Kim Tiền Bang

Chương 63



CHƯƠNG 63

Năm ngày ngắn ngủi, số bạc Tiền Tiểu Phi nhận được từ tay Trịnh Ngân Tử đã đủ mua cả chục cuốn bí tịch. Quả nhiên Trịnh Ngân Tử không hổ danh “Tránh Ngân Tử” (Lột bạc), chính xác là một cao thủ vơ vét.

Mà trong mấy ngày này, các đạo nhân mã đóng quân tại khách *** cũng từ từ giải tán dần. Bí tịch đã công bố khắp thiên hạ, ở lại chỗ này cũng chẳng để làm gì. Có thời gian nhìn chằm chằm vào hai kẻ mất giá Kim, Tiền còn không bằng trực tiếp móc bạc ra mua đủ các bản bí tịch cho xong. Về phần Khổng Tiêu, vì không có náo nhiệt nào để xem, cũng trở về thành Tiêu Dao.

Nhất thời, khách *** trở nên yên lặng hơn.

“Bạc cũng kiếm được rồi, giờ hẳn nên nghĩ kĩ về việc sau này đi.” Trong phòng, Tiền Tiểu Phi sau khi đếm lại số bạc lần thứ n, chợt mở miệng nói.

“Việc sau này?” Kim Hàn nghi hoặc, bọn họ giờ còn có gì để làm đâu.

“Chính là tìm căn cứ địa a.” Tiền Tiểu Phi ném cho Kim Hàn cái mặt “đồ ngốc”, “Ở lại khách *** mãi cũng không được, hơn nữa Kim Tiền Bang cũng là một đại bang phái, dù sao cũng nên dàn xếp một chỗ, làm một cái đại bản doanh chứ.”

Kim Hàn không trả lời. Hắn không nghĩ ra cách nào để biến chỗ ở cho hai người thành một cái đại bản doanh. Bất quá đúng như Tiền Tiểu Phi nói, không thể ở mãi trong khách *** được, bây giờ đang có bạc liền mua mấy gian phòng ở cũng tốt.

Tiền Tiểu Phi cũng chả thèm để ý tới phản ứng của Kim Hàn, một mình ngồi lảm nhảm: “Ngươi nói nhà của chúng ta nên ở đâu?”

“Nhà của chúng ta?” Kim Hàn ngẩn người.

“Ngươi ở ta cũng ở, hơn nữa chỉ có hai chúng ta, vậy không phải nhà của chúng ta thì là cái gì!” Tiền Tiểu Phi thản nhiên nói.

“Vậy a…” Kim Hàn cười cười, “Phải chọn chỗ thật tốt a…” Nhà của chúng ta, nghe cũng hay nha.

“Đúng đúng, nhất định phải có phong thủy tốt mới được.” Tiền Tiểu Phi nói như đúng rồi.

Kim Hàn cười thầm, với cái thể chất đặc thù của Tiền Tiểu Phi, đi tới đâu phá hư phong thủy tới đấy, còn chọn làm gì cho mệt.

Nghĩ nghĩ, một giọng nói chợt vang lên ngoài cửa: “Ta có thể vào không?”

Kim, Tiền nghe vậy ngẩng đầu lên, người tới là Bạch Lẫm Hạo.

“Ngươi vẫn còn ở đây?” Bởi vì đầu bị bạc lấp, cho nên bạn Tiền Tiểu Phi thành thật đáng yêu của chúng ta nghĩ gì nói nấy luôn.

Tuy Bạch Lẫm Hạo không che giấu ước muốn có bí tịch của mình, nhưng bị Tiền Tiểu Phi hỏi thẳng vậy thì cũng không đỡ được. Chỉ thấy mặt hắn nổi đầy hắc tuyến, khóe miệng run run: “Tại hạ… không được hoan nghênh như vậy sao?”

“Không phải không phải!” Tiền Tiểu Phi nhận ra mình lỡ lời, vội vàng sửa lại, “Ý ta là sau khi bí tịch in ra, cả thiên hạ đều biết rồi, ngươi còn ở…”

“Ý của Tiểu Phi huynh là tại hạ ở lại nơi đây chỉ vì bí tịch?”

