Hai người đạt thành hiệp nghị về sau, tiếp tục cưỡi trên hôi lang đi đường, tuy nhiên hai người đã không còn tự nhiên như trước, Dương Diệp nếu không mở lời trước, nữ tử áo trắng tuyệt đối sẽ không mở miệng nói chuyện. Đối với việc này, Dương Diệp cũng có chút bất đắc dĩ.
Nói đến chuyện cảnh giới Dương Diệp tăng lên, từ Phàm Nhân Thất phẩm đạt tới Phàm Nhân Bát phẩm. Về phần tại sao đột nhiên tăng lên, theo Dương Diệp phỏng đoán, hẳn là tác dụng của Hợp Hoan quả. Tuy nhiên hắn cũng không xác định, muốn hỏi một chút nữ tử sau lưng, nhưng lại sợ làm hai người xấu hổ, cho nên hắn cũng chỉ có thể giữ vấn đề này ở trong bụng.
Hai người chạy hai canh giờ, vượt qua mấy ngọn núi nhỏ, đi tới một ngọn núi cách đó không xa, ở trước mặt hai người, cách đó không xa là một ngọn núi thẳng tắp, xông thẳng lên trời, nhìn từ dưới lên, vậy mà không nhìn thấy đỉnh núi.
“Bên kia có căn nhà!” Bất chợt, Dương Diệp nhìn về chân núi, chỉ nơi xa một căn nhà lá, âm thanh mừng rỡ.
Nhìn xem nhà lá phía xa, nữ tử áo trắng nhăn mày lại, tuy nhiên nàng cũng không ngăn cản Dương Diệp đi đến chỗ kia. Tuy cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lúc này hai người bọn họ cũng không có cách nào rời khỏi nơi này.
Hai người vừa mới đến gần nhà tranh, thấy cửa nhà tranh từ từ bị mở ra, ai đó khom người, một lão nhân mặc áo choàng đen rách nát từ bên trong đi ra, lão giả rất già, cực kỳ già, đây là ấn tượng đầu tiên khi Dương Diệp nhìn thấy lão giả. Chỉ thấy trên mặt lão giả có nếp nhăn, tóc trên đầu chỉ có vẻn vẹn mấy cây, nói là đầu trọc cũng không quá đáng. Chống một cây quải trượng, bước đi chậm chạp, giống như một cơn gió là có thể hất bay hắn vậy.
Advertisement
Lão nhân nhìn thấy Dương Diệp cùng nữ tử áo trắng, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, sau đó chống gậy chậm rãi đi về phía Dương Diệp hai người.
Thấy thế, Dương Diệp áp chế khiếp sợ trong lòng, vội vã đi xuống hôi lang, hướng về phía lão nhân thi lễ, nói: “Tiền bối, hai chúng ta rơi xuống Đoạn Hồn uyên, đi lung tung tới nơi này, xin hỏi tiền bối là ai?” Tuy nhìn qua lão nhân trước mắt yếu dọa người, thế nhưng Dương Diệp không thể không cẩn thận, lão nhân này có thể ở Đoạn Hồn uyên, vậy sao có thể là người thường?
Thấy Dương Diệp lễ phép như vậy, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng hiện ra một tia nhu hòa ý cười, đột nhiên, hai mắt hắn mở thật to, giống như nhìn thấy thứ gì bất khả tư nghị, nhìn chằm chằm Dương Diệp nhìn một lát mới thu hồi ánh mắt, nói: “Nơi này thật nhiều năm đã không có ai tới! Các ngươi có thể tới nơi này, coi như là duyên phận, chờ chút!” Nói xong, lão nhân chống gậy xoay người đi vào trong nhà lá.
Nhìn lão nhân, Dương Diệp quay đầu nhìn nữ tử áo trắng đã tới bên cạnh, nói: “Thanh Thi, ngươi có thể nhìn thấu thực lực của hắn sao?” Trải qua chuyện kia, sau khi Dương Diệp nhiều lần yêu cầu, nữ tử đã nói tên cho hắn.
Tô Thanh Thi nhìn Dương Diệp một chút, hiển nhiên không quen Dương Diệp xưng hô với nàng như vậy, có điều nàng cũng không phản đối, trầm mặc một lát, nàng lắc đầu, nói: “Ta cảm giác hắn cùng chúng ta giống nhau, tu vi bị khóa, là một người bình thường, nhưng giống như lại có chút không thích hợp!”
