Lá Bài Cuối Cùng

Chương 37



Nếu không thực sự đến, thì sẽ có hiểu biết rất chệch về Macao.

Vì phim bài thập niên 90, mọi người sẽ cho rằng nơi này huy hoàng tráng
lệ. Nếu xem một chút báo, thì sẽ cho rằng nơi này tràn đầy hài hòa, à,
không phải nói là hoàn cảnh ở đây, mà là nói người bản xứ Macao, trong
một vài bài báo, cư dân bản địa Macao phần nhiều đều có quan hệ phức tạp với sòng bài, nhưng bọn họ sẽ không chơi bài, đặc biệt là nhà cái, sẽ
càng không tham gia.

Trong những bài báo đó, bọn họ có tiền lương kinh người, tiền boa kinh người, phúc lợi kinh người. Tóm lại khi nhìn
những văn chương đó, thậm chí sẽ khiến người khác có cảm giác nuối tiếc
rằng ‘sao mình không phải sinh ra ở đó’.

Đương nhiên trừ nó ra,
Macao còn có pê đê, các biểu diễn sắc tình mới mẻ kích thích, mà khi
ghép tất cả lại với nhau, lại cho người ta cảm giác hài hòa hỗn loạn,
nhưng chân chính tới Macao rồi, sẽ biết mình sai lầm cỡ nào.

À, đương nhiên không phải không tốt, chỉ là, hoàn toàn khác với trong tưởng tượng.

Hồng Kông đã đủ nhỏ rồi, mà Macao lại càng nhỏ, nhỏ tới mức mấy điểm thắng
cảnh nổi danh hoàn toàn có thể bước vài bước là xong hết. Mà chỗ ngoài
sòng bài ra, thì giống như thành phố nhỏ bình thường.

“Cậu hai,
đây là phòng cậu đặt, vô cùng xin lỗi, hiện tại chỉ còn một phòng thôi.” Quản lý George của khách sạn Sharon, đưa Trương Trí Công tới trước cửa
phòng đã đặt, mở cửa phòng, cong người nói.

“Không sao, thời kỳ đặc biệt mà, tôi hiểu, một phòng cũng đủ rồi.”

Cộng thêm Lâm Dược, bọn họ có tổng cộng sáu người, căn phòng bộ này có ba phòng, cũng đã đủ dùng.

“Vậy thì, tôi không quấy rầy nữa. Ngoài ra, ngài Tiêu muốn biết tối mai ngài có thời gian ăn tối cùng ngài ấy không.”

“Tôi thì có rất nhiều thời gian, chỉ sợ anh ta không có thôi, ha ha, tôi tới chơi thôi, không làm lỡ anh ta kiếm tiền, qua vài ngày nữa hãy nói đi.
Đúng rồi, người bạn này của tôi rất hứng thú với cuộc so tài của các
ông, ông giúp tôi làm chút thủ tục đi.”

George nhìn Lâm Dược một cái, nói: “Được, vậy lát nữa tôi sẽ lấy bản khai lên.”

George đi rồi, lát sau, mang một bản khai lên, bản khai cũng rất đơn giản, chỉ là tên giới tính số thông hành, sau đó là ký tên dưới giấy bảo đảm,
không có mấy thứ quá phiền phức.

Vừa nói tới trận đấu thế giới gì đó, mọi người đầu tiên nghĩ tới chính là mấy chữ chính quy, nghiêm
khắc, cuộc đấu mạt chược do Sharon tổ chức cũng không thể nói không
nghiêm khắc.

Có người chính phủ ra mặt, có tiền bối của giới bài
ra mặt, có công chứng có đảm bảo. Nhưng nếu nói đây là một trận so tài
thì, thật ra, càng giống một thủ đoạn tiêu thụ hơn.

Macao lấy ngành du lịch làm sản nghiệp cơ bản, mà nó sỡ dĩ có thể phát triển ngành du lịch hoàn toàn là nhờ vào cờ bạc.

Nó không có thắng cảnh nổi tiếng gì, không có kỳ quan hiếm có, những gì nó có, chính là một địa điểm đặc thù một hoàn cảnh đặc thù, sau đó, vẫn là máu cược và tham lam trong bản tính con người.

