Kiếp Sau

Chương 11



Jonathan bước vào khách sạn Four Seasons. Tim anh đập rộn ràng vì hồi hộp. anh tìm Clara và býớc tới quầy lễ tân. Ngýời trực ban gọi lên phòng nhýng không thấy ai trả lời. một ðám ðông ðang xúm xít trýớc cửa quầy rýợu. Jonathan týởng trận ðấu bóng chày có lẽ đã thu hút nhiều ngýời hõn sức chứa của gian bên trong. Bỗng anh nghe có tiếng còi hú phía sau lýng. Một chiếc xe cấp cứu ðang chạy tới. anh tiến về phía ðám ðông và tìm cách chen vào. Clara đang nằm dài, bất động dưới chân quầy bar, người phục vụ quầy đang quạt cho cô bằng một chiếc khăn.

– Tôi không biết cô ấy bị sao! Anh ta hốt hoảng nhắc đi nhắc lại.

Clara vừa uống một ly rượu vang, rồi chỉ vài phút sau, cô ngã gục xuống.

Jonathan quỳ xuống và ấp bàn tay cô trong tay anh. Mái tóc dài của cô rũ xuống hai bên khuôn mặt. Đôi mắt cô nhắm nghiền, sắc mặt nhợt nhạt, một dòng máu đỏ chảy ra từ khóe miệng. Rượu vang đổ lênh láng từ ly rýợu vang hòa lẫn với máu của Clara, chảy trên sàn nhà lát đá thành dòng đỏ thẫm.

Các bác sĩ đã chạy tới từ cửa khách sạn, kéo theo một chiếc cáng cứu thýõng. một ngýời ðàn bà tóc trắng býớc ra từ sau chiếc cột, nhã nhặn nhýờng ðýờng cho họ.

Jonathan býớc lên xe cấp cứu. Đèn hiệu của xe phản chiếu loang loáng qua dãy kính của các cửa hàng dọc hai bên con đường hẹp. Người lái xe hy vọng họ có thể tới bệnh viện trong vòng chýa ðầy 10 phút, Clara vẫn chýa tỉnh.

– Huyết áp ðang tụt dần. Một bác sĩ cấp cứu nói.

Jonathan cúi xuống ngýời cô.

– Anh xin em. Đừng ðối xử với anh nhý vậy! Anh thì thầm và ôm chặt cô trong tay.

Bác sĩ đẩy anh ra để đặt một kim truyền vào tay Clara. Dung dịch nýớc biển chuyển dần vào mạch máu, nó sẽ ðýợc ðẩy về tim ðể tiếp sức cho mạch ðập. kế áp nhích lên vài bậc. Hài lòng, bác sĩ hồi sức đặt một tay lên vai Jonathan tỏ ý an ủi anh. Lúc bấy giờ, anh vẫn chýa biết dung dịch ðó mang theo dòng chảy của mình hàng ngàn phân tử lạ, cho chúng cõ hội xâm chiếm và tấn công các tế bào cõ thể. Jonathan âu yếm vuốt ve khuôn mặt Clara; khi ngón tay anh lýớt trên má cô, dýờng nhý cô mỉm cýời với anh. Khi xe vừa dừng lại trýớc cửa cấp cứu, các nhân viên ðặt Clara lên một chiếc giýờng có bánh xe. Rồi họ vội vã đẩy chiếc xe như bay trên hành lang.những ánh đèn nê-ông lýớt qua trên ðầu khiến ðôi mắt cô nhý hõi ðộng ðậy. Jonathan nắm tay cô cho tới tận cửa phòng khám. Peter nhận được điện thoại của anh cũng vừa tới nơi, cậu ta chọn chỗ ngồi trên một trong những băng ghế trống kê dọc hành lang dài. Jonathan đang nóng ruột đi đi lại lại.

– Cậu đừng quá lo lắng như vậy, cô ấy chỉ bị ngất đi chốc lát thôi. Mệt mỏi vì chuyến đi, quá xúc động vì những chuyện vừa qua, niềm vui vì được gặp lại cậu. Giá mà cậu nhìn thấy cô ấy khi bọn tớ về đến sân bay. Nếu không có tớ ngăn lại, đễ cô ấy đã tự xông ra mở cửa trong khi máy bay chýa dừng hẳn! ðấy, cậu thấy không, cậu ðã cýời rồi ðấy! cậu nên gặp tớ thýờng xuyên hõn. Chỉ có tớ mới biết cách làm cho cậu thý giãn. Tớ nghĩ thiếu chút nữa cô ấy đã giật cuốn hộ chiếu khỏi tay nhân viên hải quan, khi anh ta hỏi cô ấy định ở lại trong bao lâu.

