Hãng Trisis và Tritsis, không cần phải bàn cãi, là một công ty có uy tín nhất về các dịch vụ luật ở Hy Lạp. Những nhà sáng lập ra hãng này đã nghỉ hưu từ lâu, và hiện nay hãng này thuộc về Napoleon Chotas. Có tới sáu, bảy thành viên, nhưng Napoleon Chotas là người lãnh đạo tài tình nhất.
Bất cứ khi nào, những người giàu có mà bị buộc tội giết người, thì họ phải nghĩ ngay đến Napoleon Chotas.
Thành tích của ông là một hiện tượng nổi bật. Trong những năm làm việc bảo vệ những người bị buộc các tội hình sự lớn, Chotas đã giành được hết thắng lợi này đến thắng lợi khác. Vụ án Anastasia Savalas vừa mới đây đã được nhắc đến bằng những hàng tít lớn trên các báo chí khắp thế giới là một minh chứng rõ rệt. Chotas đã bảo vệ một khách hàng mà ai ai cũng cho là một vụ giết người rành rành, và ông đã giành được thắng lợi đặc biệt. Trong vụ này, ông có thể gặp rủi ro lớn, nhưng ông hiểu rằng chỉ có cách đó, ông mới có thể cứu thoát khách hàng của ông.
Ông cười với chính mình, ông nhớ lại những bộ mặt của các vị hội thẩm khi ông đã uống cái thứ sirô có chứa chất độc chết người đó. Ông đã tính toán khéo léo thời gian phần trình bày kết thúc của ông sao cho ông có thể dừng lại đúng mười hai giờ. Đó là mấu chốt của mọi việc. Nếu các hội thẩm mà thay đổi cách làm thường ngày – tới quá mười hai giờ… ông nghĩ mà rùng mình, không biết sẽ thế nào.
Vì nếu như vậy, sẽ xảy ra hậu quả không lường được là có khi ông mất mạng. Sau khi phiên toà tạm nghỉ, Chotas đã chạy vội ra hành lang, lúc đó một nhóm phóng viên đã cản đường ông.
– Ông Chotas, sao ông lại biết thuốc sirô ho đó không độc.
– Ông có thể giải thích vì sao?
– Ông có nghĩ rằng có người nào đã thay cái chai đó?
– Có phải Anastasia Savalas đã…
– Thưa quý vị, tôi e rằng phải trả lời một yêu cầu về bản chất. Tốt hơn hết câu hỏi của ông nên được trả lời sau.
– Ông chạy vội ra buồng của nam giới ở cuối hành lang.
Ở ngoài có biển đề: “Hỏng không dùng được!”
Một phóng viên nói:
– Tôi thấy rằng ông nên tìm một buồng nam giới khác!
Napoleon Chotas cười.
– Tôi sợ rằng tôi không đợi được, ông đẩy cửa, đi ngay vào và khoá trái cửa lại.
Một nhóm người đã túc trực bên trong đợi ông. Bác sĩ đã than phiền.
– Tôi bắt đầu lo rồi. Antimoan tác dụng rất nhanh. – Ông vội bảo ngay người trợ lý. – Chuẩn bị ngay bơm thụt dạ đày.
– Vâng, thưa bác sĩ.
Bác sĩ quay sang Napoleon Chotas.
– Nằm ngay ra nền nhà. Tôi sợ rằng khó chịu rồi đó.
– Khi tôi quyết định phương án này, Napoleon Chotas cười, – Tôi tin chắc tôi không sao cả.
Chi phí cho Napoleon Chotas để cứu mạng Anastasia Savalas là một triệu đô la, gửi tại tài khoản Ngân hàng Thuỵ Sĩ. Chotas có một ngôi nhà như cung điện ở Kolonarai – một khu vực có các dinh thự rất đẹp của Anthens – một villa trên đảo Corfu, và một căn hộ ở Paris, phố Foch.
Bất cứ lúc nào và bất cứ ở đâu thì Napoleon Chotas cũng có những lý do tuyệt vời để được vui thú cho đời ông.
Chỉ có một đám mây che phủ ở đường chân trời của ông.
