Quả thật những ngày vui vẻ thường trôi đi rất nhanh, cả hai đã đi khắp mọi hang cùng ngõ hẻm.
Nơi nào hay ho, quán ăn nào nổi tiếng, cô và anh đều nán lại để thử trải nghiệm.
Cô phát hiện, số lần anh nở nụ cười vui vẻ trong tuần này đặc biệt nhiều, nhìn anh tạm thời trút bỏ đi gánh nặng gia tộc đè lên vai, cô cũng thấy mừng thay.
Trước ngày ra sân bay, anh gọi cho Thanh Hào bảo cậu điều máy bay tư nhân đến bởi vì anh có việc riêng cần nói với Trì Tuyết, Thanh Hào sau mấy giây ngập ngừng thì nhanh chóng tiếp lệnh, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra mấy cảnh hương sắc mờ ám không cần thiết.
Đến tận khi lên máy bay tư nhân rồi Trì Tuyết vẫn còn trợn tròn mắt ngạc nhiên, vươn tay sờ hết cái nọ lại chạm cái kia, liên tục cảm thán.
“Quả nhiên là tầng lớp thượng lưu.
Cái này em nghe nói phải có cả bãi đậu riêng, anh thật sự có à?”
“Chứ em nghĩ máy bay sẽ đáp xuống chỗ nào hả?”
“Wow, anh nói thật cho em nghe đi, đằng sau nhà chúng ta giấu mỏ vàng đúng không? Em nghi ngờ anh còn có nghề tay trái nữa đó.
”
Trì Tuyết vỗ nhẹ lên vai anh, gương mặt không giấu nổi vẻ phấn khích.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ủ ấm trong tay mình.
Nếu hiện tại có ai vô tình nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng này, ắt hẳn họ sẽ nghĩ bản thân đang mộng du giữa ban ngày.
“Mọi thứ hiện tại anh có, chẳng phải đều đã được san sẻ cho em đó sao?”
“Kỷ Nhiên, giữa chúng ta tồn tại một bản hiệp ước hôn nhân, anh nhớ chứ?”
“Anh nhớ.
Và anh cũng sẽ là người thay đổi nó”.
Anh áp tay cô vào má anh, gò má lạnh lẽo khiến cô vô thức chà xát tay, muốn cả người anh có thể ấm lên thêm một chút.
Trì Tuyết thở dài, cô biết cả anh và cô đều giữ trong mình thứ cảm xúc vô cùng dễ đoán, nhưng chẳng một ai dám tiến thêm bước nữa, bởi bản hợp đồng hôn nhân vẫn cứ lơ lửng trước mặt họ, như thể nhắc nhở rằng rồi một ngày nào đó tất cả sẽ kết thúc.
Chỉ là, anh đột ngột nói vậy khiến cô cảm thấy an tâm vô cùng.
Trì Tuyết thấp thỏm suy đoán, liệu mình có quyền tin tưởng lần nữa vào tương lai hạnh phúc chứ?
Anh vẫn nắm lấy tay cô, khẽ áp sát gò má gần thêm chút nữa.
Anh hít một hơi thật sâu, giọng nói bất giác mềm mại như đang nỉ non.
“Trì Tuyết, anh có chuyện muốn kể cho em biết”.
“Em đây.”
“Hồi anh còn bé, cha mẹ thường xuyên đi công tác, ông nội lúc đó vẫn còn bận trăm công nghìn việc, không thể dành nhiều thời gian cho anh.
Các gia tộc khác được ông nội đánh tiếng, đều thường xuyên đem mấy đứa nhỏ trạc tuổi đến chơi cùng anh.
Lúc đó anh trông gầy gò ốm yếu, lại không giỏi giao tiếp nên qua được vài ngày bọn chúng đều khóc ré lên đòi về, bắt ép cỡ nào cũng không chịu quay lại.
Duy chỉ có Chu Tử Linh từ nhỏ đã như đàn ông, lúc nào cũng chủ động bắt lái xe chở mình đến nhà anh chơi, anh không chơi cùng thì sẽ đi lung tung, tự mình tìm vui.
Tuy không thân thiết như hình với bóng giống như em tưởng, nhưng anh vẫn rất biết ơn cô ấy.
Vì Chu Tử Linh đã cứu anh một mạng.”
Anh chậm rãi nhắm mắt, quá khứ lần nữa ùa về trong tâm trí.
