Lã Mai Nương

Chương 11: Gươm linh bay bướm, lấy máu kẻ thù chồng San thành bình địa, hỏa thiêu Bành gia ổ



Nghe Lâm thái thái kể câu chuyện đau thương, Mai Nương, Tử Long lấy làm
thương cảm, ngậm ngùi tiếc thay cho khách anh hùng họ Lâm vô tình thọ
nạn. Bất giác hai người lại nghĩ chính mình đây cũng đang giang hồ bôn
tẩu chỉ vì mối thú nhà nên chẳng khỏi sốt ruột nóng lòng.

Mai Nương nói với mẹ con họ Lâm :

– Nếu kẻ thù của thái thái và Lâm thơ thơ đích danh là Bành Khoát Hải và con y là Chấn Sơn thì chắc chắn tên cường hào ác bá bên Hoa Châu rồi.
Anh em tôi cũng đang tìm nó hỏi tội giết người lành bên Khương gia thôn. Chi bằng chúng ta cùng đi và sẽ nhường cho thái thái cùng thơ thơ moi
gan tặc đạo.

Lâm thái thái mừng rỡ nói mấy lời cảm ơn.

Sáng hôm sau bốn người lên ngựa dong ruổi sang Hoa Châu.

Nghỉ ngơi một ngày, hôm sau Cam Tử Long hỏi chủ quán :

– Từ đây đến Bành gia trại còn bao nhiêu xa, tiên sinh làm ơn chỉ dùm?

– Ra lối Tây môn chừng năm dặm sẽ tới trại họ Bành, Trang chủ là người có thế lực nên ở đây ai cũng biết tiếng.

Tử Long mỉm cười :

– Chính vì đại danh Bành trang chủ nên tôi mới tới đây xin yết kiến.

Nói đoạn chàng sai tửu bảo thắng ngựa ra khỏi Tây môn Hoa Châu, thẳng đường tới Bành gia ổ nhận xét địa thế rồi mới trở về.

Lã Mai Nương hỏi :

– Sư huynh thăm dò địa thế, thấy những gì?

– Tường cao, hào sâu, tứ môn đều có vọng lâu tráng đinh canh phòng
nghiêm cẩn. Chung quanh không có thôn xóm nào cả. Ta có thể đánh ban
ngày.

Lâm thái thái ngạc nhiên :

– Đánh ban ngày? Sao không đánh đêm có lợi hơn, chúng sẽ nghi ngờ không hiểu ta có bao nhiêu người!

Lã Mai Nương nói :

– Cam sư huynh nói có lẽ đúng, bá mẫu ạ. Dù ta có đánh đêm chăng nữa chỉ trong chốc lát chúng sẽ biết ta có bao nhiêu người, mà trái lại ta sẽ
bất lợi vì không rõ họ nhiều hay ít người. Bành tặc đã biết rõ mặt bá
mẫu và Lâm thơ thơ cũng như không lạ gì Cam sư huynh và tiểu nữ, khi ta
nhập trang dĩ nhiên chúng biết là ta theo dõi sau vụ Thiên Sơn tự bên
Túc Kỳ châu, thà rằng ta đánh ngay ban ngày còn hơn. Vì có mối thù, lão
bá mẫu và Lâm thơ thơ đảm nhiệm việc đánh bắt Bành lão tặc, ngoại giả
xin mặc Cam sư huynh và tiểu nữ cáng đáng.

Lâm Hồng Vân nghe Lã Mai Nương suy luận một hồi bèn nói với mẹ :

– Con đồng ý với Song hiệp ở điểm đánh Bành gia ổ lúc thanh thiên bạch
nhật. Bây giờ chỉ còn điểm dự tính vào trang trại như thế nào.

Lâm thái thái cười :

– Tất cả có bốn người mà ba người đồng ý về việc đánh ban ngày lẽ cố
nhiên thiểu số phải theo đa số. Vậy dự tính vào trang như thế nào?

Cam Tử Long nói :

– Ta chia ra làm ba đạo nhập ba cửa khác nhau. Lâm thái thái và Hồng Vân thơ thơ vào chính Bắc, xưng là nữ mãi võ xin vào trang biểu diễn. Bành
Khoát Hải vốn là tên hiếu sắc nghe nói có thiếu nữ kiều diễm xin biểu
diễn tất phải mời vào ngay, như vậy nhị vị đỡ mất công tìm kẻ thù, hễ
gặp là ra tay liền. Lã sư muội vào Đông môn tùy cơ ứng biến và mục tiêu
là khu trung tâm. Còn tiểu điệt xin đảm nhiệm Tây môn và cũng sẽ đánh
thốc vào giữa trại. Như vậy ta có thể chia chúng ra mà đánh mà vẫn tiếp
cứu được lẫn nhau. Có vị nào phản đối dự tính này không?

Lã Mai Nương mỉm cười sau khi thấy mẹ con Lâm gia yên lặng :

– Tiểu muội ưng thuận kế hoạch đó.

Lâm Hồng Vân nói :

– Mưu kế hoàn toàn như vậy không chấp nhận sao được? Chừng nào khởi sự?

Cam Tử Long đáp :

– Đầu giờ Ngọ ngày mai.

* * * * *

Nói về Bành Khoát Hải khi thoát khỏi Thiên Sơn tự, chạy thẳng một mạch
thoát ra khỏi khu vực nguy hiểm đi riết ngày đêm về Hoa Châu.

Bành Chấn Sơn thấy cha về sớm ngạc nhiên hỏi :

– Con tưởng phụ thân còn ở chơi lâu ngày với Pháp Quang hòa thượng?

– Ta cũng muốn vậy, nhưng trời không cho! Pháp Quang tịch rồi còn đâu.

– Ủa? Sao vậy?

Bành lão tặc bèn kể lại trận đánh Thiên Sơn tự cho Chấn Sơn nghe.

Chấn Sơn nói :

– Nếu vậy hai đứa trai gái ấy bản lãnh ghê gớm lắm sao?

Khoát Hải phì cười :

– Chờ gì nữa! Chúng vào nổi địa huyệt Thiên Sơn tự hạ sát Pháp Quang sư
trưởng, Tri khách tăng, Trấn Phương là ba danh thủ trong chùa, nếu ta
không lẹ chân tẩu thoát thì cũng nằm cả đó rồi. Ta nên tăng cường phòng
thủ, biết đâu chúng không tìm tới đây.

– Làm sao chúng biết được phụ thân ở Hoa Châu mà tìm đến?

– Biết đâu đây! Cẩn thận vẫn hơn. Con khá nghe lời ta.

Bành Chấn Sơn nói :

– Nếu vậy hai nhân vật do Thị lang Bột Dũng Các vừa phái tới đây thật đúng lúc. Phụ thân nên lưu họ ở lại trong trang ít ngày.

– Ai vậy?

– Cung Vượng và Trần Bá Hoàng.

– Họ đến đây từ bao giờ?

– Họ tới từ chiều hôm qua. May quá, con giữ hai người ấy lại chờ phụ
thân, nếu không sáng nay đã lên đường sang Thiên Sơn tự lỡ mất rồi. họ
mong gặp phụ thân.

– Được, để ta thay áo đã, mất hết cả bọc hành lý trong chùa.

Bành Chấn Sơn cười :

– Nếu hôm nọ phụ thân đem theo bọc tiền lấy được ở Khương gia thôn thì cũng bỏ uổng ở Thiên Sơn tự.

Khoát Hải vào trong nhà tắm rửa sạch sẽ mới lên nhà chào mẹ là Tiêu thị, năm ấy bảy mươi sáu tuổi mà tóc hãy còn đen tuyển, răng rất chắc chưa
gãy chiếc nào, võ nghệ tinh thông, quen sử dụng cây thiết trượng đốt
trúc nặng năm mươi cân, thập phần nguy hiểm. Tuy có tuổi, Tiêu thị, tánh tình biển lận độc ác vô cùng nên toàn thể trong trang ai cũng sợ hãi,
kể cả Bành Khoát Hải. Những lúc Tiêu thị hầm hầm nóng giận, hai tay
chống nạng bên sườn, đi đi lại lại trong phòng hằm hè dữ dỗi chẳng khác
chi con ác thú.

Bọn gia nhân từ nhỏ chí lớn tên nào cũng len lét sợ hãi không dám giàn
mặt Tiêu thị, Vợ Bành Khoát Hải là Sử Huyền cô, em của một tay đại đạo
Sử Đạt Thông nổi danh trong chốn giang hồ. Sử Huyền Cô quen dùng đoản
thương, lợi hại không kém gì chồng.