Thi đấu mạt chược thế giới, nói ra thì rất chấn động, thật ra chẳng qua là để thu hút du
khách, vì muốn mở rộng danh tiếng của sòng bài, thuận tiện đẩy mạnh tiêu thụ phòng nghỉ mà thôi.

Cho nên đối với số người báo danh vòng
loại hoàn toàn không hạn chế, chỉ cần giấy thông hành thì không có vấn
đề, cộng thêm phí báo danh một trăm đô Hồng Kông, tuổi đủ mười tám thì
có thể tham gia.

Lâm Dược điền bản khai, George mang đi, sau đó trực tiếp đến phòng làm việc của Tiêu Nhiên.

“Chỉ có một phần?” Tiêu Nhiên nhìn bản khai.

“Đúng, cậu hai nói cậu ta không tham gia.”

Tiêu Nhiên búng búng bản khai: “Viết chữ rất đẹp, không ngờ còn muốn tới tham gia đấu mạt chược.”

Hai câu này nói khá kỳ lạ, chữ có đẹp hay không thì có liên quan gì tới
chuyện tham gia đấu mạt chược. Nhưng điểm này, George đương nhiên sẽ
không nghi vấn.

“Được rồi, giao lên đi, tôi thật muốn xem thử, trình độ mạt chược của cậu ta thế nào.”

Trình độ mạt chược của Lâm Dược thế nào?

Rất không ra sao!

À, y biết đánh mạt chược. Nhưng mạt chược ở Cúc thành và mạt chược Quảng Đông hoàn toàn là hai loại.

Giới thiệu về mạt chược, đều nói mạt chược ở Quảng Đông đơn giản, nhưng thật ra, mạt chược ở Cúc thành càng đơn giản. Mạt chược ở Cúc thành không có Gió, không có Trung Phát Bạch, chỉ có Vạn, Văn, Sách, không thể ăn chỉ
có thể phỗng, ai điểm pháo ai chung tiền, thắng thì gom được của ba nhà.

(Trọn bộ mạt chược kiểu Hồng Kông có tổng số là 144 quân như sau:

– 36 quân hàng Văn, (vòng tròn)

– 36 quân hàng Sách, (cây trúc)

– 36 quân hàng Vạn, (chữ đỏ)

– 16 quân cho bốn gió Đông Tây Nam Bắc

– 12 quân cho tam nguyên Trung Phát Bạch,

– 8 quân cho hai bộ Hoa Xanh và Hoa Đỏ.

Mạt chược gồm bốn người đánh.

Ăn: chỉ ăn quân thứ ba để thành Xuyên (ba quân cùng hàng đi liền), chỉ được ăn từ nhà Trên đánh xuống.

Phỗng: đang có đôi, ăn thêm quân thứ ba thì gọi là Phỗng.

Điểm pháo: chỉ hành động bạn đánh ra một con bài, người khác ăn nó để Ù.)

Mà mạt chược Quảng Đông, còn có đủ cách tính, đủ cách thắng, có kiểu thắng rõ ràng nhưng vẫn không tính là thắng, có kiểu đánh ra một con, lại có
thể khiến ba nhà khác đều thắng.

Đối với cách chơi này, Lâm Dược
ngay cả quy tắc cũng không hiểu, càng khỏi cần nói đánh ra sao. Nhưng y
cũng không để ý, dù sao có Caesar ở đây, đến lúc đó y chỉ cần nghe theo
rồi đánh là được.

Cứ thế, y rảnh rang theo Trương Trí Công ra
ngoài ăn bánh trứng, tham quan giáo đường, thăm mấy sòng bài khác, chơi
cho hết thời gian rảnh còn lại.

Ngày 28 tháng 7, hôm nay, y vừa
tỉnh ngủ, đã thấy một bó hoa tươi thật bự, sau đó chính là Trương Trí
Công mang theo đôi mắt xanh đen.

Sáu người, ba phòng ngủ, đám
người tiểu Lưu ngủ thế nào cậu hai Trương không quan tâm, dù sao một câu của hắn đã quyết định Lâm Dược và hắn ở chung phòng.

