôi.” Thập Tứ
lại nghi ngờ hỏi: “Cô thật sự không tức giận sao?”

Tôi cười đáp: “Sao có thể giận suốt hai tháng chứ! Lại
đây ngồi đi!”

Dường như tim cậu ta đã buông xuống phân nửa, ngồi xuống ghế
đá đối diện tôi, sau đó có chút giận dữ nói: “Bị đẩy xuống ao nước lạnh rõ
ràng là ta, tại sao cô cũng bệnh thành cái dạng này rồi!”

Nước đun trên bếp lò bên cạnh đúng lúc sôi lên, tôi hơ hơ
cái cốc rót cho hắn một cốc trà nhỏ.

“Không liên quan gì tới ngài, cái này gọi là khó tránh
khỏi kiếp nạn.” Không phải vận xấu nhìn trúng ập xuống đầu thì làm sao có
thể bị đúng lúc này chứ?

Thập Tứ vội la lên: “Xí, cái gì mà ‘khó tránh kiếp nạn’!
Cô không thể nói những lời êm xuôi một chút được sao?”

Tôi cười cười không nói gì. Cậu ta hớp một ngụm trà, khẽ nói
thầm: “Lại gầy giống cây củi như vậy.” Tiểu tử này! Không mở bình thì
ai mà biết trong bình có gì, thật muốn đập cho cậu ta một trận! Nhưng ngẫm lại,
cuối cùng tôi vẫn không dám động tay động chân với Kim Chi Ngọc Diệp, long tử
phượng tôn như cậu ta.

Tôi thấy không ai đi theo bên người cậu ta, liền hỏi
“Sao chỉ có một mình ngài?” Người trong cung thật sự yên tâm để các
hoàng tử tôn quý này một mình đi khắp nơi sao?

Không ngờ Thập Tứ lại khó chịu nói: “Sao cô cứ nhớ đến
Thập Tam ca thế? Huynh ấy đâu có rãnh rỗi như vậy, sáng sớm đã bị hoàng a mã gọi
đi rồi!”

Ai nhớ ai chứ? Tôi cau mày nói: “Ai hỏi ca ngài đâu
nào? Tôi hỏi tại sao bên cạnh ngài không có tùy tùng nào?”

Sắc mặt của Thập Tứ lập tức tốt lên, cười nói: “Sao có
thể cho bọn họ vào viện được! Ta để bọn họ ở bên ngoài hóng mát”. Cậu ta lại
hỏi tình hình của Lý Hạo. Tôi nói với cậu ta, về cơ bản thì Lý Hạo ở Thịnh Kinh
cũng nhàm chán giống cậu ta vậy, hai ngày trước vừa mới viết thư than phiền với
tôi bạn bè ở học phủ không tốt. Thập Tứ hỏi tôi có nói thân phận của cậu ta cho
Lý Hạo biết hay không, tôi trả lời còn chưa kịp nói, cậu ta bảo tôi ngàn vạn lần
đừng nói cho Lý Hạo biết. Tôi đã nói được, đồng ý là đồng ý, có làm hay không
thì còn xem sao đã.

Không lâu sau, Hồng Nguyệt Nhi đưa điểm tâm chiều của tôi
lên. Tôi cười nói với Thập Tứ: “Không phải ngài nói tôi gầy quá sao? Hiện
tại thì tôi ăn một ngày năm bữa, sẽ sớm béo trở lại thôi.”

Thập Tứ nhìn mì phở trong chén hoa xanh, hỏi: “Đây là
cái gì?”

“Miêu nhĩ đóa (*), làm từ bột mì, trộn với gà xé phay,
chân giò hun khói, nấm hương, măng, sò khô, đậu phụ nấu với nhau. Tôi vừa nói vừa
mếm một ngụm, nhìn chung cũng hợp khẩu vị, liền nói với Hồng Nguyệt Nhi,
“Lần này đã khá hơn rồi. Nói với đầu bếp Lý về sau cứ làm đúng hương vị
này là được.”

Thập Tứ nói: “Thơm quá à, ta cũng muốn nếm thử.” Lại
định cầm muỗng canh của tôi. Tiểu tử không có vệ sinh, tôi đánh “bốp”
vào tay cậu ta, phân phó Hồng Nguyệt Nhi: “Bưng lên một xuất nữa cho Thập
Tứ gia.” Hồng Nguyệt Nhi mỉm cười đáp lời lui xuống.

Thập Tứ vẫy vẫy tay phải bị tôi đánh, lầu bầu: “Keo kiệt.”

Tôi vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Cái gì “keo
kiệt”! Tôi còn uống thuốc đó, nhỡ đâu lại lây bệnh cho ngài thì sao.”

Chỉ chốc lát sau Hồng Nguyệt Nhi liền bưng lên một chén nữa.
Thập Tứ múc một muỗng, cũng không vội ăn, hỏi: “Tại sao lại gọi là miêu nhĩ
đóa?”