Năm đó anh tám tuổi, cha mẹ thường xuyên vắng nhà, bác Phúc lúc ấy vẫn còn là quản gia riêng của ông nội, vậy nên cha mẹ anh tìm cho anh một bảo mẫu.
Chẳng ai ngờ, bi kịch của anh đã bắt đầu ngay từ khoảnh khắc ấy.
Bảo mẫu được thuê về độ khoảng năm mươi tuổi, tên Án Dư.
Ban đầu, Án Dư đối xử với anh rất đúng mực, đúng giờ gọi đứa nhỏ dậy ăn sáng rồi liên hệ với tài xế đưa đi học.
Chiều về trên bàn đã bày biện sẵn đồ ăn nghi ngút khói, quần áo được giặt giũ là ủi đến mềm mại thơm tho.
Ngoài ra, Án Dư cũng rất chịu khó để ý đến tiến độ học tập của anh và thường hay hỏi thăm xem một ngày hôm nay của anh có vui không.
Dù sao lúc ấy anh vẫn chỉ là một đứa nhỏ chẳng ai chịu ngó ngàng bảo ban.
Vậy nên dần dần trở nên thân thiết hơn với vị bảo mẫu hiền lành này, chủ động kể chuyện, thi thoảng sẽ cùng Án Dư đi ra siêu thị mua đồ.
Mọi thứ dần chệch đi khỏi quỹ đạo vốn có khi Án Dư dỗ dành bảo anh rằng tối nay sẽ kể chuyện để anh ngủ ngon giấc hơn.
Đứa nhỏ vốn dĩ đã cởi bỏ phòng bị vậy nên liền ngoan ngoãn nghe theo.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Án Dư dặn dò anh phải uống hết li sữa ấm được đặt trên bàn.
Trong giấc ngủ chập chờn, anh cảm giác có ai đó đang nhào nặn thân thể mình đến mức phát đau, nhưng khóe mi nặng trĩu khiến anh chẳng tài nào mở mắt ra nổi.
Khi choàng tỉnh giấc, trời đã hừng sáng, anh loạng choạng vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, phát hiện cả người mình tựa hồ toàn là vết cào cấu.
Đứa nhỏ sợ hãi, hốc mắt đỏ cả lên nhưng vẫn quật cường cắn chặt răng, mặc đến mấy lớp quần áo hòng che đi dấu vết đỏ đến gai mắt kia rồi mới lên xe đến trường.
Những ngày sau đó, Án Dư luôn nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ, vừa có vẻ lo lắng tột độ vừa tràn ngập sự hưng phấn.
Chớp mắt đã vài tháng trôi qua, thấy không có tin tức xấu gì xảy đến, Án Dư cười thầm bản thân mình đúng là may mắn, ngang nhiên đem toàn bộ mặt tối nhơ nhuốc trong tâm trí phơi bày ra ngoài, ép anh đến mức gần như phát điên.
Cơm vẫn ngày ba bữa, quần áo vẫn sạch sẽ thơm tho, nhưng Án Dư sẽ xông vào phòng anh trong lúc anh đang tắm, thản nhiên động chạm.
Có khi đứa nhỏ đang ngồi học bài ngoài phòng khách, bà ta sẽ chậm rãi tiến đến từ phía sau, hôn lên gò má non nớt trắng hồng, dáng vẻ si mê đầy b3nh hoạn.
Anh từng cố gắng gọi điện cho ba mẹ, tuy nhiên chỉ cần thấy tên người gọi là con trai mình, họ sẽ lập tức gác máy.
Càng ngày anh càng hoảng sợ, lúc nào cũng trông chừng xem cửa đã được chốt kĩ chưa, nếu đi học sẽ về nhà muộn hết mức có thể.
Thậm chí trong lòng anh còn hi vọng những đứa trẻ ở gia tộc khác hãy ở nơi này lâu thêm một chút, đừng vội rời đi.
Anh tựa người vào cửa sổ, thanh âm run rẩy phát ra từ cổ họng tựa như con thú nhỏ bị thương.
“Làm ơn, đừng đi mà.”
Sự giáo dục nghiêm khắc đã khảm vào tận xương tủy, trong lúc tuyệt vọng chẳng một ai vươn tay ra giúp đỡ, vậy nên anh vẫn luôn âm thầm chịu đựng.