Đám mây đó là một người tên là Frederick Stavros, ông ta một thành viên mới nhất của hãng Tritsis & Tritsis. Các luật sư khác của hãng lúc nào cũng phàn nàn về Stavros.
– Ông ta là hạng thứ, Napoleon ạ. Ông ta không xứng đáng với một hãng như hãng của ta…
– Stavros trong vụ nào cũng rất vụng về. Tay này như một tay rồ…
– Ông có nghe thấy Stavros hôm qua nói gì ở toà không? Quan toà như muốn ném ông ra cửa… – Cho hắn rời đi, làm sao ông không cho cái thằng cha Stavros nghỉ đi? Ông ta chỉ là cái bánh xe thứ sáu ở đây.
– Chúng ta không cần ông ta, và ông ta làm hại đến tiếng tăm của chúng ta…
Chỉ có Napoleon Chotas là biết rõ thực chất điều đó.
Và đã nhiều lần ông muốn phơi bày sự thật ra. Ông không thể cho ông ta thôi được. Nhưng rồi ông lại nói là:
– Để cho ông ấy có cơ hội. Stavros sẽ làm được tốt thôi.
Và đó là tất cả những điều mà các cộng tác viên có thể moi được những ý kiến của ông về Stavros.
Một triết gia đã nói “phải thận trọng với điều gì anh muốn, thì anh mới có thể đạt được”.
Frederick Stavros, thành viên mới của hãng Tritsis & Tritsis, đã đạt được điều mình mong muốn, và điều đó đã làm ông thành một người khốn khổ nhất trên trái đất này.
– Ông không ăn không ngủ được, và ông bị sụt cân đến mức báo động.
– Ông phải đi khám bệnh đi, Frederick ạ, – vợ ông khăng khăng yêu cầu ông vậy. – Ông trông dạo này kém quá.
– Không, tôi… bệnh không thể khỏi đâu.
– Ông biết rằng sự đau khổ trước điều xấu với ông thì không bác sĩ nào chữa được. Lương tâm của ông đang giết chết ông.
Frederick Stavros là một con người ít tuổi, có cảm xúc mãnh liệt, hăng say nhiều tham vọng và hay lý tưởng hoá.
Từ nhiều năm, ông đã lập ra một văn phòng xoàng xĩnh ở khu phố nghèo Monastiraki của Anthens, ông đấu tranh cho các khách hàng nghèo khổ và ông thường làm việc không lấy tiền. Khi ông ấy gặp được Napoleon Chotas, đời ông đã thay đổi nhanh chóng!
Một năm trước, Stavros đã bảo vệ Larry Douglas, trong một vụ án cùng Noelle Page về tội giết vợ là Catherine. Napoleon đã được người hùng Constantin Denmiris thuê để bảo vệ người đàn bà ông ta bao. Ngay từ đầu, Stavros đã may mắn để Chotas chịu trách nhiệm bảo vệ cho cả hai. Anh rất sợ vị luật sự kiệt xuất này.
– Em sẽ thấy Chotas mà ra tay, – anh muốn nói với vợ anh. – Con người đó kỳ lạ lắm. Anh mong anh sẽ được làm việc ở hãng của ông ta một ngày nào đó.
Khi vụ án gần kết thúc, thì có sự đảo lộn không lường được Napoleon Chotas tươi cười tập hợp Noelle Page, Larry Douglas và Frederick vào một buồng riêng.
Chotas nói với Stavros:
– Tôi vừa họp với các vị quan toà. Nếu các bị cáo muốn thay đổi lời bào chữa thành có tội, các quan toà đồng ý kết tội mỗi người năm năm trong đó bốn năm án treo. Trong thực tế, họ không bao giờ phải ngồi tù quá sáu tháng. – Ông quay lại Larry. – Vì ông là một người Mỹ, ông Douglas ạ, ông sẽ bị trục xuất. Ông sẽ không bao giờ được quay lại Hy Lạp nữa.
