Kim Cương Bất Hoại

Chương 12: Tứ kiệt diệt Tứ quái



Cỗ xe dong ruổi trên quan lộ gập ghềnh, Cao Kỳ Nhất Phương đã hoàn toàn
bình phục, cánh tay cử động khỏe mạnh không còn khó khăn như trước nữa.
Mã Hóa Long nóng lòng muốn mua rượu nên thả cương cho ngựa lừa chạy cực
nhanh. Mã phu nhân từ lúc chữa khỏi bệnh cho Thất Tình Tú Sĩ, bà tỏ ra
trìu mến và coi chàng như con. Bà hỏi sự việc xảy ra sau khi chàng rời
ngọn Băng Cương?

Chàng kể cho bà biết là chàng phải chịu đựng nhiều vụ thiếu thốn, khổ
sở, đói khát. Chàng cố học tập nốt ba thứ kiếm sau cùng, nhưng vì sức
yếu, trong người mang bệnh nên không thành công. Sống mãi trong rừng rú, không có đủ sức và thức ăn nên phải lần mò về đồng bằng kiếm cách kiếm
ăn độ nhật.

Hôm đó đói quá lần vào chợ thì xảy ra chuyện bị bọn cô quang thị đông áp bức muốn đoạt kiếm. Chàng không có chí tâm giết người, nếu không thì
hôm đó cuộc đọ kiếm đã khiến chàng chém chết tên Kim Phiêu rồi.

Trong khi mấy người ngồi trong xe nói chuyện thì Mã Hóa Long ngồi ngoài
xe rong cương đã mục kích những cảnh khác thường. Số là ông có ý định
mua rượu nên muốn tìm chỗ nào có xóm làng là cho xe chạy tới.

Đã hai lần rẽ ngang qua một vài túp nhà để hỏi thăm đều thấy vắng bóng
người. Nhà cửa còn nguyên vẹn mà người thì biến đâu mất. Xa xa ngoài
ruộng còn có trâu bò ăn cỏ mà không thấy có người chăn nuôi? Một vài
vườn trái cây sai quả, trái mọc chín nặng trĩu cành, dưới bóng cây thỉnh thoảng còn thấy gà vịt, mèo chó chạy lăng quăng. Xe cộ đậu y nguyên mà
không tìm gặp thấy một già một trẻ hay một phụ nữ nào để hỏi thăm. Càng
cho xe chạy, càng có cảm tưởng vào một khu vực “ma”, không có người
sống.

Tới chỗ ngã ba thấy chỗ hàng quán bên đường còn treo tửu bài “bán rượu
tốt”, ông liền dừng xe lại, nhảy xuống đất, bước vào trong quán.

Cửa hàng vắng ngắt, không có một ai tại quầy, đồ đạc vẫn y nguyên, nhưng trông lớp bụi phủ dày thì biết người trong quán đã rời bỏ đi từ lâu.
Ông tiến lại gần những lu đựng rượu, mở nắp xem thì thấy lu nào cũng cạn tới đáy.

Con Bạch Tuyết Long Câu bỗng hí vang lên một tiếng dài, vó trước đập
xuống đất tỏ ý báo hiệu có sự lạ? Mã Hóa Long vội vàng chạy ra ngoài cửa tiệm, mọi người trong xe cũng đã nhảy xuống đất.

Trên nóc quán, có tiếng động phành phạch, một con chim kêu to lớn, mỏ
ngậm một khúc ruột dài lòng thòng, vỗ cánh đậu xuống đỉnh nóc nhà.

Không ai cần phải suy đoán cũng biết là ác điểu đương tha ruột người. Lý Thanh Hoa đưa mắt quan sát, chàng chỉ cho mọi người xem nhiều con ác
điểu khác đương bay lượt ở cánh đồng xa, chắc nơi đó xảy ra sự gì ghê
gớm lắm.

Mọi người lên xe và cho chạy tới nơi đó. Chưa tới gần đã thấy sặc sụa
mùi thịt người hôi tanh lẫn cả mùi thịt khét nhức cả mũi. Một bày chim
kên kên đương tranh nhau mổ xé nhiều miếng thịt thừa của những tử thi
làm cho nhiều lóng xương, mẩu thịt vung vãi khắp nơi.

Cảnh tượng thiệt rất ghê gớm. Thần Ma Mật Tăng nhặt vài viên đá nhỏ nắm
nơi tay. Ông xòe tả chưởng phóng những viên đá đó ra đánh trúng vở óc
hơn chục con ác điểu. Móng chân, mỏ sắc của chúng sắc hơn dao bén khiến
chúng dữ tợn khác thường. Nhưng con chim kên kên khác thấy vậy sợ hãi
kêu quác quác bay đi xa.

Mấy người liền tiến lại gần xem xét tường tận. Nhắm mắt bỏ qua không
nhìn tới thì thôi. Bây giờ được mục kích thì lại càng kinh tởm vô cùng.
Trên giá treo hai đoạn cây, thi thể miếng còn miếng mất, một người đàn
bà bị mổ phanh bụng, xiên dọc bằng một thanh sắt dài, để nướng chín trên lửa.

Không biết giống ma quỷ nào đã bắt người để ăn thịt? Bàn chân của quái
vật ấy còn in lên mặt đất, đó là những vết chân to lớn. Chúng sát hại ở
đấy hơn chục nhân mạng. Xương sọ, xương sườn, quần áo bị lột xé vứt tứ
tung, bừa bãi.

Xú uế xông lên nồng nặc. Nếu đứng lâu ở nơi đó thì đến phải nôn ọe. Mã
Hóa Long trông thấy cảnh tượng giết chóc, nướng thịt người ăn dã man tột bực thì nổi cơn tức giận. Râu tóc dựng ngược cả lên.

Ông thét to như sét đánh :

– Sao lại có quân man rợ như vầy. Ở ngoài cánh đồng lúa thiếu gì trâu bò dê ngựa đương ăn cỏ nơi kia, sao không bắt làm thịt mà ăn, lại ăn thịt
người như thế này? Chúng ta phải tìm cho được lũ quỷ giết đi, để trừ nạn cho dân.