Họ Bành có hai người con.

Con trưởng là Chấn Sơn như ta đã biết và Thúy Linh năm ấy hai mươi mốt tuổi.

Chấn Sơn xấu xí diện mạo thô kệch giống cha, năm lên sáu tuổi bị bịnh
đậu mùa nên mặt rỗ chằng chịt như tổ ong. Trái lại Bành Thúy Linh trắng
trẻo xinh đẹp giống mẹ, nhưng tánh tình cũng ác theo máu bà nội. Chấn
Sơn, Thúy Linh được Tiêu thị và cha mẹ truyền dạy võ nghệ nên bản lãnh
rất lợi hại. Thế là cái gia đình năm người ấy ai cũng có bản lãnh vào
hạng đáng kể, từ bao nhiêu năm nay tác oai tác ác mà vẫn ở ngoài vòng
pháp luật, vì lẽ chúng không hành động trong địa phận Hoa Châu. Trái lại ở trấn nhà, chúng giao dịch rộng rãi dưới hình thức lương thiện của một tay hào trưởng nên có thế lực, được mọi người e nể.

Bành Khoát Hải đem việc Pháp Quang và đồng bọn bị hai thanh niên nam nữ
sát hại thưa lại rõ ràng cho Tiêu thị nghe. Chắp tay ra sau lưng, đi đi
lại lại trong phòng, Tiêu thị nghe đoạn lắc đầu mà rằng :

– Ta đã tiên đoán Pháp Quang không lâu bền. Chiêm nghiệm đã nhiều ta
thấy ở đời mà mê luyến sắc đẹp thì dù anh hùng biết mấy thì chẳng chóng
thì chầy đại sự cũng hỏng và hại đến thân. Có biết tông tích hai đứa phá hại đó là ai không?

Bành Khoát Hải thưa :

– Thưa không. Chúng đột nhập địa huyệt, khi biết thì chỉ kịp đánh. Bọn
Pháp Quang bị hại rồi con thừa dịp thoát ra lối sau về đây.

– Có nhận ra hai đứa ấy thuộc môn phái nào không?

– Quyền cước ghê gớm nặng nề phảng phất Bắc Thiếu Lâm, kiếm pháp linh
diệu phảng phất Nga Mi. Cả hai cùng dùng trường kiếm và đều là báu kiếm.

Tiêu thị quay ngoắt người lại trừng mắt nhìn Bành Khoát Hải :

– Còn phảng phất gì nữa! Bắc quyền nặng nề, diệu kiếm Nga Mi thì chắc
chắn chúng là môn đồ của Chiêu Dương đại sư và Lã Tứ Nương trên Bạch Vân tự ở Mã Dương cương, nơi giáp Sơn Đông, Trực Lệ. Hai nhân viên của Bột
Dũng Các qua đây có việc chi? Ngươi đã gặp chưa?

– Bây giờ con mới ra tiếp hai người ấy. Chắc họ có mật vụ chi đây.

Nói đoạn Khoát Hải lui ra đại sảnh. Tuy đã có tuổi, hung ác nhưng Bành
tặc rất sợ Tiêu thị. Y giấu nhẹm những vụ cưỡng bức phụ nữ, Tiêu thị mà
biết thế nào y cũng bị quở trách nặng nề. Trần Bá Hoàng và Cung Vượng
đang ngồi cùng Bành Chấn Sơn ở khách phòng, thấy Khoát Hải đi tới liền
cùng nhau thi lễ.

Bành Khoát Hải hỏi :

– Nhị vị hiền đệ qua đây có việc chi gấp không?

Trần Bá Hoàng nói :

– Chúng tôi được lệnh theo dõi thêm về hoạt động của các võ phái miền
Bắc. Mới đây Càn Long Hoàng đế du Giang Nam hình như cũng không ngoài
mục đích ấy.

– Hiền đệ từ đâu đến Hoa Châu?

– Nhận được lệnh khởi hành tự Bắc Kinh, Thị lang Hòa Thân cũng xuống
miền Nam, đồng thời Bột Dũng Các đi với mấy người khác lên Liêu Dương
xem tình hình Thái Cực mới được tổ chức lại bao quát hơn trước, dưới
quyền vị sư trưởng người Hàn thay thế vị đại sư Triều Tiên mới viên
tịch.

– Thế còn nhiệm vụ của hiền đệ có gì chuẩn đích hay không?

Suy nghĩ giây lát, Trần Bá Hoàng nói :

– Ngoài việc đi Thanh Hải dò xét về Côn Luân, còn có một việc nữa mà tiểu đệ lấy làm kỳ lạ.

– Việc chi vậy?

– Thiết Diện Hổ nhờ Bột Dũng Các yêu cầu bọn tiểu đệ nghe ngóng tin tức
về một thanh niên cư ngụ trong Bạch Dương lãnh thuộc dãy Tần Lĩnh sơn.

– Có biết tên không? Vào tận nơi đó kiếm khó gì?

– Thanh niên đó họ Cam không không biết tên là gì. Hình như y không ở
hẳn trong Bạch Dương lãnh nên có lẽ vì thế mà bọn tiểu đệ không phải vào đó dò hỏi.

– Họ Cam này thuộc môn phái nào?

– Không biết, hừ! Nghe tin tức một người mà chỉ biết có họ không thôi, trong thiên hạ mênh mông này quả là một việc quá ư mơ hồ.

– Thanh niên họ Cam trạc bao nhiêu tuổi?

– Cũng không rõ nữa. Theo Bột Dũng Các thì y độ chừng ngoài đôi mươi.
Điều mà đệ thắc mắc là tại sao Thiết Diện Hổ có nhiệm vụ thuộc miền Nam
mà lại chú ý tới nhân vật trên đất Bắc?

Bành Khoát Hải cười ha hả :

– Dễ hiểu lắm! Chắc Thiết Diện Hổ đang điều tra một vụ gì có liên lạc tới họ Cam mà y biết đang ở miền Bắc chớ gì!…

Cung Vượng đổi sang chuyện khác :

– Nghe lệnh lang Chấn Sơn nói về vụ Thiên Sơn tự may quá, nếu y không
giữ thì bọn tiểu đệ đi thẳng Túc Kỳ châu, trước là gặp lão huynh, sau là thăm Pháp Quang luôn thể.

Bành Khoát Hải gật đầu :

– May thật đó!… À, bọn đánh Thiên Sơn tự chỉ vỏn vẹn có hai nam nữ thanh niên rất oai hùng.

Cung Vượng giựt mình :

– Hay là thanh niên họ Cam đấy?

Trần Bá Hoàng cười lớn, vỗ vai họ Cung :

– Có lẽ Cung hiền đệ từ nay bất cứ gặp hay nói tới thanh niên nào cũng cho là họ Cam cả. Đây là một đôi thanh niên nam nữ cơ mà!

Bành Khoát Hải nói với Trần, Cung hai người :

– Nhị vị hiền đệ ở lại tệ trang chơi ít bữa rồi hãy lên đường. Lúc này
tiện nội và con Thúy Linh đi vắng, chúng ta sẽ cùng nhau uống rượu đàm
luận cho vui.

– Hiền tẩu và lệnh nữ đi đâu?

– Đi Hán Khẩu thăm bà cô mẫu của tiện nội. Mẹ con chúng cũng sắp về tới
nơi. Ngu huynh có ý nhờ nhị vị hiền đệ tăng cường tệ trang cho ít ngày,
trong khi mẹ con Thúy Linh chưa về.

Cung Vượng nói :

– Ít ngày thôi, bọn tiểu đệ còn phải lên đường không dám chậm trễ.

Vì vậy, khi Lã Mai Nương và Cam Tử Long cùng hai mẹ con Lâm thái thái
tới Hoa Châu tìm đành Bành Khoát Hải thì Trần Bá Hoàng và Cung Vượng còn ở Bành gia ổ. Nực cười thay trong khi hai nhân viên Bột Dũng Các đang
dò la tin tức của họ Cam thì chính họ Cam cũng tìm đến nơi. Hai người
gần nhau trong gang tấc, sắp gặp mà không biết mặt nhau.

Trưa hôm ấy, Lâm thái thái và Hồng Vân trang phục ra dáng kẻ đi mãi võ,
lưng đeo hành lý và khí giới. Thái thái còn vác theo một ngọn giáo. Hai
người nhằm Bắc môn Bành gia ổ đi tới, đứng dừng lại sừng sững trước cổng nhìn vào. Trang đinh canh phòng ở cổng bỗng thấy một lão bà đi cùng một cô gái xinh đẹp tới cổng dòm ngó vào liền lên tiếng :

– Hai người này dòm ngó gì ở đây? Có chồng con làm công nhân trong trang phải không?

