Vào lúc này ngoài thuyền truyền đến tiếng cười vui, Cơ Tự trông ra cửa sổ, nhìn từng đống lửa đang cháy bập bùng trên bờ và mùi thịt thơm phức bay đến theo làn khói, không khỏi thèm thuồng.
Tạ Lang thấy mắt nàng sáng rực, liền cười xòa: “Hiếm khi ra ngoài một chuyến, nàng đi chơi chút rồi về cũng được.”
Thế là Cơ Tự chạy ra cửa. Nàng đi không lâu thì Tạ Quảng bước vào, cúi đầu nói nhỏ: “Lang quân, mấy tiểu cô kia không dám.”
“Không dám.” Tạ Lang khó hiểu, “Ý là sao?”
Tạ Quảng nói: “Hôm qua họ gặp mặt Cơ tiểu cô, còn lời qua tiếng lại. Khi ấy Cơ tiểu cô bảo, bệ hạ Bắc Ngụy chỉ là một nhánh tộc của Hoàng đế, tính ra nàng chính là trưởng bối của bệ hạ Bắc Ngụy, nên nhóm nữ tử chi tộc vốn đã không đủ tư cách để làm thiếp cho bệ hạ Bắc Ngụy thì cũng không có tư cách lớn lối trước mặt nàng.” Hắn ngập ngừng rồi nói tiếp, “Mấy tiểu cô kia sợ, nên không dám đòi phòng của Cơ tiểu cô nữa.”
Tạ Lang bật cười: “Bọn họ sợ ư?”
“Vâng.” Tạ Quảng nghiêm túc nói, “Bởi vì những gì Cơ tiểu cô nói đều là sự thật, họ lo lắng sau này có ngày Cơ tiểu cô đến Bắc Ngụy sẽ được phong làm trưởng công chúa gì đấy. Đến khi đó, nếu Cơ tiểu cơ báo thù họ vì chuyện hôm nay, sẽ mang hiểm họa ạ.”
Tạ Quảng nói đến đây, không nhịn được nhìn Tạ Lang, sau đó hắn mím chặt môi cố nín cười rồi nói nhỏ: “Lang quân, xem ra lần này người giả bệnh phí công rồi.”
Tạ Lang lặng thinh.
Tạ Quảng lại nói tiếp: “Cơ tiểu cô vừa thông minh vừa có tính cảnh giác, hiếm khi có được cơ hội như lần này, không ngờ lại thất bại… Ôi, Cơ tiểu cô này làm người phóng khoáng không câu nệ, nhất là cái tính vô tư vô lự, nếu lần này không đeo gông vào cổ cô ấy, bắt cô ấy cho lang quân một danh phận, sau này sẽ càng khó khăn hơn…”
Quả thật câu nói này mang ý chế nhạo chàng đây mà!
Tạ Lang lập tức trầm giọng ra lệnh: “Đi ra ngoài.”
Tạ Quảng vội vàng thưa vâng rồi nén cười cung kính lui ra. Nhìn bóng lưng hắn khuất dần, Tạ Lang day đầu chân mày.
Thật ra trước đây những bộ khúc này vô cùng kính trọng chàng. Chẳng qua sau này chàng dẫn theo họ qua lại với nhóm Viên Tam Thập lang càng ngày càng nhiều, họ dần dần càn rỡ. Lần này chàng giả bệnh để ràng buộc Cơ Tự có thể khiến họ quá bất ngờ nên dám buông lời trêu chọc suồng sã vời cả chàng rồi.
Đêm tháng Hai vẫn còn lạnh, mọi người ngồi quanh đống lửa cũng không tránh được cơn lạnh ùa đến từ sau lưng. Thế nên không bao lâu, ai ai cũng vào khoang thuyền đi ngủ. Cơ Tự cũng vậy, nàng ăn một vài miếng thịt nướng Tạ Quảng đưa đến, lại chạy đến đứng ngoài cửa khoang Tạ Lang gần nửa canh giờ, không nghe thấy bên trong có tiếng ho khan và âm thanh khó chịu gì nữa, liền thầm nghĩ: A Lang đã đỡ hơn rồi. Nãy giờ vẫn không nghe thấy chàng ho gì cả.
