Con thoi quấn dây diều rơi ở đám cỏ mọc giữa khe đá, diều bướm bay lượn vòng trên bầu trời, càng ngày càng thấp. Mục Tử Chính bị binh lính vặn tay ra đằng sau, hắn cắn răng giãy dụa, trợn mắt nhìn Tiêu Bắc Thần trước mặt, tức giận gào: “Anh đưa Hàng Cảnh đi đâu rồi?”
Tiêu Bắc Thần chầm chậm rút ra khẩu súng của hắn, đôi mắt bên dưới chiếc mũ quân đội chìm trong bóng râm, hắn không nhìn Mục Tử Chính, chỉ mở chốt an toàn “lách tách”, cánh tay giơ ngang ra, giọng nói lãnh đạm đến mức khiến người ta phát sợ: “Tôi từng nói nếu cậu còn tới đây tôi sẽ tiễn cậu!”
Mục Tử Chính nghiến răng: “Anh đưa Hàng Cảnh…” Chưa nói hết câu thì có tiếng súng “pằng” một cái, đùi trái của hắn trúng đạn. Hai người lính hai bên buông tay, cơ thể hắn nghiêng sang một bên. Đùi trúng đạn quỳ xuống đất, khuôn mặt méo mó biến dạng do đau đớn. Người suy nghĩ đơn giản như hắn chưa từng chịu nỗi đau đớn nào khủng khiếp đến thế.
Đúng lúc Mục Tử Chính trúng đạn rồi quỳ trước mặt Tiêu Bắc Thần thì một bóng người xuất hiện ở đầu ngõ. Sự sợ hãi trên mặt cô phản chiếu trong ánh mắt của Tiêu Bắc Thần, cô khiến hắn đau đớn dễ dàng tới vậy, cơ thể hắn cứng nhắc ngay lập tức, đôi mắt đen hiện lên nỗi khiếp sợ, cánh tay cầm súng buông thõng. Mục Tử Chính thấy Tiêu Bắc Thần có biểu hiện kỳ lạ thì quay đầu nhìn, vừa nhìn đã thấy ngay cô với vẻ mặt kinh hoàng đang đứng đờ người ở đầu ngõ. Hắn chẳng màng gì, chỉ khập khiễng lê bước đến gần cô, máu trào ra từ vết thương trên đùi trái thành một đường dài. Hắn như không biết đau, hớn hở như vừa sống lại qua hoạn nạn, cười to với cô: “Hàng Cảnh, Hàng Cảnh, Hàng Cảnh, tớ đến đưa cậu đi ——”
Đôi con ngươi của Tiêu Bắc Thần bỗng chốc co lại, giơ tay về phía Mục Tử Chính, bắn một phát. Cơ thể Mục Tử Chính run mạnh, đạn bắn vào lưng hắn, xuyên qua lồng ngực. Âm thanh cuối cùng của hắn nghẹn ở cổ họng, người đổ về phía trước, ngã xuống đường, không còn tiếng động gì nữa.
Ngã xuống cùng hắn còn có Lâm Hàng Cảnh.
Cô quỳ rạp xuống đất, mặt không còn hạt máu, cô thấy Mục Tử Chính nằm trước mắt mình, máu tràn ra khắp người hắn. Đầu óc cô trống rỗng, ánh mắt chỉ còn tuyệt vọng và hoảng sợ, cả người run rẩy. Đúng lúc cô đang sợ hãi thì bỗng thấy khuôn mặt của Tiêu Bắc Thần, hắn khom người ôm lấy cô vào lòng, khuôn mặt góc cạnh đó có sự lạnh lùng sắc bén, cô cứ nhìn hắn chằm chằm, hít thở dồn dập. Giơ tay túm chặt lấy khuy áo lành lạnh trên trang phục quân đội của hắn, run run há miệng nhưng lại không nói ra tiếng nào. Cả người tuyệt vọng như đã chết, chỉ lắp bắp nói được một chữ: “… Anh… anh…” Cố gắng thế nào cũng không nỏi nổi chữ thứ hai.
Hắn nhìn cô, nói rành mạch từng chữ: “Hắn nói sẽ đưa em đi, tôi điên rồi mới để hắn làm vậy!”
