Ba người sau khi đã cải trang thành ba nhà sư, bèn sử dụng thuật phi
hành tức tốc tới Ngũ Đài sơn cách nơi đỗ thuyền hơn nửa ngày đường.
Khi gần tới Đại Lâm tự xây ở lưng chừng quả núi lớn thì gặp rất đông thiện nam tín nữ các nơi kéo về hành hương đông nghịt.
Nhất Tiếu lấy làm lạ, liền nói với Nhị Tiếu (tức Lý Thanh Hoa) rằng :
– Ngôi chùa lớn của sư phụ tôi xưa nay là một nơi cô tịch! Có khi cả năm không có một khách lạ tới thăm viếng. Chỉ những tăng nhân đã thí phát
mới được sư phụ tôi thu nạp, cho phép vào thiền viện để tham khảo kinh
sách và tĩnh tu. Sao bây giờ thiên hạ tới lễ bái tại nơi chùa cổ tấp nập dường này?
Nhà sư Nhị Tiếu liền hỏi thăm một cụ già trên đường đi lễ Phật để biết nguyên do! Ông cụ nói rằng :
– Các thầy từ xa mới đến nên không biết Đại Lâm tự là chùa cũ ở trên
núi. Dưới chân núi, Tứ đại hộ pháp mới cho xây một ngôi chùa mới to lắm, rộng rãi, đẹp đẽ lắm. Đại Lâm tự bây giờ khác xưa nhiều. Chùa mới còn
đẹp hơn cả hoàng thành, tượng Phật cao lớn nhiều trượng, chỗ nào cũng
sơn son thiếp vàng lộng lẫy!…
– Ai xây?
– Chúng tôi cũng không được biết những thợ ở đâu đã giúp vào việc xây cất vĩ đại này?
– Chúng tôi thấy cụ già nua tuổi tác mà cụ chẳng quản đường xá xa xôi,
trèo núi vượt ghềnh. Lòng mộ đạo của cụ sùng kính, chân thành như vậy,
thế nào Phật cũng độ cho người!
– Mô Phật!…
Nói rồi, ông cụ kéo tay ba nhà sư trẻ tuổi ra chỗ vắng. Ông cụ nhìn trước, nhìn sau không thấy ai, mới nói nhỏ rằng :
– Thấy diện mạo các thầy xa lạ mà đạo đức, uy nghi, lão đây liều mạng
xin nói thực. Lòng mộ đạo thì chín mười đời nhà lão vẫn cúng Phật. Nhưng lão phải đi lễ chùa vì có sự bắt buộc. Đi lễ chùa mới, tuy được ngắm
cảnh đẹp nhưng phải đóng tiền lễ nhiều, mua lấy linh phù về dán trước
cửa nhà để ma quỷ khỏi quấy nhiễu!…
– Thanh thiên bạch nhật như thế này, sao cụ lại nói đến ma quỷ?
– Lão ở xóm Bội La thôn, trong có hai tháng mà xảy ra ba vụ mất tích.
Đêm nọ ông già họ Lục nhà ở đầu xóm đương đêm thức giấc nghe thấy rõ hai tên hắc quỷ nói chuyện với nhau: “Ta vào nhà họ Lục bắt con nhỏ mặt mũi khá đẹp mang đi chứ?”. Tên quỷ đen nọ chỉ tấm bùa dán trước cửa nói
rằng: “Mày không trông thấy đạo linh phù kia sao? Đấy là bùa Phật tại
Ngũ Hành Sơn nếu ta không kiêng nể mà làm tàng, ắt bị trị tội”.
– Thiệt vậy sao?
– Ông già họ Lục xưa nay là người không nói dối bao giờ! Nhà ông có thờ
Phật. Ông ta chăm lo cùng mọi người đi lễ Phật khắp mọi chùa chiền.
– Thế rồi sao nữa?
– Nhà bên cạnh ông già họ Lục đêm đó bị quỷ đen lấy mất hết tiền. Người
hàng xóm nghe ông già họ Lục kể chuyện như vậy sợ quá vội đến Ngũ Đài
sơn dâng tiền cúng Phật để thỉnh lấy bùa linh đem về dán trước cửa. Ba
hôm sau, hắc quỷ đem tiền về trả tận đầu giường nguyên số! Thế là cả xóm chúng tôi ai nấy đều kéo nhau đến Ngũ Đài sơn xin bùa Phật về để trừ ma quỷ.
– Như vậy trong xóm có được mạnh không?
– Hoàn toàn yên ổn không xảy ra việc gì cả!… Còn mấy xóm khác không
tin theo, không những có người bị mất tích, có người mở miệng nói càn
còn bị quỷ đen đêm về cắt lưỡi, chặt đầu ngay trên giường!
– Thế lão trượng hôm nay đến Đại Lâm tự để làm gì?
– Để dâng tiền cúng Phật, xin bùa mới vì lá bùa cũ vô ý để nước mưa làm rách mất rồi!
Nhất Tiếu hòa thượng nghe ông cụ già kể chuyện đến đây, cơn nóng giận nổi lên bừng bừng hét lớn lên rằng :
– Sao lại có chuyện quái gở như vậy! Sư phụ ta viên tịch chưa được bao
lâu, Ngũ Đài sơn đã biến thành tổ giặc cướp! Ta phải giết hết bọn chúng
để rửa sạch tiếng xấu cho thiền viện danh tiếng của sư phụ ta!
Ông cụ già bịt hai lỗ tai kêu trời và nói rằng :
– Bạch thầy chớ la lối lớn tiếng như vậy mà tai vạ chết oan cả chúng
tôi! Đến đây cũng như đã vào hổ huyệt! Phải im hơi lặng tiếng! Đã nói ra thì chỉ được khen, cấm được chê! Bọn quỷ đen có mặt khắp nơi cho là
thiếu lòng thành, đêm về hành tội…
Rồi thì cụ già luôn miệng mô phật, ù té chạy lẫn vào đám đông người đi lễ. Nhị Tiếu nắm lấy tay Nhất Tiếu hòa thượng, nói nhỏ :
– Nhất đệ quên lời mẹ dặn những bệnh “ngạo, tính, cấp”?
Nhất Tiếu trả lời rằng :
– Nhớ rồi! Nhớ rồi! Cảm ơn đại huynh có lòng nhắc nhở.
Nhị Tiếu ghé tai nói nhỏ :
– Sao lại “đại huynh” gọi là sư đệ chứ! Cẩn thận một chút!… Bộ ba theo đám đông đi thẳng vào chùa dưới.
Tiếng chuông, tiếng mõ vang động. Khói trầm hương mù mịt. Cửa tam quan
xây cao ngất. Thấp thoáng sau cành lá, xen kẽ với vách đá, đâu đâu cũng
thấy tường vách mới xây cất, mái ngói đỏ, lan can gỗ sơn son, cửa thiếp
vàng choáng lộng lẫy, nguy nga không có dấu tích gì là một nơi thiền
viện hoang vắng, thanh tĩnh cũ nát như xưa!
Chỗ nào cũng có bàn tay người thợ khéo tô điểm. Càng tới gần càng thấy
hoa la xum xuê, bông trái đủ màu sắc, nhiều cây cảnh vun tới rất đẹp
mắt.
Đám thiện nam tín nữ tỏ ra rất cung kính, e sợ, không dám chen lấn, đi đứng thận trọng, luôn miệng cầu khấn hai chữ “Nam mô”.
Đặc biệt có nhiều nhà sư đi đi lại lại đó đây, người nào trông cũng vạm
vỡ khỏe mạnh, hai mắt sáng quắc, nhìn cách hành bộ lanh lẹ tỏ ra người
nào cũng được luyện tập võ công đến mức độ tài giỏi.
Lẽ tất nhiên, Nhất Tiếu nhìn rõ nhận dạng từng người để nhận được nhà sư nào là người quen cũ tại Ngũ Đài sơn?
Nhưng tất cả đều là những kẻ là mặt. Không những nhà sư mới lạ này không có chút chi đạo hạnh, từ bi, thiện cảm mà họ còn phóng ra những tia mắt nẩy lửa vừa dò xét vừa nghi ngờ có tính cách khiêu khích đối với ba
chàng thanh niên cải trang theo làn sóng người lọt qua cửa tam quan.
Ba người dần dần đi sâu vào đại điện. Từng người đốt đèn dâng đèn mang
kim ngân, bảo vật cúng Phật, đều tới biên tên trước khi cúng, nhưng
người nhiều lần tới biên tên, cúng dường những số tiền lớn để được mời
lên thăm chùa thượng để lãnh linh phù.
Như vậy tức là phải khó khăn lắm mới được bùa Phật đem về nhà để yếm ma
trừ quỷ! Ba chàng thiếu hiệp tới trước kim thân Tam Thế và Như Lai thấy
trên bệ lớn, kim ngân, bảo vật chất một đống lớn phát ra màu sắc sáng
chói, từ chiếc nhẫn đeo tay nhỏ xíu đến trâm thoa, vàng bạc thoi lẫn lộn với vòng ngọc, đá quý, hổ phách, xà cừ ngọc trai. Tất cả đều của dân
lành…
Xem vậy Ngũ Đài sơn đã thu nhiều tiền của thập phương. Việc xây cất tu
bổ điện đài để còn tiếp tục làm nhiều hơn nữa. Ít ai nhận biết cái thủ
đoạn rừng xanh êm ả phía dưới bóng từ bị tôn kính của Phật tổ, thực tinh vi, khéo léo tuyệt vời!
Nhất Tiếu phẫn nộ hết sức! Sư phụ chàng xưa nay tế độ chúng sinh có bao
giờ chịu nhận lễ vật của ai đâu! Pháp sư dốc cả một đời hỉ xả khổ hạnh
tự tay xây dựng Ngũ Đài sơn! Bây giờ bị bốn tên Hộ pháp lợi dụng danh
hiệu để thâu đoạt tài vật của dân làm của mình, làm ô danh cả thiền
viện. Nhất Tiếu hòa thượng nhịn sao nổi?
Máu nóng bốc lên bừng bừng, Nhất Tiếu nóng lòng muốn ra tay động thủ,
đốt lửa hỏa thiêu tất cả những gì mà nhóm người Tứ Đại tạo ra.