Lâm thái thái vờ vĩnh vái chào tên trang đinh :

– Mẹ con tôi mãi võ, qua đây thấy trang trại lớn nên muốn xin vào biểu diễn kiếm chút tiền độ nhật.

Tên trang đinh nhìn kỹ thấy cô gái mãi võ khuôn mặt trái xoan, môi son
má phấn xinh đẹp bội phần, bèn có ý dằng dai bỡn cợt. Y nheo mắt lại cố
làm ra vẻ si ngây :

– Cô em xinh đẹp nhường kia liệu tài võ được bao nhiêu mà mãi với chẳng mãi!

Hồng Vân lộn tiết muốn xả cho y một kiếm rồi đời, nhưng Lâm thái thái đã nắm chặt lấy tay nàng, ôn tồn :

– Chúng tôi mãi võ độ nhật chứ có tranh đấu với ai đâu mà cần cao thấp?
Đại ca thể tình vào báo với Trang chủ cho phép chúng tôi múa rìu qua mắt thợ, kiếm chút tiền sanh sống qua ngày, ơn ấy chẳng bao giờ quên.

Tên trang đinh khoái chí trước lời năn nỉ của lão bà, toét miệng cười :

– Tỉ dụ tôi cho vào thì lão bà đền ơn bằng cách nào?

Lâm thái thái cố nén giận, mỉm cười :

– Thì mời đại ca uống bữa rượu chớ gì?

– Chao ơi! Dễ dàng quá nhỉ? Phải biết không phải bạ ai cũng được vào
trang trại này đâu nhé!… Nhưng uống rượu với cô em đây phải cùng uống
mới… vui chớ! Tửu mà không… sắc thì… buồn chết đi được! Hi…
Hi…

– Được đại ca vào báo ngay với Trang chủ đi, sá chi một ly rượu mời?

Sướng quá, tên trang đinh vác giáo lên vai, cười híp mắt :

– Nói thật chớ, cô em xinh đẹp nhường này chẳng cần mãi võ thì Trang chủ cũng liệng từng nén bạc thưởng trước rồi, ăn thua gì cái thằng tôi.
Được rồi, để tôi cho người vào báo với chủ nhân, nhưng đừng quên nhé!
Người đẹp hay quên và… bạc tình lắm đó!…

Nói đoạn y gọi đồng bọn :

– Này, Triệu Ngũ ơi, vào nói với Trang chủ có cô nương cực kỳ xinh đẹp xin vào biểu diễn võ nghệ lấy thưởng đó. Đi ngay.

Bành Khoát Hải đang cùng Trần Bá Hoàng và Cung Vượng thảnh thơi uống rượu trên đại sảnh, thì trang đinh bước vào thưa :

– Bẩm Trang chủ có hai người mãi võ xin vào biểu diễn lấy thưởng.

Bành Khoát Hải cau mặt nghi ngờ :

– Hai tên ấy hình dáng thế nào? Chúng từ đâu tới?

– Bẩm con không rõ là người phương nào, nhưng họ là phụ nữ và có một người xinh đẹp lắm.

Vốn là tay háo sắc, Bành Khoát Hải nghĩ thầm: “Cứ cho chúng vào biểu
diễn mua vui, cần chi? Đứa nào dại dột dám vào hang hùm sanh sự mà lo!”

Nghĩ thế liền nói :

– Ừ ngươi ra dẫn chúng vào ngay. Bảo chúng biểu diễn khéo sẽ có thưởng, nghe?

Triệu Ngũ vâng dạ lui ra Bắc Môn bảo Lâm thái thái :

– Trang chủ chấp thuận cho vào, võ nghệ kém thì không có thưởng đó.

Mẹ con họ Lâm mừng rỡ, qua cổng trang. Tên trang đinh vác giáo nói theo :

– Lão má ơi, nhớ bữa rượu thưởng nhé, tôi chờ đấy!

Lâm thái thái dắt tay Hồng Vân theo Triệu Ngũ đi thẳng vào trang, mặc
tên tráng đinh há hốc miệng nhìn theo. Vào tới thềm đại sảnh, Triệu Ngũ
bảo hai người đứng chờ rồi vào báo :

– Bẩm, họ chờ ngoài đầu thềm kia rồi ạ.

Bành Khoát Hải đặt ly rượu xuống thồi :

– Cứ dẫn họ vào.

Triệu Ngũ lùi ra vẫy Lâm thái thái :

– Trang chủ cho phép vào sảnh.

Tức thì hai mẹ con họ Lâm đặt bọc hành lý giả xuống thềm, Hồng Vân tuốt
kiếm ra cầm ngược trong tay, trong khi lão bà lăm lăm cầm giáo đi lẹ vào trước. Bành Khoát Hải đang thích chí sẽ được xem gái đẹp mãi võ, chợt
thấy hai người tiến vào và nhận ra ngay mẹ con cô gái bên Túc Kỳ châu,
biến sắc đứng phắt dậy khiến Trần Bá Hoàng và Cung Vượng giựt mình xô
ghế đứng theo.

Lâm thái thái chỉ mặt họ Bành quát :

– Bành tặc! Mày còn nhớ đã lập mưu hèn hạ sát hại chồng ta là Thiết Cước Hổ Lâm Diên Khánh năm xưa không? Coi đây!…

Lẹ như chớp, Lâm thái thái nhằm ngực tên lão tặc phóng mạnh ngọn giáo.
Bành Khoát Hải hoảng hồn thụp xuống tránh. Ngọn giáo rít lên xẹt trúng
búi tóc ngược của họ Bành xổ tung ra, lao thẳng vào phía trong cắm phập
vào cây cột chạm lớn ngót một ôm tay. Bành Khoát Hải thoát chết vội đẩy
đỏ thồi tiệc chắn đường thích khách, nhảy vụt vào tận bức tường trong
cùng đại sảnh, vớ lấy cây đao to bản rút phắt ra sẵn sàng chiến đấu.

Lâm thái thái giết trượt kẻ thù chồng thì nổi giận đùng đùng, vừa tuốt
cặp hổ đầu vừa phóng mình rượt theo, bổ luôn hai nhát thật mạnh xuống
đầu Bành tặc. Khoát Hải biết địch thủ lợi hại không dám khinh thường,
hoa đao gạt Hổ Đầu câu sang bên, chém trả lại, tận tình tranh đấu. Trần
Bá Hoàng và Cung Vượng bỗng dưng gặp biến cũng vội vàng nhảy ra xa, chạy tới giá binh khí rút cây roi chín đốt và cây đoản thương phòng thân.
Lâm Hồng Vân cố ý giúp mẹ hạ sát gấp kẻ thù nên không đuổi theo hai kẻ
lạ mặt. Nàng rút phi đao nhằm ngực Khoát Hải phóng mạnh. Tên lão tặc vội né sang bên nhưng còn vướng cặp Hổ Đầu câu lợi hại của Lâm thái thái,
nên phi đao vẹt đứt bên vai tả, máu chảy dầm dề. Trần Bá Hoàng, Cung
Vượng sợ họ Bành đuối tay bị ám hại bèn khoa khí giới xông vào chặn đánh Hồng Vân.

Nàng giận quá quát :

– Ta với hai ngươi không thù oán, hãy tránh sang bên coi ta lấy thủ cấp Bành tặc.

Trần Bá Hoàng nạt lại :

– Tiểu nữ không được lộng hành hại bạn ta, muốn sống hãy buông kiếm lai hàng!

Điên tiết, Hồng Vân thọc luôn lưỡi kiếm vào ngực họ Trần :

– Coi bản cô nương lai hàng đây!

Trần Bá Hoàng đưa roi lên gạt, nhưng Hồng Vân đã thâu kiếm lại chém tạt
một lát vào cổ Cung Vượng. Thế là trong đại sanh rộng rãi, năm người
chia ra làm hai toán đánh nhau kịch liệt, khí giới va chạm chan chát ghê rợn… Bọn trang đinh nổi cồng báo động inh ỏi, hò nhau cầm khí giới
đến vây tròn khu đại sảnh. E đánh trong sảnh bất tiện, mẹ con họ Lâm lùi dần ra cửa rồi bất chợt phi thân qua đầu bọn trang đinh, đồng thời quơ
luôn mấy lát hổ đâu câu khiến mấy tên bị tử thương lăn ra giãy đành đạch trên vũng máu. Thấy hai thích khách hung bạo quá, bọn trang đinh vội
giãn ra hai bên, nhường lối cho Bành Khoát Hải và Bá Hoàng, Cung Vượng
rượt theo địch thủ ra sân gạch. Nhác thấy Cung Vượng lỏng lẻo, Hồng Vân
phóng luôn một lưỡi phi đao lợi hại cắm trúng ngực bên tả, kêu lên một
tiếng té ngửa ra sàn. Trần Bá Hoàng sợ bạn bị hại bèn nhảy tới đón đánh
Hồng Vân kịch liệt. Các trang đinh thừa thế khiêng Cung Vượng chạy vào
trong nhà.

