Suốt cả đêm, Cơ Tự trằn trọc không sao ngủ được, cứ tủm tỉm mải nghĩ đến từng hành động cử chỉ của Tạ Lang, chẳng mấy chốc trời đã hửng sáng.
Hôm sau, Cơ Tự thức dậy hơi muộn, lúc này Tần Tiểu Thảo đã được người của Tạ Lang đưa về. Nàng ta vừa trang điểm cho Cơ Tự vừa vui vẻ nhắc đến những sự việc mình chứng kiến trong mấy tháng vừa qua: “Tiểu cô à, người không biết đâu, Tạ Thập Bát lang hành động quả thật quỷ thần khó lường, nô tỳ chỉ vừa nghe nhắc chỗ nào xuất hiện thủy tặc là nháy mắt Tạ Thập Bát đã dẫn dụ chúng vào vòng vây từ lúc nào rồi.”
Nàng ta lại luyên thuyên: “Tạ Thập Bát lang quá toàn diện khiến không biết bao nhiêu tiểu cô mến mộ, lần trước ở huyện thành kia có một tiểu cô quỳ trước mặt ngài ấy nói muốn đi theo ngài, còn khóc ngất lên ngất xuống nữa cơ. Ôi, không biết mấy tiểu cô này thế nào mà ai ai trông thấy Tạ Thập Bát cũng như bị mất hồn ấy.”
Cơ Tự không muốn nghe thêm bèn lấy một cái trâm từ hộp nữ trang bên cạnh ra, cầm lên ngắm nghía. Chiếc trâm này chính là một món trong đống rương trang sức nàng hôi được của bọn cướp, đầu trâm điêu khắc hình cánh bướm to cỡ bàn tay, long lanh tỏa sáng dưới ánh nắng ban trưa, sinh động vô cùng.
Nàng nhủ thầm: Trên chiếc trâm này không kí hiệu gì, chắc sẽ không bị người ta phát hiện ra là tang vật đâu nhỉ.
Thấy nàng cứ mải chiêm ngưỡng, Tần Tiểu Thảo bên cạnh liền im lặng, cười híp mắt, vui vẻ nhìn chiếc trâm trong lòng bàn tay Cơ Tự. Mặc dù tối hôm qua nàng ta mới về phủ nhưng đã được cho hay mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, cũng biết tiểu cô nhà mình dẫn theo đoàn người, vớt được hơn hai trăm rương trang sức của đám cướp Khánh Sơn, nhà kho hiện nay đã đầy ắp châu báu.
Lúc này, giọng Trịnh Ngô truyền đến từ bên ngoài, “Đại lang, tối hôm qua người về muộn quá, mấy bộ khúc của Tạ Thập Bát lang đã quay về Tạ phủ rồi ạ.”
Cơ Tự khe khẽ ừ một tiếng: “Ta biết rồi.” Từ hai ngày trước nàng đã thưởng cho mỗi người một trăm lượng vàng.
Đừng thấy ở Kiến Khang hễ động một tí là dùng đến mấy trăm nghìn lượng vàng mà nhầm vàng thời này mất giá, trên thực tế đương thời vàng vẫn rất quý. Kiến Khang giá cả đắt đỏ chủ yếu là bởi vì ở nơi này đông sĩ tộc, nhà nào cũng có núi vàng núi bạc thôi. Nếu như ở những tỉnh thành khác thì một trăm lượng vàng này đủ để gia đình dân chúng bình thường ăn ngô cả đời rồi! Cho nên đối với chúng bộ khúc Tạ thị mà nói, khoản tiền thưởng một trăm lượng vàng của Cơ Tự cũng không coi là quá ít.
Cơ Tự vừa ngắm chiếc trâm vừa nhớ đến Tạ Lang. Nghĩ ngợi một hồi, nàng ngồi không yên bèn đứng dậy: “Tiểu Thảo, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát, thuận tiện xem thử có thể bán được chiếc trâm này hay không, xem nó đáng giá bao nhiêu lượng vàng.”
Tần Tiểu Thảo vốn rất mê tiền, lập tức cao hứng đáp vâng.
