– Không sai, tám năm trước ngươi đã từng cứu ta và Ngọc Sanh, nhưng cứu
và không cứu thì có khác gì nhau đâu? Nếu lúc ấy chúng ta đều bị đám ác
nhân đó bắt đi, cùng lắm thì sau này cũng rơi vào tay bọn nam nhân bẩn
thỉu hèn mọn thôi, so với bây giờ thì đâu có gì khác biệt? Nếu lúc ấy
được chết đi thì còn được sạch sẽ hơn. Có lẽ ngươi không cứu bọn ta mà
lại tốt hơn đấy!
* * * * *
Tám năm trước từng có một vụ án chấn động thiên hạ. Có một đám người lừa đảo chuyên liên kết với hải tặc đi lừa gạt những nữ nhân có danh tiếng. Trước sau họ đã lừa được mười mấy thiếu nữ đưa đi xuất ngoại. Lúc ấy
Ngu Uyển Lan và Thư Ngọc Sanh là hai mỹ nữ nổi danh ở Sơn Dương huyện,
còn dưỡng phụ của họ vì tham tiền nên đã bị lừa. Ngô Qua lúc bấy giờ một người một đao, tả xung hữu đột với vô số vết thương trên thân mới hạ
được chín tên hải tặc và cứu được hai người bọn họ cùng những thiếu nữ
khác. Sau khi giao lại những thiếu nữ kia cho quan phủ, chàng đã đích
thân bôn ba mấy trăm dặm để đưa nhị vị mỹ nữ nọ về đến tận huyện Sơn
Dương. Khi bọn họ vừa đến huyện thành thì có hàng trăm người vây đến
xem, chàng cũng nhân đó mà trở nên rất nổi tiếng. Dưỡng phụ của Uyển
Lan, Ngọc Sanh vì muốn đền ơn cứu mạng, lại thêm có tri huyện đại nhân
làm mai mối, nên đã hứa gả một trong hai nàng Ngu Uyển Lan và Thư Ngọc
Sanh cho Ngô Qua. Rốt cuộc chàng đã chọn Thư Ngọc Sanh vì nàng không
xinh đẹp bằng Ngu Uyển Lan. Năm đó, vì chàng còn trẻ nên không hiểu được lòng nữ nhân. Sau khi họ đính hôn, sính lễ đã giao đủ, nhưng hai năm
sau đó, vào cái đêm trước ngày kết hôn thì Thư Ngọc Sanh đã bỏ đến Nam
Kinh làm ca kỹ cùng với Ngu Uyển Lan.
Năm năm trước, chàng đã từng đến Nam Kinh tìm nàng, và đã gặp được Ngu
Uyển Lan. Lúc đó hai người bọn họ rất có danh giá, nếu không có năm,
mười lượng bạc thì tuyệt đối không thể gặp được họ. Nhưng khi ấy chàng
chỉ là một tiểu bộ khoái nghèo, giống như bây giờ vậy. Thư Ngọc Sanh đã
mời chàng uống búp trà được làm ở Nhật Bổn, trị giá tới bốn lượng bạc
một cân. Lần đó, hai nàng cũng dựa lan can mà khảy đàn và hát xướng, y
phục của họ thì tung bay phất phơ trông như tiên nữ giáng phàm; còn
chàng thì chỉ ngồi ở xa xa lắng nghe nhưng lại không hiểu một câu một
chữ nào, chỉ đành lặng lẽ uống hết một hơi bảy tách trà lớn rồi âm thầm
bỏ đi.
* * * * *
Sắc trời dần tối, trên dòng sông Tần Hoài, bên ngoài hà phòng bắt đầu
náo nhiệt tưng bừng hẳn lên. Ánh trăng như chiếc lược ngọc lẳng lặng
treo trên bầu trời, vọng chiếu xuống chúng sinh tại hạ giới. Nước mắt
của Ngu Uyển Lan cũng từ từ ngừng rơi, nàng nói :
– Ta biết tại sao năm đó ngươi không chọn ta mà lại chọn Ngọc Sanh.
