Phòng Vũ quay về nhà hàng Thế Kỷ làm việc.
Chuyện xảy ra với Chu Nhị, Phòng Vũ cũng biết. Toàn bộ giới xã hội đen ở Giang Hải đều biết Dương Lỗi đã làm gì để báo thù cho Phòng Vũ, không ai lại không biết chọc vào Phòng Vũ sẽ có kết cục gì.
Qua chuyện lần này, tên tuổi của Phòng Vũ và Dương Lỗi càng nổi như cồn. Có thuộc hạ dũng mãnh như thế, địa vị của Yến Tử Ất và La Cửu càng vững chắc hơn.
Nhà hàng Thế Kỷ yên ổn trở lại, Phòng Vũ vừa về liền vùi đầu làm việc suốt ngày đêm. Trong thời gian dưỡng thương, hắn nhớ nhung nơi này nhất, vì vậy sau khi quay lại, Phòng Vũ không chểnh mảng chút nào.
Một khi bề bộn công việc, con người sẽ không còn thời gian nghĩ đến những việc khác. Giống như Phòng Vũ vậy, có tâm sự không thể nói ra miệng, Phòng Vũ cũng mượn công việc để quên nó đi.
Sau khi Phòng Vũ bình phục, Hoa Miêu mừng như mở hội, cả ngày đều vây quanh Phòng Vũ, không chịu làm việc đàng hoàng.
“Cậu không đi trông chừng phòng game ở Giang Bắc à?”
“Bên đó đã được sắp xếp ổn thỏa! Có vài đứa đàn em trông chừng rồi, đảm bảo không ai dám gây chuyện!” Hoa Miêu quyết phải trông chừng Phòng Vũ cho thật kỹ, lần này Phòng Vũ bị thương, Hoa Miêu lo lắng đến rụng rời tay chân.
Bám theo Phòng Vũ chừng vài ngày, Hoa Miêu phát hiện có gì đó không ổn.
“Đại ca, anh có tâm sự hả?”
Hoa Miêu rất giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
“Không có gì.”
Phòng Vũ nói.
“Đừng gạt em, anh biết mà, chỉ cần anh mất hứng một chút là em nhìn ra ngay. Em… .”
Hoa Miêu vừa thâm tình vừa u oán nói.
Phòng Vũ nhìn Hoa Miêu một lát.
“Đi. Chúng ta đi uống rượu.”
Phòng Vũ nói.
Hoa Miêu cảm thấy, Phòng Vũ uống rượu với mình hôm đó rất kỳ quặc.
Từ khi đi theo Phòng Vũ, hiếm khi Hoa Miêu mới thấy Phòng Vũ uống rượu giải sầu. Trước mặt người lớn tuổi, trước mặt hàng xóm, trước mặt những người không biết thân phận của mình, Phòng Vũ tuyệt đối là một thanh niên tốt, còn trong giới xã hội đen, Phòng Vũ lại là một tay đấm hàng đầu, một đại ca rộng lượng và trượng nghĩa. Phòng Vũ có thói quen không biểu lộ phiền não của mình trước mặt các anh em, thế nên bây giờ, nhìn Phòng Vũ gần như không nói lời nào, chỉ im lặng uống rượu, Hoa Miêu rất lo lắng.
“Hoa Miêu.”
Phòng Vũ đột nhiên gọi Hoa Miêu một tiếng.
“Hả, em nè.” Hoa Miêu vội vàng trả lời.
Phòng Vũ ngẩng đầu lên, nhìn hắn.
“… Kể cho anh chút chuyện của các cậu đi.”
Phòng Vũ do dự một lát rồi nói.
“Bọn em? Em với ai mới được?” Hoa Miêu không hiểu gì hết.
“… Thì là… người như các cậu đấy!” Phòng Vũ hơi bối rối.
Lúc này Hoa Miêu mới hiểu.
“Đại ca, anh cũng biết rồi đó… thì là như vậy thôi.” Hoa Miêu bị khơi dậy chuyện đau lòng.
