ANTHENS
“Anh đã cố tiêu diệt tôi. Anh thất bại rồi. Tôi hứa với anh nếu anh không làm thế nữa, sẽ tốt hơn cho anh. Nhưng trước hết, tôi sẽ tiêu diệt em gái anh”.
Nhưng lời nói của Constantin Denmiris đang còn réo lên trong tai Lambrous. Ông không nghi ngờ Denmiris sẽ cố tìm cách thực hiện lời đe doạ của hắn. Nhân danh chúa, điều gì xấu xa đã đến với Rozzoli? Mọi việc đã được chuẩn bị cẩn thận đến thế cơ mà. Nhưng không còn đủ thời gian để xác định việc xảy ra như thế nào. Bây giờ, điều quan trọng là phải báo ngay cho em ông.
Người thư ký của Lambrous vào văn phòng.
Cuộc hẹn vào mười giờ đang đợi ông. Tôi có phải gửi…
– Không. Huỷ tất cả các buổi hẹn. Tôi sẽ không về, sáng nay.
Ông nhấc ống nghe và năm phút sau ông đã trên đường đến gặp Melina.
Cô đang đợi ông trong vườn của ngôi biệt thự.
– Spyros. – Anh nói trong điện thoại, em nghe thấy anh rất bực tức? Có điều gì xấu không anh?
– Chúng ta phải nói chuyện.
Ông dẫn cô tới một cái ghế dài ở túp lều che phủ bởi các cành nho. Ông ngồi vào đó và nhìn cô suy nghĩ cô em ông là một phụ nữ đáng yêu quá. Cô luôn mang lại hạnh phúc cho bất cứ người nào đã đi vào đời cô Cô không làm một việc gì để đòi hỏi ai.
– Anh có nói cho em nghe những gì xấu không?
Lambrous thở một cái thật mạnh.
– Cái điều này sẽ rất là đau đớn, em ạ.
– Anh lại bắt đầu báo động cho em.
– Anh muốn nói là cuộc sống của em bị nguy hiểm.
– Sao! Nguy hiểm do ai?
Ông cân nhắc cẩn thận từng lời.
– Anh nghĩ Costa có ý định giết em.
Melina nhìn chằm chằm vào ông, mồm há hốc.
– Anh nói đùa đấy chứ?
– Không, đúng thế đấy Melina ạ.
– Anh ạ. Costa có nhiều vấn đề lắm, nhưng anh ấy không phải là tên giết người. Anh ấy không thể…
– Em sai rồi. Trước đó nó đã giết người.
Mặt nàng chuyển sang màu nhợt nhạt.
– Anh nói gì thế?
– Ôi nó không làm những việc đó bằng tay không. Nó thuê người khác làm cho nó, nhưng…
– Em không tin anh!
– Em có nhớ Catherine Douglas không?
– Người đàn bà đã bị giết chết…
– Cô ta không bị chết. Cô ta còn sống.
Melina lắc đầu.
– Cô ấy – cô ấy không thể. Em muốn nói – người ta xử tử người giết cô ấy.
Lambrous cầm hai bàn tay cô trong hai bàn tay mình.
– Melina à, Larry Douglas và Noelle Page không giết Catherine. Trong suốt thời gian xử án. Denmiris đã giấu chị ta ở chỗ khác.
Melina ngồi đó, người ngây ra, nói không ra lời, nhớ người đàn bà mà chị đã nhìn thoáng qua ở nhà.
Người phụ nữ em thấy trong phòng lớn?
“Cô ta là một người bạn cũ một hội kinh doanh. Cô ta sắp làm việc cho Costa ở London!”
– Em đã nhìn thoáng qua cô ta. Cô ta làm em nhớ lại một người nào đó. Cô ấy làm em nhớ lại vợ viên phi công đã từng làm việc cho anh ấy. Nhưng không thể thế được. Họ đã giết cô ấy?
– Vâng, họ đã giết cô ấy.
– Em đã nhìn thấy cô ấy ở nhà, Spyros ạ. Costa nói dối em về cô ấy. Nó điên rồi. Anh muốn cô đóng đồ nhanh lên và đi khỏi nơi này.