Ánh mắt hắn như một cái lồng giam trói buộc cô. Còn cô chỉ cảm thấy đau đớn, trong giây lát sau, cô như một cái xác không hồn, cô chẳng còn gì nữa, ngón tay cô buông lỏng, trước mặt đều là màu đen, cô đã ngất đi.
Tiêu Bắc Thần lẳng lặng ôm cô đi khỏi ngõ, mấy binh lính hạ súng, đi tới kéo xác Mục Tử Chính về một cái ngõ khác. Máu trào ra từ ngực Mục Tử Chính thành một đường, còn con diều bướm sống động kia cuối cùng không bay lên cao nữa, mà tà tà bay xuống, chầm chậm đáp xuống đất trong yên lặng.
***
Căn phòng trống vắng không hơi ấm.
Cô dựa người trên giường, nghe tiếng ồn ào bên ngoài. Giọng Vân Nghệ loáng thoáng vọng tới, đều là những lời sai bảo người hầu. Mỗi từ, mỗi câu đều khiến lòng cô lạnh ngắt, cô ngơ ngẩn ngồi đó, cô vẫn còn nhớ dáng vẻ hắn khi cười, đôi mắt đen sáng như đá quý đó rực rỡ, cô còn nhớ cảnh hắn nằm trên đường, máu me đầm đìa, máu chảy theo kẽ đá trên đường, diều rơi xuống rồi, sau này không còn cơ hội nào bay lên…
Cô hại chết hắn, là do cô đã hại hắn chết.
Cô chỉ ngồi như vậy, như một bức tượng, cơ thể nhẹ bẫng như con diều đứt dây, người chẳng còn chút lực, cứ thuận theo gió bay là xong.
Lúc Tiêu Bắc Thần đẩy cửa vào thì thấy một cảnh như vậy, cô hơi nghiêng đầu nhìn cánh cửa ban công, tóc đen dài xõa xuống, cả người rất yên tĩnh, thậm chí như không có cả tiếng hít thở.
Hắn đứng bên cửa nhìn cô một lúc lâu rồi mới đi tới vén lại chăn cho cô. Cô vẫn không động đậy, ánh mắt không hề có tiêu cự hay sức sống, hắn biết cô chẳng thèm để ý tới mình. Hắn lặng lẽ nói: “Dì bảy bảo sẽ tổ chức hôn lễ của em tư trước, còn của chúng ta thì để tới tháng mười hai. Mấy ngày nữa dì sẽ đến thăm em.”
Mắt cô khẽ chuyển động, vẫn nhìn vào cánh cửa như cũ, miệng cười giễu cợt: “Hóa ra tôi cũng có hôn lễ? Tôi bất trị thế này quả là làm khó cho anh.”
Một câu nói đơn giản cũng đâm thẳng vào tim, hắn đứng đó, tay nắm chặt chiếc ghế bên giường, hít sâu một hơi rồi cười nhạt: “Em không cần phải nói thế, tôi không cảm thấy khó khăn gì cả. Dù gì em cũng có một mình tôi, điều này em nên rõ.”
Cơ thể cô run mạnh, ngoảnh đầu trừng mắt nhìn Tiêu Bắc Thần một lúc lâu rồi nói: “Tiêu Bắc Thần, nếu muốn tôi kết hôn với anh cũng được, anh phải đồng ý một chuyện.”
Hắn bật thốt lên: “Chuyện gì?”
Cô nhìn hắn, cái nhìn lạnh buốt thấu xương, gằn từng chữ: “Một là anh giết Tiêu Bắc Thần, hai là giết Lâm Hàng Cảnh.”
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Cô vẫn nhìn thẳng hắn, biết sẽ chẳng thế đấu lại hắn, nhưng cô biết hắn đau chỗ nào, biết hắn để ý chuyện gì, vì vậy cô mới dễ dàng ép hắn đến góc chết như thế, cô không sợ hắn, cô chỉ muốn hắn biết mình hận hắn nhiều đến mức nào.
Tiêu Bắc Thần đối diện với ánh mắt cô trong vài giây, cuối cùng tự cười chính mình, giọng hắn lãnh đạm nhất có thể: “Được, vậy tôi thỏa lòng em!”