“Đúng vậy, em thích đàn ông, nhưng đây không phải là bệnh, thật sự không phải, là trời sinh em như thế, rất nhiều người cũng là trời sinh. Em từng nghe một người bạn trong giới nói, bởi vì Trung Quốc của chúng ta còn bảo thủ nên mới gọi nó là bệnh, thật ra ở nước ngoài, đây chỉ là chuyện bình thường, còn nhiều người như vậy nữa là khác. Nghe nói trong số đó, một là chỉ thích đàn ông, hai là thích cả nam lẫn nữ…”
Hoa Miêu giống như bắt được cơ hội, nói liên tục không ngừng, hy vọng có thể đả động đến Phòng Vũ.
“Các cậu cũng… làm như thế?”
Phòng Vũ mở miệng một cách khó khăn.
Hoa Miêu hiểu, “làm như thế” chính là “làm chuyện đó”.
“Đúng vậy… dĩ nhiên rồi, tình yêu mà, cảnh giới cao nhất của tình yêu chính là sự kết hợp…” Thấy Phòng Vũ nhíu mày, Hoa Miêu tiếp tục sấn tới: “Đại ca, cuộn băng lần trước em đưa cho anh, anh xem chưa? Ở trong đó… cũng có mà…”
Phòng Vũ không còn tâm trạng nghĩ xem đó là cuộn băng nào, đầu óc của hắn bắt đầu rối loạn.
“… Nếu… hai người đàn ông… làm như thế… là… tình yêu sao?”
“Cái này cũng không hẳn, có thể là vì kích thích, tìm thú vui. Nam nữ cũng vậy thôi, chẳng hạn như đến tiệm gội đầu tìm gái mại dâm, đó đâu phải là tình yêu, đó chỉ là nhu cầu sinh lý…”
“Được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa.”
Phòng Vũ buồn phiền ngắt lời Hoa Miêu.
Hoa Miêu cảm thấy có gì đó không bình thường, hắn quan sát sắc mặt của Phòng Vũ.
“Đại ca, sao anh lại hỏi mấy chuyện này?”
Hoa Miêu nào biết trong lòng Phòng Vũ đã rối như tơ vò.
“Muốn hỏi thì hỏi thôi!”
Phòng Vũ mất kiên nhẫn.
“Lẽ nào anh…” Hoa Miêu mừng thầm, tim đập thình thịch. “Lẽ nào anh cảm thấy… thật ra em cũng không tệ…”
“Uống rượu đi!”
Phòng Vũ nghe Hoa Miêu lảm nhảm đến nhức cả đầu.
Phòng Vũ thật sự không biết, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra giữa mình và Dương Lỗi.
Cho dù có chậm tiêu đến đâu, Phòng Vũ cũng nhận ra mình và Dương Lỗi đã sớm không được bình thường, quá không bình thường là đằng khác.
Đương nhiên, Phòng Vũ vẫn chưa thể liên tưởng việc này đến tình yêu, muốn Phòng Vũ thừa nhận đó là tình yêu thật sự quá khó. Phòng Vũ là một người đàn ông bình thường, hơn hai mươi năm trong quá khứ, Phòng Vũ chưa từng không bình thường như vậy, nhưng từ khi quen biết Dương Lỗi, có cái gì đó đã thay đổi, rối loạn.
Phòng Vũ không ngờ mình lại nảy sinh dục vọng với cơ thể của đàn ông, nói đúng hơn là nảy sinh dục vọng với cơ thể của Dương Lỗi. Phòng Vũ chưa từng có suy nghĩ tương tự với người đàn ông nào khác ngoài Dương Lỗi, mới nghĩ thôi đã thấy không ổn rồi. Phòng Vũ thậm chí không hiểu tại sao mình lại bị cơ thể của Dương Lỗi kích thích, cơ thể đó cũng có cấu tạo giống hắn, thế nhưng mỗi lần lên giường với Dương Lỗi, chẳng hiểu sao hắn lại cương, xúc động và dục vọng này khiến Phòng Vũ không thể khống chế bản thân mình.
Hai người đàn ông, hai người anh em, hai người anh em có thể giao mạng sống cho đối phương, rốt cuộc quan hệ giữa hai người có thể tốt đến mức nào? Tốt đến giới hạn nào? Vượt quá giới hạn là gì, ranh giới là gì, vượt qua ranh giới lại là gì nữa, Phòng Vũ đã không còn rõ ràng.
Không phải Phòng Vũ chưa từng yêu đương, hắn đã yêu từ rất sớm, những người bước chân vào giang hồ đều là những người trưởng thành sớm.