Đối với quyết định này, đám người tiểu Lưu đương nhiên không có ý kiến, Lâm Dược cũng không có ý kiến__

Lúc đó trong lòng cậu hai Trương vẫn thực vui mừng, cho rằng đây là ngầm đồng ý.

Kết quả, không đợi hắn có hành động gì, đã bị Lâm Dược đá một cước ra xa.

Trương Trí Công cũng không phải cứ thế là thôi. Một phòng, hai người, đêm dài đằng đẵng, hắn vẫn có cơ hội.

Đúng, hắn có cơ hội.

Nếu không có Caesar.

Lâm Dược ngủ rồi, nhưng Caesar không ngủ. Hắn không thể thông qua ánh mắt
của Lâm Dược nhìn bên ngoài, nhưng, khi con người ngủ, lỗ tai sẽ không
đóng lại.

Tuy nghe tiếng định vị là kỹ năng cao cấp trong võ công, nhưng lỗ tai của Caesar là gì chứ, ở vấn đề này, hắn lại rất để tâm.

Cho nên, Trương Trí Công vừa có hành động, hắn liền gọi Lâm Dược, hơn nữa
mỗi lần đều chỉ thị chính xác cho y, Lâm Dược đang ngủ mơ mơ hồ hồ,
đương nhiên vô thức làm theo.

Thế là, cậu hai Trương hành động
tích cực cỡ nào… ừm, thì tần suất bị thương cũng cỡ đó. May là trong lúc Lâm Dược ngủ nửa tỉnh nửa mê, sức lực của tay chân không phải rất lớn.
Nhưng cho dù như thế, tối hôm đầu, hai mắt của cậu hai Trương cũng đã
cực kỳ tiếp cận quốc bảo.

Cũng may là trên đời này vẫn còn có
phát minh vĩ đại là kính râm, nếu không phạm vi hành động của cậu hai
Trương tại Macao, chính là khách sạn khách sạn rồi khách sạn!

Chỉ một đêm giáo huấn như thế, Trương Trí Công hai ngày nay thành thật hơn
rất nhiều, chẳng qua vết tích ở mắt phải vẫn rất rõ ràng.

Thấy Lâm Dược mở mắt, hắn cười cười, đưa bó hoa trong tay qua: “Kỳ khai đắc thắng.”

Lâm Dược ngáp một cái: “Cảm ơn.”

Hoa Lily không vận tới, mỗi đóa đều đang ở trong trạng thái hoàn mỹ nhất,
phía trên còn mang giọt sương… đương nhiên, cũng có thể là người trong
tiệm hoa tưới lên, nhưng nhìn vẫn vô cùng xinh đẹp.

Một bó hoa
tươi như thế, nếu ở trước mặt phụ nữ, tuyệt đối sẽ hưng phấn thét lên,
cho dù là đàn ông khác thấy, cũng phải khen vài câu__ dù sao là chúc
phúc, mà Lâm Dược chỉ nhìn một cái, rồi đi vào nhà vệ sinh.

Trương Trí Công sáng sớm đã thức dậy đặt hoa, rồi đợi y tỉnh lại, thấy thái độ như vậy, không khỏi bị đả kích.

“Cậu hai.” Lâm Dược đi tới trước nhà vệ sinh, lại quay người, gãi đầu: “Có
phải cậu hiểu lầm gì không? Tôi không kết hôn với phụ nữ, chỉ là, chỉ là tôi sợ các cổ… tôi như thế này, có lẽ không biết làm gì, chỉ khiến các
cổ thương tâm. Còn, tôi tuyệt đối không có…”

Y phiền não gãi đầu không biết phải nói thế nào.

Y từ nhỏ đã thấy rất nhiều bi ai và nỗi buồn của mẹ mình. Tuy thật sự
không nói ra, y không ở chung với mẹ mình được bao nhiêu lâu. Vì mẹ y
muốn làm ăn, phải không ngừng bôn ba các nơi. Nhưng trong lòng y, mẹ y
lại là hoàn mỹ nhất, tốt nhất.

Mẹ càng hoàn mỹ, cha càng đáng
ghét. Sau đó dẫn tới, phụ nữ thì đều tốt, đàn ông đều xấu. Tuy y cũng
biết quan niệm này không được chính xác, nhưng, y sợ mình sẽ tổn thương
một phụ nữ nào đó.

