Lá Bài Cuối Cùng

Chương 10



“Đây chính là nhà hàng năm sao nha, không tồi không tồi, quả nhiên không
tồi. Phòng đủ lớn, giường mềm mại, số phòng cũng nhiều, đây chính là
phòng tổng thống trong truyền thuyết hả. Cậu hai à, cậu đặt cả ngày hay
nửa ngày vậy, nếu đặt cả ngày, tối nay tôi sẽ ngủ lại đây, nhưng dù chỉ
có nửa ngày cũng không sao, hai chúng ta đánh một ván cũng không tới nửa tiếng, nếu cậu không dùng, căn phòng này để cho tôi dùng đi nha, dù sao tiền cậu cũng trả rồi, không dùng phí lắm.”

Lâm Dược vừa sờ sô
pha, sờ thủy tinh, vừa lải nhải không dứt, hoàn toàn không phát hiện,
sắc mặt Trương Trí Công lúc này đã cực kỳ tiếp cận với mình.

Trương Trí Công biết mình là một tên khốn, từ khi sinh ra tới nay, chưa từng
làm chuyện gì có lợi cho xã hội quốc gia, nhưng so với tên Lâm Dược kia, cho dù hắn là khốn kiếp, thì cũng đáng yêu!

Vì ván bài này, hắn đã chuẩn bị cả tuần, hắn đốt nhang tắm rửa, hắn tĩnh tâm tĩnh thần, hắn vô cùng nghiêm túc chờ đợi ván này.

Nhưng Lâm Dược thì sao?

Trương Trí Công nhớ tới những ánh mắt kỳ dị vừa rồi, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ nào nhảy xuống.

Nhớ tới đây, hắn nhịn không được nhìn Lâm Dược, gương mặt xanh tím đó, hắn
mới nhìn cũng bị dọa, cho rằng Lâm Dược đột nhiên bị bệnh cấp tính gì
đó, kết quả ồn ào nửa ngày, chỉ là thuốc tím.

“Tôi biết, cậu hẹn
hôm nay là để quan sát vẻ mặt của tôi, tôi là người không giấu được cái
gì, gặp bài tốt sẽ muốn cười, gặp bài tạp sẽ bực bội. Hai, tôi không có
kỹ thuật đánh mênh mông vô biên, lại không thể làm mặt liệt mà chỉ có
thể mãi tịch mịch trong thành phố nhỏ này.”

Khi nói mấy thứ này,
biểu cảm của Lâm Dược là thở dài, là tịch mịch tiếc hận, cằm y ưỡn lên
bốn mươi lăm độ hoa lệ, tay hơi ấn lên cái bụng bị đá vừa rồi, híp mắt
nhìn bầu trời phương xa.

“Tôi không muốn cược, thật đó. Nhưng nếu cậu đã muốn đánh một ván với tôi như vậy, tôi cũng chỉ có thể thỏa mãn
cậu. Rất lâu về trước tôi từng nghe qua tên cậu, tôi biết cậu là đối thủ duy nhất của tôi tại Cúc thành, đối với ván này, tôi cũng chờ đợi, tôi
nghĩ, cậu cũng chờ đợi giống tôi phải không, đã mong chờ như thế thì cậu cũng không muốn tôi lộ sơ hở gì đúng không.”

Nói tới đây, Lâm
Dược thu lại độ cong hoa lệ, vô cùng nghiêm túc nhìn Trương Trí Công:
“Lúc này, những gì tôi có thể làm, chỉ là bôi thuốc lên mặt mình thôi.”

Cả tuần nay Trương Trí Công đặt hết tâm trí vào ván bài hôm nay, vì hôm
nay, hắn thực sự nghiên cứu không ít, và chuẩn bị không ít.

Cho
nên khi nghe thấy mấy lời này, tuy hắn cảm thấy hơi kỳ cục, nhưng cũng
không có phản ứng quá lớn. Hắn dẫn Lâm Dược vào Kim Nguyên, cả hàng
người khí thế như vậy, hắn lại đặt phòng tổng thống, tự nhiên cũng không có người nào tới xua đuổi Lâm Dược. Nhưng suốt quãng đường vào đây
những ánh mắt quái lạ không phải là ít, mà đi như vậy, Trương Trí Công
càng lúc càng cảm thấy không đúng, càng lúc càng cảm thấy những câu này
của Lâm Dược rất quen thuộc, càng lúc càng cảm thấy… hình như, đại khái… mình bị trêu chọc!

Bị trêu chọc…

Nói là tức giận, nhưng phần nhiều là kinh ngạc… và hơi mê mang.

Lâm Dược sao dám trêu chọc hắn? Lâm Dược dựa vào cái gì trêu chọc hắn chứ?
Hắn chỉ cần động ngón tay, đã có thể bóp chết Lâm Dược, điểm này, Lâm
Dược cũng nên hiểu rõ chứ.

Lâm Dược hiển nhiên hiểu rõ, cho nên,
tuy y còn chưa nghiên cứu triệt để phòng tổng thống cấp năm sao, y vẫn
thành thật ngồi xuống, sau đó rất thành kính nói với Trương Trí Công:
“Hiện tại chúng ta bắt đầu thôi.”

