Kiếm Vực Vô Địch

Chương 2: C2: Đánh cho đến chết



Ở Tạp Dịch phong có một trường luyện võ rất lớn, áng chừng khoảng mấy trăm trượng, do đá lớn màu trắng xám tạo thành, cổ xưa uy nghiêm. Ở chính giữa quảng trường, một thanh thạch kiếm khổng lồ, cắm sừng sững ở đó.

Trường luyện võ lớn trước mắt này là nơi bình thường các đệ tử ngoại môn tu luyện, cũng là nơi mà hôm nay Dương Diệp phải quét dọn. Một nơi rộng như vậy, đương nhiên không chỉ có một mình hắn quét dọn, đây là lượng công việc trong một ngày của ba người.

Nếu là ngày hôm qua, có lẽ Dương Diệp sẽ oán trách vài câu, bởi vì một nơi rộng lớn thế này, ít nhất cần bốn người vất vả quét dọn một ngày mới xong, như vậy hắn sẽ không có thời gian tu luyện. Nhưng mà bây giờ, trong lòng hắn tràn đầy hy vọng, nhìn cái gì cũng thuận mắt.

“Ôi, đây không phải là đệ nhất phế vật trong lịch sử của chúng ta sao? Ồ, không phải, là đệ tử ngoại môn của chúng ta, đệ tử ngoại môn của chúng ta dậy sớm thật đó, có phải đã quét dọn sạch trường luyện võ rồi không? Ha ha…”

Đúng lúc này, một tiếng cười mang theo sự mỉa mai từ một bên truyền tới.

Nghe những lời mỉa mai này, Dương Diệp quay người nhìn ba người phía bên phải, ba người trước mắt là người quét dọn cùng hắn hôm nay. Nhìn vẻ mặt trêu tức của bọn họ, Dương Diệp mặt không biểu cảm, không nhìn ra vui buồn.

Tên cầm đầu hắn có quen biết, tên là Đỗ Tu, cũng là đệ tử tạp dịch, có điều thanh danh của người này rất xấu, tuy là đệ tử tạp dịch, nhưng lại không bao giờ làm việc, đều để người khác làm việc của mình. Sở dĩ Đỗ Tu có thể nghênh ngang như thế là vì gã có một thúc thúc và biểu ca, thúc thúc gã là Từ quản sự của viện tạp dịch, Kiếm tông có hơn hai ngàn đệ tử tạp dịch đều do Từ quản sự quản lí. Mà biểu ca gã lại là đệ tử ngoại môn. Có hai chỗ dựa này, Đỗ Tu ở Tạp Dịch phong có thể nói là không kiêng nể gì, không để bất cứ ai vào mắt.

Về hai người bên cạnh Đỗ Tu, người bên trái tên là Cao Tù, bên phải tên là Lý Cách, hai người cũng là đệ tử tạp dịch, nhưng hai người còn có thêm cái biệt danh: chân chó.

Advertisement

Thu hồi lại ý nghĩ, Dương Diệp nói: “Nếu mọi người đã đến rồi, vậy thì phân công việc làm thôi! Bốn người, mỗi người một khu, như vậy mới công bằng!”

“Ha ha…” Lý Cách bên cạnh Đỗ Tu cười to, chỉ vào Dương Diệp, nói: “Đỗ ca, huynh nghe thấy chưa, hắn thế mà lại phân công việc cho Đỗ ca, buồn cười chết mất, ta còn tưởng tiểu tử này rất biết điều cơ, không ngờ cũng chỉ là một kẻ lỗ mãng!”

“Ngươi nói thế này là không đúng!” Cao Tù nhìn Lý Cách, giả bộ chính trực nói: “Người ta là đệ tử ngoại môn cao cao tại thượng, mặc dù là đã từng, nhưng dẫu sao cũng từng là người của đệ tử ngoại môn, chúng ta làm sao có thể để đệ tử ngoại môn làm cái việc thấp hèn này cơ chứ? Đỗ ca, huynh thấy có đúng không?”

