Kim Ốc Hận

Quyển 3 - Chương 68: Mới biết chữ tình dạ ngẩn ngơ



Lưu Mạch nhăn nhó, không phải cậu không biết vừa rồi biểu hiện
hơi quá mức, chỉ là thói quen lúc cần đứng ra tuyệt đối không lùi bước, muốn cậu
thu mình lại là chuyện quá khó khăn. Đến lúc trở về lữ điếm, đám thương nhân
nghe nói đã nhận được sự đồng ý của Quốc vương đều mừng rỡ, lập tức bắt tay vào
chuẩn bị. Bọn họ còn chưa kịp tìm kiếm cửa hàng đã có quý tộc Thân Độc nghe nói
đoàn sứ thần nhà Hán dâng lên lễ vật cực quý nên tìm tới cửa. Giá thương phẩm bị
đẩy lên rất cao nhưng vẫn nhanh chóng bán hết sạch. Lưu Mạch nhìn thấy thì kinh
ngạc, thở dài, “Tang thúc thúc nói rất đúng, mua bán ở nước ngoài quả nhiên là
thứ kiếm ra tiền nhất.”

Bọn họ đổi lại một ít tiền Thân Độc để ra phố du ngoạn. Lưu
Mạch rong ruổi đến một thương điếm, thấy trong quầy bày một thanh chủy thủ cong
có đuôi bằng ngà voi trắng, nhớ lời hứa sẽ đem lễ vật về cho Lưu Sơ liền nói,
“Đem ta xem.”

Ông chủ lại không nghe được tiếng Hán, ngơ ngác nhìn sang,
Lưu Mạch lập tức hiểu ra, vội vàng nói lại bằng tiếng Thân Độc trúc trắc, “Ta
muốn xem.”

Chợt nghe giọng dễ nghe của một cô gái, “Ta muốn cái này”,
nói xong cánh tay thon thả của cô chỉ trúng vào thanh chủy thủ Lưu Mạch vừa chọn.

Ông chủ đứng đực ra, không biết xử lý thế nào. Lưu Mạch mỉm
cười, cậu vốn đã được mẫu thân dạy không nên tranh chấp với con gái, liền khoát
tay bảo thôi rồi rời khỏi cửa hàng. Cô gái kia vội vàng trả tiền, cầm thanh chủy
thủ, quay người hấp tấp đuổi theo, hô, “Người phía trước…” Cô do dự một lát rồi
nói tiếp, “Xin dừng lại!”

Lưu Mạch kinh ngạc quay đầu, hỏi, “Cô nói được tiếng Hán?”

Cô gái gật đầu, cô nói tiếng Hán tuy còn khó khăn, nhiều chỗ
bị sai nhưng quả thực là tiếng Hán, “Ta tên là Diễn Na.” Cô nói tiếp, “Mẫu thân
của ta là người Hán.” Cô phải ra hiệu thêm bằng tay, Lưu Mạch mới hiểu được. Có
lẽ là trong dòng người chạy loạn nhiều năm trước, mẫu thân của cô bị bán đến nước
Điền rồi chuyển tiếp tới Thân Độc.

“Phụ thân thích vẻ phong tình của nữ nhân người Hán nên mua
bà sung làm thiếp. Chế độ dòng dõi của Thân Độc rất nghiêm khắc, mẫu thân là phụ
nữ ngoại quốc nên bị xem thường nhất. Ta cũng bị phụ thân đối xử không ra gì. Mẫu
thân hoài niệm cố quốc, dạy ta tiếng Hán nhưng ta học nhiều năm vẫn không gặp
được một người Hán để nói chuyện.”

Lưu Mạch thương xót cho thân thế của cô, hỏi, “Cô muốn ta
giúp cô chuyện gì?”

Diễn Na ứa nước mắt, “Ngươi là thương khách Đại Hán?”

“Không phải”, Lưu Mạch lắc đầu, “Cô biết sứ đoàn Đại Hán tới
Thân Độc không? Ta chính là sứ giả của Đại Hán.”

“Như vậy”, trong cặp mắt diễm lệ của Diễn Na bùng lên một ngọn
lửa hy vọng, “Ngươi có thể”, cô khát khao nói, “mang ta trở về Đại Hán hay
không?”