Cơ Tự lại bảo: “Gọi cả ca ca ngươi đi nữa, bên cạnh một lang quân như ta chỉ có một tì nữ thì kỳ cục quá.”
Nàng vừa dứt lời, Tần Tiểu Thảo lặng lẽ trợn tròn mắt.
Chẳng mấy chốc nhóm Cơ Tự đã ra khỏi cửa, thoáng ngắm nhìn đường phố, nàng nói: “Hay là đến cửa thành phía Tây đi, nghe nói nơi đó có một con ngõ, chuyên buôn bán các loại trang sức ngọc quý.”
Cửa thành phía Tây rất xa, xe lừa chạy lóc cóc suốt hai canh giờ mới đến nơi, Cơ Tự đi tới một cửa hàng trang sức có tên “Phượng Ngọc các”.
Chưởng quỹ và một lang quân đang đứng bên trong, lang quân kia đang lật xem cuốn sách tre trong tay, thấy Cơ Tự đến, gã chưởng quỹ vội vàng chạy tới.
Nàng lấy chiếc trâm từ hộp gỗ nhỏ đưa cho chưởng quỹ, thản nhiên nói: “Đây là quà do một vị bạn tốt của ta tặng muội tử, nhờ chưởng quỹ định giá hộ.”
Chưởng quỹ nhìn Cơ Tự rồi cầm lấy chiếc trâm bươm buớm, bắt đầu đánh giá tỉ mỉ. Bấy giờ nàng chợt nhớ ra chiếc hòm trong phòng mình còn có hai mươi mấy món trang sức được chế tác tinh xảo và không có ký hiệu giống chiếc trâm bươm buớm này, nếu chiếc này không có vấn đề thì kia hai mươi mấy chiếc còn lại cũng sẽ thuận lợi đem bán nốt.
Đang lúc hai lòng bàn tay Cơ Tự rịn mồ hôi, chưởng quỹ mới nói: “Đường nét điêu khắc này giống với tay nghề của Tuần đại sư.”
Ba chữ “Tuần đại sư” vừa dứt, lang quân kia liền buông sách tre xuống, hắn đi tới cầm chiếc trâm trong tay chưởng quỹ lên kiểm tra.
Thấy lang quân này giám định cây trâm rất thạo, lại nhìn dáng vẻ chưởng quỹ luôn cung kính với hắn, Cơ Tự liền thấp thỏm nhìn chằm chằm.
Chỉ chốc lát, hắn bỏ chiếc trâm lại hộp gỗ: “Đây đúng là chiếc trâm vàng hồ điệp bạch ngọc do đích thân Tuần đại sư chế tác, chiếc trâm này là món đồ có niên đại từ năm mươi năm trước, tuy kiểu dáng hơi cũ nhưng nét điêu khắc tinh xảo sinh động, lại là kiệt tác của Tuần đại sư nên trị giá năm mươi lượng vàng.”
Thoắt cái hắn nhìn về phía Cơ Tự: “Ngươi có bán không?”
Cơ Tự vội đáp: “Không cần, tạm thời không bán.” Dứt lời, nàng đút cái hộp vào trong túi tay áo, cùng Tần Tiểu Thảo vui sướng đến mức mắt sáng lấp lánh bước ra ngoài.
Không ngờ tới một cái trâm nho nhỏ có giá trị những năm mươi lượng vàng, vậy suy ra một chiếc rương gỗ trong nhà Cơ Tự phải có trị giá ít nhất hai ba nghìn lượng vàng. Mà nàng có những hai trăm rương cơ.
Đây quả thực là điều không tưởng, hai chủ tớ vừa nghĩ đã vui mừng đến độ lâng lâng bay bổng. Bởi vì quá mức hưng phấn, Cơ Tự không buồn ngồi xe ngựa nữa, nàng cùng huynh muội Tần Tiểu Thảo và Tần Tiểu Mộc vừa đi bộ vừa nói: “Chờ lúc các ngươi thành thân, ta sẽ chọn một vài món tốt thưởng cho các ngươi.”
Trong lúc ba chủ tớ đang vui mừng bước đi thì đột nhiên trong con ngõ phía trước truyền đến tiếng la khóc vô cùng quen tai!
