Triệt cứ thế ôm Băng Băng,đôi tay run rẩy báu chặc lấy cô, nét mặt cậu vặn vẹo như sắp ra nước mắt, song nơi hốc mắt cũng chỉ dâng lên làn nước mỏng, không rơi nổi một giọt lệ. Giọng Triệt khản nghẹt :
– Tôi phải giết cô….tôi..phải…
Mắt Băng Băng dần khép lại, cô quàng tay ôm lấy Triệt,nhẹ nhàng cười buồn:
– Không sao đâu, sẽ ổn thôi mà, cứ bắn đi, mội truyện rồi sẽ ổn thôi. Hãy làm nếu việc đó giúp ích được cho cậu
– Tôi… – Triệt giọng run run, cây súng hạ dần xuống, tay cậu càng lúc càng siết chặc Băng hơn. – Tôi không thể…tôi… không làm được
Cánh cửa phòng chợt mở tung ra, là giám đốc Hải, gương mặt ông lộ rõ vẻ tức giận, trên tay ông, khẩu 500 S&W Magnum*. chĩa thẳng vào 2 người trực bắn. Băng Băng quay lưng về phía cửa nên không hề biết sự xuất hiện này. Triệt nhìn ông sững người ra gào toáng lên :
– ĐỪNG !!!!!
“ PHẰNG !!!!”
Ông nhấc súng và bắn vào đùi Băng Băng. Máu thấm ra từ lớp váy, nhuộm đỏ cả một khoảng. Lãnh một đạn, thân thể cô như vô thức ngả ra sau.
– Ư !!
– Băng BĂng !!!! -Triệt thét lên đỡ lấy cô
– Tránh ra, thằng cớm, tao sẽ tự mình giải quyết vụ này, LUI RA !!! – Ông Hải lớn giọng, chỉa cây súng vào Triệt ra lệnh
– Đủ lắm rồi !! Ông không phải là con người !!! Ông còn muốn giết bao nhiêu mạng nữa chứ !!!
– Đây là công việc ! Là đơn hàng !! Đối với tập đoàn Mafia chúng ta thì khách hàng là trên hết, vì vậy tao chả quan tâm việt tao là cái gì đâu. Giờ tránh ra, mau !!!
“ Pằng!!”
Một phát đạn nữa bay thẳng vào hông Băng Băng :
– Ư…Khục – Băng Băng giật người lên ọc máu ra, mắt cô bắt đầu hoa lên, cắn chặc môi đến tứa máu để không thốt ra thêm chứ “ đau” , cô không muốn Triệt nghe thấy… tay Băng Băng rung lên từng đợt, cô muốn chạm vào nơi khóe mắt đang rơm rớm của Triệt…nhưng không thể, đầu cô nặng như bị ai đè xuống, mắt trĩu nặng, tay chân bất giác không thể cử động được
– Băng Băng !!! Ông, ông biến ngay đi trước khi tôi bắn chết ông !!! BIẾN ĐI !!!! – Triệt gảo lên chỉa súng vào giám đốc Hải
– Bắn đi, ĐƯA THẲNG SÚNG LÊN MÀ BẮN TAO ĐÂY NÀY !!!
– Ông mau cút đi !!!
– Không bắn sao ? Vì tao, là cha mày phải không ??
– CÚT ĐI, MAU CÚT ĐI !!!
– Đem cô ta ra ngoài – Ông Hải vừa dứt câu, 2 người mặt áo đen liền từ cửa chạy vào, ngay tại chớp nhoáng ấy, cây sung trên tay Triệt bị đánh hất đi xa cả đoạn, cậu tức giận nghiến răng, nhìn trừng trừng vào 2 người đó:
– LỦ KHỐN KHIẾP !!!! TRÁNH XA TAO RA !!!
“ pẰNG”
Phát đạn của ông Hải sượt qua mặt Triệt thành một vệt dài rướm máu:
– Biết điều thì im lặng và nghe lời đi.
– ÔN…
“pặng”
Một tên áo đen nhân cơ hội đập mạnh vào gáy Triệt khiến cậu bất tỉnh, ngả vật xuống. Hai tên kia nhanh chóng kéo Băng Băng ra.