“Thật ra thì, ta cảm thấy”, Lưu Mạch suy nghĩ một chút, “Cô
sống ở Thân Độc nhiều năm như vậy, đã quen thuộc nơi đây, cần gì phải trở về Đại
Hán. Dù ta không nhìn thấy dung nhan của cô nhưng nhìn vào mắt liền biết cô rất
giống người Thân Độc. Dòng dõi Thân Độc nghiêm khắc, chẳng lẽ Đại Hán lại
không? Cô tội gì khổ sở trở về Đại Hán để rồi lại chịu khổ?”

“Nhưng ta muốn nhìn xem một lần nơi mẫu thân của ta đã từng
sống”, Diễn Na ủ rũ, “Mẫu thân cho đến lúc chết vẫn hy vọng có thể về đến cố
hương.”

“A Trinh”, đằng xa, Kim Nhật Đan kêu lớn, nhìn sang bên này
thấy Diễn Na thì ngạc nhiên, “Người này là?”

Diễn Na nói lại lần nữa, Kim Nhật Đan nghe xong nhún vai,
“Ta cũng cảm thấy A Trinh nói có lý. Cô đang ở Thân Độc, dù tốt dù xấu còn có
phụ thân, trở lại Đại Hán sẽ chẳng có gì cả.”

Diễn Na mặt như đưa đám, hỏi, “Các ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Lưu Mạch nói, “Mười ba.” Kim Nhật Đan là mười lăm.

“Ta mười bốn tuổi, đã đến tuổi thành thân, nhưng các quý tộc
đều xem thường xuất thân của ta, chế độ họ lấy nhau cũng cực kỳ nghiêm khắc…”,
Diễn Na òa khóc.

“Nếu cô là con trai”, Kim Nhật Đan nói, “quay về Đại Hán
cũng không vấn đề. Đáng tiếc lại là con gái, sẽ có rất nhiều khổ ải không vượt
qua được.”

“Ngươi không nên xem thường con gái”, Diễn Na đỏ bừng mặt,
trợn mắt, “Chuyện nam nhân có thể làm được thì ta cũng có thể.”

Kim Nhật Đan cười mỉa, “Con trai cũng không khóc nhè như
cô.”

Diễn Na buồn bã cúi đầu, đưa thanh chủy thủ cho Lưu Mạch,
nói, “Ta thấy ngươi thích thanh chủy thủ này nên tặng cho ngươi.”

“Quân tử không đoạt vật người khác yêu thích”, Lưu Mạch lắc
đầu, “Ta chọn cái khác là được.”

“Hiếm khi ta gặp người cùng nước với mẫu thân, coi như là một
phần tâm ý của mẫu thân vậy.”

Lưu Mạch bất đắc dĩ, “Coi như ta mua từ cô.” Cậu trả tiền rồi
nhận lấy thanh chủy thủ.

“Sao ngươi lại thích thứ đồ vặt vãnh như vậy?”, Kim Nhật Đan
buồn cười nhòm vào.

“Đây là thứ mà ta định tặng cho muội muội”, Lưu Mạch cười
xòa, ngắm nghía thấy thanh chủy thủ rất tinh xảo, Lưu Sơ nhất định sẽ thích.

Kim Nhật Đan nhớ tới Công chúa Duyệt Trữ được muôn vàn sủng
ái trong cung Vị Ương kia, hỏi lại, “Thật không? Con gái yêu thích đồ vật sát
phạt như vậy cũng không hay lắm.”

“Tảo Tảo sẽ thích!” Lưu Mạch nói vẻ bao dung, “Kể từ sau khi
Quan Quân hầu qua đời, nó lại đâm ra thích mấy thứ này.”

