Kỷ Nguyên Xem Mắt

Chương 34



“Một
ngày, chỉ có một ngày. Tám giờ sáng ngày đầu tiên bọn tao rời khỏi trường, sáu
giờ sáng ngày hôm sau, hắn đã bỏ tao mà đi.”

Người
bạn trai đó bỏ đi như một điều hiển nhiên, bỏ đi một cách tuyệt tình, giống như
những lời thề non hẹn biển trước đây đều là nói cho vui ấy, giống như những kỉ
niệm không dám nhớ về của ngày xưa đều là ảo tưởng ấy. Trước khi đi, còn nói
với La Lợi, “Chúng ta làm vậy là sai rồi, cứ tiếp tục như thế này, không chỉ
hủy hoại mình, mà cũng hủy hoại luôn cả cậu, có điều may mắn là, bây giờ chúng
ta có thể kết thúc sự sai lầm này, sai lầm này của chúng ta cũng không to tát
gì lắm.”

Bây giờ
nghĩ lại, người bạn trai đó nói không sai tí nào, nhưng lúc đó La Lợi không thể
nào kết thúc được. Đó là mối tình đầu của cô, trong khái niệm của cô, cho dù
mối tình đầu này không đơm hoa kết trái, ít nhất cũng phải có một cái kết đẹp,
đẹp một cách buồn thương cũng được.

Cô đã
từng nghĩ đến việc bị bố mẹ tìm thấy, đã từng nghĩ đến việc họ gặp phải những
áp lực từ phía xã hội, thậm chí đã từng nghĩ đến việc họ gặp sự cố ngoài ý
muốn, duy nhấtkhông nghĩ đến việc cậu bạn trai đó quay trở về, hơn nữa, lại
quay trở về một cách chóng vánh như thế.

Việc bỏ
nhà ra đi của hai người lần đó, kinh động cả trường học, phụ huynh, suýt nữa
còn kinh động đến cả cục cảnh sát. Mà chính cái sự trở về của c bạn trai đó,
được xem là điển hình của việc tỉnh ngộ quay trở lại kịp thời khi đứng bên bờ
vực thẳm. Bạn nam đó thành tích học tập tốt, quan hệ với bạn bè cũng tốt, cho
nên được thầy cô và các bạn trong trường yêu mến, cho nên mặc dù cũng bị quát
mắng một trận, nhưng rốt cuộc cũng dễ dàng vượt qua cửa ải.

Còn La
Lợi, hoàn toàn ngược lại như thế.

Ngày đó
thành tích học tập của La Lợi bình thường, chẳng để lại ấn tượng gì cho thầy cô
giáo. Còn đối với các bạn trong lớp, không phải đều được lòng tất cả các bạn.

Không
biết mọi người còn có ấn tượng này không, cái thời học sinh của chúng ta, đặc
biệt là cái thời đầu cấp ba, nếu như có một bạn gái có bề ngoài nổi trội một
chút, nếu như bạn gái đó cái gì cũng tốt, từ học tập cho đến thể thao, chan hòa
với mọi người xung quanh, tuyệt đối sẽ trở thành thần tượng. Nhưng nếu như bạn
gái đó có vẻ ngoài bình thường, những cái khác cũng bình thường, thế thì có vấn
đề rồi đấy. Những nữ sinh như thế, bình thường sẽ rất được các bạn trai yêu
mến, nhưng mà đối với các bạn gái, thì lại không được yêu thích lắm. Mà nếu như
vào những lúc đó còn phạm phải những sai lầm như yêu đương gì gì đó, thì chắc
chắn sẽ gây ra tội lỗi cực kỳ to lớn. Lúc đó, không chỉ các bạn gái coi thường
cô ấy, các bạn trai cũng sẽ cho rằng cô ấy dâm đãng.

La Lợi,
bị rơi vào hoàn cảnh này đây.

Chỉ vì
cùng nhau bỏ trốn, cô ấy bị cho là đồ hư hỏng, bởi vì cô đã ở qua đêm với một
người bạn trai ở bên ngoài – mặc dù chẳng xảy ra chuyện gì, nhưng đã được dán
con tem hư đốn lên người. Ở nhà, cô bị ba mẹ chì chiết, đến trường, đi đâu cũng
bị mọi người đối xử lạnh nhạt.