“Ha ha…” Lý Cách cười to, nhìn Cao Tù, nói: “Cao Tù, tiểu tử ngươi lợi hại, hại người không nên nói lời châm biếm, Lý Cách ta tự thấy mặc cảm, khó trách Đỗ ca lại coi trọng ngươi!”

“Đâu có, đâu có!” Cao Tù khiêm tốn nói: “Ta chỉ biết khua môi múa mép, Lý Cách ngươi còn có thể đánh nhau, mỗi lần gặp những người không biết điều, đều là do ngươi giải quyết, ngươi mới là trợ thủ đắc lực của Đỗ ca.”

“…”

Trong nhất thời, hai người kẻ tung người hứng, tâng bốc chính mình. Dương Diệp lạnh lùng nhìn, để mặc cho hai người thổi phồng lẫn nhau.

Advertisement

Đỗ Tu đi tới trước mặt Dương Diệp, giơ tay vỗ vỗ bả vai của Dương Diệp, cười híp mắt nói: “Tiểu tử, hôm nay bụng ba chúng ta không thoải mái, một mình ngươi quét dọn trường luyện võ này, thế nào?

“Chẳng như thế nào cả!” Dương Diệp hất tay Đỗ Tu xuống, đi đến trước mặt Lý Cách và Cao Tù nói: “Ta biết, các ngươi ghen tỵ ta đã từng làm đệ tử ngoại môn, tâm lý các ngươi không cân bằng, suy cho cùng trước mặt các đệ tử ngoại môn, các ngươi còn ti tiện hơn cả chó. Bây giờ ta từ đệ tử ngoại môn thành đệ tử tạp dịch, các ngươi thấy ta liền muốn tìm lại tôn nghiêm đã mất từ ta, ta có thể hiểu được các ngươi!” Nói xong, Dương Diệp quay người lấy chổi, đi về phía chính giữa trường luyện võ.

Câu châm chọc này của Dương Diệp khiến cho sắc mặt của Lý Cách và Cao Tù lúc trắng lúc xanh, giống như bị trúng độc vậy. Đỗ Tu đứng một bên nhắm hai mắt lại, sắc mặt trầm xuống, ba ngàn đệ tử của viện Tạp Dịch, chưa từng có người nào không để gã vào mắt.

Với tư cách là chân chó, nhìn sắc mặt mà nói chuyện là rất cần thiết, thấy sắc mặt của Đỗ Tu, Lý Cách hiểu ý, vọt lên trước mặt Dương Diệp, chỉ vào Dương Diệp, nói: “Dương Diệp, ngươi vẫn tưởng rằng ngươi là đệ tử ngoại môn hay sao? Ngươi chẳng qua chỉ là phế vật một năm không đạt đến Phàm Nhân nhất phẩm, vẫn là đệ nhất phế vật trong lịch sử! Đỗ ca để ngươi quét dọn thay huynh ấy, đó là coi trọng ngươi, đừng có không biết điều!”

“Ta là phế vật!” Dương Diệp dừng bước, nói: “Nhưng vẫn tốt hơn đám cẩu nô tài nào đó, suốt ngày chỉ biết làm một con chó trước mặt người khác, lúc chủ nhân vui vẻ thì nịnh bợ, lúc không vui thì sủa bậy với người khác!”

“Đánh, đánh cho đến chết, đánh chết ta chịu trách nhiệm!” Đỗ Tu trầm mặt lên tiếng. Trong viện Tạp Dịch chưa từng có người nào dám khiêu khích uy nghiêm của gã, trước kia không có, hiên tại không có, về sau lai càng không, gã tuyệt đối sẽ không để bất cứ người nào trở thành ngoại lệ!

Nghe thấy lời Đỗ Tu nói, Lý cẩu đứng trước mặt Dương Diệp lập tức cười gằn một tiếng, đánh một quyền vào mặt Dương Diệp. Gã ta sớm đã muốn động thủ rồi nhưng Đỗ Tu vẫn chưa lên tiếng, gã ta không dám, nếu như gã ta động thủ đánh chết người, gã ta không gánh nổi hậu quả, nhưng bây giờ Đỗ Tu đã lên tiếng, vậy thì gã ta sẽ không kiêng dè gì nữa.