Lâm thái thái quyết trả thù chồng hoa cặp Hổ Đầu câu vùn vụt áp đánh Bành tặc.

Không kém, Khoát Hải trả đòn liên miên, gây nên một trường chiến đấu dữ
dội như lưỡng hổ tranh mồi. Tên lão tặc vừa đánh vừa lấy làm lạ không
hiểu vì lẽ gì mẫu thân là Tiêu thị và Chấn Sơn nghe cồng báo động mà
chậm chân không tới giúp bắt mẹ con thích khách.

Bọn trang đinh, vốn được luyện tập, hò nhau xúm vào đánh hôi. Lâm thái
thái và Hồng Vân đưa luôn mất lát khiến mấy thủ cấp trang đinh rơi lộp
cộp xuống sân như sọ dừa, máu phun tung tóe vào mặt đồng bọn. Chúng sợ
hãi giãn ra, đành cầm chừng.

Nói về Cam Tử Long vào Bành gia ổ lối Tây môn.

Chàng điềm nhiên đi thẳng vào cổng trang. Hai tên trang đinh canh cổng vội vác giáo chặn lại. Một tên quát :

– Đi đâu thế này? Tên chi? Hỏi ai?

Cam Tử Long nói :

– Ta quen với Bành Chấn Sơn công tử, vào đây chơi nhiều lần rồi các ngươi không nhớ mặt sao?

– Ngươi ra vào nhiều làm sao nhớ được. Tiên sinh chịu khó chờ, tôi cho người vào báo với Bành công tử.

Nói đoạn chúng gọi đồng bọn nhắn vào báo với Chấn Sơn.

Tử Long nghĩ bụng như vậy càng hay, đỡ phải tìm kiếm Chấn Sơn, nếu y
không ra sẽ hay. Lát sau, quả nhiên một người trạc tam tuần, da đen, mặt rỗ chằng chịt, lưng giắt đôi cương tiên, đi cùng với sáu tên trang đinh võ trang tiến ra lối Tây môn.

Tên canh cổng nói với Cam Tử Long :

– Thiếu gia đã ra đó.

Chờ Chấn Sơn ra đến nơi, Cam Tử Long vái chào rất tự nhiên :

– Kính chào Bành đại ca, chuyến này lâu quá mới đến thăm, chẳng hay đại ca có được an khang không?

Chấn Sơn ngạc nhiên nhưng cho rằng mình xưa nay giao dịch quen biết
nhiều, có lẽ không nhớ mặt hết mọi người nên cũng vái chào lại.

Không để Chấn Sơn kịp trả lời, Tử Long nói tiếp luôn :

– Chuyến này tiểu đệ từ xa về đây có việc gấp muốn thưa lại cùng lệnh phụ hay đại ca rồi lại đi ngay. Rất gấp!

Nghe vậy Chấn Sơn tưởng thanh niên đang đứng đó là người chỉ điểm quen
với phụ thân y nên không hỏi nhiều, vả lại thấy thanh niên có vẻ lễ độ
liền mời :

– Nếu gấp, xin theo tôi vào trang ngay. Gia phụ đang có khách trên đại sảnh.

Không chờ nói hơn, Cam Tử Long cùng đi với Chấn Sơn vào trang.

Chấn Sơn hỏi :

– Nghĩ mãi không rõ đã gặp đại ca ở nơi nào, quý tánh cao danh là gì?

Tử Long đáp :

– Trước đây tiểu đệ đã được gặp đại ca ở Lạc Dương rồi, không nhớ ra Tân Chương sao?

Chấn Sơn ngạc nhiên hơn nữa :

– Tôi chưa từng qua Lạc Dương chuyến nào, hay là đại ca lầm với kẻ khác rồi?

Muốn kéo dài thì giờ để xem hai ngả Đông và Bắc động tình hình thế nào, Tử Long nói :

– Không lẽ tiểu đệ lầm: Rõ ràng bữa đó tiểu đệ dẫn lệnh phụ trong vụ
“đón” chuyến xe chở hàng hóa đầy nhóc mà! Không đánh hắn ở Lạc Dương
nhưng trên con đường đó, nới cách Đồng Quan chừng mất ngày đường, Đại ca chính là Bành Chấn Sơn, phải không?

Chấn Sơn chợt nhớ ra vụ lập mưu sát hại Lâm Diên Khánh :

– Phải rồi, chính tôi tên Chấn Sơn, đại ca muốn nói tới vụ đón xe hàng của Lâm Diên Khánh tức là Thiết Cước Hổ phải không?

– Chính vậy Chấn Sơn đứng dừng hẳn lại đăm đăm nhìn Tử Long, nghi ngờ :

– Bữa đó không có người nào lạ cùng đi, ngươi là ai?

Chấn Sơn vừa hỏi vừa nhảy vội sang bên, rút cặp trúc tiết cược tiên ra cầm lăm lăm phòng bị.

Giữa lúc ấy có tiếng cồng khua inh ỏi ở khu trung ương trang trại. Bành Chấn Sơn giựt mình, quắc mắt nhìn trừng trừng Tử Long :

– Ngươi là ai? Nói mau!…

Cam Tử Long dềnh dàng :

– Không ngờ đại ca kém trí nhớ thật. Bữa đó tiểu đệ có đi cùng bày mưu thiết kế hạ sát Thiết Cước Hổ mà!

Tiếng cồng báo động ở khu đại sảnh mỗi lúc một gấp. Các tráng đinh hò
nhau lấy khí giới chạy vào giữa trang. Sáu tên đi theo Chấn Sơn cũng
định theo đồng bọn tới chỗ có báo động nhưng Chấn Sơn quát :

– Khoan! Tên này có gian ý chi đây! Bắt nó cho ta!

Không cần kéo dàu nữa, Tử Long phì cười :

– Bây giờ ngươi mới nghĩ ra thì muộn mất rồi con ạ! Vợ con của Lâm tiêu
sư bị cha con nhà ngươi mưu hại năm xưa, đã vào tới đại sảnh lấy đầu
Khoái Hải đó. Còn đầu ngươi thì dành cho ta!

Nổi giận đùng đùng, Chấn Sơn múa cương tiên nhảy xô vào đánh Cam Tử
Long. Sáu tên tráng đinh cũng xông vào vậy đánh giúp chủ. Tử Long tuốt
trường kiếm ra gạt đỡ :

– Càng đông càng hay! Bọn bây tội ác đã nhiều, hôm nay gặp ta tất phải tận số xuống địa ngục, nghe!

Gạt bật ngọn roi của Chấn Sơn sang bên, Tử Long hoa kiếm lên một vòng,
hai tên trang đinh bị chặt đứt cánh tay, rên siết bỏ vòng chiến, trong
khi mấy tên khác từ ngoài cổng chạy tới tiếp cứu. Bị gạt quá mạnh, Chấn
Sơn biết rằng địch thủ võ dũng không dám khinh thường, bèn vận dụng toàn lực đánh quật cả cặp roi vào ngang sườn đối phương. Cam Tử Long không
né, trái lại chàng xô hắn vào sát họ Bành dùng kiếm đè chặt cả hai ngọn
roi xuống, đồng thời đưa luôn hai ngón tay Song chỉ thọc luôn vào mắt
đối phương. Bị chặn nặng quá, Chấn Sơn không đảo được cặp roi đánh lại
mà còn bị luôn ngọn Song chỉ đưa vào mắt, hoảng quá, y vội hạ roi nhảy
lùi lại phía sau mấy bước.