Thậm chí đến cơm cũng chỉ dám ăn thật ít, nhanh chóng chạy về phòng, rúc mình vào chăn.
Án Dư xem chừng như không giữ nổi lí trí nữa, vào buổi trưa cuối tuần anh ngủ quên nơi gốc cây sau vườn, bà ta bước đến, ngồi xổm xuống và hôn lên khắp gương mặt đứa nhỏ.
Anh bất chợt tỉnh giấc, cả cơ thể căng cứng, dùng hết sức bình sinh vùng vẫy.
Nhưng dẫu sao anh khi đó vẫn chỉ là một đứa trẻ, hoàn toàn bị bà ta khống chế.
Án Dư sờ s0ạng lên lồ ng ngực còn chưa phát d*c trước mặt, giọng nói ồm ồm, tươi cười đầy vặn vẹo.
“Bảo bối ngoan, để dì sờ cái nào, đây sẽ là bí mật của chúng ta.
Con đừng tránh né dì như vậy chứ, chúng ta đã từng rất thân thiết, có chỗ nào của con mà dì chưa chạm vào đâu…”
“Bà già kia! Mau tránh xa Nhiên Nhiên ra!”
Tiếng hét đột ngột vang lên khiến Án Dư giật mình buông lỏng tay, anh nhân cơ hội lách mình tránh thật xa, trên gương mặt trắng trẻo vương đầy nước mắt.
Chu Tử Linh lúc ấy chỉ cho rằng vị bảo mẫu này đang dùng bạo lực với anh, lập tức ném gấu bông của mình về phía bà ta, lần thứ hai làm ầm lên gọi quản gia của mình đến.
Đối phương vừa liếc mắt liền biết có chuyện chẳng lành, khéo léo liên hệ với bác Phúc gọi cho ông nội anh tới, sai vệ sĩ trông chừng người đàn bà kia.
Chu Tử Linh, đi đến chỗ anh, vừa vươn tay định lau nước mắt giúp thì anh đã đánh vào tay đối phương, tiếng động vang to đến mức ai cũng giật mình.
Anh lúc này tinh thần đã triệt để tan vỡ, chỉ có thể lắp bắp nức nở.
“Không…hức… Tôi không…hức cố ý.”
“Được rồi, con ma ốm.
Mình còn chưa khóc thì cậu vội khóc cái gì? Cũng chẳng đau bằng lúc ba dùng cây đánh đòn mình.
Mình ở đây với cậu, chờ ông tới thì mình sẽ về”.
Lúc giải quyết xong mọi chuyện, trời đã ngả màu.
Hoài Lê sau lần đó đã rút đi một phần ba vốn lưu động cho công ty ba mẹ anh, trách phạt cực kì nặng nề.
Ông không hỏi anh về những gì đã xảy ra vào những tháng ngày ấy, chỉ trực tiếp nuôi dưỡng, giám hộ anh trưởng thành, cũng không có ý định thuê thêm bất kì người hầu riêng nào nữa.
Anh từng nhờ ông liên hệ nhà họ Chu, tìm Chu Tử Linh để cảm
ơn, nhưng cả gia tộc lớn cứ như vậy mà biến mất, hoàn toàn chẳng thấy tung tích.
Hoài Lê xót cháu, quyết định đợi đến khi anh ổn hơn sẽ nói cho anh nghe, để anh tự mình đi tìm.
Mà anh đến khi hồi phục dần về mặt tinh thần liền phát hiện bản thân trong vô thức cực kì bài xích phụ nữ.
Chỉ cần họ đến gần, anh liền cảm thấy chán ghét, nếu có đụng chạm da thịt, trong đầu liền nhớ đến cảnh tượng quá khứ, cổ họng khô khốc đắng chát, dạ dày quặn thắt đến mức buồn nôn.
Anh chưa từng kể cho bất kì ai nghe chuyện này, anh muốn vĩnh viễn đem bí mật xấu hổ nhơ nhuốc này vùi sâu vào lòng đất.
Chẳng thà để kẻ khác nghĩ anh lạnh lùng xa cách, khinh bạc phụ nữ, còn hơn phải nhận lấy ánh mắt đầy thương hại hoặc cười đùa giễu cợt.
Đôi lúc, anh cũng tự chán ghét chính bản thân mình.
Cho đến khi, anh gặp được Trì Tuyết..