Nấn ná trong đô thành của nước Thân Độc nửa tháng, chờ cho
thương nhân mua xong những thứ đặc sản của Thân Độc như răng ngà, hương liệu,
Đường Hạ bắt đầu tính toán hành trình trở về. Quốc vương Thân Độc sai người tới
nói cảm tạ ý tốt của hoàng đế bệ hạ Đại Hán, nguyện sẽ cử một đoàn sứ thần thăm
đáp lễ Đại Hán. Đoàn người ra khỏi đô thành phồn hoa, lần nữa tiến vào đại mạc.
Tiết trời đã vào đông, trên đại mạc mênh mông không thấy chân trời, Tiết Thực
phát hiện phía sau đội ngũ có một người liền hừ lạnh rồi phóng ngựa quay lại,
thì ra đó là một cô gái Thân Độc. Cô thấy hắn cũng không hề kinh hoảng, giao thủ
một lát đã bị Tiết Thực bắt được, hô lên, “Ta biết người của các ngươi”, rồi chỉ
vào Lưu Mạch và Kim Nhật Đan.

Tiết Thực ngạc nhiên, chuyện liên quan đến Hoàng tử trưởng
nên hắn không thể xử trí tại chỗ liền đem trở lại, ném xuống đất. Chiếc khăn
che mặt vừa rơi xuống, hiện ra một đôi mắt thăm thẳm quyến rũ, chính là Diễn
Na.

Lưu Mạch thúc ngựa tới, bất đắc dĩ thở dài, “Dĩ nhiên cô có
thể đi cùng.” Cậu xoay người lại, liếc sư bá và tiểu cữu cữu.

“Không nên nhìn ta”, Quách Giải buồn cười nói, “Nhiệm vụ của
ta là bảo vệ an toàn cho các ngươi, thêm một người nữa cũng không quan trọng,
muốn đi cùng thì đi cùng.”

“Được”, Kim Nhật Đan chĩa ngón tay cái lên, “Một cô gái có
thể theo chúng ta tới đây quả thật không đơn giản. Ta thu hồi lại lời nói ngày
đó.”

“Cô trở về đi thôi. Đến Đại Hán thì cô càng thêm bất hạnh”,
Lưu Mạch nhẹ lời khuyên nhủ.

“Nhưng ta đã trốn nhà rồi, phụ thân sẽ không chấp nhận ta”,
Diễn Na nói, “Ta đã làm việc gì thì vĩnh viễn không hối hận. Nếu ngươi không
cho ta đi cùng, ta sẽ tiếp tục lặng lẽ bám theo.” Cô quay đầu vẻ quật cường, “Nếu
không phải là không tìm được người Hán, lại không biết đường thì ai thèm đi
theo các ngươi.”

Lưu Mạch động lòng, tính cách quyết liệt như vậy có mấy phần
giống như mẫu thân của mình. Nghĩ đến mẫu thân, trái tim cậu mềm lại.

“Các ngươi có định về hay không?” Đường Hạ gọi to ở phía trước,
“Chúng ta là sứ đoàn Đại Hán, không phải tùy tiện thích dẫn người theo thì dẫn
người theo. Cô ta thích làm gì thì cứ việc làm như thế.”

Lưu Mạch ra hiệu cho Tiết Thực. Tiết Thực hiểu ý, tiến lên
phía trước nói, “Đường đại nhân hãy nể mặt của ta cho cô nương này đi theo. Cô ấy
cũng thật đáng thương.”

“Việc này”, Đường Hạ lưỡng lự. Chức quan của hắn không cùng
ngạch với Tiết Thực nhưng Tiết thực là tâm phúc của Trường Tín hầu nên không thể
không nể tình, liền trầm ngâm nói, “Nể mặt Tiết tướng quân nên ta cho đi theo.”
Diễn Na đứng dậy, vẫn còn ghi hận Lưu Mạch không nói giúp mình bèn trừng mắt lườm
cậu một cái. Lưu Mạch chỉ cười, không để ý.

Chẳng mấy chốc đã được hơn một tháng, Tiết Thực giơ chiếc
roi ngựa đi vào ngọn núi xa phía trước, “Đi qua ngọn núi này là trở về Đại Hán
rồi.” Mọi người cùng cất tiếng hoan hô.

“Đây chính là Đại Hán sao?” Diễn Na tò mò quan sát. Núi vẫn
là núi cũ, nước cũng trong xanh, chẳng khác mấy so với Thân Độc.

“Đúng vậy”, Lưu Mạch thản nhiên, “Hy vọng cô không hối hận.”

Diễn Na tức giận trừng mắt, “Ta sẽ không hối hận.” Tiếng Hán
của cô đã lưu loát hơn rất nhiều.