Nhưng mà bây giờ, Phòng Vũ rất hoang mang. Hắn không biết nên định nghĩa tình cảm giữa mình và Dương Lỗi như thế nào, nếu là tình anh em, vậy chắc chắn không giống tình anh em với các anh em khác, cho dù là Đại Hổ thân với hắn nhất cũng không giống. Nếu không phải tình anh em, vậy thì là cái gì, rốt cuộc dùng cái gì mới có thể giải thích những việc đang xảy ra giữa hắn và Dương Lỗi?
Hắn và Dương Lỗi có thể “chơi” tiếp như vậy sao? Bây giờ mỗi lần làm như thế, Phòng Vũ đều có cảm giác áp lực. Bản thân Phòng Vũ cũng không biết áp lực này đến từ đâu.
Có lẽ Phòng Vũ đã mơ hồ nhận ra đáp án, nhưng bản năng khiến Phòng Vũ bác bỏ việc suy nghĩ sâu xa hơn…
Không đợi Phòng Vũ suy nghĩ kỹ, hắn đã gặp được một người ở nhà của Dương Lỗi.
Vào những năm 90, có một nhóm người gọi là “hải quy”, nếu bây giờ hải quy được dùng để chỉ rùa biển, vậy thì ở thời đó, hải quy ám chỉ những thứ quý giá, hiếm thấy.
*海龟 hải quy (rùa biển) và 海归 hải quy (từ nước ngoài trở về) đọc giống nhau.
Phương Mai chính là một trong số đó.
Phương Mai là bạn thanh mai trúc mã của Dương Lỗi. Nhà Phương Mai cách nhà Dương Lỗi một căn, Phương Mai lớn lên trong tòa nhà dân quốc khác. Từ thời còn học nhà trẻ, Dương Lỗi đã học cùng lớp với Phương Mai, suốt cho đến tiểu học, trung học cơ sở, đến khi lên trung học phổ thông, Phương Mai ra nước ngoài du học.
Dương Lỗi và Phương Mai rất thân thiết, thân đến nỗi Dương Lỗi từng nói không muốn gặp mặt Phương Mai nữa, bởi vì hắn nhìn phát chán rồi.
Đương nhiên lúc Dương Lỗi nói câu đó, Phương Mai đã đánh Dương Lỗi một trận, không phải là kiểu đánh yêu của mấy nữ sinh mới lớn, mà là đánh thật sự.
Phương Mai về nước đã được một thời gian, cô cũng đã liên lạc với Dương Lỗi, hai người còn cùng nhau ăn cơm nữa. Bây giờ Dương Lỗi dọn về nhà ở, đúng lúc Phương Mai mới đi du lịch về, biết Dương Lỗi đã trở lại, Phương Mai lập tức chạy tới thăm.
Lúc Phòng Vũ quay về nhà, Dương Lỗi đang nói chuyện với Phương Mai, hắn cũng giới thiệu Phương Mai cho Phòng Vũ làm quen.
Ấn tượng đầu tiên mà Phương Mai cho người khác, đó chính là sự phóng khoáng.
Không phải kiểu phóng khoáng của mấy tiểu thư nhà giàu, mà là kiểu phóng khoáng của người từng trải nghiệm nhiều mặt của xã hội, vô cùng độc lập và tự chủ.
“Anh là Phòng Vũ hả? Tôi nghe Dương Lỗi nhắc đến anh rất nhiều lần.”
Phương Mai mỉm cười, cô rất xinh đẹp, ăn mặc sành điệu và hợp thời, mang đậm phong cách ngoại quốc.
“Tôi là bạn thời thơ ấu của Dương Lỗi, là bạn thân của cậu ấy.”
Phương Mai tự nhiên quan sát Phòng Vũ.
“Anh thật sự rất đẹp trai. Xem ra Dương Lỗi không có gạt tôi.”
Trước đây Dương Lỗi từng nói, những cô gái thích hắn đều là người có tác phong phóng khoáng. Sự thật chứng minh đúng là như thế.
Phòng Vũ có ấn tượng rất tốt với cô gái có vẻ ngoài hiện đại và tính cách cởi mở này. Bắt đầu từ hôm đó, Phương Mai thường xuyên tới đây chơi.
