Đêm nay có vẻ như rất tốt, ánh trăng len qua song cửa sổ, để lại những ánh sáng loang lổ. Ân TRục Ly đang khiêu khích tên kia, cúi đầu hôn lên cổ hắn. Thẩm Đình Giao khẽ hừ một tiếng, âm thanh mê muội, vạt áo rộng mở, gần như có thể thấy da thịt mềm mại bên trong. Ân Trục LY thò tay vào áo hắn, sờ lên sờ xuống, lòng bàn tay nhẹ mân mê da thịt làm cho hắn ngưa ngứa.
Thẩm Đình Giao hoang mang, không biết bàn tay kia có phép thuật gì mà chỉ vừa chạm nhẹ đã làm cho hắn hồn xiêu phách lạc, hơi thở trở nên gấp gáp, đưa tay vào áo ngủ của Ân Trục Ly. Ân Trục Ly hơi chần chừ nhưng vẫn không cự tuyệt.
Hắn cố gắng cởi áo, nhìn gương mặt nàng, khuôn mặt đó không mềm mại như những người con gái khác, đường đường nét nét chứa đầy kiên cường, khóe môi hơi nhếch, lúc nào cũng có bộ dạng cười như không cười. Lúc này nàng để mặc cho hắn cởi áo mình, trong mắt cũng không có chút miễn cường nào. Tốt, tốt, đây chính là một bắt đầu rất tốt nha.
Vạt áo mở ra, dưới ánh trăng mờ mờ, mắt hắn chìm trong bóng tối, thì thào “Trục Ly, nàng có thích ta không?”
“Ừ” Ân Đại đương gia miên mang suy nghĩ “Cửu gia, ngài hát đi, không chừng Ân mỗ sẽ càng thêm thích ngài…”
Thẩm Đình GIao cau mày, bị nàng đùa đến vậy nhưng vẫn ngập ngừng “Bây giờ… bây giờ hát hả?”
Ân Trục Ly hôn lên ngực hắn, giọng nói đầy mê hoặc “Hát đi.”
Thẩm tiểu vương gia bị nàng làm cho mê muội, nhìn đôi mắt nàng như hồ nước xanh thẳm, lời nói cự tuyệt kia lại biến thành “Muốn nghe gì?”
Ân TRục Ly hôn lên đôi môi hắn “Cửu Gia hát gì Ân mỗ cũng thích.”
Thẩm Đình Giao ôm bờ vai nàng, khó xử mà mấp máy môi nhưng vẫn thấp giọng ngâm nga. Đêm đã khuya, tiếng hát của hắn trầm trầm lại càng tuyệt diệu đầy ý nhị.Gió nhè nhẹ thổi làm rung lụa mỏng, hắn cứ vậy ngân nga.
Bàn tay lành lạnh của hắn lướt trên lưng nàng, hắn phát hiện người mình càng lúc càng nóng. Ân Trục Ly đã ép hắn tới đường cùng, hắn cố nén dục vọng trong người, vẫn hát.
Ánh mắt hắn khuất trong bóng tối, tay chảy dầy mồ hôi, trong lòng dậy sóng, hắn ôm lấy nàng, hơi thở không loạn.
Trước mắt như xuất hiện những cảnh thần tiên, cả người hắn thoải mái, hắn ôm lấy vai nàng, bàn tay để lại những dấu hồng hồng trên lưng nàng.
Cảm giác đó như tan biết, thủy triều không lên được mà bản thân còn đang yếu ớt chống lại, hắn nghe thấy âm thanh của mình mơ hồ như ánh trăng, trước mắt như thấy những bông hoa nho nhỏ, cái gì mà thắng làm vua thua làm giặc, cái gì là thống trị giang sơn? Tất cả cũng chẳng bằng một đêm nồng ấm với nàng.
“Buồn vui ai biết được? Yêu hận cũng chẳng còn.” Hắn lặng lẽ ôm lấy vai nàng, lên xuống kịch liệt làm cho giọng hắn run run, “nơi đó” của nàng vẫn chật hẹp như cũ nhưng cũng có chút khác biệt,cả người hắn đầy mồ hôi, nhưng vẫn ngân nga “Buồn vui ai biết được, yêu hận cũng chẳng còn.”