Bọn họ đi đường bình an vô sự nhưng lại bị tập kích trước cửa
nhà. Một toán người áo đen như quỷ mị từ hẻm núi xông ra, lao thẳng tới chỗ có
người thiếu niên ở trong đội ngũ. Đường Hạ sợ đến mức mặt cắt không còn giọt
máu. Lưu Mạch vẫn bình tĩnh, hô lên, “Bảo vệ sứ giả Thân Độc.”

Kỵ binh kiêu dũng quả thật thiện chiến, chỉ sau chốc lát đã
tàn sát hết một nửa đám áo đen, những cao thủ còn lại cũng không chống cự nổi
công phu của Quách Giải và Thân Hổ. Diễn Na há hốc mồm đứng xem, “Thật là lợi hại.”
Cô mê mẩn nhìn Quách Giải và Thân Hổ.

Một người áo đen lén đến, vung đao bổ về phía Lưu Mạch. Lưu
Mạch rút kiếm ra chặn rồi tức giận đưa mắt nhìn Quách Giải. Quách Giải cất tiếng
cười ha hả, “Ngươi dù gì cũng là đệ tử của Triêu Thiên môn, không trải qua một
chút chiến trận thì còn gì là hảo hán?”

Lại có người đánh lén từ phía sau, Lưu Mạch hừ lạnh một tiếng,
không xoay người mà hoa kiếm chém ra phía sau nhưng không trúng. Diễn Na nhào về
phía trước đỡ đao thay cho cậu, kêu lên một tiếng đau đớn. Thanh đao chém sượt
qua cánh tay cô để lại một vết máu.

Cuộc chiến nhanh chóng kết thúc. Tiết Thực xuống ngựa hỏi,
“Ai phái các ngươi tới?” Hắn còn chưa dứt lời thì đám người kia đều đã cắn lưỡi
tự tử, bên mép lưu lại một vết máu quỷ dị.

“Không cần hỏi”, Lưu Mạch nhảy xuống ngựa, tự mình lấy kim
sang dược đắp lên vết thương cho Diễn Na, hơi nhíu mày, “Xin lỗi!”

“Ta lỗ mãng rồi”, Diễn Na đau đến mặt tái nhợt nhưng lại cười
sảng khoái, “ngươi vốn cũng đối phó được.” Lưu Mạch định bảo rằng cô cần gì phải
làm như thế nhưng lại thôi. Có lẽ tất cả đều đã rõ ràng, lớp màn che đã được
vén lên thì cần gì phải thẳng thắn đối mặt.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Đường Hạ bước tới hỏi, trong mắt lộ
vẻ sợ hãi. Hắn đã nhận ra toán người áo đen này tới là nhằm vào Lưu Mạch, còn từ
kỵ binh của Tiết Thực cho tới Quách Giải, Thân Hổ cũng là để bảo vệ Lưu Mạch. Nếu
chỉ là con cháu của một thế gia bình thường thì làm sao có thể khiến người khác
bỏ vốn liếng lớn truy sát đến tận vùng biên cương hai nước như thế này?

Lưu Mạch khẽ mỉm cười, đến lúc này thì cậu cũng không cần phải
giả bộ cung kính, ung dung nói, “Đường đại nhân, ông cần phải trấn an sứ giả
Thân Độc trước đã.”

Đường Hạ muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại nhẫn nhịn,
vâng lời dời đi.

“Ta chỉ muốn đáp lại chút tình của ngươi ngày đó”, Diễn Na
hơi thất vọng, “Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết gì, nếu không phải nể mặt
ngươi thì Tiết tướng quân sẽ không nói giúp cho ta.” Cô sợ gây bất tiện cho cậu
nên làm bộ như không biết. Nhưng xét chuyện ngày hôm nay thì người thiếu niên
này có thân phận cao hơn hẳn tất cả mọi người.

Lưu Mạch cưỡi trên lưng ngựa quay đầu lại, thản nhiên nói,
“Nhân tiện mà thôi, cô nương không cần để trong lòng.” Dường như có một bức tường
vô hình dần dần dựng lên giữa hai người.