Bọn trang đinh thấy tên thích khách hở lưng bèn hăm hở lia luôn mấy mũi
giáo, tưởng hạ ngay được địch thủ trong nháy mắt. Ngờ đâu, một làn kiếm
đã hoa ngược lại rít lên như gió, tiện đứt các đầu giáo rớt lẻ tẻ xuống
đất. Tiếng cồng báo động vẫn khua rổn rã. Chấn Sơn nóng ruột không biết
tình hình khu trung ương ra sao mà không có người ra tiếp tay nên rất
hoang mang. Tử Long biết Chấn Sơn muốn rút lui vào khu trung tâm nên
theo sát đánh. Chàng lia luôn lưỡi kiếm bén vào cổ họ Bành. Chấn Sơn đưa roi bên tả lên gạt và thừa thế quật một roi hữu vào vai địch. Tử Long
chỉ chờ có vậy thôi. Tức thì, chàng thâu kiếm lại hất ngược chém đứt đôi ngọn roi hữu đó.

Chấn Sơn vốn biết địch thủ có báu kiếm ngay lúc mới khởi đầu nên vẫn có ý giữ gìn, chằng ngờ cây cương tiên chắc chắn như vậy mà cũng bị tiện làm đôi khiến y đã hoảng lại còn sợ hơn trước. Không do dự nữa, Chấn Sơn co chân chạy thắng về phía đại sảnh. Tử Long đứng sững lại nhìn bọn trang
đinh không dám xong vào đánh nữa vác giáo chạy theo Chấn Sơn. Tức thì,
Tử Long phóng mình đuổi kịp họ Bành, quát :

– Chấn Sơn coi ta lấy đầu này!

Chấn Sơn vội quay lại thì đã thấy địch thủ tới cách mình chỉ có non một trượng.

Thật ra, y không phải là đối thủ xứng đáng của danh đồ Sơn Đông phái.
Nếu Tử Long không có ý kéo dài trận đấy để chịu lực lượng địch giúp hai
mẹ con Lâm gia thì chỉ vài hiệp đầu, chàng đã hạ Chấn Sơn rồi. Nhưng
chuyến này thì khác, chàng tính đủ thì giờ cho cả ba đạo Bắc, Đông, Tây
cùng nhập chiến nên quyết định đánh để vào khu trung ương. Tử Long xả
luôn mũi kiếm vào mặt Chấn Sơn, buộc địch thủ phải đưa roi lên gạt.
Nhưng Chấn Sơn quật luôn một roi nữa vào sườn địch thủ. Tử Long thâu
kiếm về gài chặt lấy ngọn roi đánh vào bên sườn, đồng thời phóng cước đá trùng bàn tay Chấn Sơn khiến ngọn roi kia văng đi một nơi. Hoảng hốt
Chấn Sơn toan chạy, nhưng không kịp, Tử Long đã hạ chân xuống thành Đinh tấn theo thế Tỏa Hầu Thủ, xỉa bốn đầu ngón tay vào hầu đối thủ. Kêu rộ
lên một tiếng, Chấn Sơn bị bàn tay sắt ấy đưa trúng hầu bể cuống họng,
bật ngửa người ra phía sau giãy lên mấy cái chết liền.

Tử Long trừng mắt nhìn quanh. Bọn trang đinh sợ hãi vác khí giới chạy
rùng rùng. Cầm đai lưng, Tử Long xách tử thi Chấn Sơn chạy thẳng vào khu trung ương, nơi có tiếng báo động và sát phạt inh ỏi.

Nói về Lã Mai Nương vào lối Đông môn Nàng đi thẳng vào cổng hỏi mấy tên trang đinh đứng canh :

– Này chú, tôi muốn gập Bành tiểu thư, vào báo tin giùm đi.

Tên trang đinh mếch lòng về câu nói xách mé, nhưng chợt nhìn ra người nói câu đó là một trang kiều diễm, liền dịu giọng :

– Bành tiểu thư đi vắng rồi.

– Hỏi Bành phu nhân vậy. Có nhà không?

Tên trang đinh đủng đỉnh :

– Phu nhân cũng không có nhà.

– Nếu vậy, tôi gặp lão thái thái cũng được.

Nhìn Lã Mai Nương từ đầu đến chân, tên tranh đinh phì cười gọi đồng bọn mà rằng :

– Này, các đại ca coi, cô em xinh đẹp đây hỏi gặp tiểu thư, sau hỏi đến
phu nhân, rồi nói là hai người đi vắng, nay lại hỏi gặp lão thái thái,
thế có điên không!

Hắn quay sang bảo Lã Mai Nương :

– Hỏi hạ vị chủ nhân ta có việc chi? Phải hiểu lão thái thái không hiền từ đâu nhé.

– Cứ vào bảo là tôi muốn gặp có việc cần.

Tên trang đinh ừ hử :

– Dễ quá nhỉ! Phải xưng danh và nói rõ xin yết kiến về mục đích gì. Trừ
khi là muốn gặp Trang chủ hay Bành thiếu gia thì cô em vào lúc nào cũng
được!

Nói đoạn, y nhìn đồng bọn, cười toe toét có vẻ thích thú về câu đó lắm.

Bốp! Nhưng một cái tát tai như trời giáng vào giữa má khiến y choáng tai, nổ đom đóm mắt, lảo đảo ngồi xệp xuống đất.

Lã Mai Nương chỉ mặt y mắng :

– Ta ngang hàng với chủ nhân nhà ngươi mà dám xấc láo như vậy sao?

Nếm cái tái tai ấy, tên trang đinh không ngờ thiếu nữ có sức mạnh đến
thế. Y chưa kịp nói gì, thì hai trang đinh khác đã áp tới chỉ mặt Mai
Nương mắng :

– Con tiện tì này! Sao nỡ đang tay đánh người? Phải biết vào Bành gia ổ này không phải chuyện chơi đâu nghe.

Dứt lời, cả hai tên đã xông đại vào định giữ chặt lấy tay thiếu nữ. Biết vậy, Mai Nương làm như vô tình giơ hai tay ra phía trước ngực. Hai
trang đinh thừa dịp nắm luôn lấy cổ tay nàng, chẳng ngờ Mai Nương bất
chợt kéo chặp hai trang định lại với nhau khiến hai tên đập trán vào
nhau thật mạnh choáng váng, rời tay ra té gục xuống đất. Bỏ chúng đó,
Mai Nương thoăn thoắt đi luôn vào trại. Sợ bị quở, tên trang đinh bị tát vội vàng đứng hẳn lên cầm giáo đuổi theo quát :

– Tiện tì coi này!

Y lao ngọn giáo nhằm lưng thiếu nữ, Mai Nương quay phắt lại né sang bên
bắt lấy ngọn giáo rất dễ dàng rồi nhằm thân cây liễu ở cách đó sáu bảy
sải tay, lao mạnh. Ngọn giáo bay vụt đi cắm phập vào thân cây ngập hẳn
lưỡi. Trang đinh sợ hãi chạy trở lại cổng lấy phèn la khua hồi báo động. Giữa lúc ấy trong khu trung ương cũng tự nhiên xôn xao báo động ầm ầm.

Biết là mẹ con họ Lâm đã vào tới nơi khởi sự rồi, Mai Nương phi thân lên nóc nhà chuyển vào khu đại sảnh. Các trang định nghe tiếng báo động,
cầm khí giới chạy vào thấy thiếu nữ đang chuyển trên các nóc nhà lanh lẹ như vượn, thì bỏ nhau chạy theo đuổi ở dưới đất. Nhưng đuổi theo thế
nào được Lã Mai Nương với thuật phi thiềm tột bực ấy? Nàng nhằm thẳng
ngôi nhà lớn nhất tiến vào.

Trên sân gạch lớn, Lâm Hồng Vân hăng hái đấu với Trần Bá Hoàng và lũ
trang đinh. Họ Trần bản lãnh cũng khá nên cầm cự với Hồng Vân.

Về phần thái thái Cầm Đại Nương nóng máu trả mối phu thù, nên sử dụng
cặp Hổ Đầu câu thật lợi hại, xoắn chặt lấy Bành Khoát Hải đánh thật ráo
riết, đòn nào cũng chí tử muốn băm vằm tên tặc đạo đó ra làm ngàn mảnh
mới hả lòng căm giận nung nấu tâm can từ mấy năm nay. Bành tặc cũng
không vừa, y tận tình tranh đấu, muốn hạ nốt vợ con Lâm Diên Khánh để
khỏi hậu họa. Không lẽ kẻ địch chỉ có hai mẹ con khinh thường vào trang
trại ngay giữa lúc ban ngày mà để chúng thao túng ư? Càng nghĩ càng tức, y múa đao to bản vùn vụt đánh lại.

Khí giới va chạm nhau chan chát, kinh khủng. Sự thắng bại chưa ngã về
bên nào. Giữa lúc ấy, từ trên hành lang đại sảnh có dữ dội tiếng thét
vang :

– Hai con giặc cái này dám đột nhập hành thích trong trang trại của bà ư!

