Tại trụ sở cảnh sát ở phố Stadiou, người ta triệu tập một cuộc họp khẩn cấp. Trong phòng họp có Cảnh sát trưởng Dmitri, Thanh tra Tinou, Thanh tra Nicolino. Walt Kelly, nhân viên Ngân khố và khoảng nửa tá thám tử.
Không khí cuộc họp thì khác cuộc họp trước đây rất nhiều.
Thanh tra Nicolino đang nói, – Chúng ta bây giờ có lý do để tin các thông tin của ông là đúng, ông Kelly. Các chân rết của chúng ta cho chúng ta biết rằng Tony Rozzoli đang cố gắng tìm cách buôn lậu một chuyến hàng rất lớn heroin ra khỏi Anthens. Chúng ta cũng bắt đầu lục soát một số kho hàng khả nghi có thể chứa hàng đó.
– Các anh có cho đuôi theo dõi Rozzoli không?
– Chúng tôi đã tăng số người sáng nay. – Cảnh sát trưởng Dmitri nói.
– Tôi hy vọng với Chúa rằng không quá muộn. – Walt Kelly thở dài.
Thanh tra Nicolino đã chỉ định hai đội thám tử chuyên việc theo dõi Tony Rozzoli, nhưng ông đánh giá thấp đối tượng của ông. Buổi chiều thì Rozzoli đã biết hắn có đuôi theo dõi. Bất cứ khi nào hắn rời cái khách sạn nhỏ mà hắn ở, hắn cũng bị bám đuôi, và khi hắn quay về, có ai đó thường hay lẩn quẩn ở sân. Họ là những tay chuyên nghiệp thực sự. Rozzoli thích thế. Đó là một biểu hiện người ta tôn trọng hắn.
Bây giờ, hắn không những phải tìm cách đưa heroin ra khỏi Anthens, mà hắn còn sẽ phải buôn lậu cả những đồ cổ vô giá. Alfredo Mancuso và Gino Laveri đều cưỡi ngựa trên lưng ta và cảnh sát thì luôn luôn theo dõi ta như tấm giẻ rách. Ta phải tiếp xúc nhanh mới được. Chỉ có một cái tên nảy ra trong đầu là Ivo Bruggi, một chủ tàu nhỏ ở Rome chưa lâu lắm. Rozzoli trước đây đã làm ăn với Bruggi.
Đó là một cuộc làm ăn thử không thành công, nhưng dù sao còn hơn không có gì.
Rozzoli chắc chắn cho rằng điện thoại ở buồng khách sạn của anh bị ghi âm. Ta đã phải có một nơi riêng để ở đó ta có thể nhận được điện gọi đến khách sạn. Hắn ngồi đó nghĩ một lúc lâu. Cuối cùng, đứng dậy hắn đi qua buồng phía bên kia phòng lớn và gõ cửa. Một người đã nhiều tuổi, vẻ mặt hơi buồn mở cửa.
Rozzoli làm ra vẻ vui mừng.
– Xin lỗi – hắn nói. – Tôi xin lỗi đã làm phiền ông. Tôi ở buồng bên cạnh, bên kia phòng lớn. Tôi muốn hỏi liệu tôi có thể vào nói chuyện với ông một phút có được không ạ?
Người đàn ông ngắm nhìn hắn vẻ nghi ngờ.
– Để cho chu đáo, tôi muốn thấy ông mở cửa phòng ông.
Tony Rozzoli cười.
– Nhất định rồi. – Hắn bước qua phòng lớn, lấy chìa khoá ra, và mở cửa.
Người đó gật đầu.
– Được rồi. Mời vào.
Tony Rozzoli đóng cửa buồng hắn và đi vào buồng bên kia phòng lớn.
– Ông muốn gì vậy?
– Quả là một việc cá nhân, và tôi rất ngại làm phiền ông, nhưng… Vâng, sự thật là, tôi đang sắp phải ly dị, và vợ tôi đang theo dõi tôi. Hắn lắc đầu tỏ vẻ không muốn tí nào. – Cô ta còn kiểm soát cả điện thoại ở phòng tôi.
– Đàn bà! – ông láng giềng gầm gừ.
– Chúa phạt bọn họ tôi cũng vừa phải ly dị vợ tôi năm ngoái. Đáng ra tôi phải làm việc đó từ mười năm trước.
– Thế à? – Dù sao thì, điều mà tôi muốn nhờ ông là, nếu ông có lòng tốt, xin ông cho một số bạn tôi được biết số điện thoại của ông để gọi đến tôi ở đây. Tôi xin hứa với ông là không có nhiều người gọi đâu.
Người đàn ông lúc lắc đầu.
– Tôi không thể bị quấy rầy.
Rozzoli rút ra tờ một trăm đô la khỏi túi.
– Đây là để làm phiền ông.
Người đàn ông liếm môi.
