Author: Lakshmi
Asisu thức dậy, mồ hôi tuân đổ đầm đìa trên trán, nàng thảng thốt gọi: “Ari! Ari!.” Âm thanh của nàng làm Menfuisu thức giấc, hắn lo lắng ôm lấy hai vai nàng: “Asisu! Nàng làm sao vậy?.”. Ari nghe được tiếng nàng gọi, bà chạy vội đến quỳ sát chân ghế, hoảng hốt nhìn nàng: “Lệnh bà! Lệnh bà!.”.
Tiếng gọi của Ari làm nàng trấn tĩnh, nàng bóp chặt bàn tay của Menfuisu, lắc đầu ra hiệu nàng không sao: “Thắp tất cả đèn lên Ari!.”. “Vâng! Thưa lệnh bà!.” Ari nhanh chóng lui xuống, cả tẩm cung phút chốc sáng bừng. Menfuisu nhìn thấy được những giọt mồ hôi lăn trên trán nàng, hắn đưa tay ra lau đi: “Ari! Mang ít nước lại đây!.”.
Ari mang đến một cốc nước, cung kính dâng lên cho Menfuisu, hắn cầm lấy đưa cho nàng rồi nhẹ nhàng hỏi: “Nàng gặp ác mộng sao?.”. Asisu uống hết cốc nước, nàng im lặng nhìn hắn, đưa cốc nước cho Ari: “Toàn bộ ra ngoài hết cho ta!.” Ari lui xuống dẫn theo toàn bộ người hầu.
Ta chỉ tay về phía sông Nile đang cuồn cuộn: “Từ dòng sông Nile huyền bí sẽ xuất hiện một người con gái xinh đẹp. Mái tóc vàng rực rỡ như vầng thái dương và màu mắt xanh trong suốt. Nàng sẽ được xưng tụng là con gái nữ thần sông Nile, dân chúng ca ngợi nàng, các nước lân bang đều muốn chiếm lấy. Nhưng nàng sẽ mang lại ấm no, thịnh vượng và hạnh phúc cho Ai Cập, người sẽ ngồi vào vị trí đệ nhất hoàng phi sánh vai cùng với pharaoh Menfuisu trị vì Ai Cập.” Đó chính là giấc mơ khiến ta tỉnh lại, cũng là hiện thực đời trước của ta.
Menfuisu lặng nhìn dòng sông Nile, lắng nghe hết lời ta nói, rồi trầm ngâm: “Nếu quả thật có một người con gái như vậy xuất hiện, thì Ai Cập ta chỉ có thêm một điềm lành bảo trợ mà thôi. Cùng lắm ta sẽ đưa cô ta vào thần điện để thờ phụng thần linh cầu nguyện cho Ai Cập, người duy nhất ngồi lên vị trí đệ nhất hoàng phi sánh vai cùng ta trị vì Ai Cập chỉ có mình nàng. Nữ hoàng Asisu!.”.
Hắn nhìn thẳng vào mắt ta nói rõ ràng từng chữ, cái này là lời cầu hôn sao?: “Menfuisu! Phụ vương cho phép cả hai chúng ta tự do trong hôn nhân của mình! Đệ không cần theo tập tục mà cưới tỷ làm vợ, còn rất nhiều thời gian để cân nhắc đệ không nên quyết định vội vàng. Và đó không phải giấc mơ của ta mà chính là thần dụ, ta chỉ truyền đạt lại cho đệ mà thôi.” Ta nghiêm túc trả lời hắn, vừa nâng người rời khỏi ghế thì bất chợt cánh tay ta bị níu lại.
“Nàng đang lo sợ điều gì? Về thần dụ hay chính bản thân ta? Ta thề với nàng ngay khi vừa gặp cô gái đó ta sẽ lập tức giết chết ả ta và tế xác ả thành lễ vật dâng lên nàng!.” Hắn nắm tay nàng thật chặt, buông ra lời thề của mình.
Ta nhìn hắn, giật tay mình ra khỏi tay của hắn: “Nhân danh thần thông thái Thoth, ta rút lại lời thề của chiến binh Ai Cập này. Vì ta tin vào những điều thần linh báo mộng cũng như cảm xúc của bản thân ta, bà mẹ tri thức Seshat bảo trợ ta không mù quáng trước mọi việc. Hãy giữ lại lời thề của mình cho đến khi ta nhìn thấy xác của ả dưới chân ta, Menfuisu!.”.
