La Như Long vốn yêu thích màu trắng tinh khiết, giờ
cầm chiếc áo nho sinh màu trắng trên tay lại nổi lên bốn đóa hoa hồng
rực rỡ, đâu còn là đơn thuần màu trắng bạch để chàng yêu thích nữa.
Chàng đang ngắm xem chiếc áo, Giả Như Chân cười lớn, nói:
– Ngươi thay y phục đi, chúng ta còn sớm lên bờ nữa !
– Lão tiền bối, bốn đóa hoa hồng này sặc sỡ khó coi quá.
Thấy chàng vẫn lưỡng lự, lão ta bèn nói:
– Ngốc thật ! Chính vì bốn đóa hoa hồng đó mà lão phu phải đi khắp tỉnh
thành Trường Sa để thuê cho ngươi, lẽ nào ngươi không cảm tạ hay sao ?
– Thế nào ? Lão phải tìm người để thêu lên hử ? Vậy nhất định phải có nguyên do, xin lão nói rõ !
Giả Như Chân vuốt râu cười:
– Mục đích ư ? Đương nhiên có chứ ! Chính là hai chữ “Lưu hành”!
– Lưu hành à ?
– “Lưu hành” không được sao ?
Giả Như Chân nói với hàm nghĩa sâu xa, bèn tiếp:
– Ngươi bất tất nghĩ nhiều, hãy thay y phục đi, chẳng lẽ lão phu để ngươi chị thiệt ?
La Như Long có linh cảm sự việc không giống như lão nói, hai chữ “Lưu
hành” tất có nguyên nhân. Nhưng nguyên nhân thế nào ? … Chàng chưa
biết được.
Bởi vậy tuy không muốn chút nào, La Như Long vẫn thay bộ y phục đó vào.
Chiếc áo bào màu hồng độ qua hai mùa sương gió cũng chính là vật kỷ niệm duy
nhất của chàng suốt hơn hai năm ở đảo. Bởi vậy khi cởi nó ra, chàng cẩn
thận bỏ vào trong túi xách.
Giả Như Chân lấy làm ngạc nhiên nói:
– Nghe nói ngươi rất ghét màu hồng, xem ra chiếc áo màu hồng đó ngươi cũng rất coi trọng.
La Như Long chỉ mỉm cười, mặc chiếc áo nho sinh vào, từ đầu đến chân hoàn
toàn mới, trông vẻ rất anh phong tuấn tú, so với trước đây còn có nét
phong vận phiêu dật.
Giả Như Chân tiếp lấy ra một chiếc quạt bằng ngà màu trắng đưa cho La Như Long, rồi cầm lấy chiếc túi của chàng trao qua, lão nghiêng đầu ngắm nghía chàng rồi cười rộ:
– Ồ, rất giống ! Ha, ha, rất giống !
La Như Long tròn xoe đôi mắt hỏi:
– Lão nói vãn bối rất giống ai vậy ?
Giả Như Chân không nói thêm, chỉ mỉm cười bảo:
– Tiểu tử, chúng ta đà sắp lên bờ, giờ lão phu có mấy lời trao đổi với ngươi.
– Trao đổi gì ?
– Thứ nhất, trên đường đến Thanh Hải, mọi hành động ngươi đều phải nghe theo chủ ý lão phu đề xuất ?
– Điều đó là tất nhiên !
Giả Như Chân chỉ vào bộ y phục trên người chàng, mỉm cười tiếp lời:
– Bộ y phục này là lão phu đặc biệt lựa chọn cho ngươi, ngươi không được tự ý thay đổi.
Tuy không hiểu được dụng ý của lão, thấy lão nói có vẻ trịnh trọng, chàng chỉ việc gật đầu nghe theo.
Hai người bắt đầu cập vào bến Xích Khê.
Lúc này trời chưa sáng, mọi người đang nằm trong giấc mộng. Bọn họ một lão
một thiếu niên lên bờ một cách rất đột xuất, đúng ra thì không có ai hay biết.
Nhưng không phải !
Khi vừa nhảy lên bờ, La Như Long bỗng phát hiện có một bóng người thoắt hiện cách trước mặt không xa rồi biến mất.
Do hai năm luyện công trên đảo Liệt Hỏa, thính lực và nhãn lực của chàng
hơn hẳn với người thường, bởi vậy dù bóng người đó biến mất đi như ủy
mị, đâu thể lọt khỏi ánh mắt của chàng ?
Nhưng cũng thật kỳ lạ, La Như Long rời khỏi đảo Liệt Hỏa, ngoài mấy người trên đảo đó, tuyệt không có ai biết đến.
La Như Long lắc đầu thầm nghĩ:
“Khả năng họ không thể theo dõi ta, ta không nên đa nghi để thêm phiền toái.”.