Trong lúc Tam Tiếu ngó nghiêng như vậy, cặp nhỡn quang của Nhất Tiếu
chợt dừng nhắm một thiếu nữ kiều diễm bận áo thiên thanh, đang chăm chú
theo dõi cử động ba chàng.
Cô gái này có dáng điệu rất lanh lẹ, đuôi mày phượng xếch lên, sáng
ngời, chiếc áo choàng màu xanh thêu chỉ rất đẹp, để chuôi dát vàng một
thanh bảo đao đeo sau lưng chứng tỏ vị cô nương ấy là một nữ hiệp biết
võ nghệ.
Nhị Tiếu (tức Lý Thanh Hoa) để ý tới nàng từ lâu, nhưng kín đáo quan
sát. Anh thầy chùa tóc ngắn cải dạng này khéo giữ một bộ mặt ngốc có vẻ
rụt rè hơn hết!
Chàng dùng Nhĩ Ngữ Truyền Âm bảo Tam Tiếu rằng :
– Con nhỏ đó bị tụi sư Ngũ Đài sơn đương chăm chú theo dõi từng cử chỉ
ráo riết hơn là đối với bọn ta! Tốt hơn hết, hiền đệ bỏ qua con nhỏ đó
đi…
Khi ba người đi vòng ra tới sân chùa thì trong đại điện Đại Lâm tự bắt
đầu niêm yết danh tánh những thí chủ được phép lên cảnh chùa thượng,
được vô bái yết Lữ Huệ thiền sư để lãnh linh phù bảo hộ toàn gia!
Kẻ có tên trên bảng được trao cho một thẻ bài có giấy hồng biên sẵn họ
tên dán trên. Lên chùa thượng là một vinh dự đặc biệt được Tứ đại hộ
pháp tiếp dẫn vào Phật điện để gặp thiền sư.
Đám đông xô đẩy, chen lấn nhau xem bảng tên và lấy thẻ bài. Ba chàng
nhân cơ hội không ai để ý đến mình, định mon men leo lên chùa thượng. Đi tới chỗ có một số đông ăn mày ngồi thành hai hàng dọc dưới chân tường
hoa để xin bố thí.
Bỗng nhiên Nhất Tiếu chạy lại gần một lão hành khất gầy còm, quần áo bẩn thỉu ghê gớm, què một giò, hai mắt lòa, quầng sâu hoắm, răng rụng hết,
trông rất thương hại!
Trước hành động đột ngột của Nhất Tiếu, hai chàng Nhị Tiếu và Tam Tiếu
biết có sự lạ xảy ra, đứng ra xa coi chừng cho Nhất Tiếu. Lão hành khất
nghe tiếng Nhất Tiếu hỏi thì cụ ta bật òa lên khóc, níu chặt lấy vạt áo
hòa thượng kể lể :
– Tôi biết thế nào cũng có ngày tiểu sư phụ về nơi đây! Tôi mong tìm gặp biết bao nhiêu đêm ngày rồi! Tiểu sư phụ ơi, Đại sư phụ đã bị chúng sát hại rồi! Tất cả chúng tăng xưa đều bị thủ tiêu… hoặc bị bắt làm việc
nặng nhọc hơn tội đồ nên chẳng một ai sống sót! Chỉ còn một mình tôi là
thủ hộ, bị tàn phế nên chúng tha chết, sống cơ cực làm ăn mày… như thế này!
Giữa lúc đó có ba nhà sư áo vàng xuất hiện sau rặng tường hoa. Nhị Tiếu
vội dùng Nhĩ Ngữ Truyền Âm ám hiệu cho Nhất Tiếu biết là có kẻ định ném
ám khí về phía sau lưng chàng.
Nói thì chậm, nhưng hành động chớp nhoáng như điện. Tên phóng Liễu Diệp phi đao, tên búng đạn sắt và Đoạt Hồn trâm.
Nhất Tiếu đương quay lưng lại phía ba tên này, không day mặt lại, gần
như không hay biết gì hết! Khong một ai trông thấy Nhất Tiếu giơ tay bắt ám khí lúc nào và phóng lại lúc nào!
Nhị Tiếu cũng chẳng thấy ám khí ném trở lại! Vậy mà tên ném Liễu Diệp
phi đao thì bị Đoạt Hồn trâm găm trúng tim, ôm ngực lảo đảo như người
trúng gió ngã gục xuống! Còn tên ném trâm thì ôm mặt, máu tử tròng mắt
đổ ra ròng ròng vì viên đạn sắt đã xuyên lủng óc, ngã ngửa chết ngay!
Tên ném đạn sắt thì lại đưa tay lên ôm cổ kêu ặc ặc vì lưỡi phi đao mỏng lá liễu găm trúng cuống họng máu phun phì phì, làm nó gục xuống chết
tốt!
Tài bắn ám khí và phóng đi của Nhất Tiếu đã đến mức độ siêu phàm nhập
quỷ nên những người chung quanh và bọn địch đều ngơ ngác chẳng hiểu
chuyện gì đã xảy ra?
Giữa lúc đó, đoàn người tay cầm thẻ bài đỏ đã bắt đầu theo bực thang đá để lên chùa trên.
Thiếu nữ mặc áo thiên thanh không có thẻ bài cũng dám bước lên các bậc
đá. Hai nhà sư áo vàng canh gác lối đi hung hãn ngăn thiếu nữ lại :
– Con nữ tỳ kia! Mi không có thẻ bài định lên đại viện làm gì?
Nhà sư lực lưỡng quát to và giơ hai bàn tay to lớn định nắm lấy thiếu nữ kéo lại.
Nhà sư đứng bên vung quyền nhắm Thái dương huyệt thiếu nữ đánh tới, thế mạnh như cọp vồ mồi.
Nhưng chưa chạm tới người thì thiếu nữ đã lánh sang bên ha hả cười lên :
– Ta muốn lên đại viện gặp sư phụ chúng bay!
Vừa dứt lời, thân hình nàng như chim én bay vọt qua đầu các nhà sư như
pháo thăng thiên, cứ thế bay thẳng lên chùa trên như người biết bay, làm bọn ác tăng kinh ngạc há mồm, trố mắt đứng nhìn theo như phỗng đá.
Nhất Tiếu thừa dịp lộn xộn đó đã dúi vào bọc lão thủ hộ một thoi vàng lớn và nói rằng :
– Lão nên nhờ các bạn hành khất đưa về nhà đi khỏi chốn này! Chờ ta diệt xong bọn ác tăng hãy tìm gặp ta sau!
Rồi Nhất Tiếu cùng hai bạn leo lên bậc đá, nối gót bọn người có thẻ bài
lên chùa thượng. Cả ba không còn bi ai cản vì trong lúc hai tên ác tăng
trấn giữ đường lên chùa trên đương há hốc miệng giương to mắt nhìn thiếu nữ lạ mặt khinh thân bay lên núi thì Nhị Tiếu đã dùng chỉ không điểm
cho mỗi tên một ngọn gió lạnh buốt gáy đứng trơ sững như cây trồng.
Ba chàng cùng bọn đi lễ chùa leo núi. Gần tới chùa thượng thì xa xa thấy một nhà sư áo vàng khác, tay cầm một cái vồ, đương ra sức đánh mạnh vào một cái cồng khổng lồ dựng cạnh tam quan, báo động có biến!
Tiếng cồng vang lên như sấm dậy làm người yếu gan có lẽ lăn cù vì những tiếng đinh tai, nhức óc, chịu không nổi!
Chưa dứt một hồi cồng thì thấy ở tay thiếu nữ lóe lên một ánh kim quang
sáng chói làm cái chiêng đồng lẫn cái giá gỗ bị chém đứt vung từng mảnh
rơi xuống chân núi, kêu lên những tiếng soang soảng. Nhà sư đánh cồng sợ hãi vứt cả vồ ôm đầu chạy biến!
Ba thiếu hiệp vẫn lần từng bậc đá bước lên. Đoàn thiện nam tín nữ cũng ríu ríu theo sau, miệng tụng nam mô…
Trong tam quan, chúng ác tăng nghe tiếng cồng báo động nổi lên thảy đã
tay cầm binh khí ào ào kéo ra. Bỗng nhiên chúng đứng tạt sang hai bên
nhường lối cho Tứ đại hộ pháp nghiêm trang tiến ra trước đại môn thiền
viện.
Hộ pháp Đại Cường đầu nhọn, mặt dài thườn thượt như mặt ngựa, tai nhỏ
như tai chuột đôi mắt ti hí đỏ ngầu trông rất dị tướng, khoác áo vàng đi đầu.
Hộ pháp Đại Dũng trông cao lớn vai hùm lưng gấu, đầu trọc bóng, mặt đen
như bôi nhọ nồi, mặc áo đen, toàn thân đen kịt như con ngựa ô, chẳng có
vẻ từ bi đạo hạnh một chút nào. Chính y đã dùng Thái Âm Tích Lôi chưởng
đánh Lý Thanh Hoa và chàng cũng đã được biết thực lực nhà sư này trong
buổi chàng về cứu Mã phu nhân khi bà bị cầm trong Hoài An nội phủ.
Hộ pháp Đại Lực mặt mũi lại càng dữ tợn hơn, mắt ốc nhồi đầu trọc lại để chòm râu quai nón, hai lưỡng quyền cao, màu áo xanh nom như một vị võ
quyền thuật hơn là một bậc chân tu.
Riêng Đại Trí tức nhà sư áo đỏ thì mặt mũi trắng trẻo ra vẻ khôn ngoan hơn cả.
Thoạt tiên tia mắt bốn vị Hộ pháp chạm nhằm thiếu nữ mặc áo thiên thanh thì đều dừng lại.
Đại Trí lanh miệng nói trước :
– Tưởng ai hóa ra cô nương ái nữ của Thần Đao đại hiệp Xích Tu Lân. Có phải là Vị Hải cô nương đó không?
Thiếu nữ khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn thản nhiên. Đại Trí nói tiếp :
– Cô nương tới đây có việc chi muốn chỉ dạy?
