Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Ngọc Diệu Âm ngủ dậy liền cảm thấy đói, nhìn thấy Lâm Đa Bảo cho tay vào ngực đảo đi đảo lại, tưởng là đồ ăn, mắt cũng không nháy mở to nhìn chằm chằm, liền nhìn thấy một đóa man châu đỏ tươi liền biến mất ngay trước mắt không chút dấu vết.
Chẳng lẽ Lâm Đa Bảo làm ảo thuật, chọc cho nàng vui vẻ? Ngọc Diệu Âm có chút khó hiểu nhìn Lâm Đa Bảo, hiển nhiên hi vọng hắn có thể giải thích, kết quả hắn lại gãi đầu lộ ra bộ dáng không hiểu tại sao.
Ngọc Diệu Âm vừa nhìn thấy liền hiểu rõ, Lâm Đa Bảo hơn phân nửa là cũng không biết.
Ngọc Diệu Âm cảm thấy đau đầu, nghĩ cũng không nghĩ được, vừa định đứng dậy thì đột nhiên đau vô cùng, toàn bộ đầu như trăm ngàn Ngưu Mao tế châm thắt lại cùng một lúc.
“Âm Nhi, Âm Nhi, muội làm sao vậy?” Lâm Đa Bảo vừa thấy Âm Nhi ôm đầu cuộn mình liền sợ hãi vô cùng.
Lâm Đa Bảo ở cùng Ngọc Diệu Âm những năm nay, nàng từ trước đến nay dù núi thái sơn sụp đổ trước mắt cũng không đổi sắc, trầm ổn dị thường, đau đớn cũng có thể nhẫn nhịn hơn người thường, thế nhưng mà tình hình trước mắt rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Ai nói cho hắn biết đi? Chẳng lẽ hắn lấy chiếc tram ra khiến cho nàng như thế này hay sao?
Lâm Đa Bảo tự trách vô cùng, lại không biết xử lý thế nào mới tốt, nhìn Ngọc Diệu Âm co rút trên giường cắn chặt răng, chết cũng không lên tiếng, gương mặt dữ tợn đủ để biết nàng bây giờ đang khổ sở vô cùng.
Lâm Đa Bảo hoảng loạn không thôi, vội vàng ôm Ngọc Diệu Âm vào ngực, đau lòng đến quên cả thở.
Ai mà chẳng biết nín thở sẽ khiến người ta chết ngạt, tên ngốc Lâm Đa Bảo này vận khí tốt, cũng không bị ngạt chết, chỉ đến mức ngất đi.
Ngọc Diệu Âm bị Lâm Đa Bảo ôm vào trong ngực, lúc đầu không kịp có phản ứng, đợi khi có phản ứng xong thì Lâm Đa Bảo đã bất tỉnh, một người nặng như thế đè lên người mình, nàng làm sao mà chịu được.
Ngọc Diệu Âm thừa dịp đầu bớt đau, muốn một cước đá văng Lâm Đa Bảo ra, lại không đành lòng, đành phải lách ra khỏi người hắn.
Sau khi rời khỏi ôm ấp của hắn, đầu lại đau thêm, nhớ lại lúc nãy khổ sở, lăn lộn trên giường liền phát hiện, nếu mình dựa vào Lâm Đa Bảo sẽ bớt đau đầu, rời khỏi hắn, đầu sẽ đau kịch liệt.
Phát hiện này khiến nàng sụp đổ vô cùng, mặc dù nàng không ghét Lâm Đa Bảo trước mắt, nhưng dù sao nàng cũng không phải là Ngọc Diệu Âm trước đó, sâu trong nội tâm làm sao có khả năng thích bé trai nhỏ như Lâm Đa Bảo.
Chỉ là sự thật mạnh hơn người, chỉ trong chốc lát, toàn thân nàng đã đau đến đổ mồ hôi, khiến cho Ngọc Diệu Âm không thể không chui vào cái ôm của Lâm Đa Bảo, dựa sát vào hắn suy yếu nắm trên giường.
Ngọc Diệu Âm thấp thỏm lo âu, trong lòng hoàn toàn hiểu rõ tình hình. Ngọc Diệu Âm lúc vẫn còn là thánh nữ Ngọc Ru Đường, bỏ ra mười năm luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh đến đại thành, kinh mạch mửo rộng cũng tu thành một thân băng cơ ngọc cốt(*).
(*): Thanh tao thoát tục
Bằng kinh nghiệm của nàng, tự nhiên có thể kiểm tra được thân thể này chưa hề tu luyện công pháp âm tính, sao lại cần khí dương như thế này?
Công pháp trên đời phân âm dương, nữ tử lúc luyện công pháp âm tính, khí âm nhu quá nặng, cần phải hòa hợp với khí dương cương; nam tử đang luyện công pháp dương tính, khí dương cương quá nặng, cần khí âm nhu nhu hòa.
Nếu không tìm được linh dược khí âm dương tươg ứng, nam nữ công lực tương đương có thể dùng phương pháp song tu đôi bên cùng có lợi, nếu không điều hòa âm dương, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì thân thể nổ tung mà chết!
Những thứ này cũng không tương xứng với tình hình của nàng bây giờ, khổ luyện mà không có kết quả, Ngọc Diệu Âm nhớ tới kinh mạch thông suốt thì bách bệnh không sinh, liền cố gắng nhớ lại Ngọc Nữ Tâm Kinh đã tu luyện.