“Cô có biết là phụ nữ có thai không được kích động hay không? Lỡ như mẹ con tôi có mệnh hệ gì thì, Dương Văn không biết sẽ làm gì cô!”
Uyển Sang không ngờ Hà Yến Lam lại có thể thay đổi thành một người như vậy. Thật ghê tởm. Cô cứ tưởng cô ta hiền lành ngây thơ, nhưng cô đã lầm. Cô ta là con sói đội lốt cừu!
“Cô muốn nói gì? Nếu không mời cô đi ngay cho!”
“Ôi! Cô thật hung dữ! Tôi chỉ muốn đến thăm cô thôi, đâu cần nổi giận như vậy chứ!”
“…”
“Tôi nhắc cho cô nhớ, Dương Văn anh ấy yêu tôi, bây giờ mà mãi mãi cũng là như vậy! Cô đừng hòng cướp anh ấy từ tay tôi!”
“Cô biết cửa ở hướng nào rồi chứ?”
“Cô đuổi tôi sao?”. Một bên chân mày Hà Yến Lam nhếch lên, vẻ mặt đó của cô ta giống như một con cáo già xảo nguyệt.
“Cô không thấy đường ra cửa à?”
Vẫn giữ gương mặt bình thản như không, cô muốn cô ta ngay lập tức xéo đi.
“Cô…”
“Có cần tôi dìu cô đi hay không?”
“Được lắm! Tôi xem cô còn bình thản được bao lâu!”
Hà Yến Lam đùng đùng ra cửa.
Cô ngã quỵ trên sofa. Thật sự mệt mỏi!
Anh vừa xuống máy bay thì lập tức chạy xe thẳng về nhà. Anh rất muốn ôm cô vào lòng, nhớ chết mất!
Về đến nhà thì Nam đã chạy ra cổng ngoắc ngoắc đuôi, anh xoa đầu nó rồi vào trong nhà.
Trong phòng khách không thấy cô, anh đi thẳng vào nhà bếp. Cô đang bận nấu món gì đó.
Anh bước tới ôm cô, ngó vào mấy món cô nấu. Không tệ! Đẹp mắt lắm!
“Vợ à, em nấu gì đấy?”
“Anh ăn không?”
“Ừ… em khóc sao?”
Cô quệt mắt, cố ý quay sang hướng khác cầm lấy cái ly.
“Đâu có, chắc là do lúc nãy thái hành tây nên cay mắt thôi!”
“Em nói dối! Nói cho anh biết, có chuyện gì?”
Anh ép cô nhìn vào mắt anh, bóp hai bả vai cô rất chặt.
Uyển Sang ôm anh, vùi mặt vào ngực anh. Cô rất sợ anh sẽ rời đi.
“Anh đừng rời xa em được không?”
“Em bị sao vậy?”
Cô lắc đầu. Anh cũng không ép cô nói.
Buổi chiều Dương Văn tới công ti, chỉ còn mình Uyển Sang ở nhà. Thời gian rảnh rỗi làm cô lười biếng. Sách trong phòng sách đã bị cô đọc hết.
Cô thường lên mạng tìm thông tin. Thấy cũng hay hay!
Cô bắt đầu thích viết tiểu thuyết.
Rảnh rỗi lại mở laptop gõ lộc cộc. Nhiều lần thấy vợ có chuyện để làm anh cũng thấy vui vui.
“Thủy Cát, cô vào phòng tôi đi!”
Vừa gọi điện thoại nội bộ bảo cô thư kí vào, anh lại nhíu mày vì Hà Yến Lam lại gọi cho anh.
“Tổng giám đốc!”
“Vào đi!”
Anh không bắt máy, trực tiếp từ chối cuộc gọi.
“Dự án xây dựng khu chung cư cao cấp ở Thành Đông sao rồi?”
“Dạ. Bên bộ phận thiết kế vừa gửi bản thiết kế chi tiết qua. Em đang xem lại, hiện còn nhiều chi tiết cần phải chỉnh sửa.”
“Còn phía thầu xây dựng?”
“Đã ổn rồi. Chỉ còn việc bồi thường là còn chút rắc rối!”
“Cô lo đi! Dự án này rất quan trọng với tập đoàn Dương Thành chúng ta. Lỡ có vấn đề thì con số thiệt hại tuyệt đối không phải là nhỏ!”
“Vâng!”
“Cô ra ngoài làm việc đi!”
“Ơ… tổng giám đốc…!”
“Còn có chuyện gì sao?”
“Hà tiểu thư…. đang ở đại sảnh làm loạn!”
Anh nhíu mày. Cô gái này đúng thật lì lợm.
“Em muốn cái gì nữa hả?”
“Dương Văn, em chỉ muốn anh lại yêu em như lúc trước, ngày ngày cùng sống hạnh phúc…”
“Đủ rồi!”
“Anh làm sao vậy? Anh đã từng yêu em rất nhiều mà! Nếu như em không đi du học thì giờ này chúng ta chắc đã kết hôn rồi!”
“Em về đi!”
“Dương Văn! Chẳng lẽ anh nói anh yêu em tất cả đều là giả hay sao?”
“Anh thật sự đã rất yêu em! Nhưng đó là đã từng…”
“Vậy còn bây giờ?”
“Không!”
“Anh tuyệt tình như vậy sao? Thậm chí nói dối anh cũng không muốn sao? Anh thay đổi rồi, em không còn nhận ra anh nữa!”
Hà Yến Lam rơi nước mắt. Bộ mặt lúc này vô cùng đáng thương. Anh đưa khăn giấy cho cô ta, ánh mắt thì vẫn kiên định.
“Người thay đổi là em, không phải anh!”
“Anh nói gì chứ?”
“Vậy thì Ngô Minh, em giải thích thế nào?”
“Ngô… Ngô Minh, làm sao anh biết được?”
“….”
“Ngô Minh là bạn học của em… em và anh ta…”
“Em sống ở nhà hắn trong thời gian anh đi dạy học!”
Một luồng gió lạnh làm Hà Yến Lam buốt sống lưng. Anh biết hết tất cả những gì cô ta làm. Biết rõ về Ngô Minh.
Đứng trước Dương Văn luôn làm cho người ta cảm giác ấm áp, nhưng khi anh đã nổi điên lên thì lại thật đáng sợ.
“Đó là lí do vì sao tôi muốn cô đi khỏi cuộc đời tôi! Cả người ba vô liêm sỉ của cô nữa.”
“Dương Văn, em xin lỗi! Anh tha thứ cho em đi! Em chỉ là một phút nông nỗi nghe lời dụ ngọt của anh ta mà thôi! Em…”
“Tốt hơn hết là hãy cẩn thận đứa bé, nếu cô còn muốn giữ con của hắn ta!”
Hà Yến Lam thật không ngờ ngay cả việc này anh cũng biết. Cô ta đứng như trời trồng nhìn anh.
“Và nếu cô còn nói lung tung với Uyển Sang nữa, tôi không chắc là sẽ niệm tình lần nữa!”
Anh ra khỏi phòng, cánh cửa đóng sầm lại ngay phía sau lưng.
End chap 24.