Hắn ôm vai cô lại, rút khẩu súng của mình ra rồi đặt vào tay cô. Khẩu súng cầm tay đó nặng trịch kéo cả cánh tay cô thõng xuống. Mặt cô tái nhợt, ánh mắt hoang mang và run rẩy, cô vẫn còn nhớ khoảnh khắc khẩu súng này chĩa vào Mục Tử Chính, cô vẫn nhớ hình ảnh sau khi hắn trúng đạn rỗi ngã xuống trước mặt cô. Cô đau lòng đến cực hạn, cầm khẩu súng chĩa vào Tiêu Bắc Thần, tay không ngừng run. Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Em giết tôi thì em có thể đi, còn không thì đừng bao giờ nghĩ tôi sẽ thả em!”
Bàn tay cầm khẩu súng càng run mãnh liệt hơn, cả người cô lạnh toát, nhưng dường như cô đã tìm ra lối thoát cuối cùng rồi, cô nghiến răng nói: “Tiêu Bắc Thần, nhất định anh sẽ bị báo ứng!” Sau đó cô cầm súng chĩa vào chính mình, nhắm mắt, bóp cò.
Mà Tiêu Bắc Thần vẫn lặng lẽ đứng đó.
Khi cô mở mắt ra liền thấy khuôn mặt xuất hiện nhiều lần trong những cơn ác mộng, hắn nhìn cô, vẫn ánh mắt lành lạnh đó, u tối đó, phẫn nộ mà điên cuồng. Hắn chẳng nói chẳng rằng chỉ giành lấy khẩu súng từ tay cô, mở chốt an toàn “lách tách” rồi bắn thẳng vào bình hoa nhiều màu trên giá gỗ lim. Cùng với tiếng hét bật ra từ miệng cô là tiếng vỡ vụn của bình hoa. Binh lính ở dưới lầu kinh ngạc, cầm súng chạy lên, chưa kịp xông vào thì đã nghe tiếng Tiêu Bắc Thần quát: “Cút hết đi!”
Ngay lập tức ngoài cửa im ắng hẳn, cô ngẩn ngơ nhìn bình hoa vỡ vụn đó, hắn giơ tay đỡ người cô, nhìn cô chằm chằm: “Tôi nói cho em hay, nay em đã vào tay tôi thì có muốn chết cũng không dễ dàng thế!”
Trái tim cô từ tuyệt vọng và uất ức trở nên tĩnh mịch, như tro tàn sau khi lửa cháy. Cô tóm lấy bàn tay hắn cắn thật mạnh, hắn không hề nhúc nhích, mặc cô cắn. Cô chẳng có sức ngồi thẳng, dựa nửa người vào bên giường, nhưng vẫn cố gắng cắn hắn, cô hận hắn đến thế, tức hắn đến thế… Nước mắt cô rơi xuống mu bàn tay hắn làm hắn giật mình, hắn kéo cô đến trước mặt mình, không nói nhiều mà chỉ hôn lên môi cô.
Lâm Hàng Cảnh kinh ngạc, lại sợ tới mức không thốt nên lời, giãy cũng không ra được, hắn ôm chặt cơ thể yếu ớt của cô vào lòng, đôi môi ấm áp áp lên hai cánh môi cô. Nụ hôn sâu này nhắc cô nhớ lại đêm ác mộng nọ, cô biết hắn muốn làm gì, cô trợn trừng mắt, hận hắn đến mức gần như điên lên nhưng lại chẳng làm gì được. Không khí chung quanh bỗng nhiên như bị hút hết đi, dù cô có cố gắng thế nào cũng không hít vào được một chút, lồng ngực như bị tảng đá lớn đè lên, cô ra sức hít thở, như một người sắp chết đuối.
Cuối cùng hắn cũng nhận ra sự khác thường của cô, hoang mang ôm cô, thấy mặt cô nhợt nhạt, trán đổ đầy mồ hôi đang dựa vào lòng hắn, mười ngón tay yếu ớt túm lấy góc áo hắn, ngực phập phồng mạnh mẽ, vội vàng hít ra thở vào
Sau đó hắn cũng không làm gì nữa, chỉ ôm lấy cô. Còn cô bỗng nghe thấy giọng hắn: “Cửu Nhi…”
Ngón tay đang túm chặt góc áo hắn chợt buông thõng…
Hắn cúi đầu trên đỉnh đầu cô, đôi mắt tràn đầy sự yêu thương vô hạn, lẩm bẩm nho nhỏ, ấm áp như trong giấc mơ: “Cửu Nhi… Cửu Nhi… Cửu Nhi…”
Hắn si tình đến vậy, “tình cảm dạt dào như biển cả” cũng không tả hết được.