Lúc này, thời gian đã không còn sớm, nàng là một tiểu cô mà nửa đêm canh ba đứng trước phòng của một nam tử thì chẳng hợp lễ giáo chút nào. Vì thế Cơ Tự đứng ngoài cửa nhẹ nhàng an ủi Tạ Lang vài câu, rồi tạm biệt chàng trở về khoang mình, nhắm mắt ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Cơ Tự bị tiếng ồn ào đánh thức.
Nàng ngồi bật dậy, nhớ đến bệnh tình của Tạ Lang bèn vội vàng rửa mặt, rồi chạy nhanh đến cửa khoang chàng. Thế mà nàng vừa mới chạy đến đã thấy lang quân bạch y kia đang ung dung ngồi trước bàn dùng bữa sáng. Ánh nắng sớm mai soi lên dung nhan như ngọc, đôi mắt trong suốt, cử chỉ tao nhã quý phái của chàng đẹp đến mức quả thật là ngay cả sợi tóc cũng tỏa ánh hào quang.
Cơ Tự lập tức vui mừng hỏi han: “A Lang, chàng khỏe rồi hả?”
Tạ Lang quay đầu lại nhìn nàng, dịu dàng cười nói: “Ừ, khỏe rồi. May được A Tự chăm sóc tỉ mỉ đấy.”
Cơ Tự trước giờ đã chăm sóc cho ai đâu, vì thế nàng thật sự tin rằng đó là công lao của mình liền cười khúc khích. Lúc này Tạ Tịnh chạy đến cất giọng bẩm báo: “Lang quân, thuyền sắp đến rồi.”
Thuyền sắp đến rồi ư? Chuyện gì thế nhỉ?
Lúc Cơ Tự đang thắc mắc thì Tạ Lang “ừ” một tiếng, nhã nhặn nói: “Mời khách của chúng ta lên thuyền, tiễn họ một đoạn đến tận khi đuổi kịp đội của họ thì thôi.”
“Vâng.” Tạ Tịnh đáp lời, quay người sải bước rời đi.
Bên ngoài lại vang lên tiếng reo hò, Cơ Tự tò mò đi ra theo. Vừa đến đuôi thuyền đã thấy được trên mặt sông phía sau xuất hiện hơn sáu chiếc thuyền cỡ trung. Đội thuyền kia xếp hàng chỉnh tề, buồm căng lộng gió, khiến người ta có cảm giác bệ vệ oai hùng.
Khi Cơ Tự cẩn thận đánh giá đội thuyền thì giọng nói nũng nịu của một tiểu cô truyền đến: “Không phải các vị lang quân cũng đi đến Tương Dương sao? Sao nhất định phải đưa chúng tôi lên thuyền khác?” Tiếp lời nàng ta là một lang quân sĩ tộc khác cảm kích lên tiếng, “Chúng tôi chỉ có mấy trăm người, chư vị dùng nhiều thuyền như vậy đưa tiễn thật sự khách khí quá.”
Bấy giờ Tạ Nhị Thập Cửu lãnh đạm cất lời: “Đây là điều nên làm.” Thoáng chốc, y lại nói, “Tốc độ những chiếc thuyền này rất nhanh, tính theo hành trình, tối nay nhất định chư vị sẽ được hội hợp với đội sứ giả Bắc Ngụy.”
Tạ Nhị Thập Cửu vừa nói xong, sáu chiếc thuyền kia đã chạy đến. Tiếp theo mọi người bận bịu giúp đám người này di chuyển qua thuyền mới, rồi cả nhóm cùng nhau đưa mắt nhìn những người đó rời đi.