Trương Trí Công nhìn y, sau đó, hắn chậm rãi đưa tay, Mạc Khải hiểu ý đặt súng vào lòng bàn tay hắn,
đồng thời, hai vệ sĩ đứng hai bên Lâm Dược, phong tỏa đường chạy trốn
của Lâm Dược.

“Cậu hai?”

Họng súng chỉ vào đầu, chuyện này, thường thấy trong phim, nhưng khi thật sự bị người ta chỉ, đối với Lâm Dược thật là lần đầu.

“Người ta bảo cậu là đồ ngu, nhưng tôi không tin, trừ khi thật sự ngu, nếu không không ai không sự chết.”

“Tôi sợ mà.”

Lâm Dược muốn gật đầu, biểu đạt mình sợ lắm. Nhưng vừa động đã chạm vào họng súng lạnh lẽo, y vội ngưỡng đầu lên.

“Vậy cậu cho rằng tôi là đồ ngốc sao?”

“Sao tôi lại nghĩ vậy được?”

“Không? Vậy tôi thật không hiểu tại sao cậu dám đùa giỡn tôi? Cậu cho rằng tôi không dám giết cậu?”

“Cậu hai…” Lâm Dược bày vẻ mặt vô vàn ủy khuất, “Tôi thật sự không biết tại
sao cậu lại nhận định như vậy. Là do cậu nói muốn cược, tôi cũng tới
rồi, tôi bôi thuốc tím lên mặt cũng thật sự là do sợ bị đoán ra bài. Tôi chẳng qua sợ thua thôi mà. Tuy căn nhà đó không phải của tôi, tương lai tám phần cũng không rơi vào tay tôi, nhưng lại là mạng sống của ông
già, tôi nếu thua rồi, cho dù ổng không bị tôi tức chết thì cũng tìm tôi liều mạng. Tôi không nghĩ ra biện pháp khác, chỉ có thể thế này.”

“Đương nhiên, vừa rồi tôi cũng có nói xạo một chút, nhưng thật sự là trước kia rất lâu tôi đã nghe qua tên của cậu hai rồi, tôi vừa rồi nói thế, cũng
chỉ là muốn tạo chút khí thế cho mình… cái đó, khí thế, cũng rất quan
trọng mà. Thực sự, thực sự không có ý trêu đùa cậu mà.”

Lâm Dược ngửa mặt nói, tư thế quái dị, nhưng nói rất hợp tình hợp lý.

“Cậu hai, nếu cậu nhìn không quen, vậy tôi đi rửa mặt liền, bảo đảm rửa sạch sẽ.”

Trương Trí Công co giật khóe miệng, Lâm Dược vẫn đang nhận sai, Lâm Dược vẫn đang giải thích, nhưng hắn lại vẫn cứ bực bội.

“Cậu hai à, cậu bảo tôi thế nào tôi sẽ làm thế được không, làm phiền cậu lấy khẩu súng ra trước đi, thứ này, tôi nhìn… ớn lắm.”

“Mẹ nó, mày câm miệng coi!”

Lâm Dược lập tức ngậm mồm. Trương Trí Công nhìn y, có chút đau đầu. Người
này thật đáng ghét, đáng ghét… không thể tìm ra khuyết điểm của y.

Bảo y tới đấu bài, y thành thành thật thật tới, bị người của nhà hàng đuổi
ra, vẫn thành thành thật thật ngồi xổm cạnh chậu hoa bên nhà hàng. Khi
vừa mới nhào tới, bị vệ sĩ đá bay cũng không oán trách. Nhìn y ngứa mắt, lập tức vô cùng thực tế giải thích.

Trương Trí Công tuy khốn
kiếp, nhưng không ham thích giết chóc, Lâm Dược này nói tới cùng cũng
chưa từng làm chuyện gì quá động chạm hắn, chỉ có vậy đã giết… Trương
Trí Công cảm thấy chưa tới trình độ này, nhưng mà, phải xử lý tên này ra sao?

Đánh một trận? Nhốt lại?

Đánh nhẹ, không tác dụng,
đánh mạnh, không tất yếu. Còn nhốt lại, vậy nhốt mấy ngày? Nhốt hai ba
ngày, cũng không tác dụng. Nhốt cả năm mấy tháng… hắn nhốt một người như vậy làm gì?!

Cầm súng chỉ vào y như thế, dần dần, Trương Trí
Công cũng có cảm giác hoang đường, nhìn cổ họng Lâm Dược hơi nhích, hắn
thậm chí có cảm giác khó chịu.

Hắn có cả trăm biện pháp xử lý một người, nhưng luôn cảm thấy dùng trên người Lâm Dược là không thích hợp!

“Cậu hai à, chúng ta có đánh hay không vậy.”

“… Đánh!”

“Vậy, vậy…”

“Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày mày tới đánh với tao nửa tiếng, thua một lần, tao đánh gãy một khúc xương của mày liền!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.