Noelle Page và Larry Douglas đều rất muốn thay đổi lời bào chữa. Mười lăm phút sau, khi các bị cáo và các luật sư của họ đang đứng trước quan toà, chánh án nói:
– Toà án Hy Lạp không bao giờ kết tội tử hình chưa chứng minh được một cách chắc chắn là người đó can tội sát nhân: Vì lý do đó, các đồng nghiệp của tôi và tôi rất ngạc nhiên khi các bị cáo đã thay đổi lời bào chữa thành có tội vào giữa chừng việc xét xử… tôi tuyên bố tội trạng của hai bị cáo, Noelle Page và Larry Douglas, sẽ bị hành quyết xử bắn… được thực hiện trong vòng chín mươi ngày kể từ ngày hôm nay.
Ngay lúc đó Stavros mới biết rằng Napoleon Chotas đã lừa tất cả bọn họ. Đó không bao giờ là một việc buôn bán. Constantin Denmiris đã thuê Chotas không phải để bảo vệ Noelle Page mà để đảm bảo chắc chắn cô ta bị kết tội. Đó là sự trả thù của Denmiris đối với người đàn bà đã phản bội ông. Stavros đã từ một người tham gia vô tư thành một tên tay chân tàn nhẫn.
– Tôi không thể để xảy ra như vậy, Stavros nghĩ. Tôi sẽ nói với chánh án rằng Chotas đã làm như vậy và lời buộc tội sẽ đảo ngược.
Lúc đó Napoleon Chotas đã đến với Stavros và nói:
– Nếu ngày mai anh rỗi, tại sao anh lại không đến tôi và ăn cơm trưa với tôi, Frederick? Tôi muốn anh gặp các thành viên của tôi…
Bốn tuần lễ sau, Frederick Stavros trở thành thành viên chính thức của hãng uy tín Tritsis & Tritsis, với một văn phòng rất lớn và lương hậu hĩnh. Ông đã bán tâm hồn cho quỷ ác. Nhưng ông đã đi đến việc phải làm là một việc mặc cả quá ghê gớm để giữ lấy mình. Tôi không thể làm theo kiểu đó. Ông cũng không thể rũ khỏi cái cảm giác tội lỗi.
Ta là một tên giết người, ông nghĩ.
Frederick Stavros đang hấp hối sau cơn ác mộng, và cuối cùng đã đi tới một quyết định.
– Ông đến văn phòng của Napoleon Chotas vào một buổi sáng sớm.
– Leon!
– Trời ơi, con người này, anh trông sao mà gớm ghiếc thế này, – Napoleon Chotas nói. – Sao anh không đi nghỉ ít ngày, Frederick? Đi nghỉ sẽ làm anh đỡ hơn đấy.
Nhưng Stavros biết rằng đó không phải là giải pháp cho vấn đề của ông.
– Leon, tôi rất biết ơn ông về những điều ông đã làm cho tôi, nhưng tôi… tôi không thể ở đây.
Chotas nhìn ông rất ngạc nhiên.
– Ông đang nói cái gì vậy ông đang làm việc rất tốt cơ mà.
– Không. Tôi đang bị dằn vặt!
– Dằn vặt gì? Tôi không hiểu cái gì làm cho anh phiền lòng như vậy.
Frederick Stavros nhìn chằm chằm vào ông, với vẻ ngờ vực.
– Thế nào… anh và tôi đã làm gì đối với Noelle Page và Larry Douglas à. Thế anh… anh cảm thấy có tội à? – Những con mắt của Chotas như co hẹp lại.
Cẩn thận. – Frederick, đôi khi công lý cũng phải phục tùng cho những phương cách của tội ác! – Napoleon Chotas cười. – Hãy tin tôi, chúng ta chẳng có gì phải tự trách mình cả. Bọn chúng có tội.
– Chúng ta đã kết tội họ. Chúng ta lừa dối họ. Tôi không thể sống mãi như vậy. Tôi bị đau khổ. Tôi xin báo anh. Tôi chỉ làm ở đây đến cuối tháng.
– Tôi không muốn chấp nhận anh thôi việc, – Chotas nói giọng chắc nịch. – Sao anh không làm như tôi đề nghị – đi nghỉ đi…?
– Không. Tôi không bao giờ có thể sung sướng được ở đây, với những gì tôi đã biết. Tôi đau khổ lắm.