– Ngũ Đài sơn có Đại Hoàn kim đao là bảo vật trấn chùa, Lữ Huệ thiền sư
đã tịch rồi thì bảo vật đó rơi vào tay ai? Đó là điều gia phụ tôi muốn
biết nên phái tôi tới đây để thỉnh giáo quí vị Hộ pháp.
– Sư phụ chúng tôi, người đâu đã viên tịch! Chính người vẫn giữ bảo vật
đó. Vả lại việc đó là việc riêng của bản thiền viện không có liên quan
gì đến lệnh nghiêm đường. Hà tất cô nương phải quan tâm thêm mệt sức.
Trong khi thiếu nữ chưa kịp trả lời thì có tiếng nói oang oang vang lên :
– Liên can lắm chứ! Hắc Kim Cương đao với Đại Hoàn kim đao là hai báu
vật trong thiên hạ, ai ai cũng biết! Sinh thời sư phụ ta là Tịnh Hải đại pháp sư vẫn thường thăm hỏi đến Hắc Kim Cương đao bây giờ Thần Đao đại
hiệp cũng lo lắng hỏi Đại Hoàn kim đao còn ở trong tay người đạo đức hay đã bị bọn gian ác chiếm đoạt? Đó là lẽ thường vậy Đại Trí không hiểu
như vậy hay sao?
Giật mình quay lại nhìn ba nhà sư tuổi trẻ tiến lại gần và ngạc nhiên hỏi :
– Các ngươi là ai? Sao lại dám xung đột vào đây?
– Các ngươi gióng mắt trông ta là Nhất Tiếu hòa thượng hai người kia là
Nhị Tiếu và Tam Tiếu sư đệ của ta. Các đại sư dẫn ta diện kiến sư thúc
thì sẽ minh bạch mọi sự!
Trong bọn chúng tăng chủ hộ, có một tên khẳng khiu như cái ‘minh tinh
dám’ tăng vọt lên, hai cánh tay bọc xương mốc xanh định đập vào cổ tay
Nhất Tiếu, miệng còn nói rằng :
– Xin đỡ bình bát của sư phụ…
Nhị Tiếu tức Lý Thanh Hoa cải dạng, nhanh như chớp vung tay dùng thủ
pháp cầm nã siêu việt, vừa bắt vừa bóp chặt các ngón tay trong nắm tay
của y không cho xòe ra.
Tên ác tăng rùng mình như bị điện giật, há miệng, trợn mắt trong chớp
mắt hai cánh tay y đã biến thành màu tro sạm. Toàn thân run rẩy lăn quay ra chết tốt!
Thì ra các móng tay sắc nhọn tẩm thuốc độc đã không hạ thủ được Nhất
Tiếu mà lại cắm ngập vào lòng bàn tay của y, thuốc độc ngấm vào máu,
truyền vô tim rất mạnh không kịp gỡ nổi!
Thiếu nữ thấy hai người giở độc thủ lanh lẹ như điện xẹt, cũng phải kinh sợ biết rằng tại nơi đây, cao thủ giao đấu dùng toàn tuyệt kỹ, chỉ
trong chớp mắt không kịp ứng phó thì vong mạng như chơi!
Đại hộ pháp Đại Cường mặc áo vàng thấy học trò giỏi nhất của mình bị
thảm sát ngay trước mắt mình, da thịt y bị thuốc độc tàn phá nứt nẻ cả
hình hài, thịt xương đương bị hóa chất nhiễm biến thành đống vàng nhầy
nhụa thì tức giận vô cùng, lão ta chỉ mặt Nhị Tiếu nói lớn :
– Sát nhân giả tử, ta dù có lòng từ bi của Phật tổ cũng không thể tha chết cho mi…
Dứt lời, Đại hộ pháp chỉ xòe bàn tay rồi quay trở lui.
Ngay lúc đó, Nhị Tiếu cúi gập người lại, toàn thân như sức mạnh vô hình
nhấc bổng lên rồi từ từ ngã ngửa ra, sau tảng đá lớn ở xa sau lưng Nhị
Tiếu cũng bị vỡ nát ra từng vụn nhỏ trong nháy mắt!
Nhất Tiếu hoảng sợ chạy lại, lúc đó Tam Tiếu đương vực Nhị Tiếu ngồi
dậy, vạt áo trước Nhị Tiếu hở banh để rõ trên ngực một vết bàn tay nám
đen in trên da ngực!
Hai mép chàng thiếu hiệp rỉ ra hai dòng máu đó! Thiếu nữ cũng chạy lại trông thấy vậy kinh hãi nói :
– Trời ơi! Lôi Hỏa Đại Thủ Ấn pháp đánh trúng ngực làm bể nát tâm can tì phế còn gì nữa! Thực là lợi hại, chưởng pháp độc đáo vô hình tái xuất,
ta địch sao nổi!
Riêng phần Nhất Tiếu hòa thượng thì lại càng bối rối vô cùng, chàng nhìn thấy Nhị Tiếu thụ thương rất nặng và nghe nói đến Lôi Hỏa Ấn chưởng thì cơ hồ hai chân cũng không thể đứng vững được nữa vì trước đây chàng có
được nghe sư phụ truyền tụng đến loại chưởng vô hình, vô thanh, vô sắc
này rất là lợi hại, đã biệt tích trong giới võ lâm cả mấy trăm năm
nay… Nhưng nhìn xem Tam Tiếu tức Cao Kỳ Nhất Phương vẫn thấy chàng
bình tĩnh như thường.
Không những thế, Tam Tiếu còn vẫy tay nói rất lớn :
– Nhị đệ bị trúng Lôi Hỏa Thủ Ấn của tên đại tăng! Xin thỉnh sư huynh lại cứu chữa ngay!
Mấy vị Hộ pháp lui gót chưa xa nghe thấy vậy liền nhìn phía sau mỉm
cười, chúng biết Lôi Hỏa Ấn chưởng là đòn sát thủ, đã trúng vào người
trong giây lát, thần tiên giáng thế cũng không cho phép gì cứu chữa nổi
huống hồ tên hòa thượng trẻ tuổi này làm gì đủ sức lực cải tử hoàn sinh
được!
Chúng nhìn lại thấy Nhất Tiếu đang cùng Tam Tiếu xoa bóp rồi kéo Nhị
Tiếu đứng dậy thấy là tên hòa thượng bị trúng chưởng, khép vạt áo lại,
vươn tay, vươn chân mấy cái, quẹt tay áo ngang miệng chùi vết máu rồi
cúi xuống, nhặt bọc hành lý! Rồi cả ba lại cùng nhau lưng thửng nhằm cửa Tam Quan đi vô tiến theo gót bốn vị Hộ pháp! Lúc đó thiếu nữ đã rời bỏ
đi nơi khác rồi!
Bốn vị Hộ pháp hoảng sợ vô kể! Đại Cường mặt biến sắc, mồ hôi nhỏ giọt, lẩm bẩm :
– Không lẽ ta ngủ mê mới tỉnh dậy hay sao? Rõ ràng là tên chó chết đã bị trúng Lôi Hỏa Ấn chưởng mà không sao! Nhất Tiếu đã được Tịnh Hải đại sư truyền thụ bí pháp cao siêu đệ nhất rồi!
Nghĩ vậy y không bước thêm bước nào, không dám tiến, không dám lùi, đứng sững như pho tượng đá!
Nhất Tiếu ung dung cất tiếng trước :
– Nè các vị Hộ pháp, nghe ta dạy đây! Lôi Hỏa Ấn chưởng công phu tuyệt
kỹ của tên đứng đầu bọn mi đã bị ta hóa giải rồi! Không những là cứu
chữa cho nhị đệ của ta không việc gì mà ta còn khiến từ nay tên Đại
Cường không còn thể dùng được thủ pháp đó nữa! Không tin ngươi thủ vận
công lại xem. Cả hai cánh tay mi đều mất hết cả khí công phóng chưởng
rồi…
Đại Cường vội nhìn đến hai bàn tay mình, quả nhiên thấy các đường gân đã bị nổi phồng lên, áp mạch xung động, cơ hồ bế tắc, gân xương bắt đầu tê dại dần dần, nếu không lo chữa trị ắt sẽ bại xuội! Hắn cả kinh thất
đảm, hai đầu gối quỵ xuống!
Ba vị Hộ pháp kia thấy sư huynh mình võ công cao cường nhất, đánh người
không làm thương tổn được gì mà chính bản thân lại bị hủy diệt võ công
thì cũng khiếp vía, không dám giở trò ngăn cản chỉ đành đứng ngây người, không biết phải hành động ra sao!
Nhị Tiếu nói tiếp :
– Muốn đại sư huynh các ngươi không thành phế nhân thì tốt hơn hết là
tất cả các người phải phục mệnh lệnh của ta! Một mặt mang đại sư huynh
cho đi nằm một nơi để tự y nằm yên ta sẽ tới giúp sau. Một mặt đưa chúng ta đi gặp sư phụ Lữ Huệ để chúng ta có việc kính bạch với người một
chuyện.
Khôn ngoan như Đại Trí lúc bấy giờ cũng chỉ đành lúng túng ra lệnh cho
đệ tử chúng tăng khiêng Đại Cường vào phía sau viện rồi quay lại lẩm bẩm nói nhỏ với hai sư huynh cho triệu tập ban hộ niệm và cung thỉnh Thiền
sư ra đại điện…
Chúng ngạc nhiên khi thây ba mặt đều có nữ quái nhân quái dị đang bao vây chúng vào giữa.
Tất cả có ba mươi sau nữ quái nhân mang mặt nạ, đeo bao tay đen, hài đen chỉ hở có hai con mắt long lanh giắt bảo đao sau lưng, chuôi đao lấp
lánh ló ra trên vai.
Hết thảy bọn nữ quái nhân đều có thân hình cân đối theo phương vị tứ phương bát hướng cử bộ thoăn thoắt vô cùng.
Chờ cho bọn nữ quái dàn đao trận xong xuôi, Nhất Tiếu mới cất tiếng hỏi :
– Quí vị đều là phụ nhân! Cớ sao lại bịt mặt mặt mang đao trong thiền
viện tôn nghiêm này? Đang đêm lại lén đến đây nhằm mục đích gì?