Lý Thanh Hoa leo lên nóc mui xe đứng trên cao phóng nhỡn quang nhìn quanh một hồi rồi nói rằng :

– Cách đây không xa độ nửa dặm đường, có một khu xóm lớn có lũy đất bao
quanh. Trong đó phải có người ở, chúng ta lại dò hỏi xem?

Quả nhiên, xe chạy một hồi tới bờ lũy đất cao hơn đầu người, xung quanh
cắm tua tủa cọc tre đầu nhọn để làm hàng rào. Bên trong có hàng trăm nóc nhà, tỏ ra một xóm làng rất trù phú.

Mã Hóa Long chợt nhớ tới quang cảnh Vạn Diệu sơn trang, dân cư vùng đồi chè cũng đông đúc và phồn thịnh.

Lũ ác tặc đã đến tiêu thổ và sự giết chóc biến thành khu nhà hoang vườn
trống. Ở đây ông chưa nhìn thấy bảng Ma Vương Cấm Địa, song ông có cảm
giác tương tự.

Cổng xóm đóng chặt, gõ mãi, kêu gọi mãi, không thấy có người ra mở. Lý
Thanh Hoa đành bảo mọi người chờ ở ngoài để chàng nhảy qua bờ lũy vào
trong xem động tĩnh ra sao? Chàng sẽ mở cửa cho xe vô.

Chỉ cần nhún chân một cái, thân mình chàng thiếu hiệp đã bốc cao vượt qua tường đất hạ xuống sát mé trong cổng.

Tức thời có vài mũi tên nhắm người Lý Thanh Hoa bay tới. Chàng đã đề
phòng từ trước, toàn thân có một vòng cương khí bao quanh làm những mũi
tên đi chậm lại hoặc chệch sang bên, hoặc bị gạt nhẹ rơi xuống đất lả tả như lá rụng.

Một vài ngọn lao sắt phóng tới. Nhưng chắc là các người cầm lao phóng đi rất yếu nên mũi nhọn cắm xuống đất cách xa nơi chàng đứng nhiều thước.
Lý Thanh Hoa gọi lớn :

– Chúng tôi là người lương thiện, không có làm hại ai. Xin người trong nhà ra nói chuyện.

Thấy thiếu hiệp tay không võ khí, mặt chàng tuấn tú phong nhã, dáng điệu đường hoàng nên lát sau có hơn chục người võ trang từ chỗ nấp đi ra,
dẫn đầu là một ông cụ già, diện mạo phúc hậu, tay chống gậy trúc. Những
người đi theo sau ăn bận lối nông phu, vẻ mặt hốc hác, sợ hãi, ngơ
ngác… trông rất thương hại. Kẻ cầm chỉa đinh ba, người cầm tay thước
một cách uể oải.

Lý Thanh Hoa vòng tay vái chào. Trang chủ đáp lễ. Sau khi xưng tính danh, thiếu hiệp nói rằng :

– Chúng tôi cả thảy năm người đi qua đây. Chỉ vì tìm nơi bán rượu mua
uống. Nhưng đi tới đâu cũng thấy vắng bóng người. Ngoài đồng thì thấy
chim quạ ăn xác người chết. Thấy quý trang nên vào hỏi thăm nguyên do.
Yêu cầu mở cửa cho những người kia cùng vào.

Lão Trang chủ gật đầu ưng thuận, thiếu hiệp cùng hai người nữa ra kéo
tấm then sắt ngang to nặng, để mở cánh cổng lim, gỗ dày hơn tấc. Mã Hóa
Long lách xe vào. Dân chúng ẩn nấp trong các hang hố tưởng là xe chở đầy lương thực, lúc nhúc bò lên đông ngàn người, đa số là đàn bà, trẻ nít.
Người nào cũng bị thiếu ăn, gầy yếu, xanh mét vì chui rúc trong bóng
tối…

Họ bâu quanh xe, nhìn con lợn rừng tỏ sự thèm thuồng lắm. Họ hỏi nhau xe chở gì mà nặng vậy? Có gì ăn đặng không? Họ ngắm nghía lừa ngựa, ý muốn nếu được phép thì ngả thịt ngay.

Lão Trang chủ trình bày sự thể cho bọn người mới đến nghe :

– “Tôi là Phạm Thiên Trúc, chuyên nghề chăn nuôi và trồng trọt ở Hồ Bắc. Chúng tôi là dân tỵ nạn giặc Bắc Liêu, nên bỏ xứ kéo nhau vè trú ngụ
tại miền này. Trước đây cánh đồng này chỉ để cỏ hoang dại mọc. Chúng tôi góp sức xẻ rãnh, đào mương mất bảy năm công phu khó nhọc mới gầy dựng
được nhiều vườn trái cây. Hoa quả bốn mùa đều có thừa. Chúng tôi có
trồng thêm lúa mọc để ăn, còn trái cây thì chở lên phủ bán lấy lợi tức
mua trâu bò, dê ngựa đem về chăn nuôi, mở mang một số mục trường. Cuộc
sống của chúng tôi trở nên sung túc, đền bù vào những năm đầu tiên vất
vả. Dân trong khu vực đều hiền lành, không ưa thích sự tranh giành, cãi
cọ.

Khu vực trồng đào thì hợp thành Đào trang, khu vực trồng mận thì gọi là
Lý trang, trồng lê thì gọi là Lê trang… Chung quanh đây vắng vẻ, toàn
là rừng rậm nên ngoài sự đoàn kết thương yêu nhau thờ cúng tiên tổ, nuôi già, dạy trẻ, không còn đụng chạm, đánh chém với láng giềng như hồi còn ở Hồ Bắc. Ở nơi ấy phải tranh chiếm ruộng đất với rợ Liêu, rợ Kim.

