Hai người cứ nắm tay nhau nhìn nhau khóc, nghẹn ngào không nói nên lời. Nhìn nhau một
lúc rất lâu, đột nhiên Tiểu Tình ôm chầm lấy Trương Hải Châu rồi bật khóc.
Trương Hải Châu ôm bờ vai gầy guộc của cô, dịu dàng nói: – Được rồi, chẳng
phải anh đã về rồi sao!
1
Cuối cùng Trương Hải Châu
cũng sắp về, thêm vào đó lại kí thêm được hai hợp đồng, kế hoạch quảng cáo năm nay trải qua bao nhiêu gian nan trắc trở cuối cùng cũng hoàn thành, những ngày này Tang Tiểu Tình lúc nào cũng
vui tươi.
Trưa hôm ấy, Tiểu Tình đang ăn trưa trong nhà ăn, đột nhiên nhận được một cuộc
điện thoại lạ. Đầu dây bên kia cố tình nói lạc giọng:
– Tang Tiểu Tình đúng
không? Em xuống dưới một chút.
Tiểu Tình vẫn chưa mở miệng hỏi tên tuổi đối phương thì đầu dây bên kia đã cúp máy.
Dù sao thì đã từng làm ở phòng tin tức xã hội, Tang Tiểu Tình tự hỏi là: Gần đây không đắc tội với ai chứ?
Cô không dám xuống một
mình, gọi điện cho phòng bảo vệ tòa nhà. Phòng bảo vệ hết sức quan tâm, phái hai bảo vệ to cao cùng Tang Tiểu
Tình xuống dưới gặp khách.
Cửa thang máy vừa mở ra, Tiểu Tình đã nhìn thấy người đang ông cao to, mặc áo khoác màu xám
nhạt đứng ở đại sảnh đông người qua lại, mỉm cười với Tiểu Tình.
Là Hải Châu! Toàn thân
Tiểu Tình sững sờ, ngây người đứng đó, không nhúc nhích, cũng không nói gì. Hải
Châu lao như tên bắn lại gần, nắm tay Tiểu Tình, bỗng chốc không
biết nên nói gì.
Hai người cứ nắm tay nhau nhìn nhau khóc, nghẹn ngào không nói nên lời. Nhìn nhau một
lúc rất lâu, đột nhiên Tiểu Tình ôm chầm lấy Trương Hải Châu rồi bật khóc.
Trương Hải Châu ôm bờ vai gầy guộc của cô, dịu dàng nói:
– Được rồi, chẳng phải
anh đã về rồi sao!
Hai anh bảo vệ đứng cạnh trợn mắt há mồm, nhưng nhìn cảnh tượng này, chắc chắn người
đàn ông thân phận không rõ ràng này không phải là phần tử khủng bố, cũng không phải đầu trộm đuôi cướp nên yên tâm đi lên tầng.
Tiểu Tình vừa khóc vừa
cười:
– Chẳng phải tuần sau anh
mới về sao, đột ngột đánh úp à?
– Anh đã nói rồi, muốn
cho em surprise!
– Nói tiếng Trung đi!
– Anh nhớ em lắm!
Bắt đầu từ ngày hôm ấy, cuộc sống của Tang Tiểu Tình trở nên đa sắc muôn màu. Đi có người đưa, về có người đón, đi dạo phố, đi ăn, đi xem phim, ngày nào cũng vui vẻ.
Trời mưa đường đầy hố nước, Tiểu Tình bĩu môi:
– Trời ơi, bẩn hết giày của em rồi!
Hải Châu không nói gì,
cúi người xuống:
– Lên đây! Trư Bát Giới cõng cô dâu.
Tiểu Tình leo lên lưng
Hải Châu:
– Đi thôi, Bát Giới!
Lúc ấy, Tang Tiểu Tình mới thật sự cảm nhận được tình yêu là
“sạc pin” của phụ nữ, nó có thể khiến sắc mặt của phụ nữ trở nên hồng hào, bóng mịn, còn có tác dụng hơn cả mĩ phẩm làm đẹp.
Mẹ Tiểu Tình thấy bao nhiêu ngày trôi qua mà chẳng thấy tăm hơi của con gái
đâu cũng thấy nhớnhung, bảo bố Tiểu Tình gọi điện thoại cho con gái, hỏi khi nào về nhà ăn cơm.
– Thứ sáu tuần sau ạ, con sẽ đưa Hải Châu về nhà! – Tiểu Tình nói với bố. – Bố nói với mẹ một tiếng. Nếu hôm ấy mẹ không nể mặt con thì đừng trách
sau này sao con không về nhà nhé.