Nghe nói sáu con thuyền cỡ trung này là loại thuyền từng dùng trong trận chiến Xích Bích năm xưa. Từ đó đến nay đã một hai trăm năm, được cải tiến vô số lần, có thể nói là chiếc nào chiếc nấy bền chắc vô cùng, chẳng những chịu được hành trình xa xôi, còn có khả năng chống va chạm và sóng mạnh cực tốt. Những người được cứu kia đều rất an tâm, đến tận khi đã chạy đi xa vẫn còn vẫy tay cảm ơn nhóm bộ khúc Tạ thị.
Nhìn sáu chiếc thuyền kia dần xa, Cơ Tự hỏi Tạ Quảng: “Mọi người cố ý điều sáu chiếc thuyền để hộ tống đội ngũ sứ giả Bắc Ngụy, lẽ nào biết có người sẽ ra tay với họ sao?” Nàng chợt nhớ đến chiếc thuyền đắm hôm kia, “Hay là chuyện thuyền đắm kia cũng không phải ngoài ý muốn?”
Tạ Nhị Thập Cửu bên cạnh liếc nhìn nàng, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng. Về phần Tạ Quảng, từ trước đến giờ hắn biết rõ thái độ của lang quân nhà mình đối với Cơ Tự, liền gật đầu giải thích: “Vâng, hôm qua chúng tôi đã hỏi thăm tình huống lúc thuyền bị đắm, phát hiện ra có khả năng do người gây ra.”
Tạ Quảng không tiết lộ chuyện có người Nhu Nhiên trà trộn vào đội ngũ sứ giả Bắc Ngụy với ý định khơi mào chiến tranh Nam – Bắc, dấy lên dã tâm của hoàng thất nước Nam, muốn thúc đẩy chiến tranh để ngư ông đắc lợi. Nói ra, hôm qua khi họ cứu mấy người này mới vô tình biết được chuyện gian tế. Lúc ấy, Tạ Lang đã cho người gửi bồ câu đưa tin điều động thuyền đến. Tuy rõ ràng chỉ cần một con thuyền thôi nhưng lại điều đến những sáu chiếc, có lẽ vì lo rằng thuyền của đoàn sứ giả cũng có vấn đề, phòng trước vẫn hơn đây mà.
…
Tối đó, Cơ Tự lần nữa được nghe tiếng đàn du dương, thấy lang quân bạch y ngồi khảy đàn dưới ngọn đèn lồng trên boong thuyền, nàng vội vã chạy đến bên chàng, đợi chàng đàn xong mới khẽ oán giận: “Chàng mới khỏi bệnh sao lại ra đây hứng gió vậy?”
Lần này Tạ Lang không lên tiếng, Tạ Quảng ở bên cạnh giải thích: “Tiểu cô không cần lo lắng. Hôm nay thuyền đến có mang theo thuốc thang và một vị đại phu. Lang quân nhà tôi được đại phu chẩn đoán bệnh tình, đã không còn gì lo ngại nữa.” Hắn cố ra vẻ nghiêm cẩn nhìn Tạ Lang rồi bổ sung, “Hơn nữa, lần này lang quân nhà tôi đúng là ngột ngạt đến hư người rồi…”
Cơ Tự không chú ý đến giọng điệu chữ “hư người” quái gở kia, phấn khởi nói: “Đại phu bảo chàng không còn gì đáng ngại nữa rồi sao? Vậy thì tốt quá!”
Nàng chạy đến trước mặt chàng, ngồi tựa vào đầu gối chàng, ngẩng đầu nhìn chàng một hồi mới quyến luyến thỏ thẻ: “A Lang đánh đàn đi. Lúc này cảnh sông tươi đẹp, kết hợp với tiếng đàn của chàng tuyệt nhất.”