Lúc này hộ vệ ngầm trở thành hộ tống công khai, kỵ binh vây
quanh Lưu Mạch tiếp tục hành trình về Trường An. Đến thị trấn lớn, Diễn Na thay
đổi y phục con gái người Hán, mặc dù chưa phải xinh đẹp rực rỡ nhưng do mang
dòng máu ngoại tộc, nước da bánh mật, ngũ quan thanh tú nên cũng là một cô gái
quyến rũ.

“Ngươi không nhận ra rằng cô ấy thích ngươi sao”, Kim Nhật
Đan chọc chọc cánh tay Lưu Mạch, thì thào hỏi.

“Nhật Đan nói gì vậy?” Tai Lưu Mạch đỏ ửng lên. Mặc dù cậu
có tố chất nhạy bén nhưng còn quá nhỏ tuổi lại lần đầu tiên gặp phải chuyện như
vậy nên không khỏi luống cuống chân tay, đành cố gắng bình tĩnh giả bộ như
không biết.

Số phận đã định sẽ không có kết quả, nhưng làm sao người thiếu
nữ si tình có thể biết điều đó. Cô thừa hưởng tính cách dám yêu dám hận của người
Thân Độc nên không dễ dàng bỏ qua. Cô cản Lưu Mạch lại hỏi, “Ngươi thật sự là
không biết sao?”

Lưu Mạch lấy hết can đảm, nói, “Diễn Na, ta không thích cô.”

Cô tức thì rơm rớm nước mắt nhưng vẫn quật cường hỏi, “Tại
sao? Ta có chỗ nào không tốt chứ?”

“Không phải, cô rất tốt, thông minh, xinh đẹp, kiên cường”,
Lưu Mạch nhìn lảng đi. Khi kết cục đã sớm được định đoạt thì không bằng một đao
chia đôi đường đi cho thống khoái. “Chỉ đơn giản là ta không thích, ta cũng
không có cách nào để thích cô.”

“Tại sao lại có thể như vậy?” Thiếu nữ vẫn không chịu tin,
“Ta biết vì huyết thống của ta, ngươi nhất định không thể rước ta về làm chánh
thê.” Cô khẽ cắn răng, biết rằng cho dù ở Đại Hán hay ở Thân Độc cũng chẳng có
một người đàn ông nào có thể lấy mình làm chánh thê, chỉ đành dốc trọn vốn liếng,
“Ta nguyện ý làm hầu thiếp, nếu như…”, cô giống như chết đuối vớ được cọng rơm,
“nếu như cha mẹ của ngươi không đồng ý thì ta sẽ tự mình đi thuyết phục.”

Lưu Mạch cơ hồ không dám nhìn cô, “Không có tác dụng gì đâu,
vấn đề không phải cô đồng ý chịu thiệt thòi là có thể. Mẫu thân của ta hy vọng
ta thành thân với một người con gái mình thật lòng yêu, sống với nhau đến đầu bạc
răng long. Ta kính yêu mẫu thân của mình nên sẽ không làm trái ý người.”

“Cho nên, thê tử của ta sẽ chỉ là người con gái ta thích, ta
lại không thích cô. Nếu ta thích cô, tranh đấu vì cô thì ít nhất còn có một lý
do để chống đỡ. Ta cũng không thể thuyết phục được ngay chính bản thân mình.”

Diễn Na kinh ngạc, mắt ánh lên vẻ không thể nào tin nổi. “Mẫu
thân của ngươi là người con gái như vậy sao?” Cô khó nhọc cất tiếng hỏi, “Nghĩ
được như vậy thì bà ấy nhất định là người rất hạnh phúc. Phu quân nhất định rất
yêu bà.”

Lưu Mạch hơi chần chừ, mẫu thân hạnh phúc sao? Cậu thật sự
không dám khẳng định. Những năm gần đây, cậu đã quen với sự có mặt của cả phụ
hoàng lẫn mẫu thân trong cuộc sống, cũng dần quên đi những khúc mắc đã từng có.
Đối với mẫu thân thì người cũng không thể nào tay trong tay với một nam nhân
khác nữa. Nhưng khi phụ hoàng nắm tay người thì người có thật lòng tình nguyện
hay không, có cảm thấy hạnh phúc hay không? Lưu Triệt là một người rất si tình
mà cũng vô cùng bạc tình, đã có mẫu thân suốt bao năm qua mà vẫn còn tình cảm
sâu sắc ư? Hơn nữa tình cảm ấy có thể được định nghĩa là yêu sao? Cậu không thể
trả lời câu hỏi đó nên không thể làm gì khác hơn là mỉm cười, trịnh trọng nói,
“Mẫu thân của ta là người phụ nữ tốt nhất thiên hạ. Nếu cô gặp thì sẽ tự biết.”