Cuộc sống đang yên ổn, lừa ngựa mục súc đang sinh sản nhanh và nhiều nên bán giá rẻ tại chợ phủ cách đây trăm dặm đường. Việc mua bán hay sinh
ra đụng chạm với một vài người buôn ngựa từ miền Nam đến bán cho quan
quân. Bọn họ rất hung hãn. Chúng tôi chịu kém không dám cạnh tranh với
họ. Tôi cũng khuyên dân làng chăn nuôi để túc dụng, thóc lúa và mục súc
còn quý hơn tiền bạc. Ta để ta ăn, không cần mua bán đổi chác với người
ngoài nữa.

Trong khi chúng tôi cố tránh thì họ bọn cố tìm đến. Một toán người mặc
đồ đen đã tới dọa dẫm chúng tôi phải rời bỏ khu vực này đi nơi khác. Nếu không bọn họ sẽ gây tai họa khủng khiếp cho dân làng.

Lẽ dĩ nhiên chúng tôi không ưng thuận, thà chết hết tất cả ở đây còn hơn chịu bỏ đi nơi khác. Tôi có phái người lên phủ thành đầu đơn khiếu tố.
Quan phủ có phái binh về đóng tại làng để giữ yên bình cho chúng tôi.

Nhưng gần đây xuất hiện một giống quái vật ma quỷ quấy nhiễu suốt ngày đêm.

Thoạt tiên mỗi ngày mất tích vài ba người. Quan quân tuần tiễu lùng xét
cũng bị ám sát và mất tích. Có người ban đêm nhìn thấy ánh lửa trong
rừng. Sáng ngày kéo nhau tìm đến xem thì thấy những người mất tích đã bị mổ bụng, nhồi lá thơm rồi bị quay nướng trên than hồng ăn thịt. Chúng
tôi sợ hãi quá, nên cũng với những binh lính sống sót đào hào đắp lũy,
tụ tập tất cả dân làng vào ở trong thành đất này, rồi cấp báo lên quan
trên. Nhưng phái bao nhiêu thân tùy đi cũng chẳng thấy mang tin tức trở
về. Có người nào từ xa đến như các ông, thì nếu không bị mất tích, giết
chết ăn thịt thì cũng đến mắc kẹt xin nhờ ẩn trong xóm này.

Chúng tôi thoạt tiên còn nhát, sau cũng đâm liều, thu nhặt dao gậy, cung tên để phòng thủ, tự vệ.

Nhưng gần đây, về ban đêm thì sự khủng khiếp lại quá mức. Có những bóng đen bay, chân không chấm đất… như thiếu hiệp đây”.

Cụ trùm xóm họ Phạm vừa nói vừa lấy tay chỉ Lý Thanh Hoa. Lúc đầu thiếu
hiệp nhảy vào, chúng tôi lầm tưởng là bọn ác đạo nên mới bắn tên và
phóng lao.

Ông cụ kể tiếp :

– Các bóng ma quỷ quái cất tiếng kêu rùng rợn, the thé như ma ở mộ địa
chui lên. Chúng vồ bắt đàn bà, trẻ nít, hút óc, hút máu rồi quăng thây
giữa đồng. Đến sáng thì lại thấy tái diễn cái cảnh mổ bụng moi ruột và
nhồi lá, quay nướng ăn. Sau bữa ăn như vậy, thì chim kên, quạ, cú đến
rỉa nốt chỗ thịt thừa, vụn vặt… Đây không còn là thế giới của con
người. Nơi đây đã biến thành âm ty địa ngục. Chúng tôi nghĩ: Nếu biết
thế này thì sớm kéo nhau bỏ chốn này đi nơi khác còn hơn…

Lý Thanh Hoa hỏi :

– Cụ thấy hình thù quái vật ra sao?

Trong đám đông có người đáp :

– Quái vật gì? Người… chúng nó ăn thịt là người như chúng ta.

– Là người… sao ăn thịt người?

– Tại sao chúng thích ăn món kinh tởm ấy? Chúng không có đói…?

Lý Thanh Hoa hỏi tiếp :

– Bên ta có giết được tên nào không?

– “Chúng tôi có bắn trúng một tên bị thương. Nó kêu hú lên, song không
thấy nó ngã lăn chết. Trái lại nó lại lấy tay rút mũi tên ra rồi lại
xông vào bắt người. Anh hùng trong bọn tôi đã đâm một nhát giáo thủng
suốt bụng nó. Nó ôm anh ta chạy đi. Sáng sớm thấy anh ta đã chết nằm ở
trong xó ngoài tường đất, cổ bị cắn đứt mạch máu và thân thể bị hút mất
huyết, đầu bị lủng rỗng hết cả óc.

Có người bị ác ma móc ăn hết hai tròng con ngươi. Những tên này về ban
đêm có vẻ sợ ánh sáng lửa nên chúng tôi ai cũng có sẵn bó đuốc phòng
thân. Nhưng muốn được yên ổn hơn, chúng tôi đào hầm chui rúc xuống địa
đạo dưới đất để canh phòng cho nhau, tiện bề lẩn trốn, dễ được toàn mạng hơn. Không may người nào bị vồ chộp bắt mang đi thì một đêm cũng chỉ
thiệt ba bốn mạng là nhiều… Mấy hôm gần đây, cụ trùm xóm cho ý kiến là ban ngày quây quần lấy nhau phòng thủ được, nhưng về ban đêm thì mỗi
người chịu nhỏ một ít huyết vào bốn cái bồn cho đầy máu, đêm bỏ ra
ngoài.

Lũ quái ma đến thấy huyết, sáp lai uống cho đã rồi bỏ đi. Nhưng vậy bảo
toàn được vài mạng. Nhưng nếu làm vậy hoài thì chúng tôi già trẻ lớn bé, chả mấy hồi bị kiệt sức rồi cũng đến chết hết thôi.

Đồ ăn, gạo bắp tồn trữ còn ít lắm, thịt thà thiếu thốn, gà vịt chó mèo
trong xóm đã bắt ăn thịt hết rồi. Thịt chuột biết là nó gặm nhấm thịt
người chết, bắt được cũng rán ăn qua ngày. Tình cảnh cực khổ chịu đựng
không biết mấy bữa nữa. Và biết rằng nếu bỏ nơi đây kéo nhau ra khỏi chỗ ẩn nấp này thì cũng sẽ bị chúng tỉa từng người, sát hại ở dọc đường…
không ai còn can đảm hy sinh”.

