Đến tận khi tiếng bước chân Tạ Lang xa dần, Cơ Tự mới từ từ quay đầu lại, nhìn bóng dáng ngọc thụ lâm phong kia qua tấm rèm bị cơn gió sớm thổi bay phấp phới.
Bấy giờ trời vừa hửng sáng, ánh rạng đông vừa mới ló khỏi chân mây. Bên ngoài càng lúc càng huyên náo, chỉ nửa canh giờ sau, tất cả đội ngũ đã tập hợp đầy đủ.
Xe lừa của Cơ Tự gia nhập hàng ngũ đi đầu chung với nhóm xe Tạ Lang, còn xe của đám Lạc Hoa Nùng và huynh đệ Hàn thị thì vừa mừng vừa lo theo phía sau bộ khúc của Tạ thị.
Đến giờ ăn sáng, đội ngũ vừa hay đến một bãi sông. Nước sông chảy xiết, hai bên bờ có bãi bồi cát rộng lớn, và đàn cò trắng đang bay lượn kiếm ăn.
Cơ Tự đội mũ sa rồi bước xuống xe lừa. Khắp bờ sông là cảnh người người đun nước nấu lương khô, thỉnh thoảng bên khu rừng ven đường hiện lên lác đác vài hạ nhân đi nhặt củi về.
Thấy Lạc Hoa Nùng cứ chốc chốc quay nhìn tiểu cô đội mũ sa, một lang quân mới gia nhập đội ngũ ngồi bên khẽ huých huynh đệ Hàn thị, tò mò hỏi: “Nữ tử kia là ai vậy? Với thân phận của Lạc huynh mà còn mắc bệnh tương tư nữa cơ à?”
Không riêng hắn tò mò mà nhóm lang quân mới đến cũng hiếu kì không kém. Phải biết rằng Lạc thị là thế tộc danh vọng nức tiếng ở Dương Châu, vậy mà trưởng tử của gia tộc ấy lại lấm la lấm lét nhìn ngó tiểu cô nhà người ta, thật đúng là lạ lùng.
Hàn Tú quay sang, thấy nữ tử người kia nhắc đến là Cơ Tự, bèn cất lời: “Vị phu nhân đó là người của Tạ Thập Bát lang.”
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt ngạc nhiên rồi đồng loạt quay sang ngó Lạc Hoa Nùng với vẻ mặt quái gở.
Hàn Tú khẽ nói tiếp: “Thật ra thì Lạc huynh như bây giờ là rất bình thường. Lần đầu bọn tôi được diện kiến dung nhan chân thật của phu nhân ấy mới gọi là trố mắt ngẩn ngơ.” Có vẻ mọi người vẫn chưa hiểu, hắn lại ấp úng: “Tóm lại, dáng vẻ của phu nhân ấy khá trung tính, vừa xinh đẹp thần bí một cách khó tả, vừa sắc bén xuất trần hơn hẳn nữ tử khác. Nên Lạc huynh cứ để ý mãi cũng là chuyện đương nhiên.”
Bấy giờ Cơ Tự không hề biết mọi người đang bàn tán về mình. Nàng thong dong dạo bước một hồi, dường như chợt nhớ ra gì đó bèn ung dung quay lại đi về hướng bộ khúc Tạ thị. Song, không buồn nhìn Tạ Lang đang ở gần đó, chỉ khẽ khom người ngồi xuống bên cạnh Tạ Quảng, nhận lấy bữa sáng do một bộ khúc đưa tới, ăn qua loa vài miếng rồi đặt xuống.
Tạ Quảng đột nhiên lên tiếng: “Cơ tiểu cô, ta chưa bao giờ thấy lang quân nhà ta buồn rầu khó chịu như lúc này!”
Cơ Tự chỉ rủ mắt im lặng.
Tạ Quảng thoáng liếc nhìn nàng, rồi thở dài rồi lẩm bẩm: “Lúc trước khi chia tay với cô, lang quân đã từng nói, Cơ tiểu cô không chịu làm ngoại thất cho người khác, cũng không muốn chịu lép vế dưới bất cứ chủ mẫu nào, sớm muộn gì hai người cũng sẽ ly biệt, nên ngài mới thử buông tay một lần… Chỉ không ngờ rằng, rõ ràng lang quân đã từ bỏ rồi, nhưng nửa năm sau gặp lại tiểu cô, cuối cùng lại chìm đắm lần nữa. Haizz, một người tự do tự tại như lang quân vậy mà giờ đây lại bị gò bó đến mức này.”
