Sắp hết canh hai.
Diên Mi khoác chăn mền ngồi dậy, nàng không ngủ được. Qua thời gian chìm vào giấc ngủ rồi mà vẫn không thể ngủ, Diên Mi cảm thấy rất bực bội.
Nha đầu Đào Chi ngủ với nàng trên cùng một giường, ở giữa treo một tầng
sa ngăn cách, nghe thấy động tĩnh cũng ngồi dậy, nhỏ giọng hỏi: “Sao còn chưa ngủ ạ?”
Diên Mi rầu rĩ, duỗi ngón tay viết viết vẽ vẽ lên giường.
– – Cái này giải thích là tâm tình nàng không tốt.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn nhỏ, Đào Chi lại không biết chữ, xem
không hiểu nàng viết vẽ cái gì, nhưng có thể đoán ra, cho nên nhẹ nhàng
khuyên: “Tiểu thư định hôn sự, lão gia, phu nhân, đại công tử, nhị công
tử bọn họ luyến tiếc người nên trong lòng mới khổ sở.”
Quả nhiên Diên Mi ngừng lại, ngừng trong chốc lát, nàng duỗi tay vuốt phẳng mặt đệm bị nhăn, tiếp tục viết.
Đào Chi không biết nàng có hiểu ý nghĩa của việc thành thân hay không,
chỉ có thể nói: “Đây là hỉ sự, dù sao cũng phải thành thân, chỉ cần sau
này tiểu thư sống tốt, trong lòng mọi người đều sẽ vui vẻ.”
Diên Mi lấy chăn trùm người lại, tròn vo như một quả cầu.
Đào Chi rất không yên tâm, lại không dám đi túm chăn của nàng, chỉ có thể gọi nàng từng tiếng.
Một lúc lâu, Diên Mi ló đầu ra, chậm rãi nằm vật xuống, ngủ.
**************************
Ngày thứ hai, ý chỉ trong cung đến, ban thưởng cũng tới.
Tối hôm qua, trong Phó gia không có ai ngủ được, sáng nay ai cũng như
đang ở trong mộng, vừa tiếp thánh chỉ xong, ác mộng liền trở thành sự
thật.
Hoàng thượng ban thưởng trực tiếp nhất, vàng thật bạc trắng.
Lương công công đi trước đến tuyên chỉ lại cố ý nói với Phó Tế: “Phó đại nhân ở đây làm chúng ta tìm thật lâu! Sau này ngài còn phải tiến cung
nhiều hơn, ở đây náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng dù sao cũng hơi xa, phố
xá gần đây nhiều, lại kề bên chợ lớn, chuẩn bị đồ cưới cho Phó tiểu thư
cũng thuận tiện, ngài nói có đúng không?”
Phó Tế vội vàng đáp ứng: “vâng, vâng, vâng”, ông biết lời này là ý trên
mặt chữ, dù sao ông cũng chỉ là một quan nhỏ ngũ phẩm, Hoàng thượng ngự
tứ tòa nhà thì hơi quá mức, nhưng trước mắt lại ban thưởng hôn, không
thể để thể diện Tiêu Lan khó coi, nên thưởng vàng bạc châu báu đủ để ông đặt mua một tòa nhà lớn. Hơn nữa nếu thái giám đã nói, chắc hẳn tòa nhà kia vừa phải, giá tiền cũng không quá cao.
… Như vậy, Hoàng thượng vẫn rất coi trọng đứa cháu này?
Hoàng hậu với hai vị nương nương Thần Phi, Vinh phi cũng thưởng này nọ.
Hoàng hậu thưởng bốn thứ: Một bình phong vẽ tranh thủy mặc, một cây gấm
Tứ Xuyên họa tiết phù du, một cặp bình sứ màu xanh quý hiếm và một cây
trâm vàng khảm chim đồi mồi. Có ý khi Diên Mi cài trâm giống như hoàng
hậu đang ở đây, đối với Phó gia quả thực là vinh quang vô hạn.
… Hoàng hậu đối Tiêu Lan cũng khá tốt?
Vinh phi thưởng một hộp trang sức làm bằng gỗ mun, trong hộp có sáu cây trâm vàng.