“A! Không phải, không phải, đương nhiên không phải! Ý ta là trời còn sớm như vậy ngươi tại sao lại….”

“Khụ, chuyện này… Tiểu Phi huynh a…”

“Ân?”

“Giờ là giữa trưa.”

“…”

Kim Hàn bên cạnh nhịn không nổi nữa, rốt cuộc cũng phải ra mặt giải vây: “Ý của Tiểu Phi là chuyện Tích Thiện Tự đã xong, hào kiệt các lộ cũng đều trở về, Bạch huynh vì sao còn lưu lại?”

“Nguyên lai là như vậy…” Nếu Kim Hàn đã cho một cái thang, Bạch Lẫm Hạo đương nhiên vui vẻ bước xuống, chỉ thấy hắn cười nói: “Kỳ thực ta cũng muốn đi rồi, tới đây là để chào từ biệt nhị vị. Bất quá vừa rồi ở cửa nghe Tiểu Phi huynh muốn chọn một chỗ đặt tổng đàn Kim Tiền Bang…”

“Đúng vậy, hắn còn đang phát sầu lên vì vụ này đây, sao vậy, Bạch huynh có đề nghị gì chăng?” Kim Hàn hỏi.

Bạch Lẫm Hạo đáp: “Kim huynh cảm thấy Tuyệt Hạc Phong thế nào?”

“…”

Thấy nam nhân trầm mặc, Bạch Lẫm Hạo liền nói: “Kim huynh nếu không muốn cứ nói thẳng là được rồi.”

Không ngờ nam nhân lại lắc đầu: “Bạch huynh đừng hiểu lầm, ta vừa nghĩ tới một việc khác.”

“Việc khác?”

“Ân, nãy giờ ta vẫn thấy có gì đó không đúng, giờ mới biết, nguyên lai là thiếu một người.”

Bạch Lẫm Hạo không hiểu: “Ý Kim huynh là?”

Không đợi Kim Hàn trả lời, đáp án đã tự động bò tới cửa.

“Họ Bạch, ngươi là cái đồ tiểu nhân ti bỉ! Cư nhiên mượn sức Kim Tiền Bang sau lưng ta!”

Người tới vừa dứt lời, Kim Hàn cũng gật gật đầu. Thế này mới đúng, chỗ có Bạch Lẫm Hạo sao lại không có Lãnh Duệ được!

Đương nhiên, chỗ vừa có Bạch Lẫm Hạo vừa có Lãnh Duệ thì cũng sẽ có chiến tranh – “Con bà ngươi nói chuyện tử tế chút đi, cái gì mà mượn sức chứ!”

“Ta phi! Bắt tận tay day tận mặt rồi mà còn chống chế! Ta rõ ràng nghe ngươi nói muốn bọn họ chuyển tới Tuyệt Hạc Phong nhà ngươi!”

“Cái gì mà Tuyệt Hạc Phong nhà ta! Mẹ ngươi, Thiên Ý Cốc không phải ở ngay phía dưới sao!”

“Đã vậy ngươi bảo bọn họ tới Thiên Ý Cốc đi!”

“Làm gì có chuyện dễ dàng thế! Cứ mơ đi! Bọn họ đương nhiên là tới Tuyệt Hạc Phong chỗ ta!”

“Ông nhà ngươi, tức chết ta mất! Xem kiếm!”

“Chỉ có mấy chiêu mèo cào! Xem trùy!”

“Ta chắn!”

“Ta lại đánh!”

“Ta lại chắn!”

“Ta đánh tiếp!”

“Ngươi con bà nó không có chiêu gì mới a! Ta khảm!”

“Ngươi thì hơn chắc? Cũ vậy là đủ rồi! Ta thiểm!”

“Hôm nay không đánh ngã ngươi thì ta coi như sống uổng đời này!”

“Câu này cũng là hàng cũ lôi ra xài lại! Ta nghe tới nhàm tai rồi, có giỏi thì làm thử đi!”

