Kim Sa Tuyệt Mệnh Chưởng

Chương 21: Có miệng khó phân bày



Chuông Đạt Ma nặng hằng vạn cân trong chùa Thiếu Lâm bỗng ngân vang!

Đó chứng tỏ đã có người xâm nhập chùa Thiếu Lâm, đó là điều chưa tưng xảy ra suốt mấy mươi năm nay, nhất thời các tăng lữ trong chùa chạy toán loạn như gặp đại địch.

Giữa lúc đang nhốn nháo, một bóng đen lao nhanh về phía nhà bếp nơi hậu viện.

Bóng đen ấy chính là Đinh Tiểu Nam, lẹ làng chế ngự một tăng nhân bếp núc.

Tăng nhân nọ sợ xanh mặt, run giọng kêu :

– Xin hảo hớn tha mạng!

Đinh Tiểu Nam trầm giọng :

– Muốn tha mạng chẳng khó nhưng phải trả lời thành thật câu hỏi của ta.

Tăng nhân nọ líu ríu :

– Xin hảo hớn cứ hỏi…

– Đại Nguyên thiền sư chưởng môn nhân bế quan ở đâu?

Tăng nhân nọ lắp bắp :

– Lão nạp không biết…

Đinh Tiểu Nam tức giận :

– Láo!

– Lão nạp không biết, xin hảo hớn tha mạng…

Đinh Tiêu Nam vung tay, “bốp” xáng cho y một cái tát, quát :

– Chưởng môn nhân các ngươi chả lẽ không cần ăn uống hay sao? Lão hòa thượng là người lo việc bếp núc mà dám bảo là không biết, thật chẳng thể nào tha thứ được!

Tăng nhân nọ lãnh lấy cái tát tai dường như có phần tỉnh táo hơn, chỉ thấy y đảo mắt nhìn quanh, nói thật khẽ :

– Lão nạp có thể nói, nhưng chớ…

Đinh Tiểu Nam hối hả tiếp lời :

– Lão hòa thượng yên tâm, kẻ này hứa sẽ giữ kín.

– Ở gian thứ ba dãy nhà bên trái, trong viện đều là trúc và tùng bách, đó chính là nơi bế quan của Chưởng môn nhân, xin hảo hớn tha mạng cho…

Đinh Tiểu Nam mỉm cười, cất người lên như quỷ mị lao về phía tăng nhân nọ đã chỉ.

Trong chùa Thiếu Lâm tuy có rất nhiều tăng lữ, song chẳng một ai trông thấy Đinh Tiểu Nam.

Lát sau, chàng đã có mặt tại khu vườn trồng đầy trúc và tùng bách. Chỉ thấy có ba gian chính phòng đều đóng kín cửa.

Đinh Tiểu Nam nhận thấy quả đúng như lời tăng nhân nọ đã nói, bèn khẽ gõ cửa và cất tiếng gọi :

– Đại Nguyên thiền sư!

Trong phòng khẽ có tiếng niệm Phật :

– A Di Đà Phật! Thí chủ đại náo Thiếu Lâm, quẫy nhiễu thanh tu của lão nạp, không thấy quá đáng ư?

Đinh Tiểu Nam thản nhiên :

– Đành chịu thôi, đó là vì tăng nhân giữ cửa không chịu vào thông báo, nếu không thế thì làm sao gặp được lão thiền sư?

– Việc gì mà nghiêm trọng đến vậy?

– Tại hạ từ vạn dặm mang tin đến đây cùng với một vật cần phải trao cho lão thiền sư!

– Sao không trao cho tăng nhân bổn tự chuyển giao lão nạp?

Đinh Tiểu Nam cười nhạt :

– Chỉ vì người ủy thác tại hạ mang tin chỉ định phải trao tận tay cho Chưởng môn Thiếu Lâm!

– Người ấy là ai?

Đinh Tiểu Nam lạnh lùng :

– Kim Xà phu nhân!

– Ồ!

Chỉ nghe Đại Nguyên thiền sư kêu lên sửng sốt rồi nói :

– Thật vậy ư?

Đinh Tiểu Nam cười lớn :

– Tại hạ lừa dối lão thiền sư làm gì?

Đại Nguyên thiền sư lặng thinh, liền tức thì nghe một tiếng “ầm” vang dội, chỉ thấy gỗ đá vụn tung bay, cánh cửa đã bị Đại Nguyên thiền sư đánh nát.

Chỉ thấy một vị lão tăng mày bạc đứng ngay trước mặt.

Lúc này tăng lữ Thiếu Lâm đã lục tục kéo đến, nhưng người nào người nấy đều đứng thừ ra tại chỗ.