Tạ Quảng vừa dứt lời, Cơ Tự đã đứng dậy, im thin thít quay người đi về xe lừa.
Dõi theo bóng lưng Cơ Tự xa dần, Tạ Quảng chỉ đành thở dài ngao ngán.
***
Vừa ăn xong bữa sáng, trong đội ngũ liền truyền đến những tiếng ồn ào khe khẽ, Cơ Tự ló ra xem liền thấy thiếu niên tuấn tú từng có ý định xấu xa với nàng bị Dương Châu Lạc thị đuổi khỏi đội ngũ.
Có điều tuy nói là bị đuổi khỏi đội ngũ nhưng dù sao gã cũng là con cháu tôn thất, riêng bộ khúc của gã cũng đến mấy trăm người nên cũng không đến nỗi chật vật. Thế nhưng ánh mắt gã khi dẫn người bỏ đi thì tràn ngập căm thù với Tạ Lang và Lạc Hoa Nùng.
Đội ngũ tiếp tục lên đường. Tới buổi trưa, một tòa thành to lớn đã xuất hiện trong tầm mắt. Tòa thành này là nơi nối nhau giữa huyện Mộc và huyện Đại của Dương Châu. Thật ra không phải cứ đến Dương Châu là phải đi qua huyện Mộc, sở dĩ phải đi vòng tới đây là bởi nơi này có một trấn có tên là Thập Lý, cũng chính là nơi Tạ Lang muốn đến bái tế tiểu cô Dương Tiểu Hồng.
Việc mỹ nhân cam nguyện chịu chết vì lỡ yêu say đắm danh sĩ nổi tiếng thiên hạ vốn dĩ là câu chuyện lãng mạn. Cộng thêm, ở thời đại không mấy coi trọng tính mạng của thứ dân, không biết tôn trọng tấm lòng của người khác này, hành động Tạ Lang cố ý tới bái tế một nữ tử nghèo hèn đương nhiên trở thành giai thoại được người đời lan truyền ca ngợi.
Thế nên khi đội ngũ vừa đặt chân đến huyện Mộc, gần như toàn bộ dân chúng trong huyện đều túa ra đường, làm tắc nghẽn cả con phố. Vô số thiếu niên thiếu nữ chen chúc nhau ở ven đường, hô vang tên “Tạ Thập Bát lang” với niềm ngưỡng mộ say đắm. Còn mấy ông lão mặt mày tang thương, nhuốm bụi thời gian thì ngay từ lúc nhác thấy phong thái thần tiên của Tạ Thập Bát đã tôn kính quỳ rạp trên mặt đất, với tư thế kính trọng bậc nhất xuất phát từ tâm can của các thứ dân dành cho những quý nhân vào thời Ngụy Tấn. Hai tay họ đưa lên trước đặt ngang trên đất, mặt hơi nghiêng về phía bên hông nhằm để không làm hơi thở hôi hám của mình làm bụi đất bay lên bám vào người quý nhân.
Mấy năm gần đây, kiểu lễ nghi tôn trọng này đều rất hiếm thấy. Chứng kiến cảnh tượng đó, ngay cả đám huynh đệ Hàn thị cũng không kiềm được hòa giọng gọi to cái tên “Tạ Thập Bát lang” giống như những người dân đang hô hào kích động kia.
Khi phần mộ trơ trọi của Dương tiểu cô hiện ra từ đằng xa, Tạ Lang đã bước xuống xe lừa, đích thân đi bộ đến viếng. Mấy người dân đang chờ bên mộ thấy thế càng cảm động nức nở thành tiếng.
Đang lúc Tạ Lang chậm rãi đi về phía trước, Tạ Quảng vừa gạt đám người ra mở đường vừa bình tĩnh lui về phía sau chàng. Hắn kề sát vào Tạ Lang, hạ thấp giọng gấp gáp bẩm báo: “Lang quân, không thấy Cơ tiểu cô đâu cả!”