Đột nhiên …
Tiếp thêm hai bóng người thoắt hiện rồi lại mất, họ đều biến về hướng bắc.
La Như Long biết chắc rằng không phải sự ngẫu nhiên, định lao người bám
theo để nắm rõ tận tường, nhưng đã bị Giả Như Chân giữ lại, chàng sốt
ruột hỏi:
– Lão tiền bối, lão không thấy ba bóng người vừa xuất hiện đó sao ?
Giả Như Chân mỉm cười tiếp lời:
– Ta đã thấy rồi, ta hỏi ngươi, ngươi định bám theo họ để hiểu rõ ngọn ngành phải không ?
– Đúng vậy.
– Ngươi việc gì phải phí công vô ích ? Muốn biết rõ ý đồ của họ, ngươi hỏi ta không tiện hơn sao ?
– Lão biết hả ?
Giả Như Chân gật đầu, chàng hỏi tiếp:
– Bọn họ canh giữ ở bến Xích Khê này nhằm mục đích gì ?
– Mục đích chính là nhắm vào ngươi.
– Nhằm vào vãn bối ư ?
La Như Long càng thêm ngạc nhiên.
Giả Như Chân tiếp lời:
– Đúng vậy !
La Như Long lắc đầu nói:
– Lão nói đùa chứ ? Vãn bối ở trên đảo hơn hai năm, lẽ nào bọn họ biết sáng nay vãn bối trở lại Trung Nguyên ?
Giả Như Chân vỗ vai chàng, cất giọng :
– Trước hết ta hỏi ngươi, ngươi cất giữ vật chí bảo võ lâm là mọi người đều biết rõ phải không ?
– Vâng !
– Ngươi đem theo âm diện “Thái cực đồ” đến đảo Liệt Hỏa có phải là chuyện bí mật không ?
– Không !
– Mục đích của ngươi đến đảo Liệt Hỏa là gì ? Ngươi cho rằng mọi người
hoàn toàn ngốc cả hay sao ? Bọn ma đầu Miêu Cương lẽ nào không biết Liệt Hỏa Thần Quân cất giữ dương diện “Thái cực đồ” ?
La Như Long gật đầu, chợt lắc đầu hỏi giọng nghi hoặc:
– Họ có thể biết rõ ý đồ của vãn bối, nhưng họ đâu thể biết đích xác là sáng nay chúng ta trở lại Trung Nguyên?
– Ngươi thật vớ vẩn, họ tuy không biết rõ ngươi lúc nào rời đảo Liệt Hỏa, nhưng ngươi sớm muộn gì cũng có ngày trở lại bến Xích Khê, đúng không ?
La Như Long chớp chớp mắt nói:
– Ô, đúng là như vậy !
– Đã biết ngươi sớm muộn gì cũng trở lại Trung Nguyên, họ phái năm ba
người ngày đêm canh giữ ở đây, có gì phải lấy làm kỳ quái ?
La Như Long bật cười :
– À, thì ra họ chẳng kể ngày đêm canh giữ đây hơn hai năm trời.
– Chứ gì nữa.
– Lỡ ra vãn bối ở trên đảo thêm hai năm nữa, họ cũng chẳng kể nắng mưa chằm chằm canh tuần như vậy à ?
– Đương nhiên !
– Sao lão biết được mưu đồ của họ ?
– Tiểu tử, ngươi quên rồi sao ? Lão phu vì cố tâm tìm địa điểm giấu vật
kỳ bảo được ám chỉ trong “Thái cực đồ”, đã từng rảo khắp Trung Nguyên,
hành vi của họ đâu thể lọt được qua mắt ta ?
La Như Long bước đi nhanh bên cạnh Giả Như Chân, chàng chợt cất giọng hỏi:
– Lão tiền bối, ba bóng người vừa rồi xem ra thân pháp không tồi chút nào, sao họ không dám ra tay chắn đường ?
Giả Như Chân mỉm cười trả lời:
– Trách nhiệm của họ không phải l là đoạt bảo, chỉ cần phát hiện ngươi đặt chân lên bờ, họ phải tức tốc đi báo tin.
La Như Long không khỏi ngạc nhiên, hỏi:
– Sao lại phát hiện một mình vãn bối, không phải lão và vãn bối cùng đi đó sao ?
Giả Như Chân cười :
– Có thể họ thấy ta già cả nên không để mắt tới.
– Vậy họ chỉ sợ Liệt Hỏa Thần Quân đồng hành với vãn bối, đúng không ?
– Vì một phen khiếp hãi lần hỏa thiêu đoàn thuyền, bởi vậy lúc này nếu có Trình Phương đồng hành với ngươi, họ cũng lắm phần lo sợ !