Song Jonathan, lúc này vẫn không ngừng đi đi lại lại dọc hành lang, có thể cảm nhận sự lo lắng của bạn mình đang tăng dần theo từng lời. hai giờ sau, một bác sĩ đến gặp họ. Giáo sư Alfred Moore, mà Peter đã nhờ gọi giúp, cũng không thể nào hiểu nổi trýờng hợp của bệnh nhân ðýợc gửi ðến chỗ ông. Các báo cáo xét nghiệm mà ông ðã đọc chẳng tuân theo bất cứ một logic nào. Cõ thể của Clara ðột nhiên sản sinh ra cả một ðội quân kháng thể rồi tấn công các tế bào máu của chính cô. Bạch cầu đang hủy diệt các tế bào hồng cầu với một tốc độ đáng kinh ngạc. Nếu cứ tiếp tục chẳng mấy chốc các thành mạch máu của Clara sẽ vỡ tung.

– Chúng ta có bao nhiêu thời gian để cứu cô ấy? Jonathan hỏi.

Moore tỏ ra bi quan. một vài nõi ðã có dấu hiệu xuất huyết dýới da, các bộ phận cõ thể cô có lẽ cũng sắp bị xuất huyết. chậm nhất là ngày mai, các ðộng mạch, tĩnh mạch của cô sẽ bị lần lýợt bị vỡ.

– Nhýng cũng phải có một cách nào ðó ðể ðiều trị chứ! Bao giờ cũng phải có một cách ðiều trị. Trời ạ! Chúng ta ðang ở thế kỉ 21, y học không còn bất lực nhý trýớc kia nữa. Peter nổi cáu.

Moore nhìn anh vẻ áy náy.

– Hãy đến tìm chúng tôi sau hai hay ba thế kỉ nữa, có thể lúc đó điều anh nói sẽ là sự thật. anh Gwel ạ, để chữa được cho cô gái này, chúng tôi phải biết được nguồn gốc căn bệnh của cô ấy. Điều duy nhất tôi có thể làm lúc này là truyền cho cô ấy chất gây đông máu để kìm hãm tiến trình đó lại, nhưng không được quá 24 giờ.

Moore thành thật cáo lỗi và quay býớc. Jonathan ðuổi kịp ông trong hành lang. anh hỏi ông liệu có khả nãng Clara bị ðầu ðộc không.

– Anh có nghi ngờ ai không? Moore thận trọng hỏi.

– Hãy trả lời câu hỏi của tôi đã. Jonathan nhắc lại.

– Các xét nghiệm tìm kiếm chất độc đều chưa mang lại kết quả gì. Tôi có thể cho xét nghiệm sâu hõn nếu nhý anh có lý do để tin vào giả thuyết ấy.

Giáo sý Moore tỏ vẻ hoài nghi. Ông giải thích cho Jonathan rằng, nếu quả thực có chất ðộc, chúng sẽ làm biến ðổi các bạch cầu trong máu Clara khiến chúng coi các hồng cầu và tiểu cầu nhý những cá thể lạ.

– Chỉ trong trýờng hợp ấy, hệ thống tự vệ của cõ thể mới bắt ðầu quá trình tự hủy hoại nhý chúng ta ðã thấy. Ông kết luận.

– Nhýng về mặt chuyên môn, liệu ðiều ðó có thể xảy ra không? Jonathan hỏi.

– Nói ðúng ra thì điều đó không phải là không thể xảy ra. Nhýng trong trýờng hợp ðó chúng ta ðã gặp phải một loại chất độc được sản xuất đúng theo công thức máu. Để chế tạo thành công loại độc dược như vậy cần phải biết chính xác công thức máu của nạn nhân.

– Vậy ta có thể lọc máu hay thay máu cho cô ấy không? Jonathan nài nỉ.

Giáo sý Moore buồn bã.

– Muốn làm vậy thì cần một lýợng máu vô cùng lớn…

Jonathan ngắt lời ông, ðề nghị lấy máu của anh. Rồi nói thêm anh thuộc nhóm máu A dýõng tính.

– Cô ấy có máu âm tính và thuộc một nhóm máu khác. Nếu một trong hai ngýời truyền máu cho nhau thì ngýời kia sẽ chết ngay tức khắc.

Moore chân thành nói thêm rằng ông rất thông cảm nhýng ðiều Jonathan vừa nói là không thể thực hiện ðýợc. Ông hứa sẽ liên lạc với phòng huyết thanh để tìm hiểu thêm nhằm tìm ra chất độc trong máu nếu có.

– Thú thật với anh, đó sẽ là hi vọng duy nhất của chúng ta, một số chất độc có thể tìm ra thuốc giải.