– Như vậy là được rồi – bỗng dưng ông Hiệu trưởng xuất hiện, vẻ mặt ôn tồn – giao dịch kết thúc, đây là tiền của ông
Nhận lấy chiếc va-li của hiệu trưởng, ông Hải cười khản đặc :
– KHông tính giết theo thỏa thuận luôn sao
– Tất nhiên không – hiệu trưởng khoác chiếc áo vét lên người Băng Băng rồi nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên,vác vắc vẻo trên vai– Bởi có một người vẫn muốn gặp nó mà – nói xong ông cười nhẹ rồi đi nhanh về phía thang máy
Ông Hải lặng người hồi lâu rồi khẽ nhếch môi, ông ra lệnh :
– Đem thằng ôn con này xuống tầng hầm, gong xích nó lại
– Rõ
Xong, ông thả cây súng, lấy khăn lau tay, giọng khàn khàn :
– Thật bẩn tay
………………….
Sau tiếng chuông tan học, Vương Khải vui vẻ dọn dẹp sách vở
– Khải, cậu đi ăn với bọn tớ không, mừng học sinh mới. Chắc cậu rảnh chứ nhỉ ?
– Ô không được rồi, hôm nay Khải bận về sớm có chút chuyện. Nhưng đừng lo, Khải sẽ đi vào ngày mai được chứ ?
– Mai sao ? chậc, đành vậy thôi. Mà cậu gấp tới thế sao
– Tất nhiên ! Khải, có CHUYỆN cần gặp một người… – Khải chợt nhấn mạnh khiến Nhân giật nảy
– Ờ, vậy mai đấy, tụi mình đi đây, tạm biệt
Mọi người đi hết, Nhân cũng giật mình bàng hoàng dọn dẹp rồi đứng lên
– Lên sân thượng đi, tao có chuyện – Khải lập tức thay đổi thái độ, nhoẻn miệng gọi Nhân, ánh mắt thâm hiểm
– Không…không phải sân thượng…sẽ đóng cửa sao…
– Tao bảo lên, đừng có lằn nhằn – nói xong Triệt khoác cặp ra khỏi cửa – Tao đợi mày, đừng có trốn, nếu không thì.. phư, mày biết rồi đấy
“ Cạch”
Cửa phòng đóng lại, Nhân vẫn đứng trưng ra thở hồng hộc, mồ hôi tuôn ra như tắm. Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Kỳ :
[….A lô, anh hai sao lâu vậy, em đợi anh dưới sân nãy giờ rồi đấy]
[ Tiểu Kỳ, hôm nay anh đi chơi với lũ bạn…em cứ về trước đi, nói với mẹ hôm nay anh về hơi trễ, đừng đợi anh làm gì, được chứ]
[Ể, em có nghe nhầm không vậy?? anh mà cũng thích đi chơi với bạn á]
[ cứ vậy đi, anh cúp máy đây…gặp em sau ]
[ khoan đã, nè anh ha…] [ Tít tít tít tít]
Cậu khụy xuống, toàn thân run lên :
– Không sao đâu, sẽ không sao đâu, ha ha, chỉ là cuộc nói chuyện thôi mà, đừng căng thẳng quá, Thiện Nhân, bình tĩnh lại đi, sẽ ổn thôi
Cậu đan chéo tay cúi gầm mặt, mắt nhắm nghiền lại tự chấn an . Khẽ thở dài, cậu đứng dậy đi tới sân thượng….
“ Cạch”
Vừa mở của ra, Nhân đã thấy Khải đứng tựa vào rào sắt, trên tay là điếu thuốc lá, thả một hơi bỗng hắn lên tiếng:
– Lên rồi à
– Cậu muốn gì?
– Muốn gì sao?? Phư – Rít một hơi thuốc, Khải quăng cây thuốc lá đó, lấy ra một cây mới, đưa lên miệng
– Châm lửa cho tao
– ….. – Nhân im lặng nhặt chiếc bật lửa Khải ném qua, thận trọng bước tới gần châm lửa. Khải hừ lạnh gí đầu vào mồi lửa nhưng mưu toan không để lửa bén thuốc. Phải một lát , Nhân buộc phải thả cặp ra đưa tay kia che lửa, không để nó bập bùng. Sau cuối thuốc lá cũng châm xong, ngay lúc Nhân rút tay về, Khải đột ngột cúi đầu, thè lưỡi liếm lên ngón tay che lửa của cậu. sắc mặt Nhân chợt tái đi, cậu lui nhanh về phía sau.