Mẹ con họ Lâm vội đưa mắt nhìn qua thấy một lão có tuổi, đại nịt gọn
ghẽ, nét mặt dữ tợn, hoa cây thiết trúc trượng từ hành lang nhảy xuống
sân nhập trận, khí thế cực kỳ hùng dũng. Biết là gặp thêm một địch thủ
lợi hại nữa, Cầm Đại Nương và Lâm Hồng Vân đều thận trọng phòng bị. Tiêu thị nhìn qua thế trận, thấy hai đối phương đánh cũng ngang tay chớ
không xuất sắc hơn người nhà. Nếu đánh lâu như vật sự thất bại chắc chắn sẽ về phần hai mẹ con kẻ lạ.

Nực cười thay cho bọn chúng, bản lãnh chưa đặt tới mức phi thường mà dám vào trang hành thích giữa lúc thanh thiên bạch nhật, thì có khác gì đem thịt đến tận miệng cọp không! Nghĩ đoạn, Tiêu thị muốn kết thúc mau
chóng trận đấu, liền nhảy xổ vào đánh Cầm Đại Nương :

– Khoát Hải! Để mụ này cho ta!

Tức thì, Bành tặc nhảy ra ngoài vòng chiến nhường cây thiết trúc trượng
lợi hại xả chéo một ngọn Hữu Huy Bằng vào cổ địch thủ. Không chút sợ
hãi, Cầm Đại Nương chập cả cặp Hổ Đầu câu gạt thiết trúc trượng sang
bên. Tiêu thị cười rú lên như tiếng ma, thứ cười lanh lảnh rùng rợn
khiến người nghe cảm thấy khó chịu :

– Khá lắm! Nhưng được mấy hơi hả con?

Miệng nói tay đánh, Tiêu thị đảo thiết trúc trượng vụt luôn một ngọn nữa mạnh hơn chép vào cổ đối phương. Đó là thế Tả Huy Bằng. Biết là Tiêu
thị lại võ nghệ cao siêu, dũng mãnh đến mực ấy.

Bành Khoát Hải đừng ngoài thích chí cười vang, vác dao chạy sang bên sân xả vào đánh Lâm Hồng Vân giúp Trần Bá Hoàng. Bên này, Tiêu thị nhảy
đuổi theo đối phương đánh thốc luôn một thiết trúc trượng nữa ngược từ
dưới lên trên. Không dám đỡ, Cầm Đại Nương lùi về nữa để tránh đòn. Luôn hai, ba bộ như vậy, họ Cầm không đỡ, nhưng Tiêu Thị đâu có chịu đẻ vậy? Tức thì mụ múa trượng vùn vụt đánh liên miên, bắt buộc đối thủ phải
nhận đòn.

Không làm thế nào hơn được, Cầm Đại Nương đành phải gạt đỡ luôn tay
thành thử hai cánh tay bị tê buốt, khó chịu lạ thường. Cũng may họ Cầm
được luyện cẩn thận công phu nếu không thì cặp Hổ Đầu câu vuột mất từ
lâu rồi…

Lâm Hồng Vân cự với Trần Bá Hoàng, lại thêm bọn trang đinh đông đảo
ngang tay, ngay thêm Bành Khoát Hải nhập trận, lẽ cố nhiên sự thăng bằng không còn nữa. Ngay từ phút đầu, nàng vừa đánh vừa chú ý nhận xét thấy
Tiêu thị lợi hại, thắng thế mà mẫu thân nàng thì sút kém hẳn hoi, nên
nhiều phen muốn bỏ Trần Bá Hoàng nhảy sang giúp mẹ. Nhưng nàng bị bám
riết không thể nào rời tay đánh, nên vận dụng toàn lực quyết dồn địch
thủ để nhảy ra ngoài vòng chiến, vừa lúc ấy Bành Khoát Hải nhập trân
đánh rất dữ dội, thành thử đang giữ vững được thăng bằng, nàng bỗng bị
sút kém trong thấy và bất đồng lùi vòng quanh sân. Nàng nóng ruột không
hiểu Cam, Lã song hiệp bị vướng ở đâu mà bây giờ chưa tới tiếp tay.

Lã Mai Nương chuyền qua các nóc nhà vào tới phía sau đại sảnh nghe tiếng sát phạt ở ngay sân, bèn rón rén bò ở mái sau, nằm ép người xuống ló
đầu nhìn. Mọi người còn đang mê trận, không một ai nhìn thấy. Còn bọn
trang đinh đuổi theo ở phía dưới, lẹt đẹt chạy theo sau, tới lúc Lã Mai
Nương nằm ép mình trên mái đại sảng thì vì mái cao lại cong nên chúng
không trông thấy nữa, bèn kéo ùn ùn ra sân trước vây đánh giúp chủ nhân.

Vừa hay lúc ấy Tiêu thị xông trận, Lã Mai Nương thấy Cầm Đại Nương còn
vững chắc nên không muốn giúp vội. Sau khi nhận xét hai đòn đầu, nàng
hiểu ngay họ Cầm không phải là địch thủ của mụ già họ Tiêu. Nàng nhô hẳn người lên nóc định nhảy xuống sân thì vừa lúc Cam Tử Long vừa phi thân
lên mái nhà bên tả, tay xách một người. Hai người cùng vẫy tay ra hiệu.
Lã Mai Nương tuốt trường kiếm quát :

– Mụ già, hãy coi kiếm của bản cô nương! Không được lộng hành.

Tiêu thị giựt mình quay lại thấy một thiếu nữ xinh đẹp, ra dáng cân quắc anh thư từ mái sảnh lao người xuống xử thế Yến Tử Xuyên Liêm đưa luôn
lát báu kiếm long lanh vào ngực mình.

Thế đánh rất lợi hại. Tiêu thị tọa tấn, đưa thiết trúc trượng lên ra uy
gạt mạnh. Nhưng lưỡi kiếm của Mai Nương biến hóa vô cùng đã thâu lại và
quật luôn ngang bụng đối thủ một nhát lẹ như gió.

Tiêu thị đưa đốc trượng gạt mạnh, nhưng gạt vào khoảng không, vì Mai
Nương đã thâu kiếm, nhằm về bên hữu của địch thủ lúc đó bị hở, đạp luôn
thật mạnh, buộc Tiêu thị phải thoái bộ tránh đòn.

Mai Nương nói lớn bảo họ Cầm :

– Bá mẫu sang giúp Hồng Vân, mau!

Rảnh tay, mừng rỡ, Cầm Đại Nương đổi sang trận bên nhảy vào chận đánh
Bành Khoát Hải, Lâm Hồng Vân thấy Mai Nương đã đến, phấn khởi tinh thần
áp đánh ráo riết Trân Bá Hoàng. Thế trận trở lại quân bình.

Xưa nay, Tiêu thị vẫn kiêu ngạo là thiên hạ vô địch, không ngờ bị luôn
mấy đòn của cô gái lạ mặt nọ, bèn nổi giận thét lên đùng đùng hoa trượng trả đòn tới tắp, nhưng toàn vụt hụt. Mai Nương biến chuyển như thần lúc tả, lúc hữu, khi trước khi sau, không biết thế nào lường được. Tiêu thị cố theo, quật bên Đông, vụt bên Tây, đánh liên miên mà toàn vụt gió mất sức nhiều. Mụ nhận thấy chiến đấu không dễ dàng trước đối thủ lợi hại
này nữa. Tiêu thị vừa chuyển động vừa gầm thét y hệt một con hổ cái.
Quyết tử chiến, mụ bỏ luôn một trượng lên đỉnh đầu đối phương, Mai nương khẽ né sang bên, chập hai tay lại theo thế Đồng Tử Bái Quan Âm, nhường
cho cây trượng vụt trượt theo dọc tay, rồi bất chợ vòng luôn tay tả bắt
đỡ lấy giữa trượng cập chặt vào nách. Tiêu thị vận dụng toàn lực rút
mạnh, những tưởng nhấc bổng cả đối phương lên, không ngờ Mai Nương đứng
vững như Thái Sơn cập cây thiết trượng cứng ngắt, mà Tiêu thị thì như
con chuồn chuồn húc cột đá. Mụ toát mồ hôi như tắm.

Bỗng Mai Nương đẩy nhẹ cây trượng trong tay ra phía trước, Tiêu thị đang cố sức rút lại bị sức Mai Nương đẩy ngược ra phía sau, thành thử mụ mất đà lộn lăn đi mấy vòng nhưng cũng đứng được lại ngay, xoạc hai chân ra
cầm ngang thiết trúc trượng căm hờn nhìn đối thủ.

