Là Yêu Hay Hận

Chương 7: Ô hồng ấy còn vương hạt mưa, nàng thướt tha xinh đẹp như hoa đào



Trận chiến Hổ Dương quan đó là thắng lợi đầu tiên của Tiêu Bắc Thần, chiến công vang cả Cửu châu, Dĩnh quân uy phong, đảo khách thành chủ, chiếm được lợi thế từ chính phủ trung ương miền nam. Uy danh của Tiêu đại soái chấn động cả nước, thiếu soái Tiêu gia lại là thiếu niên kiệt xuất, đầy khí khái anh hùng. Hiện tại thế lực Tiêu gia bừng bừng như dầu sôi.

Dinh thự Tiêu gia đông như trẩy hội, người từ nam đến bắc đều tới tâng bốc nịnh hót. Hơn nửa con đường ô tô xếp thành hàng, từ đó thành Bắc Tân truyền nhau một câu: “Ai cần tìm con rể thì nhà họ Tiêu có chàng Tiêu”.

Tiêu Bắc Thần xa nhà đã hơn bốn năm, đây là lần đầu tiên hắn về nhà sau từng đó thời gian. Cả phủ ai cũng vui mừng hân hoan. Dì bảy cùng mọi người trong nhà đợi trong phòng khách, bất chợt nghe thấy tiếng lính canh ngoài cửa hô hào hùng: “Chào!” Tiếp đó là tiếng bước chân dồn dập, Tiêu Bắc Thần dẫn đầu, bước vào cùng vài vị sỹ quan.

Vừa thấy hắn thì dì bảy cảm thấy trước mặt sáng ngời, Tiêu Bắc Thần mặc trang phục quân đội cổ đứng, khuôn mặt dưới chiếc mũ cực kỳ anh tuấn, tay cầm đôi găng tay còn bám tuyết trắng không nhiễm chút bụi. Gót sắt sau đế giày sáng loáng, dáng hắn hiên ngang oai hùng, “ngọc thụ lâm phong” cũng chỉ như thế này mà thôi.

Mắt dì bảy ươn ướt, bỗng nghĩ giờ phút này sao lại khóc được nên vội vàng lấy khăn tay lau lau khóe mắt, mừng rõ đi đến đón hắn: “Người đi xa quê hương nay đã trở về rồi, chú ba, sao nhìn con dì thấy nghiêm túc thế, đây là nhà con, không phải Hổ Dương quan.”

Hắn cười: “Con chưa gặp cha thì con không dám thả lỏng.”

“Biết ngay là vì vậy mà.” Dì bảy liếc mắt lên trên lầu: “Đại soái đang đợi con trên lầu, từ sáng đã tức giận chẳng rõ vì sao nữa, chỉ tại chuyện con về đấy.”

“Sao con vừa về còn chưa kịp nói tiếng nào cha đã tức rồi?”

“Có lẽ là thấy mất mặt,” dì bảy dẫn hắn lên lầu, cười như hiểu rõ mọi chuyện: “Ông ấy đánh Hổ Dương quan bốn năm mãi không được, con đánh nửa năm đã thắng. Cái mặt già nua của ông ấy chẳng biết giấu chỗ nào nữa. Sáng nay còn bực tức với mấy chậu hoa bên ngoài, nếu không phải Hàng Cảnh kéo thì sợ là mấy chậu lan đó cũng bị đạp vỡ hết.”

Tiêu Bắc Thần thấy lòng chợt quặn, hắn hỏi: “Dì bảy, Hàng Cảnh…”

Dì bảy đáp: “Chú ba, dì biết con nhớ nhung ai, yên tâm, bốn năm trước dì hứa gì với con thì vẫn luôn nhớ rõ.” Nói xong thì đã đến trước cửa thư phòng, dì bảy giơ tay gõ cửa rồi báo: “Đại soái, Bắc Thần về rồi.”

Tiêu đại soái đứng trong phòng ừ một tiếng, dì bảy đẩy cửa cùng hắn đi vào. Vừa vào liền thấy ông đang ngả nửa người trên chiếc giường mây trước giá sách, tay cầm chiếc tẩu bằng ngọc khắc hình tỳ hưu vẫy tài lộc, hít vào mấy hơi rồi nhìn hắn, hừ một tiếng.