Phó Tế cố ý nhìn kỹ đồ Thần Phi thưởng một chút, là một cái lư hương
vàng hình khóm trúc cùng một cái gương đồng khảm bảo thạch kỳ lân. Phó
Tế nhìn mất thời gian một bữa cơm, lư hương kia làm thành hình cây trúc, vừa mảnh vừa thẳng, ở bên trên có một bông hoa như mới ra nụ, nếu châm
hương lên, khói bay lơ lửng, nhất định là đẹp vô cùng. Có thể tại Phó Tế xem xét tỉ mỉ quá lâu, lại có thể nhìn ra lư hương cũng có tư thái cao
ngạo.
Được thưởng thì cần phải tiến cung tạ ơn, Phó mẫu vội vàng kéo Diên Mi
trang điểm chuẩn bị, Phó Tế dặn đi dặn lại, đem Diên Mi hành lễ không có một chút sai sót mới thôi.
Đời này Phó phu nhân cũng không nghĩ có thể một lần đi vào hoàng cung,
dọc đường đi nơm nớp lo sợ, siết chặt tay Diên Mi, đi theo sau thái giám dẫn đường, thở không dám thở lớn, đi một chút lại ngừng, rất lâu mới
đến Hiển Dương Cung của Hoàng hậu nương nương.
Cửa cung nặng nề, đóng chặt không một khe hở. Thái giám ở ngoài báo một tiếng mới có cung nhân đi ra.
Các nàng chỉ cần ở cửa cung dập đầu hành lễ, vì phẩm cấp quá thấp nên
không được hoàng hậu triệu kiến, nhưng hôm nay dập đầu xong cung nhân
cũng không cho các nàng rời đi ngay.
Mẹ con hai người đứng ngoài cửa cung hơn một khắc, bên trong có cung nữ
đến truyền: “Hoàng hậu nương nương tuyên phu nhân và cô nương vào diện
kiến.”
Phó phu nhân vừa nghe, trên đầu liền đổ mồ hôi, hơi được sủng mà sợ. Bà
lặng lẽ xoa bóp lòng bàn tay của nữ nhi, rất sợ nàng không nói chuyện
với người lạ. Diên Mi cảm thấy thú vị, cũng nhéo lại a nương.
Ánh mắt của cung nữ kia liên tục chuyển động trên người Diên Mi, dẫn các nàng đến buồng sưởi, cung kính đi vào thông báo, chốc lát, có người mở
rèm ra, tuyên hai người đi vào.
Vừa vào phòng, hương hoa nồng nặc ập tới, Phó phu nhân giật mình, cố
nhịn muốn “hắt xì”. Khóe mắt bà nhìn Diên Mi, thấy nữ nhi còn tự nhiên
hơn mình, cách nàng nửa bước, nâng váy hành lễ.
”Ân”, phía trước truyền đến một tiếng lười nhác, hoàng hậu ngồi trên một cái tháp bằng gỗ tử đàn, trong tay ôm lò sưởi, nói: “Ngẩng đầu ta xem.”
Phó phu nhân cẩn thận ngẩng mặt lên, thấy phượng bào đỏ thẫm, búi tóc
cầu kỳ, kim sức đầu đầy, nâng bàn tay được cắt tỉa xinh đẹp lên, gọi
Diên Mi: “Đến, lại gần đây.”
Phó phu nhân khẽ run, mắt không dám chuyển động, sợ con gái lại ngây người.
Diên Mi cũng không như vậy, nàng nghe lời tiến lên, quỳ cạnh chân đạp,
hoàng hậu nhìn nàng tỉ mỉ, hồi lâu mới nói: “Là đứa bé ngoan, đã đọc
sách chưa?”
Cổ họng Diên Mi hơi khô, cuối cùng trả lời: “Đọc không tốt.”
Hoàng hậu bật cười, lại hỏi: “Đã đọc sách gì?”
Diên Mi cau cau mày, giống như là không biết trả lời thế nào.
Phó mẫu vội vàng cúi rạp người, “Hoàng hậu nương nương thứ lỗi, là tiểu nữ căng thẳng quá mức…”
Hoàng hậu khoát khoát tay, giống như không để ý, “Hài tử này, rất thú vị.” Bà ta nói.
Hoàng hậu nói xong câu này thì không nói nữa, nhưng cũng không bảo các nàng đi, chỉ thỉnh thoảng nhìn Diên Mi một cái.
Cứ như vậy qua thời gian nửa nén hương, một cung nữ tiến vào cúi đầu bên tai Hoàng hậu, bẩm báo gì đó, hoàng hậu liền nhắm mắt lại, nhẹ nhàng
nói: “Xuống đi.”