Ông không dám nói thêm rằng ông đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Thời gian không đứng về phía họ. Jonathan cảm ơn ông. Anh chạy về gặp Peter. Anh xin bạn đừng hỏi anh bất kỳ điều gì và bắt bạn hứa phải túc trực bên Clara.Anh sẽ quay về sau vài giờ đồng hồ. Nếu tình trạng Clara trở nên tồi tệ thì Peter phải gọi vào di động cho anh biết.

Anh qua cầu và výợt ðèn ðỏ ở tất cả các ngã tý trên ðại lộ Camden. Anh ðậu xe sát vỉa hè và vội vã býớc tới ngôi nhà số 27. Một ngýời ðàn ông từ trong nhà ði ra cùng với con chó. Jonathan liền tận dụng cõ hội, anh lao ngay vào sảnh và vội vã vào thang máy. Anh đấm thình thịch vào cánh cửa nằm cuối hành lang. Khi Alice ra mở cửa, anh tóm lấy cổ mụ và đẩy mụ tới tận cuối phòng khách. Mụ già tóc trắng loạng choạng ngã vào chiếc bàn một chân kéo Jonathan ngã chúi theo. Mặc dù đã gắng dùng hết sức chống cự nhýng mụ vẫn không thể thoát khỏi hai bàn tay của Jonathan ðang siết chặt. Mụ chới với khua tay trên không rồi một tấm màn màu đỏ bắt đầu hiện ra che khuất tầm nhìn của mụ. Cảm thấy mình sắp ngất đi, mụ hầu như chỉ còn đủ sức thì thào rằng mụ có thuốc giải độc. Vòng siết được nới lỏng dần và không khí bắt đầu vào tới phổi mụ già.

– Ở đâu? Jonathan hét lên trong khi vẫn ghì chặt mụ xuống sàn.

– Tôi chẳng hề sợ chết, và anh biết rất rõ nguyên do. Thế nên nếu anh muốn cứu Clara của anh, thì anh phải thay đổi thái độ.

Jonathan đọc thấy trong mắt mụ rằng lần này thì mụ không hề nói dối. Anh buông tay.

– Tôi biết là anh sẽ đến. nhưng không nghĩ là sớm nhý vậy. Mụ vừa nói vừa ðứng dậy.

– Vì sao bà làm thế?

– Bởi tôi là ngýời býớng bỉnh! Alice vừa nói vừa xoa khuỷu tay. Clara phải trả giá về những gì nó gây ra.

– Bà đã nói dối. Clara không phải là con gái lớn của Langton.

– Đúng vậy. Chính vì thế mà đối với tôi tội nó còn lớn hõn nữa. Sau cái chết của cha nó, chồng tôi ðã chính thức nhận nó làm con nuôi. Ông ấy yêu thýõng nó nhý con ðẻ của mình, ông ấy là ngýời bảo trợ của nó, vậy mà nó đã phản bội ông ấy và lấy trộm bức tranh.

– Langton đã sát hại Vladimir! Jonathan thét lên.

– Không, không phải ông ấy! Alice Walton nói, giọng tự mãn. Chồng tôi chỉ là một ngýời nợ ðầm ðìa vì thua cá cýợc, song cần phải có ai ðó sửa chữa các yếu ðiểm và sai lầm của ông ấy, cứu chúng tôi thoát khỏi cảnh phá sản. Sáng kiến đó là của tôi, ông ấy hoàn toàn không hay biết gì.

– Nhýng Clara thì biết, cô ấy đã tìm thấy nhật ký của Vladimir. Cô ấy đã không hề phản bội chồng bà, thậm chí cô ấy còn không thèm trả thù, cô ấy chỉ thực hiện nguyện vọng cuối cùng của ngýời cha. Chúng tôi chỉ ngãn cản không cho các ngýời bán bức tranh mà các ngýời cýớp ðoạt của cô ấy.

– Anh muốn nói sao cũng ðýợc nhýng lúc này ngýời có thuốc giải là tôi.

Alice lấy từ trong túi áo khoác ra một lọ nhỏ bên trong ðựng thứ dung dịch màu hổ phách. Mụ nói các bác sĩ sẽ không thể nào tìm ra dấu vết loại độc dược mà mụ đã rót vào ly rýợu của Clara, bất kể cô còn sống hay đã chết. anh chẳng còn cách nào khác để cứu cô ngoài việc tuyệt đối tuân thủ mọi yêu cầu của mụ. Đám cưới con gái mụ ngày mai sẽ tập hợp đông đủ giới thượng lưu ở Boston. Đương nhiên hai mẹ con mụ không muốn phải đương đầu với một lời hủy hôn ước vào phút cuối. anh và Clara đã phá hoại danh dự của chồng mụ, Alice sẽ không thể chấp nhận nếu họ lặp lại điều đó với con gái mụ. Đúng giờ trưa, Jonathan ssẽ thành hôn với Anna. Sau lễ cýới, mụ sẽ tới thãm Clara và cho cô uống thuốc giải ðộc.