Nghe câu chuyện đầy thương tâm, Mã Hóa Long lấy số gạo, thức ăn và con
lợn rừng trên xe phân phát cho những gia đình khốn khổ. Họ cảm ơn mừng
rỡ vô cùng.

Ông trùm xóm họ Phạm nhìn các bao vàng tưởng đâu là bao gạo, có ý muốn xin thêm lương thực.

Mã Hóa Long xách các túi vàng xuống, mở cho đám đông coi là ông ta không tiếc rẻ giữ lại một chút thức ăn nào hết. Thấy các thỏi vàng sáng rực.
Phạm Thiên Trúc cầm gậy chỉ vào con heo rừng nói rằng :

– Chúng tôi quí con heo này hơn đống vàng! Thịt heo còn giúp lũ trẻ đêm
nay không đói, khát nữa… Còn các thỏi vàng này… không ăn được.

Nhiều người cười ồ vì câu nói chí lý. Mã Hóa Long nói :

– Cách đây không xa, tôi thấy có nhiều trâu bò gặm cỏ ngoài đồng, sao
không bắt về làm thịt, vườn cây còn đầy trái, sao không hái lấy về ăn?

Mã phu nhân từ lâu vẫn yên lặng, bây giờ mới bàn luận cho mọi người am hiểu :

– Bọn cầm đầu Hắc Y là những tên khôn ngoan nhất đời! Chúng muốn chiếm
tài sản đất đai và đuổi dân ở đây đi nơi khác, để rồi bọn chúng kéo tới
lập sào huyệt. Chúng tính toán cần giữ y nguyên nguồn lợi, không đốt phá gì cả, chỉ cần khủng bố tinh thần làm cho kinh sợ mà bỏ đi để chúng
chiếm đoạt lấy. Như vậy, chúng không mang tiếng là đã phá hoại. Nếu dân
không đi, chúng thả quái vật giết chóc, ăn thịt, hút huyết cho chết dần
chết mòn đi…

Phạm Thiên Trúc mời mọi người vô căn nhà lớn. Đám đông cùng chia nhau
lương thực, rồi tản mác chui xuống các địa huyệt đào sẵn thêm các ngõ
ngách trong nhà. Đàn bà con trẻ vẫn tiếp tục khơi rộng cho hầm nọ thông
sang hố kia giống như các hang chuột…

Mã Hóa Long căm tức muốn đi tìm bọn ác nhân để đánh nhau một trận. Mã
phu nhân ra hiệu bảo chồng nên bình tĩnh, bàn tính kế hoạch. Bà quay lại hỏi lão Thần tăng rằng :

– Trong mấy năm, lão Thần tăng bôn tẩu giang hồ giao thiệp với bọn ác
đạo, có nghe biết chúng đối xử với những kẻ đối nghịch với chúng ra sao
không.

Thần Ma Mật Tăng ngẫm nghĩ một lát rồi mới trả lời :

– Chúng không giết ngay đâu. Chúng cố dùng thủ đoạn thu phục làm việc cho chúng để gầy thêm vây cánh…

Đột nhiên Mã phu nhân hỏi thêm :

– Ở Tây Vực, có giống lá thảo mộc gì nhồi vào bụng người nướng thịt ăn thấy thơm ngon không?

Thần Ma Mật Tăng cười nói :

– Chỉ có gia vị thông thường như hành, tỏi, tiêu ớt, củ sả, lá gừng, lá
húng, lá ổi, lá nhãn nhồi vào bụng dã thú đem thui như ta thui thịt rừng bữa nọ thì có thôi, chứ làm gì có lá dùng làm gia vị ăn thịt người chứ!

Mã phu nhân nói :

– Lúc ở giữa đồng, khi ông giết chim kên kên, tôi có nhặt được một vài
chiếc lá làm gia vị đó. Nó không phải là đồ “ngũ vị” làm bếp tiêu hành
ớt tỏi như lão Thần tăng vừa kể. Mà chính là lá cây trồng ở Tây Vực, có
tính chất làm “mê say” người ta, đã dùng một lần cứ muốn dùng mãi, trộn
lá cây này với thịt thà cho giống vật ăn thì giống vật đó chỉ thích ăn
mãi một món ăn đó mà thôi. Chừng đến cơn ghiền mà không được món ăn đó
thì vừa bị đói hành hạ, vừa bị thuốc hành hạ, đến phát điên cuồng được.

Thần Ma Mật Tăng cúi đầu ngẫm nghĩ, nhận rằng ở Tây Vực có xuất phát
nhiều loại quả có nhựa, loại lá có nhựa, loại cây có nhựa có tính chất
làm hôn mê quyến rũ như Mã phu nhân đã nói. Người nào đốt và ngửi, hít
mãi không sao chừa bỏ được, loại “Ma túy thảo” đó có nhiều lắm. Vậy loại lá ăn vào cơ thể đã quen thuộc bồi dưỡng bằng chất đó, không có đến cơn thèm nổi lên, tự nhiên bắt con người hay con vật từ bỏ hết cả lý trí để tìm đến… thụ hưởng.

Mã phu nhân nhìn vào mặt Thần Ma Mật Tăng, giơ chiếc lá lên và hỏi rằng :

– Bọn Hắc Y bỏ đói những người khốn nạn này, rồi dùng mê dược làm lú lẫn trí khôn, rồi nuôi chúng bằng thịt người nướng lá cây này… để tập cho chúng quen đi. Nay chúng mang những cao thủ ăn thịt người đó, thả vào
đám đông lương dân khác nào như ta đem chó sói thả vào đàn cừu… tạo
thành đất này là cái chuồng chứa sẵn dê cừu và các quái nhân là đàn sói
được chủ nuôi cho béo…

Bọn Hắc Y đương thí nghiệm nhiều sự ghê tởm. Thấy thả quái nhân ăn thịt
người để khủng bố mà dân vẫn không chịu bỏ đất ra đi, nên chúng lại thí
nghiệm một toán ác ma thứ hai chuyên nuôi bằng óc và máu người cũng có
pha chất mê dược đó. Chừng tới khi cơn ghiền đã nổi lên, đã hít khói mê
dược mà còn đói thiếu chất huyết chất óc, tủy thì là đi tìm ăn bằng được để thỏa mãn rồi mới rút lui…

Mọi người nghe Mã phu nhân giải nghĩa đều như tỉnh mộng, hiểu rõ cái
nguyên ủy lại càng thù ghét bọn cầm đầu Hắc Y. Cao Kỳ Nhất Phương mím
chặt hai môi, mày kiếm dựng ngược, nghĩ tới hành động của bọn Hắc Y chắc có liên quan đến mối sư cừu, mối tình dang dở của chàng, tay đưa lên
chuôi kiếm mấy lần, không trấn tĩnh được.