“Tôi còn tưởng là chuyện gì chứ, mấy ngày này thất phu nhân lật ngược cả cái phủ lên, đến mức chẳng ai trong nhà được yên, hóa ra là Tiêu các hạ tới.”

Hắn đi lên rồi quỳ ngay ngắn trước mặt ông: “Cha.”

Tiêu đại soái không nói gì nữa, chỉ phì phò tẩu thuốc, mắt khép hờ. Dì bảy đi tới, vẫy khăn xua đi khói thuốc, cười nói: “Chẳng trách người ta nói già càng trẻ con, giờ thì em hiểu rồi. Bình thường lúc nào trong lòng cũng nhớ, khó khăn lắm nó mới về, lại còn lập đại công, thế mà giờ lại nghiêm túc thế. Được rồi, đại soái không nói chuyện với chú ba thì cũng đừng có phiền lòng khi chú ấy đi đấy. Đi, đi với dì, chúng ta xuống lầu nói chuyện của chúng ta.”

Dì bảy nói một cách vui vẻ, Tiêu đại soái đang ngả người trên giường mây mở trừng mắt, đập cạch cái tẩu lên trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, ông nói: “Lô súng đạn mua từ Nga đó bao giờ mới về?”

Câu này là hỏi Tiêu Bắc Thần, giọng nói đã dịu đi nhiều, hắn đáp: “Ngày mai về, con đã giao việc đó cho Hứa Tử Tuấn. Lô súng đạn này đủ trang bị cho ba lữ đoàn, có thể mở rộng doanh trại phía nam thêm 15 nghìn người, muốn bảo vệ Hổ Dương quan thì không thành vấn đề.”

Tiêu đại soái ừ một tiếng rồi nói: “Con đứng lên đi.”

Hắn bèn đứng dậy, dì bảy thấy không khí thoải mái thì cười hớn hở: “Đại soái, em thấy Bắc Thần xuất sắc thế này thì chợt nhớ đến một câu, hôm nay không nói ra thì không được.”

“Câu gì?”

“Câu đó của người xưa phải nói thế nào đây, Bảng vàng đề tên, đuốc hoa đêm động phòng*. Lão tam nhà chúng ra hôm nay cũng coi như là bảng vàng đề tên rồi, còn đuốc hoa đêm động phòng đó có phải đại soái cũng nên nghĩ tới không, lẽ nào đại soái không muốn bế cháu?”

* Bốn niềm vui lớn của đời người: Bảng vàng đề tên, Đuốc hoa đêm động phòng, Đại hạn gặp mưa, Đất khách gặp bạn cũ.

Tiêu đại soái ngẩn ra, nhìn dì bảy có vẻ đã dự liệu trước, cuối cùng vẫn dao động, ông hỏi: “Em đã tính từ lâu rồi?”

“Anh xem Lâm cô nương trong phủ với Bắc Thần có phải là một đôi trời sinh không?”

Tiêu đại soái trừng mắt nói: “Trời sinh cái quái gì! Đừng có hạ thấp Hàng Cảnh.”

“Làm gì có cha nào chì chiết con trai mình như thế!” Dì bảy thấy vậy thì cũng bực mình, “Em thấy, trên đời này cũng chẳng có ai giỏi hơn chú ba. Em quyết định rồi, mai em sẽ đề cập chuyện này với Lâm cô nương, để thân nay càng thêm thân thiết. Gả Cảnh Hàng nhà ta cho người khác em không yên tâm.”

Tiêu đại soái thấy dì bảy quả quyết, lại nhìn sang Tiêu Bắc Thần đang đứng thẳng tắp bên kia, ngẫm thấy dì bảy nói cũng có đôi phần có lý, ông im lặng một hồi rồi đáp: “Nếu Hàng Cảnh có thể ở lại nhà chúng ta lâu dài thì là chuyện tốt, tất nhiên tôi đồng ý, nhưng nhất định phải để người ta cam tâm tình nguyện, nếu có không có ý gì với thằng ba thì coi như không có duyên số. Tôi sẽ vẫn nuôi nó như con đẻ, dù nó thích ai, dù là người lao động bình thường nhưng nó gật đầu thì tôi sẽ đồng ý gả nó đi một cách hoàng tráng, cùng lắm thì tặng nhiều đồ hồi môn hơn chút là được.”