Nàng nhìn ông và nói chậm rãi:
– Không đây là nhà em?
– Melina, anh sẽ không chịu đựng được nếu có điều gì xảy ra cho em.
– Đừng lo. – Như có sắt thép trong giọng nói của cô – Không có gì xảy ra với em đâu. Costa không điên đâu. Anh ta biết nếu làm gì hại em, ah ta sẽ phải trả giá đắt cho việc ấy!
– Anh ấy là chồng em, nhưng anh không hiểu anh ấy.
– Em sợ anh!
– Anh có thể xử lý được với hắn, em Melina.
Ông nhìn cô và biết rằng không có cách nào ông có thể thuyết phục cô thay đổi ý định.
Nếu em không muốn đi, hãy cho anh một quyền hạn ưu tiên. Hãy hứa đi, em không được ở một mình cùng với nó.
Cô vỗ vào má ông anh:
– Em hứa.
Melina không có ý định giữ lời hứa đó.
Khi Constantin Denmiris về nhà tối hôm đó, Melina đang đợi ông.
– Ông gật đầu và đi qua mặt nàng vào phòng ngủ.
Melina theo ông.
– Em nghĩ đã đến lúc chúng ta phải nói chuyện với nhau. – Melina nói.
Denmiris nhìn vào cái đồng hồ đeo tay:
– Anh chỉ còn vài phút. Anh có một việc hẹn.
– Anh có việc gì? Anh lại định giết ai tối nay?
Ông quay lại phía cô:
– Em đang nói nhảm nhí gì thế?
– Sáng nay Spyros đến gặp em.
– Anh sắp phải cảnh cáo ông anh em không được bén mảng đến nhà này nữa.
– Đây cũng là nhà tôi, – Melina cự lại – Chúng tôi vừa nói một chuyện rất hay.
– Có thực không? Về cái gì?
– Về anh và Catherine Douglas và Noelle Page.
Nàng dã làm Denmiris chú ý.
– Đó là chuyện cũ rồi!
– Thế à? Spyros nói anh đã làm hai người vô tội bị giết, Costa.
– Spyros là một thằng điên.
– Em đã nhìn thấy cô gái ấy ở đây trong nhà này!
– Không ai tin em được. Em sẽ không được gặp lại cô ta nữa đâu. Tôi đã cử người tống khứ cô ấy đi.
Và Melina đột nhiên nhớ tới ba người đàn ông đến ăn cơm tối. “Em phải bay đi London sáng sớm. Anh chắc chắn em sẽ rất chu đáo với mọi việc cần làm ở đó”.
Anh ngồi gần Melina hơn và nói nhỏ:
– Em biết, anh thực sự có đủ sức với em và anh em! – Ông cầm cánh tay vợ và bóp mạnh. – Spyros cố hại anh. Có thể anh ấy sẽ giết anh.
– Đừng nói nữa. Anh làm chạnh lòng em.
– Người vợ yêu quý của anh, em chẳng biết đau khổ gì cả. Nhưng rồi em sẽ biết! – Ông để cô thoát khỏi hai cánh tay ông. – Anh đang phải đề nghị ly dị. Anh đang muốn một người phụ nữ khác. Nhưng anh lại không muốn xa em. Ô, không. Anh có một số dự định lớn cho em và ông anh thân yêu của em. Được, chúng ta đã nói chuyện với nhau một chút rồi. Nếu em thứ lỗi cho anh, anh đi vào thay đồ. Không lịch sự chút nào bắt người phụ nữ phải đợi.
Ông quay đi vào buồng thay quần áo. Melina đứng đó, tim nàng như muốn tan vỡ ra. Ta phải sống để làm gì?
Melina nghĩ mà cay đắng. Chồng cô đã lấy hết phẩm giá của cô và hạ cô xuống đến mức độ này. Cô nghĩ đến những lúc anh ta đã quá coi thường cô và lạm dụng cô trước mọi người. Cô đã biết cô chỉ là một đối tượng để cho các bạn bè thương hại. Không, cô từ lâu đã hiểu và mình. Ta sẵn sàng chết, cô nghĩ nhưng ta không thể để anh ta làm hại Spyros. Nhưng cô có thể làm gì để ngăn ông?