Napoleon Chotas dò xét với đôi mắt tỏ vẻ nghiêm khắc.
– Anh có hiểu ý nghĩa của việc anh đang làm không? Anh định vứt bỏ một nghề vinh quang… là cả cuộc đời anh.
– Không. Tôi đang cứu vãn đời tôi.
– Thế anh đã dứt khoát suy nghĩ như vậy phải không?
– Vâng, tôi thực là đau khổ, Leon ạ. Nhưng xin ông đừng phiền lòng, tôi không muốn bàn về những gì đã xảy ra nữa. – Ông quay đi và bước ra ngoài văn phòng.
Napoleon Chotas ngồi suy nghĩ một lúc lâu ở bàn làm việc suy nghĩ lung tung. Cuối cùng, ông đã quyết định.
– Ông nhấc ống nghe và quay số – Mong ông nói dùm với ông Denmiris là tôi cần gặp ông ấy chiều nay. Nói với ông ấy rằng đây là việc khẩn.
Vào bốn giờ chiều, Napoleon Chotas đã ngồi ở văn phòng của Constantin Denmiris.
– Có vấn đề gì thế Leon? – Denmiris hỏi – Có thể chẳng có vấn đề gì, Chotas trả lời thận trọng, nhưng tôi nghĩ tôi phải thông báo với anh rằng Frederick Stavros sáng nay có đến tôi. Hắn đã quyết định bỏ hãng.
– Stavros? Larry Douglas? Luật sư? Thế đấy?
– Hình như lương tâm hắn cắn rứt hắn.
Yên lặng nặng nề.
– Tôi hiểu. – Hắn hứa không trao đổi về… về những gì đã xảy ra ở phiên toà ấy.
– Anh có tin hắn không?
– Có. Dĩ nhiên, tôi tin, Costa ạ!
Constantin Denmiris cười.
– Được, rồi xem. Chúng chẳng có gì phải lo lắng cả, có phải không?
Napoleon Chotas đứng dậy cảm thấy nhẹ nhõm.
– Tôi cho rằng có gì chẳng có gì phải bận tâm. Tôi nghĩ anh sẽ hiểu.
– Anh nói với tôi như vậy cũng phải. Anh có thể đi ăn tối với tôi trong tuần tới không.
– Tất nhiên!
– Tôi sẽ gọi báo anh, và chúng ta sẽ sắp xếp một vài việc.
– Cám ơn anh, Costa.
***
Ngày thứ sáu, lúc đã quá chiều, nhà thờ Kapnikarea cổ kính ở trung tâm Anthens đắm chìm trong sự yên lặng, bình yên và tĩnh mịch. Ở góc gần bàn thờ chúa, Frederick Stavros quỳ trước Đức Cha Konstantinou. Vị lịnh mục đặt nhẹ nhàng một tấm vải phủ lên đầu Stavros.
– Con có tội, thưa cha. Con muốn được rửa tội.
– Những phiền muộn của con người, con ạ, là điều mà anh ta cho rằng anh ta chỉ là một con người. Tội lỗi của con là gì?
– Con là một kẻ giết người.
– Con đã lấy đi những mạng sống?
– Vâng, thưa cha. Con không biết làm sao để ăn năn hối lỗi!
– Chúa biết phải làm gì. Chúng ta sẽ hỏi Người.
– Con đã để bị lầm đường, mất phẩm giá và tham lam. Việc đã xảy ra một năm trước đây. Con đã bào chữa cho một người bị kết tội giết người. Vụ án đã qua rồi. Nhưng rồi
Napoleon Chotas…
Khi Frederick Stavros ra khỏi nhà thờ một tiếng rưỡi đồng hồ sau, ông cảm thấy ông như một con người khác.
Dường như gánh nặng đã được nhấc đi khỏi hai vai ông.
– Ông cảm thấy được trong sạch sau lễ rửa tội đã có hàng thế kỷ nay. Ông đã nói với vị linh mục mọi điều, và đó là lần đầu tiên từ cái ngày khủng khiếp ấy, ông cảm thấy lại được thanh thản.