Mai Nương cười vang :

– Cô nương đã tha mạng cho mà không biết thân à? Muốn đánh thì cứ việc!

Tiêu thị không nói không rằng, lao người vào thọc một trượng vào bụng
địch thủ. Mai Nương nhảy vút lên cao khiến Tiêu thị lao người vào khoảng trống. Mụ chụm hai chân lại ngồi đáp xuống mặt gạch như con diều hâu,
và quay luôn trượng quật ngang trên mặt đất lia vào hai ống chân đối
phương.

Mai Nương thấy Tiêu thị đánh bừa, liều mạng bèn nghĩ thầm :

– Bản lãnh mụ này khá công phu đấy, tiếc thay lại thuộc bọn lục lâm hắn đạo.

Nàng lùi lại một bước nhường cho ngọn trượng vụt qua, rồi tức thì hoa
kiếm vùn vụt xô vào đánh ráo riết. Trước lưỡi kiếm linh diệu nhập thần
rít lên như lụa xé, lãnh khí ghê người, Tiêu thị trước còn gạt đỡ, sau
thấy xoay chuyển rất khó khăn, không nhận ra được phương hướng nào nữa
nên lùi lần lần quanh sân.

Mai Nương đánh một chặp cho Tiêu thị tự hiểu không phải mình là vô địch
rồi, bây giờ mới nhằm cây thiết trúc trượng chặt mạnh một lát tiện đứt
món khí giới nặng nề ấy ra làm đôi. Một nửa rớt xuống sân gạch xoảng một tiếng. Tiêu thị hoảng hốt co chân chạy nhưng Mai Nương đã đưa luôn lát
kiếm tiện đứt tay hữu của mụ già tàn ác. Cánh tay cầm nửa cây trượng còn lại ấy cũng rớt xuống sân. Tiêu thị kêu rú lên, đau đớn, phóng mình
chạy vào trong đại sảnh. Lã Mai Nương, không buồn đuổi thân già tàn phế
ấy nữa, quay lại quan sát trận tiền.

Nói về Cam Tử Long khi thấy Lã Mai Nương nhảy xuống đánh Tiêu thị tiếp
tay Cầm Đại Nương thì chàng đã đoán được thế trận sẽ thay đổi như thế
nào rồi. Bởi vậy, chàng đứng yên nhận xét. Tới khi Cầm Đại Nương bỏ Tiêu thị nhảy sang đánh Bành Khoát Hải, thì Tử Long thấy cần phải hành động
giúp mẹ con Lâm gia mau chóng báo thù.

Chàng liệng tử thi Chấn Sơn xuống chân tên giặc họ Bành :

– Lão tặc! Hãy nhìn xem vật gì đây?

Khoát Hải đang ham trận, quyết diệt trừ đối phương cho khỏi hậu họa thì
thấy vật gì rớt huỵch phía sau, nên nhảy lánh sang bên đưa mắt nhìn. Y
giựt mình khi nhận ra tử thi Chấn Sơn. Thảo nào, y đợi mãi và lấy làm
ngạc nhiên không thấy Chấn Sơn tới tiếp cứu. Thì ra con trai y đã bị đối phương sát hại rồi Y còn sợ hãi hơn nữa khi nhận ra thanh niên đứng
trên nóc nhà và thiếu nữ đang giao chiến với Tiêu thị chính là đôi nam
nữ đã phá cả Thiên Sơn tự.

Với cặp thanh niên bản lãnh tuyệt luân ấy, Bành gia ổ có lẽ cũng theo
gót Thiên Sơn tự mất!… Nghĩ đến đây Bành Khoát Hải bủn rủn cả chân tay trong khi cặp Hổ Đầu câu của Cầm Đại Nương tung hoành thật dữ dội.
Tiếng kêu ai oán đau đớn của Tiêu thị khi bị Mai Nương chém cụt cánh tay khiến Bành Khoát Hải càng bối rối hơn. Tiêu thị đã bị loại khỏi vòng
chiến, do đó lực lượng chiến đấu của Bành gia ổ cũng bị tiêu ta. Chấn
Sơn bị táng mạng. Tiêu thị vừa bị chém cụt tay. Sử Huyền Cô và Thúy Linh đi vắng. Cung Vượng trúng phi đao của địch, loại khỏi vòng chiến. Nếu
còn đầy đủ cả ngần ấy người chống chọi với cặp thanh niên nam nữ kia vị
tất đã đem lại phần thắng, huống hồ chỉ còn có hai người! Càng nghĩ càng sợ, tứ chi bải hoải, Bành Khoát Hải trước mắt, sau lưng muốn tìm đường
tẩu thoát.

Biết vậy, Cầm Đại Nương trổ toàn lực áp đánh tới tấp, cặp Hổ Đầu câu hoa lên vù vù, nào đâm nào chém không ngớt. Bành Khoát Hải lùi dần. Chẳng
ngờ trong khi lo sợ, hoảng hốt y lùi gần chỗ Lâm Hồng Vân lúc nào không
hay. Thấy kẻ thù vô ý tới gần, Hồng Vân thừa dịp thích luôn một mũi kiếm trúng vai tả tên lão tặc. Bành Khoát Hải đau quá, trùng tay đao bị luôn một lát Hổ Đầu câu trúng bắp vế, máu phun lênh láng. Bành tặc lảo đảo,
nghiến răng lại định thâu hết tàn lực lao nhanh đao vào mặt địch thủ thì Cầm Đại Nương đã áp tới hạ luôn một nhát Hổ Đầu câu chém cụt chân ác
tặc.

Họ Cầm khoái chí :

– Bành tặc, ngươi còn nhớ đã sát hại phu quân ta thế nào không?

Khoát Hải rên siết té ngửa ra sân. Bọn trang đinh xông tới liều mạng
định vây chặt lấy họ Cầm nhưng Lã Mai Nương hoa kiếm chận đánh chém cụt
luôn bảy, tám ngọn giáo :

– Bây muốn mất thủ cấp thì cứ vào đây!

Trang đinh sợ hãi bỏ chạy toán loạn. Cầm Đại Nương rảnh tay chém luôn
nhát nữa, thủ cấp Bành tặc văng ra xa lăn lông lốc trên nền gạch. Trả
được thù chồng, Cầm Đại Nương lấy làm hả dạ, quay sau nhìn thế trận của
Hồng Vân thì vừa lúc Trần Bá Hoáng bỏ chạy. Hồng Vân đuổi theo lia một
lưỡi kiếm xả vai. Bá Hoàng lăn ra sân hết thở. Lúc đó Mai Nương cũng đã
bắt bọn trang đinh và gia nhân Bành gia ổ tụ họp cả ở trong sân trước
đại sảnh. Không kể các tên bị tử thương tổng cộng có sáu mươi mốt người. Hỏi đến Tiêu thị và Cung Vượng thì hai người đã lẩn trốn lúc nào không
biết.

Lã Mai Nương bảo Lâm Hồng Vân :

– Thơ thơ hãy đứng ngoài này coi chừng bọn chúng, thái thái và chúng tôi vào hậu đường kiểm soát coi sao.

Dứt lời, Song hiệp cùng Lâm thái thái đi thẳng vào sảnh đường. Ba người
lục soát khắp mọi phòng. Tới phòng của Bành Khoát Hải, Cam Tử Long mở
rương thấy đầy vàng bạc, châu báu không thiếu một thứ gì. Ngay ở lớp
trên có một bọc lụa đầy đựng độ mươi nén bạc và một số vàng.

Lã Mai Nương nói :

– Chắc cái bọc này của vợ chồng Phùng Nguyên Thành đây.

Tử Long lật đi lật lại thấy góc chiếc khăn bọc có thêu chữ Phùng kiểu triện :

– Phải rồi! Có dấu chữ Phùng trên khăn đây này.

Ba người bèn kiếm mấy vuông vải dầy chia của cải trong rương ra thành bốn gói, buộc lại chặt chẽ.

Tử Long nói :

– Bỏ những của này lại đây cũng uổng, chi bằng bọn ta lấy dùng hành hiệp còn ích lợi hơn.

Sang tới phòng của Trần Bá Hoàng và Cung Vượng. Tử Long lục mấy bọc hành lý thấy có mấy tờ công văn bèn mở ra xem. Thì ra một tờ là giấy thông
hành yêu cầu các quan triều đình giúp phương tiện cho Trần Bá Hoàng và
Cung Vượng nếu cần.