Từ lúc còn nhỏ, Phương Mai đã thầm mến Dương Lỗi. Đến tuổi biết yêu lần đầu, tình yêu này đã trở nên rõ ràng.
Đến tận bây giờ, cho dù đã ra khỏi biên giới đất nước, trong lòng Phương Mai vẫn chỉ có một mình Dương Lỗi. Người sáng suốt đều có thể nhìn thấy.
Hồi Dương Lỗi học trung học, Phương Mai vừa vào trường liền khiến tất cả nam sinh choáng ngợp. Để theo đuổi Phương Mai, ngày nào các nam sinh cũng dựng xe đạp chờ cô trước cổng, tính ra có thể xếp thành một đội.
Tiếc là Phương Mai chỉ ngồi xe đạp của Dương Lỗi, đã thế chiếc xe đạp đó còn không thèm chờ cô trước cổng, mà là cô phải đuổi theo sau để tóm Dương Lỗi.
Dương Lỗi là kẻ thù chung của nam sinh trong trường, bởi vì hoa khôi trường học chỉ ngồi xe đạp của hắn, lại còn là thanh mai trúc mã của hắn nữa. Bọn họ chẳng có xíu xiu cơ hội nào.
Tuy nhiên Dương Lỗi đối với Phương Mai, giống như tay trái đối với tay phải. Một khi quá quen thuộc, tất sẽ không còn cảm giác gì nữa.
Các cô gái thường rất cố chấp với mối tình đầu của mình. Nhất là khi mối tình đầu này ngay sát bên cạnh, nhưng lại không thể với tới.
Buổi tối Phương Mai thường ghé qua chơi, sau đó trò chuyện với Dương Lỗi và Phòng Vũ.
“Nụ hôn đầu tiên của tôi chính là cậu ấy. Lúc đó tôi mới 14 tuổi, cậu ấy cũng 14 tuổi.” Phương Mai nói với Phòng Vũ.
Dương Lỗi suýt bị một trái nho làm cho mắc nghẹn.
“Nói cái này làm gì?”
Dương Lỗi ngượng ngùng, hắn không muốn cho Phòng Vũ biết chuyện này.
“Có gì đâu mà giấu, lúc đó là cậu chủ động mà!”
Phương Mai không hổ danh là người từng ra nước ngoài, cô nàng rất cởi mở khi nhắc đến những đề tài này.
“Tôi và cô ấy không có yêu đương gì hết! Lúc đó chỉ là tò mò thôi… còn nhỏ mà, có biết gì đâu!”
Dương Lỗi giải thích với Phòng Vũ. Hắn thật sự chưa từng hẹn hò với Phương Mai, khi đó đương lúc dậy thì, các cậu nhóc rất dễ xúc động.
“Cái cậu này, sao lại không chịu trách nhiệm chứ?” Phương Mai chất vấn Dương Lỗi.
“Má, tớ đã làm gì cậu mà phải chịu trách nhiệm?” Dương Lỗi đã quen đấu võ mồm với Phương Mai.
“Thế cậu có hôn tớ không?”
“Cô nương à, có thể nào kín đáo một tí không?”
Hai người cứ tớ một câu cậu một câu tranh cãi với nhau, Phòng Vũ ở bên cạnh giống như người dư thừa, không chen vào được câu nào.
Nụ hôn đầu tiên của Dương Lỗi, đúng là đã hôn Phương Mai.
Tuổi dậy thì là lúc Dương Lỗi tò mò với chuyện trai gái nhất, hắn thật sự không nhịn được cơn xúc động. Vào một buổi tối nọ, khi đang trên đường chở Phương Mai về nhà, trong một con hẻm tối, Dương Lỗi đã hôn Phương Mai.
Không phải vì hắn thích Phương Mai, mà vì Phương Mai là cô gái thân thiết với hắn nhất.
Phương Mai chìm đắm trong nụ hôn đó.
Một nụ hôn, quyết định cả cuộc đời của cô.
Cho dù nhiều năm về sau, cuộc đời của cô thay đổi vì Dương Lỗi, cô cũng chưa bao giờ oán hận Dương Lỗi.
Phương Mai là một cô gái dũng cảm dám đối mặt với tình yêu của mình. Những điều Phương Mai đã làm, không mấy ai có thể làm được.
Phòng Vũ nhìn ra, cô gái này thích Dương Lỗi.