Spyros có sức mạnh, nhưng chồng cô còn mạnh hơn.
Melina biết rất chắc chắn rằng nếu cô để yên, chồng cô sẽ thực hiện lời đe doạ của ông. Bằng cách nào đây ta phải ngăn anh ta lại. Những làm thế nào? Thế nào?
Đoàn cán bộ điều hành từ Anthens đến làm Catherine rất bận rộn. Nàng phải bố trí các cuộc họp với những người điều hành các công ty khác và đưa họ đi dự các hoạt động ở London. Họ khen ngợi hiệu quả công việc của nàng.
Nàng có đủ kiến thức trong từng bước của hoạt động kinh doanh, và họ đã cảm nhận được.
Các ngày làm việc của Catherine bận cứng cho cả sự giải trí khiến cho đầu óc nàng đỡ phải nghĩ về những vấn đề riêng của nàng.
Nàng đã biết nhiều hơn về những người đó.
Jelly Haley là một tên vô lại trong gia đình mình. Cha hắn đã từng là một nhà dầu mỏ giàu có, và ông nội hắn là một luật sư được kính nể. Khi mà Jelly Haley hai mươi mốt tuổi, hắn đã phải qua ba năm ở trung tâm cải huấn thanh niên về tội ăn cắp ô tô, bẻ khoá đột vòm và hãm hiếp phụ nữ. Gia đình hắn cuối cùng phải đưa hắn sang châu Âu để thoát nợ.
– Nhưng tôi đã thực sự thoát khỏi quá khứ. – Haley nói với Catherine một cách hãnh diện. – Hoàn toàn thay đổi như lật mặt mới của tàu lá.
Yves Renard là người bị nhiều cay đắng. Catherine biết cha mẹ hắn đã từ bỏ hắn và hắn được một người bà con nuôi nấng nhưng lại lạm dụng hắn.
– Họ có trang trại gần Vichy, và họ bắt tôi làm việc như một con chó từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn. Tôi trốn khỏi đó khi tôi được mười lăm tuổi và đi làm ở Paris.
Tay người Ý vui tính, Dino Mattusi, sinh ra ở đảo Sicile, cha mẹ thuộc tầng lớp trung lưu.
– Khi tôi mười sáu tuổi, tôi gây ra một vụ xì-căng-đan lớn, bỏ đi với một mụ đàn bà đã có chồng, già hơn tôi mười tuổi, à, mụ ta là một killisima.
– Sau thế nào? – Catherine hỏi.
– Họ mang tôi về nhà và rồi gửi tôi đi Rome để thoát khỏi sự nổi xung của chồng cô ta. – Hắn thở dài.
Catherine cười:
– Tôi hiểu. Anh đến làm cho Công ty ông Denmiris từ khi nào?
Hắn nói lờ mờ:
– Tôi đã làm nhiều thứ trước đó. Cô biết không – cái công việc phụ. Làm mọi việc để kiếm sống.
– Và rồi anh gặp vợ anh.
Hắn nhìn vào mắt Catherine và nói:
– Vợ tôi không ở đây.
Hắn ngắm nhìn nàng, nói chuyện với nàng, lắng nghe giọng nói của nàng, ngửi mùi nước hoa của nàng. Hắn muốn biết mọi điều về nàng. Hắn thích cả cách nàng đi đứng và hắn còn mường tượng thân hình nàng như thế nào sau những bộ đồ nàng mặc. Hắn sẽ biết ngay thôi. Rất mau thôi. Hắn phải đợi một cách rất khó nhọc.
Jelly Haley vào phòng làm việc của Catherine.
– Cô có thích đi xem hát không, Catherine?
– Sao, vâng. Tôi…
– Có một buổi ca nhạc mới. Cầu vồng Finian. Tôi rất muốn đi nghe hát tối nay.
– Tôi rất vui lòng để có một vé cho anh.
– Đi một mình thì dở quá, phải không? Cô có rỗi không?
Catherine do dự:
– Vâng. – Nàng tự thấy như nàng phải chịu đựng đôi cánh tay to lớn và không biết mỏi mệt của hắn.