– Tại sao tôi phải tin bà? Jonathan hỏi.

– Vì thời gian còn lại không cho phép anh có sự lựa chọn nào khác! Giờ thì hãy ra khỏi nhà tôi. Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau tại nhà thờ!

* * *

Phòng bệnh chìm trong thứ ánh sáng đục như sữa. Peter ngồi trên chiếc ghế kê cạnh giýờng. một nữ y tá býớc vào chuẩn bị lấy máu thêm lần nữa. cô rút ðýờng truyền và lấy 6 ống nghiệm thủy tinh hứng vào chót kim cắm trên cánh tay Clara. Từng ống một được đong đầy thứ dung dịch càng lúc càng loãng và màu đỏ cũng nhạt dần đi. Mỗi lần được một ống nghiệm đầy, cô đóng nút lại, lắc ống thật mạnh trước khi để chúng lên chiếc khay. Khi ống cuối cùng vừa đầy, cô mắc lại đường truyền, tháo đôi găng tay và mang ra vứt vào thùng đựng rác thải y tế. trong khi cô vẫn còn quay lýng lại, Peter nhón lấy một ống và nhét sâu vào trong túi áo vest.

* * *

Sau khi Jonathan bực tức bỏ đi, Anna bước ra khỏi chỗ nấp. Cô ngồi vào ghế bành và chăm chú nhìn mẹ.

– Tất cả những điều đó còn có nghĩa lý gì nữa hả mẹ? Rồi anh ấy sẽ ly dị ngay thôi.

– Con gái đáng thương của mẹ, Alice trả lời, mẹ còn rất nhiều điều phải dạy cho con! Ngày mai nó sẽ kết hôn với con, ngýời ta không thể ly dị nhau trýớc sự chứng giám của Chúa. Nó sẽ trả lời ðồng ý kết hôn với con trong khi con bé Clara đang chết dần, nó sẽ bội lại lời thề ước đã gắn kết chúng trong quá khứ. Lần này thì chúng sẽ phải xa nhau mãi mãi.

Alice mở nắp chiếc lọ nhỏ và rẩy thứ nýớc bên trong vào lòng bàn tay. Mụ đưa tay xoa lên gáy.

– Đây là nýớc hoa của mẹ! Mụ nói bằng giọng vui sýớng. mẹ ðã nói dối nó!

Anna đứng lên, không nói một lời nào, cô cầm lấy túi và đi về phía cửa. cô nhìn mẹ, hõi ýu tý, rồi ðóng cửa lại.

– Mẹ cũng ðã nói dối cả con. Anna nói và buồn bã bỏ đi.

* * *

Jonathan býớc vào phòng và Peter đi ra để họ ở lại với nhau.

Anh ngồi lên giýờng và ðặt môi lên trán Clara.

– Em thấy không, anh hôn em và chúng ta vẫn ở lại cùng hiện tại, anh thì thầm và thấy cổ họng nghẹn lại.

Đôi mắt Clara hé mở, rồi nở nụ cười nhợt nhạt, cô gắng sức nói vài lời.

– Phải nói rằng em cũng chẳng còn nhiều sức lực nữa, anh biết không.

Cô siết chặt các ngón tay đang nắm lấy tay Jonathan và nói tiếp bằng giọng yếu ớt.

– Mĩnh vẫn chýa cũng nhau ði dạo trên bờ sông dọc khu cảng cũ của anh.

– Anh sẽ ðýa em ðến ðó, anh hứa với em.

Em phải kể cho anh nghe câu chuyện của chúng ta, tình yêu của em, bây giờ thì em biết vì em đã mõ thấy ðêm qua.

– Anh xin em, Clara, hãy giữ sức!

– Anh có biết chúng ta đã làm gì sau khi Langton trốn khỏi lâu đài không? Chúng ta đã yêu nhau, và cho tới tận giây phút cuối cùng của cuộc đời, chúng ta đã không ngừng yêu nhau.

Cô nhắm mắt và khuôn mặt cô hiện rõ nét đau đớn đang vò xé thân mình.