Không chỉ vậy, đã thích từ lâu là đằng khác. Chỉ cần Phương Mai và Dương Lỗi nói chuyện, căn bản không có chỗ cho Phòng Vũ, bởi vì đa số những gì bọn họ nói đều là chuyện cũ của hai người. Dần dà sau này, mỗi khi nhìn thấy Phương Mai, Phòng Vũ chỉ chào hỏi vài câu rồi kiếm cớ bỏ đi.
Dương Lỗi cũng rất phiền lòng, hắn bắt đầu thấy buồn bực khi Phương Mai cứ chạy tới đây quấy rầy thời gian ở chung với Phòng Vũ. Kể từ khi Phòng Vũ quay lại làm việc ở nhà hàng Thế Kỷ, mỗi ngày hai người chỉ có thể ở cùng nhau vào buổi tối, thế mà bây giờ còn bị Phương Mai quấn quýt.
“Đại tiểu thư của tớ, cậu làm ơn đi chỗ khác chơi được không?”
Dương Lỗi nhịn không được mở miệng đuổi khách.
“Sao vậy, tớ làm phiền cậu à?”
“Cậu là con gái nhà lành, tối nào cũng chạy qua nhà trai không tốt lắm đâu.”
Bạn đang �
Dương Lỗi nói.
“Không tốt chỗ nào, tớ đến nhà của người tớ thích, có cái gì không tốt?”
Phương Mai chính là người phóng khoáng như thế.
“…….”
Dương Lỗi không nói gì. Mỗi lần nói đến vấn đề này, hắn chỉ biết im lặng.
Dương Lỗi từng từ chối Phương Mai, từ chối vô số lần, nhưng Phương Mai vẫn nhất quyết không chịu buông tay. Dương Lỗi vẫn luôn cảm thấy áy náy với cô, vì vậy mỗi khi hai người nói đến đây, cuộc đối thoại lập tức dừng lại.
“Bây giờ cậu có bạn gái chưa?”
Im lặng một lúc, Phương Mai hỏi.
“Chưa.”
Dương Lỗi nói.
“Tớ cũng chưa có bạn trai. Chúng ta quen nhau đi.”
Phương Mai nhỏ giọng nói.
Dương Lỗi im lặng, ý từ chối rất rõ ràng.
“Tại sao?”
Phương Mai ngẩng gương mặt xinh đẹp của mình lên, nhìn Dương Lỗi.
“Tớ đã có người trong lòng.”
Dương Lỗi móc ra một điếu thuốc, bỏ vào miệng rồi châm lửa.
“Sau này, chắc sẽ không thích người nào nữa.”
Dương Lỗi phun ra một ngụm khói, nhìn về phía xa xa…
Ở trên lầu, Phòng Vũ đang tựa vào cửa sổ nhìn xuống sân, nơi Dương Lỗi và Phương Mai đang trò chuyện.
“Hai đứa này, từ nhỏ đã xứng đôi với nhau rồi.” Thím Trương cười, đưa cho Phòng Vũ một quả táo.
“Ông nội của Tiểu Mai là đồng đội cũ của lão tư lệnh, mẹ thấy sớm muộn gì hai đứa nó cũng kết hôn với nhau, sau đó hai gia đình đã thân càng thêm thân.”
Thím Trương cũng mong Dương Lỗi kết hôn sớm một chút, rồi sinh cho bà một đứa cháu trai. Bà thật sự xem Dương Lỗi như con ruột của mình.
“Tiểu Vũ có bạn gái chưa?”
“Dạ chưa.”
Phòng Vũ cười cười.
“Sao lại chưa có? Để mẹ nuôi giới thiệu cho con một người!” Thím Trương cảm thấy chàng trai tốt như Phòng Vũ, sao lại chưa có bạn gái.
“Cám ơn mẹ nuôi. Con cũng không gấp.”
Ánh mắt của Phòng Vũ lại dời xuống chỗ hai người dưới lầu.
“Quen bạn gái đi, kết hôn sớm một chút cho ổn định. Đàn ông mà, phải sớm lập gia đình, có một người hết lòng thương yêu mình, lúc đó con mới biết được cái gì tốt…”
Thím Trương tiếp tục lẩm bẩm không ngừng.
Phòng Vũ im lặng, ngẫm nghĩ…