Trên núi hoang, quyết chiến rất ác liệt.
Triệu Họa Tứ phi thân lên.
Hắn muốn tìm ra sơ hở của Truy Mệnh, tìm được sơ hở mới có thể ra tay, không, là ra chân.
Ra chân không thể so với ra tay, tay vừa đưa ra còn có thể biến
chiêu, thu chiêu, thủ chiêu, phản chiêu… chân lại không thể, chân một
khi đá ra, chỉ còn lại một chân (thậm chí không có) để giữ thân thể cân
bằng, bản thân sẽ lộ ra sơ hở, rất dễ bị kẻ địch thừa cơ.
Do đó đối phó với cao thủ như Truy Mệnh, Triệu Họa Tứ nhất định trước tiên phải nhìn ra sơ hở của kẻ địch.
Nếu như không thấy thì phải tìm ra.
Nếu như không tìm ra thì phải tấn công để tạo ra sơ hở.
Triệu Họa Tứ giỏi về khinh công, nhưng đó cũng là sở trường của Truy Mệnh.
Truy Mệnh cũng phi thân lên, y cũng đang tìm sơ hở của Triệu Họa Tứ.
Triệu Họa Tứ hít mạnh một hơi, một lần nữa bay lên, vẫn quanh quẩn trên đầu Truy Mệnh .
Hai cánh tay Truy Mệnh rung lên, hai vai tuy động nhưng lại
không ra tay, ngược lại đột ngột bay lên giống như mọc ra một đôi cánh,
lại vượt lên trên Triệu Họa Tứ.
Triệu Họa Tứ hừ lạnh một tiếng, chân trái của hắn chợt đạp lên
mắt cá chân phải, nhờ đó bay lên một bước, sau đó chân phải lại đạp lên
mắt cá chân trái, bay thêm một bước nữa. Cứ như vậy đạp vào nhau, một
hơi bay đến mười bảy mười tám bước, lại vượt lên trên Truy Mệnh.
Truy Mệnh cười, giày phải của y chợt tuột ra. Thừa dịp chiếc
giày rơi xuống, mũi chân phải của y khẽ điểm lên mặt giày, mượn lực như
vậy, y lại bay lên cao một trượng mốt. Chiếc giày rơi xuống, mũi giày
cắm thẳng vào mặt đất cứng rắn hơn hai tấc, nhưng Truy Mệnh lại vượt lên trên Triệu Họa Tứ.
Hai người liên tiếp bay lên như vậy, cách mặt đất hơn năm trượng, thế vẫn còn chưa dứt.
Hai người vẫn chưa giao thủ, nhưng còn nguy hiểm hơn giao thủ. Hai người vẫn chưa xuất cước, nhưng còn kinh hiểm hơn xuất cước.
Thân hình bọn họ vừa bốc lên, vừa chao đảo, đều đang tìm sơ hở của đối phương.
Đó là một loại phương thức chiến đấu khác, du kích.
Hai người vừa đọ sức nhảy cao, thân hình vừa lóe lên di động, muốn tìm ra nhược điểm của đối phương.
Triệu Họa Tứ và Truy Mệnh đều sở trường khinh công, giỏi về cước pháp, nhưng rất nhanh đã phân chia cao thấp.
Bởi vì Triệu Họa Tứ đã bị thương từ trước, khí không đủ, lực đã hết.
Truy Mệnh chợt lộn nhào một cái giữa không trung, lại vượt lên phía trên Triệu Họa Tứ.
Y lập tức nhìn ra, thương thế của Triệu Họa Tứ đã không cho phép hắn tiếp tục tranh đấu, vì vậy cười nói:
– Bỏ đi, chúng ta xuống dưới lại so…
Nhưng y cũng lập tức phát hiện, đây chỉ là một bố cục. Triệu Họa Tứ muốn dụ y bay lên không, một người khác lại ở phía dưới bố trí, đó
là Lỗ Thư Nhất.
Lỗ Thư Nhất cũng không đối phó với Vô Tình giống như những gì
bọn họ nói, mà lại giống như một thợ săn đang quan sát cuộc du kích giữa Truy Mệnh và Triệu Họa Tứ.
Trong lúc hai người bay lên không so tài, hắn đã viết rất nhiều
chữ trên mặt đất. Dựa vào ánh trăng phản chiếu yếu ớt, Truy Mệnh thấp
thoáng thấy được những chữ kia, đó đều là những chữ đơn.
Công, Đả, Sát, Tử.
Đây đều là những chữ có tính công kích, lực sát thương rất lớn.
Từ phía trên nhìn xuống, những chữ này giống như muốn chuyển
động, mỗi nét mỗi phẩy tựa như tay đấm chân đá, hơn nữa còn mở miệng nhe răng như muốn cắn người khác.
Ngay cả chữ “Hổ” cũng dường như biến thành một con hổ vung đuôi
giận dữ, chữ “Long” như một con rồng hung bạo cuộn mình mai phục.
Lỗ Thư Nhất lại “viết sống” những chữ này.
Thân hình của Triệu Họa Tứ đã không bay lên nữa, ngược lại nhanh chóng rơi xuống. Trên không trung chỉ còn lại Truy Mệnh.
Truy Mệnh không có chỗ nào để rơi xuống, trừ khi là hắn đặt chân lên những “chữ” này, vậy thì chắc chắn giống như rơi vào miệng hùm mỏ
ưng.
Truy Mệnh quanh quẩn phía trên, chỉ thấy những chữ trên đất đang dùng “hình” và “nghĩa” của chúng chờ đợi hắn.
Toái, Liệt, Tuyệt, Diệt.
° ° °
– Thứ hai chính là…
Ánh mắt Gia Cát tiên sinh sắc bén, nói:
– Y không phải là bằng hữu của ta.
Vô Mộng Nữ ngạc nhiên.
– Ta không quen y.
Gia Cát tiên sinh nói:
– Y là bạn cũ của nhị sư ca của ta, nhưng lại không liên quan gì tới ta. Ta nhờ vào võ công nhận ra, y chắc hẳn là Lôi Trận Vũ năm đó uy danh rất lớn, nhưng trước hôm nay chúng ta chưa từng gặp mặt, cũng
không quen biết.
Vô Mộng Nữ chỉ cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Chẳng lẽ nàng cưỡng ép lầm người? Hay là không nên uy hiếp lão nhân mà nàng không thể chống lại này?
– Nhưng ông không thể nhẫn tâm thấy chết mà không cứu, đúng không?
Vô Mộng Nữ cố gắng trấn định:
– Dù sao y cũng là bạn cũ của vị sư huynh đồng môn vừa mới chết của ông.
Gia Cát tiên sinh lạnh nhạt nhìn nàng.
Vô Mộng Nữ quả thật cảm thấy mình giống như một đĩa cải trắng,
nhạt nhẽo đến mức thậm chí không thể khơi dậy khẩu vị của Gia Cát.
Nhưng nàng phải cố gắng trấn tĩnh, tiếp tục kiên cường, nếu không thì sẽ không có đường lui, hơn nữa lui cũng không có chỗ chết.
– Cô nói sao?
Gia Cát tiên sinh vẫn thản nhiên, thờ ơ hỏi ngược lại.