– Bây giờ phải bàn đến phương cách đối phó.

Mã phu nhân là người chủ chốt kế hoạch. Bà định rằng: Phải lo đi kiếm
thêm thức ăn cung cấp cho mọi người có sức lực hành động, phải lập một
đoàn thanh niên canh gác, báo động, sắm sửa đầy đủ đèn đuốc, phèng la,
thuốc men, cung tên, gươm giáo. Đàn bà trẻ nít tập trung một nơi, không ở rải rác, bỏ ý định gia đình nào chỉ biết lo giữ gia đình nấy, phải chia thành đội ngũ, liên kết cứu giúp nhau. Kẻ nào liều mạng đâm chém được
thì xông vào đâm chém. Kẻ nào yếu thì hò la trợ oai. Bắt được tên quái
nhân nào thì phải có sẵn thừng, chảo trói thúc ké ngay lập tức.

Nghe Mã phu nhân bàn định mưu lược, ông trùm xóm họ Phạm quỳ xuống vái
trời, tạ ơn tiên tổ. Những tráng đinh từ nãy mặt buồn thiu bây giờ cũng
trở nên cương quyết quả cảm…

Mã Hóa Long chọn năm sáu người còn đủ sức khỏe, cho lên ngồi xe, rồi ông cùng Lý Thanh Hoa và Thần Ma Mật Tăng mở cổng trang ra ngoài thu tập
lấy thực phẩm để tiếp tế cho dân làng.

Vừa ra tới cổng, Lý Thanh Hoa và Thần Ma Mật Tăng đã dùng thuật phi hành đuổi bắt buộc cổ lôi về xóm hơn chục con dê bò. Mã Hóa Long cũng chở về đầy một xe trái cây, khoai, đậu…

Sau khi lo liệu cho mọi người có đủ thức ăn trong nhiều ngày, Mã Hóa Long đòi tính ngay đến chuyện tấn công.

Ông trùm xóm họ Phạm can rằng :

– Ngày hôm nay, lũ quái vật đã ăn xong bữa, bỏ đi vào rừng rồi đến tối
thế nào cũng vô bắt người. Các vị nên nghỉ ngơi dưỡng sức ứng phó đêm
nay.

Để an lòng ông cụ, Mã Hóa Long nói :

– Và cũng chỉ đêm nay thôi, chúng tôi quyết tử chiến với chúng một trận, nếu thấy không ăn thua gì thì đành để cụ và dân làng bỏ đất này đi nơi
khác vậy. Ở lại mà chết thì cũng vô ích…

Mã phu nhân bảo chồng và lão Thần tăng tìm gỗ dựng lên ở giữa xóm một
cái chòi cao, để bà ở trên điều động cuộc chiến. Dân làng lúc ấy đã ăn
hết thịt con lợn rừng, xúm nhau lại dựng chòi. Họ thấy Mã phu nhân là
đàn bà mà cũng có chí khí can trường không chịu chui xuống hầm ẩn núp
cùng với đàn bà trẻ con khác, nên những trai làng bàn tán: Một mặt họ
đem các trẻ con dồn lại một nơi, còn bao nhiêu đàn ông, đàn bà khác đều
phải tham gia vào cuộc chiến đấu. Họ chia ra làm bốn toán phục sẵn chung quanh bốn chân chòi, mục đích để bảo vệ vị phu nhân mà họ kính mến hơn
là bảo vệ cho chính bản thân họ.

Lý Thanh Hoa đứng cạnh mẹ ở trên chòi canh, tay cầm sẵn chục mũi tên nhọn. Mã Hóa Long leo ngồi trên cổng xóm.

Thần Ma Mật Tăng, tay vác một cái búa tạ rất nặng ngồi cạnh cỗ xe chở vàng.

Cao Kỳ Nhất Phương đốc xuất các tráng đinh tuần phòng vòng quanh chòi canh trong xóm.

Đêm đó là một đêm không trăng, không sao. Trời mù mịt, đen như mực. Chim quạ, chim cú, không biết ở đâu kéo về rất nhiều, có lẽ vì bầy điểu cũng quen đánh hơi mùi máu bốc lên như mọi đêm trước. Người mạnh dạn nhất
nghe tiếng cú rúc cũng phát ớn nổi da gà. Trong xóm không có đèn đóm chi cả, nhưng đôi mắt thần quang của Lý Thanh Hoa có thể nhìn thấy rõ mọi
vật xa nhiều trăm trượng.

Chàng nhìn thấy tự mé rừng đi ra một đạo nhân, thân thể to lớn như vị hộ pháp, tay cầm thiền trượng, đầu gậy treo nhiều quả chuông con. Tên đạo
nhân đi lại gần bên mộ huyệt, rung động cây thiền trượng cho chuông kêu
loong coong. Tức thời trong mộ huyệt có bàn tay thò ra. Các ngón khẳng
khiu xòe dài. Đạo nhân cúi xuống bỏ vào bàn tay đó một vật gì. Bàn tay
đó nắm lại rồi thụt vào mộ huyệt. Lý Thanh Hoa tưởng mình bị ảo tưởng,
chàng đưa tay lên dụi mắt, ngó lại xem kỹ.