Cô gầy
đi một cách nhanh chóng, ăn cơm không nổi, thậm chí ngửi thấy mùi thức ăn đã
buồn nôn, thế là, tin đồn về việc cô mang thai nhanh chóng được truyền đi. Có
lẽ vì nhiều người đồn quá, đến người bạn trai đó còn tưởng là thật, thậm chí có
một hôm còn chạy đến tìm La Lợi.

Vào lúc
này đây, La Lợi vẫn còn ôm mộng tưởng về cậu bạn trai đó, mặc dù rất căm hận,
nhưng mà vẫn ôm ảo tưởng, cô kỳ vọng được người bạn trai này quan tâm, kỳ vọng
nhận được sự an ủi từ người bạn trai đó, thậm chí còn kỳ vọng, người bạn trai
đó có thể thay đổi suy nghĩ hiện nay của mình – giống như trong tiểu thuyết
lãng mạn ấy, làm việc gây tổn thương đến nữ chính, nữ chính âm thầm chịu đựng,
một ngày, hai ngày, sau đó cuối cùng nam chính hối hận nữ chính lại có được
tình yêu sâu đậm của nam chính.

Lúc ấy
La Lợi đã sắp sụp đổ đến nơi, người bạn trai đó chỉ cần năn nỉ cô tha thứ, cho
dù cô không suy nghĩ, tình cảm của cô, lý trí của cô cũng sẽ đầu hàng. Nhưng mà
không có, cái mà cô có được là cô càng bị tổn thương nhiều hơn, đến tận bây
giờ, La Lợi vẫn còn nhớ rõ cuộc nói chuyện ấy.

“Em sao
thế?”. Cực kỳ cẩn thận.

“Không
có gì cả.” Gục ngã rồi nhưng vẫn gắng gượng cười.

“Em gầy
đi nhiều quá.”

“Không
liên quan gì đến anh đâu.”

“Ngày
hôm đó… Chúng ta chưa làm gì với nhau cả.”

“La
Lợi, em là một cô gái tốt, anh đã từng rất thích em, nhưng mà cái thứ tình cảm
đó không chín chắn. Anh thích em cái gì chứ? Chỉ bởi vì em đẹp, tính cách của
em, gia đình của em thì sao? Những điều này anh đều chưa hiểu rõ lắm. Mà giữa
anh và em có tiếng nói chung không? Nói thật, anh chẳng thích mấy cái truyện
tranh em nói. Anh thích đánh bóng chuyền không sai, nhưng điều đó chẳng liên
quan gì đến hai nhân vật Kaede Rukawa và Sakuragi Hanamichi[1] cả. Anh nghĩ em thật sự cũng
không thích anh, em chỉ nghĩ anh là một nhân vật nào đó trong trí tưởng tượng
của em, điều này thực sự không thực tế chút nào. Cái tuổi của chúng ta bây giờ,
chủ yếu vẫn phải tập trung vào học hành, đợi mai này khi chúng ta bước vào xã
hội, đương nhiên là phải tạo lập được cho mình một sự nghiệp riêng. Tình yêu gì
gì đó… Thật sự không quan trọng.”

[1] Kaede Rukawa và Sakuragi Hanamichi: hai nhân vật chính trong
bộ truyện tranh “Cao thủ bóng rổ” nổi tiếng của Inoue Takehiko, Nhật Bản.

Nếu như
câu nói trước đó làm tan vỡ sự ảo tưởng của La Lợi, thì câu nói cuối cùng đã
phủ quyết mối tình đầu của cô, thậm chí là quan niệm về tình yêu của cô, mà đối
với một nữ sinh thời ấy, tình yêu, gần như là toàn bộ cuộc sống của mình.

“Anh
nói đúng quá, thực sự em không thích anh thật, người mà em thích tại sao là anh
được? Người mà em thích, là người con trai muốn có năng lực là có năng lực,
muốn có tài hoa là có tài hoa. Anh ấy phải nói được ba thứ tiếng, anh ấy phải
tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng trên thế giới, anh ấy phải thành công, nổi
tiếng lừng lẫy, anh ấy phải đẹp trai phong độ, anh ấy có thể làm cho tất cả phụ
nữ phải ghen tị ngưỡng mộ em. Anh là cái gì chứ? Anh mãi mãi chẳng làm được
điều đó!”.

Đối với
người ngoài, những lời nói này giống như những lời nói trong lúc giận dỗi, cậu
bạn trai đó chỉ lạnh nhạt cười cười, trong nụ cười đó có mang chút gì tội
nghiệp thay cho cô. Cái sự tội nghiệp đó đã kích thích La Lợi, làm cô cảm thấy,
nếu như cô không làm gì đó, nếu như cô không đạt được những yêu cầu như cô vừa
nói, đúng thật là, cô rất đáng thương.