Ta sẽ bắt đầu một đời mới. Ta sẽ chuyển đến một thành phố khác và bắt đầu tươi tỉnh.
Ta sẽ cố gắng bằng một cách nào đó giấu đi điều khủng khiếp mà ta đã làm.
Rất cám ơn cha đã cho con điều may mắn.
Trời đã tối và trung tâm Quảng trường Enmos yên lặng như ngoài sa mạc. Khi Frederick Stavros đi tới góc phố. Đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh và ông bắt đầu qua đường. Khi ông tới giữa tâm đường, một chiếc Limousise từ trên đồi đi xuống, không có đèn chiếu phía trước, đâm vào ông như một con quái vật khổng lồ, không có mắt. Stavros ngây người ra, không còn cử động gì được.
Quá muộn rồi không còn nhảy ra được nữa. Một tiếng va đánh rầm một cái, Stavros thấy mình khuỵu xuống và nằm sóng xoài trên mặt đường. Có nột khoảnh khắc đau đớn quằn quại và rồi tất cả đen tối.
***
Napoleon Chotas là người hay dậy sớm. Ông thích có những lúc quạnh hiu trước sự căng thẳng của một ngày bắt đầu dồn ép lên ông. Ông thường ăn sáng một mình, và vừa ăn vừa đọc báo buổi sáng. Vào sáng hôm đó có một vài tin tức làm ông chú ý. Thủ tướng Themis – Tocles Sophoulis đã thành lập nội các liên hiệp năm đảng phái.
Ta phải gửi lời chúc mừng tới ông ta. Lực lượng cộng sản Trung Hoa được biết là đã tới bờ phía Bắc sông Dương Tử, Harry Truman và Alben Brak Ley đã trúng Tổng thống và Phó tổng thống Hợp chủng quốc. Napoleon Chotas giở trang hai và tự nhiên ông lạnh cả người. Mục tin đập vào mắt ông như sau:
“Ông Frederick Stavros, thành viên của một hãng có uy tín về luật pháp Tritsis & Tritsis, bị một chiếc ô tô đâm vào, lái xe sau khi đâm xe đã chạy trốn từ nhà thờ Kapnikarea ra. Các nhân chứng cho biết đó là một chiếc xe limousise màu đen không có biển số. Ông Stavros là một nhân vật quan trọng trong vụ án giết người Noelle Page và Larry Douglas đầy xúc động. Ông là luật sư bào chữa cho Larry Douglas và…”
Napoleon Chotas thôi không đọc nữa. Ông ngồi trên ghế, đờ đẫn, bỏ bữa ăn sáng.
Một tai nạn.
Đây có phải là một tai nạn không? Constantin Denmiris đã nói với ông không có gì cần lo ngại cả. Nhưng đã có nhiều người khác sai lầm đánh giá Denmiris qua vẻ mặt bên ngoài.
Chotas điện thoại và gọi cho Constantin Denmiris.
Một nhân viên thư ký đã kêu ông ta đến.
– Anh đã đọc báo buổi sáng chưa? – Chotas hỏi.
– Không, tôi chưa đọc. Sao?
– Frederick Stavros đã chết.
– Thế nào? – Có một tiếng than tỏ vẻ sửng sốt. – Anh nói gì thế?
– Anh ấy đã bị giết chết đêm qua bởi một lái xe đâm vào và chạy thẳng.
– Trời ơi, khổ quá, Leon. Họ có bắt được lái xe không?
– Không, chưa!
– Có lẽ, tôi phải ép bọn cảnh sát một chút. Ngày nay chẳng ai có được an toàn cả.
Tiện đây, thế nào thứ năm tôi đến anh ăn tối nhé?
– Được!
– Nhớ hẹn đấy nhé?
Napoleon Chotas là một chuyên gia trong việc đọc dòng tin tức. Constantin Denmiris sửng sốt thưc sự. Anh ta chẳng làm được gì trước cái chết của Stavro, Chotas quả quyết.
Sáng hôm sau, Napoleon Chotas lái xe đưa vào garage riêng của binding cơ quan ông và đậu xe tại đó. Khi ông lên cầu thang máy, một thanh niên xuất hiện gần ông mà ông không biết.
