Kiều Kiều Vô Song

Chương 139: Nỗi đau khổ của Tạ Lang



Cơ Tự ngẩng đầu nhìn Tạ Lang, đôi mắt trong suốt in bóng trời sao, rồi từ từ đứng dậy, đưa tay nắm lấy tay chàng. Tạ Lang cũng cầm lấy tay nàng thật chặt, nghiêng đầu nhìn chăm chú.

Nàng ra vẻ điềm tĩnh quay người bỏ đi, tiếng cười trầm thấp của Tạ Lang truyền đến: “Có vẻ A Tự nghĩ thông rồi thì phải?”

Cơ Tự không trả lời chàng, vừa bước vào doanh trướng đã thấy hai thùng nước bốc hơi nghi ngút đặt cạnh nhau, mặt bỗng chốc nóng rang, nhưng chớp mắt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Tạ Lang vừa nhìn Cơ Tự đăm đăm vừa ra lệnh buông màn trướng xuống, bảo tỳ nữ và bộ khúc canh gác bên ngoài. Cơ Tự quay lưng về phía chàng bắt đầu cởi bỏ xiêm y.

Bộ váy xuân trên người Cơ Tự được chia thành hai lớp, vì vậy khi chiếc váy ngoài vừa trượt ra, liền để lộ chiếc cổ ngọc, bờ vai trắng ngần, và xương quai xanh thanh mảnh.

Như cảm nhận được nỗi thảng thốt của chàng, Cơ Tự vừa chầm chậm cởi váy vừa nũng nịu nói: “A Lang, chúng ta làm một giao dịch nhé?”

Giao dịch gì cơ?

Trong cảnh hơi nước lượn lờ và ánh nến soi tỏ, nàng vừa giở mỹ nhân kế mê hoặc chàng lại vừa thốt ra từ “giao dịch” ư?

Trong thoáng chốc, nhịp tim vốn đang rộn ràng của Tạ Lang lập tức quay về tĩnh lặng, ánh mắt thôi quyến luyến, cất giọng ôn hòa: “A Tự muốn giao dịch gì?”

Cơ Tự không vội trả lời, chỉ khom người chậm rãi cởi nốt chiếc váy ngoài, sau đó mới nhẹ giọng đáp: “Vào năm trước, một A Lang vẫn luôn trăm phần dịu dàng, muôn phần săn sóc chỉ để lại duy nhất một câu “Chờ ta trở lại”, rồi biến mất khỏi đời ta.”

Khi nói những lời này, giọng Cơ Tự khe khẽ, dịu dàng và bình thản như thể đang kể câu chuyện của người nào đó. Thế nhưng, Tạ Lang thì trở nên hóa đá.

Vẫn đưa lưng về phía chàng, giọng Cơ Tự đều đều truyền đến: “Nhưng ta chờ mãi không thấy A Lang trở về, chỉ gặp được mỗi Tạ Quảng. Hắn bảo ta mau chóng rời khỏi căn viện ở Ô Y Hạng, hãy xem những chuyện trước kia với chàng là một giấc mơ hoang. Hắn còn nói, Trần Quận Tạ thị có rất nhiều điều kiêng kị, người như ta rất khó được đại sĩ tộc chấp nhận…”

Cơ Tự bỗng lạc giọng, mãi một lúc lâu sau nàng mới lẩm bẩm: “Rõ ràng là A Lang trêu chọc ta trước, rõ ràng là A Lang cố ý tuyên bố thân phận của ta với mọi người… nhưng tại sao đến cuối cùng, mọi thứ lại thành ra là ta sai? Vì sao sau khi ta bị cưỡng ép đuổi khỏi Ô Y Hạng, chỉ muốn gặp mặt A Lang một lần, muốn nói thêm một câu, muốn A lang cho ta một lời từ biệt hẳn hoi lại  khó khăn đến thế?”

Trong doanh trướng trở nên cực kỳ im ắng, chỉ có tiếng nức nở mơ hồ và tiếng hít thở nặng nề vang vọng. Tạ Lang vẫn đứng yên bất động, cứ thế dõi theo bóng lưng Cơ Tự.

Đây là lần đầu tiên chàng phát hiện, hóa ra hành động trước kia của mình đã làm tổn thương nàng sâu sắc, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được nỗi tuyệt vọng, nỗi đau khổ không thể giãi bày ngày ấy của nàng qua những lời kể quá đỗi nhẹ nhàng bâng quơ. Lần đầu tiên chàng biết, hóa ra không phải xưa nay nàng không hận mình, chỉ là nàng chôn sâu nỗi hận ấy vào tim, nàng luôn dặn lòng không thể hận, cũng không cần hận mà thôi.