Tạ Lang chầm chậm quay lại nhìn Tạ Quảng.
Đối diện ánh mắt sáng quắc của lang quân nhà mình, lưng Tạ Quảng ướt rượt mồ hôi, khàn giọng thưa: “Thuộc hạ vốn vẫn luôn theo sát Cơ tiểu cô. Nhưng vừa vào huyện Mộc, vì có quá nhiều người chen lấn nên mọi người không kịp chú ý đến xe lừa của cô ấy. Đến tận ban nãy, Lạc Hoa Nùng của Dương Châu Lạc thị mới vô tình phát hiện trong xe kia đã trống không.” Nói tới đây, giọng Tạ Quảng run run lo sợ, “Lang quân, có nên hạ lệnh cho người tìm Cơ tiểu cô về không?”
Tạ Lang vừa bình ổn cất bước vừa trầm tư suy nghĩ. Trong lúc Tạ Quảng lòng rối như tơ vò thì giọng nói êm ái của chàng truyền đến: “Yên tâm đi, nàng không đi xa đâu.” Nhìn thẳng vào ánh mắt khó hiểu của Tạ Quảng, Tạ Lang khẽ cười, “Nàng là người có chừng có mực, huống chi nàng đã đồng ý với ta rồi. Bất kể nàng có giận ta bao nhiêu cũng sẽ không biến mất khỏi tầm mắt ta quá xa.” Chàng nhấn mạnh quả quyết, “Nàng sẽ trở lại ngay thôi.”
Khi đến trước mộ, chàng lấy nước sạch bên cạnh rửa qua tay, sau đó nhận lấy ba nén hương rồi chậm rãi bước tới mộ phần của Dương Tiểu Hồng. Ngôi mộ rất đơn giản trông như một gò đất nho nhỏ, cỏ dại đã được nhổ sạch, nhìn mấy chữ viết “Dương Tiểu Hồng” nguệch ngoạc vụng về trên tấm bia đá, Tạ Lang thoáng thổn thức.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều không lên tiếng, khu rừng cũng lặng yên, chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạc truyền đến.
Trước ánh mắt mọi người, Tạ Lang thảng thốt hồi lâu mới cúi người xuống, nhẹ nhàng cắm ba nén hương lên phần đất trước ngôi mộ. Tiếp đó, chàng khẽ nói: “Đời người lắm gian truân, nếu khanh muốn đầu thai, thì nên chờ đến ba hoặc năm trăm năm nữa, có lẽ tới lúc đó đã thái bình thịnh thế rồi.Nếu có kiếp sau, mong sao khanh sẽ tìm được một người bình thường, người khanh thích cũng thích lại khanh. Như vậy mới không phải chịu cảnh tương tư đau khổ, ngày chờ đêm trông, đêm đêm nước mắt rơi vỡ nhưng không ai hay biết.”
Tạ Lang lặng người giây lát, sau đó chàng rủ mi mắt, chầm chậm lui về phía sau, quay sang nói với người nhà Dương Tiểu Hồng: “Ta có thể viết tên bia mộ cho Dương tiểu cô không?”
Người nhà Dương Tiểu Hồng mừng như bắt được vàng, ngay cả tộc trường của Dương thị và người cả trấn cũng phấn khích. Chỉ riêng chuyện Tạ Thập Bát lang Trần Quận đích thân đến viếng mộ nữ nhi si tình số khổ nhà mình cũng có thể biến thành chuyện để đời cho cả trấn Thập Lý này rồi, huống chi còn được chàng chấp bút đề tên trên bia mộ.
Tạ Lang nhận lấy bút lông, trước tiên là viết điếu văn, rồi sau đó là viết vài câu ngắn ngủi trên tấm bia. Bỗng ngay lúc này, đột nhiên đám người phía sau dậy tiếng ồn ào vang dội, dân làng còn tự động tách ra nhường một lối nhỏ.
Tạ Lang bèn ngẩng đầu xem có việc gì, tiếng huyên náo càng lúc càng ầm ĩ, xen lẫn vào đó còn có tiếng thì thầm xuýt xoa của đám tiểu cô.
Có vài chiếc xe lừa xa hoa đỗ lại cách đó không xa, một lang quân mặc huyền y cực kỳ tuấn tú bước xuống xe lừa, bước đi trong vòng vây của mười mấy người huyện lệnh huyện Mộc.