***

Trong vườn có vài cây táo, cũng đang bày mấy con diều. Cái cổng lớn đang mở, trên cổng có cắm vài chiếc chong chóng giấy nhiều màu, quay tròn khi gió thổi tới. Giữa vườn là một chiếc bàn to, cạnh bàn hơi bị sứt mẻ, bàn bày đủ loại bút và màu vẽ, Lâm Hàng Cảnh ngồi ngay ngắn trước bàn, tóc dài buộc ra sau, một ít tóc đen xõa xuống bay bay, bay chạm đầu vai rồi lại rủ xuống. Cô mặc bộ váy lụa xanh mát mẻ trông rất nhã nhặn, đang chăm chí vẽ con diều thì bỗng nghe tiếng người đến. Mục Tử Chính đội mũ lệch, cầm con diều hình diều hâu đi từ trên lầu xuống, giơ giơ nó lên với cô, sự vui vẻ tràn đầy trên mặt.

“Cậu xem, tớ lại làm xong một chiếc rồi.”

Hắn nhìn lướt qua liền thấy tất cả số diều trong vườn đều được tô màu, đôi mắt sáng trợn to, hắn hỏi đầy kinh ngạc: “Cậu vẽ xong hết rồi? Nhanh như thế?”

Cô ngẩng đầu cười, tay vẫn cầm bút lông: “Tô được nhiều thế này thì khi sư phụ sư nương cậu về chắc chắn sẽ thưởng cho cậu.”

Hắn nhìn những con diều đẹp đẽ trong vườn thì lặng im một lúc lâu, sau đó quay mặt nhìn Lâm Hàng Cảnh, nháy nháy mắt và nói nghiêm túc: “Nếu cậu bán diều nhất định sẽ giàu to.”

Cô hỏi: “Giàu thì có gì tốt?”

“Giàu có gì tốt hả? Rất nhiều cái tốt đấy.” Hắn cầm con diều ngồi xuống đối diện cô, đôi mắt đen bên dưới chiếc mũ đầy hưng phấn: “Có thể mua được thứ mình thích, không bị bắt nạt nữa, còn không bị mệt, không phải ngày nào cũng bận rộn.”

Lâm Hàng Cảnh hơi cúi đầu, nở một nụ cười khổ: “Dù có gia tài bạc triệu thì cũng chỉ vẫy gọi tai họa mà thôi, luôn luôn có người dòm ngó, chỉ trong một đêm cũng có thể mất hết. Có khi còn khiến chia cắt người thân, vậy thì càng không hay.”

Mục Tử Chính ngạc nhiên: “Vậy cậu thấy thế nào mới là tốt?”

Cô cười nhẹ nhàng, đẹp đẽ như hoa loa kèn trắng: “Tất nhiên chỉ cần một cái nhà thuộc về mình, cũng không cần gì nhiều, một căn phòng nhỏ là được, mỗi ngày cơm canh đạm bạc, rau xanh đậu phụ, ba bữa một ngày, cứ bình yên như thế mà sống.”

“Vậy chẳng phải là khổ cậu sao?”

“Mình không sợ khổ.”

Mục Tử Chính nhìn cô một hồi, hắn trầm mặc rồi chợt cười: “Vậy mình không giàu nữa, mình bán diều, bán cả đời luôn. Rau với đậu phụ mình cũng thích ăn.”

Ý hắn đã quá rõ, mặt cô dần đỏ bừng, cô cúi đầu, tay cầm bút chấm vào màu vẽ nhưng cũng không tô tiếp nữa. Mục Tử Chính luôn nhìn cô, ánh mắt sáng long lanh khiến trái tim cô đập loạn, cô đặt bút xuống rồi nói: “Tớ phải về rồi.”

Hắn vội đi cùng cô, thấy cô hốt hoảng đi ra cổng, chân vấp phải bậc cửa ở cổng rồi người chuẩn bị ngã về phía trước, hắn lập tức giơ cánh tay cản lại, không ngờ lại ôm cô vào lòng. Mục Tử Chính cảm thấy rất lòng mình mềm mại, thơm ngát, cậu bạn nhỏ làm diều giấy ngẩn người ngay lập tức. Lâm Hàng Cảnh xấu hổ, mặt đỏ bừng, giãy ra khỏi lòng hắn rồi đi nhanh đến cuối ngõ nhỏ, cũng không dám ngẩng đầu lên.