– Ông có lửa không ạ?
Thoáng có sự cảnh giác trong đầu Chotas. Trước mặt ông là một người lạ mặt, và dường như hắn chẳng có việc gì trong garage này.
– Chắc là có. – Không nghĩ ngợi gì, Chotas đập cái cặp tài liệu vào mặt anh ta.
Người lạ đó kêu lên một tiếng như bị đau.
– Ông là đồ chó đẻ! – Hắn sục tay vào túi và kéo ra một khẩu súng có gắn ống giảm thanh.
– Ê? Có gì thế? Có tiếng quát. Một người bảo vệ mặc đồng phục chạy về phía họ.
Tên lạ mặt sừng lại giây lát, rồi vụt chạy qua cửa đang mở.
Người bảo vệ đến gần Chotas.
– Ông có sao không. Ông Chotas?
– À được – Napoleon tự thấy khó thở. – Không sao cả!
– Hắn định làm gì vậy?
Napoleon nói chậm chạp:
– Tôi không rõ!
Đó có thể là một sự trùng hợp, Chotas tự mình bảo mình khi ông đang ngồi ở bàn làm việc. Có thể thằng cha cướp bóp ta. Nhưng sao lại dùng súng có giảm thanh để đi cướp của người khác. Không, hắn định giết ta. Và Constantin Denmiris muốn tuyên bố với mọi người là ông đã bị choáng váng bởi tin đó vì ông đã khiếu nại về cái chết của Frederick Stavros.
Ta sẽ biết, Chotas nghĩ. Denmiris không phải là một tay dựa vào may rủi. Hắn ta có thể làm mọi điều để gỡ bỏ đi những đầu mối nào bị lỏng. Được, ông Denmiris, ông sẽ còn bị sửng sốt.
Tiếng nói viên thư ký của Napoleon Chotas ở bên kia đầu dây điện thoại nội bộ:
– Ông Chotas, ông phải đến toà trong ba mươi phút nữa!
Hôm nay là buổi ông giải trình kết luận của ông trong một số vụ giết người, nhưng
Chotas quá bị sốc nên không có mặt ở phòng xử án được.
– Gọi điện cho các vị quan toà và giải thích tôi bị ốm. Bảo một trong các vị thành viên thay tôi. Không cho ai gọi điện nữa nhé.
Ông lấy máy ghi âm ở ngăn kéo bàn ra và ngồi đó, suy nghĩ. Rồi ông bắt đầu nói…
Đầu giờ chiều hôm đó, Napoleon có mặt ở văn phòng Công tố uỷ viên nhà nước, Peter Demonides, có mang theo một phong bì giấy dai và dầy. Người ở phòng tiếp khách nhận ngay ra ông.
– Xin chào ông, ông Chotas. Tôi được giúp gì cho ông ạ?
– Tôi muốn gặp ông Demonides.
– Ông ấy đang họp. Ông có hẹn không ạ?
– Không. Xin nói giùm tôi đang ở đây, và đây là việc khẩn.
– Vâng, dĩ nhiên ạ.
Mười lăm phút sau, Napoleon Chotas được mời vào văn phòng công tố uỷ viên.
– Được – Demonides nói – Rồng đến nhà tôm. Tôi có thể làm gì cho ông đây? Chúng ta trưa nay có trao đổi một chút về những lời biện hộ của các bị cáo không?
– Không. Đấy là vấn đề cá nhân, Peter ạ!
– Ngồi xuống, Leon!
Khi hai người ngồi xuống ghế, Chotas nói:
– Tôi muốn gửi ông một phong bì. Phong bì đã gắn kín và chỉ mở khi tôi bị chết vì tai nạn!
Peter Demomdes đang dò xét ông, vẻ tò mò.
– Ông có dự liệu điều gì xảy ra đối vói ông không?
– Có thể lắm.
– Tôi hiểu. Một trong các khách hàng vô ơn của ông?
– Đó không phải vấn đề là ai. Ông là một người mà tôi có thể tin tưởng. Ông có thể để phong bì này ở đâu đó, sao cho an toàn để ai có thể lấy được nó?
