Kỳ Hạn Ái Muội

Chương 11: Chương 11



Khi Cố Phi Ngang vừa xuất hiện, Viên Ninh tay vuốt con thỏ thú bông, có dừng lại trong tích tắc, nếu không phải đạo diễn Chung và những người khác đều nhìn chằm chằm vào Viên Ninh, có lẽ sẽ không phát hiện ra điều này.

Nhưng có thể bởi vì động tác nhỏ này, cảm giác toàn bộ nhân vật đã thay đổi.

Đạo diễn Chung không tự chủ ngồi thẳng lưng, nếu nói Trần Văn Văn vừa rồi thử vai là một thiếu nữ ngây thơ, thì Viên Ninh lại cẩn thận hơn một chút.

Mãi cho đến khi Cố Phi Ngang tới gần, Viên Ninh mới phát hiện ra, nàng đem con thỏ đặt ở bên cạnh.

Đôi mắt xinh đẹp linh động có chút tò mò mang theo sự đề phòng đứng lên, giống như đang có ý hỏi ngươi là ai và tại sao lại ở đây?

Cố Phi Ngang nhìn Viên Ninh, không tự chủ được lộ ra nụ cười, nói: “Vị cô nương này, xin lỗi đã quấy rầy.”

Chỗ này có chút khác so với nội dung trong kịch bản, nhưng nó lại phù hợp vào lúc này.

Viên Ninh vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi là ai?”

Ngữ điệu của nàng có chút lạnh lùng, nhưng thanh âm lại ngọt ngào mềm mại, giống như một con thỏ dưới chân bị thương nên càng phải thêm cảnh giác.

Ngược lại có cảm giác hình như nhan sắc kinh diễm bị làm cho nhạt nhòa.

Cố Phi Ngang âm thanh không khỏi mềm đi mấy phần, lui về sau hai bước phòng ngừa tiểu cô nương tiếp tục nổi giận: “Cô nương vẫn luôn ở chỗ này sao?”

Viên Ninh không nói gì, chỉ nhìn Cố Phi Ngang rồi lại nhìn con thỏ dưới chân, ánh mắt giống như đang hỏi Cố Phi Ngang sao ngươi vẫn còn ở đây?

Cố Phi Ngang thậm chí không để ý đến khóe miệng của mình hơi nhếch lên, trong ánh mắt thậm chí còn có ý cười.

Hoàn toàn khác với biểu hiện khi diễn cùng Trần Văn Văn.

Đạo diễn Chung không nói ai tốt ai xấu mà chỉ gật đầu: “Diễn đoạn sắp chết đi.”

Viên Ninh cúi người nhặt con thỏ búp bê lên, đưa cho trợ lý nói cảm ơn, rồi nhìn Cố Phi Ngang.

Cố Phi Ngang ý cười không giảm và hỏi: “Có cần tôi ngồi không?”

Viên Ninh vừa định gãi mặt, nhưng lại nhớ ra trên mặt còn có lớp trang điểm, giơ tay lên rồi lại xấu hổ vội vàng bỏ xuống: “Làm phiền Cố tiền bối rồi, tôi có thể nằm trên mặt đất còn anh quỳ bên cạnh tôi được không?”

Cố Phi Ngang gật đầu.

Viên Ninh trực tiếp nằm trên mặt đất.

Cố Phi Ngang muốn Đạo diễn Chung và những người khác có thể xem rõ diễn xuất của Viên Ninh, vì vậy anh ấy đã cố ý quỳ một bên để không cản trở Viên Ninh.

Viên Ninh không nhìn Cố Phi Ngang mà nhìn bàn tay đẫm máu của chính mình, mang theo một tia nghi hoặc, giống như đã nhận được đáp án: “Thì ra cảm giác chết là như thế này.”

Hóa ra máu của Ma tộc cũng có màu đỏ.

Cố Phi Ngang muốn duỗi tay ra để nắm tay Viên Ninh, nhưng ngay khi tay sắp chạm vào thì anh ấy dường như nhớ ra rằng cô gái trước mặt là kẻ đã giết sư phụ của mình.

Cố Phi Ngang nắm chặt bàn tay lại và cắn răng nhìn vào khuôn mặt của Viên Ninh.

Viên Ninh trực tiếp dùng tay bôi máu lên mặt Cố Phi Ngang, giống như thiếu nữ đang chơi đùa cố ý làm bẩn người mình thường.