Cho nên, y chưa từng nghĩ tới việc tìm một phụ nữ chung sống, nhưng đồng dạng, y cũng chưa từng nghĩ tìm một người đàn ông.

“Tôi biết tôi biết.” Trương Trí Công liên tục gật đầu.

“Cậu biết?” Y vẫn chưa nói mà, sao hắn đã biết?

“Tôi biết.” Trương Trí Công gật đầu khẳng định, rất nhiều đồng tính luyến ái đều là vậy, vì sợ nữ giới mà chỉ có thể tiếp nhận nam giới, bọn họ
không phải mới đầu đã có thể tiếp nhận nam giới, nhưng từ từ, tự nhiên
có thể, Lâm Dược đương nhiên cũng có thể.

Lâm Dược thấy hắn bày
vẻ “cậu không cần nói nhiều”, cũng chỉ đành nhún vai, được rồi, cứ thế
đi, dù sao y cũng không biết phải nói gì, y không muốn tùy tiện nói về
mẹ mình với người khác.

“À, đúng rồi, cậu hai, tôi thích những thứ thực chất hơn, hoa thì không cần.”

Y nói xong, thì vào nhà vệ sinh, Trương Trí Công ở bên ngoài cười.

Cuộc đấu mạt chược thế giới, tuy nói là thế giới, nhưng thật ra, chẳng qua
là cuộc so tài mạt chược Châu Á, cái này cũng giống như cờ vây và cờ
tướng TQ, người phương tây biết chơi dù sao vẫn là số ít.

Mà cuộc thi đấu Sharon tổ chức, phần lớn người tham gia vẫn là người TQ, đặc
biệt là gần tỉnh Quảng Đông, tuy phạm vi không lớn, nhưng cũng có gần
hai ngàn người báo danh.

Phí báo danh một trăm, và số chip một ngàn.

Đấu vòng loại áp dụng phương thức kết hợp đào thải và tuyển chọn. Chip thua hết thì tự động rời cuộc, thắng được ba ngàn, tự động thăng cấp.

Cũng chính là nói, khi chip từ một ngàn biến thành ba ngàn, thì có thể rời khỏi bàn đấu đợi tham gia bán kết.

Mà cái này cũng có nghĩa là, mỗi tuyển thủ tham gia bán kết, đều phải đào thảo hai đối thủ.

Đại sảnh rộng lớn, bày chín mươi chín bàn mạt chược, nhưng không có tiếng
xào xạt quá lớn, vì toàn bộ đều là máy mạt chược tự động.

Tuyển
thủ tham gia dựa theo số hiệu vào bàn, thắng đủ thì rời khỏi bàn, người
thua hết cũng rời khỏi bàn, sau đó người khác bổ sung vào.

Trừ
nhân viên công tác, trong sảnh không còn người khác di chuyển, tất cả
mọi người rời và vào bàn, đều có nhân viên công tác dẫn đường.

Mà muốn tham quan, một là ở ngoài vạch đỏ, hai là ở trong phòng khách quý
lầu hai, trong đó có một màn hình lớn có thể quan sát, nhưng tự nhiên
phải trả tiền.

Trương Trí Công đương nhiên sẽ không đợi bên ngoài vạch đỏ, nhưng hắn cũng không lên lầu hai, ở đó chỉ có một màn hình
lớn, có thể xem được cái gì?

Hắn gõ cửa phòng Tiêu Nhiên.

“Cuối cùng cũng gặp tôi rồi, cậu hai, tôi còn cho rằng lần này cậu sẽ hoàn toàn tránh né tôi đó chứ.”

“Lão Tiêu, miệng lưỡi anh lợi hại thật, tôi không tìm anh, còn không phải sợ quấy rầy anh sao. Không ngờ tôi biết điều như vậy lại thành ra không
đúng.”

Hắn vừa nói, mắt vừa đảo lên vách tường.

Khác với
sòng bài ngầm của Hạo Nhiên sơn trang, Sharon là sòng bài chân chính, bố cục, quy mô đều có một đẳng cấp khác, trên vách tường bên phải phòng
làm việc của Tiêu Nhiên, toàn bộ đều là màn hình, từ đại sảnh đến phòng
khách quý đều bao quát.