Bỗng dưng trái tim Tạ Lang quặn đau khôn tả.

Bấy giờ Cơ Tự mới từ từ quay đầu lại. Ánh nến tôn dung nhan tuyệt sắc của nàng càng thêm lung linh, làm nổi bật bả vai trần và phần gáy ngọc trắng nõn, quả thực đẹp đến tột độ. Tạ Lang biết, nhìn bề ngoài nữ tử mảnh mai trước mặt này có vẻ như thể tùy ý nắm bắt, nhưng thực tế thì không, bên ngoài trái tim ấy đã đóng một lớp băng thật dày rồi!

Còn nữa, rõ ràng mới vừa rồi lúc nói chuyện, chàng nghe được tiếng nức nở xen lẫn vào tiếng nói, rõ ràng giọng nói nàng còn mang theo oán hận, nhưng giờ khắc này ánh mắt nàng lại thẳng thắn, hờ hững và bình tĩnh đến lạ.

Cơ Tự đã hoàn toàn trở thành Cơ Việt cao quý mà Tạ Lang vô tình gặp trên triều, ánh mắt nhìn chàng mãi mãi chỉ mang vẻ lạnh lùng xa cách.

Bất chợt, Cơ Tự mỉm cười cong cong, trong ánh mắt như có gió xuân thổi tan băng tuyết, thoáng chốc hoa đào nở rộ ngàn dặm, sau đó nàng rủ mi, uyển chuyển cúi đầu chào chàng rồi cất lời thỏ thẻ: “Từ khi sinh ra A Lang đã có tất cả mọi thứ, làm sao biết được người như ta khi muốn đạt được gì đó phải trả giá cỡ nào… Kể từ khi A Lang ra đi không lời từ biệt, lòng ta vô cùng sợ hãi, nghĩ rằng thiên hạ rộng lớn đến thế nhưng không có chỗ cho mình dung thân nữa rồi. May là không lâu sau, ta đã nghĩ thông suốt. Tuy thiên hạ này tươi đẹp muôn phần, tuy A Lang hết sức chu đáo, tuy có nhiều thứ ta có thể giành được nhờ vào A Lang, nhưng điều đó lại không hề vững chắc. Nếu Cơ Tự muốn có được thứ gì thì vẫn phải tự mình cực lực xông pha, cấp thiết gian khổ tranh cầu mà thôi.”

Nghe đến đây, hơi thở Tạ Lang ngột ngạt, chàng muốn bảo nàng đừng nói nữa, muốn nói cho nàng biết là không phải như thế. Song khi đối mặt với gương mặt lãnh đạm của nàng, nhìn vào đôi mắt thờ ơ kia, Tạ Lang chẳng thốt nổi thành lời.

Cơ Tự ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt chàng, dịu dàng cầu xin: “A Lang, cái tên Cơ Việt này, cũng như tất cả mọi thứ thuộc về Cơ Việt chính là do Cơ Tự giành được bằng chính sức lực của mình! Ta không thể đánh mất nó!”

Nàng lại chầm chậm cởi đai lưng ra, đôi mắt lúng liếng vẫn lẳng lặng nhìn chàng: “Không phải A Lang muốn có được Cơ Tự sao? Ta đồng ý làm một cuộc trao đổi với chàng, đêm nay Cơ Tự mặc cho A Lang xử trí, nhưng ngày mai A Lang phải đưa Cơ Tự trở lại Kiến Khang, để Cơ Tự tiếp tục đóng vai Cơ Việt, chàng thấy thế nào?”

Tạ Lang chầm rãi nhắm chặt hai mắt, lồng ngực nghẹn ứ nhói đau, nỗi khiếp sợ cuồn cuộn trong lòng. Qua hồi lâu, chàng mới khẽ ra lệnh: “Đừng nói nữa.”

Chỉ một câu đã khiến Cơ Tự dừng lại mọi hành động, chàng ngẩng đầu nhìn nàng: “Hôm ta mang nàng rời khỏi Kiến Khang, đã mượn danh nàng gửi tấu chương cho bệ hạ… Vài ngày nữa Quốc sư Bắc Ngụy và đệ nhất danh sĩ Thôi Huyền sẽ đến đất Dương Châu, lần này nàng đến Dương Châu thực ra phụng chỉ đến đón hai vị khách quý.” Chàng ngừng lại giây lát mới nói tiếp, “Cho nên nàng đừng lo sẽ mất chức quan, cũng đừng lo bệ hạ sẽ nổi cơn thịnh nộ với nàng, hiện tại nàng đang phụng chỉ ban sai đấy!”