Cơ Tự hoảng hốt ngẩng đầu trông sang, phát hiện mình đã đi hết con đường chính ở Tây thành, tiến tới gần khu của người nghèo ở vùng ngoại thành. Mà trên đường phố đìu hiu trước mắt, một đám ăn mày đang vây đánh một phụ nữ trung niên. Nữ tử trẻ tuổi bên cạnh tóc tai bù xù, dơ dáy bẩn thỉu điên cuồng xông đến can ngăn, nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ là thân nữ tử yếu đuối, làm sao cứu được người phụ nữ kia.
Cơ Tự bình tĩnh quan sát một hồi, mới sững sờ thốt lên: “Trịnh Mật Nhi?” Hiển nhiên nữ tử trông như ăn mày, chật vật thê thảm kia chính là Trịnh thị Mật Nhi ở huyện Kinh! Còn người phụ nữ trung niên kia chính là mẹ nuôi của Cơ Tự.
Cơ Tự kinh hãi. Tuy trước khi nàng rời khỏi huyện Kinh từng lập mưu gài bẫy Trịnh phủ một trận, nhưng họ cũng đã có được một khoản tiền bồi thường lớn. Hơn nữa lúc đó Trịnh phủ còn có nhiều vàng bạc, đất đai, trang viên. Bất kể thế nào thì mẹ con Trịnh thị cũng không đến nỗi biến thành ăn xin, và còn lưu lạc đến Kiến Khang thế này.
Song bỗng chốc Cơ Tự liền hiểu ra, sau khi nàng rời khỏi đó không lâu, huyện Kinh gặp phải lũ lụt, thiên tai hai năm liền không thu được thóc lúa, ngay cả trang viên cũng bị lưu dân xông vào giết người cướp đoạt lương thực, vì vậy hai mẹ con họ rơi vào tình cảnh bây giờ cũng không có gì lạ.
Nghĩ tới đây, Cơ Tự cao giọng quát: “Dừng tay!”
Đám ăn mày giật bắn, ngẩng đầu nhìn lên, đến khi thấy được Cơ Tự phong thái như quý nhân thì sợ hết hồn, ngay lập tức bỏ chạy trối chết.
Thấy đám ăn mày đều chạy xa, Cơ Tự mới cất bước đi về phía Trịnh Mật. Nàng nhìn Trịnh mẫu chỉ bị thương ngoài da, nhưng người gầy đét như que củi, lại nhìn miếng cơm cháy bẩn thỉu mà bà ta nắm chặt lấy không buông ngay cả khi bị đánh đá túi bụi.
Cơ Tự thầm than một tiếng, thấp giọng hỏi Trịnh Mật đang đờ đẫn: “Hai người đang ở đâu?”
Trịnh Mật Nhi khẽ giật mình, ánh mắt dại ra, nào còn có nửa phần xinh đẹp trước kia. Rõ ràng đôi mắt giờ chỉ như ao tù nước đọng.
Tuy Cơ Tự không hối hận về hành động trước kia của mình nhưng giờ khắc này nàng cũng khó chịu trong lòng. Nàng sai huynh muội Tần Tiểu Mộc tiến lên cùng đỡ Trịnh mẫu dậy, rồi nói với Trịnh Mật Nhi: “Mẫu thân ngươi bị thương, may mà không nặng, trước hết tạm tìm một chỗ nghỉ ngơi ăn uống chút gì đã. Các ngươi ở đâu?”
Lúc này Trịnh Mật Nhi mới tỉnh táo lại, chỉ về một ngôi miếu Thổ địa hoang tàn đổ nát. Thế là cả nhóm dìu Trịnh mẫu đi tới đó.
Lúc này Trịnh Mật Nhi đã hoàn toàn tỉnh táo, quay đầu nhìn về phía Cơ Tự hồi lâu. Mấy lần há miệng định nói câu “Nhìn ngươi hơi quen mắt” nhưng vẫn không thốt nổi thành lời. Thứ nhất là vì hôm nay Cơ Tự giả trai, thứ hai là bọn họ đã gần hai năm không gặp, đang độ thiếu niên thiếu nữ trổ mã, hai năm là quãng thời gian thay đổi vô cùng to lớn, Trịnh Mật Nhi đã không nhận ra Cơ Tự nữa rồi.
