Ngày hôm sau, cô mang một tâm trạng thoải mái ra khỏi nhà. Mẹ cô quyết định xin nghỉ phép dài hạn để đi du lịch châu Âu. Dù sao cũng tốt, ra bên ngoài thì mẹ cô có cơ hội mới để quên những gì cần quên. Điều này Sang ủng hộ cả hai tay.
“Con ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ đó. Nhất là không được bỏ bữa sáng nghe chưa!”
“Sữa mẹ để trong tủ đó. Đủ cho con uống cả tháng đó. Khi nào hết thì tới cửa hàng mua thêm.”
“Trời lạnh nhớ mặc thêm áo ấm nhe con. Mẹ không muốn khi trở về thì con nằm trùm mền run cầm cập đón mẹ đâu!”
“…….”
Những câu như thế mẹ cô đã nói suốt từ nhà ra sân bay. Cô cá là nếu còn quên dặn nữa thì mẹ sẽ ngay lập tức nhảy dù về nói cho xong.
Mẹ cô cứ lải nhải. Nhưng giờ thiếu sự lải nhải đó Sang lại thấy không quen.
Trời hôm nay hơi lạnh, cô khoác thêm chiếc áo len bên ngoài. Rảo bước về phía trạm xe buýt, cô thấy một dáng người đang nhàn nhã ngồi trên đầu xe, thỉnh thoảng một làn khói tỏa ra từ điếu thuốc trên tay.
Trông thấy cô, anh ta cười vẫy tay.
“Đừng có nói với em là anh đang tìm bạn gái bằng cách đón ở trạm xe buýt đấy!”
“Chính xác! Nhưng không phải tìm bạn gái. Lên xe đi, anh chở em đi!”
“Được thôi. Có tài xế tình nguyện thì dại gì không đi!”
Lâm Ngọc Minh lịch thiệp mở cửa xe. Sang cũng hợp tác chui vào trong.
“Bác gái đi du lịch rồi sao?”
“Ừ. Đi từ hôm qua!”
“Ây da… em ở nhà một mình liệu có sao không ta? Hay là anh dọn qua ở chung cho vui nhe. Sẵn tiện bảo vệ em.”
Lâm Ngọc Minh cười gian. Cố ý ghé sát vào người cô. Sang đẩy mặt anh ta sang bên kia.
“Ý kiến không tồi!”
“Vậy anh lập tức dọn qua nhá!”
“Anh nằm mơ đi!”
Anh ta cười sặc sụa. Cô nhìn mà thấy quái dị vô cùng.
“Dạo này thấy anh rảnh nhỉ? Công ty anh sắp phá sản rồi à?”
“Em trù ẻo hả? Công ty anh đang làn ăn phát đạt. Không có chuyện phá sản đâu.”
“Vậy là anh đẩy hết công việc cho thư kí chứ gì?”
“E hèm… cũng không hẳn là vậy. Chỉ là nhờ cô ấy giải quyết hộ những chuyện lặt vặt thôi!”
“Chậc chậc. Tội nghiệp cô ấy!”
Trường đại học phải qua mấy con đường, nhưng nhờ ngồi xe chùa mà Uyển Sang tiết kiệm được mười mấy phút đu xà ngang trên xe buýt.
“Em vào đây. Cám ơn anh đã cho em quá giang.”
“Ối chao… giúp người đẹp thì không có vấn đề gì.”
“Anh để dành mấy lời đó cho người đẹp khác của anh đi!” Cô xoay người xuống xe “À … xe của anh… thơm nhang lắm đó!”
Xong xuôi cô lẻn đi nhanh. Mặt Lâm Ngọc Minh nghệt ra. Anh vào trong xe, trực tiếp nhấn ga thẳng tiến tới gara…
Sang ung dung tới căntin, lần này nghe lời mẹ không nhịn bữa sánh nữa.
Vừa bưng dĩa cơm to đùng, cô đảo mắt tìm chỗ ngồi. Chết thật! Hôm nay tới lượt Hoàng Quyển Dung nghỉ, cô phải ăn một mình, lại phải điểm danh giùm cô bạn.
Ánh mắt lia tới cái bàn trống trong góc khuất kia. Cô xông xáo đi tới.
Vừa đặt dĩa cơm xuống, cô mới phát hiện cái bàn không phải trống. Có một người đang ngồi ở đó, đối diện cô.
