Đã hơn ba ngày trôi qua nhưng Tung Thanh Thanh lại không có cách nào tìm được thi thể của Kinh Thiên, hắn càng ngày càng điều động nhiều người lục soát khắp dưới sông, nhưng do đặc tính lạnh giá quanh năm của dòng sông này nên việc tìm kiếm gặp rất nhiều khó khăn.
Cùng lúc đó trong một hang động tối tăm thì Kinh Thiên đang nằm trong một hồ nước có màu xanh lam lấp lánh và sáng chói, phía trên hồ nước đó đang có một con hắc bạch lang đang nằm đó chăm chú nhìn hắn.
Con sói này sau khi thoát chết khỏi tay thủy xà thì nó lầm tưởng là do Kinh Thiên cứu nó, vì muốn đền đáp ân tình này mà nó đã dẫn Kinh Thiên vào một hang động nằm sâu trong lòng Bích Thủy Giang.
Con sói này còn đem Kinh Thiên bỏ vào một hồ nước quái lạ, chỉ trong vòng ba ngày mà các vết thường nặng trên người của Kinh Thiên đã hồi phục được chút ít.
Con hắc bạch lang này tu vi mặc dù chỉ đạt tới nhị phẩm đỉnh phong nhưng điều hiếm thấy là nó đã sinh ra linh tính, biết đền ơn đáp nghĩa đối với ân nhân của mình.
Nếu không nhờ con hắc bạch lang này đưa tới đây cứu chữa thì Kinh Thiên có thể đã chết dưới dòng sông lạnh lẽo của Bích Thủy Giang rồi.
Tính từ lúc Kinh Thiên rời khỏi hắc ám sơn thì cũng đã được gần nửa tháng, nhưng trong nửa tháng này thì hắn lại chẳng tìm kiếm được một cái thiên tài địa bảo nào cả, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì hắn sẽ không kịp về dự buổi đấu giá trên kiếm sơn rồi.
Trong lúc hắc bạch lang đang chuẩn bị rời đi thì hồ nước kia bắt đầu có hiện tượng lạ, dòng nước đột ngột sôi lên ùng ục và trào hết lên bờ, nhưng điều bất thường là chỉ có những dòng nước chứa đầy máu màu đen mới bị đẩy lên mà thôi.
Giống như hồ nước này đang bài xích các chất dơ bẩn để lấy lại sự trong sạch vốn có của nó.
Sau một lúc thì Kinh Thiên bỗng mở mắt ra, khi vừa tĩnh lại thì hắn thấy trước mặt của mình là một con sói có hai màu trắng đen phân biệt.
“Á, quái vật”. Kinh Thiên hoảng hốt la lên một tiếng, nhưng hắn đã rất nhanh lấy lại bình tĩnh rồi định thần lại nhìn về phía con sói đó.
Trong lúc thần trí gần như hôn mê Kinh Thiên chỉ nhớ được là có một con sói đã đem mình đi, nghĩ lại tới đây thì hắn liền mở miệng: “Là ngươi cứu sống ta sao”.
Khi vừa mới nói xong thì hắn cũng cảm thấy lạ, một đầu thú mới đạt tới nhị phẩm thì làm sao mà hiểu được lời mình nói.
Nhưng con hắc bạch lang này sau khi nghe xong thì liền gật đầu một cái.
Kinh Thiên thấy vậy liền há hốc mồm: “Ngươi hiểu được lời của ta nói ư”.
Con hắc bạch lang lại gật đầu lần nữa.
Sau lần thử nghiêm này thì Kinh Thiên đã hiểu ra linh trí của con hắc bạch lang này thật không bình thường a.
Hắn thường ngày cũng hay nói chuyện với Bôn Lôi Mã nhưng dù sao nó cũng đạt tới nghũ phẩm trung cấp đỉnh phong rồi nên linh tính tương đối rất cao, trong khi con sói này mới đạt tới nhị phẩm mà đã có linh trí như vậy thì thật là hiếm thấy.
