Tôi cảm thấy Lương Trác chắc chắn từng có rất nhiều mảnh tình vắt vai. Bên trong anh ta dường như có sẵn một cuốn “Bách khoa toàn thư về tình yêu”, cho dù tôi nói gì, làm gì thì anh ta đều có sẵn bí tịch để ứng phó với tôi.
Như vậy thì sao tôi thắng nổi?
Cả cơ thể tôi cứng đờ tại đó, vất vả nuốt nước bọt.
Sau đó, tôi nghe thấy Lương Trác cười khẽ, hỏi: “Doạ em rồi à?”
Chẳng đợi tôi trả lời, anh ta đã nói tiếp: “Không đâu nhỉ. Quan hệ của chúng ta là quan hệ suýt thấy nhau khoả th@n rồi mà.”
Vừa nghe tới đây, tôi lập tức xấu hổ.
Bất ngờ lắm đúng không, tôi mà cũng biết thẹn.
Tôi nhấc một tay, chống lên ngực anh ta rồi đẩy nhẹ anh ta. Tôi nói: “Đồng chí Lương Trác, đồng chí đừng có quá đáng.”
Anh ta hỏi tôi: “Sao vậy?”
“Đã nói rõ tôi không phải người tùy tiện. Hành vi này của anh nếu là trước đây thì đã bị gô cổ vì tội lưu manh rồi, xử lý không tốt còn bị xử bắn luôn ấy chứ.”
Lương Trác bật cười, cười cực kỳ lớn tiếng, như thể muốn đánh thức Sơn Thần.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, nói câu xin lỗi với nụ cười tươi rói rồi không nói năng gì nữa. Tôi cũng không rõ liệu anh ta có thật lòng cảm thấy có lỗi với tôi hay chỉ qua loa cho xong chuyện. Có điều, đây cũng không phải chuyện quan trọng. Tôi đã suy nghĩ kỹ càng, thật ra cũng không cần lời xin lỗi của anh ta, vì nụ hôn vừa rồi, tôi rất thích.
Tôi cảm thấy nếu không có gì ngoài dự liệu thì hẳn là tình yêu đã chớm nở trong tôi.
Chẳng qua, con người tôi có chút bảo thủ. Tôi biết một người suýt chút nữa lên giường cùng người mới gặp chưa được mấy lần như tôi không có tư cách để nói câu này, nhưng tôi quả thật, thật sự, khá bảo thủ.
Nếu chỉ là tình một đêm thì có lẽ tôi sẽ chẳng quan ngại chuyện gì mà l@m tình cùng anh ta. Thế nhưng nếu tính chuyện yêu đương, vậy thì tôi không thể hấp tấp quyết định chỉ dựa vào cảm xúc nhất thời.
Nhỡ đâu anh ta là một kẻ bi3n thái cảm xúc bấp bênh, sau này tôi muốn chia tay với anh ta, anh ta cầm dao xiên tôi thì đến lúc đó tôi biết phải làm sao đây.
“Vậy nên tôi phải xem xét anh kỹ lưỡng thêm mấy ngày nữa.” Tôi bất cẩn nói ra lời trong lòng.
Lương Trác hỏi: “Em muốn xem xét như nào?”
Tôi chưa nghĩ tới. Hiện tại đầu óc tôi đang trống rỗng, chẳng nghĩ được điều gì.
“Để sau bàn.” Tôi nói: “Chúng ta đi tiếp thôi.”
Tôi đứng lên, tiếp tục cùng Lương Trác đi vào trong núi. Anh ta nắm lấy tay tôi, tôi cũng không từ chối.
Chúng tôi đi thêm một lúc, xuyên qua rừng cây, vượt qua con suối nhỏ. Trước khi tôi mệt lả vì đi bộ, tôi cuối cùng đã biết được “một cõi trời riêng” mà Lương Trác nhắc đến rốt cuộc là gì.
Đó là một ngôi miếu cổ bị bỏ hoang, biển gỗ vẫn còn đó nhưng chẳng ai qua lại.
Thật ra tôi hơi sợ mấy nơi như này. Không phải sợ ma quỷ, dù sao tôi cũng chẳng làm gì khuất tất nên không có gì phải sợ cả. Chủ yếu là vì tôi hay đọc mấy bộ tiểu thuyết trinh thám, cảm thấy những nơi như này cực kỳ thích hợp để xảy ra một vài vụ án không cách nào phá giải.