– Hay lắm! Đón tôi ở khách sạn vào bẩy giờ nhé. Đó là lệnh đấy. – Hắn quay và đi ra khỏi phòng làm việc.
Thật là lạ, Catherine nghĩ. Hắn tỏ ra thân mật, cởi mở và…
Ta đã thực sự thoát khỏi những việc cũ. Nàng không thể nào không nghĩ đến hình ảnh những cánh tay hộ pháp đó.
Jelly Haley đang đợi Catherine ở đại sảnh của khách sạn Savoy và họ đi đến rạp hát trên xe limousise của công ty.
– London là một thành phố lớn, – Jelly Haley nói. – Tôi luôn luôn thích trở lại London. Cô đã ở đây lâu chưa?
– Mới có vài tháng.
– Thế cô gốc từ bang nào?
– Vâng. Chicago.
– Bây giờ, đó là một thành phố lớn. Tôi đã có nhiều thời gian đẹp ở đó.
Hãm hiếp phụ nữ (cô nghĩ thầm).
Họ đến rạp hát và hoà vào đám đông. Buổi biểu diễn rất ngoạn mục, các vai đóng rất tuyệt, nhưng Catherine không thể tập trung xem được. Jelly Haley nắm chặt những ngón tay vào thành ghế, vào đùi hắn và vào đầu gối hắn. Hắn không thể để yên đôi tay hộ pháp của hắn.
Khi vở diễn kết thúc, Haley quay sang Catherine và nói.
– Thật là một đêm đẹp. Sao ta không bỏ xe và đi bộ một chút ở công viên Hyde-Park?
– Tôi phải có mặt ở văn phòng sáng sớm mai. – Catherine nói. – Có lẽ để khi khác.
Haley dò xét nàng, một cái cười khó hiểu trên mặt hắn.
– Chắc nhé, – hắn nói. – Còn có nhiều thời gian.
Yves Renard thì quan tâm đến bảo tàng.
– Tất nhiên – người Pháp này nói với Catherine. – Ở Paris chúng tôi có viện bảo tàng lớn nhất thế giới. Cô đã đến Louvre chưa?
– Chưa, – Catherine nói. – Tôi chưa bao giờ sang Paris.
– Thật là tội nghiệp. Cô phải đến, một ngày nào đó.
Nhưng, hắn vừa nói thế, hắn lại tự nghĩ, tôi biết cô không thế đi được.
– Tôi muốn xem các bảo tàng ở London. Có lẽ vào thứ bảy này, chúng ta đến thăm một vài bảo tàng chứ?
Catherine đã có kế hoạch bắt một số bộ phận làm việc vào thứ bẩy. Nhưng Constantin Denmiris đã yêu cầu phải chú ý chăm nom các vị khác.
– Được thôi, – nàng nói. – Thứ bảy thì hay quá.
Catherine không mong mỏi gì phải mất cả một ngày với ông bạn người Pháp này. Hắn bị cay đắng lắm. Hắn làm như hắn vẫn còn bị vận dụng quá nhiều.
Ngày hôm đó bắt đầu cũng vui. Trước hết họ đến Bảo tàng Anh Quốc, ở đó họ đi lang thang qua các gian trưng bày có nhiều báu vật. Họ nhìn thấy bản sao Tuyên bố Manga Carta, do Elizabeth I ký, và các hiệp ước trong các cuộc chiến tranh xảy ra hàng thế kỷ trước.
Yves Renard cũng làm phiền hà Catherine, nhưng phải mãi đến lúc này, hắn đang ở bảo tàng gần một tiếng đồng hồ rồi, nàng mới nhận ra được.
Họ đang xem một cái tủ chứa một tài liệu chính do Đô đốc Nelson viết.
– Tôi nghĩ đây là một trong các trưng bày hay nhất ở đây – Catherine nói, – Văn bản này được Đô đốc Nelson viết trước khi đi chiến đấu. Anh thấy, ông không chắc rằng ông nắm được chính quyền… – đột nhiên nàng hiểu ra một điều là Yves Renard không lắng nghe. Một nhận định thoáng qua đầu nàng; hắn gần như không để ý đến bất cứ cái gì trưng bày trong bảo tàng. Hắn không quan tâm đến những cái đó. Vậy tại sao hắn bảo ta muốn xem bảo tàng? – Catherine tự hỏi.