Bởi Đại Nguyên thiền sư đã ra mặt, tất cả tăng nhân đều không dám nhiều lời.

Đại Nguyên thiền sư chìa tay ra :

– Tiểu thí chủ, món vật gì đâu?

Đinh Tiểu Nam chẳng chút do dự nói :

– Vật gì thì tại hạ không rõ, xin lão thiền sư hãy tự xem lấy!

Đoạn thò tay vào trong lòng lấy cái gói nhỏ ra trân trọng trao cho Đại Nguyên thiền sư.

Đại Nguyên thiền sư đón lấy, mở ra xem, bất giác cả kinh thất sắc, lớn tiếng nói :

– Kim Xà lệnh!

Chỉ thấy một chiếc kim bài lấp lánh rơi xuống đất, trên mặt có khắc một con rắn nhỏ ngẩng đầu thè lưỡi như chực cắn người, hình dạng hết sức ghê rợn.

Đinh Tiểu Nam mỉm cười :

– Tại hạ đã xong việc, xin cáo từ!

Đoạn ôm quyền thi lễ, toan bỏ đi.

Đại Nguyên thiền sư bỗng lách người cản lối và nói :

– Thí chủ hãy khoan!

– Lão thiền sư có điều chi muốn nói?

Đại Nguyên thiền sư nghiêm giọng :

– Ai đã trao Kim Xà lệnh cho thí chủ?

Đinh Tiểu Nam bực mình :

– Khi nãy tại hạ đã nói rồi, Kim Xà phu nhân!

Đại Nguyên thiền sư nhướng mày :

– Vậy thí chủ chính là Truyền Lệnh sứ giả?

Đinh Tiểu Nam cười gượng :

– Sứ giả gì, chẳng qua tại hạ lo tròn điều ủy thác của người mà thôi.

– Vậy thí chủ có quan hệ gì với Kim Xà phu nhân?

Đinh Tiểu Nam nhíu mày :

– Chẳng có quan hệ gì cả!

– Không có quan hệ ư?

Đại Nguyên thiền sư niệm tiếng Phật hiệu, rồi nói tiếp :

– Thí chủ nói vậy không khỏi khinh người quá đáng!

Đinh Tiểu Nam bực tức :

– Lão thiền sư nói vậy nghĩa là sao?

– Không có quan hệ gì với nhau mà bà ta lại giao cho thí chủ đưa tin ư?

– Có chi mà lạ, tại hạ đã chịu chút ân huệ của Kim Xà phu nhân, nên giúp bà ấy đưa tin vậy thôi, đó chẳng là việc bình thường ư?

Đại Nguyên thiền sư lắc đầu :

– Không…

Đoạn nghiêm nghi nhìn Đinh Tiểu Nam nói tiếp :

– Hồi ba mươi năm trước, lão nạp đã từng gặp gỡ một lần với Kim Xà phu nhân, lúc ấy bà ta đã buông lời huênh hoang, bảo khi nào Kim Xà lệnh xuất hiện, sẽ là lúc võ lâm giang hồ đến kỳ đại kiếp.

Đinh Tiểu Nam liền tiếp lời :

– Kim Xà phu nhân quả có bảo sẽ bá phục võ lâm, nhất thống giang hồ… Còn một chiếc Kim Xà lệnh khác đã được đưa đến phái Côn Lôn rồi.

Đại Nguyên thiền sư gật gù :

– Điều ấy lão nạp có thể suy đoán ra được, nhưng…

Đoạn đăm mắt nhìn Đinh Tiểu Nam nói tiếp :

– Kim Xà phu nhân còn nói thêm một câu nữa.

Đinh Tiểu Nam ngạc nhiên :

– Bà ấy còn nói gì nữa?

Đại Nguyên thiền sư dằn mạnh từng tiếng :

– Bảo mai sau người truyền tống Kim Xà lệnh chính là Câu Hồn sứ giả!

Đinh Tiểu Nam kinh hãi :

– Ồ! Không thể như vậy được, tại hạ đâu có chấp thuận làm Câu Hồn sứ giả.

Đại Nguyên thiền sư nghiêm nghị nói tiếp :

– Có thể thí chủ không chấp thuận nhưng lão nạp bắt buộc phải đề phòng.

Đinh Tiểu Nam chau mày :

– Tại hạ rời khỏi đây là xong, vậy… lão thiền sư còn không tin ư?