Giống như đang biểu thị cái gì đó, ngữ khí khẳng định, kiểu kiêu ngạo mà một cô gái luôn biết cách làm người yêu mình thỏa hiệp: “Tu vi của thân xác này ta tặng chàng, đừng quên ta nhé”.

Nói xong Viên Ninh nở nụ cười có chút ranh mãnh cùng vài phần vui sướng, có một loại cảm giác thoải mái sau khi trả thù, như là đang chờ mong cuộc sống sau này của Cố Phi Ngang.

Khóe mắt Cố Phi Ngang có một giọt nước mắt rơi xuống.

Hắn rõ ràng có thể ngăn cản, hắn biết ma khí cùng linh khí không thể tương hợp, nhưng không biết vì sao lại không muốn ngăn cản cũng không cự tuyệt, giống như muốn giữ lại đồ vật của người mình yêu.

Trong không gian hồi lâu không có âm thanh, Viên Ninh chọc nhẹ cánh tay Cố Phi Ngang , sau đó ngồi dậy: “Em, em diễn xong rồi.”

Cố Phi Ngang không biết từ khi nào hai đầu gối đã quỳ trên mặt đất, duỗi tay xoa nhẹ mặt: “Em thật biết cách phá hỏng bầu không khí.”

Viên Ninh ngượng ngùng giải thích: “Thật ra thì nằm trên mặt đất hơi lạnh.”

Cố Phi Ngang buồn cười, đứng dậy đưa tay về phía Viên Ninh: “Vậy em mau đứng lên.”

Viên Ninh đã tự mình đứng dậy, vỗ vỗ quần áo, nhìn tay Cố Phi Ngang, nói giỡn: “Vậy em nằm xuống lại, Cố tiền bối đỡ dậy lần nữa thì thế nào?”

Cố Phi Ngang mỉm cười và lắc đầu, nhìn đạo diễn Chung trước khi ngồi trở lại chỗ của mình.

Đạo diễn Chung hỏi: “Không phải cô nói Nguyệt Dao là một người rất trong sáng sao?”

“Đúng vậy.” Viên Ninh không chút do dự: “Nàng ta về mặt tình cảm thì đơn thuần, nhưng không có nghĩa là nàng ta không có đầu óc.”

Đạo diễn Chung ra hiệu cho Viên Ninh tiếp tục nói.

Sắc mặt của Trần Văn Văn thay đổi, cô ta nhìn Viên Ninh với ánh mắt u ám.

Viên Ninh nhận thấy được điều đó nhưng không thèm để ý, vì cô rất muốn vai diễn này nên cô không sợ sẽ làm mất lòng mọi người.

Với lại, cho dù cô có nói bao nhiêu điều tốt đẹp với Trần Văn Văn thì trong lòng cô ta vẫn ghét cô thôi.

Hơn nữa vừa rồi Amy còn châm chọc Trần Văn Văn: “Ma tộc chưa bao giờ thuần khiết và tốt bụng, Nguyệt Dao còn giết rất nhiều người.

Ngoài tu vi cao ra, nàng ấy cũng rất cẩn thận, còn giết sư phụ của nam chính, người có tu vi không hề thấp.

Thuần khiết là con người của nàng nhưng không phải là tính cách của nàng.”

Trần Văn Văn nhận thấy có điều gì đó không ổn: “Em nói nhiều như vậy, nhưng vẫn chưa đưa ra câu trả lời cho câu hỏi của đạo diễn Chung.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Viên Ninh kỳ quái nhìn Trần Văn Văn: “Ồ.”

Trần Văn Văn như bị mắc kẹt trong cổ họng: “Đây là cách em đối xử với tiền bối sao?”

Vẻ mặt của Amy trở nên lạnh lùng, cô ấy nhìn Trần Văn Văn và định mở miệng châm chọc.

Đạo diễn Chung thấy không ổn nên vội vàng nói: “Để chúng tôi bàn bạc một lát, chúng tôi sẽ cho hai người câu trả lời nhanh nhất.”

Trần Văn Văn trong lòng hối hận vì không kêu quản lý đi cùng, cô ta lườm trợ lý một cái, sau đó trợ lý mới nhớ ra điều muốn nói: “Đạo diễn Chung, anh là người luôn liên hệ với Văn Văn chúng tôi.

Nếu không thì Văn Văn sẽ không cố ý từ chối kí hợp đồng với một chương trình để đến nơi này, và nếu không phải có thể cùng đạo diễn Chung hợp tác, thì với danh tiếng của Văn Văn chúng tôi, làm sao có thể nhận loại nhân vật này, thậm chí còn không thể gọi là nữ thứ số 3.”