Chúng ta đã từng đồng sanh cộng tử, nên ta cũng hiểu rõ con người ngươi. Lúc bấy giờ ta cũng đoán được rằng ngươi sẽ chọn Ngọc Sanh.
Vừa nói, nàng vừa lộ ra vẻ đăm chiêu, nghĩ ngợi xa xôi, thần tình giống như là đang trở lại khoảng thời gian của năm xưa vậy.
– Khi đó ngươi bị các vết thương phát tán, khiến cho thần trí mơ hồ. Ta
và Ngọc Sanh dùng nước lạnh để tẩy rửa thân thể cho ngươi, lúc đó nghe
được ngươi liên tục gọi tên một nữ nhân. Ta và Ngọc Sanh đều biết được,
trong lòng ngươi vốn không có chúng ta, sở dĩ ngươi cứu chúng ta cũng
chỉ vì chức trách của mình, và trong lòng ngươi đã sớm có ý trung nhân.
Ngươi đáp ứng huyện lệnh, bằng lòng chịu cưới một trong hai chúng ta là
bởi vì ngươi biết rõ ngươi và người kia sẽ không có kết quả, và bản thân ngươi cũng cần phải lấy vợ. Còn Ngọc Sanh thì không giống ta. Nàng rất
nhu thuận và cũng không hề nuôi hy vọng phi thực tế; còn ta thì lúc nào
cũng hùng hùng hổ hổ, chỉ nhìn thấy mặt xấu của sự việc. Do đó, nếu là
người khác thì họ cũng sẽ chọn Ngọc Sanh mà không chọn ta, điều đó cũng
không có gì lạ. Tuy nhiên, ta vẫn rất hận ngươi. Ngươi là một tên gia
hỏa dối trá, tự cho là mình đúng, tự cho mình là cao thượng vĩ đại, và
đồng thời cũng là một tên hỗn đản kiêu ngạo. Ngươi đã không sống vì mình thì cũng nên vì người khác chứ. Ngươi xem như là đã hủy hoại cuộc đời
của Ngọc Sanh rồi. Năm xưa chúng ta đều còn trong sạch, nàng vẫn nghĩ
rằng sẽ có thể chung sống với ngươi đến bạc đầu nên vẫn thường nói với
ta rằng, nàng chỉ muốn đối xử tốt với ngươi để cho ngươi quên người kia
đi, nhưng sau đó thì nàng lại bảo là nàng không bao giờ biết được ngươi
suy nghĩ cái gì, bởi lẽ lòng của ngươi căn bản là không hề có nàng. Phải biết rằng, nàng không phải là một món đồ, mà nàng chính là một con
người. Không sai, ngươi đã từng cứu ta, nhưng bất quá cũng chỉ là cứu
được ta từ hang hùm này rồi đưa sang một hang sói khác mà thôi. Ta đã bị dưỡng phụ bán tới đây. Lúc đó ta tuy chỉ mới mười sáu tuổi nhưng đã nổi tiếng khắp thành Nam Kinh này. Ta đã có được phong quang một thời,
nhưng như vậy thì thế nào? Những kẻ quyền cao chức trọng tại đây còn
nhiều hơn cả cá thối, bọn họ ngày nào mà chẳng muốn tiếp xúc với ta?
Cũng bởi vì thấy được phong quang của ta như thế nên Ngọc Sanh mới đến
đây tìm ta, nhưng kỳ thật, sau này nàng vẫn rất ân hận vì hành động đó,
và cũng bởi vì vậy nên sau đó nàng mới ưng thuận đi theo Hạng Bùi. Ta
biết được, việc vị hôn thê của mình bỏ đi đã làm cho ngươi mất mặt nhiều lắm. Nhưng sau này Ngọc Sanh đã từng nói với ta, tuy nàng hối hận vì đã làm ca kỹ, nhưng việc rời bỏ ngươi thì nàng không ân hận chút nào.