Mặc dù mẹ Tiểu Tình không có ấn tượng tốt đẹp với cậu bạn trai chưa từng gặp mặt
của con gái nhưng vẫn rục rịch chuẩn bị. Gà thì phải sang chợ phía đông mua,ở đó rẻ hơn, rau thì mua ở chợ sáng trước cửa, tươi mà ngon. Đúng rồi, còn phải đến
chợ hải sản mua cá… Vì bữa cơm này, mẹ Tiểu Tình đã cùng bố Tiểu Tình vòng vèo trong thành phố suốt một tuần mới chuẩn bị đủ các nguyên liệu.
– Con ranh này, cũng
không hỏi mình có đồng ý hay không mà đã đưa người ta về nhà, da mặt còn dày hơn cả tường thành! Cái thằng
Hải Châu gì gì kia, tôi không cần nhìn đã biết chẳng phải hạng tốt đẹp gì! Hứ,
đi nước ngoài du học hai năm thì oai lắm đấy, có thể biến thành người nước ngoài đấy, đến lúc ấy tôi phải xem xem rốt cuộc nó là cái giống gì…
– Được rồi, đừng cằn nhằn
nữa, chẳng phải Dae Jang Geum đã nói rồi sao, chỉ có những món ăn nấu bằng tấm lòng của mình mới là món ăn ngon nhất, hơn
nữa người ăn cũng sẽ cảm nhận được. Bà nói xấu người ta như vậy, món ăn mà bà nấu chắc chắn sẽ không ngon! – Bố Tiểu Tình mạnh dạn nói.
– Lão già như ông cũng biết trích dẫn những câu kinh điển cơ à? Dae Jang Geum là người Hàn Quốc, người a nói câu ấy là căn cứ vào tình hình của Hàn Quốc! Ông có thời gian ở đây nói với tôi về Dae Jang Geum, chi bằng
nhanh chóng đi cạo râu đi. Cái dáng vẻ luộm thuộm của ông sẽ khiến người ta coi thường. Người ta còn tưởng nhà chúng ta nghèo rớt
mùng tơi.
– Vâng, nhà bà không
nghèo, nhà bà giàu nhất! – BốTiểu Tình lẩm bẩm rồi bỏ đi.
– Nói cái gì? Ông nói lại
lần nữa xem nào!
Sắp gặp bố mẹ vợ tương lai, Tiểu Tình và Hải Châu bàn bạc với nhau nên
mua quà gì đến nhà. Ý của Tiểu Tình là: phải nhiều, phải to, phải sang trọng,
túi lơn túi nhỏ mang ra cho bà con hàng xóm xem Tang Tiểu Tình cô dẫn
bạn trai về ra mắt.
Trương Hải Châu nghĩ một
lúc rồi nói với Tiểu Tình:
– Để anh sắp xếp!
– Anh làm được không? Em
nói cho anh biết, mẹ em rất khó tính.
– Anh làm việc gì em cứ yên tâm. – Trương Hải Châu vỗ ngực bảo đảm.
Sáng thứ sau, Tiểu Tình vẫn chưa dậy, Hải Châu đã gọi điện thoại:
– Mở cửa nào!
Tiểu Tình chui ra khỏi
chăn, xõa tóc chạy ra ngoài, mở khóa cửa rồi lại chui vào trong chăn.
Hải Châu vào nhà:
– Đồ lười biếng, vẫn còn chưa dậy à?
Tiểu Tình nhắm mắt không
nói gì, chỉ cảm thấy mùi đàn ông thơm mát đập vào mũi, say đắm mê
muội.
Đang ngây ngất, đột nhiên
Tiểu Tình hỏi:
– Anh yêu, anh mua gì đến
gặp bố mẹ vợ?
– Ừ, hả? – Hải Châu đang say đắm, làm gì có thời gian trả lời câu hỏi này.
Tiểu Tình ngoảnh đầu nhìn
ra, ngoài chiếc tui của Hải Châu đặt trên bàn máy tính, không phát hiện túi
lớn, túi nhỏ, xanh xanh, đỏ đỏ nào cả, không khỏi “trờiơi” một tiếng.
– Sao thế? – Hải Châu
ngẩng đầu. – Làm đau em à?
– Dậy dậy, đi siêu thị mua đồ! – Tiểu Tình vừa nói vừa định đứng dậy.