– Khi nhận em làm con nuôi, Langton đã biến em thành ngýời thừa kế của ông ta. Nhờ ham làm, gắng sức trong công việc, cuối cùng chúng ta có thể trả hết nợ nần và có thể giữ lại trang viên. Chúng ta đã sống ở đó trong tình yêu, Jonathan ạ, cho tới tận ngày cuối cùng của cuộc đời. khi anh qua đời, em đã đặt anh dưới cây cổ thụ. Em đã giấu bức tranh trên tầng xép và tới nằm bên anh, cho đến khi sự sống. Và chính trong cái đêm duy nhất không có anh ở bên ấy, em đã thề sẽ yêu anh ngay cả khi chết đi và sẽ tìm lại anh cho dù anh có ở bất cứ nõi ðâu. Anh thấy không, em ðã giữ lời và anh cũng thế.

Nghẹt thở vì đau đớn, Jonathan ôm Clara trong vòng tay và tựa đầu cô lên vai anh.

– Đừng nói gì nữa, anh xin em! Hãy nghỉ ngõi ði, tình yêu của anh.

– Giá nhý anh biết em yêu anh ðến nhýờng nào, Jonathan. Mỗi giây phút không có anh ðều không ðáng ðể em phải sống. hãy nghe em, em biết mình còn rất ít thời gian. Những tuần vừa qua là quãng thời gian đẹp nhất trong đời em, không gì có thể sánh được với niềm hạnh phúc mà anh đã mang lại cho em. Giờ thì anh phải hứa với em rằng anh cũng sẽ sống hạnh phúc. Em muốn anh sống tiếp, Jonathan. Đừng chối bỏ hạnh phúc,có biết bao điều kì diệu sâu thẳm trong mắt anh. Rồi chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. Có thể là vẫn còn kiếp sau.

Đôi mắt Jonathan ầng ậng nước. Thu hết sức lực còn lại, Clara đưa tay vuốt má anh.

– Hãy ôm em chặt thêm một chút, Jonathan của em. Em thấy lạnh quá.

Đó là những lời cuối cùng của cô. Đôi mắt Clara khép lại và khuôn mặt cô bình lặng trở lại. tim cô đập rất nhẹ. Jonathan thức trông cô suốt đêm. Anh ôm cô vào lòng và âu yếm ru cô. Hõi thở anh hòa với nhịp sống mong manh của Clara. Bình minh ló rạng, mỗi giờ trôi qua, thể trạng cô lại đuối dần. Jonathan đặt một chiếc hôn dài lên môi cô rồi đứng dậy. Trýớc khi rời khỏi phòng, anh quay lại thì thầm.

– Anh sẽ không để em ra đi, Clara ạ.

Khi cánh cửa khép lại, một dòng máu chảy ra từ cõ thể của Clara nhuốm màu ðỏ lên tấm khãn ðắp trên mình cô. Mái tóc dài của cô ôm lấy khuôn mặt thanh thản. Ánh sáng chiếu vào căn phòng đã hoàn thành nốt một bức tranh Thiếu nữ áo đỏ.

* * *

Peter hiện ra ở đầu hành lang, anh nắm lấy vai Jonathan và kéo bạn về phái máy bán nýớc tự ðộng. Anh nhét một ðồng xu vào khe và ấn nút cà phê ðặc.

– Cậu sẽ cần và tớ cũng thế. Anh vừa nói vừa ðýa chiếc cốc cho Jonathan.

– Tớ có cảm giác ðang sống một cõn ác mộng giữa ban ngày. Jonathan nói.

– Hy vọng mình gặp nhau trong đó vì chính tớ cũng thấy nhý vậy. Peter thở dài. Tớ ðã gọi điện cho một người bạn ở phòng hình sự. Tớ sẽ gửi gấp cho cậu ấy bằng chuyển phát nhanh mẫu máu của Clara mà tớ lấy trộm của cô y tá. Cậu ấy sẽ cho những kỹ thuật viên hình sự giỏi nhất phụ trách vụ này, tớ thề với cậu là chúng ta sẽ lột da cái đồ rác rưởi đã gây nên sự thể này.

– Thế cậu kể gì cho anh bạn cảnh sát của cậu? Jonathan hỏi.

– Toàn bộ câu chuyện. Thậm chí tớ còn hứa sẽ gửi cho cậu ấy toàn bộ ghi chép của hai đứa mình cùng với cuốn sổ của Vladimir.

– Thế cậu ấy không muốn tống ngay cậu vào trại tâm thần sao?

– Đừng lo, Pilguez là chuyên gia về các hồ sõ kỳ lạ. Cách ðây vài nãm cậu ấy ðã kể cho tớ nghe một trong các vụ án của cậu ấy ở San Francisco, mà so với vụ ấy thì chuyện của chúng ta chỉ coi nhý chuyện thýờng ngày.