“Mụ nội nó muốn chết -“

Hai bạn Kim, Tiền thức thời đã trốn tới ngoài vùng chiến, ung dung tọa sơn quan hổ đấu. Trên đời có một số thứ, dù đã nhìn tới trăm lần, mà khi xem lại lần thứ một trăm linh một người ta vẫn thấy có lạc thú.

Một canh giờ sau, hai người thở hồng hộc dừng lại, hai kẻ đã biết cả chiêu thức đối phương hạ hạ hạ hạ hạ hạ tên gì thì đánh mãi cũng thế thôi.

Vũ lực không dùng được tự nhiên chủ có thể dùng trí lực.

“Kim huynh cùng Tiền huynh nghĩ sao? Tuyệt Hạc Phong chúng ta nhất định sẽ đem nhị vị tôn kính như thượng khách!” Bạch Lẫm Hạo dụ khị.

“Thiên Ý Cốc chúng ta giữa cuối đông trời đã đầy xuân, hoa thơm gió nhẹ trải đầy” Lãnh Duệ cũng xuất chiêu.

“Tuyệt Hạc Phong chúng ta bây giờ có thể thấy băng tùng hiếm có!” – Liệt kê các loại ưu thế về phong cảnh.

“Thiên Ý Cốc chúng ta có ôn tuyền ấm áp!” – Bày ra các loại phương tiện hưởng thụ.

“Tuyệt Hạc Phong trạm cao vọng xa!”

“Thiên Ý Cốc gần đất khán thanh!”

“Con bà nhà ngươi muốn chết…”

“Ông ngươi thích đánh nhau…”

Tuy xem hai người đánh nhau cũng thực là có lạc thú, nhưng hai lần liền thì… Đừng nói là bọn họ, tất cả đồ vật trong phòng cũng trái ngã phải đổ sạch sành sanh! Vì thế Kim Hàn nhanh chóng hồi đáp.

“Dù sao từ giờ tới đầu xuân còn ít lâu nữa, không bằng chúng ta tới cả Tuyệt Hạc Phong Thiên Ý Cốc đi.”

Vốn tưởng rằng như vậy sự tình có thể chấm dứt, ai ngờ…

“Vậy nhị vị tới Tuyệt Hạc Phong chúng ta trước đi.” Bạch Lẫm Hạo đắc ý.

“Dựa vào cái gì?!” Lãnh Duệ đương nhiên không chịu thua.

“Kim huynh nói tới Tuyệt Hạc Phong trước.”

“Phi! Thiên Ý Cốc chúng ta tại ngay chân núi, lại tiện nghi hơn, ra khỏi cốc rồi mới lên Tuyệt Hạc Phong cũng không muộn!”

“Ngươi – nói – cái – gì -“

“Nhị vị đại hiệp bình tĩnh -” Tiền Tiểu Phi cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, hắn hoàn toàn không nghĩ ra làm thế nào cùng trên một ngọn núi lại sinh ra hai loại người suốt ngày đá mông nhau thế này! Chẳng phải có câu nhất phương khí hậu dưỡng nhất phương người? Chả lẽ khí hậu của chân núi với đỉnh núi Tuyệt Hạc hoàn toàn khác nhau?

Nghe thấy Tiền Tiểu Phi nói, hai người đều quay đầu nhìn hắn, đồng thanh: “Tiền bang chủ quyết định sao?”

Sách, sao giờ lại đồng lòng thế! Tiền Tiểu Phi bất đắc dĩ nói: “Vốn là một chuyện nhỏ, nhị vị cần gì phải tranh nhau tới đầu rơi máu chảy đâu. Rút thăm không phải là được rồi sao!”

“Rút thăm?” Sắc mặt Bạch, Lãnh mà gọi là tốt thì chả có ai trên đời khó coi nữa. Dù sao trò này bọn họ đã nghỉ chơi từ mười năm trước.

“Không ổn?” Tiền Tiểu Phi kỳ quái hỏi, “Mặc cho số phận không phải là công bằng sao?”