La Như Long trở lại vấn đề ban đầu, nói:
– Nếu khi nãy lão để vãn bối truy đuổi theo bắt một trong ba tên đó, truy hỏi cho ra ngọn ngành không tốt hay sao ?
Giả Như Chân tiếp giọng :
– Ngươi đuổi theo họ, chẳng bằng hỏi ta không tiện hơn ư ?
– Lão nắm rõ hoàn toàn hử ?
– Hẳn vậy !
– Bọn hắn do ai điều phái đến ?
– Biện gia bảo.
La Như Long dường như cũng lường được điều đó, bèn tiếp:
– Đụng đến Biện gia bảo, vãn bối trên đường đến phương bắc e không lắm yên tâm.
– Có lão phu bên cạnh, ngươi bất tất lo lắng. Tốt nhất là họ không phạm ta thì ta không chạm đến họ.
La Như Long suy nghĩ điều gì, chợt nói:
– Lão tiền bối, vãn bối đề xuất một điều được không ?
– Cứ nói.
– Chúng ta thay đổi hướng đi.
Cũng hơi bất ngờ bởi đề xuất đó, Giả Như Chân hỏi:
– Thế nào ? Có lẽ ngươi sợ giữa đường có người vây chặn làm trở ngại hành trình của chúng ta chứ gì ?
La Như Long nhớ lại lời dặncủa Trình Phương là Giả Như Chân có tính cố chấp, bởi vậy chàng cười trước rồi mới đáp:
– Theo ngu kiến của vãn bối, trước khi chưa đến Thanh Hải luyện thành đạt tuyệt thế kỳ công, chúng ta nên hành trình một cách ngang nhiên, lỡ ra
làm kinh động đến bọn ma đầu Miêu Cương thì quả là rắc rối !
Thấy chàng nói có lý, Giả Như Chân gật đầu cười tiếp lời:
– Chủ ý của ngươi không sai, nhưng …
– Nhưng sao ?
Giả Như Chân ngưng thần lắng nghe, nhún vai:
– Không đợi chúng ta kịp thay đổi hướng đi, ngươi nghe kìa, có người đến rồi.
La Như Long thính lực cũng bất phàm, lắng nghe khoảnh khắc, vội quay đầu hỏi:
– Lão tiền bối, vãn bối nghe chỉ có hai người, vãn bối sẽ thưởng họ mấy chiêu rồi lão cùng vãn bối rè đi hướng tắt được không ?
Giả Như Chân chợt giương đôi mày bạc, nói:
– Tiểu tử, ngươi muốn lão phu thay đổi hướng đi không khó, nhưng ngươi
không tặng họ được vài chiêu thì lão phu không nghe theo ý ngươi.
La Như Long hỏi với giọng ngạc nhiên :
– Người đến đó ắt là bọn ma đầu hắc đạo, lão không tin vãn bối đánh gục họ hả ?
– Cứ để xem …
Giả Như Chân chưa nói hết lời, quả nhiên có bóng người xuất hiện.
La Như Long muốn thử sức mình, hơn nữa tuổi trẻ khí thịnh, thấy hai bóng người lướt đến chàng thủ thế đợi chờ.
Thoắt một cái, hai bóng người đã đáp xuống cách trước mặt chàng không xa.
Thì chính ra là Biện Khởi Giao và Biện Khởi Phụng.
Khi nhận rõ bọn họ, La Như Long trống ngực đánh dồn, niềm nở bước đến.
Huynh muội Biện Khởi Phụng cũng vui mừng khôn xiết, họ bắt tay La Như Long hỏi han rối rít.
Cách biệt lâu ngày, giờ gặp nhau, họ vấn vít nhau tràn trề niềm vui.
Giả Như Chân vuốt râu giọng cười vang nói:
– Tiểu tử, giờ ngươi có tặng chưởng được không để thay đổi hướng đi ?
Nghe câu nói đùa đó, Biện Khởi Phụng ngấn e lệ, thả tay La Như Long ra, quay sang thi lễ Giả Như Chân:
– Lão tiền bối, lão dương uy ở tửu lâu Trầm Gia Loan, vãn bối vô cùng
khâm phục, hôm nay hân hạnh được tương kiến, cũng khấn xin lão truyền
thụ chiêu “Lão Ngưu phá xa” cho đi !
Giả Như Chân mỉm cười nói với La Như Long:
– Cũng là do ngươi tuyên truyền đấy !
Biện Khởi Giao hỏi chen vào:
– Vừa rồi lão có nói thay đổi hướng đi hử ? Đường này chúng vãn bối rất quen thuộc, vãn bối xin dẫn đường nha !
Biện Khởi Phụng cười thánh thót:
– Hôm nay thật không dễ gì gặp La tiểu ca, lão không những phải truyền
chiêu “Lão Ngưu phá xa” cho huynh muội vãn bối, mà lão cũng nên đáp ứng
để vãn bối đem ngựa tùy tùng theo lão đi ngao du tứ xứ.