Trương Hải Châu vẫn nằm
trên người Tiểu Tình. Tiểu Tình dùng sức đẩy anh ra, bắt đầu mặc quần áo:
– Em thấy anh ở nước ngoài lâu đầu óc mê muội rồi nên mới đi tay không
đến gặp bố mẹ vợ. Đến nhà em mà thế này sẽ bị người ta cười chết mất! Tầng trên nhà em có một chị,
năm ngoái bạn trai đến mang rất nhiều thứ, hai người cầm ba chuyến, thật là nở mày nở mặt.
Tiểu Tình chí chóe một
hồi, nói đến nỗi Trương Hải Châu không còn cảm xúc nữa, lấy tay che mặt, một
lúc lâu sau mới thò đầu ra ngoài:
– Em… em thật không tin
vào khả năng làm việc của anh.
Đúng lúc ấy, mẹ Tiểu Tình tức tốc gọi điện thoại đến:
– Trời ơi! Tiểu Tình ơi, cửa hàng điện máy mang đến nhà chúng ta một chiếc
tivi màn hình tinh thể lỏng! Nhập khẩu! Của Sam Sung!
– Hả, trúng thưởng ạ? – Tiểu Tình vẫn chưa hiểu ra tình hình.
– Cái gì, có phiếu chuyển
hàng, là mua đấy! Hơn một vạn cơ đấy! Có phải là mày mua
không?
– Con mua? Con lấy đâu ra
tiền?
– Thể thì là ai? Lôi Phong sống lại à? – Mẹ Tiểu Tình lẩm nhẩm.
Tiểu Tình thấy Trương Hải
Châu cười rất bí hiểm, đột nhiên hiểu ra, đắc ý nói vào điện thoại:
– Lôi Phong sống lại còn
nghèo hơn nhà chúng ta nhiều, cũng chưa thấy Lôi Phong ra tay giúp đỡ ai bao giờ! Nói cho mẹ biết nhé, Trương Hải Châu mua đấy!
– Ôi, Tiểu Trương thật
là, mua nhiều thế làm gì! – MẹTiểu Tình trách móc, dường như Tiểu Tình có thể theo đường dây điện thoại, nhìn thấy khuôn mặt tươi
cười không thể kìm nén được của mẹ ở đầu dây bên kia
2
Buổi trưa, Tiểu Tình
khoác tay Trương Hải Châu vềnhà, vừa đi đến cửa khu phố, Tiểu Tình đã bắt đầu
chào hỏi không ngừng: – Cháu chào ông Trương! – Cháu chào bà Trần! – Cháu chào
cô Mễ!
Những ông bà cô chú này
đều nhiệt tình hỏi han:
– Về rồi đấy à! Mẹ cháu đang nấu cơm ở nhà!
Tiểu Tình thầm nghĩ: Chắc
chắn là mẹ đã sớm tuyên truyền rồi, bây giờ có lẽ tất cả khu phố đều biết Tang Tiểu Tình
dẫn bạn trai về ra mắt.
Vẫn chưa về đến nhà đã nhìn thấy chiếc thùng xốp đựng tivi tinh thể lỏng to đùng ở giữa hành lang chất đầy đồ phế thải, suýt chút nữa thì chắn đường đi, đủ đểthấy ý đồ khoe khoang của chủ nhân. Tiểu Tình thở dài: Có lẽ tất cả khu phố sắp biết quà ra mắt của
con rểtương lai nhà họ Tang rồi.
– Mẹ à, thùng không dùng vứt đi! Chắn hết đường đi rồi. – Tiểu Tình nũng nịu
với mẹ.
– Con đừng coi thường
những thùng giấy này, sau này con chuyển đến nhà mới rất có ích đấy! Đến lúc ấy xếp những đồ vặt vãnh vào đó, con có thể tự lái xe chuyển đi! – Mẹ Tiểu Tình chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng, nói một tràng dài rồi
mới đeo tạp dềxuất hiện ở cửa, mái tóc nhuộm đỏ rực búi cao khiến bà cao thêm mười xentimét:
– Đây là Tiểu Trương à,
mời vào, mời vào… Không cần thay dép đâu, dù sao sàn nhà cũng không sạch… vào
đi, vào đi. – Mẹ Tiểu Tình ân cần mời con rể tương lai vào nhà – Nhà nhỏ lắm, trước đây còn nhỏ hơn, vềsau Tiểu Tình nhà cô mua nhà chuyển ra ngoài, bây giờtrông mới
rộng rã hơn một chút… Cái kia cảm ơn cháu nhé, Tiểu Trương,
bây giờ đều thịnh hành màn hình tinh thể lỏng, lại còn là hàng nhập khẩu của Sam Sung! Nhưng tốn kém quá!