– Ồ, được, nhất định, – Ông nói. – Tôi cho rằng chẳng có gì ngại cả. Tôi sung sướng được giúp một người bạn chịu đau khổ.
– Ông thật là tốt quá. Vậy khi nào có điện thoại gọi tới, xin ông gõ cửa phòng tôi. Tôi sẽ ở nhà suốt cả thời gian.
– Được!
Sáng sớm hôm sau, Rozzoli đi đến trạm điện thoại công cộng để gọi cho Ivo Bruggi. Hắn quay số tổng đài và xin gọi về Rome.
– Singor Bruggi, per piacere.
– Non c’è in casa!
– Quando arriverà?
– Non lo so!
– Gli dica, di chinamare il Singor Rizzoli.
Rozzoli để lại số điện thoại tổng đài của khách sạn và số buồng ông hàng xóm. Hắn đi về buồng hắn. Hắn tức cái buồng này. Có người nào đã nói với hắn là tiếng Hy Lạp, khách sạn là xenodochion, có nghĩa là nơi chứa người lạ.
Đó còn hơn là nhà tù…, Rozzoli nghĩ vậy. Đồ đạc thì xấu xí: một cái sofa xanh đã cũ, hai cái bàn đã bị gặm xước ở hai đầu, một bàn để viết nhỏ có đèn và một cái giường kiểu Torquemada.
Hai ngày sau đó, Tony Rozzoli nằm lì ở buồng mình, đợi gọi cửa, và nhờ một thằng bé sai vặt ở khách sạn đi mua đồ ăn. Chẳng ai gọi cả. Cái thằng Ivo Bruggi chết tiệt ở đâu mất tiêu rồi?
Đội theo dõi báo cáo Thanh tra Nicolino và Walt Kelly. – Rozzoli nằm lì ở khách sạn. Hắn không đi đâu mua bán gì trong hai mươi tám giờ rồi.
– Các anh có chắc chắn hắn ở trong đó không?
– Vâng, thưa ngài. Nhưng người hầu phòng nhìn thấy hắn buổi sáng và cả tối khi họ dọn buồng.
– Thế có điện thoại gì không?
– Không có gì cả ạ. Anh muốn chúng tôi làm gì?
– Ngồi yên. Rồi hắn chẳng chóng thì chày cũng phải hoạt động. Chắc chắn băng ghi âm điện thoại buồng hắn vẫn tốt.
Ngày hôm sau, điện thoại buồng Rizzili réo. Shit?
Bruggi không thể gọi hắn ở buồng này. vì hắn đã nhắn cho cái thằng cha ngốc nghếch đó gọi hắn ở buồng ông hàng xóm. Hắn thận trọng. Rozzoli nhấc điện thoại lên.
Một tiếng nói:
– Có phải Tony Rozzoli đó không?
Đó không phải tiếng nói của Ivo Bruggi.
– Ai đấy?
– Anh đến gặp tôi ở văn phòng tôi vào một ngày khác để bàn về công việc nhé, ông Rozzoli. Tôi gạt anh ra đấy! Có lẽ anh và tôi phải bàn bạc lại việc đó.
Tony Rozzoli cảm thấy run lên vì sự vui mừng đột ngột.
Spyros Lambrous? Thằng con hoang đã quay lại rồi. Hắn không thể tin vào vận may của hắn. Mọi vấn đề đã được giải quyết Ta có thể chuyển heroin và đồ cổ cùng một lúc.
– Ề. Rõ rồi. Rất may cho ta để thảo luận về việc đó. Khi nào anh muốn gặp?
– Anh có thể đến chiều nay được không?
Thế là hắn đang muốn làm ăn lắm. Bọn giàu có chết tiệt đều giống nhau cả. Chúng không bao giờ thoả mãn.
– Được ở đâu?
– Sao anh không đến văn phòng của tôi?
– Tôi sẽ đến đó. – Tony Rozzoli bỏ ống nghe xuống, tự tin.
Trong hành lang của khách sạn, một tên thám tử mất công toi mấy ngày hôm nay đang báo cáo về ban chỉ huy. – Rozzoli vừa có cú điện thoại của người này, nhưng không rõ tên và chúng tôi chưa tìm được tông tích của cú điện thoại.
– Được, theo dõi hắn khi hắn rời khách sạn. Cho tôi biết hắn đi đâu.
– Vâng thưa ngài.
Mười phút sau, Tony Rozzoli bò qua thành cửa sổ đi theo con đường nhỏ đằng sau khách sạn. Hắn thuê xe taxi hai lần để đảm bảo hắn không bị theo dõi, và nhẩy ngay vào văn phòng Spyros Lambrous.