Bốn ả cầm đầu sau khi chia thủ hạ trấn các bộ vị nội trận xong xuôi, đi theo hàng chữ nhất tiến lên.
Nữ quái tương đối cao lớn nhất, quắc đôi mắt sẹt điện, cất giọng sang sảng đáp :
– Đừng hỏi những câu vô ích! Anh nào là Nhất Tiếu?
Nhất Tiếu lấy tay chỉ vào ngực mình nói :
– Chính “mỗ” đây?
– Chúng ta thừa lệnh nữ chủ đến trói các ngươi đem vào trong sơn địa
huyệt. Tuân lệnh tự nạp mình thì toàn mạng. Nếu kháng cự thì chúng ta có lệnh chém vụn thây ra từng mảnh nhỏ! Nghe!
Nhất Tiếu phanh ngực áo, cười ha hả :
– Dữ quá đa! Các cô đòi phanh thây chúng ta làm muôn mảnh! Nhưng trước
khi các cô đụng được lưỡi Kim đao vào da thịt bọn ta thì Lôi Hỏa chưởng
sẽ thiêu các cô thành thịt gà nướng rồi các cô ạ!
Nữ quái cười lớn nói :
– Chưởng lực cao siêu! Nhưng nữ chủ đã biết Lôi Hỏa Đại Thủ Ấn tất biết
cách giải. Chúng ta mỗi người một tấm Hộ tâm giáp, nếu có phóng chưởng
đánh trúng bọn ta cũng chẳng chết không sợ uy lực Lôi Hỏa Đại Ấn thì
chúng ta “Ba mươi sáu yến cương đao sát” không biết sợ ai hết! Vả lại dù là vô ảnh, nhưng trong đêm tối luồng gió âm hòa vẫn phát quang tránh né dễ dàng! Chúng ta đâu ngán bọn mày! Nếu ngán chúng ta không dám tới…
Nhất Tiếu nghe vậy trong tiếng hơi sợ bèn cất tiếng nói tiếp :
– Các người bày “Kim Đao trận” ỷ đông vây chúng ta, các cây Kim đao của
bọn ngươi đâu có phải Đại Hoàn kim đao? Ngoài bộ uy lực trận pháp, đồ
binh của các ngươi vô giá trị thủ, bày trận chỉ thêm giở trò bọ chó múa
gậy dọa nạt được ai?
Nữ quái tức giận hét to :
– Thằng trọc bảo chúng ta là “bọ chó múa gậy” phải không? Kim đao của
chúng ta do nữ chủ chế luyện công phu, chém sắt như bùn! Ngươi mở to mắt ra xem ta vũ động Kim đao…
Chưa dứt lời, nữ quái nhân với tay rút đao, ánh vàng lấp lánh quét một vòng tròn. Lưỡi đao xé gió rít lên.
Nhất Tiếu nhận thấy lưỡi dao cùng một kích thước, y hệt như thanh bảo
đao trấn chùa và phép đánh đao của nữ quái nhân rất đúng quy tắc nội gia chân truyền của tông phái Lữ Huệ thiền sư!
Nếu cả ba mươi sau Thiên Cương Đao Sát đều có công phu như ả này thì
việc thoát ra khỏi vòng vây hôm nay còn khó gấp mười lần đêm sa trận
chiến trong dinh Ngũ Đạo tướng quân.
Nữ quái được thể thi triển tài năng bằng ba thế đao tuyệt kỹ làm cho Nhất Tiếu lúng túng thêm.
Lý Thanh Hoa chỉ cần liếc qua một cái chàng vụt nghĩ đến câu Mã phu nhân khi xem xét chất độc màu đỏ bao quanh linh đan đã giết Huỳnh Mi đạo
trưởng :
– Thuốc độc chế rất công phu, phải là truyền nhân của Thánh Thủ Lão Thần Y mới chế được! Loại độc màu đỏ rất nhiều loại, tủ thuốc này… do cùng một bàn tay pha chế chăng?
Nữ chủ U Linh sau khi cho Lý Thanh Hoa xem kho vũ khí đặc biệt của mình liền hỏi chàng thiếu hiệp rằng :
– Một người điên khùng có thể xếp đặt được tỉ mỉ như vậy không? Sự nhận
xét của mi chưa đáng để ta nể phục! Mi mới biết một mà không biết hai.
Bây giờ, ta dẫn mi xem nơi kinh viện của ta thì chắc mi mới mở mắt ra!
Kinh viện là một căn phòng hình cầu, bao quanh toàn gương phản chiếu
vào, trung tâm nên chỉ cần treo một ngọn bạch lạp ở nơi tụ điểm là căn
phòng chiếu sáng rực rỡ.
Ánh sáng lại nhờ có nhiều viên đá lạ óng ánh như kim cương phổ. Cuốn
sách mà chàng chú ý nhất là Hồn Thủ Pháp Kỳ Thư, mà phải nhận dõi từng
tia mắt, từng cử chỉ của chàng để đọc được nhiều hàng chữ chép bên trong một cách kín đáo.
Trong lúc mãi xuất thần rọi thần quang như một thấu kính tia sáng vô
hình soi qua bìa xem trên các trang sách, óc chàng ghi nhỡ các nét chữ
bên trong. Lý Thanh Hoa bỗng giật mình! Thanh Điện Tử Quang rung động
báo hiệu đánh thức linh cảm chàng thiếu hiệp phải đề phòng sự nguy hiểm
sắp xảy ra…
Lý Thanh Hoa nghĩ tới nhiều điều mới lạ! Các vật quý giá trưng bày trong lồng kính đã che đậy một mưu mô vô cùng xảo quyệt!
Bí kíp và những chân kinh này vốn là bảo vật của những bậc tiền bối tài
giỏi xưa kia đã bị bỏ mạng tại nơi đây! Phàm nhiều bị chết vì lòng tham
muốn làm sở hữu những bảo vật phô trương này.
Lòng tham lam làm tâm hồn người ta mất sáng suốt, trong lúc ngũ giác bị
ám ảnh bởi ánh sáng bảy màu bên trong, nội tâm bị lôi cuốn vì ham mê
chiếm đoạt vật quí! Chính lúc đó là cơ hội tốt nhất bị địch tấn công sát hại!
Nhưng ta đã thắng hai điểm làm bọn chúng phải e dè!
Một là Lôi Hỏa Thủ Ấn rất lợi hại. Chúng cứ tưởng Nhất Tiếu hóa giải được tên cầm đầu Đại Lâm tự đã bị loại ra ngoài vòng chiến!
Hai là ta không mắc vào bái yết một thây chết, hồn ma xác phật. Ta biết
Lữ Huệ thiền sư đã chết, mưu gian bọn chúng đã bị bại lộ ít nhiều.
Bây giờ phải tương kế tựu kế. Chúng biết không lừa nổi ta và đã đánh lầm đối thủ là Nhất Tiếu. Vậy chúng ta cứ lợi dụng sự lầm lẫn của chúng
tiến hành công cuộc của ta.
Sau khi bàn lại Nhất Tiếu trùm mền lên chiếc gối giả giống như người đang nằm trùm chăn trên giường.
Nhất Tiếu ngồi bên vờ chẩn trị.
– Liệu chúng nó có tới mời sư huynh đến chữa trị cho tên đầu sỏ Đại Cường không?
Nhất Tiếu mới há miệng chưa kịp trả lời thì Lý Thanh Hoa đưa ngón tay
lên miệng ra hiệu bảo im. Rồi tiện tay chàng thiếu hiệp rút thanh Song
Nhạn Thiên Linh của Tam Tiếu giấu trong chiếc dù, nhảy tới cạnh giường
đâm một nhát thẳng vô vách tường lút cán.
Lúc rút lưỡi kiếm vấy máu tươi đỏ lòm, thì ra vách ngăn có lối đi ở
giữa, người ngoài đã lẻn vô chỗ vách đôi, áp tai nghe lỏm chuyện bên
trong.
Lý Thanh Hoa lau sạch lưỡi kiếm, tra vào vỏ giấu trong chiếc dù như cũ.
Nhất Tiếu kinh ngạc hỏi :
– Tên khốn kiếp đó vào lối nào mà nép trong vách giả đó?
– Ta đã nhìn thấy địa đạo của chúng từ khi mới vô phòng này.
– Lý ca có biết tên bị chết này là ai không?
– Biết chứ! Chính là tên Đại Lực, đệ tam Hộ pháp. Y thị tài có ngón
chưởng đánh thấu qua vách dày, sát hại kẻ bên trong, nên mới lần mò tới
đây để thi hành thủ đoạn. Nhưng vì bước chân của hắn tới quá nặng nề,
nên đến lúc y thấy bấm chốt mở cửa hầm lên giữa hai bức vách thì ta đã
chú ý tới.
Lý Thanh Hoa ngừng một lát rồi lại nói tiếp :
– Sự thể có thể biến đổi ngoài dự liệu của chúng mình. Đại Lực ngấm ngầm đến dò xét là vì hắn ta kêu đau vết thương tái phát, và nghi ngờ tài
năng của Nhất Tiếu khó bề chế phục nổi ngọn chưởng Lôi Hỏa. Nếu chúng dò xét biết ta bị thương nặng thực thì chúng không e dè Nhất Tiếu, chúng
sẽ phân công thăm dò tài năng thực sự của Nhất đệ.
Cao Kỳ Nhất Phương bàn kế :
– Việc cần làm ngay là chúng ta đào thông sang địa đạo xem xét xác tên Đại Lực và tìm biết địa đạo nối liền tới đâu?
Lý Thanh Hoa trầm ngâm gật đầu khen phải.
Trong giây lát cả ba đã đào xong một lỗ người chui lọt sang vách tường
giả, lôi xác to lớn của Đại Lực ra ánh sáng xem xét, quả nhiên thấy tên
này bị mũi kiếm xuyên lủng từ lỗ tai này qua lỗ tai khác. Y chết không
kịp kêu một tiếng vì lưỡi kiếm quá bén nhọn.