Không chờ Hải Châu tiếp lời, mẹ Tiểu Tình lại lao vào bếp:
– Lão Tang, ông làm cái
gì thế! Tiểu Tình về rồi.
Bố Tiểu Tình cầm dao, hớt hải chạy ra ngoài, chạy được nửa đường mới nhận
ra cái thứ mình cầm trên tay không được dễ coi lắm, liền gác nó lên tủ giày, chạy ra đón con rể tương lai.
– Trời ạ, sao ông có thể đặt dao trên tủ giày được? Luộm thuộm
quá! – Mẹ Tiểu Tình hét lên. Bố Tiểu Tình không nói gì, vội vàng cầm con dao rồi chui vào bếp.
– Chú cháu vẫn chưa già
nhưng hồ đồ lắm, cháu đừng cười nhé! – Mẹ Tiểu Tình vừa tươi cười với Hải Châu, một giây sau đã sa sầm mặt xuống,
hét lên trong bếp:
– Phải rửa sạch dao, tiệt
trùng!
– Nào, nào, nào, Tiểu Trương,
ăn chút hoa quả trước đi. – Mẹ Tiểu Tình giống như diễn viên, trong nháy mắt lại tươi cười hớn hở đón khách.
– Cảm… cảm ơn cô, để… để cháu. – Hải Châu bị khí thế của mẹ Tiểu Tình trấn áp, ấp úng nói.
– Tiểu Tình nhà cô từ nhỏ đã ngang bướng, cháu đừng chiều nó. Có điều con bé này
cũng tháo vát, đi làm mấy năm mà đã tự mua được xe, mua được
nhà. – Nụcười ân cần khách sao của mẹ Tiểu Tình bắt đầu biến
thành nụ cười giả tạo, lời nói đầy ẩn ý, vừa khoe khoang con gái mình có xe có nhà, vừa nhắc nhởTrương Hải
Châu, xe và nhà không liên quan đến cậu. Một chiếc tivi mà muốn bịt miệng tôi?
Còn lâu! Mẹ Tiểu Tình đắc chí nghĩ.
Hải Châu mỉm cười ngượng
ngùng, không nói gì, bỗng chốc, không khí trở nên ngột ngạt.
– Sao thằng này ngu thế?
– Mẹ Tiểu Tình không gặp kì phùng địch thủ, có chút hụt
hẫng, thế nên kéo Tiểu Tình ra nói thầm.
– Được rồi, được rồi, mẹ nói nhiều thế làm gì, ăn cơm đã, đói chết đi được! – Tiểu Tình đẩy
mẹ vào bếp, ngoảnh đầu lại thì thầm với Hải Châu:
– Mẹ em là thế đấy, anh đừng để ý. Có điều bà rất tốt,
anh đến đã nấu rất nhiều món!
– Lão Tang, dọn cơm! – Mẹ Tiểu Tình chạy vào bếp hét một tiếng rồi lại cầm mấy chén rượu ra ngoài:
– Tiểu Trương đi du học
nước ngoài về à?
– Vâng, Canada ạ.
– Học ngành gì?
– Ngành quản lí công
thương ạ.
– Quản lí công nhân bị thương? Đúng là nước ngoài chuyên ngành nhiều thật! Nhưng dù sao thì
người bịthương trong khi lao động cũng là số ít, hơn nữa chuyện này do
chính phủ quản lí mà!
Hải Châu sững người không
biết giải thích thế nào, hai từ này hoàn toàn khác nhau.
– Trời ạ, mẹ không hiểu thì đừng nói lung tung được không? Người ta
học về thương mại, về thị trường, ngành hot đấy ạ! – Tiểu Tình đứng ra giải thích.
– Vậy thì học xong sẽ làm ông chủ lớn rồi.
– Vâng. – Tiểu Tình cũng
không muốn giải thích nhiều.
– Nào, nào, nào, ăn cơm
thôi. – Bố Tiểu Tình nói.
Thức ăn đã được bày lên,
trong bếp vẫn còn đồ ăn đã được thái sẵn, ớt xanh ớt vàng bày trong đĩa, chỉ chờcho vào xào.
Mẹ Tiểu Tình mời đôi tình nhân, đang định nâng ly thì nghe thấy tiếng “keng
keng” vang lên trong nhà bếp. Mọi người đều dừng tay, vểnh tai nghe, nhưng
không thấy gì, chỉ ngửi thấy mùi dầu mỡ nồng nặc. Hải Châu không kìm được muốn ho nhưng lại sợ mẹ vợtương lại hiểu lầm nên cố kìm nén, mặt đỏ bừng.
