Là Lỗi Của Định Mệnh

Chương 12



Vừa về đến nhà, nó ngó nghiêng tìm kiếm:

– Dì ơi dì về chưa? Cháu đi học về rồi nè! – Tiểu Du hớn hở.

– Dì về rồi! – Bà Lan ở trong bếp nói vọng ra.

Nghe tiếng, nó vội vàng cởi bỏ đôi giày, chạy thật nhanh vào bếp.

– Sao, cháu đi học có vui không? Trường học thế nào?

– Dạ cũng ổn, cháu nghĩ mình có thể học tốt được ạ – Tự tin.

Thế là thế, không thể nào nói với dì là “Cháu thấy trường học rất buồn ngủ”. Hai dì cháu còn huyên thuyên thêm nhiều câu chuyện khác nữa và đương nhiên Tiểu Du cố dấu nhẹm mấy việc xảy ra hôm nay. Dì giục nó đi rửa mặt. Nó vui vẻ chạy lên phòng, đặt balô xuống giường, lôi quyển sổ trong ngăn bàn ra, đại loại là muốn ghi lại “hành trình” hôm nay – người ta gọi là nhật kí, trước đây chưa từng thử làm việc này nhưng bây giờ rất, rất muốn thử.

– Đi học, hôm nay tôi đi học! – “Có phải quá ư là nghiêm túc không?”

– Hôm nay mình đã đi học – “Hình như là không được hứng thú vui vẻ cho lắm?”

– Cuối cùng của kết thúc là bắt đầu, tôi đang rất tự do! – “Hay quá ^^” – Tự xuýt xoa.

Viết viết rồi lại tẩy tẩy, xóa xóa, gạch tới gạch lui… rách cái ROẸT! Sâu xa cũng là không vừa ý câu trên, mà cũng do chưa viết nhật kí bao giờ. Nó ngồi nhìn trang giấy trân trối mấy phút đồng hồ, xong đành gấp lại, đi làm vệ sinh cá nhân.

Tối đó, Tiểu Du cuộn tròn trong chiếc chăn ấm, ngủ ngon lành.

– Tiểu Du, dậy… dậy đi học!

– Còn sớm mà… – Nó cất giọng uể oải.

Dì Lan mở tung cánh cửa sổ, ánh nắng được dịp tràn vào, đầy căn phòng. Gió mơn man thổi mát rượi.

– Hic, chói quá! – =^= kéo chăn lên che kín đầu.

– Ừm, hình như có người không định đi học.

– Hả?! Đi học, đúng rồi! – Hất bay chăn, lao vào nhà vệ sinh.

– Trời con bé, làm ta hết hồn – Dì Lan nhìn cái bộ dạng luống cuống của nó cười – Ngộ thật! ^^

Ít nhất cũng phải xem đồng hồ, có gì từ từ chia thời gian cho hợp lí, nó thì cứ cuống cả lên như thể chủ nợ đến nhà không bằng. Chạy ra chạy vô nhà vệ sinh còn nhanh hơn người bị Tào Tháo rượt.

– Tiểu Du bình tĩnh cháu ơi. O,O

Thật may là nó có dì Lan lo cho, chuẩn bị đồng phục sẵn cả rồi, ấy vậy vẫn phát cuồng lên.

– Cháu muốn dì đưa đến trường không?

– Không cần đâu ạ, cháu tự đi được mà.

– Cháu chắc chứ?

– Vâng!

– Vậy thôi cháu đi học vui vẻ nhé! Tạm biệt!

– Tạm biệt dì.

Bước ra khỏi cửa, như hôm qua, nó lại thấy có người ở nhà đối diện nhưng khoảng cách khá xa nên nhìn không rõ ràng gì cả. Đi được khoảng chục mét, hôm nay không cần vội vàng nữa, Tiểu Du muốn đi chậm, ngắm hoa thật lâu. Bỗng từ phía sau, hình như có gì đó đặt lên vai nó, một bàn tay. Bây giờ có hai sự lựa chọn, quay lưng chạy thục mạng về nhà hoặc xử lí bàn tay kia và chắc sẽ sinh ra nhiều lựa chọn khác.

– Này… – Giọng nói “của bàn tay” vang lên.

“Đành vậy thôi!” tự nhủ, quay lại, Tiểu Du sẽ cho “bàn tay” một trận (mà thực tế là cũng đang sợ lắm).

– Chết này!!! – La toáng lên kèm theo đó là nắm đấm.

Tên nào đó đưa tay lên bắt chéo, đỡ được một cước. Người này bỏ tay xuống, nhìn nó mỉm cười.

– Mạnh dữ!

– Hơ… xin lỗi. Mà bạn là… – Lấy tay che miệng, may mắn là chưa táng con người ta.

– Đình Dương. Mà tôi gây ra điều gì làm phiền cậu sao?

– À không, thực sự xin lỗi, tại tôi tưởng… à mà thôi bỏ đi, vô cùng xin lỗi.

– Không sao đâu! – Cậu ta khoát tay,

– À! Mà cậu có chuyện gì đi qua đây sao? – Tò mò.

– Không có. – Đình Dương tỉnh bơ, khoanh tay bước đi rất vui vẻ tự nhiên.

– Vậy sao cậu lại ở đây? – Tò mò cực độ.

– Vậy là tôi không được ở đây? – Cúi xuống nhìn nó cười cười (Chiều cao của họ khá chênh lệch).

– À không, không phải vậy – Bối rối rối…!!!

– Thật ra thì nhà tôi gần đây!

– Thật sao? Mà ở đâu thế?

– Đối diện nhà dì Lan!

“À đối diện nhà dì Lan, ủa, đối diện nhà dì Lan… không phải là đối diện nhà mình sao?!!!” O.O


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.