Từng tiếng một lọt vào trong tai, cô khóc, nước mắt lặng lẽ rơi trên quần áo hắn… Cô không biết hận ai, tình yêu không theo mong muốn của bản thân là điều đau khổ nhất.
***
Thời gian như thoi đưa, mới đó mà đã tới tháng chín, vừa vào thu đã có mấy trận mưa, càng ngày càng lạnh.
Tiếng mưa rơi nhè nhẹ vào lá cây bên ngoài cửa sổ, rì rào thành tiếng, lá chuối to thỉnh thoảng bay lên xuống trong gió. Ngoài ban công là vườn hoa kiểu tây nho nhỏ, bãi cỏ luôn được xén gọn gàng, trên giá hoa có bày mấy chậu cúc, đang nở rộ rất đẹp.
Cô ngủ không say, trời mới mờ sáng cô đã bị tiếng mưa tí tách làm tỉnh giấc. Khi tỉnh dậy liền cảm thấy dạ dày khó chịu, nôn nào từng hồi. Cô xỏ chân vào đôi dép mềm rồi đi ra mở cánh cửa xếp ở ban công, sau đó đi vào phòng ngồi lên sô pha. Trên chiếc bàn cạnh đó có một đĩa nho đã rửa sạch sẽ, quả nào quả nấy bóng bẩy, không hiểu thế nào cô lại bứt một quả ăn, thấy ngon lại ăn hết quả này đến quả khác.
Chín giờ sáng Vân Nghệ bưng bữa sáng vào, thấy Lâm Hàng Cảnh đã dậy thì cười nói: “Lâm cô nương dậy rồi ạ, đêm qua mưa, không biết cô có bị lạnh không?”
Cô lắc lắc đầu, thấy một cô bé khoảng mười tuổi đi theo Vân Nghệ, mặc quần áo người hầu, trông có vẻ rụt rè. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm một chùm nho đưa cho cô bé, đứa bé nhìn Vân Nghệ một cách do dự, Vân Nghệ cười: “Tú Nhi có phúc quá, Lâm cô nương thưởng còn không mau nhận đi?”
Cô bé Tú Nhi bèn cầm lấy chùm nho, ngắt vội một quả cho vào miệng. Vừa mới nhai thì mặt mày lập tức nhăn nhúm, miệng thốt lên: “Chua quá!” Vân Nghệ ngạc nhiên, cũng nhanh chóng thử một quả, cô cau mày rồi nói: “Mấy cái bà này, chắc chắn là ăn bớt vài đồng để uống rượu nên mới mua loại này!” Cô cười cười lấy lòng với Lâm Hàng Cảnh rồi nói: “Nho không ngon, em đi đổi đĩa khác cho cô.”
“Không cần đâu.” Lâm Hàng Cảnh nhìn mưa gió bên ngoài, nói nho nhỏ: “Không cần phải vậy.”
Vân Nghệ ngẩn ra, cũng không nói gì nữa, cô đặt đồ ăn xuống rồi kéo Tú Nhi ra ngoài. Mâm thức ăn đó có mấy món ăn nhẹ và cháo, bên cạnh còn có bát trứng chưng đường*, trông mềm mượt, cô ngửi thấy mùi ngọt của món đó, không ngờ lại thấy buồn nôn, gần như nôn hết cả ra. Cô vội che miệng rồi ngoảnh đầu đi chỗ khác, đối diện với hình ảnh của chính mình trong chiếc gương trang điểm hình tròn. Cô chầm chầm bỏ tay xuống, chỉ ngơ ngẩn nhìn, dường như nghĩ ra chuyện gì đó, đôi mắt đen nhánh hiện rõ sự hoang mang.
* Có cái món này thật mng ạ, kiểu như trứng đánh nhuyễn hòa đường ấy: https://www.google.com.vn/search … iw=1142&bih=580
Hết chương 19.