Ta quay mình rời khỏi tẩm cung mang theo Kamun đến thần điện, áp mình vào thân con sư tử cao lớn, ta quỳ dưới chân thần Hapy vị thần sông Nile. Cầu nguyện cho nỗi lòng của ta, cho vận mệnh trước mắt, cầu khẩn Menfuisu đừng làm ta thất vọng.
Sáng hôm sau, ta tham gia nghị sự tại đại điện cùng Menfuisu, ngồi cùng hắn trên ngai cao gỉai quyết sự vụ, ta chỉ có thể tóm gọn bằng hai chữ bận rộn. “Lần trước việc đưa sắt vào cải tiến vũ khí và chiến xa đã mang lại hiệu quả rất tốt, ta muốn mở rộng hơn nữa sử dụng nó trong cả các công cụ nông nghiệp.” Ta đưa ra suy nghĩ của mình, cải tiến ngành nông nghiệp, đưa ra một số bản vẽ công cụ sản xuất mới, ta nhận được sự ủng hộ từ mọi phía.
Loay hoay cả buổi sáng với công việc tại đại điện, tể tướng Imhotep không lúc nào không cau có mặt mày như vẫn chê tiến độ quá chậm, ta tự hỏi làm sao Menfuisu có thể để tồn đọng nhiều công việc đến như vậy. Đừng nói với ta suốt hai tháng ta trở về Giza hầu như hắn cũng đóng cửa không làm việc, ta nói thắc mắc ra của mình: “Việc thu mua lúa mỳ này đáng lẽ ra phải thực hiện vào hai tháng trước, tại sao đến giờ vẫn xếp xó không làm?.” Ta chỉ vào cuộn giấy da đưa mắt nhìn khắp lượt.
Imhotep nhìn đám quan người nhìn trời, kẻ nhìn đất, phần đông ngó lơ, ông thở dài đứng ra: “Muôn tâu lệnh bà! Công việc này đáng lẽ ra phải thực hiện từ hai tháng trước nhưng thánh thượng không khỏe đã không giải quyết sự vụ hai tháng nay. Cho nên mới bị tồn đọng công việc như vậy!.”. Ta trừng mắt nhìn Menfuisu bình thản bên cạnh, ta về Giza lo lắng vụ mùa hắn ở Tebe nghỉ ngơi dưỡng sức, hay thật, “Quan thu mua lương thực đâu, cấp tốc đưa người đi giải quyết vấn đề này cho thỏa đáng!.” Ta quay lại quần thần ra lệnh.
Hai viên quan tiến lên nhận lấy bản giấy da rồi vội vã rời khỏi đại điện, Minue lại đi ngược hướng họ tiến vào đại điện: “Khởi bẩm pharaoh và nữ hoàng! Công trường xây dựng đã bắt đầu dựng những cột đá lên rồi thưa các ngài!.” Ta buông bản thảo trên tay xuống, Menfuisu cũng nhìn hắn ta: “Là công trình xây dựng quảng trường nối liền cảng biển mới phải không?.” Minue cung kính: “Vâng! Đúng như thế thưa pharaoh.”. Menfuisu gấp bản thảo trong tay xoay người nhìn ta: “Asisu! Chúng ta cùng đi khảo sát công trình này một chút, thuận tiện xem có cần chỉnh sửa ở đâu hay không?.”
“Cũng tốt! Menfuisu, về chế độ lao dịch dành cho nô lệ và tù binh, đệ có áp dụng vào hay không?.” Ta đứng lên bước theo Menfuisu, hắn chờ ta bước đến nắm lấy tay ta dẫn theo sát bên mình: “Lao động theo khẩu phần, có đầy đủ lương thực và nước uống sạch sẽ, có bản chấm công và chính sách miển giảm nô tịch, không đánh đập trong thời gian lao động và hưởng quyền y tế khi bị thương hay bị bệnh. Tất cả đều làm theo ý nàng, Asisu!.”.
Unasu mang chiến xa đến, hắn đứng lên chiến xa còn ta ngồi lên kiệu, đi song song với hắn: “Vậy hiệu quả thế nào?.” Ta hỏi hắn, hắn mỉm cười sửa lại tấm chăn đắp ngang người ta: “Không xảy ra bạo loạn, không có người chết, chi phí kéo dài việc xây dựng giảm xuống rõ rệt, hiệu suất công việc tăng lên gấp đôi so với trước, nô lệ còn có tinh thần tự gíac lao động nữa kìa.” Ta không ngờ hắn lại làm theo lời ta thật, thân phận nô lệ ở Ai Cập rất rẻ mạt mạng của họ không được xem trọng là bao.
