Những giọt nước mắt của Photia rơi xuống bờ má của Minosu, hắn cảm nhận được hơi ấm từ giọt nước mắt ấy, khóe mi hắn khẽ lay động. Đôi mắt tím biếc mở rộng, ngắm nhìn người thiếu nữ trước mặt, “Tại sao nàng lại khóc, Photia?.”
Giọng nói của hắn vang lên khiến người thiếu nữ giật mình, vội vàng lau đi những giọt nước mắt còn vương lại nơi khóe mi. Nàng nở nụ cười rạng rỡ, áp tay của hắn lên khuôn mặt mình, khẽ hôn lên đó: “Thiếp không sao! Ngài mau khỏe lại đi, nữ hoàng Ai Cập đã đến đây rồi! Thiếp tin lời chúc phúc của thần linh nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho ngài.”
Photia làm sao dám nói với ngài sự thật vì sao nàng lại khóc được, chỉ cần người khỏe lại cho dù có phải hủy bỏ hôn sự giưã nàng và ngài, thì nàng cũng cam lòng chấp nhận. Minosu nặng nhọc nhìn sâu vào đôi mắt của nàng, người con gái này là người hắn yêu nhất trên cõi đời, người duy nhất hắn có thể vì nàng mà đánh cược mạng sống của mình.
Hắn đã nhìn thấy con gái nữ thần sông Nile, vẻ đẹp rực rỡ đến chói lòa kia không chạm nổi được vào trái tim hắn. Nàng làm sao có thể so sánh với hoàng phi Ai Cập? Nhưng vẻ đẹp mềm mại như nước, khi ẩn khi hiện của Photia, lại như mạch suối ngầm chảy mãi không bao giờ cạn.
Hắn yêu vẻ đẹp nhu hòa ấy bằng cả trái tim mình, hắn không cần nàng phải quá xuất sắc, hay thông minh, uyên bác, đoán trước được tương lai. Hắn chỉ cần nàng cứ mãi như hiện giờ, núp bóng dưới sự bảo vệ của hắn là được, hạnh phúc và bình an vô hạn.
Bàn tay của hắn chậm rãi vuốt ve những đường nét trên mặt nàng, Asisu, cô ấy cũng đến đây rồi, vậy hoàng huynh đã gặp cô ấy chưa? Và cả tên gián điệp lợi dụng kế hoạch của hắn để phục vụ cho mục đích của mình, chắc Asisu cũng đã nhận ra rồi.
Hắn khẽ nhếch môi mỉm cười, chỉ cần có Asisu ở đây, hắn có thể tiếp tục công việc giả bệnh của hắn. Đóng vai một vị hoàng đế nhu nhược và yếu đuối, hắn không muốn làm quốc vương, hắn muốn sống cuộc đời đơn giản bên cạnh người hắn yêu.
Vị trí quốc vương này vốn không phải của hắn, hoàng huynh. . . mới là chủ nhân thật sự của chiếc ngai vàng. Là do mẫu hậu đã quá thiên vị. . . mẫu hậu. . . nhắc đến người đã sinh ra mình, hắn có cảm giác ghê sợ đến lạ kỳ.
Bà ấy đã quá xem trọng vẻ bề ngoài rồi, chính vì thế mới vứt bỏ hoàng huynh vào hang tối kể từ khi huynh ấy mới được sinh ra. Một kẻ tắm mình dưới ánh mặt trời, một kẻ vùi mình nơi bóng tối, anh em họ ruốt cuộc là ai đã nợ ai nhiều hơn?
Carol trở về nơi ở của mình, để lại Asisu yên tĩnh ở đây, nàng cũng rất lâu rồi không nhìn thấy biển, cảm giác mát lạnh ùa đến thật dễ chịu. Nàng bước đến thềm cung điện, vén tà váy dài lên rồi nhúng cả đôi chân vào nước, tà váy được thả ra nổi bồng bềnh trên mặt nước biển.
Nàng âm thầm thưởng thức vẻ đẹp của nơi đây, đàn cá heo tự nơi nào bơi đến, thúc khẽ chiếc mũi vào lòng bàn chân của nàng, Asisu thích thú nhìn bọn chúng. Vuốt ve những cái đầu trơn láng của chúng, khe khẽ ngâm nga giai điệu của riêng nàng.
Sự chú ý của nàng chỉ tập trung vào đàn cá heo trước mắt, khiến nàng không phát hiện ra sự có mặt của một người khác, hắn đang ở rất gần nàng, ngay bên dưới mặt biển nơi nàng đang ngồi sát. Asisu nhấc bàn chân cùng với váy áo sũng nước đặt lên thềm điện, thả bàn tay nhỏ bé xuống nước đùa nghịch.
Hành động này của nàng làm hắn sững người, giống như mười hai năm trước, lần đầu tiên hắn gặp nàng cũng như vậy. Qua làn nước ẩn hiện, Asisu nhìn thấy hắn và rồi. . . : “Ầm!”, Nàng lại rơi xuống nước như năm đó. . .