Nhìn tình cảnh đã biết rõ, vị lang quân huyền y này có cấp bậc cao hơn đám quan lại nơi đây nhiều.
Chỉ trong thoáng chốc, lang quân kia đã dẫn đám người đi về phía nhóm Tạ Lang.
Hàn Tú hoàn hồn lại trước nhất: “Chẳng lẽ vị lang quân này chính là Trung Thư Thị Lang Cơ Việt đại sư?”
Hắn vừa dứt lời, lang quân huyền y còn chưa kịp mở miệng thì dân chúng đã vui mừng kêu lên: “Đó chính là quốc sư ư?”, “Ta đã nói rồi mà, sao tự dưng có một lang quân tới đây, lại có phong thái uy nghi vô vàn như vậy. Hóa ra là Cơ Việt Cơ đại lang, một trong lục đại mỹ nam của Kiến Khang.”, “Thật không ngờ Dương Châu chúng ta được Tạ Lang ghé đến, hiện tại còn có một vị Cơ Việt tới chơi nữa.”
Trong tiếng bàn tán kích động của quần chúng, huyện lệnh huyện Mộc vừa cười gượng vừa lặng lẽ lau mồ hôi đang chảy thành dòng trên trán.
Tuy trước nay đám con cháu thế gia như Lạc Hoa Nùng đều cho rằng chức Trung Thư Thị Lang này chẳng có gì ghê gớm. Nhưng nhìn phong thái cũng như thân phận quốc sư liệu sự như thần của Cơ Việt, họ vẫn thầm kính sợ, vô thức tự lui về sau vài bước.
Thoáng chốc, Cơ Việt đã tới trước mặt Tạ Lang, giương đôi mắt trong veo lạnh lùng đánh giá chàng giây lát, mới chắp tay trước ngực, tao nhã nói với Tạ Lang: “Cơ mỗ tình cờ nghe được lang quân Tạ gia tới trấn Thập Lý, bèn nhanh chân chạy đến đây diện kiến.”
Rồi quay sang huyện lệnh huyện Mộc cười nhạt, “Cơ mỗ đến gấp, nếu không nhờ huyện lệnh đại nhân có ánh mắt tinh thường thì suýt nữa ta đã không thể chứng minh thân phận của mình được rồi.”
Trong khi huyện lệnh huyện Mộc liên tục lau mồ hôi lạnh, Cơ Việt lại quay đầu nhàn nhã hỏi dò với Tạ Lang: “Cơ mỗ đi vội, không mang theo hạ nhân, không biết lang quân Tạ gia có sẵn lòng cho Cơ mỗ mượn mấy bộ khúc không?”
Từ lúc Cơ Việt xuất hiện, phong thái và khí thế át người của hắn đã khiến người xung quanh như quên cả hí thở. Đến tận khi hắn thốt ra câu này, khắp nơi mới dậy tiếng ồn ào.
Tạ Lang khẽ gật đầu, nhìn Cơ Việt với ánh mắt phức tạp: “Đây chỉ là chuyện nhỏ, Tạ mỗ cũng định đến Dương Châu, đại lang có thể cùng đồng hành.”
Dứt câu, Tạ Lang dợm bước tiến lên, chàng cúi đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt trầm lặng của Cơ Việt, chợt mỉm cười: “Khó khăn lắm mới được gặp người quen ở đất Dương Châu, Cơ đại lang có muốn ngồi chung xe trò chuyện với Tạ Thập Bát không?”
Tạ Lang kề người về phía trước, gần đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của Cơ Việt, hạ giọng lạnh lùng châm chọc: “Nàng giỏi lắm! Quả nhiên là thủ đoạn cao tay, cá tính hơn người! Chỉ nháy mắt thôi đã làm nữ nhân của ta đã biến mất trước mặt dân chúng, thay vào đó là Cơ đại lang nổi danh thiên hạ đến đây!”
Đám con cháu thế gia không được sự cho phép của Tạ Lang chỉ có thể đứng cách xa bảy tám bước, nên dù rất tò mò dỏng tai lên nghe ngóng nhưng vẫn không hề nghe được hai đại mỹ nam này đang nói gì.