Tạ Lang nhìn nàng rồi cụp mắt, tấu đàn vì nàng. Trong tiếng đàn trầm bổng bay vờn, Tạ Nhị Thập Cửu bước ra. Từ xa y đã thấy hai người tuy không hề chạm vào nhau nhưng lại như hình với bóng keo sơn gắn bó, không nhịn được cau mày hỏi Tạ Tịnh đứng bên: “Lang quân nhà ngươi thường ở bên tiểu cô này như thế sao?”
Tạ Tịnh đáp vâng.
Tạ Nhị Thập Cửu cau mày chặt hơn: “Xưa nay ta luôn cảm thấy trưởng huynh ta làm việc luôn cao thâm khó lường, nhưng lần này…” Y ngập ngừng mới nói, “Vì một tiểu cô mà chuyện giả bệnh huynh ấy cũng dám làm, còn định gạt người ta ở cùng phòng với mình, cuối cùng thất bại, tính toán cũng bằng thừa, thật khiến người ta…” Y thật sự không thể nào nói ra được lời chỉ trích châm biếm còn lại.
Tạ Tịnh phục tùng cúi đầu, không hiểu sao, ngay cả hắn cũng có chút xấu hổ lây.
Cơ Tự không hề biết cuộc đối thoại này, tuy Tạ Lang biết nhưng trước giờ chàng mặt dày đã quen, tự nhận thắng thua là chuyện thường tình trong binh gia nên không buồn bận lòng. Vì thế Tạ Nhị Thập Cửu đứng đấy một hồi liền nghe tiếng Cơ Tự cười khe khẽ và giọng trưởng huynh của mình thủ thỉ theo gió bay đến.
Màn đêm chầm chậm buông xuống. Cả ngày hôm nay Cơ Tự đều ở bên cạnh Tạ Lang, phát hiện chàng thật sự đã khỏi bệnh mới hoàn toàn an tâm.
Giờ phút này, Tạ Lang ngồi trên sập, ánh hoàng hôn soi rọi quyển sách dạy chơi cờ, còn Cơ Tư ở đầu sập bên kia, hát vang mấy câu trong quyển Sở Từ của Khuất Nguyên bằng khẩu âm huyện Kinh của mình: “Mỹ nhân này mỹ nhân, không biết là mưa chiều hay mây sớm…” (1)
(1) Câu thơ này bắt nguồn từ câu mà Thần nữ Vu sơn trong giấc mơ thổ lộ với Sở Hoài vương trong “Cao Đường phú”: Nhà thiếp ở phía Nam Vu sơn, trên một sườn dốc hiểm trở, sớm tinh mơ thiếp là đám mây trên lưng núi, chiều tối hóa thành cơn mưa phiêu du bất định, sớm chiều nào cũng vậy, luôn quanh quẩn bên sườn núi này.
Nói ra, thời đại này lưu hành rất nhiều nhân vật thần thoại và cũng xuất hiện nhiều câu chuyện thần thoại nhất, tất cả đều mang đậm văn hóa nước Sở, cho nên phần lớn bài ngâm xướng đều có khẩu âm từ đất Kinh. Mà giọng Cơ Tự hát khúc Sở Từ này thật đúng là có một nét đặc sắc riêng.
Cơ Tự hát một hồi, Tạ Lang buông quyển sách dạy đánh cờ ra, chuyên tâm thưởng thức. Hát xong một khúc, Cơ Tự lại lẩm bẩm: “Thập Bát lang, chàng có tin sau này ta lớn lên sẽ tuyệt sắc khuynh thành không?”
Lời này của nàng thật sự là rất tự phụ.
Tạ Lang ngắm nhìn nàng một lát mới cười nói: “Ừ, ta tin.”