Cơ Tự ngơ ngác nhìn Tạ Lang hồi lâu, lòng thầm nghĩ: Đúng là xưa nay Tạ Thập Bát luôn làm việc chu đáo!

Thấy nàng cúi đầu thuần phục, Tạ Lang mới đi vòng ra trước mặt, đưa tay nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Dần dần hai tay chàng siết chặt, giọng nói cũng khẽ khàng truyền đến: “A Tự, mới vừa rồi nàng làm ta sợ lắm.” Lát sau lại chuyển sang ấm ức, “Ta đã cam đoan sẽ không bao giờ đối xử với nàng như vậy nữa rồi kia mà.”

Cơ Tự vẫn không nhúc nhích, hồi lâu sau mới thì thầm: “A Lang, hôm nay thánh chỉ đã ban, cả đời này ta và chàng không thể cưới gả…” Đến đây nàng lại ngừng thật lâu, khi Tạ Lang nghĩ rằng nàng sẽ nghẹn ngào khóc nấc thì giọng nàng tiếp tục bình tĩnh vang lên, “Từng có được chàng rồi, trên thế gian này làm sao còn lang quân nào có thể lọt vào mắt ta nữa. Cả đời này ta sẽ không cưới hỏi và cũng không muốn gả cho ai khác. Nếu như chàng nguyện ý, về sau chúng ta cứ không danh phận bên nhau qua ngày như vậy, chàng thấy có tốt không?… Ta sẽ không cản chàng cưới thê nạp thiếp, chúng ta chỉ lén lút qua lại không để phụ mẫu hay người trong gia tộc chàng biết. Nếu nhỡ may ta có thai, hãy để đứa bé mang thân phận con của Cơ Việt, để nó nối dõi hương hỏa gia tộc Cơ thị. Chàng thấy có được không?”

Lời nàng thản nhiên đến kinh người, giọng nói điềm tĩnh giống đã suy tính kỹ càng từ rất lâu rồi.

Tay Tạ Lang đang ôm Cơ Tự lại cứng đờ lần nữa. Chàng vẫn đứng im, hầu kết lên xuống nhưng không nói một lời, giống như hết thảy những gì Cơ Tự nói đều là lẽ đương nhiên không thể nào phản bác. Thình lình cơn đau quen thuộc nơi ngực lại ập đến. Phụ nhân mà chàng thích, cả đời mong muốn có được chẳng qua chỉ muốn “không danh không phận bên nhau qua ngày” với chàng thôi. Con người nàng kiêu ngạo huênh hoang đến thế, rõ ràng vẫn còn tươi trẻ đầy sức sống nhưng lại không còn màng đến việc hôn nhân, cũng không còn trông cậy vào chàng nữa. Nàng đã chuẩn bị sống cô độc cả đời rồi.

Sau một hồi im lặng, Tạ Lang buông Cơ Tự ra, nói khẽ: “Ta ra ngoài đi dạo.” Rồi chàng vén màn lên, sải bước đi thẳng ra ngoài.

Hình như chàng đi rất nhanh, thỉnh thoảng bên ngoài vang lên tiếng hỏi thăm của nhóm bộ khúc. Khi Cơ Tự chạy đến cửa doanh trướng vén màn lên xem, bóng dáng chàng đã mất hút trong đêm tối.

Cánh đồng yên lặng trở lại, Cơ Tự nhìn Tạ Quảng và năm sáu bộ khúc vẫn canh giữ ở một nơi không xa mới yên tâm thả màn xuống. Nàng đi tới bên thùng gỗ, lấy tay thử độ nóng, vui mừng nghĩ: Vẫn còn ấm, phải tranh thủ A Lang chưa về tắm nhanh mới được.

Với khả năng sắp xếp thỏa đáng của nhóm bộ khúc Trần Quận Tạ thị, xiêm y để thay của Cơ Tự đã được xếp gọn một bên, nàng lập tức cởi hết váy áo, nhảy tọt vào thùng gỗ. Bôn ba suốt một ngày, xương khớp Cơ Tự đã rã rời, lúc này được trầm mình trong dòng nước ấm khiến nàng như có cảm giác được sống lại lần nữa, không khỏi thốt lên tiếng ngâm nga thỏa mãn.

Mãi cho đến khi nước đã nguội lạnh, nàng mới đứng dậy khoác bộ thâm y đã chuẩn bị bên cạnh.