Thế là,
những lời nói trong lúc tức giận đó đã trở thành tiêu chuẩn của cô. Khi mới bắt
đầu, hình như cô cũng thực hiện cho cậu bạn trai đó xem, sau đó, cô ép buộc
mình phải như thế. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, cô kiên trì
với cái nguyên tắc mà trong mắt người khác có thể cảm thấy rất nực cười ấy. Cho
dù có chàng trai rất tốt, cho dù có đối tượng rất phù hợp, có đánh chết cũng
không đi gặp mặt, mãi cho đến khi gặp Joseph.

“Phiêu
Phiêu, mày biết không? Khi anh ấy nói thích tao, tao còn nghĩ rằng cuối cùng,
ông Trời cũng đã bắt đầu thấy thương xót tao, tao cứ nghĩ rằng sự chờ đợi của
con người rồi cuối cùng cũng sẽ được đền đáp, tao nghĩ rằng… Tao thật sự nghĩ
rằng, tao sẽ trở thành nữ chính. Mày không biết ban đầu tao sung sướng như thế
nào đâu, cái gì anh ta cũng biết, cái gì cũng hiểu, đi đến đâu cũng được tôn
trọng, sếp tổng của tao gặp anh cũng phải… Mày biết cái nơi tao làm việc rồi
đấy, trước đây giám đốc một bộ phận bên tao hay khó dễ tao, nhưng mà bây giờ…
Mày chưa trải qua nên mày không hiểu được, cái kiểu thích hư danh đó, phụ nữ
thật sự không thể nào từ chối được, khi hai bọn tao đi hát, ông chủ của nhà hát
đó còn phải lộ diện gặp mặt.”

Sự
cuồng nhiệt hiện rõ trong đôi mắt La Lợi, tôi nhìn cô ấy, chậm rãi nói: “Khi
nào thì mày biết anh ấy đã kết hôn rồi?”.

“Biết
từ rất lâu rồi.”

Tôi
không nói gì, La Lợi cười mỉa mai: “Anh ấy vốn cũng không định giấu tao, thậm
chí không hề che giấu là đằng khác.”

“Rốt
cuộc hai chúng mày bây giờ tính thế nào đây?”.

“Tao
cũng không biết nữa…”, La Lợi cúi đầu, “Mới đầu tao còn nghĩ rằng, tao hy
sinh cho tình yêu. Nhưng tao phát hiện, đây chẳng qua là một sự tự nguyện.
Joseph mới đầu cũng chỉ muốn chơi với tao cho vui thôi, sở dĩ thành ra như thế
này… Chỉ bởi vì tao vẫn là con gái. Trước đây tao nghe nói bán cái ngàn vàng
là có tiền, bây giờ… cái ngàn vàng của tao bán được cũng không ít tiền đấy
chứ.”

“La
Lợi…”

Tôi cầm
tay La Lợi. Tôi ghét người thứ ba, mặc dù xã hội hiện nay mở cửa đủ kiểu, việc
đó của nam nữ còn chụp ảnh lưu niệm được nữa là, nhưng mà sao tôi vẫn cứ ghét
người thứ ba. Bởi vì người thứ ba sẽ làm tổn thương đến người vô tội. Mặc dù
việc này chưa chắc là người thứ ba sai – không có lửa làm sao có khói, nhưng mà
người thứ ba, chung qui vẫn là tại người thứ ba!

Nhưng
La Lợi là bạn của tôi, mặc dù ngay đầu tiên tôi có tỏ ra khinh thường cô ấy,
nhưng cô ấy vẫn là bạn tôi.