Trong người y không mang theo một vật gì đáng chú ý, Lý Thanh Hoa lần
xuống địa đạo để xem xét đường hầm bí mật ăn thông tới đâu? Đôi mắt
chàng sáng quắc như có chất dạ quang, nhìn trong bóng tối rõ như ngoài
trời nên bao nhiêu ngõ ngách có cơ quan bí mật đều tìm thấy dễ dàng.
Như một bóng ma, chàng thiếu hiệp vừa ghi dấu vừa lướt đi rất nhanh
trong hầm tối. Địa đạo ăn thông lên một phòng đá rộng lớn, nơi cửa sổ
còn mang vết kiếm của Tử Ngưng đạo trưởng chặt gãy các chấn song sắt để
hở lỗ hổng, nhờ đó ông ta mới chạy thoát ra ngoài!
Tới dịp này, Lý Thanh Hoa dùng siêu thuật Di Hình Biến Ảnh để thăm dò địa đạo.
Khởi đầu chàng lên đại điện, tìm đến nơi ban sáng rọi xác Lữ Huệ thiền
trên bệ đá. Trong đại điện hai hành lang hai hàng cột trụ khổng lồ. Lúc
này trong đại điện, vắng tanh không bóng người…
Chàng tập trung thị giác phóng thần quang chiếu rọi từng góc trong kẽ
đá, quan sát kỹ càng để mong khám phá một vài bí ẩn dấu vết các vách đá
hoa cương nhẵn bóng.
Chàng phát giác ngay trên cao trước bệ đá, giữa hai tấm chạm trổ giả làm hoành môn, có gắn một lưỡi Trát đao, nó rớt xuống trước bệ đá thì sẽ
chặt môi những kẻ nào phủ phục sụp lễ bên dưới giống như tội nhân bước
lên nằm trên máy chém. Nút bấm điều khiển Trát đao tìm thấy ở sau lưng
pho tượng La Hán to lớn bằng đồng dựng ở hành lang bên.
Cơ quan hãm hại này bố trí rất tuyệt xảo, ắt phải có một bộ óc thông minh khác thường, sáng tạo và điều khiển!
Tất nhiên trong đại điện, tại một vài nơi còn có cơ quan phóng tên ngầm
hoặc lao độc. Nếu có nhóm quần hùng hoặc võ lâm nào cả gan dám đột nhập
tấn công đại điện thì chắc chắn những người này đã dấn thân vào tử địa,
không toàn mạng sống!
Lý Thanh Hoa định tâm dụng chỉ lực phá hủy các máy móc bí mật dấu trong
lớp đá để tránh sự nguy hại cho kẻ khác. Nhưng không hiểu sao chàng tập
trung cương khí vào đầu ngón tay, chàng thiếu hiệp lại thôi không ra tay nữa.
Chàng lắc mình một cái nhẹ nhàng như làn gió thoảng bay vụt qua cửa sổ tròn sát nóc điện trổ ra ngoài không động tới vật chi.
Cuộc thăm dò nhiều dãy nhà khác ở chung quanh khu vực đại điện cũng
không đem lại điều chi mới lạ! Tất cả đều trống rỗng, vắng vẻ.
Phòng nào cũng quang đãng, không còn chút ít đồ đạc vết tích để nhờ đó chàng thiếu hiệp suy luận tìm hiểu chút ít manh mối.
Lý Thanh Hoa trở nên thận trọng vừa di chuyển vừa núp tóm được tên nào
trong bọn ác tăng đem về bí mật tra khảo để biết thêm sự tình.
Lục soát mở rộng về phía sau, sát tới chân núi đá mọc lởm chởm ở nhiều
hang động rất hiểm trở! Lý Thanh Hoa có linh giác tất cả mọi sự bí ẩn
đều nằm trong lòng ngọn núi cao nhất trong ngọn núi Ngũ Đài sơn.
Bỗng nhiên, một làn gió đưa vào mũi chàng mùi tanh hôi kinh khủng nếu là người tầm thường thì hít phải uế khí đó xông lên cũng mất hết tri giác
ngã lăn ra chết giấc.
Lý Thanh Hoa vận nội lực chuyển cương khí bao quanh thân mình như hơi sương mỏng để tìm đến nơi phát sinh ra làn độc khí…
Mất một hồi lần tìm kiếm, nhờ giác quan minh mẫn chàng mới tìm thấy nơi chốt vặn cơ quan giấu trong một khe đá.
Có lẽ cả Đại Cương, Đại Trí và Đại Dũng cùng nhà nên đã cùng chung một số phận bị thủ tiêu trong hầm cua ăn thịt người.
Lý Thanh Hoa ngẫm nghĩ không biết đấy là sự tính toán trong nội bộ của
chúng hay là đã có một vị nghĩa hiệp nào đã ám trợ giúp các thiếu hiệp
tiêu diệt toàn bộ lũ ác tăng môn…
Không thể đứng lâu trông ngắm cảnh tượng hãi hùng đó, chàng liến trở lui sau khi đã bấm chốt cơ quan đóng cửa hầm cua ăn thịt người đó lại.
… Tra thanh Siêu Điện vào vỏ sừng tê đeo nơi sau lưng, Lý Thanh Hoa bay vội về phòng hai người đương nóng lòng chờ đợi.
Thấy Lý Thanh Hoa trở về Nhất Tiếu và Tam Tiếu lấy làm mừng rỡ.
Chàng bèn thuật lại những gì đã thấy được cho Nhất Tiếu và Tam Tiếu nghe. Tam Tiếu nói :
– Dù bọn chúng có đông đảo và tài giỏi đến đâu cũng chẳng bằng chúng ta ba người hợp lại với nhau.
Lý Thanh Hoa khen phải, chàng bèn lột lấy chiếc áo mặc ngoài cửa giắt vào bọc thắt lưng, kế đó nói rằng :
– Tam đệ nói rất đúng! Chúng ta không cần tìm tới bọn chúng, chúng cũng
sẽ tìm tới chúng ta! Tất cả bọn chúng đấy không phải là bọn Đại Cường,
Đại Dũng và Đại Trí nữa đâu! Những tên này, theo ý ngu huynh thì đúng là đã bị tên đầu sỏ trừng trị về tội đã để bị bọn ta đánh bại, đã không
giết được bọn ta lại còn để lộ bí mật đem hồn ma xác phật ra trước mặt
bọn ta!
Tài tra dao vào vỏ cũng độc nhất vô nhị, lanh lẹ phi thường! Chính Cao
Kỳ Nhất Phương đứng ngoài cũng phải buột miệng tấm tắc khen ngợi.
Nữ quái nhân cao hứng hỏi :
– Các ngươi chịu đưa tay cho chúng ta trói, dẫn về trình diện nữ chủ chưa?
Không biết trong lúc đó Lý Thanh Hoa dùng mật ngữ nói Nhất Tiếu. Nhất Tiếu khoát tay trả lời :
– Ta cũng nhận là người múa Kim đao khá vững tay các ngươi nói rằng bảo
đao của các ngươi chém đinh chặt sắt như chém bùn thì ta cũng định không tin. Bảo đao của các ngươi với Đại Hoàn kim đao đem so sánh cũng giống
như củi đem so sánh với vàng bạc quí giá. Ta đặt thanh sắt rỉ lên phiến
đá kia xem bảo đao củi mục của cô có chặt đứt nổi làm hai khúc không?
Nếu chặt được thì chúng ta xin tự trói tay vừa đi vừa lạy từ đây cho tới trước mặt nữ chủ nhà ngươi!
Nhị Tiếu (tức Lý Thanh Hoa) tay cầm thanh sắt màu đen rỉ bám ngoài, dài chừng ba tấc đặt lên trên một phiến đá.
Nữ quái nhân quay lại nhìn ba nữ đồng đạo, cười và nói :
– Lũ trọc này ngây ngốc thực! Em nói thế mà chúng không tin! Chị Tam
Linh chặt hộ em một nhát làm bể đôi cả phiến đá cho mấy thằng trọc nhỏ
này bở vía, hết bẻm mép hoài!
Nữ quái tên Tam Linh tiến lên nhìn thanh sắt (tức thanh Siêu Điện Tử
Quang kiếm mà chúng không biết). Ả với tay rút thanh bảo đao nhanh như
chớp, vung chém xuống một nhát cực mạnh.
Một tiếng rẻng vang lên, lửa bắn tung tóe, tưởng thanh sắt và phiến đá
đứt làm đôi, ai ngờ nữ quái nhân chỉ còn cái cán đao cụt nửa lưỡi trong
tay, còn nửa kia văng tít lên cao rớt xuống làm mũi đao ngập sâu xuống
mặt đất!
Nhìn lại cục sắt và phiến đá vẫn trơ trơ!
Bọn nữ quái nhân mục kích thấy vậy đều phải kêu ồ một tiếng!
Nữ quái thủ lãnh sợ mất thể diện, nhảy tót lại, rồi rút đao chém thanh sắt!
Một tiếng soảng kêu lên rùng rợn, lần này lưỡi Kim đao bị gãy văng cao
hơn, xoay tít nhiều vòng và nhằm nơi Tam Tiếu đang đứng rớt xuống.
Mọi người tưởng mũi đao sẽ rớt xuống làm bị thương anh trọc trẻ ngớ ngẩn nhất! Ai ngờ chỉ thấy Tam Tiếu thò tay rút ở cạp dù đạo bạch quang sáng ngời, thanh Song Nhạn Thiên Linh kiếm tuyệt trần vung lên rất đẹp mắt!
Chàng chặt lưỡi đao cũ đứt thành năm miếng, văng rơi lả tả xung quanh
như hoa vàng rụng cánh!
Bọn nữ quái nhân kinh sợ trầm trồ :
– Ủa, kiếm chi mà bén quá vậy!
Nhị Tiếu đi lại phiến đá, khom người lượm lấy thanh sắt nguyên vẹn giắt
vô lưng. Bất chợt hai nữ quái thủ lãnh khác nhanh như vượn nhào tới rút
đao chém nhầu, định tâm cướp thanh sắt rỉ xem sao?
Nhất Tiếu sử dụng thế võ Uyên Ương cước đá trúng sườn tay một cô ả rớt
mất đao và định vươn tay cướp đao của cô thứ hai để ngăn không cho động
thủ tới Nhị Tiếu.