Thấy chàng nói tin, Cơ Tự vui vẻ nói tiếp: “Được rồi, cho dù không phải tuyệt sắc khuynh thành thì cũng chắc chắn là một đại mỹ nhân.” Nàng vừa nói vừa gập từng ngón tay mình xuống, “Ta đã nói với chàng rồi đấy, sau này Cơ A Tự ta sẽ rất giàu có, tiếp theo sẽ có sức ảnh hưởng nhất định trong triều, còn đẹp không kém gì Nghĩ Vũ Vương phu nhân. Ta đã gặp rất nhiều người, ngắm rất nhiều cảnh, có thể dễ dàng ứng phó với muôn vàn khổ nạn hay vinh hoa phi thường.”
Sau khi gập hết bốn ngón tay lại, nàng cho ra kết luận: “Ta ưu tú như thế, đi đến đâu cũng sẽ nổi bật, dù không nghiêng thành đổ nước cũng sẽ là vật báu thế gian.”
Nghe đến đây giọng nói êm ái của Tạ Lang ẩn chứa nét cười vang lên: “Ừ, vì thế cho nên…?”
Cơ Tự không quay đầu lại, vờ như không nghe thấy cười nhạo trong giọng chàng, chỉ tiếp tục: “Cho nên, trong mắt ta, mấy tiểu cô sĩ tộc như Lang Gia Vương thị hay Trần Quận Viên thị gì đấy có là gì đâu. Họ ngoại trừ có được gia thế hiển hách, có điểm nào là hơn được ta.”
Nói đến đây, giọng Cơ Tự dần chùng xuống, chỉ còn thì thầm: “Vì vậy, ta không tài nào chấp nhận được họ là chủ mẫu đứng trên đầu ta, nắm giữ cuộc đời của ta, có thể tùy ý đem bán đem giết và khống chế con cái ta.” Cơ Tự thoáng ngừng lại, tiếng cười nhẹ pha lẫn chút lạnh lùng lẫn kiêu ngạo, “Hạng người như họ xứng cưỡi trên đầu ta sao?”
Câu nói cuối cùng này có thể nói chính là tuyên ngôn.
Trong phút chốc, xung quanh yên tĩnh như tờ. Tạ Lang đã hiểu được, Cơ Tự đang bày tỏ nỗi lòng và ý nghĩ của nàng với mình. Nàng đang nói, dù là tiểu cô Lang Gia Vương thị hay Trần Quận Viên thị cũng còn lâu mới xứng ngang hàng với nàng, chứ đừng nói là đứng trên nàng, trở thành chủ mẫu nắm giữ cuộc đời nàng.
Nói cách khác, nàng đang tuyên cáo cho chàng biết, nàng không muốn làm thiếp của chàng. Bởi vì thê tử của trưởng tử Trần Quận Tạ thị chỉ có thể là tiểu cô thuộc hai gia tộc này mà thôi.
Tạ Lang im lặng hồi lâu không nói, Cơ Tự cũng trầm mặc.
Mãi một lúc sau, Cơ Tự mới tiện tay cầm thanh tiêu ngọc bên cạnh, thổi réo rắt.
Tiếng tiêu của Cơ Tự hay đến mức vừa cất lên tất cả mọi người đều ngừng công việc lại chú tâm lắng nghe. Tạ Nhị Thập Cửu tuyệt đối không ngờ được Cơ tiểu cô này lại có tài thổi tiêu hay đến vậy. Nhất thời y nghe đến mê mẩn, đến tận khi khúc nhạc kết thúc, y mới thở dài thầm nghĩ: Cũng khó trách trưởng huynh của mình say đắm như thế, đúng là nàng rất có tài năng.
Chẳng mấy chốc ánh sáng tắt lịm phía chân trời, từng ngôi sao lấp lánh hiện trên vòm không. Lúc này Tạ Lang mới cử động, rủ mắt nhìn bàn tay Cơ Tự đang nghịch thanh tiêu ngọc, sau đó khẽ khom người đứng dậy, đồng thời thốt ra một câu: “Nhưng ta lại không muốn từ bỏ A Tự thì phải làm sao đây?”
Lần thứ hai chàng thốt ra lời tuyên cáo này rồi phất tay áo thản nhiên rời đi.