“Cậu hai, cậu bây giờ thật sự đã rơi vào
rồi sao? Được rồi được rồi, cậu khỏi nhìn cho mệt, người tình nhỏ của
cậu đang ở bàn ba mươi sáu, tôi sẽ mở cho cậu xem.” Tiêu Nhiên vừa cười
vừa cầm điều khiển từ xa, “Phải nói rằng tôi có nghe nói rồi, người tình nhỏ của cậu chơi poker Texas không tồi, chỉ là không biết mạt chược…”

Màn hình bàn ba mươi sáu phóng lớn, lời sau đó của Tiêu Nhiên đã nghẹn trong họng, vì Lâm Dược đã đứng lên rồi.

Sau khi vào bàn, thì không thể tùy tiện đứng lên, trong sòng bài có nhân
viên phục vụ đưa đồ uống đi qua lại, nếu cần có thể phẩy tay, nhưng
không thể đứng lên.

Đương nhiên, có yêu cầu khác, chẳng hạn muốn
đi nhà xí, cũng có thể đứng lên khi có nhân viên phục vụ ở cạnh, nhưng,
vừa mới mở màn không tới năm phút mà, có yêu cầu gì?

“Lẽ nào cậu ta hồi sáng ăn thứ gì chột bụng?”

Trương Trí Công cũng ngây ra, mà lúc này, nhân viên phục vụ đã tới thu chip
của Lâm Dược lại, xếp ba hàng chỉnh tề, y đã thắng ba ngàn rồi!

Năm phút ba ngàn, đây không phải là con số lợi hại gì, nhưng, lúc này chín
mươi chín bàn, gần bốn trăm người, Lâm Dược là người đầu tiên thắng!

Trong nhất thời, người ở đại sảnh, đều bất giác nhìn y, mà khi nhìn thấy số chip sau lưng y, ánh mắt càng thêm phức tạp.

“Cậu hai, xem ra cậu ta không chỉ giỏi ở poker Texas, ván này là ù hỗn nhất sắc, vừa đúng thắng đủ ba ngàn.”

Tiêu Nhiên quay ngược băng, dừng lại ngay khúc Lâm Dược đẩy bài, nhìn một
cái liền lắc đầu: “Tính thật chuẩn, xem ra cậu hai, lần này tôi không
chỉ không kiếm được tiền của cậu, mà còn phải bồi thêm.”

Trương Trí Công cũng cười: “Lão Tiêu, tôi đối với cậu ta là nghiêm túc, anh hiểu ý của tôi chứ.”

“Tôi đương nhiên hiểu rõ, nhưng cậu hai, cho dù cậu nghiêm túc, cũng không…”

“Không có nhưng.” Không đợi hắn nói xong, Trương Trí Công đã chen vào, “Tôi và cậu ta chỉ tới đây để chơi thôi, đợi trận so tài này kết thúc rồi, tôi
sẽ dẫn cậu ta về. Tôi đã dẫn cậu ta tới đây, thì nhất định sẽ dẫn cậu ta về.”

Tiêu Nhiên nhìn hắn một lúc, sau đó gật đầu: “Được rồi, tôi hiểu rồi. Nhưng cậu hai, ở đây tôi muốn đòi một nhân tình với cậu
trước, tương lai, không chừng tôi sẽ tìm cậu mượn người này.”

Trương Trí Công gật đầu: “Đương nhiên không vấn đề, nhưng đến lúc đó nói thế
nào, thì anh và anh tôi bàn đi. Được rồi, tôi không quấy rầy anh nữa.”

Tiêu Nhiên không chút nể mặt cười, vừa cười vừa đứng lên tiễn hắn, Trương
Trí Công đương nhiên biết hắn cười cái gì, nhưng hiện tại da mặt của
Trương Trí Công đã luyện được rất dày, liền coi như không phát giác,
thản nhiên đi ra ngoài.

Tiêu Nhiên đưa hắn ra xong, quay đầu lại
nhìn Lâm Dược trên băng ghi hình, thở dài: “Thật đáng tiếc, người này,
lại để anh em họ Trương giành trước.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.