Rồi họ lại sang bảo tàng Victoria và Albert bên cạnh và lại lặp lại như thế. Lần này, Catherine nhìn hắn rất kỹ.
Yves Renard đi từ phòng này sang phòng kia, chỉ nói đãi bôi về những cái hắn thấy, nhưng tâm trí hắn lẽ dĩ nhiên là để ở đâu. Khi họ đã xem xong, Catherine hỏi:
– Anh có thích xem tu viện Westminten không?
Yves Renard gật đầu.
– Có chứ, dĩ nhiên.
Họ đi bộ qua Tu viện lớn, dừng lại xem ngôi mộ của những con người vĩ đại trong lịch sử đã được chôn ở đây, cả nhà văn, các chính khách và các vị vua.
– Hãy nhìn, – Catherine nói – đây là nơi chôn Browning.
Renard lại nhìn xuống dưới:
– Browning à. – Và rồi hắn đi.
Catherine đứng đó, theo dõi hắn. Hắn tìm cái gì nhỉ? Vì sao hắn để mất cả một ngày?
Khi họ trên đường về khách sạn, Yves Renard nói:
– Cám ơn, cô Alexander. Tôi thích thú lắm.
Hắn nói dối. Nhưng vì sao?
– Có một chỗ mà tôi nghe nói rất hay. Stonchenge. Tôi tin rằng, đó không phải là Đồng bằng Salis bury.
– Vâng, – Catherine nói.
– Sao ta không đến đó, có thể thứ bảy tới chứ?
Catherine cho rằng có thể hắn muốn tìm xem ở Stonchenge có cái gì hay hơn là cái bảo tàng.
– Sẽ hay đấy, – Catherine nói.
Dino Mattusi là một tên tham ăn. Hắn vào phòng Catherine tay cầm một quyển hướng dẫn.
– Tôi có một danh sách các khách sạn lớn ở London đây. Hay không?
– Được, tôi…
– Tốt. Tối nay nhé, tôi sẽ đón cô đi ăn tối ở Connaught.
Catherine do dự.
– Được.
Mattusi nháy mắt:
– Bene. – Hắn nhoài người ra phía trước. – Không phải là dớ dẩn khi làm gì một mình, có phải không?
Ý nói của hắn không phải là sai. Nhưng rõ ràng, hắn thực ra không hại ai, Catherine nghĩ vậy.
Buổi tối ở Connaught rất thú vị. Họ ăn món cá hồi hun khói Sattland, thịt bò rán và bánh pút đinh miền Yorkshine. Ăn xong món rau ghém Mattusi nói:
– Tôi thấy cô rất quyến rũ, Catherine ạ. Tôi yêu người phụ nữ Mỹ.
– À! Vợ anh là người Mỹ à? – Catherine hỏi giả vờ như vậy.
Mattusi nhún vai.
– Không, cô ấy là người Ý. Nhưng cô ấy rất am hiểu.
– Như vậy đối với anh tốt quá còn gì? – Catherine nói.
– Rất tốt. – hắn cười.
Không đợi đến khi ăn điểm tâm tráng miệng xong, Dino Mattusi đã nói:
– Cô có thích miền quê không? Tôi có anh bạn, anh ấy có xe con. Tôi nghĩ chúng ta có thể lái xe đi chơi vào ngày chủ nhật.
Catherine định nói không, nhưng rồi nàng lại chợt nghĩ đến Wim. Anh ấy sống quá cô đơn. Có lẽ anh ấy thích đi xe ra ngoài, ở miền đồng quê.
– Việc đó cũng nhộn đấy! – Catherine nói.
– Tôi đảm bảo với cô rất thích thú.
– Tôi không biết tôi rủ Wim đi cùng được không?
Hắn lắc đầu:
– Xe nhỏ lắm. Tôi sẽ bố trí.
Các vị khách từ Anthens yêu cầu nhiều và Catherine thấy nàng có rất ít thời gian dành cho riêng mình. Haley, Renard và Mattusi đã có nhiều buổi họp mặt với Wim Vandeen, và Catherine lấy làm mừng vì thái độ của họ đã thay đổi.