Đường đi dẫu dài đến bao nhiêu cũng có điểm kết thúc. Khi
thành Trường An dần dần hiện ra trong tầm mắt thì đã là giữa năm, tháng Năm năm
Nguyên Đỉnh thứ ba rồi. Chuyến viễn hành này từ đầu đến cuối kéo dài tổng cộng
một năm hai tháng.

Đường Hạ cưỡi con ngựa cao lớn từ xa nhìn lại, thấy có một
đoàn người đang đứng ngoài trường đình ngoại thành Trường An, tựa hồ đang đợi bọn
họ trở về. Gần đến nơi, hắn liền biến sắc mặt, nhận ra Điển khách Ngũ Bị có phẩm
cấp cửu khanh còn đứng ở cuối cùng, còn trong số mấy người đứng hàng đầu thì hắn
chỉ nhận biết được sủng thần của thiên tử, Đại tư nông Tang Hoằng Dương, vị triều
thần hết sức ủng hộ việc đi sứ và thông thương lần này.

“Ca ca!” Một thiếu nữ xinh đẹp kiều diễm thoáng chừng mười
ba mười bốn tuổi tay nâng xiêm áo chạy tới. Cô bé mặc y phục hoa lệ, ngay cả y
phục tơ lụa dâng cho quốc vương Thân Độc cũng không đẹp bằng.

Nhưng dường như là cô bé sợ ngựa, chạy đến cách bọn họ chừng
ba bốn trượng liền dừng lại, cặp mắt vẫn không che giấu được nét vui mừng.

“Công chúa điện hạ”, hai cung nhân đang vội vàng chạy theo
phía sau. Đường Hạ nghe thấy cách xưng hô như thế liền lập tức chấn động.

“Tảo Tảo”, Lưu Mạch cũng mừng rỡ, nhảy xuống ngựa rồi ôm chầm
lấy Lưu Sơ. Cậu không nhìn thấy ở phía sau, mặt mày Diễn Na đột nhiên tái nhợt.

“Tham kiến Hoàng tử trưởng điện hạ!” Hai cung nhân chạy đến
sau cung kính hành lễ.

“Đứng lên đi!” Lưu Mạch phất tay, chỉ nhìn về phía trường
đình, nơi mẫu thân đang chậm rãi bước tới.

Tiết Thực tung mình xuống ngựa, quỳ một chân xuống, lớn tiếng,
“Thần Tiết Thực, tham kiến Trần nương nương, tham kiến Hoàng tử trưởng điện hạ,
tham kiến Công chúa Duyệt Trữ.”

Đám kỵ binh mặc dù không biết thế nào nhưng quân lệnh nghiêm
minh, rầm rập nhảy xuống ngựa đồng thanh bái chào, thanh thế rung trời. Mọi người
trong thương đội cũng kinh hãi quỳ xuống, miệng lí nhí bái chào. Trần A Kiều khẽ
mỉm cười, thản nhiên nói, “Tất cả đứng lên đi!”

“Mẫu thân”, Lưu Mạch bật thốt, rốt cuộc cũng cảm giác rằng
mình đã trở về nhà.

“Mạch Nhi”, A Kiều kéo con trai lại, nhìn ngắm cẩn thận.
Nàng tiễn con đi đã được hơn một năm, trong lòng nhớ nhung khôn xiết. Đôi khi
nàng kinh ngạc nhìn gương mặt của Lưu Triệt nằm bên gối, bần thần ngơ ngác. Hai
cha con bọn họ có những nét giống nhau y hệt.

“Mạch Nhi, da con cháy nắng, cũng cao lớn hơn.” Đến bây giờ,
lòng nàng mới chùng xuống.

Lưu Mạch cười để lộ ra hàm răng trắng bóng, “Mẫu thân thì vẫn
trẻ trung xinh đẹp như xưa.”