Dư vị ấy thật lâu, hắn nằm trên giường, cảm giác như mình đã chết rồi. Ân TRục Ly ôm hắn lòng, thấy mồ hôi thấm ướt áo hắn thì nhẹ nhàng kéo áo ném xuống, trong giọng có chút bông đùa “Lần này thành thật rồi nhé.”
Hắn nằm trong ngực nàng tới nửa đêm vẫn không nhúc nhích. Ân Trục Ly nghĩ chắc là hắn mệt muốn chết rồi, bèn vỗ nhẹ dỗ hắn ngủ.Mà hắn lại không nỡ buông tha cảm giác đó.
Cuối cùng thì thấm mệt, nhắm mắt ngủ tới sáng.
Sáng hôm sau, Quảng Lăng Chỉ Tức.
Ân Trục Ly ngồi ở bên bờ suối, nhặt một miếng vàng là bị nước cuốn lượn lờ, rèm thủy tinh bị gió thổi bay bay, gõ vào mái hiên mạ vàng đầy tinh xảo. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, vẻ mặt của Khúc Hoài Thương đầy mỏi mệt nhưng quần áo vẫn chỉnh tề “Bây giờ có thể nói mục đích của ngươi được chưa?”
Ân Trục LY mặc áo choàng màu đỏ chu sa, tóc dài buông nhẹ, dây lưng màu tím bay bay theo gió “Cần gì phải căm thù ta? Dù sao thì chúng ta cũng là cùng chung dòng máu, nhị ca” nàng nhìn thẳng vào hắn, vẻ mặt trịnh trọng “Ân gia bây giờ giàu khuynh thiên hạ, nhưng không quá năm năm nữa, đợi tới khi Đại HUỳnh lấy lại được sức thì hoàng thất sao có thể tha cho một thương gia vinh quang hiển hách như vậy nữa? Khúc gia bây giờ quyền còn hơn vua, nhưng tước vị gia tài gì rồi cũng vào tay con cả… đến lúc đó thì huynh có gì chứ?”
Khúc HOài Thương ngẩn người rồi lập tức giận dữ “Quan hệ huynh đệ cha con chúng ta, sao ngươi dám châm ngòi ly gián?”
Hắn giận dữ bỏ đi, thật lâu cũng chẳng thấy Ân Trục Ly ngăn cản nên quay đầu nhìn nàng. Nàng ném là vàng trong tay xuống nước, cười như đóa hoa mùa xuân “Khúc nhị công tử, đã là nam nhân thì ai chẳng có khát vọng, dã tâm, chẳng có gì đáng xấu hổ, sao huynh không dám thừa nhận?”
Khúc Hoài Thương đứng yên đó, Ân Trục Ly đưa tay vào dòng nước, nắm lấy một lá vàng trôi “Ta cũng chẳng khuyến khích huynh, chỉ là tính mạng treo trên mũi kiếm, không thể không làm vậy. Trong lòng huynh hiểu rõ điều đó, không cần ta nhiều lời. Nhị ca, nói về tài năng hay võ nghệ, huynh không hề thua Khúc Lưu Thương, nhưng chẳng qua chỉ thua hắn vài tuổi. Chẳng lẽ vì thế mà sau này huynh phải đứng dưới hắn, huynh cam tâm sao?”
Thấy hắn im lặng không nói, Ân Trục Ly cười càng tươi “Bây giờ huynh có thể dẫn binh, còn ta có tiền tài, mà trong quân có nhiều thuộc hạ cũ của Khúc tướng quân, có thể sử dụng, việc đổi vua năm đó…” Khúc HOài Thương ngẩn ra, nàng vẫn nhẹ nhàng nói “Tính tình của Cửu gia nhà chúng ta, huynh cũng biết. Nếu để ngài ấy ngồi lên ngôi hoàng đế, Ân mỗ thành hoàng hậu… Nhị ca, Trục Ly là người trong nhà, huống chi ta chỉ biết buôn bán, không có hứng thú với việc triều chính. Huynh là huynh trưởng của Trục Ly, huynh nói xem tới lúc đó ai là người nắm quyền?”