Mục Tử Chính ngơ ngẩn một lúc lâu, hương thơm vẫn còn, cánh tay vẫn duy trì tư thế như cũ, tê rần rồi nhưng cảm giác cô ở trong vòng ôm của hắn vẫn còn rất rõ ràng. Hắn cứ đứng đó như mất hồn, đến khi những hạt mưa to như hạt đậu rơi vào mặt hắn thì hắn mới tỉnh lại. Ngẩng đầu nhìn trời, chẳng biết từ lúc nào mà trời đã đầy mây đen. Mưa mùa hạ đến rất nhanh, chỉ chốc lát mưa đã rơi nặng hạt.

Mục Tử Chính cứ đứng trong mưa rồi bất chợt nhớ ra lúc này sợ là Lâm Hàng Cảnh đi tay không trong mưa. Hắn lo lắng, cũng chẳng nghĩ được gì nữa mà chạy thẳng vào làn mưa. Thấy đầu ngõ nhỏ có bán ô thì xông vào lấy một cái ô giấy màu hồng rồi móc hết tất cả tiền trong túi ra, không kịp đếm bao nhiêu đã đưa hết cho người bán ô. Hắn cầm cái ô hồng chạy theo hướng Lâm Hàng Cảnh đi.

Mưa rơi vừa nhanh vừa lạnh, đường phố ngập một tầng nước, người đi bộ, người bán hàng rong đều vội vã tìm chỗ trú mưa. Cô đứng trú dưới mái hiên một ngôi nhà nhìn trời mưa như trút nước. Cô không bị ướt chút nào nhưng lại thấy Mục Tử Chính chạy vội trong mưa, hốt hoảng tìm kiếm gì đó, cô gọi một tiếng: “Mục Tử Chính.” Hắn nghe thấy, quay người nhìn thấy cô đứng dưới mái hiên thì chạy đến.

Cả người hắn ướt sũng, đến miệng cũng trở nên trắng nhợt do mưa to, cô hỏi: “Cậu ra ngoài làm gì thế?”

Hắn đưa chiếc ô hồng đến trước mặt cô, cánh tay cầm ô đầy nước mưa, hắn vẫn đang cười như mưa không hề phả vào hắn vậy: “Để đưa ô cho cậu.”

Cô nhìn chiếc ô trong tay hắn, ngẩn ra hỏi: “Chẳng phải cậu có ô trong tay sao, sao không mở ô? Lại để bị ướt thế này.”

Hắn cũng ngớ người nhìn chiếc ô trong tay, ngại ngùng vuốt tóc rủ xuống do nước mưa, cười cười: “Tớ quên mất.”

Cô rung động, như có một cơn gió ấm áp thổi qua. Mục Tử Chính đứng trước mặt ướt như chuột lột, cả người đều là nước mưa, cô giơ tay cầm lấy chiếc ô hồng, nắm chặt, cũng không biết nên nói gì mới được. Tim cô đập dồn dập, mặt hồng hồng. Mưa ngày càng ngớt hạt, mưa hạ đến nhanh đi nhanh, vừa đó đã chỉ còn mưa phùn nhẹ. Cô bung ô ra, nói nhỏ: “Cảm ơn cậu.”

Hắn hỏi: “Nhà cậu ở đâu? Tớ đưa cậu về.”

“Không cần đâu.” Cô lắc đầu ngay tức khắc, không dám cho hắn biết thân phận của mình. Một lúc sau cô cúi đầu nói nhỏ: “Để lần sau tớ trả lại ô rồi tô thêm diều cho cậu.”

Hắn đang định nói thì cô đã cầm ô đi vào làn mưa phùn, hắn nhìn theo bóng cô. Lâm Hàng Cảnh không dám quay đầu lại, chỉ chăm chăm đi về phía trước, luôn cảm giác ánh mắt hắn ở sau lưng, luôn nhìn theo cô. Trong tim có cảm giác rất kỳ lạ, không phải là hoảng hốt, mà là yên tâm.