Tiến về phía công trường, từ đằng xa đã có thể nhìn thấy quy mô lớn của quảng trường đang xây dựng. Đền thờ đặt ở vị trí trung tâm đối diện với bến cảng mới xung quanh quảng trường sẽ cho xây dựng mười hai cột đỉnh kim tự tháp biểu tượng cho mười hai hướng của trời đất.
Ta xuống kiệu đón lấy áo choàng Ari mang đến, tháo hết trang sức trên đầu xuống mà chỉ đội một vòng dây da lên đầu, ở Ai Cập chỉ có quý tộc mới được đội vòng da lên đầu. Menfuisu cũng thắc mắc về hành động của ta: “Nàng làm gì vậy Asisu?.” Ta đưa tay ra : “Xuống khỏi chiến xa đi và mang theo vài người thôi, chúng ta sẽ đi khảo sát!.” Menfuisu nắm lấy bàn tay của ta, xuống khỏi chiến xa dẫn theo Minue, Unasu, Ari và vài người lính Ai Cập.
Chúng ta tiến sâu vào công trường, đúng như Menfuisu đã nói, môi trường làm việc được cải thiện hiệu suất làm việc cũng cao hơn, những tên cai quản nô lệ không hở chút là quất roi vào nô lệ nữa, mà thay vào đó hô hào đám nô lệ vào làm việc. Bên này có một đám người đang kéo một tảng đá lên cao, tên cai ngục ở dưới hô luôn miệng: “Một hai ba, kéo! Một hai ba, kéo! Hây da! Một hai ba, kéo!.” đám người kéo đá cũng rất phối hợp vừa kéo theo nhịp được hô vừa kêu: “Hây da! Hây da! Hây da!.”.
Công việc rất có trật tự, ta rất hài lòng về tình trạng công trường này. Một tên quan phụ trách công trường rất nhanh tiến đến quỳ dưới chân chúng ta báo cáo tiến độ lao động, ta không để ý đến hắn, tách khỏi nhóm người men theo lối nhỏ tiến về phía cột đá đang chuẩn bị được dựng thẳng lên. Cột đá cao gần mười tám mét toàn thân trắng xoá, khắc họa tên của các vị thần, trọng lượng ắt hẳn phải trên trăm tấn.
Đưa mắt nhìn sang thần điện bên cạnh, một tảng đá đang được kéo lên cao, nhưng điều thu hút sự chú ý của ta chính là hình dáng của một nữ nô lệ. Chính là cô ta, Carol! Cô đã đến. Cho dù đã đắp bùn lên che giấu cơ thể nhưng cô ta có hóa thành tro ta cũng nhận ra.
Những tên nô lệ đang kéo sợi dây không hề để ý rằng sợi dây đã bị những cạnh sắc của đá mài mòn, gần như sắp đứt đến nơi rồi. Carol, cô ta đang đứng ngay dưới hòn đá ấy, cơ thể ta hành động theo bản năng lao người về phía đó, nếu cô ta chết. . . Menfuisu sẽ rất đau lòng! Cô ta không thể chết như vậy, ta còn chưa kịp trả món nợ cô ta gây ra cho ta, ta sẽ không dễ dàng để cô xuống địa ngục đâu.
“Không! Lệnh bà!.” Ari hét lên chỉ kịp nắm lấy góc áo choàng của ta, còn ta đã kịp đẩy Carol ra trước khi tảng đá rơi xuống.
“Rầm!.”
Ta và Carol ngã lăn trên đất, sau lưng tảng đá cũng vừa rơi xuống.
Tiếng hét của Ari làm kinh động đến Menfuisu, khi hắn để ý đến thì đã thấy bóng dáng nhỏ bé lao đến tảng đá sắp rớt xuống. Trái tim hắn ngừng đập trong phút giây ấy, Asisu!.
Ta đau đớn ngồi dậy, Ari đã chạy lại bên cạnh đỡ lấy ta, bà hoảng hốt đến nỗi mặt tái nhợt, đám người nô lệ vừa nghe Ari gọi ta : “Lệnh bà! Người có sao không?” đã sợ hãi quỳ mọp xuống đất, run rẩy dập đầu liên tục: “Chúng thần đã mạo phạm thần linh, mạo phạm lời chúc phúc của Ai Cập!”.
Ta còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị tiếng hét của Menfuisu cùng vòng tay của hắn làm chóang váng nghẹt thở: “Asisu! Asisu!.”
