Là Yêu Hay Hận

Chương 33: Tất cả đã đổi, chim én bay về



Câu nói này khiến cô ngẩn người, cũng khiến hắn ngẩn người. Thư phòng nho nhỏ bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Hắn bình tĩnh lại, chỉ im lặng nhìn cô, sau đó nói chầm chậm: “Nếu tôi trả lại cho hắn thì em có còn hận tôi không?” Câu hỏi này của hắn giống như một tiếng thở dài. Ánh đèn bàn tỏa ra ánh sáng lờ mờ. Đôi mắt hắn hiện lên một sự thống khổ như gặp ác mộng. Trái tim cô chợt nhói đau, cô không thể trả lời, hoảng hốt quay đầu đi, nhưng một giọt nước mắt đã từ từ men theo da thịt trắng mịn như ngọc mà rơi xuống…

Trước mắt bỗng sáng hẳn, hóa ra hắn đã đứng dậy bỏ đi, hắn đi đến cửa thư phòng. Tiếng bước chân nặng nề làm tim cô run rẩy. Giọng hắn truyền tới, mệt mỏi và hờ hững: “Sáng mai đến ga tàu đợi Trầm Yến Thanh.”

Cô quay đầu lại ngạc nhiên, nhưng hắn đã đi ra ngoài. Đèn ngoài hành lang sáng rực, hắt vào qua cánh cửa khép hờ, nó giao với ánh sáng mờ ảo trong phòng, trông như nơi tiếp xúc giữa hiện thực và hư ảo. Cô cứ thần người ra nhìn, trong lòng là từng đợt đau đớn, đầu óc chỉ còn sót lại những hình ảnh trong giấc mơ vừa rồi. Giấc mơ rõ ràng đến vậy… Cô ôm chặt đứa bé gầy và yếu ớt, thím ở bên vừa lau nước mắt vừa nói nhỏ: “Dù sao thì hắn cũng là cha đứa bé, quả thật là giống hệt… yêu không được, mà hận cũng không được… Cửu Nhi, con phải làm sao đây…”

Cô từng nghĩ một cách ngây thơ rằng mình đã trốn thoát, nhưng không ngờ, đứa bé cô dốc sức sinh ra kia mới chính là sự ràng buộc, không biết từ bao giờ mà cô và Tiêu Bắc Thần đã bị nối với nhau bằng hàng ngàn sợ dây, được thắt nút lại, và rồi cả đời này không thể tháo ra nổi.

Trong thư phòng có tiếng kim đồng hồ chạy. Trên chiếc rèm cửa mỏng màu đỏ thẫm có thêu hoa màu vàng kim nhạt. Trong đôi mắt cô là sự hoảng hốt do nước mắt dệt lên, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cô cũng dần bình tĩnh lại. Cô tỉnh dậy từ trong mộng, dần dần quay đầu nhìn, không ngờ lại thấy chiếc áo khoác quân đội màu đen của hắn đang đắp trên người cô.

***

Chín giờ sáng, Quách Thiệu Luân lái xe đưa Lâm Hàng Cảnh và Trầm Khác đến ga tàu. Tất cả người đứng ở ga đều là Dĩnh quân, canh phòng rất nghiêm ngặt. Trầm Khác kéo tay Lâm Hàng Cảnh, lắc lắc nhẹ, cậu ngẩng đầu lên nói: “Mẹ, bao giờ cha mới về?” Lâm Hàng Cảnh cúi đầu xuống xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cậu, cô nói khẽ: “Cha sẽ đến ngay thôi.”

Quách Thiệu Luân đứng một bên nói: “Xin Lâm tiểu thư yên tâm, Tổng tư lệnh [chỉ Tiêu Bắc Thần] đã đi đón Trầm tiên sinh, sắp về rồi.”

Cô gật đầu, đáp một tiếng “cảm ơn”. Quách Thiệu Luân ngừng một lát rồi nói tiếp: “Hồng Phúc Sinh là kẻ cầm đầu xã hội đen, là tên nguy hiểm bậc nhất, đến đại soái không không dám đắc tội. Lần này Tổng tư lệnh khổ tâm phí sức như thế, xông vào vòng hiểm nguy… Tình cảm này xin Lâm tiểu thư tự hiểu.”