Từ ngày Spyros Lambrous đến thăm Melina ở bệnh viện, ông đã thề là phải trả thù cho em gái ông. Nhưng ông không thể nghĩ ra được một kiểu trừng phạt vào xứng đáng cho Constantin Denmiris. Rồi sau chuyến Georgios Lato đến thăm và nhất là sau những tin đáng tin mà bà Piris đã nói cho ông, một vũ khí đã đặt vào tay ông để ông có thể cho tiêu cái thằng em rể.
Thư ký của ông báo:
– Có ông Anthony Rozzoli đến gặp ông, ông Lambrous. Ông ta không có hẹn và tôi đã nói ông không thể…
– Cho hắn vào.
– Vâng, thưa ngài.
Spyros Lambrous ngắm nhìn khi Rozzoli đi vào qua cửa, tươi cười và thân mật.
– Cám ơn ông đã đến, ông Rozzoli.
Tony Rozzoli cười.
– Rất vui mừng. Thế là ông đã quyết định ông và tôi sẽ làm việc cùng nhau?
– Không.
Nụ cười của Tony Rozzoli nhạt ngay.
– Ông nói gì thế?
– Tôi nói “Không”. Tôi không có ý định làm ăn với anh.
Tony Rozzoli trố mắt nhìn, ấp úng.
– Vậy cái gì xui khiến ông gọi cho tôi? Ông nói ông có lời bàn với tôi và…
– Tôi có. Thế anh có thích sử dụng các đội tàu của Constantin Denmiris không?
Tony Rozzoli như muốn xỉu ra trên ghế.
– Constantin Denmiris? Ông đang nói gì vậy? Hắn chưa bao giờ…
– Vâng, hắn sẽ. Tôi có thể hứa với anh rằng ông Denmiris sẽ rất may mắn để chiều ông bất cứ cái gì ông muốn.
– Vì sao? Hắn sẽ được cái gì cơ?
– Chẳng được gì cả!
– Như vậy không có lý. Tại sao Denmiris lại làm một việc như vậy?
Lambrous ấn nút liên lạc nội bộ: “Mang cà phê lên nhé”.
Ông nhìn Tony Rozzoli:
– Thế anh muốn làm gì cho anh?
– Ê, đen, không pha đường.
– Đen, không pha đường, cho ông Rozzoli.
Khi cà phê đã bưng ra, và người thư ký đã đi ra khỏi. Spyros Lambrous nói:
– Tôi sẽ nói với anh một chuyện nhỏ, anh Rozzoli ạ!
Tony Rozzoli vẫn đang nhìn ông, vẻ đề phòng.
Constantin Denmiris đã lấy em tôi. Mấy năm trước đây hắn đã có một cô bồ. Tên cô ta là Noelle Page!
– Nghệ sĩ, có phải không?
– Ừ. Cô ta đã lừa dối hắn và lại dan díu với một người tên là Larry Douglas. Noelle và Douglas bị ra toà vì đã giết vợ Douglas bởi vì cô vợ này không muốn cho phép anh ta ly dị. Constantin Denmiris thuê một luật sư tên là Napoleon Chotas để bảo vệ cho Noelle.
– Tôi nhớ được một số tin về vụ án.
– Có nhiều điều người ta không nêu trên báo. Anh thấy, ông em rể tôi không có ý định cưu mang cô bồ không trung thành của nó. Nó muốn trả thù. Nó thuê Napoleon Chotas để Noelle Page phải bị buộc tội. Gần cuối buổi xử án, Napoleon Chotas nói với các bị cáo rằng hắn đã thông đồng với các quan toà để giảm nhẹ tội nếu họ chỉ cần nhận là có tội. Đó là lời nói dối. Họ nhận tội là có tội và bị hành quyết.
– Có thể cái ông Chotas này thực nghĩ rằng… – Để tôi kể hết hãy. Xác cô Catherine Douglas không bao giờ tìm được. Lý do không bao giờ tìm thấy được là cô ấy còn sống, Rozzoli à. Constantin Denmiris đã giấu cô ta đi đâu đó!
Tony Rozzoli đang chăm chú nhìn ông.
– Đợi một phút. Denmiris biết nàng còn sống, và ông ta vẫn còn để cho bồ của mình và bạn trai của cô bị chết vì đã giết nàng?
– Đúng như vậy. Không hiểu chính xác luật lệ lắm, nhưng tôi không chắc rằng sự việc phải được giải quyết, cậu em rể của tôi phải vào tù một thời gian. Hay chí ít, nó chắc cũng phải điêu tàn.
Tony Rozzoli ngồi đó, nghĩ về những điều hắn vừa được nghe. Có một số chi tiết làm hắn không hiểu hết.
– Ông Lambrous, vì sao ông lại kể cho tôi nghe chuyện này?
Môi Spyros Lambrous chuyển từ từ thành một nụ cười kéo dài.
– Bởi vì tôi nợ nó một sự chiếu cố. Tôi muốn anh đến gặp nó rất may mắn để cho anh sử dụng tàu của nó.