– Tất nhiên!- ông ta dướn người về phía trước. – Ông trông như có vẻ bị đe doạ.
– Tôi ấy à.
– Ông có muốn văn phòng tôi bảo vệ ông không? Tôi sẽ cho một cảnh sát cùng ông.
Chotas đập mạnh vào phong bì.
– Đấy chính là cái bảo vệ. Tôi cần.
– Được thôi. Nếu ông tin chắc vậy.
– Tôi tin chắc. – Chotas đứng lên và chìa tay ra. – Etharisto.
– Tôi không thể nào nói rõ với ông tôi đánh giá cái này thế nào! – Peter Demonides cười. – Parakaolo. Ông đã nợ tôi!
***
Một giờ sau, một người đưa tin, ăn mặc đồng phục xuất hiện ở văn phòng Tổng Công ty kinh doanh Hy Lạp. Anh ta lại gần một trong các nhân viên thư ký.
– Tôi có một gói đồ gởi cho ông Denmiris.
– Tôi sẽ được ký nhận.
– Tôi được chỉ thị là phải giao tận tay ông Denmiris!
– Xin lỗi tôi không thể cản trở công việc của ông ta được Gói đồ này là của ai?
– Napoleon Chotas!
– Ông chắc là ông không thể để nó lại à?
– Vâng, thưa bà.- Để tôi xem ông Denmiris có nhận gói đó không?
Bà ta ấn nút vào điện thoại nội bộ.
– Xin lỗi, ông Denmiris. Có một người mang một gói nhỏ của ông Chotas gửi ông ạ.
Tiếng của Denmiris từ đầu dây bên kia.
– Mang vào, Irène.
– Ông ấy nói rằng chỉ được giao cho mình ông.
Có một khoảnh khắc yên lặng.
– Đưa anh ta vào.
Irène dẫn người đưa tin vào phòng làm việc.
– Ông có phải là Constantin Denmiris?
– Vâng – Xin ông ký nhận cho ạ?
Denmiris ký vào một tờ giấy. Người đưa tin để lại một gói bọc giấy lên trên bàn Denmiris.
– Xin cám ơn!
Constantin Denmiris nhìn thư ký của ông và người đưa tin đi ra. Ông xem xét gói bọc một lát vẻ mặt tư lự, rồi mở ra. Bên trong có một máy ghi âm, băng trong đó. Tò mò, ông ấn nút và băng bắt đầu làm việc.
Tiếng nói của Napoleon Chotas trong phòng.
“Costa thân mến, mọi việc sẽ đơn giản hơn nếu anh tin rằng Frederick Stavros không có ý định lộ cái bí mật nhỏ của chúng ta. Tôi còn tiếc nữa là anh không tin tưởng rằng tôi không có ý định trao đổi cái việc không hay đó. Tôi có mọi lý do để nghĩ rằng anh đứng đằng sau cái chết của Stavros đáng thương, và bây giờ đến cái ý định của anh giết tôi. Vì mạng sống của tôi là quý đối với tôi cũng như mạng sống của anh đối với anh, tôi phải kính cẩn cúi đầu trở thành nạn nhân mới của anh… Tôi đã cẩn thận viết ra các chi tiết vai trò mà anh và tôi đã đóng trong vụ án Noelle Page và Larry Douglas, và đặt nó trong một bọc có gắn dấu và đã gửi công tố uỷ viên để chỉ mở khi tôi chết vì tai nạn. Nên bây giờ, anh cần lưu ý, người bạn của tôi, rằng tôi còn sống và khỏe mạnh.”
Cuốn băng hết.
Constantin Denmiris ngồi đó, mắt nhìn vào khoảng không. Khi Napoleon Chotas trở về văn phòng làm việc của ông chiều hôm đó, ông không còn sợ hãi gì nữa.
Constantin Denmiris là một con người nham hiểm, nhưng hắn sẽ không bao giờ làm hại ai mà việc đó có nguy cơ đưa hắn vào vòng nguy hiểm. Hắn đã lập kế hoạch hành động.
