Là Lỗi Của Định Mệnh

Chương 6



– Cái gì đang xảy ra ở nơi này vậy? Quá lộn xộn! – Buông một câu sau khi nó phát hiện ra cái gì đó nhìn khá là giống bản đồ.

– Xem nào… phòng hiệu trưởng, 1, 2, 3… 5, à, tầng 5 dãy A, phòng số… 50! – Di di ngón tay trên bản đồ để tìm kiếm.

Sau khi chắc chắn, Tiểu Du bắt đầu cuộc hành trình hướng về phía tòa nhà đồ sộ nằm ở trung tâm trường, tuy vậy việc xác định căn phòng đó cứ như thể tìm viên ngọc trai đen trong một trăm viên ngọc trai xám, khó vì hành lang dài mà lòng vòng vô tận.

Hai tay cầm lấy hai bên quai balo, rảo bước đi từng tầng một, ngó nghiêng xiên dọc như điệp viên:

– Trời ơi! Tôi đang ở đâu thế này? – T^T cực kỳ hoang mang, bản mặt bỗng chốc xịu xuống, cúi gằm như mất của, ngu ngốc hết sức.

“Bịch”, nó rơi tự do như bao gạo, hình như là đụng trúng cái gì rồi! Ngồi dưới sàn, Tiểu Du nhăn mặt khó chịu, một tay chống làm điểm tựa, tay kia xoa xoa tóc, cặp lông mày nhíu lại.

– Bạn ổn không? Cho tôi xin lỗi, tại tôi không để ý! – Cười trừ, người này hơi lo vì thái độ hiện tại của nó.

“Ra là đụng con người ta, ôi trời nơi này là nơi nao? Ai cứu vớt đời tôi, hic. Sao số mình xui thế này?”

Ngẩng cái bản mặt đau khổ tàn tạ như mất sổ gạo lên, cảm giác đỡ đau hơn chứ không hề mất hẳn. Da trắng, môi đỏ, mũi cao, tóc vàng cứ y như Bạch Tuyết (Bạch Tuyết tóc vàng??!). Nhưng làm gì có BT nào cao to đẹp trai như vậy!

– Bạn có sao không?” – Người đó lo lắng hỏi, đưa bàn tay phải ra…

– Tôi ổn, cảm ơn! – Nó đứng dậy, phủi bộ đồng phục, khẽ thở dài – Chào bạn! – Cúi đầu một cái, đi thẳng, lại thở dài thêm nữa.

Người kia đứng trơ trơ, bàn tay tự nhiên thành ra dư thừa, khẽ rụt lại, đứng thẳng, cười nhẹ nhàng, lắc đầu, đi về hướng ngược lại.

Tiểu Du nào có biết, sau lưng là bao ánh mắt nữ sinh ghen tuông, thèm thuồng được như vậy đang nhìn nó một cách “trìu mến và đầy khả ái”!

Loanh quanh một hồi lâu thật lâu, nó may mắn đứng trước phòng hiệu trưởng, lấy hết can đảm và nhẹ nhàng… gõ cửa. Không động tĩnh. Gõ phát nữa… im re. Gõ lần nữa xem nào… bình yên! Gõ điên cuồng…

– Em kia, em đang phá hoại cơ sở vật chất của nhà trường à?

Giật nảy mình, nó rụt rè quay lại. Một người đàn ông mặc vest sang choảnh là hình ảnh đầu tiên đập vào mắt, khuôn mặt nghi ngờ là cái thứ hai.

– Em vào đây cho tôi! – Ông ta nghiêm nghị nói, chắp tay phía sau và hùng hổ mở cửa phòng.

Có lẽ nào…

– Theo quy định của nhà trường, học sinh có hành vi phá hoại phải lao động công ích một tuần. Hơn nữa lại có hành vi tấn công phòng hiệu trưởng, phạt em thêm hai ngày vị chi là chín ngày!

– Hơ… em…

– Mà thôi mười ngày cho chẵn, em đi làm ngay bây giờ, đầu tiên lau cửa kính toàn dãy B, sau đó…

– Ơ thầy ơi…

– Ở đâu có kiểu học sinh cắt lời thầy giáo thế hả? Còn không mau đi, lau cửa xong thì đi sắp bóng ở nhà thể chất. Sao còn đứng đó? Đi!!!

– “…”

– 1… 2….

– Dạ… – T^T

Tiểu Du mang phận đau khổ ra khỏi phòng, dựa lưng vào cửa than thân trách phận, đành ngoan ngoãn đi làm việc, lo là sắp lạc thêm lần nữa thì khốn, trong đầu nó lúc này: “Ủa mà thầy ấy vừa dặn cái gì nhỉ?”

Sau cánh cửa…

– Không ngờ mình lại oai nghiêm như vậy, rất ra dáng hiệu trưởng, rất phong độ! =^= Chắc phải bổ sung thêm luật “Lao động công ích một tuần cộng ba ngày do cố ý gây thương tích với cơ sở vật chất” vào quy định của nhà trường thôi! :3


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.