Cô trầm mặc, đôi lông mi dài khẽ cụp xuống, nhẹ rung trong gió. Bỗng có một hồi tiếng ô tô, xe quân đội đi vào ga rồi mới dừng lại. Cánh cửa xe đã mở, Trầm Yến Thanh nghiêng ngả bước ra ngoài. Bộ quần áo vest đã rách tươm, mặt mày tiều tụy, cằm đầy râu. Trầm Khác hét lên một tiếng: “Cha…” Cậu bé dang hai tay chạy đến ôm Trầm Yến Thanh. Lâm Hàng Cảnh sợ cậu bị ngã nên cũng vội vàng đi theo. Trầm Khác sà vào lòng cha cậu rồi khóc òa lên, chùi hết nước mắt nước mũi lên quần áo Trầm Yến Thanh. Trầm Yến Thanh ôm cậu vào lòng, cũng rơi nước mắt: “Tiểu Khác, lúc cha không có nhà con có bị ốm không đấy?”

“Có ốm một lần.” Trầm Khác khóc tu tu, giọng nói nức nở: “Lúc nào mẹ cũng chăm sóc con. Mẹ nói cha nhất định sẽ về, con liền đợi, đợi rất ngoan.”

Trầm Yến Thanh ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Hàng Cảnh đang đứng đó, niềm xúc động tràn đầy trái tim. Hắn bế Trầm Khác lên và đi đến trước mặt cô, nói nhỏ: “Cảm ơn em…” Cô nhìn thấy nước mắt trên mặt hắn, cũng không kiềm chế được mà rớt nước mắt, cô vội vàng lấy khăn tay lau đi. Trầm Khác ở trong lòng Trầm Yến Thanh nói: “Mẹ, con cũng muốn lau.” Cô bèn duỗi tay ra lau mặt cho cậu bé vẫn đang dựa trong lòng Trầm Yến Thanh. Trầm Khác túm tay cô, cười hi hi: “Chúng ta về nhà đi.” Giọng nói lanh lảnh của cậu đã xóa tan hết bi thương. Cô và Trầm Yến Thanh nhìn nhau, cùng lúc bật cười.

Quách Thiệu Luân đứng gần đó đi tới: “Trầm tiên sinh, Lâm tiểu thư, lên tàu thôi.” Trầm Yến Thanh gật đầu, sau đó bế Trầm Khác và dẫn Lâm Hàng Cảnh đi về phía toa tàu. Cô đi được vài bước, dường như cảm thấy được điều gì đó nên cô quay đầu lại.

Tiêu Bắc Thần đứng bên chiếc xe mà Trầm Yến Thanh vừa bước ra, lẳng lặng nhìn gia đình họ đoàn viên. Hắn đứng đó hút thuốc. Phù hiệu trên quân phục phát sáng dưới ánh mặt trời, chói cả mắt. Khói thuốc trắng nhanh chóng tỏa ra không trung. Điếu thuốc mới hút được nửa đã bị ném xuống, hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, trên mặt hiện lên những suy nghĩ phức tạp mà xưa nay cô chưa từng thấy. Cô ngạc nhiên, hắn đã quay người lên xe đi mất.

Cô nhìn theo chiếc xe dần dần đi khỏi ga, cô cứ đứng sững tại chỗ. Quách Thiệu Luân dẫn người đưa Trầm Yến Thanh và Trầm Khác lên toa tàu, sau đó mới qua chỗ Lâm Hàng Cảnh nói: “Lâm tiểu thư, Tổng tư lệnh vẫn còn chuyện phải làm nên dặn tôi đưa mọi người về trước.”

Cô chần chừ một lát mới hỏi: “Chuyện vì Trầm Yến Thanh?”

Quách Thiệu Luân thở dài một hơi: “Tay sai của Hồng Phúc Sinh có một người tên là Mục Tử Chính, mới nổi danh là thủ lĩnh đám du côn. Chính hắn ta đã thay Hồng Phúc Sinh bắt Trầm Yến Thanh cho người Nhật, không ngờ hắn lại là người quen cũ của Tổng tư lệnh. Hôm qua mới sai người gửi thiệp tới, mời Tổng tư lệnh đến lầu Như Ý ôn chuyện cũ.”

Khuôn mặt Lâm Hàng Cảnh chợt trắng bệch, quay ngoắt lại nhìn Quách Thiệu Luân, đôi mắt đầy kinh ngạc và hoảng hốt: “Anh nói ai? Mục Tử Chính?”

Quách Thiệu Luân đáp: “Đúng, chính là tam đương gia Mục Tử Chính, tay sai của Hồng Phúc Sinh.” Hắn vừa nói xong thì cô đã bắt đầu run rẩy, tựa như mới quẳng mình vào giữa băng tuyết, ngay cả tiếng nói cũng trở nên run run, cô không ngừng lặp lại: “Lập tức… đưa tôi tới lầu Như Ý.”