Đúng lúc này một loạt tiếng bước chân dồn dập bên ngoài truyền đến, kèm theo giọng Lạc Hoa Nùng và huynh đệ Hàn thị hỏi han: “Vị lang quân này, xin cho hỏi lang quân nhà người đang ở đâu?”

Giọng họ có chút gấp gáp, Tạ Quảng lập tức hỏi lại: “Sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Lạc Hoa Nùng nghiêm giọng trả lời: “Là như vậy, hôm nay lúc chúng tôi đi trên đường cái từng nghe người ta bàn tán, dạo trước có mấy đội ngũ bị một đám đạo tặc cướp giết. Vốn dĩ đám đạo tặc này cũng không đông cho lắm nên chúng tôi không quan tâm mấy, nhưng vừa rồi một bộ khúc của tôi giỏi nghe ngóng động tĩnh bỗng nghe được tiếng mặt đất chấn động, y đoán có một đội ngũ chừng nghìn người đang chạy về phía này. Xin hỏi lang quân, lỡ như đám người kia là đạo tặc thì chúng ta phải làm sao đây?”

Tạ Quảng lập tức phủ phục trên mặt đất lắng nghe động tĩnh. Một lát sau hắn đứng lên, trầm giọng nói: “Bộ khúc của ngươi nói đúng đấy, quả thật có một đội ngũ đang tiến về phía này.”

Tạ Quảng vừa dứt lời, mười mấy tiếng hô hoán đồng thời vang lên: “Vậy phải làm sao bây giờ?”, “Người của chúng ta cộng lại cũng chưa đến tám trăm nữa”, “Nếu quả thật là đạo tặc, làm sao chúng ta có thể liều mạng đánh lại chúng chứ?”, “Mọi người đừng sợ, biết đâu họ chỉ đi ngang qua thôi”, “Đúng đúng, có lẽ chỉ đi ngang qua, biết đâu được họ không phải đạo tặc thì sao…”

Bấy giờ Lạc Hoa Nùng lại càng lo sốt vó: “Vị lang quân này, lang quân nhà người đâu?”

Tạ Quảng còn chưa kịp đáp thì trong doanh trướng bỗng vang lên giọng nói lanh lảnh: “Mọi người chớ sợ!”

Vừa dứt câu, màn doanh trướng đã được vén lên, một lang quân tuấn tú đi guốc mộc, mặc thâm y, mái tóc đen được buộc lên cao bước ra.

Dù bấy giờ chúng lang quân đang lo âu trùng trùng, nhưng khi thấy tướng mạo của đối phương cũng kinh ngạc đôi chút. Người kia đứng tựa vào doanh trướng, bị ánh nến bên trong phủ lên một vẻ thần bí ma mị, chỉ một cái chớp mắt đã toát lên phong thái trác tuyệt hơn người.

Trong lúc mọi người ngẩn ngơ, lang quân kia quay đầu sang, đôi mắt trong veo lanh lợi quét qua từng người một, lạnh lùng lên tiếng: “Bất kể họ có phải là đạo tặc hay không, chúng ta đều phải có kế sách đối phó. Hiện tại tất cả mọi người đều nghe theo hiệu lệnh của ta!”

Đương lúc mấy lang quân kia trố mắt, định phản đối thì người nọ đã quay lại nhìn nhóm Tạ Quảng, sau đó cũng trầm giọng hỏi: “Ta đứng ra hiệu lệnh mọi người, Tạ Quảng, các ngươi có phục hay không?”

Nhóm Tạ Quảng từng được lĩnh hội sâu sắc sự cơ trí của Cơ Tự, cũng như cường thế của Cơ Việt, thêm phần lang quân họ không ở đây. Nếu bắt họ nghe theo lệnh của đám người Lạc Hoa Nùng thì chi bằng tuân theo lệnh Cơ Tự hô mưa gọi gió trong triều còn hơn.

Thế là trong khi đám người Lạc Hoa Nùng chết lặng, bảy người Tạ Quảng đồng loạt thi lễ với Cơ Tự, đồng thanh dõng dạc: “Mặc người sai bảo!”

Bọn người Lạc Hoa Nùng biết bản thân Tạ Quảng mang họ Tạ, là thống lĩnh hiện tại của nhóm bộ khúc Trần Quận Tạ thị. Ngay cả nhóm lang quân Tạ thị đã răm rắp tuân lệnh lang quân trước mặt này như vậy, thì bọn họ còn gì phải do dự chần chừ gì nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.