Jonathan nhún vai và tiến về phía cửa. trong lúc anh đi xa dần, Peter gọi với theo.

– Lát nữa tớ sẽ đi với cậu, đừng có quên đấy, và cho dù câu chuyện của hai ngýời có thể khiến tớ bị coi là ðiên, thì sau khi đã cứu sống được Clara, tớ sẽ là ngýời làm chứng ðấy.

* * *

Tất cả các ghế trong nhà thờ Saint Stephen đều đẫ chật kín. Giới thượng lưu Boston dường như đang hẹn nhau ở đâu đó dọc lối đi chính. hai chiếc xe cảnh sát đậu chắn lối vào phố Clark trong suốt thời gian cử hành hôn lễ. Peter đã ngồi vào chỗ bên phải Jonathan, vẻ mặt u ám. Nhạc lễ cử hành và toàn bộ cử tọa lặng lẽ quay lại. Anna kéo đuôi váy lướt thướt đi về phía gian giữa của nhà thờ trong vòng tay mẹ cô và cũng là ngýời làm chứng cho cô. Hôn lễ sẽ bắt ðầu vào lúc 11 giờ sáng. Ngồi xuống bên trái con mình, Alíce nở nụ cýời với Peter, trông mụ thật hớn hở.

* * *

Giáo sý Moore býớc vào phòng của Clara. Ông đến bên giýờng và ðặt tay lên trán cô. Nhiệt ðộ không ngừng tãng lên. Ông ngồi ghé xuống giýờng và thở dài buồn bã. Giáo sý với một chiếc khãn giấy trên bàn và lau dòng máu đang rỉ ra từ mũi cô. Ông đứng lên chỉnh lại tốc độ của dịch truyền. Đôi vai trĩu xuống, giáo sư bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cánh cửa lại sau lýng. Clara mở mắt, cô rên lên khe khẽ rồi lại chìm vào cõn mê.

* * *

Hôn lễ đã bắt đầu được nửa giờ và vị linh mục chuẩn bị yêu cầu cô dâu chú rể đọc lời nguyện ước của mình. Ông cúi về phía Anna và nở nụ cýời ðộ lýợng. nhýng cô không nhìn ông. Đôi mắt giàn giụa nýớc, cô nhìn chăm chăm vào mặt mẹ mình.

– Hãy tha lỗi cho con, cô thì thầm.

Cô hýớng ánh mắt về phía Jonathan và nắm lấy tay anh.

– Anh sẽ không thể làm ðýợc gì cho cô ấy nữa, Jonathan, nhýng anh còn có thể làm được một điều cho cả hai người.

– Em nói gì vậy?

– Anh hiểu rất rõ mà, hãy rời khỏi đây trước khi mọi chuyện trở nên quá muộn. Anh không thể cứu được cô ấy nữa nhưng anh vẫn có thể quay về bên cô ấy, hãy đi đi.

Cả nhà thờ rung lên trong tiếng thét điên cuồng của Alice Walton khi Jonathan và Peter lao nhanh trên lối ra. Vị linh mục đứng sững người, hai cánh tay đung đưa, cả gian phòng bật dậy khi hai ngýời chạy qua những cánh cửa lớn. Từ bậc thềm cửa, Peter gọi viên cảnh sát đang đứng dựa lưng vào thành xe.

– Tôi đang thực hiện công vụ bí mật theo lệnh của thanh tra Pilguez ở phòng hình sự San Francisco, anh có thể kiểm tra điều này trên đường đi, đây là chuyện liên quan tới sự sống chết, hãy đưa ngay chúng tôi tới bệnh viện Memorial Boston.

Hai người bạn không nói với nhau một lời nào suốt dọc đường. Tiếng còi xe cảnh sát nhý dẹp lối cho con ðýờng mở ra trýớc mắt họ. Jonathan tựa ðầu vào kính xe, ðôi mắt nhòa mờ, anh nhìn những chiếc cần cẩu trên bến cảng đang trôi về phía xa xa. Peter choàng tay qua vai bạn siết chặt.

Khi họ tới trýớc cửa phòng Clara, Jonathan quay nhìn ngýời bạn thân nhất của mình hồi lâu.

– Cậu có thể hứa với tớ một điều không, Peter?

– Bất cứ điều gì cậu muốn!

– Cho dù có mất bao nhiêu thời gian đi nữa thì cậu cũng phải trả lại công bằng cho Vladimir. Hãy thề với tớ rằng cho dù có xảy ra điều gì, cậu sẽ đi đến cùng, đó cũng là điều Clara mong muốn.

– Tớ thề với cậu! chúng ta sẽ cùng nhau làm điều đó. Tớ sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

– Cậu sẽ phải thực hiện điều đó một mình, anh bạn thân mến ạ. Tớ không thể làm được nữa rồi.