Cơ Tự nhìn ngôi miếu Thổ địa đổ nát rồi lấy chiếc trâm bươm buớm trong hộp gỗ ra cho Trịnh Mật Nhi nhìn thấy món đồ bên trong rồi mới nói khẽ: “Ngươi cầm lấy thứ này đến Phượng Ngọc các phía trước, nó có thể có giá trị năm mươi lượng vàng. Các ngươi cầm lấy số tiền này rời khỏi Kiến Khang, đến vùng nông thôn mua căn nhà nhỏ sống yên ổn qua ngày.” Nếu hai mẹ con họ chi tiêu dè xẻn thì năm mươi lượng vàng này hoàn toàn có thể giúp họ sống cả đời.
Nói tới đây Cơ Tự đứng lên, bảo với Trịnh Mật Nhi đang tròn mắt không dám tin nhìn chiếc hộp gỗ đến nỗi cả người phát run: “Người hầu của ta sẽ đi cùng ngươi, hộ tống mẹ con ngươi tránh khỏi tầm mắt của đám ăn mày kia. Đi đi, sau này hãy sống cho tốt.”
Trịnh Mật đột ngột đứng lên, đang định dập đầu lạy Cơ Tự mấy cái nhưng không hiểu sao khi nhìn vào khuôn mặt Cơ Tự, nàng ta không sao làm được. Thế là Trịnh Mật cúi đầu cất hộp gỗ kia vào trong tay áo, đi theo Tần Tiểu Mộc ra ngoài.
Cơ Tự bước ra khỏi miếu Thổ địa, cứ thế đứng ở nơi đó nhìn theo Tần Tiểu Mộc cùng Trịnh Mật Nhi đi vào cửa hàng trang sức kia, rồi nhìn nàng ta vô cùng vui vẻ chạy về, lại trông Trịnh mẫu tỉnh táo lại được Tần Tiểu Thảo hộ tống ra khỏi cửa thành, dần dần biến mất trong dòng người.
Trong lúc nàng lẳng lặng nhìn thì đột nhiên giọng nói trầm thấp và êm tai mang theo vài phần oán trách nhẹ nhàng truyền tới, “Cơ thị A Tự!”
Cơ Tự giật mình quay đầu lại! Nàng thấy Trang Thập Tam mặc quan phục, đi tới phía sau nàng từ lúc nào chẳng hay!
Đối mặt nhìn nhau, Cơ Tự chắp hai tay sau lưng, hờ hững nói: “Vị tiểu lang này, ngươi quen biết muội muội của ta sao?” Bởi vì cả huyện Kinh chỉ có duy nhất nhà Trịnh thị biết về gia cảnh thật sự của Cơ phủ. Đối với những người khác, Cơ Tự luôn nói nhà mình còn có huynh trưởng lưu lạc ở bên ngoài, vì thế ai ai cũng cho là thật, cho nên Cơ Tự nói câu này vô cùng hùng hồn.
Không ngờ Trang Thập Tam mặc quan phục rộng rãi, tôn lên vẻ trẻ trung, mang theo vài phần uy nghiêm lại khẽ bật cười. Hắn chậm rãi bước tới trước mặt Cơ Tự, cúi đầu nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn nở nụ cười nhạt. Hắn kề sát vào nàng, hơi thở giao nhau, rù rì nói: “Nữ tử mà ta đem lòng ái mộ nhiều năm như thế, bắt đầu từ khi ta mười ba tuổi cố tình dụ dỗ nàng chủ động lấy lòng ta, lẽ nào chỉ đổi thân nam trang thôi mà ta đã không nhận ra sao? Lại nói, hai mẹ con vừa rồi chẳng phải là mẹ nuôi và em nuôi của nàng sao?”
Vừa dứt lời, Cơ Tự liền mặt mày biến sắc, còn Trang Thập Tam thì nhẹ nhàng xoay người rời đi. Trong nháy mắt, hắn đã lên một chiếc xe lừa, sau đó nam tử đáng sợ kia từ từ khuất bóng khỏi tầm nhìn của nàng!