Thấy Lý Cách động thủ, sắc mặt Dương Diệp trầm xuống, cả người nhanh chóng lui về sau hai bước, tránh được cú đấm của Lý Cách, đồng thời giơ cái chổi trong tay đánh vào tên trước mắt.

“Bộp!”

Nắm đấm của Lý Cách rơi vào trong không trung, đầu lại bị Dương Diệp đánh, hét lên một tiếng thảm thương, trên mặt nóng rát, lùi lại mấy bước, sau đó đau đớn ngồi xổm trên mặt đất, hai tay không ngừng xoa mắt. Bụi trong chổi rất nhiều, Dương Diệp đánh một cái khiến cho vô số bụi rơi vào mắt Lý Cách, trong mắt không chứa nổi cát, Lý Cách phát khóc.

“Tạp chủng!”

Thấy Dương Diệp còn dám đánh trả, sắc mặt Đỗ Tu dữ tợn, tức giận mắng một tiếng, sau đó xông lên, đánh về phía gáy của Dương Diệp. Đệ nhất phế vật trong lịch sử trước mắt này lại dám khiêu khích uy nghiêm của gã, đây là điều mà Đỗ Tu không thể nhẫn nhịn được. Ở đỉnh Tạp Dịch, ngoài thúc thúc của gã ra, gã chính là lão đại, tất cả mọi người ở đỉnh Tạp Dịch đều phải nghe theo gã.

Cảm nhận được Đỗ Tu động thủ ở sau lưng, Dương Diệp cũng tức giận, hắn không phải là người thích gây chuyện, nhưng không thể hiện hắn sợ gây chuyện. Ba người trước mắt đầu tiên là dùng lời nói sỉ nhục hắn, sau đó lại để cho một mình hắn làm công việc của cả ba người, bây giờ lại trực tiếp động thủ, hắn thật sự tức giận rồi!

Quay người, Dương Diệp đối diện với cú đấm phải của Đỗ Tu dùng sức mạnh ầm một cái.

“Bịch!”

Hai cú đấm đâm vào nhau, “rắc” một tiếng, Đỗ Tu lập tức trợn tròn hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, gã gẫy tay rồi.

Đỗ Tu đang chuẩn bị thu tay, mà lúc này Dương Diệp lại trở tay một cái, bắt được nắm đấm mềm nhũn của gã, dùng lực kéo một phát, chân phải đạp một cái vào bụng của gã.

“Bịch!”

Đỗ Tu lập tức bay ra ngoài, sau khi bay một mét, nặng nề rơi trên mặt đất.

Dương Diệp và ba người kia mặc dù đều là đệ tử tạp dịch, nhưng hắn không phải mỗi ngày trừ làm việc ra là ăn chơi đàn đúm như ba người kia. Mỗi ngày hắn ngoại trừ làm làm việc bình thường, tất cả các thời gian khác đều rèn luyện cơ thể, cho dù gió thổi hay là đổ mưa, từ ngày hắn đến Kiếm Tông, hắn chưa ngừng một giây nào. Cho nên dù hắn vẫn chưa trở thành Huyền Giả, nhưng sức mạnh của cơ thể hắn, hai người trước mắt không thể so sánh được.

Giải quyết Lý Cách, Dương Diệp quay đầu về phía Cao Tù, thấy Dương Diệp nhìn mình, Cao Tù bất giác lùi hai bước, hai tay nắm chặt, cố tự trấn định, nói: “Đỗ, Đỗ Tu là cháu trai của Từ quản sự, biểu ca của gã là đệ tử ngoại môn, ngươi đánh hắn, Từ quản sự và biểu ca của gã sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”

Không để ý tới Cao Tù cáo mượn oai hùm, Dương Diệp đi tới bên cạnh Đỗ Tu đang nằm trên mặt đất, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vào Đỗ Tu vẻ mặt đầy kiêng kị, nói: “Bây giờ, bốn người, cả trường luyện võ, ba người các người quét dọn toàn bộ, có ý kiến gì không?”

