Sau khi cô cùng mẹ và Hà Tĩnh Lăng trở về nhà, cô thấy mẹ cô vui vẻ hẳn ra. Có lúc bà ấy còn hát vang nữa.
Suy cho cùng thì khi phụ nữ hạnh phúc thì cả thế giới cũng hạnh phúc trong mắt họ.
Nhìn thấy mẹ vui vẻ, cô cũng an lòng. Bao nhiêu năm nay bà ấy vất vả, giờ cô cũng đủ sức tự lo cho bản thân mình. Bà ấy tìm được hạnh phúc của mình thì cô cũng hạnh phúc.
Cô đã xin nghỉ việc ở siêu thị. Cô đã chuẩn bị cho kì tốt nghiệp của mình.
Hằng ngày cô cũng đều đặn viết thư cho “Người trên thiên đường”, anh ta cũng đều đặn trả lời thư của cô. Nhiều lần hoài nghi anh ta là ai, nhưng cô cũng không buồn quan tâm đến nữa. Cứ coi như có người chia sẻ là tốt rồi.
“Thầy Dương!”
“Vào đi!”
Cô do dự bước vào trong phòng của anh, cô vừa thức dậy hôm nay thì anh đã gọi điện. Cô cứ tưởng luận văn của mình có vấn đề nên ba chân bốn cẳng chạy tới trường đại học. Nhìn thấy dáng vẻ ung dung của anh thì làm sao cô không lo cho được.
Cô vào trong, ngồi xuống ghế sofa đối diện anh. Cô nhìn ra vẻ khó xử gì đó trong đáy mắt anh. Không hiểu một người đàn ông lúc nào cũng giữ được phong thái bình tĩnh lại có lúc thoáng sự bối rối.
“Uống trà nhé! Không biết có hợp với sở thích của em không?”
Anh đặt trước bàn cô tách trà hoa cúc màu vàng nhạt, hương thơm nhàn nhạt tỏa ra ngây ngất.
Uyển Sang hớp một ngụm. Cô đã bỏ thói quen uống trà hoa cúc từ lâu rồi. Giờ cô đã chuyển sang ghiền capuchino.
Anh cũng thong thả uống trà. Không biết cô có lộn không nhưng có vẻ như không khí trong phòng có thoảng chút kì lạ.
Một lúc lâu sau cũng không ai có ý định lên tiếng, chỉ cắm đầu vào trong ly trà.
Tình hình càng làm Uyển Sang khẩn trương hơn.
“À… thầy Dương luận văn của em…”
“Không… luận văn không có vấn đề gì. Chỉ là…”
Cô thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi có thể nhờ em một chuyện được không?”
“Nếu em làm được…”
—
Buổi tối, Sang lục lọi tủ áo, cô thật sự rất khó xử trong chuyện này. Nhưng lời đã hứa rồi thì làm sao rút lại được.
Cô mệt mỏi nheo mắt dán lưng lên giường, mấy hôm nay ngủ cứ gặp ác mộng.
Nghĩ tới thái độ lúc sáng của thầy Dương, tự dưng cô lại thấy hơi nhói. Cũng chẳng hiểu mình.
Anh nhờ cô tối nay cùng anh diễn một vở kịch cho bạn gái anh xem. Để cho cô ấy thất vọng, chấp nhận đừng vì anh mà từ bỏ mơ ước đi du học của mình.
Buồn cười thật, tại sao trên đời lại còn xót lại một người như thế chứ?
Cô cứ tưởng đàn ông trên đời đều ích kỉ như nhau. Nhưng sự thật lại không như cô nghĩ.
Chỉ là diễn kịch làm hồ ly tinh dụ dỗ bạn trai người ta, mục đích cuối cùng là muốn tốt cho cô gái đó.
Suy cho cùng thì chỉ cần diễn tốt, càng xấu xa càng tốt. Cô cũng cần đền đáp thầy giáo hướng dẫn của mình. Chỉ vậy thôi!