– Anh ta làm mọi việc mà không cần máy tính? – Haley khen ngợi.
– Đúng thế.
– Tôi chưa bao giờ thấy ai như vậy.
Catherine rất xúc động với Atanas Stavich. Thằng bé con này là công nhân khó nhọc nhất chưa bao giờ nàng thấy. Sáng nào nó cũng đã ở văn phòng khi Catherine mới đến và còn ở lại đến khi mọi người đã về. Nó luôn tươi cười và muốn làm người khác hài lòng. Nó làm Catherine nhớ tới một con búp bê run rẩy. Ở nơi đâu trong quá khứ của nó, đã có ai xử sự với nó tàn nhẫn. Catherine quyết định nói chuyện với Alan Hamilton và Atanas. Có một vài cách để làm cho nó tự tin, Catherine nghĩ vậy. Ta tin rằng Alan có thể giúp nó.
Một hôm Evenlyn nói:
– Cô biết, thằng bé có tình yêu với cô có phải không?
– Chị nói gì vậy?
– Atanas ấy. Cô có thấy cái nhìn ngưỡng mộ nơi đôi mắt nó? Nó theo cô khắp nơi như một con cừu lạc.
– Chị cứ tưởng tượng ra. – Catherine cười.
Trong một dịp, Catherine mời Atanas ăn trưa.
– Ở nhà hàng ạ?
– Ừ, tất nhiên rồi. – Catherine cười.
Mặt nó ngượng ngừng:
– Cháu… cháu không biết, cô Catherine.
Nó nhìn xuống bộ quần áo xộc xệch của nó. – Cô sẽ bị ngượng với mọi người khi họ thấy cháu đi với cô.
– Tôi không cần đánh giá con người qua quần áo của họ, – Catherine quả quyết. – Tôi sẽ đặt chỗ trước.
Cô đưa Atanas đi ăn trưa tại nhà hàng Lyons Corner House. Nó ngồi đối diện với cô, các người xung quanh ngạc nhiên.
– Cháu chưa bao giờ đến nổi. Đẹp quá!
Catherine xúc động:
– Cô muốn em gọi món gì thì gọi.
Nó nghiên cứu thực đơn và lắc đầu.
– Món nào cũng đắt quá!
Catherine cười:
– Không nên quan tâm điều đó. Em và tôi làm việc cho một người giàu có. Tôi chắc rằng ông ta muốn chúng ta ăn một bữa trưa ngon. – Cô không nói gì với nó rằng cô trả tiền.
Atanas đặt một cocktail, tôm và sa-lát, một món gà quay với khoai tây rán, và kết thúc bữa trưa bằng bánh sô cô-la và kem cốc.
Catherine nhìn nó ăn mà kinh ngạc. Người nó thì khẳng khiu – em ăn vậy thì để thức ăn ở đâu cho hết?
Atanas nói e thẹn.
– Cháu chưa bao giờ lên cân cả.
– Em có thích London không, Atanas?
Nó gật đầu.
– Những chỗ mà cháu đã thấy cháu thích lắm.
– Ở Anthens, em cũng làm việc vặt ở văn phòng?
Nó gật đầu.
– Cho ông Denmiris. – Có một dấu hiệu cay đắng trong giọng nói của nó.
– Thế em có thích việc đó không?
– Cho phép em – đây không phải chỗ để nói về việc đó, nhưng em không nghĩ rằng ông Denmiris là một người tốt. Em… em không thích ông ấy. – Thằng bé liếc nhìn xung quanh rất nhanh cứ như là nó bị nghe trộm. – Đừng quan tâm đến ông ta nữa.
Catherine cho rằng, tốt hơn hết không nên khơi sâu câu chuyện đó.
– Vì sao em quyết định đến London, Atanas?
Atanas nói cái gì nhỏ quá khiến Catherine không nghe được.
– Cô xin lỗi không nghe được.
– Cháu muốn làm một bác sĩ!
Nàng nhìn vào em, tò mò:
– Bác sĩ?