Khúc Hoài Thương phát hiện bản thân mình đang run, hắn không thể che giấu nỗi kinh hoàng trong lòng “Ngươi…”
Ân Trục Ly đưa tay khoác trên vai hắn “Huynh trưởng, Cửu Gia dù sao cũng họ Thẩm, làm sao tin ngài ấy được? Đến lúc đó nếu như huynh phế đế tự đăng cơ, thiên hạ đổi thành họ Khúc thì Trục Ly cũng có thể làm trưởng công chúa… Huynh trưởng, huynh nói xem ta sẽ giúp ngài ấy hay giúp huynh? Ra trận làm tướng quân, vào triều làm thừa tướng vinh quang hiển hách hay là sống dưới chân người khác, làm những kẻ xu nịnh suốt đời, huynh thấy cái nào hấp dẫn hơn?”
Bốn mắt nhìn nhau, Khúc Hoài Thương đổ mồ hôi lạnh “Phụ thân không thể nào đồng ý.”
Ân Trục Ly vỗ vỗ vai hắn “Huynh suy nghĩ trước đi, ta không có can đảm hợp tác với người bất hòa với ta. Đợi ngày nào huynh suy nghĩ thông suốt, nếu thật có hùng tâm tráng chí này thì trở lại tìm ta. Có điều việc này không thể chậm trễ được, Khúc nhị công tử, chỉ sợ là đại họa của Ân gia không còn xa, nếu huynh không đồng ý với Trục Ly, Trục Ly đành mạo hiểm hỏi Khúc đại công tử vậy.”
Khúc Hoài Thương còn định nói gì đó nhưng Ân Trục Ly ngăn hắn lại, đưa tay nói khẽ “Tiễn khách.”
Mỹ nhân áo hồng bước lên tiễn hắn, hắn cũng không tiện nói nữa.
Lúc rời khỏi Quảng Lăng Chỉ Tức, sắc trời vẫn còn sớm. Ân Trục Ly xoay qua xoay lại ở hậu viện, không cẩn thận đi tới chỗ của Trương Thanh, hắn và Tiểu Hà ở chung một phòng, cũng không có gì lạ. Ban đêm, hoa sơn chi ở lầu Quảng Lăng tỏa hương thơm ngào ngạt, nàng luyện kiếm ở trước sân, đợi Thẩm Đình Giao rời giường.
Ngày hôm đó, Thẩm Đình Xa tức giận lôi đình – hắn nhận được mật báo, đêm qua Khúc nhị công tử nghỉ đêm ở lầu Quảng Lăng, còn bí mật bàn chuyện gì đó với Ân Trục Ly. Trong ngự thư phòng ngổn ngang đồ đạc bị quăng trên đất, sau một lúc lâu, hắn trầm giọng nói “Nói cho Tiểu Trang Tử, gia tăng người giám thị động tĩnh ở Phúc Lộc vương phủ, mọi việc lớn nhỏ đều phải báo lại.”
Hoàng công công vâng dạ, hắn bỗng hỏi “Bên Khúc Phúc có tin tức gì không?”
Hoàng công công hoảng sợ “Khúc Phúc bẩm báo mọi chuyện đều bình thường.”
Thẩm Đình Xa đạp đổ lư hương, lạnh lùng nói “Lui xuống đi.”
Thẩm Đình Giao thức dậy, Tiểu Hà mặc áo cho hắn, Ân Trục Ly ăn sáng với hắn rồi vội vàng đi xem mấy cửa hiệu, Tiểu Hà và Trương Thanh đưa hắn về Phúc Lộc vương phủ. Đêm qua “mệt mỏi” như thế, tinh thần của hắn không được tốt nên cũng chẳng buồn đi dạo loanh quanh, chỉ nghĩ tới việc về phủ ngủ bù.
Trương Thanh và Tiểu Hà cẩn thận hầu hạ, không dám lơ là.
Tiểu Hà từ nhỏ đã đi theo Thẩm Đình Giao, họ Hà, tên một chữ Trang.
————————–
Nhá hàng spoil truyện
“Nhưng Khúc tướng quân à,” lời của Ân Trục Ly như dao, từng chữ từng chữ đều sắc bén “Nhìn lại cuộc đời này của ngài, làm tướng thì bất trung, làm người thì bất tín, làm chồng thì giết vợ, làm cha thì bỏ con. Người bất trung bất tín như ngài, đồ đệ bất nhân bất nghĩa như ngài sao xứng làm phụ thân của ta?”
“Khúc Lăng Tiêu.” Khúc Thiên giống như nhớ lại chuyện gì đó, trong giọng nói có chút dịu dàng “Lúc có con, Bích Ngô và ta đã đặt cho con.”