Nhỡn cầu của chàng xé toang màn đêm tối thui, theo dõi đạo nhân thấy đi
đến một ngôi mộ khác. Y lại rung động cây thiền trượng phát ra những
tiếng loong coong, rồi cúi xuống bỏ một vật gì vào tay một quái ma khác
trong mộ thò ra…

Mã phu nhân giật mình hỏi con rằng :

– Con trông thấy cái gì thế?

Lý Thanh Hoa kể lại cho mẹ nghe. Bà nói nhỏ vào tai chàng rằng :

– Tên đầu sỏ chính là đạo nhân! Nó đương phát thuốc mê cho các quái ma.
Lũ này uống xong thuốc sẽ chui ra khỏi mộ để đi uống máu người, hút óc
người!

Lý Thanh Hoa lẩm bẩm nói nhỏ :

– Tên đạo nhân đứng ở xa quá ngoài tầm phi kiếm của con? Để mẹ một mình ở chòi thì con không an tâm. Thôi đành chờ chúng tự đến đây vậy!

Trong lúc chàng băn khoăn thì một quái ma đã đội mồ chui lên, bay vụt về phía xóm như một bóng ma trơi chập chờn… Mã phu nhân truyền thắp một
ngọn đèn lồng treo về phía đó.

Chẳng mấy lúc bóng ma đã sắp tới định vượt tường vô xóm. Thấy ngọn đèn
báo hiệu treo lên phía nào thì cả trăm con mắt dân làng đều đổ dồn về
phía đó. Tên quái ma hiện lên ở đầu tường, mặt nó xám ngoét, môi trắng
bệch, nanh mọc dài, mắt trũng thành hai hố sâu, nom như quỷ nhập tràng,
chết lâu ngày sống lại! Giương mắt lơ láo tìm bồn máu để bưng uống như
mọi đêm khác. Không thấy món sở thích bày ra, tự cuống họng nó phát ra
những tiếng ọ ọe như ma kêu!

Mã phu nhân vỗ tay ra hiệu, cả trăm ngọn đuốc đều đốt lên một lượt.
Tiếng hò reo, tiếng phèng la, tiếng trống nổi lên ầm ầm rồi các mũi lao
nhọn phóng đi, tên bắn ào ào về phía thây ma biết cử động.

Nhưng nó né tránh hoặc lấy tay gạt đỡ cho rớt xuống đất. Có một mũi tên
cắm sâu vào cánh tay. Quái ma rút vứt đi, chỗ vết thương cũng không thấy nhỏ máu. Y không tỏ vẻ đau đớn gì hết.

Trái lại, y trông thấy nhiều người, ngửi thấy mùi thịt người, y có vẻ
lựa chọn máu ngon, hình như chỉ e dè ánh lửa đỏ chút ít. Bỗng quái ma
ngước hai tròng mắt sâu hoắm nhìn lên chòi cao, thấy Mã phu nhân thì y
giơ hai tay về phía trước, nhảy nhót tỏ vẻ thích chí lắm!

Nó hú lên một tiếng dài và như lò xo bật, nó bay vụt lên để chụp lấy Mã
phu nhân… Nhưng Lý Thanh Hoa dâu có để cho nó càn rỡ như vậy, chàng
buông ra một mũi tên trực tiễn đâm lủng bụng, mũi tên thò hẳn ra sau
lưng làm quái ma bị hất ngã trở lại.

Nó rống to lên, chẳng sờn lòng, lấy tay rút mũi tên ra khỏi bụng, bẻ gãy đôi vứt đi. Rồi nó lại chồm nhảy lên lần nữa.

Lần này, Lý Thanh Hoa vung hai tay phóng ra một lúc hai mũi tên rất
mạnh, cắm sâu vào hai mắt quái nhân làm nó ngã rớt xuống đất.

Hình như bị say mê vì hơi máu người, tuy bị lủng cả hai mắt… nó lại
chồm dậy, nhất định nhảy vọt lên để cấu cổ Mã phu nhân cho kỳ được.

Lý thiếu hiệp vẫy tay thực mạnh, hai mũi tên nữa phóng ra như hai luồng
chớp lủng hai vai quái nhân và ghim chặt y xuống mặt đất vẫn giãy giụa,
vừa kêu la, cố nhổm dậy, thực là kinh khủng!

Mã phu nhân bảo con rằng :

– Phải nhắm trúng tim nó mới trị được!

Trong ánh lửa chập chờn, lão Thần tăng đã xách búa tạ chạy tới. Mũi tên
của Lý Thanh Hoa bắn tới, vừa ghim trúng tim thì búa tạ cũng đã giáng
xuống kêu đến bốp một tiếng khô khan! Sọ quái ma vỡ tan thành nhiều
mảnh!

Thế là hết đời một ác ma!

Diệt trừ xong được một thì ba thây ma biết đi khác đã do ba ngả khác
nhau đột nhập trong xóm. Lý Thanh Hoa đốt ba ngọn đăng báo hiệu ba hướng chòi. Mọi người ào ra ba phía chỉ định để ứng chiến.

Mã Hóa Long từ trên cổng xóm nhảy xuống chặn đường một tên. Trong cơn
tức giận, ông ta hơ kiếm chém nhầu. Quái nhân giơ tay định vồ, ông chặt
cụt tay. Chặt rụng hai tay, ông chặt đứt hai chân. Thây ma cử động, bị
cụt cả tứ chi, nó chỉ còn thân mình. Nó lăn tròn lông lốc trên mặt đất
vào đám dân làng, há miệng nhe răng, bạ ai cắn nấy để mong dược hút máu. Nhiều người kinh hoảng, bỏ chạy toán loạn. Có người không tránh kịp bị
nó ngoạm trúng vế. Máu chảy ròng ròng. Quái ma uống ừng ực như đĩa đói
hút máu người!

Mã Hóa Long chạy vội đến, vung kiếm đánh xoẹt một cái, chém đứt cổ, khiến đầu quái ma rời khỏi thân mình.