– Vâng, madam. Em biết ý đó là điên rồ. – Nó do dự rồi nói tiếp. – Gia đình cháu từ Macedonia đến và suốt đời cháu, cháu nghe được toàn chuyện người Thổ vào làng của chúng cháu, giết người, tra tấn dân làng. Không có bác sĩ để giúp những người bị thương. Bây giờ, làng bị xoá sổ và gia đình cháu bị đuổi đi nhưng còn nhiều người bị thương trên thế giới này. Cháu muốn giúp họ. – Nó nhìn xuống, bối rối. – Chắc cô nghĩ cháu mất trí.
– Không, – Catherine nói êm ái. – Cô nghĩ, thế thì tuyệt vời Vậy em đến London để học nghề thầy thuốc?
– Vâng, madam. Sắp tới, ban ngày cháu đi làm, ban đêm cháu đi học. Cháu sẽ trở thành bác sĩ.
Trong giọng nói của nó như có tiếng chuông vang của sự quyết tâm. Catherine gật đầu.
– Cô tin em sẽ làm được. Em và cô sẽ nói chuyện này nữa nhé. Cô có một người bạn có thể giúp được em. Và cô biết một nhà hàng tuyệt vời để tuần tới chúng ta lại đến cùng ăn trưa nhé.
Vào nửa đêm, có tiếng bom nổ ở Villa của Spyros Lambrous. Mặt ngoài của ngôi nhà đã bị phá huỷ và hai người đày tớ đã bị chết. Buồng ngủ của Spyros Lambrous cũng bị tan tành và nguyên nhân ông vẫn sống sót là vào phút cuối cùng ông và vợ ông đã thay đổi kế hoạch và quyết định đi dự tiệc tối do Thị trưởng Anthens mời.
Sáng hôm sau, một tờ giấy không biết ai gửi đến văn phòng ông, đọc được chữ “Cái chết giành cho các nhà tư bản”, dưới ký “Đảng Cách mạng Hy Lạp”.
– Tại sao người ta lại muốn như vậy đối với anh? – Melina hoảng hồn quá đã hỏi ông.
Spyros trả lời luôn:
– Chính là Costa.
– Anh không có chứng cứ về việc này?
– Tôi không cần chứng cứ nào hết. Đến bây giờ cô vẫn chưa biết cô đã lấy phải đứa như thế nào à?
– Em – em không còn biết nghĩ thế nào được.
– Melina, chừng nào mà cái con người đó còn sống, cả hai chúng ta đều bị nguy hiểm. Nó chẳng chịu dừng lại ở cái gì cả.
– Anh không thể đến Sở Cảnh sát à?
– Em vừa tự nói đấy thôi. Anh chẳng có chứng cứ gì cả họ sẽ cười vào mặt anh. – Ông cầm tay cô trong bàn tay ông. – Anh muốn em phải ra khỏi nơi đây. Xin em đi đi. Đi càng xa chừng nào em có thể.
Cô đứng đó mãi. Cuối cùng khi cô nói, như thể là cô đã đi tới một quyết định vô cùng quan trọng.
– Được, Spyros ạ. Em sẽ làm những việc em phải làm.
Ông đã ôm cô.
– Tốt. Và đừng lo gì cả. Chúng ta sẽ tìm cách để chấm dứt nó!
Melina ngồi một mình trong buồng ngủ suốt cả buổi trưa, trí óc cô lúc nào cũng cố nghĩ việc gì đã xẩy ra. Chồng cô thực đúng như đã đe doạ, cố hại cô và anh cô. Cô không thể để hắn ta cứ làm như thế được. Và nếu cuộc sống của họ bị nguy hiểm như Catherine Douglas? Cô ta đã đi làm cho Costa ở London. Ta sẽ báo cho cô ấy biết, Melina nghĩ vậy.
Nhưng ta phải làm hơn thế mới được. Ta phải khử Costa. Ta phải chấm dứt Costa. Ta phải chấm dứt nó để khỏi làm hại ai khác nữa. Nhưng làm thế nào đây? Và rồi, câu trả lời đã đến với cô. Tất nhiên! Cô nghĩ. Chỉ có một cách. Sao trước đây ta không nghĩ về việc này.