Advertisement
Dương Diệp đang chuẩn bị nói cái gì, lão nhân lại từ trong nhà lá đi ra, chỉ là lúc này ở trên tay của hắn có một quyển trục màu đen cùng một cái vòng tay lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Lúc Dương Diệp đang nghi hoặc, lão nhân đã đi tới trước mặt bọn họ, lão nhân thổi thổi bụi trên quyển trục, sau đó đưa cho Dương Diệp, nói: “Cất giữ nhiều năm, để lão hủ dễ tìm. Lão hủ nhìn ngươi tu kiếm, đây là《Ngự Kiếm Thuật》, đối với ngươi hẳn là có tác dụng.” Nói xong, lại nhìn về phía nữ tử áo trắng bên cạnh Dương Diệp, nói: “Nếu ngươi là đạo lữ của hắn, lão hủ cũng không tiện để ngươi tay không mà về, Huyễn Tinh vòng tay này tặng cho ngươi đi!”
“Ta không phải đạo lữ của hắn!” Tô Thanh Thi lông mày nhướn lên, nếu như không phải lão nhân trước mắt đã gần đất xa trời, nàng phỏng chừng muốn động thủ.
Sợ Tô Thanh Thi cùng lão nhân cãi nhau, Dương Diệp vội vã đứng ở trước mặt lão nhân, đối với lão nhân thi lễ một cái, nói: “Tiền bối, vô công bất thụ lộc, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, ngườii đã tặng lễ, đây…” Dương Diệp cùng Tô Thanh Thi chưa hề tiếp nhận lễ vật, lão nhân trước mặt này quá quái dị, vừa thấy mặt đã tặng lễ, Dương Diệp nào dám nhận lấy?
Lão nhân nhìn Tô Thanh Thi tức giận, sau đó lại nhìn sang Dương Diệp, một lát hắn mới nói: “Lão hủ lỗ mãng. Nhưng mà lão hủ không có ác ý, hai món đồ này để ở đây đều muốn mốc meo, chi bằng tặng cho các ngươi.”
Nghe vậy, Dương Diệp cũng không cự tuyệt nữa, nhận lấy quyển trục, vừa lật ra xem, nhất thời quyển trục hóa thành một tia lục quang biến mất khỏi tay hắn. Đột nhiên, phong cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi, hắn đã ở một thế giới bụi mù mịt.
Giữa lúc Dương Diệp đang mờ mịt khó hiểu, chỉ thấy một bóng người màu đen xuất hiện cách đó không xa, bóng đen tay cầm một thanh trường kiếm, đưa lưng về phía hắn, nói: “Ngự Kiếm Thuật, Địa giai hạ phẩm kiếm kỹ, chính là ta dựa vào Vạn gia kiếm kỹ sáng tạo, nguồn gốc là Vạn gia kiếm kỹ, nhưng cùng thế gian kiếm kỹ bất đồng. Kiếm kỹ này chú trọng lấy tâm ngự kiếm, không dùng kiếm khí cùng kiếm chiêu khống chế, tùy tâm sở dục.”
Nói xong, chỉ thấy người áo đen vung tay phải lên, trường kiếm sau lưng phóng lên cao, sau đó không thấy động tác người áo đen, thanh trường kiếm kia trên không trung giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, một lát hướng bên phải, một lát hướng bên trái, có khi xông thẳng lên, có khi lại hạ xuống, trên không trung làm ra đủ loại động tác.
Một bên Dương Diệp nhìn muốn rớt cằm, nuốt nước miếng một cái, lẩm bẩm nói: “Lấy tâm ngự kiếm, thật là lấy tâm ngự kiếm…”
Vẫn chưa xong, chỉ thấy trên không trung trường kiếm không ngừng bay múa bỗng nhiên run lên, chợt, một tia kiếm khí từ cái mũi kiếm hướng về phía chân trời bắn nhanh đi, sau một khắc, thanh kiếm lại hướng về phía khác bắn ra mấy tia kiếm khí, lúc bấy giờ, kiếm khí tung hoành đầy trời.
Sau khi bắn ra trên trăm tia kiếm khí, thanh trường kiếm kia cùng bóng đen chậm rãi biến mất, đồng thời một giọng nói không biết từ chỗ nào chậm rãi truyền đến: “Người đến sau, nhớ kỹ, Ngự Kiếm Thuật khẩu quyết: Thuật ngự kiếm, ở chỗ điều tức, bão nguyên thủ nhất, tĩnh khí ngưng thần, để cho kiếm Ngũ linh hợp nhất…”
Đoạn khẩu quyết nói xong, Dương Diệp nhất thời thấy một đợt thiên toàn địa chuyển, mở hai mắt ra, nhìn thấy lão nhân đang cười chúm chím nhìn hắn. Dương Diệp nhìn về phía nữ tử áo trắng bên cạnh, hi vọng đối phương giải thích tình huống vừa rồi.