Nhưng chậm quá rồi! Lưỡi đao vàng chém ra như luồng kim quang phập ngay xuống lưng Nhị Tiếu.
Thường ngày Lý Thanh Hoa lanh lẹ phi thường, nhưng lúc này nhà sư trẻ
tuổi cái dạng luôn xách cái đẫy, có vẻ chậm chạp vô cùng nên không sao
tránh khỏi nhát đao chặt ngang lưng!
Tất cả mọi người nghe gió đao vùn vụt với sức mạnh vũ bảo chắc mẩm là
Nhị Tiếu đành phó mạng dưới miếng trảm đao chí tử. Nhưng sự thể xảy ra
trái ngược. Chỉ nghe đến “cộc” một cái, Nhị Tiếu đứng thẳng người lên,
lưng chàng chẳng hề sây sát mà lưỡi sắc của cây đao nữ quái bị vẹt mật
một nửa!
Đã vậy, Nhị Tiếu còn cười ròn, tay cầm mũi đao gãy hất lật khăn bịt mặt cô ả sững sờ, nói tiếu.
– Đã bảo Kim đao loại củi mục mà vẫn cứng đầu không chịu nhận như vậy!
Để xem cô ả thích đánh trộm sau lưng người ta, mặt mũi đẹp đẽ ra sao?
Chiếc khăn bịt mặt rơi xuống, nữ nhân ôm tay che mặt, rú lên một tiếng
lớn chạy vội về phía sau. Nhưng dưới ánh trăng mờ, mọi người đã nhìn
thấy một bộ mặt cùi, môi mũi trùng phong ăn mất hết, chỉ còn cái lỗ đen
ngòm với miếng thịt đỏ loét, trông ghê tởm hơn mặt quỷ dạ xoa hiện hình!
Tiếng rú thảm thiết tắt rồi bọn nữ “cùi” rút đao ồ ạt xông vào định tử chiến. Nhất Tiếu giơ tay ngăn lại nói :
– Các người đừng liều mạng vô ích, ta chỉ dùng thanh Kim đao loại củi
mục này là đã biến các ngươi thành những nữ quái không đầu.
Qua cảnh tượng vừa mới chứng kiến bọn nữ quái nghe nói cũng bắt đầu hơi kinh sợ mà nói :
– Bọn chúng ta sẽ tái kiến lại các ngươi trong một dịp khác. Nói xong ba mươi sáu tay đao liền dùng thuật khinh công của mình mà biến đi trong
nháy mắt.
Lại nói về bọn Lý Thanh Hoa sau khi bọn nữ quái đi rồi, bọn chàng liền quyết định chui xuống địa huyệt.
Chàng liền cất tiếng nói trước.
– Để một mình ta vô địa huyệt vậy! Hiền đệ và tam đệ không nên vô, nguy hiểm lắm!
– Để một mình đại ca mạo hiểm vô, chúng em ở ngoài này yên tâm sao được!
– Không ngại chi! Em không thấy vũ khí bọn chúng chạm vào sừng tê và Siêu Điện Kiếm của ta bị gãy rời như củi mục đó sao?
– Ta quyết thu hồi đao quý cho em nội trong ngày. Vậy các em nên chặn
giữ nơi cửa động chờ ta tại đây, trước khi đi lấy ta sẽ trở lại ngay!
Phần thắng lợi nhất định về chúng ta, vì tất cả cơ quan bí hiểm tại Ngũ
Đài sơn ta đã phát giác gần hết rồi!
Nói xong chàng liền vận chân khí để ngừa hơi độc trong hang rồi từ từ đi xuống địa huyệt. Vừa bước vào tầng một của lòng địa huyệt chàng thấy,
bên trong có dựng một bộ xương người! Xương đã khô quắt vàng khè, đeo
một đinh bài nêu rõ tên tuổi, môn phái và tội trạng.
Chàng thiếu hiệp liếc mắt đọc vài hàng chữ máu đã lạt màu viết trên đinh bài thì thấy tên tuổi hầu hết những tàn cốt được trưng bày đều là những cao thủ võ lâm danh tiếng ở Trung Nguyên thuộc các môn phái chính
thống.
Đi xuống hết một trăm lẻ tám bực thềm rộng, bọn nữ cùi dẫn nhà sư giả
mạo đến một đại sảnh rất rộng có thể tụ tập được cả ngàn người.
Chung quanh đại sảnh những cột thạch nhũ khổng lồ như những cây đại thực liền với nóc điện xếp theo hàng ngũ một trận đồ trùng trùng điệp điệp
đủ cả cửu cung, bát quái. Đúng là một điểm tựa rất tốt cho toán nữ binh
án ngữ trung tâm địa huyệt có lợi thế ấn kiếm tất cả những ai dại dột
xâm nhập vào lãnh địa của chúng.
Đúng với dự đoán của Lý Thanh Hoa bên nơi địa huyệt của bọn nữ cùi là
nơi đầy máu mủ, u ám hôi hám, trái lại lòng núi rất quang đãng, khô ráo, khí hậu ấm áp gió mát trong lành hết sức.
Trên phiến đá nhẵn có một cái khối vàng lớn, Nhất Linh đánh ba tiếng
kiềng, cửa điện mở rộng, ánh sáng chan hòa khóe mắt! Hình dáng bên trong lộ ra, trần cao dát bạc, tường được dát vàng thăm thẳm, sự tráng lệ
vượt lên trên hoàng cung nơi vừa ngụ bực.
Đôn y quý giá nhất trần gian thấy, bày biện tại nơi đây. Nữ quái đầu bọn vô trước bẩm báo còn tất cả nữ cô phải dừng chân tại ngoài cửa điện.
Lâu sau, bốn cô Tứ linh mới dẫn Lý Thanh Hoa vào một căn phòng lịch sự
đẹp đẽ hơn, sàn lát giường trong suốt, rèm lụa, gối nhung, ánh sáng xanh dịu mát. Tưởng động tiên cũng không thể trần thiết sang trọng và lộng
lẫy hơn thế được!
Cuối phòng, một thiếu nữ vận áo vóc đại hồng bội ngọc, bao tay xỏ hài
đỏ, búi tóc cánh phượng, thân hình kiều diễm làm Lý Thanh Hoa chợt nhớ
tới hình dáng cô nàng Công chúa Xuyên Thủy Phong Vân bên bờ suối dạo nọ!
Phải chăng ta lại tái ngộ cô nàng?
Chừng tới khi, thiếu nữ quay mặt lại, thì Lý Thanh Hoa rùng mình biết rằng mình nhận lầm không phải.
Kiều nữ đeo một chiếc mặt nạ bạc, phản chiếu tia sáng lung linh bạc pha lẫn sắc hồng kích thích lẫn hai màu trắng xanh huyền ảo!
Chiếc mặt nạ này xem ra cũng giống y hệt chiếc mặt nạ bạc mà cô gái tự xưng con Thiết Ly Sa phu nhân đã đeo hồi trước!
Hai chiếc mặt nạ bạc cùng một khuôn chăng? Hay cả hai nhân vật là một?
Cũng cái trán tuyệt vời, cái sống mũi thanh cao, gò má tuyệt diệu, cái
miệng duyên dáng như cười như không? Thực ra khuôn mặt của một nữ thần
do một nhà điêu khắc thiên tài, tạo đúc nên thành cái nhìn rõ càng say
mê đắm đuối. Chiếc mặt nạ có mãnh lực nhiếp ảnh kỳ lạ.
Chiếc mặt nạ bất động. Đôi mắt đen láy thì lại vô cùng linh động trong hoàn cảnh kỳ dị đó, chàng thiếu hiệp trấn tĩnh ngay được.
Thần quang chàng chiếu thẳng vào đồng tử thiếu nữ, chỉ trong giây phút
uy lực của chàng đã áp đáo được nhỡn tuyến thôi miên của nữ chủ. Khiến
đôi mắt sau chiếc mặt nạ thần bí phải dịu hẳn xuống và chớp mắt liền
liền.
Tiếng nói nhẹ nhàng trong như chuông vang thánh thót bên tai chàng thiếu hiệp dù hai người ấy hãy còn đứng cách xa nhau cả chục trượng!
– Bọn ngươi vô cớ sát hại sư tăng Ngũ Đài sơn, đả thương Đại Cường, thủ tiêu Đại Lực, đến đây có mục đích gì?
Lý Thanh Hoa cũng dùng Nhĩ Ngữ Truyền Âm đáp lại :
– Cô nương xâm phạm cửa thiền, hạ sát Lữ Huệ thiền sư, cầm đầu ác tăng
quấy nhiễu lương dân, thâu đoạt Kim đao và vàng bạc của mọi người với
mục đích chi vậy?
Giọng nói của thiếu nữ quái đản trở nên chua chát :
– Ta không trả lời mi được và mi cũng đừng hỏi vô ích! Mặt mũi mi cực kỳ tuấn tú, sao lại hóa trang làm anh sư trọc đầu, quê mùa xấu xí để giấu
tông tích, che mắt ta sao nổi?
Lý Thanh Hoa nhạo báng :
– Mi biết ta hóa trang, đúng thiệt! Nhưng ta cũng nhìn bộ mặt ghê tởm của ngươi sau tấm mặt nạ vô tình?
Thiếu nữ hằn học đưa tay bao nhung lên che nửa bộ :
– Không! Không ai trông rõ được mặt ta! Người không thể nào ra khỏi Địa Ngục môn!
Lý Thanh Hoa cười nhạt :
– Ta đã tự nguyện vô thì ta sẽ tuyệt nhiên không sợ ai cản được ta!
Ngươi biết mắt ta có thể nhìn suốt qua tấm mặt nạ vô giá trị của ngươi,
ngươi sẽ đau khổ lắm. Nhưng việc đó đâu có phải là ta gây ra cho mặt mũi ngươi phải xấu xí như vậy. Nữ phụ ghê tởm! Người đừng có buồn! Ta đến
đây để yêu cầu ngươi giao trả lại thanh Kim đao. Có thế thôi!
– Mi có quyền gì đòi ta thanh đao??