Quách Thiệu Luân giật mình: “Lâm tiểu thư…”

“Mau đưa tôi đi! Đưa tôi đi!” Cả người cô run bần bật, cô dồn hết sức lực để nói ra câu vừa rồi, nước mắt tức khắc tuôn ra.

Quách Thiệu Luân thấy cô như vậy thì không dám kéo dài, hắn vội vã gọi xe tới đưa cô đến nhà hàng Như Ý. Thấy đoàn trưởng đoàn năm Phùng Thiết Thành đang canh gác ở dưới lầu, Quách Thiệu Luân bèn rảo bước tới hỏi: “Tổng tư lệnh đâu?”

Phùng Thiết Thành chỉ lên trên lầu: “Phòng thứ ba tầng ba.”

Quách Thiệu Luân bèn dẫn theo Lâm Hàng Cảnh định đi lên lầu, Phùng Thiết Thành lập tức duỗi tay ra cản hai người bọn họ: “Tổng tư lệnh đã dặn, nếu không có lệnh của Tổng tư lệnh thì không ai được phép vào!”

Câu nói đó đã chặn cả Quách Thiệu Luân và Lâm Hàng Cảnh ở bên ngoài. Cô cảm thấy từng đợt khí lạnh xông thẳng vào tim, đầu óc rối bời, như có vô số con quạ đang kêu bên tai cô. Cô không nghe lời Phùng Thiết Thành, cô không nói gì mà chỉ tiếp tục xông về phía trước. Phùng Thiết Thành lập tức dẫn theo hai lính canh chặn ngay ở đầu cầu thang, hắn nói: “Lâm tiểu thư, chúng tôi đã nhận lệnh, xin đừng làm khó chúng tôi.”

Quách Thiệu Luân lúc đó tức giận quát lên: “Phùng Thiết Thành, cậu muốn chết à?! Cứ thử đụng vào cô ấy thử xem!”

Phùng Thiết Thành thản nhiên quay đầu sang nhìn Quách Thiệu Luân: “Tôi làm theo lệnh, có gì mà không dám chứ!”

Ngay lúc này bỗng nghe có tiếng súng “đoàng” một tiếng trên lầu. Trái tim cô như bị treo ngược, cô lảo đảo xông lên trên lầu. Không ngờ hai lính gác kia lại khẽ lánh sang cho cô qua. Phùng Thiết Thành và Quách Thiệu Luân nhìn nhau, không nói thêm gì nữa, còn Lâm Hàng Cảnh đã chạy vội về phía căn phòng. Cô mở cửa chạy vào, lập tức nhìn thấy Mục Tử Chính đang đứng giữa phòng, mặc quần áo như lưu manh, tay cầm khẩu súng nghiêng nghiêng. Mặt hắn đầy kinh ngạc nhìn về phía trước. Cô cũng hoảng hốt quay đầu lại, Tiêu Bắc Thần đang nằm soài trên đất, tay ôm lấy vai trái, máu không ngừng rỉ ra từ giữa những ngón tay.

Đầu óc cô bỗng chốc ngơ ngẩn, hồn vía như bay gần hết. Vào khoảnh khắc nguy hiểm này, cô chẳng quan tâm gì nữa, thân thể bổ nhào về phía Tiêu Bắc Thần theo bản năng, che trước họng súng của Mục Tử Chính. Mặt cô hoảng sợ đến trắng bệch, buột miệng hét: “Mục Tử Chính! Anh không thể giết anh ấy!”

Cả người Mục Tử Chính cứng đờ, hắn ngây người nhìn Lâm Hàng Cảnh, hắn không thể ngờ rằng mình có thể gặp lại cô vào giờ phút này, tại nơi này. Bỗng nghe tiếng bước chân lộn xộn ở bên ngoài, là Phùng Thiết Thành dẫn quân lính xông vào, tất cả mũi súng đều chĩa vào Mục Tử Chính. Chốt an toàn được kéo mở ra răng rắc, chuẩn bị sẵn sàng bắn. Tiêu Bắc Thần chịu đựng cái đau từ vết thương, kiệt lực hô lên: “Bỏ súng xuống!”

Câu lệnh làm mấy người lính ngớ ra, họ chỉ chĩa súng vào Mục Tử Chính chứ không dám làm gì thêm. Quách Thiệu Luân cùng Phùng Thiết Thành cũng đứng đờ tại chỗ sau câu nói của Tiêu Bắc Thần. Tiêu Bắc Thần thở phì phò, hai đầu lông mày nhíu lại một chỗ, nhịn đau mà nói: “Là tôi cho hắn nổ súng. Thả người đi.”