Dưới ánh trăng dát bạc bãi biễn, Atorasu ôm trọn lấy cơ thể mảnh mai của nàng, nhô lên khỏi mặt nước biển. . . Gió nhè nhẹ thổi qua, cuốn những ký ức như giấc mơ hiện về rõ ràng, Asisu kinh ngạc nhìn hắn: “Là ngươi. . .!”.
Hắn mỉm cười nhìn nàng, “Phải là ta!.”, Asisu mở to mắt nhìn người trước mặt, những giọt nước biển lăn xuống từ bờ môi dày của hắn, rơi xuống quần áo của nàng. Bỗng nhiên, không khí trở nên . . . nóng bừng, khi hắn cảm thấy tình hình hiện tại, hắn cũng nhanh chóng bối rối đưa nàng vào thềm điện.
“Lúc đó nàng đã hỏi ta có phải là thần linh hay không? Nhìn ta giống thần linh vậy sao? ” Hắn vẫn ở dưới nước, tựa người vào thềm điện nói chuyện với nàng. Asisu vẫn chưa hết ngạc nhiên, nàng đưa mắt nhìn lên chiếc sừng trên đầu hắn, phải rồi lúc đó nàng đã nói như vậy . . .
Suốt cả đêm đó, Atorasu không hề ngủ, đến khi Asisu thiếp đi trên tay của hắn, hắn mới bế nàng đặt vào giường, rồi mới quay gót rời đi. Trước khi đi, hắn tháo chiếc vòng tay của mình xuống, rồi đeo lên bàn chân trái của nàng.
Hài lòng nhìn Asisu lật người, khẽ cử động bàn chân khiến chiếc chuông vàng rung lên tiếng kêu vui tai, hắn mới kéo chăn đắp kín người nàng. Mặt biển dao động một chút, hút mất bóng dáng cao lớn của hắn.
Trên chiếc giường nơi Asisu đang nằm, nàng mở bừng mắt ra, rồi chạm vào chiếc lắc nơi chân trái. Hắn hành động như vậy là có ý gì đây? Nàng ngồi dậy rời khỏi chiếc giường, tiếng chuông lay động làm nàng dừng bước. . . không phải hắn thích nàng chứ? Đáng lý ra phải yêu Carol chứ?
Nhưng suy nghĩ của nàng lại bị cắt ngang bởi một vị khách nữa, hắn mang mái tóc bạc của ánh trăng và đôi mắt màu hổ phách. Trước khi nàng kịp phản ứng thì hắn đã kịp bế nàng lên. . . Đêm còn rất dài. . .
“Ít nhất nàng phải nghe ta nói đã được không?”. Izumin ôm chặt nàng vào lòng, vì hai tay bị trói bằng lụa mềm nên nàng không thể nhúc nhích. Mặc kệ cho hắn ôm lấy mình như vậy, Asisu thầm nghiến răng: “Nếu ngươi không buông ta ra, thì ta sẽ khiến ngươi phải trả giá!.”
Hắn phớt lờ lời nàng nói, vẫn chứ nhìn chăm chú vào đôi mắt của nàng: “Adonis không biết nếu bắt nàng về Hittite, pharaoh Nefenmat sẽ tự sát, ta cũng đã tưởng rằng nàng đã chết. Khi nhìn thấy nàng ở Hattusa, ta đã vô cùng hoài nghi về mục đích cứu sống nàng của Adonis. Lúc ấy, ta chỉ có thể im lặng quan sát, việc không đưa nàng về Ai Cập, cũng là sự ích kỷ của riêng ta. Nhưng. . . nàng có biết, pharaoh Nefenmat đã có ý định tự sát từ rất lâu không? Ông ấy luôn nhớ về mẫu thân của nàng, luôn luôn nhớ bà ấy. . .”
Luôn nhớ bà ấy. . . luôn nhớ bà ấy. . . cha của nàng ông ấy. . . “Tách, tách,. . .” Asisu rơi nước mắt trong câm lặng, những giọt nước mắt thấm đẫm vạt áo của Izumin.
Thật ra nàng không trách hắn, mà đang trách chính bản thân mình, vì nàng nên cha nàng mới vĩnh viễn biến mất. Tại sao lại cứ phải dày vò trái tim người như vậy, phụ vương? Ruốt cuộc người đã chờ đợi để gặp mẫu hậu của con trong bao nhiêu lâu rồi?
Izumin đau lòng nhìn nàng, hắn biết nàng đã chấp nhận tha thứ cho hắn, cũng như tha thứ cho chính bản thân mình. Hắn cũng chỉ có thể im lặng để nàng rơi nước mắt, trước mặt hădn không phải vị nữ hoàng cao ngạo của Ai Cập.
Chỉ có nàng, người con gái hắn yêu mến trên cả mạng sống của mình, Asisu!