Căn phòng đã bị bố trí lại, bàn học, bàn máy tính, cùng chiếc giường đã biến mất tăm, mặt sàn rộng lớn thì được trải một tấm thảm Ba Tư dày, trên đó còn có thêm một cái đệm và một tấm ga màu trắng. Chưa kể đến bức tường trắng tinh xung quanh, giờ đã biến thành một tấm gương không lồ!
Đây… đây… đây là phòng của ta sao?
Tư Đồ Cương giật mình sững sờ đứng ở cửa nhìn vào.
Bỗng có một lực từ phía sau đột nhiên đẩy y ngã xuống đệm.
“Lão đại, cái giường nhỏ kia làm sao chịu được sức nặng của bốn anh em ta, hơn nữa lại còn rất chật chội. Cho nên bọn ta nghĩ ra cách này, như vậy, giường sẽ đủ to, mà cũng không sợ bị rơi xuống giường hay bị sập. Vạn nhất mới làm được một nửa mà giường sập xuống, sẽ làm chúng ta rất mất hứng đó. Thôi, lão đại, chúng ta bắt đầu đi.” Tư Đồ Hạo như một mãnh hổ định lao lên ôm lấy Tư Đồ Cương, ai dè lại bị một đôi tay ngăn cản.
Tư Đồ Hạo ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đầy lãnh khốc của Tư Đồ Huy.
“Ta trước.”
Hắn không khỏi nuốt nước bọt, bởi lúc này, hai tròng mắt của Tư Đồ Huy tàn nhẫn như mãnh thú bị mất đi lãnh địa.
Hắn tin tưởng, nếu hắn có can đảm nói một chữ “Không”, mà thật ra, chỉ cần hơi có chút thái độ phản khảng thôi, thì nhị ca vốn ôn hòa dịu dàng kia sẽ xé hắn ra thành từng mảnh, sau đó quăng ra ngoài, bởi vì… nhị ca sẽ không cho hắn làm bẩn phòng đại ca đâu.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, mặc dù tính tình Tư Đồ Hạo khá nóng nảy, nhưng bản lĩnh nhìn sắc mặt vẫn có, cho nên hắn vội vàng lùi lại vài bước, nịnh nọt nói: “Đương nhiên rồi, nhị ca, mời ngài trước.” Ngay cả giọng điệu bất cần đời cũng thay đổi.
Tư Đồ Huy không thèm liếc nhìn Tư Đồ Hạo một cái, lúc này, ở trong mắt hắn, chỉ có Tư Đồ Cương tồn tại mà thôi. Kỳ thật, cho tới nay, trong mắt của hắn lúc nào cũng chỉ có mỗi mình Tư Đồ Cương.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve Tư Đồ Cương, nhìn ca ca đang lùi lùi trên thảm trải để tránh xa bọn họ, hắn liền nói: “Đừng sợ, ta sẽ không làm gì tổn thương ngươi.”
Hắn vuốt ve, nhẹ nhàng như gió xuân, mềm mại như tơ lụa, giống như chạm rồi lại như không, nhiệt độ trên bàn tay sưởi ấm da thịt lõa lồ, khiến Tư Đồ Cương run rẩy, chỗ mẫn cảm cũng nổi lên mà đỏ ửng.
Thân thể Tư Đồ Cương bị nhiệt lưu hoàn toàn xâm chiếm, tay chân y mềm nhũn vô lực. Nhưng y vẫn cố hết sức vùng vẫy, lúc đánh, lúc đẩy, lúc nhéo, y dùng đủ các loại phương thức làm cho cái tên đang nhìn y như nhìn con mồi kia phải tránh xa y ra.
Đầu óc miễn cưỡng bảo trì tỉnh táo, y mở miệng hỏi Tư Đồ Huy: “Ngươi vốn là người không có khả năng làm việc này nhất, nhưng bây giờ… ngươi lại là người làm đầu tiên. Vì sao? Vì sao… lại phản bội ta?” Nhiệt khí chảy khắp toàn thân làm Tư Đồ Cương thở hồng hộc, chỉ nói một câu mà cũng phải ngắt đến mấy lần.
Đôi tay vô lực mặc dù không thể làm người ta đau, nhưng cũng ảnh hưởng tới động tác của Tư Đồ Huy. Thế là, một chiếc còng tay lạnh lẽo đã xuất hiện trên cổ tay y.