Thế mà răng nanh vẫn cắm chặt vô thịt người dân làng, miệng nó hút được
bao nhiêu máu lại chạy ra cuống họng khò khè đã bị đứt… Thực là khủng
khiếp! Chưa hề có một sinh vật nào ham hút máu người như thế!…

Những toán tráng đinh mạnh bạo xông lại, cầm đao băm vằm thân hình cụt
tay chân, có người cầm đao đâm trúng tim. Tức thời cái đầu há miệng nhả
bắp vế và lăn trên mặt đất. Người dân bị thương được khiên xuống hầm cấp cứu.

Cao Kỳ Nhất Phương chận đường một tên khác. Lần đầu chàng thi triển Nga
Mi kiếm pháp, không được đấu với người mà lại đấu với một thây ma. Chàng xử thế kiếm Nhất Bộ Sinh Hoa phân thây thác cốt chém ngược lưỡi kiếm từ dưới đưa lên nhanh hơn điện giựt, xả tên quái ma hai mảnh theo chiều
dọc.

Lạ lùng thay! Thân thể bị phân đôi mà quái ma vẫn không ngã. Nó không
tiến, không lùi. Hai tay quái ma nắm chặt lấy nhau làm Cao Kỳ Nhất
Phương nhảy lui lại ba bước. Chừng tới khi, Lý Thanh Hoa đứng ở trên
chòi cao, phóng mũi tên xuyên qua trái tim nó, hai mảnh thân người mới
chịu ngã đổ gục xuống.

Còn tên quái ma thứ tư, và cũng là tên chót, hung tợn nhất, nó chạy lướt trên các mái nhà, vồ được một người, nhe răng cắn cổ hút máu.

Nó vừa uống máu, vừa cắp người này mang đi.

Lý Thanh Hoa cầm sợi dây Bạch Nhuyễn Ty tung ra cuốn lấy chân sau của nó kéo mạnh, quái nhân muốn dứt thế nào, sợi dây cũng không đứt, y ngã lăn ra nên bị các tráng đinh đổ xô đến tròng vào chảo, trói y dang tay chân bắt sống.

Cuộc hỗn chiến reo hò huyên náo ầm ĩ, tới quá nửa đêm mới yên lặng! Lý
Thanh Hoa giao cho Cao Kỳ Nhất Phương phận sự hộ vệ mẹ nuôi để chàng
chạy ra khu rừng tìm giết tên đầu sỏ. Lúc ra tới khu mộ địa thì chỉ thấy bãi tha ma bốn bề vắng ngắt, tên đạo nhân cầm thiền trượng đã bỏ đi nơi khác từ lúc nào rồi. Chàng trở lại trang trại và cùng mọi người quan
sát xem tên quái nhân bắt được thuộc hạng người gì?

Đèn đuốc được thắp sáng choang như ban ngày. Mọi người mời Mã phu nhân
tới xem xét tên ác ma. Nhiền người trong xóm đề nghị xin đốt sống. Cụ
Trang chủ họ Phạm than vãn :

– Tên này trông hình dạng cũng là người như chúng mình, không biết tại sao lại biến chứng thành ác quỷ được?

Mã phu nhân truyền lục soát khắp người y xem có thấy vật gì lạ không?
Cao Kỳ Nhất Phương dùng mũi kiếm lật xem tìm thấy trong bọc thắt lưng
của y một gói nhỏ dựng một và cọng lá thuốc và một tờ giấy trên có viết
vài hàng chữ máu khô. Tất cả những vật này không ai được đụng chạm đến,
gắp bỏ vào trong cái hộp để Mã phu nhân xem xét.

Tên ác ma tuy bị thừng chảo, thêm cả dây xích sắt quấn đầy mình, nó vẫn
không thôi gào thét vì cơn ghiền uống máu người đang hành hạ nó. Mã Hóa
Long dùng gậy thọc vào miệng rồi… lấy giẻ dùng đầu gậy tọng vô họng
cho hết kêu.

Lúc này Mã phu nhân còn lo cứu chữa hai người bị thương, thay vì rịt
thuốc cầm máu, bà dùng dao rạch vết thương cho máu độc chảy thêm nhiều
ra để khỏi bị nhiễm vô chân thân. Vất vả cho tới lúc gà gáy cũng chỉ cứu được người bị cắn vào bắp vế, còn người bị ác ma cắn cổ thì tắt thở…

Một đêm thao thức làm mệt nhọc mọi người. Riêng Mã phu nhân cần phải
nghỉ ngơi… Lúc mặt trời mọc chiếu sáng lên ác ma bị bắt sống và đống
da thịt của những tên đã bị dao chém tơi bời đêm hôm qua thì thịt xương
của chúng gặp khí dương quang minh chính đại của ánh mặt trời liền bốc
hơi, tan rã vụn ra thành đất bụi, dần dần chỉ còn trơ những bộ xương
người khô queo, vàng khè như những bộ xương người moi móc từ trong mả
ra, đã lâu ngày!

Lúc da thịt, áo của chúng bắt đầu tan biến thì người canh gác thấy vậy
sợ quá, la lối ầm lên, gọi mọi người ra xem hiện tượng quái lạ. Ai nấy
đều lắc đầu lè lưỡi, vì từ trước tới giờ không thấy sự hãi hùng như vậy.

Mã phu nhân, vì thấu hiểu về y học nên bà biết sâu rộng hơn mọi người.
Bà truyền lấy củi khô tẩm dầu đốt ra tro những tàn cốt ma quái còn sót
lại. Sau đó, bà vào xem xét những vật đã lấy được từ thắt lưng của tên
ác ma, các dòng chữ máu trên giấy bị mờ dần khi gặp ánh mặt trời, tờ
giấy cũng nát vụn theo. Lý Thanh Hoa đã đọc vội mấy chữ trước khi nó tan biến đi.

Mã phu nhân đóng nắp hộp lại để giữ lấy chất lá hôn mê có đặc tính kích
thích các thây ma đi hút máu người như loài ma cà rồng trong vùng rừng
sâu nước độc. Mối ưu tư xâm nhập lòng bà, vì bà nghĩ rằng chỉ mới diệt
dược vài tên độc ma tay sai mà chưa diệt trừ được tên đầu sỏ thủ lãnh.
Nếu chúng biết được sự thất bại của bọn tay sai, thì chúng sẽ còn tấn
công nữa!