Tôi sẽ tưởng tượng ra rất nhiều tình tiết kinh khủng, hơn nữa còn vô cùng “tự giác” đặt mình vào vai người bị hại.
Vậy nên, khi Lương Trác kéo tôi vào trong, trái tim tôi run rẩy.
Chân cũng run lẩy bẩy.
Lương Trác nói: “Dẫn em đi xem bí mật của tôi.”
Tôi không kìm được hỏi: “Sao anh lắm bí mật thế?”
Căn gác mái kia.
Còn cả nơi này.
Cuộc sống của Lương Trác phải nhạt nhẽo tới mức nào mới khiến anh ta tự tìm cho bản thân nhiều căn cứ bí mật như vậy.
Nhìn gáy anh ta, tôi bỗng chợt nghĩ
:
Có khi nào anh ta thật ra cũng rất cô đơn?
Trong lúc tôi thất thần, Lương Trác đã dẫn tôi đi xuyên qua điện thờ, tới sân sau của miếu cổ. Chỗ sân sau cỏ dại mọc um tùm, thế nhưng ở bụi hoa chỗ trung tâm có một cây nhỏ đang mạnh mẽ vươn mình.
Cây nhỏ tựa như chú chim công có ý chí chiến đấu duy nhất tại nơi đây, đang xòe đuôi đầy kiêu hãnh
Lương Trác nói: “Em xem chiếc cây đó, tôi trồng đấy.”
Tôi ngạc nhiên: “Anh trồng?
“Phải.” Anh ta kéo tôi đi qua bên đó. Lúc này tôi mới thấy trên thân cây treo một tấm biển nhỏ có khắc chữ: Lương Tiểu Thụ.
Tôi cười trêu anh ta: “Anh con nít quá vậy, còn đặt tên cho cây.”
“Đây là người bạn tốt của tôi.” Lương Trác nói nghe rất trịnh trọng: “Hoặc có thể nói là con trai tôi.”
Rồi anh ta vỗ nhẹ lên thân cây: “Con trai á, chào ba Tống của con đi.”
Tôi cười sặc sụa tới mức suýt đứt hơi: “Nói gì vậy trời? Ba Tống?”
“Tôi chân thành ngỏ lời mời em trở thành người cha thứ hai của con trai tôi.”
Lương Trác đứng trước mặt tôi dường như đã cởi bỏ lớp áo ngoài lộng lẫy, để tôi thấy được một bộ mặt khác mà trước đó vẫn nằm trong bọc.
Một chàng thiếu niên có chút trẻ con.
Đúng vậy, Lương Trác của lúc này mang tới cho tôi cảm giác như vậy đó, tràn đầy vẻ thiếu niên.
Cô đơn nhưng rực rỡ.
Tôi hỏi anh ta: “Sao anh lại chạy tới tận đây trồng cây?”
“Không phải tôi từng kể trước đây mỗi năm đều sẽ tới đây ở một thời gian sao. Vô tình tôi phát hiện ra chỗ này, cảm thấy bụi hoa trống trải, trông rất khó chịu nên đã chạy đi mua một mầm cây.” Lương Trác bước tới, vuốt v e thân cây rắn chắc: “Không ngờ sức sống của nó lại ngoan cường tới thế, thật sự đã vươn mình lớn lên.”
Lương Trác nhìn Lương Tiểu Thụ, còn tôi nhìn Lương Trác.
Tôi chợt hỏi anh ta: “Có phải anh rất cô đơn không?”
Lương Trác có vẻ hơi sững người. Thế nhưng khi quay đầu lại, anh ta lại trao tôi một nụ cười rất rạng rỡ, tràn đầy sức sống hệt như Lương Tiểu Thụ.
Anh ta nói với tôi: “Ít nhất bây giờ không còn cô đơn nữa rồi, vì lần này có em tới cùng tôi.”
Trước giờ tôi chưa từng muốn trở thành người hùng của bất kỳ ai, vì thời đại này chẳng ai tin vào anh hùng nữa.
Thế nhưng tại giây phút này, tôi cực kỳ muốn tạm thời vào vai người hùng của Lương Trác, giúp anh xua tan mọi nỗi cô đơn.