Tư Đồ Huy ôn nhu nhìn ca ca, bởi vì hai tay bị cột sau người, cho nên phần bụng có chút nâng lên, làn da bị nhiệt lưu ảnh hưởng mà ửng đỏ, mồ hôi cũng chầm chậm chảy xuống, đôi môi đỏ sẫm vì thở dốc mà có chút mở ra, khiến người khác có thể nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại ẩn giấu bên trong. Đôi mắt nâu nửa mở nửa khép, con ngươi lóe lên tia sáng mang theo dục vọng không muốn ai phát hiện.
Ngón tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve, Tư Đồ Huy cảm thụ làn da trẻ khỏe của ca ca.
“Vì sao? Bởi vì ta yêu ngươi, yêu đến mức không cách nào kiềm chế được, yêu đến mức không nhẫn nại nổi nữa. Ngươi biết không? Ta mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy chính là ngươi, hai tròng mắt ngươi tỏa sáng, khuôn mặt trắng trẻo mềm mại, chỉ một thoáng mà ta đã thích ngươi rồi. Nếu như về sau ta không gặp ngươi, thì phần thích này có thể sẽ không phát triển thành tình yêu. Nhưng mà, ngươi lại là ca ca của ta, mỗi ngày ta đều nhìn thấy ngươi, cho nên ta bắt đầu khổ cực đi đằng sau ngươi, nhìn ngươi, theo đuổi ngươi. Muốn cùng ngươi sóng bước cố gắng, muốn cùng ngươi chia sẻ cuộc sống hạnh phúc. Thế là, ta tìm mọi cách lấy lòng ngươi, làm tốt những việc ngươi yêu cầu, hy vọng ngươi vui vẻ, hy vọng ngươi nhìn ta. Kết quả, ngươi đã nhìn ta, nhưng ngươi chỉ đối xử với ta như với một người em trai, luôn vỗ đầu, nắm vai ta, khen ngợi ta vài câu. Cùng ta thân cận nhất chỉ là nụ hôn ngủ ngon mỗi tối, dù chỉ là nhẹ nhàng chạm vào trán, cũng có thể làm cho ta cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Nhưng mà, khi cha mẹ qua đời, ngươi bắt đầu đi làm, lúc nào cũng mang gánh nặng công ty trên vai, trở về càng ngày càng muộn, người biết không, ngươi đã có 963 ngày không cho ta nụ hôn ngủ ngon rồi!” Ngữ khí bắt đầu cao lên, tâm tình cũng kích động, ngón tay Tư Đồ Huy nắm chặt lấy thân thể không cách nào phản kháng kia, kịch liệt lay động:
“Ngươi biết ta có bao đêm không ngủ yên giấc không? Ngươi biết ta chịu bao nhiêu thống khổ không? Ngươi biết tim ta như sắp vỡ tan rồi không? Không, ngươi cái gì cũng không biết, công việc đã vây lấy ngươi. Ta quyết tâm phải cứu ngươi ra khỏi nó.” Ngữ khí bắt đầu chậm lại, mang theo một tia hân hoan:
“Lúc bọn chúng đề nghị ta, ta đã biết nó có thể giải cứu ta, cũng có thể giải cứu ngươi. Nhưng ta sẽ không đem lần đầu tiên của ngươi tặng cho bất cứ ai, bởi vì không có kẻ nào giống ta, yêu ngươi như thế, hết thảy đều coi cảm thụ của ngươi là nhất.”
Ngón tay nhẹ nhàng chạy xuôi theo đường cong, môi có chút nhếch lên, hình thành nụ cười ác quỷ: “Ngươi, cuối cùng đã là của ta rồi.”
Tư Đồ Cương sợ ngây người, bị tỏ tình bất thình lình đã làm y mất đi khả năng suy nghĩ.
Tư Đồ Hạo cùng Tư Đồ Nham cũng ngây ngẩn cả người, bọn họ chưa bao giờ biết, không, phải nói là không bao giờ nghĩ trong lớp mặt nạ bình tĩnh kia, lại ẩn dấu một tình yêu cuồng nhiệt như núi lửa phun trào, mà đối tượng lại là đại ca của bọn hắn!
— —— BỔ SUNG THÊM — ——
_________________
…hãy làm hết mình những gì chúng ta có thể làm ngày hôm nay…