Đại Nguyên thiền sư lắc đầu :

– Kim Xà phu nhân có rất nhiều cách để hại người, khó thể nào phòng bị được. Rất có thể bà ta bảo thí chủ rải chất độc khắp trong chùa Thiếu Lâm, có thể…

Đinh Tiểu Nam tức tối :

– Lão thiền sư là một vị cao nhân của Phật môn, sao lại thốt ra những lời vô căn cứ như vậy?

Đại Nguyên thiền sư vẫn điềm nhiên nói tiếp :

– Không vô căn cứ đâu, thậm chí ngay cả bản thân thí chủ cũng không biết mình đã mang đến điều nguy hại cho bổn tự.

Đinh Tiểu Nam cười khảy :

– Vậy theo ý lão thiền sư thì phải như thế nào?

Đại Nguyên thiền sư vẻ trầm ngâm :

– Chỉ có cách là giữ thí chủ ở lại đây!

Đinh Tiểu Nam tức giận:

Giữ tại hạ lại đây ư? Vì sao?

– Vì thí chủ là truyền tin sứ giả… Chỉ cần trong ba hôm bổn tự vô sự, lão nạp sẽ đích thân đưa thí chủ rời khỏi đây.

– Nếu tại hạ không bằng lòng thì sao?

Đại Nguyên thiền sư gằn giọng :

– Tuy thí chủ là truyền tin sứ giả của Kim Xà phu nhân, nhưng đơn thân độc mã chưa thể hù dọa được lão nạp với Thiếu Lâm tự đâu, không chừng đành gặp nhau bằng võ lực thôi.

Đinh Tiểu Nam giơ hai tay lên :

– Tại hạ tay không tất sắt, nếu lão thiền sư nhất định động võ thì tại hạ cũng đàng hầu tiếp.

Đai Nguyên thiền sư ngẫm nghĩ hồi lâu, bỗng nói :

– Thí chủ quả thực không hề có quan hệ gì với Kim Xà phu nhân?

Đinh Tiểu Nam quả quyết :

– Tại hạ chưa bao giờ nói dối, nhưng tin hay không là tùy ở lão thiền sư.

Đại Nguyên thiền sư cười dịu dàng :

– Nếu lão nạp không dùng sức mạnh mà thành ý mời thí chủ ở lại chơi vài hôm, thí chủ có thể nể mặt lão nạp chăng?

Đinh Tiểu Nam trầm ngâm :

– Nếu thiền sư nói như vậy ngay từ đầu thì tại hạ tất sẽ ở lại, nhưng lão thiền sư đã buông lời cưỡng bức, tại hạ chẳng thể nào ở lại được.

Đại Nguyên thiền sư thoáng chau mày :

– Nói vậy thì chủ chịu mềm chứ không chịu cứng ư?

Đinh Tiểu Nam lạnh lùng nói :

– Lão thiền sư cần phải cải chính lại lời nói, tại hạ vốn là người ưa mềm mỏng, chỉ tiếc là là thiền sư đã trước cứng sau mềm, vậy thì khác…

Đảo tròn mắt, đoạn nói tiếp :

– Vả lại, tại hạ quả cũng đang có việc gấp, thực chẳng thể nào ở lại được.

Đại Nguyên thiền sư khẽ niệm một tiếng Phật hiệu :

– Nếu lão nạp muốn thỉnh giáo thí chủ có việc gấp gì thì sao?

– Đó là việc riêng của tại hạ, lão thiền sư tựa hồ không nên hỏi.

Đại Nguyên thiền sư sấn tới một bước nói :

– Nếu lão nạp nhất quyết hỏi thì sao?

Đinh Tiểu Nam cắn răng :

– Lão thiền sư chớ nên ép người quá đáng, phải biết…

Đại Nguyên thiền sư từng bước lấn tới :

– Phải biết làm sao?

Đinh Tiểu Nam lớn tiếng :

– Phải biết tại hạ thiếu kiên nhẫn lắm, rất có thể sẽ trở thành Câu Hồn sứ giả lắm đấy.

Đại Nguyên thiền sư lùi sau một bước cười gằn :

– Hay lắm! Cuối cùng thì thí chủ cũng phải nói ra sự thật.

Đoạn trầm giọng nói tiếp :

– Kim Xà phu nhân có mưu kế gì, bao giờ xâm nhập Trung Nguyên, còn chưa chịu nói ra cặn kẽ ư?

Đinh Tiểu Nam tức giận :

– Tại hạ chẳng biết tí gì cả!

– A Di Đà Phật! Lão nạp đã thề trước mặt Phật vĩnh viễn không còn động đến can qua, nhưng phen này bắt buộc phải dấn thân vào giang hồ thôi.

Tay phải vung lên, nhắm ngực Đinh Tiểu Nam chộp tới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.