Những lời này suýt chút nữa khiến đạo diễn Chung bốc hỏa, dù sao thì đạo diễn Chung cũng thực sự có lỗi trong chuyện này.

Trợ lý của Trần Văn Văn tiếp tục nói: “Ngay cả khi đó là nữ chính, Văn Văn chúng tôi rất ít khi đi thử vai, đây lại còn thử vai với một người mới.

Khi đó, công ty đã khuyên Văn Văn nên suy nghĩ thêm về điều này, nhưng Văn Văn hết lòng muốn hợp tác với đạo diễn Chung.

Tôi thậm chí còn cãi nhau với anh Lý về chuyện này, nếu không thì hôm nay cũng không chỉ mình tôi đến đây cùng với Văn Văn.”

Biên kịch nghe xong lời này cũng cảm thấy khó xử, nếu như không có Viên Ninh thì Trần Văn Văn chính là ứng cử viên thích hợp nhất, không cần phải suy nghĩ nhiều.

Hiện tại có Viên Ninh cùng so sánh, giống như real và hàng fake, nếu chọn phải hàng fake thì trong lòng sẽ luôn cảm thấy khó chịu.

Trần Văn Văn giống như đang giúp đạo diễn Chung: “Tại sao chúng ta không đưa ra quyết định ngay bây giờ?”

Trợ lý ở bên cạnh nói: “Fans của Văn Văn chúng tôi đều biết Văn Văn đến thử vai cho《 Tiên giai 》, đề tài này có lẽ đang hot lên, có lẽ chỉ còn chờ ảnh tạo hình của Văn Văn thôi.”

Amy mặc dù rất tức giận nhưng bất lực.

Trần Văn Văn biết được điểm yếu của đạo diễn Chung nên không ngừng công kích.

Trần Văn Văn khiến cho đạo diễn Chung cảm thấy áy náy rồi bắt đầu ngầm uy hiếp rằng cô ta có rất nhiều fan.

Nếu vai diễn được giao cho một người mới hoàn toàn là Viên Ninh, chắc chắn sẽ có nhiều người công kích đoàn làm phim và Viên Ninh.

Thật sự rất đê tiện.

Đầu tiên là lấy video thử vai của Viên Ninh, rồi sao chép ý tưởng về vai diễn, sau đó đưa tin bản thân đi thử vai.

Nếu Viên Ninh không kịp thời nghĩ ra nên diễn thế nào cho phù hợp, e rằng tay chân cô ấy đã luống cuống, mất mặt trước mọi người.

Trần Văn Văn nhìn Viên Ninh với ánh mắt đắc ý.

Viên Ninh nhìn lại Trần Văn Văn khó hiểu, vẻ mặt ngây thơ và vô tội.

Trần Văn Văn giống như đấm vào bông mềm, rõ ràng Viên Ninh đang chiếm ưu thế hơn nên cô ta mới làm vậy.

Viên Ninh như lữ bỗng nhiên hiểu được ý của Trần Văn Văn: “A, em không có nhiều fans nên chị đừng lo lắng, em sẽ không nói bậy bạ trên mạng.”

Không có nhiều fans thì có ích gì, còn nói lung tung trên mạng?

Viên Ninh vẻ mặt thành thật: “Nếu đạo diễn chọn em, em sẽ nhờ chị Amy mua fans giúp em, sau đó đăng bài lên Weibo.”

Cố Phi Ngang suýt chút nữa không nhịn được cười, vội vàng mở chai nước khoáng uống mấy ngụm.

Amy nghe vậy nói: “Em muốn bao nhiêu fans, chị đều sẽ mua cho em.”

Đạo diễn Chung sắc mặt cũng hòa hoãn đi: “Nếu như vậy thì chúng ta trực tiếp biểu quyết đi.”

Amy biết nếu cô vạch mặt Trần Văn Văn và làm cô ta mất mặt, thì điều này sẽ rất bất lợi cho Viên Ninh: “Vậy thì đạo diễn Chung cùng mọi người thảo luận đi nhé, chúng tôi đợi ở bên ngoài nhé?”

“Không cần đâu.” Trần Văn Văn nắm chắc cơ hội, nên cô ta muốn nhìn thấy Viên Ninh khổ sở khi mất đi vai diễn.