Jonathan nhẹ nhàng mở cửa phòng. Trong bóng tối, Clara thở rất yếu ớt.

– Cậu muốn rời khỏi Boston ý? Peter hỏi.

– Có thể nói nhý vậy.

– Thế cậu ðịnh ði ðâu?

Jonathan ôm choàng bạn trong vòng tay.

– Tớ cũng vậy, tớ cũng có một lời hứa, cậu biết không? Tớ sẽ đưa Clara đi dạo dọc bờ sông…trong kiếp sau.

Anh bước vào phòng và đóng cửa lại. Peter nghe thấy tiếng chìa khóa quay trong ổ.

– Jonathan cậu làm gì vậy? Peter lo lắng hỏi.

Anh đập dồn dập vào cửa, nhýng bạn anh không hề trả lời.

Jonathan ngồi xuống giýờng bên Clara. Anh cởi áo vest và kéo ống tay áo sõ mi lên cao. Anh rút kim ra khỏi túi dịch truyền rồi chọc nó vào cánh tay mình, nối hai cõ thể họ lại với nhau. Khi anh nằm xuống bên cạnh cô, máu Clara đã bắt đầu chảy vào các tĩnh mạch của anh. Anh vuốt gò má nhợt nhạt của Clara và ghé miệng vào gần tai cô.

– Anh yêu em, anh không biết làm thế nào để hết yêu em. Anh chẳng biết vì sao và để làm gì. Anh yêu em nhý vậy vì anh chẳng biết được điều gì khác. Nõi nào không có em, nõi ðó cũng chẳng có anh.

Jonathan ðặt ðôi môi mình lên môi Clara và lần cuối cùng trong đời, tất cả mọi thứ như quay cuồng trong mắt anh.

* * *

Trời vừa mới chớm thu. Peter thả bộ một mình trên con đường lát gạch trong khu chợ không mái che. Chuông di động của anh vang lên.

– Tớ đây, một giọng nói vang lên, tóm được nó rồi. tớ hứa với cậu tìm các chuyên gia giỏi nhất nýớc và tớ ðã giữ lời. họ đã tìm ra chất độc. tớ đã có lời khai của ngýời phục vụ quầy, anh ta ðã nhận ra mụ Walton. Điều thú vị nhất tớ dành cho phần cuối, chính con gái của mụ cũng đứng ra làm chứng. mụ ta sẽ không bao giờ được ra khỏi nhà tù. Cậu sẽ tới San Francisco trong một ngày gần đây chứ? Natalia rất vui mừng được gặp cậu, Pilguez nói thêm.

– Tớ hứa, trýớc Noel nhé.

– Cậu ðịnh làm gì với các bức tranh?

– Tớ cũng sẽ thực hiện một lời hứa!

– Dù sao thì tớ cũng phải nói với cậu một điều, nhưng tớ thề là tớ sẽ không bao giờ nói cho ai khác biết nữa. theo đúng yêu cầu của cậu, tớ đã so sánh mẫu phân tích ADN trong hồ sõ cậu gửi với ADN của cô gái bị đầu độc.

Peter dừng býớc, anh nín thở.

– Phòng thí nghiệm cam đoan hai mẫu máu có mối liên hệ trực tiếp với nhau. Nói cách khác, máu trên bức tranh là máu của cha cô gái. Nhýng cậu thấy ðấy, với những mốc thời gian mà cậu cung cấp cho tớ, ðiều này là không thể.

Peter tắt ðiện thoại. Hai mắt giàn giụa nýớc, anh ngýớc lên trời và bật tiếng khóc vui sýớng.

– Tớ nhớ cậu quá, Jonathan. Tớ nhớ cả hai ngýời.

Rồi anh ðút hai tay vào túi và tiếp tục býớc. vừa ði dọc theo bờ sông anh vừa mỉm cýời.

Về ðến nhà, Peter gặp Jenkins ðang chờ anh dýới mái hiên với hai chiếc va li ðặt dýới chân.

– Mọi chuyện ổn cả chứ, Jenkins? Peter hỏi.

– Tôi không biết làm gì để cảm ơn ông đã tặng chuyến du lịch này cho tôi. Suốt đời tôi chỉ mơ có ngày được đến London. Đây là món quà tuyệt vời nhất tôi từng được nhận.

– Thế ông đã cất kỹ địa chỉ và số điện thoại mà tôi đưa chưa?

Jenkins gật đầu.

– Vậy thì hãy lên đường đi, Jenkins thân mến!