Khải cười nắc nẻ trên nền :
– Mày thơm quá – Khải hít một hơi sâu – hơn cả ngày xưa đấy. phư phư. Lại đây, nhanh lên
– Không…không…không
– Mày vẫn còn ám ảnh chuyện ngày xưa sao ??? thôi nào, bỏ qua nó đi, đừng nghĩ tới nữa – Khải đứng lên tiến về phía Nhân. Nhân lùi dần nhưng rồi mất thăng bằng mà ngả ngửa xuống. Khải một tay túm lấy tóc Nhân giật ngược lên, tay kia đè một bên vai cậu, điếu thuốc hắn vẫn cầm trên tay. Khải cười đắc ý khi nhìn khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm chặc của Nhân :
– Mày lúc nào cũng trông ngon như vậy
Khải vừa nói, vừa liếm rồi cắn cổ Nhân. Toàn thân cậu run bần bật,
– Đừng sợ, thư giãn chút đi chứ
Nói rồi, Khải lại thè lưỡi liếm tai Nhân, cậu thoáng cự nự :
– Bỏ ra, tôi bây giờ không phải là đồ chơi của cậu đâu
Đột nhiên Khải trừng mắt cúi xuống cắn mạnh cổ Nhân đến tứa máu, cậu khẽ nhíu mày vì đau :
– Mày vẫn là đồ chơi của tao, mãi mãi là như vậy
Khải giật mạnh đầu Nhân xuống, quệt máu nơi vết cắn ở cổ Nhân đưa lên miệng, hắn ấn mạnh điếu thuốc còn nóng lên cổ Nhân khiến cậu thét lên đau đớn. Đứng dậy, Khải nở nụ cười đầy chết chóc :
– Mày không bao giờ thoát khỏi tao, mày, tao, sẽ không để đứa nào thoát. Đừng chống lại tao, nếu không thì Tiểu Kỳ, nhỏ em gái đáng yêu của mày sẽ lãnh đủ.. Nhớ kĩ lời tao, Bảo Bảo ạ. Hahaha
Vương Khải cười lớn vác cặp ra khỏi sân thượng.
Nhân nằm đó, tay ôm lấy cổ. Vết bỏng bắt đầu rát lên nhói từng đợt. NHân thở hổn hển, vật vả trên sàn.
“ Đừng gọi tôi bằng cái tên ấy nữa , mình là Cao Thiện Nhân, không phải Bảo Bảo. Đừng đụng tới em gái tôi, Triệt, Băng, hai em đang ở đâu ???
…………………….
4 năm trước, Trại mồ côi Deman :
……….
“ CHát” “ Rầm”
– Mày đúng là thứ nuôi tốn cơm mà !!! – đứa trẻ tầm mười 14,15 tuổi nằm bất động trên sàn , mái tóc đỏ luồm xuồm che phủ đi gương mặt bầm tím. Giám đốc trại mồ côi – một gả béo ị đầu hói tức giận tát một bạt tay vào cậu nhóc
– ĐỨNG DẬY – gả đập đánh tới tấp vào cậu bé đã kiệt sức, run rẩy la oai oái. – Không đứng được sao, HẢ?? – hắn lôi cậu lên trên gác, quăng mạnh xuống rồi chốt cửa – Cứ ở đó đi, đồ vô dụng !!!
Bảo Bảo – Thiện Nhân khi nhỏ, cậu là đứa trẻ lớn nhất trong trại. Với cái tuổi 14 thì việc nhận làm con nuôi dường như rất khó khăn. Khi có người tới nhận, không ai muốn nhận Bảo Bảo,mặc dù cậu rất xinh, chỉ vì một lý do : cậu đã quá lớn rồi.