Lý Thanh Hoa nói riêng cho bà biết ý nghĩa và chữ chàng đã đọc được. Bà gật đầu song không bớt sự lo âu và phiền muộn.

Bà nói rằng :

– May mắn là đối phương chưa biết rõ lai lịch của chúng ta! Muốn hành
động có hiệu quả, chúng ta phải vận dụng sự hóa trang khéo léo làm lạc
hướng dò xét của chúng mới được. Bọn gian thần liên kết với bàng môn tà
đạo, tạo nên những ác ma lợi hại, ta không nên khinh suất. Chỉ một lỡ
lầm để lộ hình tích, chúng ta sẽ bị bọn chúng phân tán, trả thù và bị
nguy hại ngay.

Bà cho tập hợp tất cả mọi người, nói rõ sự nguy hiểm phải đương đầu, hỏi dân làng xem muốn ở lại giữ thôn trang hay chịu nhượng bộ bỏ đi vùng
khác?

Số đông trả lời quyết tâm ở lại. Ma quái còn đánh chết được thì dù có
quỷ ba dầu sáu tay đến khủng bố, hiếp đáp ta, thì ta cũng nên kết đoàn,
hợp sức như đêm qua, nhất định có một vài người quả cảm bị hy sinh,
những người còn lại quyết chí trả thù cho người đã chết. Biết tôn trọng
nghĩa lớn, ích chung, nhất định chống cự thì một là chết hết, hai sẽ là
thắng…

Mã phu nhân thấy tinh thần họ phấn khởi như vậy thì lấy làm mừng. Bà nói :

– Chúng tôi sẽ ở lại đây một thời gian, trợ lực các người diệt trừ quỷ
ác. Chừng nào yên ổn, chúng tôi sẽ để lại một số vàng cho các người mua
sắm vũ khí. Tự rèn luyện sức mạnh, bảo tồn gia đình, nhà cửa, ruộng
nương tài sản để sinh sống. Chừng đó chúng tôi mới yên tâm ra đi!

Mọi người chắp tay cảm tạ. Mã phu nhân nói tiếp :

– Vậy các người hãy lo chuẩn bị, ăn uống xong xuôi, đâu lại về đấy, giữ
nguyên vị trí như đêm qua. Nhất cử nhất động, phải theo đúng ám hiệu của tôi từ trên chòi cao phát xuống.

Mọi người vâng lệnh giải tán, đàn bà lo thổi cơm nấu nước. Đàn ông lo
sửa sang binh khí cung nỏ, mài gươm, lau chuốt cung cứng tên dài. Mọi
người không còn e dè nhút nhát như trước.

Lý Thanh Hoa nói với mẹ nuôi rằng :

– Mẹ thức cả đêm không ngủ, sẽ mất sức. Việc chiến đấu để cha và con lo liệu. Me nghỉ ngơi chút ít đi.

Bà dịu dàng giảng giải cho con biết :

– Mẹ biết cha và con rất võ dũng, riêng con có tài nghệ tuyệt thế vô
song. Lại thêm lão Thần tăng và Nga Mi thiếu hiệp hợp lực giúp sức. Việc đánh bại đồ đảng Hắc Y coi như nắm gọn trong tay. Nhưng hỏi rằng, sau
khi chúng ta đi nơi khác, ai ở đây chống đỡ bọn ác ma? Mẹ là phụ nữ,
phải ra mặt làm người chỉ đạo, làm gương cho họ. Con và mọi người nên vô đây dùng thuốc hóa trang, thay đổi y phục, lẻn vào đám đông yểm trợ họ. Để cho dân làng thấy rằng, chiến thắng do lòng dũng cảm, sự hy sinh của họ. Như vậy họ sẽ biết tổ chức để tự vệ. Có thế ta mới yên tâm rời nơi
đây mà đi Lâm An được.

Lý Thanh Hoa và mọi người vội vã cải trang thành nông phu như những dân
làng. Ai nấy điều trở về vị trí cũ từ đêm trước. Lý Thanh Hoa đứng bên
cạnh phu nhân, tay cầm vài mũi tên nhọn. Mắt không ngừng quan sát tình
hình từ bốn phía.

Mặt trời chói chang, ánh sáng tỏa khắp đồng ruộng, các ngọn lúa xanh đùa giỡn với gió trong khi bốn vắng lặng.

Mãi tít đằng xa, vài con ngựa đang nhai cỏ. Đến tới đầu giờ Thìn, từ
phía rừng, quạ kêu quác quác, bốn người to lớn như Hộ pháp, đầu tóc rối
bù, khoát một mảnh da thú để che thân như những người tiền cổ, thân thể
người nào cũng phủ đầy lông lá xù xì lem luốc như lông thú vật, đặc biệt bốn cái răng nanh đều mọc dài ra khỏi mép, mặt nhăn nhúm, mũi dẹp, tai
nhỏ, trông giống dã nhân hơn là giống người. Chúng vừa đi vừa đánh hơi,
nếu bò bằng tay chân trên mặt đất thì đúng là hình thú vật. Bốn tên quái nhân này không đuổi bắt gia súc ngoài đồng ruộng, chúng chỉ ghiền thịt
người hơn là các món thịt khác. Chúng cứ đánh hơi rồi tiến về hướng cổng xóm. Hôm nay dân làng không ẩn núp dưới địa huyệt, hơi người tỏa ra,
kích thích lũ quái nhân làm bọn chúng càng gầm gừ và chạy nhanh về phía
dân làng.

Lý Thanh Hoa báo động cho Mã phu nhân biết. Bà gõ lên một tiếng kẻng báo hiệu, tức thời hai phần ba dân làng kéo ra, chia nhau mai phục chung
quanh cổng ra vào.

Mã Hóa Long nhảy vụt xuống, mở rộng cánh cửa, để lũ quái nhân chạy vào tự do. Mọi người hồi hộp chuẩn bị tác chiến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.