Tờ thứ hai là chương trình hành động do Ban Mật vụ đã vạch sẵn cho các
nhân viên thuộc hạ. Hai tờ này đều có dấu của Thị lang Bột Dũng Các. Tờ
thứ ba là bức thư của Thiết Diện Hổ gởi lên Bột Dũng Các, yêu cầu giúp
đỡ kiếm hộ thanh niên họ Cam. Tử Long cất ba tờ giấy đó vào túi và tiếp
tục lục soát các thứ khác, không thấy gì hơn mới cùng Mai Nương và Lâm
thái thái trở ra sân trước.

Chàng nói với Mai Nương :

– Sư muội khá đốc thúc bọn trang đinh chất đồ dẫn hỏa san trại này thành bình địa đi. Bắt chúng liệng các tử thi vào lửa hỏa thiêu. Ngu huynh
còn bận viết bản cáo trạng treo lên cổng trang cho quan quân, khi tới
đây khám xét, hiểu vì lý do gì mà ta đã phá cả Bành gia ổ.

Lâm thái thái nói :

– Mẹ con tôi sẽ tiếp tay cùng Trại Nhiếp Ẩn, Đại hiệp viết cáo trạng lẹ
kẻo quan quân tới thêm phiền, ta chẳng nên giáp mặt với họ.

Tử Long khen phải, trở vào trong nhà tìm giấy bút thảo một hồi, nhắc
luôn cả việc Bành tặng có liên lạc với bọn đầu đà Thiên Sơn tự cốt ý cột hai vụ đó làm một để hai bên quan sở tại tham khảo ý kiến. Sau đó chàng dán luôn cao trang ấy lên cổng trang hướng Bắc. Trở vào đại sảnh, Tử
Long thấy cuộc phóng hỏa đã chuẩn bị xong, bọn trang đinh tên nào cũng
đeo hành lý trên lưng tự giải tán, bèn cùng Mai Nương và mẹ con Lâm thái thái, mỗi người đeo một bọc vàng bạc, châu báu đoạt được của ác bá họ
Bành và bắt đầu nổi lửa.

Chừng ngọn lửa đã cháy đều khắp trang, bốn người mới chạy ra khỏi trang
trở về quán trọ ở Hoa Châu. Ngọn lửa thiêu Bành gia ổ bốc cháy ngùn
ngụt, không mày chốc khu Bành gia ổ khang trang chỉ còn là đống tro
tàn…

Bọn trang đinh cũng rủ nhau tẩu thoát luôn không dám chần chờ, e quan
quân tới điều tra bắt tội. Cam, Lã và mẹ con Lâm gia thản nhiên về quán
trọ lên thẳng phòng riêng trên lầu.

Mẹ con Lâm thái thái vái hai người :

– Nếu không nhờ sức thần của nhị vị đại hiệp thì quyết không bao giờ
chúng tôi trả được mối huyết thù, ơn ấy không khi nào dám quên.

Song hiệp vội vàng đáp lễ :

– Sao thái thái lại xử khách tình như vậy? Giữa đường thấy sự bất bình
không tha là bổn phận của giới giang hồ chúng ta. Trái lại anh em tiểu
nữ phải chúc mừng thái thái và Lâm thơ thơ đã trả xong thù xưa. Từ nay
nhị vị được an trí về nhà sống cuộc đời thanh thản chớ không như anh em
tôi, còn phải bôn tẩu tứ phương tìm kiếm Tăng tặc đạo thật chẳng khác
chi bóng chim tăm cá.

Lâm thái thái hỏi :

– Sớm mai ta rời khỏi Hoa Châu chớ? Mẹ con tôi về Đồng Quan.

– Dạ, Cam sư huynh và tiểu nữ còn phải trở lại Khương gia thôn trả gói
bạc do Bành Khoát Hải đoạt của Phùng Nguyên Thành, sau đó mới đi nơi
khác được.

– Nếu vậy ta cùng đường qua Khương gia thôn mới chia tay. Nhị vị đã chuẩn bị phương hướng hành trình chưa?

Cam Tử Long nói :

– Khi ở Tần Lĩnh sơn ra đi, chúng tiểu điệt định qua Cam Túc, nhằm các
nơi nghi ngờ là có nhiều lục lâm tặc đạo, rồi đi ngược sang hướng Đông
may ra tìm được dấu vết kẻ thù chăng?

Lâm thái thái lắc đầu :

– Đại hiệp quên lời Trần giáo đầu bên Túc Kỳ châu rồi sao? Đã bốn năm
năm nay không nghe thấy nói tới Tăng Tòng Hổ hành động trong khu vực này nữa, tức là y đã đi nơi khác rồi. Vậy vị tất nhị vị qua Khương Gia thôn rồi trở lại Túc Kỳ Châu mất thêm thì giờ, chi bằng nhị vị qua Đồng
Quan, rồi từ đó đi Lạc Dương, tôi xin mách một nơi hỏi thăm có lẽ nhiều
hy vọng tìm ra vết tích tên Tăng tặc đạo hơn.

– Thái thái dạy thế cũng phải! Chẳng hay hỏi thăm ở đâu? Thái thái định mách bảo chỗ nào?

– Hồi trước, chồng tôi có quen thân một người ở Hoàng Thạch Khê bên Lạc
Dương là Tần Khánh, tước hiệu Quá Vân Long. Họ Tần rất quảng giao, anh
hùng tứ xứ thường qua lại nhà y đông đảo. Chúng tôi đã có dịp sang Tần
gia trại, nên còn nhớ rằng Tần Khánh có mời sang đó dự tiệc Ngũ tuần Đại Khánh vào hạ tuần tháng Ba năm nay. Bây giờ chúng tôi mẹ góa, con côi
sang đó không tiện, chi bằng nhị vị nên tới thăm họ Tần một phen, trước
là rộng đường giao du, sau là hỏi thăm xem Tần Khánh có biết tông tích
của tên Tăng Tòng Hổ chăng? Chắc chắn nhân dịp Ngũ tuần Đại Khánh của họ Tần, anh hùng tứ xứ, hảo hán giang hồ sẽ đến chúc thọ đông đảo, may ra
có kẻ biết hành tung của tên đại đạo mà nhị vị đang mất công tìm kiếm
chưa biết chừng.

Mai Nương và Tử Long khen phải, nhất định đi Lạc Dương một chuyến. Tử Long nói :

– Trong trận đánh Bành gia ổ, người bị trúng thương và tên bị Lâm cô nương hạ sát không phải là thuộc hạ Bành Khoát Hải đâu.

Lâm Hồng Vân ngạc nhiên :

– Ủa! Thế chúng là hạng nào?

– Là hai nhân viên thuộc Ban Mật vụ của triều đình!

– Sao tôn huynh biết được tông tích của họ?

– Do các giấy tờ tìm thấy trong bọc hành lý của chúng trong phòng.

Lâm thái thái nói :

– Chúng thuộc Ban Mật vụ mà lại kết giao với ác bá, thật là khó hiểu.

Mai Nương nói :

– Chúng giao dịch với đủ các giới mới có thể làm việc được chớ! Tiếc
quá, nếu biết trước thì bắt sống điều tra xem mục tiêu công tác của
chúng như thế nào!

Cam Tử Long nói :

– Theo trong giấy tờ, chúng được lệnh dò xét về sự hoạt động của các võ
phái miền Bắc, sau nữa do thám tông tích một thanh niên họ… Cam.

Lã Mai Nương ngạc nhiên :

– Thật vậy ư, sư huynh?

Cam Tử Long im lặng, lấy mấy tờ công văn đưa cho Mai Nương và mẹ con Lâm gia xem.

Lã Mai Nương suy nghĩ giây lát :

– Thanh niên họ Cam nói trong giấy chắc là… sư huynh rồi, không sai. Điều muốn biết là xem chúng muốn gì.

Cam Tử Long gật đầu :

– Chính vậy. Và phải tìm gặp tên Thiết Diện Hổ, đứng đầu Ban Mật vụ của Hòa Thân.

– Kiếm tên Tăng Tòng Hổ ở đất Bắc đã, sau sẽ xuống Nam gặp Thiết Diện
Hổ. Có lẽ chúng ta có số đả hổ hay sao mà gặp lắm hổ thế này?

Cam Tử Long mỉm cười :

– Sư muội nói phải. Việc hạ hai con hắc hổ ở Hoang Sơn thôn chỉ là một sự khởi đầu trong việc tầm hổ của chúng ta.

– Chính vậy đó, sư huynh à!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.