Trong lúc Kinh Thiên đang lo suy nghĩ thì con hắc bạch lang gầm gừ rồi hướng mắt về phía bụng của Kinh Thiên.
Kinh Thiên thấy biểu hiện của nó như thế thì cũng nhìn xuống phần bụng của mình một phen.
Khi nhìn tới đây thì Kinh Thiên cũng thấy hơi bất ngờ, vì hai vết kiếm của hai tên hắc y nhân kia thì đã lành lặn rồi, nhưng hắn không hiểu tại sao vết thương do mũi tên màu đen kia gây ra lại không hoàn toàn hồi phục.
Kinh Thiên suy nghĩ một hồi thì chợt hiểu ra: “Thì ra trên mũi tên đó có hắc khí của đám Tung gia để lại, làm cho việc hồi phục bị cản trở, nếu không đẩy hắc khí này ra thì nó sẽ từ từ ăn mòn cơ thể của mình”.
Vừa nghĩ tới đây thì Kinh Thiên liền vận dụng Lôi Đế Luyện Thể tầng năm để tiêu trừ đi hắc khí đó, nhưng sau hơn nửa ngày trị thương nhưng đám hắc khí kia như đỉa đói không chịu tan biến.
Do Kinh Thiên vừa mới bình phục trở lại mà hiện nay còn lập tức vận cộng điều trị hơn nửa ngày làm cho hắn cũng có một chút chịu không nổi, khuôn mặt Kinh Thiên lúc này méo mó và tím tái trông rất thảm hại.
“Con mẹ nó, dùng hết sức rồi mà sao vẫn điều trị không được”. Kinh Thiên tức giận gầm lên chữi.
Thấy hắn có biểu hiện lạ như thế thì con hắc bạch lang liền tiến lại, nó hú lên một tiếng làm cho thiên lực bắt đầu vận chuyển xung quanh nó, không bao lâu sau thì từng đoàn hắc khí đã từ vết thường của Kinh Thiên bay ra hết.
Đám hắc khí đó liền tích tụ lại thành một quả cầu nhỏ trước mặt Kinh Thiên, đột nhiên con hắc bạch lang lao tới rồi há miệng ra đem hắc khí đó thôn phệ toàn bộ.
Nhìn một màn này cũng làm cho Kinh Thiên ngơ ngẩn: “A, đừng có nuốt hắc khí đó, nó sẽ gây hại cho cơ thể ngươi đó”.
Kinh Thiên vừa dứt lời thì hắn đã bị tình cảnh trước mắt làm cho chấn động. Đám hắc khí kia không những không gây hại gì tới con hắc bạch lang mà nó làm cho thiên lực của con sói đó tăng lên đáng kể.
Kinh Thiên thầm nghĩ: “Quái lạ, tại sao hắc khí này lại không tổn hại tới con hắc bạch lang nhỉ”.
Đột nhiên một tiếng nói vang lên: “Bố thằng ngu, con sói này nó thuộc Ám nguyên tố đấy, đống hắc khí kia đối với nó có là gì”.
Khi nghe được tiếng nói vang lên thì Kinh Thiên đã biết đó là ai: “Thì ra là tên long ca ngươi, sao những lúc ta gặp nguy hiểm thì ngươi không chịu xuất hiện, còn lúc không cần thì ngươi cứ như âm hồn bất tán thế”.
Long ca nghe hắn nói thế thì cũng thoáng giận: “Bố khỉ nhà ngươi, nếu không phải ngươi tự cho bản thân là đúng, tự lấy cơ thể ra làm mồi dụ thì đã không ăn một mũi tên kia rồi”.
Kinh Thiên gân xanh gây đổ nổi lên đầy mặt: “Ngươi…”.
Kinh Thiên thật không biết dùng lời lẽ nào để phản bác lại tên này nữa rồi, bỗng nhiên long ca thất thanh la lên: “Hả, hồ nước này hình như có điều gì đó bất thường à”.
Nghe thấy long ca nói thế thì Kinh Thiên cũng nhìn thật kỹ vào hồ nước: “Ha ha, đúng là nó rồi, đây chính là Bích Thủy Hàn Đàm a”.