“Huyền kỹ truyền thừa!” Nữ tử áo trắng hiểu ý, giải thích: “Một ít cường giả sẽ vận dụng thần thông lưu lại huyền kỹ bên trong quyển trục, đó gọi là truyền thừa, có thể để người ta tự mình cảm thụ được huyền kỹ hết thảy, rất nhiều chỗ tốt.”
Nghe vậy, Dương Diệp kìm nén kích động trong lòng, xoay người hướng về phía lão nhân thi lễ một cái, nói: “Đa tạ tiền bối!” Mặc dù không biết vì sao lão nhân tặng hắn kiếm kỹ, nhưng hắn có được Địa giai huyền kỹ này là sự thật.
Lão nhân cười cười, sau đó đem vòng tay kia đưa cho Dương Diệp, nói: “Ta biết ngươi còn nhiều chỗ khó hiểu, nhưng bởi vì có chút nguyên nhân, lão hủ không thể nói cho ngươi biết. Còn các ngươi muốn đi ra khỏi nơi này, lão hủ thật tình có thể hỗ trợ, nhưng lão hủ muốn yêu cầu ngươi một điều kiện!”
Dương Diệp tiếp nhận vòng tay, sau đó nói: “Chỉ cần tiểu bối có thể làm được, quyết không chối từ!”
Lão nhân nhẹ gật đầu, nói: “Điều kiện này cũng không có gì, chỉ là lão hủ hi vọng ngươi một ngày nào đó nếu như đạt tới Hoàng Giả cảnh, thì xin đến nơi này một chuyến, đến lúc đó lão hủ có một việc muốn nhờ ngươi!”
Nghe vậy, Dương Diệp thở phào, may mắn lão nhân không có để hắn làm chuyện gì khó khăn ngay lúc này, lập tức đáp ứng nói: “Tiểu bối nếu như đạt tới Hoàng Giả cảnh, chắc chắn tìm tiền bối đầu tiên, tiểu bối nói được thì làm được.” Mặc dù không biết đời này có cơ hội trở thành Hoàng Gỉa cảnh hay không, nhưng nếu lão nhân nói như thế, hắn chỉ còn cách bằng lòng, còn lại là việc của sau này.
Nghe được Dương Diệp nói thế, lão nhân hài lòng nhẹ gật đầu, sau đó vung tay phải lên, một vòng tròn xanh nhạt xuất hiện bên cạnh Dương Diệp hai người, không gian có thể chưa được tầm ba người, ở trung tâm vòng tròn, lóe ra chằng chịt phù văn.
“Truyền tống trận!”
Nhìn thấy trận này, nữ tử áo trắng cùng Dương Diệp biến sắc. Truyền tống trận bọn họ gặp qua, bởi vì Kiếm tông có một cái truyền tống đài, phía trên truyền tống đài có rất nhiều truyền tống trận, những truyền tống trận ấy có thể truyền tống đến nhiều thành trì. Có thể nói, truyền tống trận cũng không quá hiếm lạ, thế nhưng, trời ạ, lão nhân trước mặt này chỉ cần vung tay đã tạo ra một cái truyền tống trận, đó quả thực rất khủng bố!
Không chỉ Dương Diệp khiếp sợ, ngay cả Tô Thanh Thi cũng giống như vậy, nàng nhìn thật kỹ lão nhân, trong mắt ngoại trừ nghi hoặc ra còn có kiêng kỵ sâu đậm.
Lão nhân giống như không nhìn thấy khiếp sợ trên mặt hai người, nói: “Cái truyền tống trận này có thể đưa các ngươi đến Đoạn Hồn sơn mạch, đúng rồi, không được tiết lộ chuyện ở đây ra ngoài, đó là muốn tốt cho các ngươi. Đi thôi!”
Dương Diệp hít sâu một hơi, hướng về phía lão nhân thi lễ lần nữa, sau đó kéo tay Tô Thanh Thi bên cạnh đi vào trong lam sắc vòng tròn. Hai người vừa đi vào, một vệt sáng xanh từ lòng bàn chân hai người dâng lên, trong nháy mắt bao phủ toàn thân, sau đó “xèo” một tiếng, hai người biến mất.
Nhìn vệt lam quang kia biến mất, nụ cười trên mặt lão nhân chậm rãi thu liễm, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Vì sao nhìn không thấu tương lai của hắn? Tại sao vậy chứ…”