Có khuôn mặt xinh đẹp sao chứ? Cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn nhìn sắc mặt cô ta thôi: “Hay đạo diễn Chung và những người khác cứ trực tiệp đưa ra lời nhận xét, để chúng ta biết được khuyết điểm của bản thân, cùng nhau tiến bộ.”

Vân Cảnh vẫn luôn ngồi bên cạnh biên kịch đột nhiên lên tiếng, giọng nói của anh lạnh lùng, rất hay, nhưng lời anh nói ra lại rất vô tình: “Người đáng quý là người tự biết mình.”

Lỗ tai của Viên Ninh lập tức đỏ lên.

Trong làng giải trí cô đã gặp qua quá nhiều mỹ nam mỹ nữ, nhưng mẫu người cô thích chưa bao giờ thay đổi, đó là những người có giọng hay, tay đẹp, eo đẹp hoặc chân dài, phải luôn có đặc điểm nào đó khiến cô cảm thấy đặc biệt.

Vì vậy, những nghệ sĩ mà Viên Ninh hâm mộ đều có cả nam và nữ, có người đã ra mắt công chung nhiều năm và cũng có những người mới.

Người Viên Ninh thần tượng thường xuyên thay đổi, nhưng cô vẫn chưa quên ý định ban đầu của mình!

Giọng nói của Vân Cảnh rất dễ chịu, còn vừa lúc đâm trúng điểm trong lòng cô.

Trần Văn Văn nghĩ rằng Vân Cảnh đang châm chọc Viên Ninh liền đồng ý: “Anh là tác giả của《 Tiên giai 》sao? Tôi vẫn luôn rất thích cuốn sách này, anh có thể cho tôi một cuốn sách có chữ ký của anh không?”

Vân Cảnh ánh mắt lộ ra vẻ châm chọc: “Đừng nói là đọc qua cuốn sách này, coi như đọc xong kịch bản này thì cũng nên biết người tôi nói là cô.”

Trần Văn Văn sững sờ trong giây lát.

Ngay cả khi cô ta chưa ra mắt, vì ngoại hình ưa nhìn nên không ai nói với cô ta như vậy cả.

Vân Cảnh thì không như vậy.

Nếu đạo diễn Chung đã nhờ anh ấy đưa ra quyết định, anh cũng muốn chọn ra Nguyệt Dao trong lòng mình: “Những người khác vì muốn giữ thể diện cho cô nên không nói thẳng, chính cô nghe không hiểu nên cho rằng người khác nói bậy sao.

Nguyệt Dao là Thánh Nữ chứ không phải là kẻ ngu ngốc chìm đắm trong tình yêu, cô đang diễn cái gì vậy? Đừng xúc phạm Nguyệt Dao.”

Nguyệt Dao chắc chắn là bạch nguyệt quang trong lòng Vân Cảnh.

“Không đúng, cô diễn giống như trà xanh chỉ muốn lôi kéo đàn ông.” Khi Vân Cảnh châm chọc Trần Văn Văn, giọng điệu của anh ấy vẫn bình tĩnh.

Sau khi nói xong về Trần Văn Văn, anh ấy nhìn về phía Viên Ninh: “Đừng dùng khuôn mặt của Nguyệt Dao để nói những điều dối trá như vậy.”

Cảm nhận được ánh mắt sát khí của Trần Văn Văn, Viên Ninh muốn phủ nhận điều đó với Văn Cảnh.

Tuy nhiên, Vân Cảnh đã phớt lờ Viên Ninh, như thể những lời vừa rồi đã làm cạn kiệt năng lượng và làm anh ấy sập nguồn.

Đạo diễn Chung: “…”

Biên kịch âm thầm nuốt nước miếng, chuyện này quá k1ch thích.

Cố Phi Ngang vội vàng uống mấy hớp nước, anh ta cười muốn bể bụng.

Trần Văn Văn quả thực rất mất mặt.

Buổi tối hôm nay thật vui vẻ, người bình thường chúng ta…

Đạo diễn Chung nhanh chóng đạp Cố Phi Ngang.

Cố Phi Ngang sửng sốt, tưởng đạo diễn Chung yêu cầu anh đưa ra ý kiến: “Tôi tôn trọng ý kiến ​​​​của tác giả nguyên tác.”

Đạo diễn Chung hít một hơi thật sâu: “Tôi bảo cậu đừng hát nữa.”

Cố Phi Ngang: “…”

Anh thực sự đã hát ra tiếng sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.