– Nhất Tiếu là người đồng bọn của ta. Thanh đao đó của Nhất Tiếu. Ta có quyền đòi vật hoàn chủ cũ!
Thiếu nữ bắt đầu nói tiếp :
– Từ trước tới nay, ta không hề nghe thấy ai đặt điều kiện đòi hỏi ta
điều này, điều nọ? Những kẻ đòi hỏi ta một điều gì phải chịu phơi xương
muôn đời hai bên thềm đá. Mi không thấy đó sao. Ý ngươi muốn làm bộ
xương canh cửa điện cho ta chắc?
– Nữ phụ độc ác. Ta biết mi cũng thuộc. Bọn Hắc Y tay sai thân thuộc của tên Thân vương Tạ Bưu, muốn đem giang sơn giao cho ngoại bang. Trong
những tên phù thủy nữ ma đầu, đại ác mạ, đại ác quỷ, chính mi là tên tệ
hại nhất! Bị bệnh cùi ăn lủng vào tim óc, mi là một con đàn bà lở lói,
xấu xí, ghê tởm hôi tanh nhất, điên khùng ác nhất mà lại cũng khôn
ngoan, thông minh hơn ai? Ta mạt sát mi không phải chỉ vì ghê tởm mi mà
cũng chỉ thương hại cho mi thuộc loại người bệnh hoạn, bị lầm đường lạc
lối.
Nữ phụ phá cười re ré, tiếng lanh lảnh nghe mà ớn lạnh xương :
– Đây là địa ngục, ta la U Linh nữ chủ, ngự thì bóng đêm ta thích, thù
hận. Bạn ta là thần chết. Kẻ nào muốn thích giết chóc ta cho phương pháp giết người thực tân kỳ. Kẻ nào ta muốn thì sống, chết rồi ta bắt phải
sống cũng phải theo! Kẻ nào trái ý ta, ta bắt chết. Không thương tiếc.
Nói rồi, thiếu nữ giơ bàn tay bao nhung đỏ, vẫy Lý Thanh Hoa đi theo vào một căn phòng kế cận.
Cánh cửa nạm ngà, khảm xà cừ vừa hé mở, Lý Thanh Hoa lùi lại vì ở trong
hai bên cửa lù lù cuộn tròn hai con đại xà, một con trắng toát, một con
xanh lè, đương ngóc đầu lên phun phì phì chiếc lưỡi đen, nhọn hoắt thò
dài đánh hơi người lạ!
Nữ chủ U Linh vẫy tay, huýt sáo nhẹ. Hai con rắn lớn thủ hộ nghe hiệu, vươn mình dài cả trượng, bò chui vào lỗ hổng biến mất.
Nữ chủ U Linh đưa chàng thiếu hiệp vô tàng viện trong lưu trữ đầy đủ các loại binh khí của các giới võ lâm mà nữ ác ma đã thâu đoạt được. Đoản
đao, trường kiếm, vài thanh Cổ Độc kiếm ánh thép tẩm độc xanh biếc cũng
thấy trưng bày giữa các đồ binh khác.
Kim câu móc vàng, lưu tinh trùy có máy phóng thiết đạn. Đảo qua một vòng, chợt thấy thanh đại đao :
– Cô nên mau mau trao lại cho tôi thanh Đại Hoàn kim đao, tôi sẽ cáo lui ngay!
U Linh nữ chủ cúi đầu ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nàng ngẩng đầu nói rằng :
– Tôi biết anh là một trang nam tử kỳ tài! Có một ai kháng cự nổi đám
độc trùng để khỏi bị nhập vào cơ thể. Vừa rồi, anh làm chúng không thể
tới gần và không bị hại. Tôi công nhận là anh tài giỏi hơn tôi. Tôi bằng lòng trả lại thanh bảo đao cho anh. Nhưng thâu được đao ngay lập tức
hay không, cái ấy là cái tài võ của anh. Tôi chỉ biết đưa anh tới nơi
của thanh đao đó thôi.
Hai người lặng lẽ ra khỏi kinh viện nữ quái! Lý Thanh Hoa ngẫm nghĩ :
– Biết bao kẻ đã được con xú phụ dẫn vào kinh văn xem thấy sách quý, mê
mẩn tâm hồn muốn chiếm đoạt sách, làm mồi chó độc trùng xâm nhiễm cơ
thể.
Bất chợt chàng nhìn vào mấy đóa hoa lớn trong bồn bông bày ngay cửa ra
vô kinh viện, chàng giật mình khi làn nhỡn quang bắt gặp trong đóa đại
phù dung, nằm cuộn tròn một con linh xà tí hon, nhỏ dài hơn cây tăm, vẩy bạc trắng xóa, hai mắt như hai đầu kim đao lóng lánh trên chiếc đầu tam giác.
Theo tia mắt chàng chiếu vào cánh hoa, nữ chủ mỉm cười tiến lại bồn
bông, xòe bàn tay bọc nhung đỏ khẽ vẫy khiến con linh xà lao tới nằm
tròn trong lòng bàn tay như một vẩy bạc nhỏ xíu.
Nữ chủ nói :
– Giống Tiểu Trúc linh xà này khôn ngoan như người! Nó là bửu bối của
tôi! Nó hiểu biết tiếng người nói, hành động theo ý muốn của người…
Lý Thanh Hoa chưa kịp hỏi thì con Tiểu Ngân xà như sợi chỉ bạc vút vào
mặt Lý Thanh Hoa để cắn! Nhưng vô ích, Lý Thanh Hoa kẹp ngay đầu nó giữa hai ngón tay, làm đuôi và thân nó giãy giụa quằn quại nhưng không thoát khỏi!
Nữ chủ vội giơ tay miệng van xin :
– Ý chớ! Đại hiệp đừng kẹp nó chết… tôi không muốn mất nó!
Dứt lời từ trong đóa Bạch Hải Đường, một sợi chỉ đỏ bắn vào Lý Thanh Hoa.
Chàng khẽ cười và dùng ngón tay út và ngón áp út, kẹp luôn đầu con hồng xà nữa…
U Linh lặng lẽ cầm lấy một chiếc hộp con rất xinh xắn mở ra bắt hai con rắn bỏ vào trong hộp, nàng nói tiếp :
– Nếu bị cả hai con rắn cắn thì tuy chết nhưng xác giống này hiếm, luyện nó mất nhiều năm ròng rã… anh không giết chúng sẽ cảm ơn anh lắm! Tài nghệ của anh đáng làm chủ nhân địa huyệt U Linh này!
Lúc xin lại rắn bỏ vô hộp, tay nữ chủ chạm phải tay Lý Thanh Hoa, nàng tỏ vẻ xúc động vô cùng.
Hai người sánh vai cùng đi song đôi với nhau dọc theo hành lang dát
gương, hình một nam tuấn tú, một nữ quái dị phản chiếu trong gương.
Bước chân của nữ chủ U Linh cố tình đi chậm lại, vai nàng càng sát vào
vai chàng, hai con mắt của nữ chủ nhân không dấu được vẻ luyến ái, sung
sướng :
– Nếu anh ở lại làm chủ nhân địa huyệt U Linh này giúp em chữa khỏi
bệnh, em sẽ làm người phụ tá cho anh, thế có phải toàn vẹn không?
Đột nhiên Lý Thanh Hoa đứng dừng lại, mắt chàng nhìn thẳng vào mắt U
Linh chủ nhân! Nàng ngẩng mắt nhìn, đắm đuối nhìn chàng không chớp
mắt…
Lý Thanh Hoa dịu dàng hỏi :
– Có phải thánh thủ của Lão Thần Y đã có lần giúp cô chữa chứng nan y của cô nương phải không?
U Linh nữ chủ lắc đầu trả lời :
– Ông ta không chịu thực tâm cứu chữa cho em để cho em khỏi bệnh, khôi phục được nhan sắc thì em và ông ta đâu có thù oán nhau.
– Cô nương biết bây giờ ông ta ở đâu không?
– Ông ta bị giam ở một nơi… nhưng anh có quen biết ông ta chăng?
– Thánh Thủ Thần Y là ân nhân của tôi, nếu biết người bị giam cầm ở đâu
thì tôi sẽ đến giải cứu là một người tận tụy một đời nếu biết ở nơi nào
tôi sẽ đến giải cứu ông ta ra. Nếu giả sử tôi chữa bệnh cho cô nương thì cô nương giúp tôi tìm ông ta.
– Anh khôn ngoan lắm! Từ lúc vô đây, anh cố tâm dò xét những điều lợi
cho anh! Anh là ai? Thuộc môn phái nào sao lại để tâm theo đuổi mục đích gì?
– Tôi cũng muốn hỏi cô nương những câu hỏi như vậy? Vô đây sơ suất đặng
đôi chút là tôi bị bỏ mạng dưới tay cô, nhiều nơi bí hiểm ma quái này
rồi! Không lo tìm hiểu sao được? Nhưng mà thôi, lần chót tôi nhắc lại,
tôi chỉ xin cô nương giao thanh bảo đao cho tôi đem trả lại cho chủ cũ
của nó. Tôi sớm rút lui, cô nương cũng biết như vậy là tôi kính nể sự
thông minh tuyệt vời của cô nương. Mỗi bước, mỗi giây, mới lại đây là
phải qua một cạm bẫy kinh khủng! Trong bọn tôi ở cửa hang đương chờ đợi
tôi. Tôi không thể ở địa huyệt này lâu nữa! Xong việc cây đao, để bữa
nào đó, tôi sẽ gặp lại cô nương, ngày đó chúng ta sẽ nói chuyện với nhau nhiều và lâu hơn.
Nữ chủ U Linh nhún vai, tắc lưỡi :
– Anh tính toán kỹ càng lắm! Đằng nào cũng chỉ thấy lợi về mình còn về
phần em thì chết hết bộ hạ, mất đao quý, mất thanh bảo đao được vài lời
an ủi lạt lẽo, vô duyên, như thế sao gọi là công bằng.