Lâm Hàng Cảnh kinh ngạc, cô quay đầu lại nhìn Tiêu Bắc Thần. Vai trái của hắn chảy máu rất nhiều, sắc mặt dần dần nhợt nhạt. Khi đối diện với ánh mắt của cô thì hắn vội nói: “Chỉ cần em không còn hận tôi nữa thì có chết… tôi cũng đồng ý.”

Nước mắt cô lập tức rơi xuống, Mục Tử Chính đứng ngẩn ra một hồi rồi mới mở miệng: “Hàng Cảnh, em qua đây, tôi đưa em đi.” Ánh mắt hắn luôn nhìn vào cô, nói tiếp: “Hàng Cảnh, giờ anh có tiền rồi, có Hồng Phúc Sinh và người Nhật chống lưng, anh có tất cả, anh có thể bảo vệ em. Tiêu Bắc Thần sẽ không làm gì được em nữa.”

Cô quay đầu lại, nhìn Mục Tử Chính đang đứng trong phòng. Cô im lặng nhìn hắn, đây là tình yêu đầu tiên của cô, tình yêu vừa mới chớm nụ mà chưa kịp nở ra. Cô trao những yêu thương chân thật nhất cho hắn, cho một cậu thanh niên ngây thơ biết làm diều, cho người mà khi cười lên có hai mắt sáng ngời như đá quý. Nhưng mới đó mà mọi chuyện đã đổi thay, bãi biển hóa nương dâu, cô đã không còn là Lâm Hàng Cảnh trong quá khứ, một Lâm Hàng Cảnh chơi thả diều cùng cậu đầy vui vẻ, một Lâm Hàng Cảnh thực sự tin tưởng rằng cậu có thể đưa cô về Thượng Hải. Cô của bây giờ có một đứa con đáng thương tên là Lâm Nam Quy, mà đứa bé đó, là tất cả của cô.

Còn cha của bé, chính là Tiêu Bắc Thần!

Hóa ra con diều có bay cao đến thế nào đi nữa thì cũng bị dây diều giữ lại. Đây là số mệnh của cô, cô không thể nào chạy trốn khỏi nó.

Mục Tử Chính nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt cô thể hiện sự tuyệt vọng và đau thương vô hạn, đôi môi run rẩy bật ra một câu: “Mục Tử Chính, tôi đã không thể đi cùng anh nữa.”

Ánh mặt hắn ảm đạm hẳn, giọng nói chỉ còn tuyệt vọng: “Đi thì đi, không đi thì không đi, “đã không thể đi” nghĩa là gì?! Lẽ nào… em đã thay lòng?”

Cô nhìn hắn, lòng như xoắn lại, cuối cùng cô chầm chậm quay đầu đi, run run nói: “Tiêu Bắc Thần, nếu anh không muốn tôi tiếp tục hận anh nữa thì phải để anh ta sống.”

Tiêu Bắc Thần ôm chặt vai trái rỉ máu, nhìn vào mắt cô và đáp nhỏ: “Được, tôi hứa.”

Mục Tử Chính ngây ngẩn nhìn Lâm Hàng Cảnh, cô rơi nước mắt và nói: “Mục Tử Chính, anh mau đi đi!” Mục Tử Chính nhìn hai người bọn họ, dường như hắn đã hiểu ra, hắn quay mặt đi, đắm chìm trong đau thương, hắn đáp: “Được, tôi biết trong lòng em bây giờ cũng không còn tôi nữa, uổng công tôi vẫn luôn nhớ mong em, chúng ta thật phí công quen biết.” Hắn xoay người định đi, mấy người lính kia còn định ngăn lại nhưng nghe Tiêu Bắc Thần quát một tiếng: “Để hắn đi!”

Phùng Thiết Thành nói: “Tổng tư lệnh, đây khác nào thả hổ về rừng…”

Tiêu Bắc Thần bực mình: “Ít lời thôi!”

Phùng Thiết Thành hết cách, vẫy vẫy tay, binh lính liền tránh đường ra. Mục Tử Chính đi khỏi mà không hề quay đầu lại.

Cô mở to mắt nhìn theo hắn rời đi, trái tim cô như bị khoét mất. Bàn tay bỗng có cảm giác nóng ấm, cô ngẩn người nhìn, thấy Tiêu Bắc Thần đang cố sức nắm lấy tay mình. Tay hắn dính đầy máu của vết thương, lúc này, nó đang túm chặt lấy tay cô. Hắn cắn răng chịu đựng cái đau đớn cháy bỏng từ vai, đôi mắt đen nhánh, nói với cô khe khẽ: “Tôi… đúng là không ngờ, em sẽ xông đến bên tôi…”

Hết chương 33.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.