Yết hầu nhấp nhô, Đỗ Tu đang do dự, thấy Dương Diệp giơ nắm đấm, vội vàng nói: “Không sao, không sao, bọn ta lập tức quét dọn!” Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, đạo lý này là thúc thúc dạy gã, bây giờ gã cũng dùng đến rồi.

Lạnh nhạt liếc nhìn Đỗ Tu một cái, Dương Diệp đứng dậy, vác cái chổi bước nhanh về phía Thanh Phong cốc. Chuyện này vẫn chưa xong, người này vẫn còn có thể gây phiền phức cho hắn, Đỗ Tu không dám, nhưng gã nhất định sẽ đi tìm thúc thúc của gã hoặc là biểu ca đệ tử ngoại môn kia gây phiền phức cho mình.

Bây giờ hắn chỉ là sức mạnh cơ thể mạnh một chút, nhưng vẫn chưa phải là Huyền Giả, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của một đệ tử ngoại môn. Để có được khả năng bảo vệ bản thân, hắn nhất định phải khổ luyện, để sớm có ngày trở thành Huyền Giả, nếu không, đợi lúc đệ tử ngoại môn kia đến tìm hắn, ngay cả năng lực phản kháng hắn cũng không có. Cho nên hắn nhất định phải tu luyện gấp rút, tranh thủ trở thành Huyền Giả sớm một chút.

“Đỗ ca, chúng ta làm sao đây?” Ly Cách nâng Đỗ Tu dậy, trầm giọng nói. Bây giờ gã ta đã hiểu, gã ta vốn không phải là đối thủ của Dương Diệp, nếu lại đi tìm đối phương, chính là muốn bị ăn đánh.

Cao Tù đứng một bên không nói, sự quyết đoán tàn nhẫn của Dương Diệp khiến gã ta có chút sợ hãi.

“Chờ biểu ca ta thăm người thân ở thế tục quay về, đến lúc đó ta sẽ cho hắn sống không bằng chết!” Nhìn bóng lưng Dương Diệp, trong mắt Đỗ Tu lóe ra tia oán độc. Năm năm rồi, gã làm đệ tử tạp dịch năm năm rồi, vẫn chưa có người nào dám đối xử với gã như vậy, thế mà lại dám động thủ với gã, nghĩ đến đây, vẻ oán độc trong mắt lại càng sâu hơn.

“Các ngươi thấy chưa, đệ nhất phế vật trong lịch sử, à, không phải, là Dương Diệp đánh cho ba tên tạp chủng kia một trận đấy!”

“Cái gì? Thật sao? Tên tạp chủng Đỗ Tu đó thật sự đã bị đánh?”

“Ngươi không nói dối đấy chứ, thúc thúc của Đỗ Tu là cháu của Từ quản sự, biểu ca lại là đệ tử ngoại môn, đệ tử ngoại môn Dương Diệp kia dám đánh hắn sao?”

“Lừa các ngươi làm gì? Ta thấy tận mắt đó, Đỗ Tu cùng hai gã chân chó vẫn giống như ngày thường, định không làm việc, để cho Dương Diệp một mình quét dọn võ trường, Dương Diệp không đồng ý, sau đó ba người Đỗ Tu bắt đầu động thủ, không ngờ rằng ba người bị Dương Diệp đánh cho một trận, còn quét dọn phần của Dương Diệp kìa!”

“Ha ha, thật sướng! Cái tên tạp chủng Đỗ Tu, bình thường ỷ vào gã có thúc thúc và biểu ca, lúc nào ức hiếp đệ tử tạp dịch của Tạp Dịch phong chúng ta, lần này cuối cùng cũng con mẹ nó đá trúng sắt rồi, đi thôi, đi kể cho người khác chuyện này, để cho người khác cùng sung sướng đi…”

Chỉ trong chốc lát, chuyện Dương Diệp đánh Đỗ Tu đã lan truyền ra khắp Tạp Dịch phong, mà Dương Diệp đã đi tới Thanh Phong cốc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.