Lý Thanh Hoa cả cười, nói lớn :
– Cô nương muốn tôi đánh đổi đời tôi ở lại. Đảng Hắc Y đâu có chấp nhận
dễ dàng cô nương là người bọn họ! Cô nương hoạt động dưới ngầm đất. Ngũ
Độc chiếm lãnh địa diện bên ngoài, ra khỏi địa huyệt, cô không có cơ
quan bố trí bên trong, cô không đủ thế lực khả dĩ kiểm soát Trung
Nguyên. Nếu cô nương chỉ tin nghe ở lời trình bẩm của mấy tên tôi trí
đại ngu thì cô nương không xứng đáng là kẻ thông minh như tôi tin tưởng! Tôi có đem theo một tín vật, cô nương có bằng lòng cho tôi lãnh cây đao chăng.
Nói xong chàng thiếu hiệp đưa cho U Linh nữ chủ trong bụng chiếc thẻ bài của Hắc Y Thủ Lãnh có hình người bằng ngà gắn trên miếng đồng đen đầu
xà.
Cầm lấy vật đó xong nữ chủ nói :
– Sao anh không đưa thẻ bài này ra từ trước? Nếu anh đưa cho bộ hạ tôi
thì làm gì có chuyện đánh giết lôi thôi và bọn họ đâu có chết?
Nữ chủ lấy trâm thoa ấn nhẹ vào con mắt lõm ở hình người. Tấm thẻ bài
ngà liền rời khỏi hình đầu con rắn lật ngược. Chữ khắc sau.
“Mật chỉ nữ chủ U Linh phải trao ngay Đại Hoàn kim đao đã đúc cho kẻ mang tín bài, đổi lấy số vàng”.
Đọc xong nữ chủ đưa Lý Thanh Hoa vào động đến bề đá mọc lởm chởm.
Trong mỗi hốc đá, im lìm tĩnh tọa một vị tăng trong hội đủ số năm mươi
người trước đây. Tất cả đều bất động như pho tượng, mắt mở trừng trừng
chiếu thẳng vào lò luyện kinh viên bốc lửa ngùn ngụt giữa động.
Chất hợp kim lỏng sôi sục giữa lò.
Vòm động cao tới chục trượng, hơi nóng tỏa bốc rừng… Phỏng da những kẻ đến gần.
Nữ chủ U Linh chỉ vào lò đúc nói rằng :
– Đại Hoàn kim đao nằm trong đó! Anh thử nghĩ xem thực khó làm cách nào
lấy ra được? Phải làm tắt chờ nguội cho bớt nóng đã? Vật chi mà đụng tới miệng lò cũng chảy thành nước mất!
Để chứng minh lời nói, nàng nhặt một hòn đá lớn ném về phía lò. Mới chạm vào miệng lò đã bắn tia lửa và tiêu thành phún thạch như nước đá bỏ vào nước nóng sôi.
Lý Thanh Hoa nhận biết lò luyện Kim đao còn dùng để luyện Tâm kiếm theo trong bí kíp Ngũ Lôi tâm kinh.
Đang suy nghĩ chàng bỗng thấy nhiều ánh chớp xanh, ánh lửa đỏ, ánh vàng
sáng rực cả động đá. Mọi người hoảng sợ tối tăm mặt mũi! Vàng lỏng dính
vào vách đá cứng lại thành những vảy sáng rực.
Nhiều tiếng nổ khác ầm ầm tiếp theo! Chất lỏng dính vào da thịt các vị tăng đương hành công!
Trong lúc bất ngờ không kịp tránh né, vị nào khí công sinh lực dồi dào
còn phản ứng chịu đựng lửa đỏ, khỏi bị cháy da thịt. Nhiều kẻ bất hạnh,
bị cả tảng lửa táp vô bị phỏng rất nặng.
Mùi thịt khét tiếng la kêu vang rùng rợn!
Thừa dịp hỗn loạn, Lý Thanh Hoa tung sợi tơ trắng ra, để thu bảo đao về.
Trong chớp mắt, bảo đao và sợi tơ trắng đã chui vào trong túi da Hải
Ngư. Người tinh mắt nhất là U Linh chủ nhân nhận xét thấy được.
Chàng lắc mình rơi khỏi động đá lửa. Tỏa ra, khói mù mịt, bỏ lại đằng sau những tiếng hú nghe rất ghê rợn.
Tự nhiên tại sao lò đúc phát nổ khủng khiếp?
Ra tới đại sảnh, nấp mình sau một trụ đá, chàng dùng cách không điểm chỉ ấn mạnh vào các nắp cơ quan của địa huyệt tiếng dịch chuyển cửa hang
đang đóng từ từ mở ra liền bên ngoài hang chiếu vào tiếng gà gáy vang
vào rạng sáng.
Ra động vừa hé ra Lý Thanh Hoa định dùng thuật “Di Hình Biến Ảnh” vượt
các bực thềm đá lọt ra ngoài thì bên ngoài đã có một người mặc đạo bào
trắng, tay cầm gươm tuốt trần nhào vô.
Sau khi ngẩng đầu nhìn rõ ba chữ Địa ngục Diêm vương, bóng trắng ngắm
nhìn các bộ xương xếp thành hai hàng dọc theo hai bên thềm đá.
Lý Thanh Hoa nhận ngay ra đó là Tử Ngang đạo trưởng Chưởng môn Côn Lôn.
Chưa kịp ra dấu để nhận biết nhau, chàng thấy Tử Ngang đang cúi xuống.
Đột nhiên ông ta nhỏm phắt người dậy, kêu khẽ một tiếng não ruột :
– Hỡi ơi! Lan Nhi, Tâm Lan, Vương Cửu các tiểu đồ đệ yêu quí của ta!…
Như không nén được sự đau thương và tức giận đang bùng lên, ông gầm lên như hổ rống và nhảy vọt xuống giữa đại sảnh.
Lý Thanh Hoa vội gọi :
– Đạo trưởng, có tôi đây! Tôi đã thu được Kim đao! Mọi việc đã xong, xin đạo trưởng bình tâm…
Nhưng vị đạo trưởng tôn quý, lòng đã bị mờ ám vì hận thù còn coi những
lời kêu gọi của Lý Thanh Hoa vào đâu! Ông một mình hét om sòm, xăm xăm
tiến tới cửa động đại điện làm dữ.
Trên giá gỗ treo một chiếc kẻng vàng, ông phóng chưởng tiếng kêu vang ầm nhức óc! Chưởng đó phá cửa đại điện thì bốn Tứ linh vu nữ đã dùng dao
găm chặn lại.
Nghe tiếng binh khí sát phát vang động bên trong, mấy bóng đen nữa từ ngoài bay vụt cả vô.
Lý Thanh Hoa nhận ra Cao Kỳ Nhất Phương thì vội gọi :
– Tam đệ! Hãy lo trấn giữ núm cơ quan mở cửa đá đừng để cho cửa khép lại mất lối thông ra ngoài.
Tam Tiếu nhún mình nhảy lên mỏm đá canh giữ lấy nói có núm chốt.
Mã Hóa Long tay cầm Cổ Độc kiếm tất tả chạy vô thấy Lý Thanh Hoa thì hỏi ngay rằng :
– Đã lấy được Kim đao chưa?
Lý Thanh Hoa gật đầu, trao cho ông ta cái túi da nặng chịch để ông giữ lấy.
Lúc ấy cuộc ác đấu diễn ra kịch liệt giữa Tử Ngang và bọn nữ quái. Tuy
bị đa số dồn ép, Tử Ngang dùng toàn những thế kiếm hiểm độc đánh lại
nhiều nữ quái phải nấp sau hàng trụ đá. Một nữ binh tưởng đâu dựa nép
vào sau trụ đá sẽ tránh khỏi lưỡi kiếm sắc nên để hở miếng.
Tử Ngang đạo trưởng thét lên những tiếng rùng rợn, phạt ngang một nhát
tóe lửa. Lưỡi kiếm làm đứt ngang cả trụ đá lẫn kiếm đao theo ra tia máu
đỏ tươi!… Tên nữ binh đã bị đứt đôi người lăn ra. Tứ linh vu nữ trước
cảnh đồng đạo bị thảm sát, quát thúc bọn gia nhân xung phong quyết tử
trả thù!
Thanh Long Quang Xạ Kiếm được dịp tung hoành chiếm hữu, rít lên những tiếng gió vun vút lạnh người.
Một làn ánh sáng vút ngang tiện đứt đầu một nữ nhân. Cái đầu lâu bay đi xa lắc, đập vào một cột đá rơi xuống đất.
Trận đánh thật quá khủng khiếp.
Chiếc đạo bào trắng trước còn lốm đốm đỏ bây giờ đã đẫm máu và biến thành hồng bào!
Đó đây, gần chục xác chết ngổn ngang, trên mặt đại sảnh những vũng máu, mùi tanh nhức óc!
Mọi người như bị cuộc ác đấu lôi hút cứ đứng ngây người theo ánh đao vung, kiếm chém tuyệt lanh và tuyệt đẹp…
Lý Thanh Hoa chợt nhận thấy một cô thiếu nữ và Nhất Tiếu chạy vào đứng
cạnh lúc nào không hay? Cả hai cùng trố mắt, há mồm nhìn dao trận không
nói được lời nào!
Nữ lang mới vô đó chẳng ai xa lạ! Chính là Vị Hải cô nương con gái Thần
Đao đại hiệp Xích Tu Lân vẫn mặc bộ áo chiến màu thiên thanh, khoác bên
ngoài chiếc áo choàng thêu chỉ bạc.
Hôm qua cứ tưởng vị nữ hiệp này đã rời bỏ Ngũ Đài sơn song gặp Tử Ngang
đạo trưởng hỏi rõ nguyên do nên lại cùng đạo trưởng trở lại hợp sức phá
tan Ngũ Đài sơn.
Chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, nàng đứng ngây người ra ngó các tay
danh thủ võ lâm đánh nhau. Nàng được cha cho phép xuất du giang hồ, lần
này là lần đầu nàng gặp toàn những hảo thủ kinh trời lộng đất!
Nàng cứ tưởng phép đánh đao nhà là đệ nhất thiên hạ, uy trấn dải Trực Lệ Giang Tô, ai ngờ xem tài nghệ đánh đao chém giết tại đây nàng chưa kịp
rút đao ra khỏi vỏ đã bị lấy đầu mấy lần.