Rồi Peter vừa mỉm cười vừa bước vào tòa nhà Stapledon trong khi Jenkins đưa tay vẫy chào anh và býớc lên chiếc taxi ðýa ông tới sân bay.

Một ngày sắp kết thúc, trong vài phút nữa bảo tàng Ermitage sẽ đóng cửa. những khách tham quan trong gian phòng “ Vladimir Radskin” tiến dần về phía lối ra. Một người bảo vệ kín đáo ra hiệu cho đồng nghiệp. Hai người đàn ông mặc đồng phục khẽ khàng tiến về phía một đôi nam nữ đang chuẩn bị rời khỏi căn phòng. Khi thấy hoàn cảnh khá thích hợp, họ áp sát hai bên chàng trai và cô gái và yêu cầu hai người đi theo họ và đừng hỏi han gì. Trước sự thuyết phục rất nhã nhặn của các nhân viên an ninh, hai người khách du lịch, mặc dù không hiểu người ta muốn gì ở mình, vẫn đồng ý đi theo họ. Hai người được đưa vào một dãy hành lang dài và đi qua cánh cửa đóng kín. Sau khi đi lên cầu thang phụ và buộc phải tìm cách che giấu nỗi lo ngại mỗi lúc một tăng dần, họ đã vào rất sâu bên trong tòa nhà và được đưa đến một phòng làm việc khá rộng. đôi bạn được mời ngồi quanh một chiếc bàn họp. Có người sẽ đến gặp họ ngay. Một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi mặc comple sang trọng bước vào và ngồi đối diện với họ. Ông ta đặt một bộ hồ sơ trước mặt và vừa lật bộ hồ sơ xem nhiều lần vừa đưa mắt nhìn cặp thanh niên.

– Tôi phải thú thật là tôi vô cùng sửng sốt. ông nói tiếng Anh bằng giọng lơ lớ.

– Tôi có thể biết các ông đang muốn gì được không? Chàng trai hỏi.

– Đây là lần thứ ba trong tuần vừa rồi các vị tới chiêm ngưỡng các tác phẩm của Vladimir Radskin.

– Chúng tôi rất ngưỡng mộ danh họa này. Cô gái trả lời.

Youri Egorov tự giới thiệu về mình. Ông là quản đốc trưởng của bảo tàng Ermitage và ông rất hân hạnh được đón tiếp hai người tới thăm bảo tàng.

– Bức tranh mà anh chị đã ngắm cả buổi chiều hôm nay được đặt tên là Thiếu nữ áo đỏ. Bức tranh này đã được trở về nguyên trạng nhờ công việc phục chế rất vất vả do một chuyên gia đấu giá người Mỹ đảm trách. Chính ông ta là người đã tặng cho bảo tàng này năm bức tranh của Radskin hiên vẫn đang được trưng bày tại đây. Bộ sưu tập ấy có thể nói là vô giá và lẽ ra sẽ không bao giờ chúng tôi có thể sở hữu một báu vật lớn như vậy. song chính nhờ người bảo trợ hảo tâm này mà nhà danh họa lớn của nước Nga có thể thể trở về Tổ Quốc sau bao năm lưu lạc. Để đổi lại món quà lớn này cho đất nước chúng tôi, bảo tàng Ermitage đã cam kết với nhà bảo trợ thực hiện một lời hứa đặc biệt. người tiền nhiệm của tôi trước khi nghỉ hưu cách đây vài năm đã giao lại cho tôi trọng trách thi hành nhiệm vụ này.

– Nhiệm vụ gì vậy? Đôi trai gái đồng thanh hỏi.

Ông quản đốc khẽ ho vào lòng bàn tay trước khi tiếp tục.

Ngài Peter Gwel đã bắt chúng tôi phải hứa nếu như một ngày nào đó có một phụ nữ có khuôn mặt giống một cách kỳ lạ khuôn mặt Thiếu nữ áo đỏ tới xem tranh , thì chúng tôi có bổn phận trao cho người đàn ông đi cùng cô ta một lá thư do chính tay ngài viết. Chúng tôi đã quan sát cô rất lâu, thưa cô, và tôi nghĩ rằng đã đến lúc chúng tôi phải thực hiện lời hứa của mình.

Ông quản đốc mở tập hồ sơ và trao một phong bì cho đôi thanh niên. Chàng trai mở phong bì ra. Vừa đọc bức thư lấy ra từ bên trong, anh vừa đứng lên đi đi lại lại trong căn phòng. Đọc xong bức thư, anh gấp tờ giấy lại và lặng lẽ cất nó vào trong túi áo vest. Rồi anh chắp tay sau lưng, nheo đôi mắt và mỉm cười…từ đó trở đi, nụ cười không bao giờ tắt trên môi anh…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.