– Nào, chào mừng cháu,
Tiểu Trương. – Mẹ Tiểu Tình lại nâng cốc.
Tiếng keng keng lại vang
lên không đúng lúc, mẹTiểu Tình không biết giấu mặt đi đâu.
Lúc này, bố Tiểu Tình cầm xẻng nấu chạy ra ngoài, tiu nghỉu tuyên bố:
– Hết ga rồi.
– Hả? – Mẹ Tiểu Tình sững người một lúc, lập tức chỉhuy bố Tiểu Tình – Lắc bình!
– Lắc rồi, không được. –
Bố Tiểu Tình nói thật.
Mẹ Tiểu Tình bước đến, thấp giọng nói:
– Ông làm cái gì thế?
– Hôm trước tôi đã nói
với bà rồi, bà còn nói cô thêm vài ngày nữa. – Bố Tiểu Tình tỏ ra vô tội.
– Tôi nói gì ông cũng
nghe à? Tôi bảo ông mang quà biếu sếp để được thăng chức sao ông
không nghe? Tôi bảo ông gom đống sách cũ trong nhà mang đi bán sao ông cứ khất lần hết ngày này đến ngày khác? – Mẹ Tiểu Tình bắt đầu mượn gió bẻ măng.
– Được rồi, được rồi, hết
ga rồi thì ra ngoài ăn! – Tiểu Tình tức đến giậm chân.
– Ra ngoài ăn! Thừa tiền
à? – Mẹ Tiểu Tình hét lên với con gái, nghĩ đến có con rể tương lại ở đó, lại thấy không thích hợp, lập tức tươi cười nói –
Cũng không hoàn toàn là chuyện tiền nong, quan trọng là bố con chuẩn bị hết đồ ăn rồi, muốn để Tiểu Trương nếm thửtài
nghệ của ông ấy. Mẹ đi gọi điện bảo người ta mang ga đến là được. – Mẹ Tiểu Tình vẫn chưa nói hết câu đã chạy vào phòng ngủ gọi điện.
Một lúc sau, nghe thấy mẹ Tiểu Tình hét lên trong phòng:
– Cái gì? Bây giờ không có người mang đến… phải hai tiếng nữa? Không được! Chúng tôi đang
chờ ăn cơm! Nửa tiếng nữa phải mang đến! Hả? Alô? Alô,
alô, alô…
Bố Tiểu Tình nói thầm với con gái:
– Mẹ con thích làm chủ ở nhà quen rồi. Bà ấy nghĩ cửa hàng ga cũng
do mình làm chủ!
– Thôi, anh mời bố mẹ em ra Hilton ăn buffet, chẳng phải em luôn muốn nếm
thử món hàu mà họ mới giới thiệu sao? – Quả thực Hải Châu không thể nhịn được nữa, khẽ nói với Tiểu Tình.
Tiểu Tình nghe vậy đứng
dậy, vào phòng ngủ nói với mẹ:
Được rồi, mẹ đừng gọi nữa, ra ngoài ăn, đừng ở nhà cho mất mặt nữa.
Mẹ Tiểu Tình cũng không biết làm thế nào:
– Bọn đưa ga giở trò, nói là bận, không đưa được, sau này không thèm gọi ga nhà nó nữa,
lúc quan trọng thì trở mặt! Ra ngoài ăn thì ra ngoài ăn, quán ăn của anh béo
ngay trước cửa rất ngon!
3
– Đến Hilton ăn!
– Cái gì? Đến lúc ấy moi tiền của mẹ mày mà trả à?
– Hải Châu mời.
– Không phải vấn đề ai mời, Tiểu Tình, nơi đó toàn đồ ăn tay, nhìn thì ngon
nhưng ăn không ra gì đâu! Lãng phí tiền của ai cũng không tốt, đúng không? Cho
mẹ chỗ tiền đó, mẹ đảm bảo sẽ làm được rất nhiều món ăn ngon.
– Thôi đủ rồi đấy ạ, ga cũng hết rồi, suốt ngày mẹ chỉbiết tiết kiệm, tiết kiệm thôi, thật mất mặt quá!
– Tao tiết kiệm thì mất
mặt với ai? Lãng phí mới phải xấu hổ chứ! Tìm quán ăn ở trước cửa là được.