“Buông
tay đi mày…”

La Lợi
không nói gì, tôi càng nắm chặt tay cô ấy hơn: “Buông tay đi, mày chẳng có bất
cứ kết quả nào đâu. Anh ta chẳng qua thấy mày mới mẻ nên hiếu kì, cuộc sống bây
giờ của mày hoàn toàn chẳng là gì đối anh ta, căn phòng một ngàn tám một đêm,
chiếc xe hơn hai mươi vạn, đối với anh ta, có thể chỉ là tiền của một bữa ăn
sáng, một buổi tối đánh bạc mà thôi. Mà mày thì lại đánh đổi bằng tình cảm, là
sự kiên trì cả mười năm nay của mày. Thực ra, La Lợi, mày không phải muốn tìm
một người như Joseph, mà là một thứ tình cảm như trong những quyển tiểu thuyết
lãng mạn kia. Một lòng một dạ, kiên định, không hề bị ảnh hưởng bởi một việc
gì, trải qua thời gian mười mấy năm, vẫn kiên trì yêu người đó. Người mà mày
cần là như vậy đó, không phải là Joseph, tin tao đi, buông anh ta ra thực ra
mày cũng sẽ không quá đau khổ đâu. Bởi vì anh ta hoàn toàn không phải là người
mày cần.”

“Muộn
rồi.”

“La
Lợi!”.

“Thật
sự là muộn quá rồi.” La Lợi ôm đầu của mình: “Hiện nay tao không biết là tao sẽ
yêu anh ấy hay không, thậm chí tao còn không biết tao kiên trì như thế này là
để làm cái gì, nhưng mà tao cũng không biết là tao có thể quay về cuộc sống như
ngày xưa được hay không nữa.”

“Được
chứ, tại sao lại không được?”.

“Tại
sao ư? Mày còn nhớ trước đây tụi mìnhì về Tử Kinh không? Chúng mình hay nói đợi
lúc nào trúng độc đắc sẽ vào đó, nhưng mà bây giờ tao ngày nào cũng đi, muốn đi
lúc nào thì đi. Trước đây chỉ vì một hộp phấn Dior, tao cứ do dự rồi lại do dự,
nhưng bây giờ thì sao? Chỉ cần tao muốn mua, ngay lập tức đến quẹt thẻ. Mày còn
nhớ Triệu Việt đứng cùng quầy thu ngân với tao không? Năm ngoái lấy chồng rồi,
sau khi lấy chồng, suốt ngày cứ luôn miệng bảo tao ế chỏng ế chơ này nọ. Nhưng
mà bây giờ thì sao? Cô ấy gặp tao nói không nên lời, ánh mắt đố kị đến độ muốn
bốc cháy luôn. Với cái kiểu đánh giá con người qua bề ngoài, thân phận này của
tao làm cho cô ta sợ hãi. Nếu như tao chia tay Joseph, không cần suy nghĩ tao
cũng hiểu cô ta nghĩ gì.”

“Mày
nói thế này…” Tôi lắc lắc đầu. “Tụi mày có ở với nhau suốt đời được không?”.

“Tao
cũng không biết nữa.”

“Anh ta
sẽ lấy mày chứ?”, tôi tiếp tục hỏi thẳng, giọng nói thậm chí có phần khắc
nghiệt.

“Không
đâu.” La Lợi trả lời rất chắc chắn, “Vợ anh ấy du học ở Mỹ về, chơi đàn piano
rất giỏi, trước đây còn học múa, đã từng xuất bản tiểu thuyết, nếu như không
xảy ra sự cố gì ngoài ý muốn, anh ấy tuyệt đối sẽ không ly hôn. Cho dù có ly
hôn, tuyệt đối sẽ không kết hôn với tao. Tao trang điểm lên một chút còn thấy
đẹp, dáng cũng tạm được, lại còn là con gái, làm người tình của anh ta không
vấn đề gì cả, nhưng nếu là làm vợ, có chút gì đó kham không nổi.”

“Vợ anh
ta rất xấu à?”.

“Tao có
coi ảnh, rất đẹp.”

“Thế
tính cách có vấn đề à?”.

“Không
nghe anh ấy nói, đối với vợ, anh ấy luôn khen ngợi.”

“Bây
giờ anh ta với mày như vậy, thì tính là quan hệ gì đây?”.

“… Vợ
anh ta đang có thai, cho nên vào thời điểm này, tao tuyệt đối không được có
con.”

Thật sự
bây giờ tôi chẳng biết phải nói như thế nào nữa, tôi ngừng một lúc, cuối cùng
vẫn nhịn không nổi, nói: “La Lợi, mày đã bao giờ nghĩ đến cảm giác của vợ anh
ta chưa? Mày đã bao giờ nghĩ rằng vợ anh ta là người vô tội chưa? Khi mang thai
cho chồng mình, lại gặp phải chuyện này… rồi, cứ cho là mày chẳng liên quan
gì đến người phụ nữ đó, nhưng người đàn ông như thế này, đàn ông như thế này…
Mày không cảm thấy ghê tởm à?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.