Mang tiếng là giúp người, nhưng đồng thời cũng tự hạ thấp danh dự của mình. Cô tự hỏi có đáng hay không?
Vừa nghe mẹ cô lằng nhằng về việc giấy tờ của bà bị mất, mà cô lại vứt lung tung tài liệu của mình vào đống đồ của bà. Bà ấy tìm không được thì lại bắt đầu ca cẩm. Ca từ cái tính lôi thôi của cô sang giả thiết lỡ mai mốt lấy chồng không được.
Cô hoàn toàn đầu hàng.
Thấy cô ăn mặc đẹp đẽ xuống lầu, bà ấy bị hù cho hết hồn.
“Con có phải là Trương Uyển Sang không đó?”
“Vâng. Con là Trương Uyển Sang con gái của Trương Hải Quỳnh. Năm nay 22 tuổi, nhà ở số X, đường Y, thành phố Z…. Xin hỏi madam còn gì thắc mắc hay không?”
“Hôm nay con uống lộn thuốc hay sao vậy? Ăn mặc đẹp như vậy! Bộ đi hẹn hò à?”
Cô cười. Đi thẳng đến bàn ăn. Rót một cốc nước thong thả uống. Nhìn nét mặt hồ hởi của bà ấy cô chỉ muốn chọc một tí cho vui thôi.
“Con trước giờ bộ xấu lắm sao? Mẹ có cần làm quá lên không. Với lại con chỉ đi dạo phố với bạn thôi!”
“Không phải đi hẹn hò sao?”
“Làm mẹ thất vọng rồi. Nhưng con đâu có đến nỗi ế dữ vậy. Mẹ lo xa quá rồi đó!”
“Vậy thì tranh thủ về sớm nghe chưa. Con gái đi một mình ban đêm nguy hiểm lắm!”
“Con biết rồi!”
“Nè. Mẹ chưa nói xong mà!”
Cô nhanh chóng xách túi đi ra cổng. Bà ấy lại bắt đầu đề tài diễn thuyết của mình, chỉ sợ lúc đó có muốn đi cũng chưa chắc có cơ hội.
Vừa ra khỏi cổng đã thấy chiếc xe màu đen đậu không xa nhà cô mấy.
Đoán là anh, cô bước nhanh về phía đó.
Anh hôm nay ăn mặc chỉnh tề, nhưng không toát lên vẻ u ám cứng ngắt của một giáo sư. Mà phóng khoáng mê người.
“Thầy chờ lâu rồi phải không? Xin lỗi em tới muộn!”
“Không sao. Tôi mới tới!”
Cô mở cửa xe chui vào. Anh nhấn ga chạy ra đường lớn.
Thành phố đã lên đèn. Ánh sáng của đô thị phồn hoa vào ban đêm thật đẹp, vừa lung linh vừa huyền ảo. Lại nửa thật nửa hư. Dường như trong không gian còn phảng phất mùi của hơi nước. Cô nghĩ là trời sắp mưa cũng nên.
Anh thỉnh thoảng liếc qua ghế phụ nhìn cô. Cô đang ngồi chăm chú gấp khăn giấy. Thường thì những hành động nhỏ và dở hơi của con người phản ánh một điều là họ không biết nên nói gì.
“Xin lỗi!”
“Sao lại xin lỗi?”
“Chỉ là điều cần thiết thôi!”
Cô mắc cười. Cũng không biết nên cười hay nên khóc nữa. Anh ta nhờ cô mà lại làm ra vẻ cao ngạo đó. Cô không khỏi oán than.
Sau khi tới nhà hàng, anh và cô chính thức diễn vở kịch của hai người, nhưng cô chẳng qua chỉ là một nhân vật phụ mà thôi.
Anh ra hiệu cho cô, cô run run bước tới khoác tay anh. Mọi người trong nhà hàng nhìn vào đều tưởng rằng họ là một đôi rất xứng. Họ xì xào xung quanh. Cô đang rối bời không biết mình quyết định như vậy là đúng hay sai nữa.
End chap 10.