Cũng không ngờ huynh muội họ Biện nhiệt tình đến như vậy, Giả Như Chân rẽ hướng đi theo họ trên con đường tắt, miệng lại nói:
– Lão phu truyền thụ chiêu “Lão Ngưu phá xa” là điều không khó, còn các
ngươi muốn cùng lão ngao du giang hồ, ha ha, giờ chưa phải lúc.
– Chưa phải lúc hả ?
Biện Khởi Phụng như có phần thất vọng tiếp mở lời:
– Long tiểu ca, huynh từng nói sau khi từ biệt đảo Liệt Hỏa về muốn cùng muội và Giao ca ca hành đạo trên giang hồ, bây giờ …
Thấy Biện Khởi Phụng với ánh mắt hờn dỗi, La Như Long nhất thời không nói
nên lời chàng cũng không hiểu được bao điều ấp ủ trong lòng cô ta.
Sự thực, La Như Long đại sự chưa thành, chẳng lẽ chàng vứt bỏ đi để quyến luyến tình cảm với giai nhân ?
Không biết làm sao, chàng hé môi cười :
– Xin cô nương hiểu cho, lời của Giả lão tiền bối là thực, nếu chuyện
không phải là trọng yếu thì lão việc gì phải nhọc lụy cùng đi với tại hạ ?
Huynh muội họ Biện đưa mắt nhìn nhau, Biện Khởi Phụng phân vân hỏi:
– Lão cùng Long tiểu ca đi lên phương bắc làm gì ?
– Đi Thanh …
Sợ La Như Long tiết lộ mục đích, Giả Như Chân liền đằng hắng một tiếng, ngắt lời:
– Bọn ta đi phương Bắc với cả ngàn dặm đường, Biện cô nương đã gắn bó
thêm tình với La Như Long, lão phu cũng muốn dặn đôi lời, được không?
– Xin lão cứ dạy bảo !
– Biện cô nương đã cố chờ đợi được hai năm nay, lão phu khuyên cô nương cố đợi thêm ba tháng nữa.
Biện Khởi Giao hỏi xem:
– Lão tiền bối nói chỉ cần thời gian ba tháng, La đệ đệ hoàn thành việc lên phương Bắc tìm vật kỳ bảo ư ?
Biện Khởi Giao biết rõ mục đích, Giả Như Chân chẳng giấu giếm bèn gật đầu nói:
– Nếu lão phu tính không sai, chỉ cần thời gian độ ba tháng. Giờ ta và
hiền huynh muội hữu duyên tương kiến, La Như Long định muốn truyền thụ
chiêu “Lão Ngưu phá xa”, ta cũng hoàn toàn đồng ý. Chỉ là chúng ta nên
tìm một nơi để dừng chân, vì phải cần thời gian hai ba ngày mới luyện
thành đạt.
Biện Khởi Giao mừng rỡ nói với muội muội của mình:
– Muội muội, Giả lão tiền bối đáp ứng truyền thụ chiêu tuyệt học, chúng ta tạm thời tìm một nơi để dừng chân đi.
Biện Khởi Phụng cất giọng yểu điệu:
– Nghe nói học chiêu “Lão Ngưu phá xa” huynh đã mừng quýnh lên rồi. Muốn
có nơi dừng chân, hãy kiếm một nông gia gần đây, đưa cho họ vài lượng
bạc là được.
Vừa đi vừa chuyện trò, bọn họ băng qua một ngọn đồi, trước mặt là rừng trúc.
Trời vào buổi ban mai, những hạt sương óng ánh trên đầu lá cây ngọn cỏ, không khí trong lành mát dịu.
La Như Long suốt hai năm không thấy cảnh sắc thiên nhiên xanh thắm mượt mà như thế này, chàng thả mắt ngắm nhìn như muốn nuốt cả màu xanh thiên
nhiên vào trong tâm hồn.
Giả Như Chân chợt dừng chân lại, mỉm cười nói Biện Khởi Giao :
– Hiền huynh muội bất tất phải phí thân đi tìm nơi dừng chân, ta thấy lệnh tôn đã đến rồi kìa ! Ha ha !
– Lão nói phụ thân của vãn bối đã đến đấy ư ?
Biện Khởi Phụng ngạc nhiên thốt lên.
Giả Như Chân chỉ rừng trúc trước mặt nói:
– Biện cô nương nếu không tin thì cứ gọi thử đi !
Biện Khởi Phụng đang ngơ ngác nhìn, tức thì có những tiếng cười lớn phá lên
từ phía rừng trúc. Tiếp đó, tiếng áo phất phành phạch trong gió “Vù vù
vù” mười mấy bóng người lao vụt ra.