Tôi nói: “Ngài ăn sẽ biết.”

“Trắng như tuyết, xanh biên biếc, màu sắc này thật sự rất
đẹp mắt!” Thập Tứ nói xong nếm một ngụm, “Ăn lại rất dai.” Dường
như cậu ta rất vừa lòng với hương vị này, bắt đầu một muỗng tiếp một muỗng đưa
vào miệng. Mặc dù cậu ta ăn nhanh nhưng tướng ăn lại rất nhãn nhặn, không hổ là
‘đệ nhất gia đình’ có giáo dưỡng! “Rốt cuộc vì sao lại gọi là miêu nhĩ
đóa? Cô còn chưa nói đó” Cậu ta vừa ăn vừa hỏi.

Tôi cười đáp: “Còn chưa biết sao? Cách làm món này là
chọn mèo con ra đời khoảng mười ngày, cắt lấy tai nhọn rửa sạch, thêm nước
chưng lửa nhỏ hai canh giờ…”

“Phốc—-” Thập Tứ phun ra một ngụm. Cũng may là
tôi đã chuẩn bị trước mới không bị cậu ta phun vào mặt. Tôi nín cười nói với Hồng
Nguyệt Nhi: “Mau, lau cho Thập Tứ gia.”

Hồng Nguyệt nhi đã sớm chuẩn bị khăn, vội vàng lau cho Thập
Tứ, cô nàng thấy bộ dạng đáng thương muốn nôn mà không được của cậu ta liền
nói: “Gia đừng vội, tai mèo này là làm từ bột mì tạo hình thành lỗ tai
mèo, chỉ tương tự thôi, không phải là thật đâu!”

Rốt cuộc tôi cũng không nhịn được bật cười: “Ha ha,
ngài, ngài lại…Đã nói trước là làm từ bột mì rồi!”

Thập Tứ bị tôi làm tức không thốt nên lời. Tôi vừa cười vừa
nói: “Lỗ tai heo đã ăn rồi, sao tai mèo lại không ăn được? Ở Quảng Đông
còn có người ăn chuột con kìa!” Hắn vẫn trưng ra khuôn mặt không đếm xỉa đến
tôi. Ài—-, tôi không hề muốn dỗ con nít, tạm thời nhỏ giọng mềm mại nói xin lỗi
thử xem: “Giận rồi à? Cho tôi xin lỗi không được sao? Nam tử hán đại trượng
phu mà chút chuyện ấy cũng không độ lượng được sao?”

“Cô thật làm mất khẩu vị!” Cậu ta trừng tôi nói:
“Ta đi đây.”

“A, không tiễn.”

Thập Tứ hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi.

Cậu ta vừa đi ra ngoài, tôi liền ngã sấp trên bàn đá, không
được, cười đến mức sắp bị rút gân rồi. Tiểu tử này thật đáng yêu, thú vị giống
hệt Lý Hạo vậy. Bỗng nhiên cảm giác được có người đỡ vai tôi, có lẽ là Hồng
Nguyệt Nhi. Vì thế tôi ngẩng đầu nói với cô: “Ta không sao.” Lại thấy
khuôn mặt kề sát của Thập Tứ. Tại sao cậu ta đi mà còn quay lại?
Còn đang nghi hoặc, chợt nghe cậu ta nói: “Ở nhà tịnh
dưỡng cho khỏe, qua vài ngày nữa cô khỏe hơn chút chúng ta sẽ cùng đi cưỡi ngựa.”

Tôi thất thần đến quên trả lời, Thập Tứ nói xong cũng rời khỏi,
lần này là đi thật rồi? Cái gì mà ‘khỏe’ hơn chút, giống chăn heo quá vậy.
Không ngờ cậu ta còn có khiếu hài hước thiên phú. Ai ôi, cười đau bụng luôn rồi!

Cha rất nhanh đã trình báo với hộ bộ giải thích về trường hợp
của tôi, hộ bộ lại trả lời: để đó sẽ giải quyết. Đúng là cái mà người ta gọi là
quan liêu! Cha cũng không còn cách nào, dù sao cũng không thể trình việc nhỏ
này lên trên được. Ông chỉ viết thư an ủi tôi, ba năm sau tôi vẫn chưa già,
không lo không có người thích, nếu đến lúc đó không thể tham gia tuyển chọn thì
càng tốt, ông ấy sẽ tìm một nhà chồng tốt cho tôi (đại khái là như vậy). Được rồi
được rồi, tôi vốn đã hai mươi bảy năm chưa lấy chồng, đương nhiên cũng sẽ không
vì ế ở tuổi mười bảy mà buồn phiền (hơn nữa người xưa đều tính tuổi mụ, tôi mới
mười sáu thôi).

——

(*) Miêu nhĩ đóa (tai mèo)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.