Chotas nghĩ, và ta đã chiếu hết cờ hắn. Ông cười với mình.Có lẽ ta nên có kế hoạch đi ăn tối thứ sáu.
Trong mấy hôm sau, Napoleon Chotas rất bận rộn để sẵn sàng tham gia bào chữa một vụ giết người mới, một người vợ đã giết hại gái bao của chồng mình. Chotas sáng nào cũng dậy rất sớm và làm việc tới tối khuya, chuẩn bị cho việc tham vấn của ông. Bản năng của ông nói với ông rằng – mặc cho mọi sự bất hoà – Ông sẽ còn chiến thắng.
Vào tối thứ tư, ông làm việc tại văn phòng đến nửa đêm, mới về nhà. Ông về tới villa ông vào một giờ khuya.
Người hầu bàn đón ông ở cửa.
– Ông có cần gì không ạ, ông Chotas? Tôi có thể chuẩn bị món mezedes nếu ông đói bụng hay…?
– Không, cám ơn. Tôi vẫn khỏe. Đi ngủ đi!
Napoleon Chotas đi lên buồng ngủ. Ông để một giờ đồng hồ nữa để điểm qua vụ án trong đầu và cuối cùng vào hai giờ ông ngủ thiếp đi. Ông đã mơ.
Ông đang ở toà án, thẩm vấn một nhân chứng, khi đó đột nhiên người này bắt đầu xé rách quần áo anh ta.
– Sao anh lại làm thế! – Chotas hỏi.
– Tôi đang cáu đây.
Chotas nhìn xung quanh phòng xử án thì thấy khán giả cũng đang cởi quần áo.
Ông quay sang quan toà.
– Thưa quý ngài đáng kính, tôi phải phản đối tới…
Quan toà cũng đang cởi áo ngoài.
– Đây nóng quá! – ông nói.
Ở đây nóng quá. Và ồn ào quá.
Napoleon mở mắt ra. Ngọn lửa đang liếm cánh cửa buồng ngủ và khói tuôn vào trong buồng.
Napoleon ngồi dậy và tỉnh táo ngay.
Nhà cháy rồi. Sao không có báo động gì cả?
Cửa ra vào lúc này bị kẹt do giãn nở bởi nhiệt độ. Chotas vội chạy ra cửa sổ, bị ngạt vì khói. Ông cố sức mở cửa sổ nhưng cửa sổ lại bị chốt bên ngoài. Khói ngày càng dầy đặc hơn, và càng khó thở. Không còn lối thoát nào nữa.
Than hồng đang bắt đầu rơi từ trần xuống. Một bức tường đổ sụp và ngọn lửa như cứ muốn nuốt ông. Ông kêu thét lên. Tóc và bộ pijama đã bắt lửa. Chẳng nhìn thấy gì ông lao mình ra cửa sổ còn đóng và rơi văng ra ngoài, thân hình bén lửa của ông bị đập xuống nền đất cao mười sáu bộ.
Sáng sớm hôm sau, công tố uỷ viên nhà nước, Peter Demonides được một đầy tớ dẫn vào phòng làm việc của Constantin Denmiris.
– Kalimchar, Peter, – Denmiris nói. – Cám ơn ông đã đến. Ông có mang cái đó không?
– Có, thưa ngài. – Ông đưa cho Denmiris cái gói kín mà Napoleon đã trao cho ông. – Tôi nghĩ ông phải giữ cái này ở đây!
– Ông thật là hay suy nghĩ, Peter. Ông có muốn ăn sáng một chút không?
– Etharisto! – ông tử tế quá, ông Denmiris ạ!
– Costa, gọi tôi là Costa. Nhiều khi tôi vẫn quan tâm đến ông, Peter ạ. Tôi nghĩ ông có một tương lai quan trọng. Tôi sẽ tìm một vị trí thích hợp cho ông ở tổ chức của tôi.
Ông có quan tâm tới điều đó không?
Peter Demonides cười.
– Có, Costa ạ. Tôi rất muốn.
– Tốt. Chúng ta sẽ một cuộc nói chuyện về việc đó sau khi ăn sáng.