Bạch Lẫm Hạo nghe vậy lập tức nói: “Biện pháp này được, chúng ta tới luôn! Ai rút trúng người đó tiếp đãi nhị vị trước!”

Nam nhân chưa dứt lời, Lãnh Duệ đã kháng nghị: “Không được! Ngươi là đồ xấu tính!”

Bạch Lẫm Hạo nhướn mi: “Sao?”

Mà Tiền Tiểu Phi, ngươi đưa ra giải pháp này cũng mở to mắt chờ nam nhân trả lời, rút thăm thì có vụ gì mà không được?

Lãnh Duệ cũng không giấu diếm gì, chỉ thấy hắn căm phẫn nói: “Mụ nội nó, lão tử từ lúc năm tuổi tới giờ chơi rút thăm với ngươi có thắng bao giờ đâu! Ngươi chắc chắn là đồ chơi xấu!”

Bạch Lẫm Hạo làm sao chịu bị người kia vu hãm, lập tức nói: “Chính mình ngốc đừng có đổ cho người khác! Bạch Lẫm Hạo ta quang minh lỗi lạc đi chính đứng trực, rút thăm cũng đường đường chính chính!”

Hãn ~~ Nói như không. Tiền Tiểu Phi đứng bên cạnh mặt đầy hắc tuyến, thậm chí quanh người cũng cuốn đầy hắc tuyến u u ám ám. Hắn rất muốn biết hai người này thực ra biết nhau từ lúc nào, làm sao mà lại kết thù oán, tại sao nói tới cái gì bọn họ cũng đã đấu rồi, mà còn đấu từ rất lâu nữa.

Kết quả Tiền Tiểu Phi làm người thứ ba viết giấy rút thăm, Lãnh Duệ bắt được. Bạn Tiền tin tưởng từ nay về sau sẽ mãi mãi nhớ sâu khắc kỹ vẻ mặt hoan hỉ “nông nô đổi đời” của Lãnh Duệ tiên sinh.

Cuối đông, Thiên Ý Cốc đã một phiến ấm áp.

“Thiên Ý Cốc các ngươi quả thật bốn mùa đều là xuân a.” Tiền Tiểu Phi không khỏi cảm khái.

“Vì ở đáy cốc nên khí hậu bên ngoài cũng không tạo ảnh hưởng lớn với chúng ta, không giống chỗ phía trên kia, một năm bốn mùa đông!” Lãnh Duệ vừa giải thích vừa đá đểu ai đó.

“Ha, ha.” Tiền Tiểu Phi chỉ có thể cười gượng.

Kim Hàn tử tế hơn, quan tâm hỏi mấy câu: “Bạch huynh cứ trở về như vậy sẽ không gặp chuyện gì đi.”

Lãnh Duệ cười nhạt: “Ai thèm quan tâm! Ta cam đoan trong vòng mười ngày hắn sẽ tới đây đòi người!”

– Mười ngày là kỳ hạn bọn hắn ước định sẽ ở lại.

Cứ như vậy, Kim, Tiền hai người ở lại Thiên Ý Cốc. Theo lời Lãnh Duệ thì sư phụ của hắn, tức đương nhiệm chưởng môn Thiên Ý Cốc đang cùng chưởng môn Tuyệt Hạc Phong, cũng chính là sư phụ Bạch Lãm Hạo ở “Hòa Khí cổ tự” giữa sườn núi tiến hành “Luận bàn võ nghệ từ cựu nghênh tân” mỗi năm một lần, cho nên còn lâu nữa mới xuống cốc. Kim Tiền hai người cũng vui vẻ tự tại, lúc rảnh rỗi thì ngâm mình trong suối nước nóng, đi xem hoa đào nở, cũng có một phen tư vị. Huống hồ bọn họ lúc nào cũng rảnh rỗi.

Nhưng mà Kim Hàn từ trước cũng đã lĩnh ngộ một điều, hạnh phúc luôn ngắn ngủi. Lần này, mới ở tại Thiên Ý Cốc bảy ngày, phiền toái đã mò tới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.