Ngô Qua tuy vẫn ngồi nghe nhưng trái tim cứng rắn của chàng đã sớm tan
nát từ lâu. Vết thương cũ lại một lần nữa bị xé toạc, nhưng bao lâu nay
chàng vẫn như vậy, càng thống khổ thì càng phải nhẫn nhịn. Do đó, nghe
thì vẫn nghe, tiếp thu thì vẫn tiếp thu, nhưng khuôn mặt của chàng thì
vẫn thản nhiên như không, dù rằng lúc này ở trong lòng chàng cũng có
sóng to gió lớn đang vùi dập những chuyện đau lòng cũ tan ra thành trăm
ngàn mảnh vụn.
Ngu Uyển Lan nói đúng, trong lòng chàng đích xác là đã từng có một bóng
hình. Năm đó, vì chàng muốn từ mộng ảo trở lại hiện thực nên mới chọn
một thiếu nữ tài sắc vẹn toàn như Thư Ngọc Sanh để cưới làm vợ. Chàng
chỉ muốn có một nương tử thành tâm yêu mình để sống hết chuỗi đời còn
lại, nhưng chàng biết được mình chỉ là một kẻ bần hàn, đừng nói là một
căn nhà nho nhỏ cho đôi phu thê, ngay cả sính lễ rước dâu thì chàng cũng không tài nào sắm nổi. Một sự việc như thế đối với chàng mà nói, nó quả thật là xa xỉ. Song, có lẽ chàng đã sai rồi. Bản thân mình tất nhiên là không thể tiếp tục sống trong mộng nữa, mà Thư Ngọc Sanh cũng không thể theo chàng để làm một đôi phu thê nghèo hèn. Căn phòng tồi tàn u ám ở
huyện Sơn Dương kia thật không thể dùng làm chốn dung thân cho một nữ
nhân xinh đẹp lương thiện, khéo vẽ lan trúc mặc mai lại còn giỏi hát
xướng Dực khang Ngô ca như Ngọc Sanh được. [1]
Năm ấy, chàng từng là người có nhiều diễm phúc nhất huyện Sơn Dương, mà
hôn sự của chàng cũng là một việc khiến cho người người đều ngưỡng nộ.
Cả bọn Hạng Bùi, Trác Yến Khách cũng từng đố kỵ với chàng rất nhiều, và
chàng cũng vì chuyện đó mà cảm thấy tự đắc không ít. Tuy nhiên, dù là
anh hùng hay mỹ nhân, sau khi thời khắc huy hoàng qua đi thì cũng phải
sống với những chuỗi ngày khó khăn. Đến cuối cùng thì chàng vẫn lẻ loi
độc hành, vết thương đó từ từ lắng xuống. Ngay cả bằng hữu cũng mất
luôn.
Ngô Qua hơi trầm mặc một lát rồi nói :
– Nếu ta chết, ngươi hãy thay ta mang tro cốt của Ngọc Sanh đem trả lại cho Hạng Bùi nhé. Hắn so với ta cũng vẫn có tư cách hơn.
Chí ít thì Hạng Bùi cũng đã cho nàng được ba năm vui vẻ. Đây là một điều mà Ngô Qua biết rằng mình sẽ không thể nào mang đến cho nàng được.
Nhìn thân ảnh của Ngô Qua xa dần, Ngu Uyển Lan đột nhiên phát hiện cái
dáng thẳng tắp của chàng dường như đã có chút còng hơn trước. Nàng biết
được, tuy đã qua nhiều năm, nhưng vào thời khắc này, trái tim của chàng
lại một lần nữa bị tan nát.
Nàng bỗng chạy tới trước, ôm chặt lấy chàng từ phía sau, rồi khóc nói :
– Ngươi đừng đi, ta cũng chưa muốn chết.
Ngô Qua cảm nhận được tấm thân ấm áp đang dán chặt sau lưng mình, và
những giọt lệ nóng thấm qua lớp áo, xuyên vào tận da thịt và xương cốt,
chẳng mấy chốc mà cũng thấm vào đến tận tâm can chàng.
———-
[1] Dực Khang – tức Dực Dương Khang – Điệu hát Dực Dương (điệu hát bắt
nguồn từ huyện Dực Dương tỉnh Giang Tây, lưu hành rộng rãi. Một người
hát, nhiều người đệm theo bằng bộ gõ).
Ngô ca – tức dân ca thời Ngô, khởi nguồn từ đông nam tỉnh Giang Tô.