Não Phó phu nhân căng thẳng đến choáng váng, âm thầm thở nhẹ một hơi, cuối cùng có thể đi rồi.
Nhưng không nghĩ rằng, mới ra Hiển Dương Cung, có hai thị nữ đang đứng đợi bên ngoài.
Một người cười dịu dàng nói: “Biết phu nhân tiến cung tạ ơn, Thần Phi
nương nương phân phó nô tỳ chờ ở đây nhìn một chút, nếu rảnh rỗi, mời
tam tiểu thư đi qua trò chuyện.”
”A, đa tạ nương nương”, Phó mẫu mơ hồ lên tiếng, nói chuyện không ăn khớp.
Cung nữ kia che miệng cười cười, lại đây kéo tay Diên Mi, “Tam tiểu thư đi theo nô tỳ.”
Diên Mi tránh tay nàng ta, tránh không kịp liền trực tiếp hất tay nàng ta ra!
Phó phu nhân sợ hết hồn, vội vàng kéo tay nàng trấn an, giải thích:“Nàng hơi sợ người lạ, hai vị tỷ tỷ thứ lỗi.” Mặt khác muốn đi cùng Diên Mi.
Một cung nữ khác giữ bà lại: “Nô tỳ đưa phu nhân sang Dịch Môn chờ,
không lâu đâu, có Tử Quyên tỷ tỷ ở đây, phu nhân cứ yên tâm.”
Không cho bà đi cùng? Phó phu nhân thật lo lắng, cung nữ Tử Quyên kia
chau chau mày, như cười như không nói: “Phu nhân lo lắng cái gì? Chẳng
lẽ nương nương chúng ta sẽ ăn tam tiểu thư sao?”
Phó mẫu vội vàng xua tay, nói trong lòng, là ta sợ nàng nháo lên dọa
nương nương các ngươi sợ thôi. Lại dặn dò nữ nhi của mình cẩn thận, “A
Mi, đi cùng tỷ tỷ nha, thấy Thần Phi nương nương thì phải hành lễ, nương ở Dịch Môn chờ con.”
Diên Mi bình tĩnh nhìn nương một lát, cúi chào, quả thật đi theo cung nữ Tử Quyên kia.
Hôm qua mới bão tuyết một trận, mọi nơi trong cung đều được quét dọn, Tử Quyên đi phía trước, thỉnh thoảng nói một câu “Mời tam tiểu thư đi
hướng này”, nàng ta mang một đôi ủng trong cung thật dày, bước đi rất
nhanh, gặp chỗ tuyết cũng không đi vòng, lúc đi qua một cây cổ thụ, tay
nàng ta lơ đãng đụng vào, tuyết trên cành cây đổ ập xuống, rơi vào đầu
Diên Mi.
Diên Mi dừng lại, giương mắt lên, đã không thấy bóng dáng Tử Quyên đâu nữa.
Trên mặt nàng hiện lên một chút mờ mịt, nhưng không lo lắng bối rối, lấy tay phủi tuyết trên đầu, chậm rãi nhìn một vòng xung quanh, không có ai hết. Nàng liền đứng yên tại chỗ, sau một lát lại nhìn một vòng mà vẫn
không thấy ai…
Nàng cũng không đi, mà đứng lên ụ tuyết, nhón chân bẽ gãy một cành cây, tùy ý vẽ tranh lên tuyết.
Tử Quyên trốn sau hòn non bộ ở không xa quan sát, nhìn rất lâu rồi “hừ” châm biếm một tiếng, xoay người trở lại Nhậm Dương cung.
Trên tháp da hổ, một nữ tử da thịt trắng hơn tuyết, lông mi dài, tóc mai bay bay, giữa lông mày có một nốt chu sa càng làm tăng vẻ phong tình vô hạn, một tay nàng ta giơ lên, ôm một con mèo trắng như tuyết vào lòng,
nghe Tử Quyên bẩm báo lại: “Nô tỳ nhìn một hồi, tam tiểu thư này quả
thực là si ngốc. Trên đường, nô tỳ chọn đường không dễ đi, nàng suýt nữa trượt chân mấy lần, nhưng cũng không biết tránh đi hay nói gì; trêu
nàng thì không kịp phản ứng lai; không thấy nô tỳ cũng không kêu một
tiếng, thật là nhát gan. Có cung nhân đi qua, nàng không giữ lại hỏi
đường, còn ở đó chơi tuyết một mình. Nương nương nói đây còn không phải
là đứa ngốc sao?”