“Ồ!” Diễn Na hơi bước về phía trước, mỉm cười nghiêng đầu ngắm
nhìn, “Trần phu nhân trẻ trung xinh đẹp, nếu không phải nghe A Trinh gọi thì chắc
Diễn Na sẽ coi phu nhân là tỷ tỷ chứ không phải là mẫu thân của A Trinh đấy.”

Tất cả các cung nhân ở chung quanh cùng biến sắc mặt, A Kiều
khá bất ngờ liếc mắt nhìn Diễn Na, mỉm cười, “Cứ gọi ta là phu nhân đi. Vị cô
nương này là…?”

“Mẫu thân”, vành tai Lưu Mạch lại thoáng đỏ, “Vị cô nương
này tên là Diễn Na, phụ thân là người Thân Độc, mẫu thân là người Hán. Cô ấy muốn
trở về Đại Hán thăm quê ngoại.”

Diễn Na nhói lên, cô không hiểu cách xưng hô tôn quý trong
hoàng gia nhà Hán nhưng khí thế mà mọi người vừa rồi bái chào khiến cô ngầm hiểu
được rằng thân phận của Lưu Mạch đích xác là vô cùng tôn quý. Vốn đã cách biệt
thật xa, cho tới bây giờ lại càng xa không thể với tới. Nhưng cô vẫn không cam
lòng, không thể làm gì khác hơn là ra vẻ không biết để được gặp mẫu thân Lưu Mạch
một lần. Lưu Mạch rất nghe lời mẫu thân, nếu được mẫu thân của cậu yêu thích
thì có lẽ còn có một tia hy vọng.

“Sao vậy? Ta nói sai sao?”, cô lúng túng hỏi.

“Diễn Na cô nương”, Lưu Mạch xoay người lại, nghiêm túc nói,
“Khi đi sứ, vì không thể tiết lộ thân phận nên ta dùng tên giả, lấy họ của mẫu
thân. Trên thực tế, họ của ta là họ Lưu.”

Lưu là họ của hoàng tộc Đại Hán, tên húy của Hoàng tử trưởng
Đại Hán này chỉ có một chữ Mạch. Diễn Na gật đầu như hiểu như không, thi lễ với
A Kiều, “Là Diễn Na lỗ mãng rồi, Lưu phu nhân.”

“Không có gì”, A Kiều cười bình thản, “Đại Hán xa cách Thân
Độc cả vạn dặm, cô nương đã trèo non lội suối để hoàn thành ý chí của mẫu thân,
dũng khí thật đáng khen. Đến Trường An rồi đã có dự định gì chưa?”

Diễn Na buồn bã liếc mắt nhìn Lưu Mạch. Về đến Trường An thì
sứ đoàn và thương đội sẽ giải tán. Cô là một người con gái không người thân
không quen đất thì có thể đi đâu được chứ?

A Kiều trông thấy thế liền thầm hiểu, lên tiếng gọi, “Phụng
Gia!”

“Tỷ tỷ”, Thân Hổ tách đám người bước ra.

“Nếu Diễn Na cô nương không có chỗ ở thì đệ hãy dẫn cô ấy về,
nói với nghĩa mẫu rằng ta ủy thác cho bà chiếu cố giúp”, nàng chần chừ một chút
rồi nói thêm, “Nghĩa mẫu dạo này cũng đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt. Nếu có
thể thì Phụng Gia ở nhà chăm sóc cho bà mấy năm đi.”

Thân Hổ cũng thấy đắng lòng, gật đầu nói, “Đệ biết rồi.”

Trần A Kiều gật đầu tỏ ý chào Quách Giải, nhận lại Lưu Mạch,
dẫn Lưu Sơ bước lên long xa rồi rời đi. Mọi người lúc này mới dám ngẩng đầu lên
xôn xao bàn luận.

“Ngươi mới vừa đứng kia thật sự là Trần nương nương sao?”

“Chắc là thế. Ta không dám ngẩng đầu lên, nhưng mọi người
tôn kính như thế đối với người thì chắc hẳn là đúng rồi.”

“Thế nhưng tại sao vị nương nương mà bệ hạ sủng ái nhất lại
đến trường đình cơ chứ?”