Trận mưa phùn đó mãi không ngớt. Cô không bắt xe mà cầm ô đi bộ cả một đường về dinh thự. Cô đi theo con đướng đá nhỏ về hướng tòa lầu kiểu tây của dì bảy, đi qua bờ giậu nhiều hoa màu sắc, đến thẳng khu vườn. Hơi ngẩng đầu nhìn những chùm hoa tử đằng rủ xuống trên giàn cao, chúng khẽ lay động trong những trận gió nhẹ. Cô cứ nhìn như vậy, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Mục Tử Chính cầm ô chạy trong mưa, lòng lại thấy ấm áp, cô nở nụ cười bên môi. Bỗng nhiên có tiếng gọi cô từ xa.

“Hàng Cảnh…”

Cô vẫn cười, tay cầm ô, từ từ quay mặt nhìn. Đứng ở hành lang gần đó chính là dì bảy, Tiêu Bắc Thần và mấy vị con cháu nhà họ Tiêu đang đứng đó ngắm cảnh, còn có một đoàn người hầu vây quanh.

Đây là lần đầu tiên sau bốn năm Tiêu Bắc Thần gặp Lâm Hàng Cảnh.

Cô mặc chiếc váy liền màu xanh, tay cầm chiếc ô giấy hồng đứng dưới dàn hoa tử đằng, quay người lại, ánh mắt trong vắt, da trắng như tuyết, tóc mượt như tơ, dịu dàng thướt tha. Từng lớp mưa phùn như làn khói phủ lên cô, càng làm nổi bật nụ cười nhẹ nhàng đó, nhã nhặn, như thơ, như họa.

Tiêu Bắc Thần cảm nhận được tim hắn đập thình thịch, giống như trong giây phút cô cười đã cướp đi hồn phách hắn. Dì bảy đứng bên khen không ngớt: “Nói không ngoa chứ một lần nhấc tay, một bước chân đi, một cái nhíu mày, một nụ cười của Hàng Cảnh phủ đại soái chúng ta y như tranh vẽ vậy.”

Thấy dì bảy gọi thì cô đi vội đến, đến cuối hành lang thì cất cô rồi cười hỏi: “Dì gọi con?”

Dì bảy cầm khăn lau những giọt nước trên mặt cô: “Ai bảo con qua đây, con đứng cầm ô dưới giàn tử đằng là một bức tranh đẹp nhường nào, dì đây còn chưa ngắm đủ nữa.”

Cô cười ngại ngùng, xoay người thầy chị cả Tiêu Thư Tinh, chị hai Tiêu Thư Ngọc đều đang đứng đó, cô chào: “Chị cả, chị hai.”

Thư Tinh và Thư Ngọc đều vừa cười vừa gật đầu. Dì bảy kéo cô đến gần: “Xem mắt con này, nhân vật vô cùng quan trọng đang đứng sờ sờ ở đây mà con lại không thấy, đúng là làm chúng ta lo chết.”

Cô bị dì bảy kéo như vậy thì mới nhìn sang, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Tiêu Bắc Thần, là Tiêu Bắc Thần sau bốn năm. Hắn vẫn tuấn tú như trước, ánh mắt long lanh sáng ngời, không hiểu sao cô bỗng thấy bất an trong lòng, như bị một cái lưới chụp lên, cái lưới không một kẽ hở khiến cô không thể hô hấp. Đến khi dì bảy bấu bấu vào lòng bàn tay cô thì cô mới giật mình, lễ phép chào một tiếng: “Anh ba.”

Tiêu Bắc Thần chỉ gật đầu nhưng trong ánh mắt sâu thẳm của hắn lại có một niềm vui. Dì bảy đứng giữa hai người hết nhìn người nọ lại nhìn người kia, thấy cũng tàm tạm rồi mới cười kéo tay Hàng Cảnh và sai đại a hoàn Tiểu Trạc đứng bên: “Không còn sớm nữa, bảo Tiêu An sắp cơm đi. Hôm nay đại soái ăn chay nên để dì bảy này đãi hai vị đại tiểu thư khó khăn lắm mới về đón Bắc Thần. Thư Nghi, nha đầu kia, đừng có dẫn thằng năm thằng sáu lội xuống hồ bắt cá đấy, cẩn thận lại ngã vô đó bây giờ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.