Mày đẹp của Thần Phi vừa động nhẹ, lập tức Tử Quyên biết mình lỡ lời,
nhanh chóng quỳ xuống, giơ tay tát mình một cái, “Nương nương thứ tội.”
”Đứng lên đi”, Thần Phi liếc nhìn nàng ta một cái, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại, “Ta không trách ngươi.”
Tử Quyên cắn môi đứng lên, một lúc lâu không dám nói lời nào.
Con mèo trong lòng kêu một tiếng “Meo meo” nho nhỏ, Thần Phi lại không đếm xỉa tới, hỏi: “Còn nữa không?”
”Có ạ.”, Tử Quyên vội nói: “Nàng cực kỳ sợ người lạ, lúc trước nô tỳ
muốn dẫn nàng đi, nàng còn đánh tay nô tỳ nữa.” Nàng ta nhìn sắc mặt
Thần Phi, không khỏi nhấn mạnh lời nói.
”Chuyện này quả thực phiền phức”, Thần Phi cười nhẹ, tiếng cười như nụ
hoa mới hé, Tử Quyên nhìn cũng kinh diễm, càng không nói đến nam tử.
Nàng ta nắm tay lại, lại nghe Thần Phi nhẹ giọng phân phó: “Được rồi,
đưa người ra ngoài đi, hôm nay tâm trạng ta không tốt, không gặp.”
”Vâng”, Tử Quyên lên tiếng, lui ra ngoài.
Thần Phi vẫn ngồi ngây người một lát, gãi gãi cái cằm của mèo trắng trong lòng, nở một nụ cười lạnh.
*********
Khi quay lại, Tử Quyên cố ý đi chậm chạp, thậm chí còn nhìn ngắm mấy
cành mai mới trổ hoa, gần đến chỗ nàng ta bỏ rơi Diên Mi thì mới đi
nhanh hơn, giống như đang sốt ruột tìm kiếm.
”Tam tiểu thư… Ai da!” Tử Quyên biến sắc, “Thất hoàng tử, sao ngài lại chạy tới đây rồi?”
– – Trừ Diên Mi ở đó, còn có một bé trai năm, sáu tuổi, như quả cầu tuyết, hai người cùng ngịch một con diều diều hâu.
Mùa đông sao lại đem cái này ra đùa giỡn! Tử Quyên chau mày, nhìn xung
quanh không thấy cung nhân hầu hạ, không khỏi muốn mắng người, lấy ra
một cái khăn lau tay cho Thất hoàng tử, lại dữ tợn trừng Diên Mi một
cái.
Diên Mi cũng giương mắt nhìn nàng, chỉ chớp mắt một cái, lại cúi xuống.
Thất hoàng tử cũng không biết Tử Quyên, chỉ vây quanh Diên Mi, còn mồm
miệng không rõ nói với nàng ta, “Mau chạy, chạy, không, không… ngươi
cùng, cùng ta đi chơi đi.”
Tử Quyên tới nâng hắn đứng dậy, thấy Diên Mi nhìn mình một cái lại chậm chạp nhìn Thất hoàng tử, nói: “Cùng nàng chơi.”
Ánh mắt của Thất hoàng tử lập tức sáng lên, Tử Quyên không biết phải
phản ứng ra sao, chỉ thấy hắn dùng sức túm lấy tay mình, nàng ta không
dám không tuân theo, bị túm nửa ngồi xổm xuống, lại thấy Thất hoàng tử
khom lưng làm hai quả cầu tuyết, cười hai tiếng ha ha ngây ngô, giống
như một con khỉ con chạy toán loạn, bổ nhào lên lưng Tử Quyên, hướng vào gáy với trước ngực nàng ta, mỗi chỗ nhét một cái.
”A!” Qủa cầu tuyết làm Tử Quyên giật mình, không đợi nàng ta đứng dậy,
Thất hoàng tử vung cái quạt nhỏ giống như hai bàn tay, trước sau tập
kích, miệng còn kết hợp âm thanh “Phốc!”
Phốc…
Cả hai quả cầu tuyết vỡ ra trong quần áo Tử Quyên.