“Người tới là để đón con trai.”

“Con trai nương nương chính là Hoàng tử trưởng điện hạ nghe
nói là người có hy vọng lớn nhất được thừa kế ngôi vị thái tử vào năm trước.”

“Việc này”, Đường Hạ lưỡng lự một lúc lâu rồi nói, “quá
hoang đường, làm gì có khả năng?”

“Ngũ đại nhân, đường đường là Hoàng tử trưởng điện hạ sắp thừa
kế ngôi vị thì sao lại có thể gia nhập vào sứ đoàn của ta đi sứ Thân Độc, lại
đi cả năm ròng.”

Ngũ Bị cười khẽ, “Tác phong làm việc của Trần nương nương
luôn cao thâm khó lường.”

Đường Hạ tái mặt, nhớ lại mấy lần bất kính với Hoàng tử trưởng
trong hành trình, cảm thấy cuộc đời này dù còn khá dài nhưng với hắn thì đã kết
thúc.

“Không nói chuyện này nữa”, Ngũ Bị thản nhiên, “Nhiệm vụ của
chúng ta là tiếp đãi sứ giả của Thân Độc.”

Sứ giả của Thân Độc vừa nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng vừa
rồi, liền hỏi, “Vị phu nhân vừa rồi thật sự là người phi được Hoàng đế bệ hạ của
quý quốc sủng ái nhất đó sao?” Những chuyện quái lạ quả nhiên không có giới hạn.

“Quả nhiên rất xinh đẹp. Con gái Thân Độc chúng ta cũng rất
xinh đẹp, thế nhưng nàng ta thật sự là mỹ lệ.”

“Chúng ta bội phục hoàng tử điện hạ của các ngươi đã dám ẩn
danh đi sứ đến Thân Độc chúng ta. Đại Hán có hoàng tử điện hạ như vậy thì ngày
sau nhất định sẽ càng thêm phồn thịnh.”

“Dĩ nhiên”, Ngũ Bị không đổi sắc mặt đáp, “Hoàng đế bệ hạ của
chúng ta là vị quân chủ anh minh đệ nhất.”

“Các vị sứ thần, xin mời đi theo ta tới dịch quán.”

“Quách sư huynh!” Thân Hổ ôm kiếm, khẽ mỉm cười, “Đã tới Trường
An rồi thì hãy về nhà đệ chơi vài ngày đi.”

Quách Giải cũng không từ chối, “Nếu không phiền thì đương
nhiên rồi.”

“Diễn Na cô nương”, Thân Hổ xoay người lại, thản nhiên nói,
“đi theo ta nào.”

Diễn Na thấy vậy thì nảy sinh ác ý, muốn trút hết ngạo khí
lên đầu Thân Hổ rồi bỏ đi không thèm nhìn lại. Thế nhưng dù sao Thân Hổ cũng là
người mà Lưu Mạch phải gọi là tiểu cữu cữu, ở lại mới không cắt đứt mối liên hệ
cuối cùng với Lưu Mạch.

“A Trinh, A Trinh”, cô không biết tên thật của Lưu Mạch, chỉ
lẩm bẩm gọi cái tên quen thuộc, cay đắng nghĩ thầm, “ngươi đã trở về, có còn nhớ
đến một thiếu nữ đã từng yêu mến ngươi tên là Diễn Na nữa không.”

Cô không biết rằng Lưu Mạch lúc này đúng thật đang thầm nhớ
đến cô, khẽ thở dài. Một nam nhân luôn luôn không thể dễ quên người con gái
mình yêu thích nhất trong cuộc đời, huống chi người con gái đó thích cậu không
vì thân phận, địa vị mà chỉ đơn thuần vì con người của cậu. Tự đáy lòng, e rằng
cậu cũng thích cô, nhưng trở lại Trường An thì cô là một thiếu nữ bình dân, còn
cậu là Hoàng tử trưởng, chẳng còn một chút liên quan.

Chuyện tình yêu đầu tiên trong đời cuối cùng chỉ là một tiếng
thở dài, một bước thoáng qua. Năm nay, Hoàng tử trưởng Lưu Mạch và muội muội
song sinh Lưu Sơ cùng tròn mười bốn, bước sang tuổi trưởng thành.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.