“Chào… chào thầy Dương! Thầy cũng ăn sáng à?”
Anh nhìn cô. Có lẽ là đang ngạc nhiên khi cô học trò này không biết từ đâu chui ra. Phải rất lâu sau anh mới chầm chậm đan hai bàn tay đặt lên đùi, thong thả nhìn cô.
“Ăn đi!”
“À…. dạ!”
Uyển Sang cắm đầu ăn. Cô thật không quen khi có người cứ ngồi nhìn mình ăn.
“Thầy không ăn cơm sao?”
Cô liếc nhìn tách cà phê trên bàn còn bốc khói. Có lẽ anh cũng mới vừa đến.
“Chào thầy Dương. Thầy ăn sáng ạ?”
“Ừ.”
Một đám nữ sinh lướt qua chỗ bàn hai người, buông miệng hỏi thăm lia lịa. Nhưng chạm phải Uyển Sang cũng ngồi đấy, họ phóng ánh mắt sát khí vào người cô.
Sang vẫn đưa từng muỗng cơm vào miệng, xem như không liên quan gì đến mình.
Còn thầy Dương thì vẫn ngồi đó nhìn cô ăn. Thỉnh thoảng những sinh viên đi ngang qua chào một cái rồi đi. Cũng có người ngỏ ý ngồi chung nhưng đều bị anh đuổi khéo. Theo suy nghĩ cũa Sang là thế.
Ăn xong, Uyển Sang tung tăng định đến thư viện thì bị thầy Dương bắt lại. Lí do đơn giản là nhờ cô cùng đến phòng thiết bị bê đồ chuẩn bị cho tiết học.
Cô đương nhiên không thể không nghe theo. Ông thầy này đúng thật độc tài kì quái.
Anh đi trước, cô lững thững theo sau. Buổi sáng thật đẹp với những tia nắng ấm áp.
Lấy xong thiết bị, cô bê nguyên một thùng to trước mặt. Loạng chà loạng choạng rinh về lớp học. Còn thầy của cô thì ung dung đi tay không. Cô tự hỏi có phải ông thầy này cố ý kiến chuyện với mình không?
Cô rinh cái thùng to đến nỗi không thấy đường đi. Cô thầm rủa ông thầy đáng kính kia dữ dội. Thật là bóc lột sức lao động!
Bỗng dưng cái thùng nhẹ hẳn. Cô thấy được phía trước mình có một người mặc áo sơ mi trắng đang lấy cái thùng ra khỏi cô.
“Ơ… thầy Dương!”
“Để tôi cầm cho!”
Không phải chứ. Cô dùng từ “bê”, “rinh” với nó. Còn thầy ấy dùng từ “cầm”, nghe có vẻ khác nhau một trời một vực.
Mà quả thật thầy Dương “cầm” cái thùng rất nhẹ nhàng. Sao lúc nãy cô bê nó khó khăn dữ vậy nhỉ?
“Sau khi ăn xong nên đi bộ tập thể dục sẽ tốt hơn!”
Cô chưa nghe rõ. Ý thầy ấy là nãy giờ đang giúp cô tập thể dục sao?
Uyển Sang mệt mỏi trèo lên giường. Cả ngày hôm nay phải vật lộn với một đống lí thuyết tâm lí con người đến đơ luôn con mắt.
Mà nói cũng lạ. Cô thường hay thấy sinh viên cúp tiết, nhưng chuyện lạ là tiết của thầy Dương thì sinh viên lại đến rất đông. Cô để ý thấy có những chị khối trên cũng đến nghe giảng chăm chú đến nỗi không có một âm thanh nhỏ nào ngoài tiếng thuyết trình của giáo sư Dương kính mến.
Cô ngồi chồm dậy, lấy giấy viết ra. Cô muốn kể chuyện ngày hôm nay với một người…
“Gửi người trên thiên đường.
Em có một ông thầy rất… đẹp trai. Cứ mỗi lần em gặp ông thầy đó thì lại có một cảm giác rất lạ. Kì lạ lắm. Anh giải đáp được không?”
Cô bỏ lá thư vào phong bì. Không dán tem. Không ghi địa chỉ người nhận. Cô trực tiếp quẳng vào hòm thư trước nhà.
Thời đại này việc chuyển thư bằng thùng thư đã quá cũ kĩ. Nhưng chẳng sao. Vốn dĩ lá thư này sẽ nhận được bởi người kia thôi.
Enh chap 4.