Carol hoàn toàn bị bỏ quên dưới đất, cô lồm cồm bò dậy kinh ngạc nhìn ta trong vòng tay Menfuisu, cô ta lắp bắp: “Asisu! Chị đúng là Asisu rồi!”. Nói xong cô lao đến chỗ ta, lấy hết sức nắm lấy cánh tay ta bấu chặt, nước mắt như mưa tuôn đổ: “Cầu xin chị! Cầu xin chị, Asisu, hãy tha cho tôi đi! Đưa tôi về thế giới hiện đại đi. . .”.
Còn chưa kịp nói hết lời, Carol đã bị Menfuisu hất ngã xuống đất: “Hỗn xược! Con nô lệ to gan. Người là ai mà dám nói chuyện với nữ hoàng của ngươi như thế hả?. Lại còn bắt nàng phải mạo hiểm cứu ngươi nữa chứ? Minue lôi ả ta ra ngoài chém đầu cho ta!.”.
Ta nắm lấy bàn tay của hắn quát khẽ: “Dừng lại cho ta!.” Khó nhọc thở từng hơi vì vòng tay siết chặt của hắn: “Menfuisu! Ta không thở được!.” Hắn như bừng tỉnh nới lỏng cánh tay.
Ta bắt lấy không khí tham lam hít thở: “Cô gái! Ngẩng đầu lên! Tại sao cô lại biết tên ta?.” Carol run sợ ngẩng đầu nhìn ta, nước mắt làm trôi đi bùn đất trên mặt nàng, lộ ra làn da trắng muốt.
“Chị, chị, không biết tôi ư?.” Carol nghi hoặc hỏi lại, muốn nhào đến níu lấy cổ tay ta nhưng bị Menfuisu trừng mắt cảnh cáo, khiến cô chỉ có thể ngồi dưới đất nhìn ta.
Ta hừ nhẹ trong lòng, lắc đầu trả lời Carol:”Ari lau mặt cho cô gái này, cô ta bôi bùn trên mặt!” Ta gọi Ari, Carol hoảng sợ lùi lại phía sau : “Không đừng, đừng đụng vào tôi!” Mặc kệ cô ta có gào khóc thế nào. Ari vẫn lau đi từng vệt bùn trên mặt của cô.
Menfuisu, ngày hôm nay ta muốn em chọn lựa, ta bất chấp tính mạng mình để đổi lấy một lần này.
Ta nhắm mắt, trái tim đau thắt lại, nếu một. . . lần nữa hắn lại. . . ta không thể tha thứ! Menfuisu, ta không thể tha thứ cho em một lần nào nữa đâu , em trai của ta!
Khi mặt cô gái được lau sạch, dung nhan xinh đẹp liền lộ ra, ai cũng kinh ngạc về dung nhan diễm lệ ấy. Nàng như một thiên sứ thuần khiết không nhiễm bụi trần, mái tóc vàng rực rỡ, đôi mắt màu xanh dương trong suốt. Menfuisu nhận ra cô gái này chính là người Asisu đã nhắc đến tối qua, hắn nhìn cô gái, trong mắt in đậm sự chán ghét cực độ.
Vì cô ta mà Asisu suýt chút nữa mất mạng, điềm lành gì chứ, một mình Asisu cũng đủ làm cho Ai Cập được thịnh vượng, no ấm ! Đôi mắt nổi lên sát ý, rút thanh kiếm đeo bên hông ra nhắm đến Carol mà chém xuống.
“Xoẹt!”
Máu tươi loang lổ trên mặt đất, Carol tái mặt kêu lên: “Asisu!”, Ari kinh sợ tột độ : “Lệnh. . . bà! Lệnh bà!”.
Asisu chắn lấy đường kiếm mà Menfuisu đã chém xuống, máu tươi chảy tràn từ miệng vết thương. Menfuisu không tin nổi vào mắt mình, tại sao nàng lại đỡ cho ả ta hết lần này đến lần khác như vậy? Tại sao? : “ASISU!.”
Menfuisu không biết khi hắn nhìn Carol bằng ánh mắt cay độc, nàng đã nhận ra Carol đã không chiếm lấy đựoc một chút hứng thú nào từ em trai mình, tình yêu của nàng lớn hơn sự thù hận: “Menfuisu, chỉ cần như vậy thôi! Kiếp này ta trả em những thứ ta còn mắc nợ! Từ nay chúng ta không ai nợ ai!.”
Menfuisu, anh đã mãi mãi đánh mất ngừoi con gái từng yêu anh trên cả mạng sống của mình. Liệu anh có biết điều này hay không, Menfuisu?