Bảo Bảo cố gắng gượng dậy, suốt hai ngày tìm cách cậy cửa. Đến ngày thứ ba, cậu mừng rở khi chốt then tự nhiên bung, Vương Khải, khi đó là con trai của lão giám đốc, đã cứu cậu, Khải lôi nhanh Bảo Bảo ra, nói mau chạy đi. Cậu ríu rít cám ơn, song nhẹ nhàng trốn ra ngoài nhưng không may bị lão béo phát hiện, gả tóm lấy cậu, hoảng hốt, cậu quơ tay đánh phù mắt gả. Việc đó đã làm hắn nổi điên, nắm chặc lấy tay Bảo, gả lôi cậu vào phòng giám đốc. Vương Khải đã nhìn thấy và rón rén theo đuôi ,lách qua cửa sổ văn phòng . Cậu đã cái cảnh tượng kinh hoàng mà suốt đời cậu không thể quên, Bảo Bảo bị cha mình lột trần, hai tay trói bằng dây thừng vào hai bên kệ tủ. Gả tru lên, lấy roi quất Bảo Bảo túi bụi. Từng nhát roi da kêu chan chat trên thân hình nhỏ nhắn ốm yếu của cậu, những tiếng đánh một lúc một mạnh, Gương mặt Bảo Bảo như thét lên đau đớn, đầm đìa nước mắt. Những vết đánh sâu rứa máu vẩy khắp sàn. Gả giám đốc cười khoái chí, trông gả lúc này chẳng khác gì con ch* hoạn. Thở dốc, gả quăng cây roi rồi bước ra khỏi phòng.
Khải đứng nhìn, nhưng không cảm thấy sót thương, mà là hưng phấn. Chính cậu cũng muốn thử cái cảm giác cầm cây roi lên mà quất Bảo Bảo. Cậu chạy nhanh vào phòng giám đốc đóng chốt cửa lại. BẢo Bảo nhìn Khải mừng rỡ vô cùng.
Nhưng, Khải lại cầm lấy cây roi, miệng lầm bầm, thở không ra hơi :
– Xin lỗi…, Bảo Bảo, cậu chịu khó…
Bảo kinh ngạc nhìn Khải dần đưa cao cây roi lên….
“ Chát” “ Chát” “Chát”
Khải càng đánh càng hăng, trong khi Bảo cố gắng van xin vô ích, đến đi cậu ngất đi, Khải mới dừng tay….
Những việc đó cứ lặp đi lặp lại cho tới khi :
– Tôi nhận đứa bé này. – Một người đàn ông tới trại và nhận Bảo làm con nuôi, từ đó đổi tên thành Cao Thiện Nhân. Nửa năm sau, nhà Cao đột nhiên mua miếng đất có trại mồ côi trong đó để mở nhà máy. Cha con Khải bị chủ đất đuổi đi cùng bọn nhóc khác.Nó là khởi nguồn, đã đốt lên lòng thù hận nhà Cao của Khải. Gả giám đốc liền bán bọn cô nhi còn sót ra “ chợ đen”. Bán hết, gả liền kiếm một mối lớn hơn, chính là nhà họ Nguyệt- dòng tộc giàu nhất. KHi gia đình Băng Băng sinh con gái, người đứng đầu- ngài hiệu trưởng đã mua Vương Khải làm con nuôi cho nhà Băng Băng, là người sẽ đứng đầu gia đình đó. Tiếp xúc với gia đình được mấy tuần, mẹ Băng Băng bỏ đi nước ngoài. Mấy năm sau lại đem cả Khải đi. Tới bây giờ, ba năm trôi qua, nổi hận thù nhà Cao của Vương Khải ngày một nóng lên, sự thèm khát tài sản nhà Nguyệt và món đồ chơi ngày xưa “ Bảo Bảo” như thúc đẩy Khải lập một âm mưu điên rồ…
– Băng Băng bị đem đi
– Tân Triệt bị bắt nhốt và
– Thiện Nhân bị đe dọa
Tương lai của Thiện Nhân, Băng Băng và cả TÂn Triệt dường như đều nằm trong tay Vương Khải…. rồi mọi chuyện sẽ đi đến đâu nữa đây……….