– Được, được, được, mẹ không đi, bọn con đưa bố đi.
– Ơ… con ranh này, thôi đi thôi!
Trước khi đi, mẹ Tiểu Tình lại ra lệnh, chi huy bốTiểu Tình:
– Lão Tang, cho món chân
gà vào hộp mang đi, có thể tiết kiệm được một món.
– Mẹ… – Tiểu Tình kéo dài
tiếng mẹ. – Ăn buffet, mang ra ngoài còn không kịp, mẹ còn muốn mang vào.
– Này, thế thì mang cái hộp không, ăn không hết mang về tối ăn. – Mẹ Tiểu Tình vội nói.
– Được rồi, được rồi, mẹ đừng làm con xấu hổ nữa! – Tiểu Tình ra sức kéo mẹ ra cửa
Tiểu Tình lái xe, đưa bố,
mẹ và Trương Hải Châu sắp trở thành thành viên của gia đình đến Hilton.
Sau khi lên xe, mẹ Tiểu Tình nghĩ đến khách sạn năm sao ăn cơm cần phải chú ý đến dung
nhan, liền lấy hộp phấn trong túi, nói với Tiểu Tình:
– Mày lái cho vững nhé,
mẹ đánh tí phấn!
– Đừng làm bộ nữa, ngần ấy tuổi rồi còn phấn với chả son. – Bố Tiểu Tình cười nhạo.
Mẹ Tiểu Tình trách bố Tiểu Tình nói chuyện không chú ý hoàn cảnh, trước mặt
con rể tương lai mà không nể mặt mình, lén huých khuỷu tay vào hông bố Tiểu Tình. Đúng lúc ấy Tiểu Tình ngoặt một cái, do quán tính, cú huých này
không nhẹ, bố Tiểu Tình không kìm được kêu lên một tiếng.
– Kêu cái gì? – Mẹ Tiểu Tình càng tức hơn.
Bố Tiểu Tình cố gắng nín nhịn nhưng không thểnhịn được nữa, nổi nóng
quát:
– Im miệng! Hổ không ra oai, bà coi tôi là mèo Hello Kitty sao?
Bị bố Tiểu Tình quát, cuối cùng mẹ Tiểu Tình thấp giọng, mập mờ nói:
– Quát tháo cái gì, còn
hung dữ hơn cả tôi.
Trương Hải Châu ngồi ở ghế lái phụ, chuyên tâm cắt móng tay, vờ ra vẻ không hề hay biết về cuộc tranh chấp ở ghế sau, đặt mình ở ngoài cuộc. Khi mẹ Tiểu Tình yên lặng vì bị chồng quát, đột nhiên trong đầu Trương Hải Châu hiện lên một câu danh
ngôn: Kẻ thù của tất cả các giai cấp đều là hổ giấy.
Không gian ở khách sạn năm sao rất dễ khiến dân thường cảm thấy xấu hổ. Mẹ Tiểu Tình vừa bước vào
khách sạn đã thấy giày của mình không sạch, tóc không đẹp, quần áo cũng không
thời trang, rất mất thể diện. Quay sang nhìn bố Tiểu Tình, càng thấy không thểchấp nhận được: lưng gù, hông cong, chân
vòng kiềng,ống quần hơi ngắn, chỉ cần nhấc chân là để lộ đôi tất màu xanh lục… Đúng là không thể nhìn được. Mẹ Tiểu Tình lại không kìm được bắt đầu lẩm nhẩm:
– Ông lôi thôi chết đi
được.
– Đủ rồi đấy! – Bố Tiểu Tình khẽ cảnh cáo. Mẹ Tiểu Tình không nói nữa.
Đến Hilton, Trương Hải
Châu như đến nhà mình, lấy thức ăn, xếp thức ăn, gọi nhân viên,
tất cả đều rất thành thục.
Bố mẹ Tiểu Tình chưa bao giờ đến đây, biết điều ngồi nguyên tại chỗ. Bố Tiểu Tình luống cuống cầm dao dĩa, chuẩn bị đối phó với miếng bít tết.
– Tay trái cầm dao, tay
phải cầm dĩa! Trên tivi người ta dạy như thế. – Mẹ Tiểu Tình khẽ nhắc nhở. Bố Tiểu Tình vội vàng chuyển
dao sang tay trái, tập trung hết sức lực vào con dao nhỏ bé ấy, ra công ra sức cắt, vì dùng sức quá mạnh nên bít
tết bay ra khỏi đĩa, nước sót bắn hết lên người.
– Trời ạ, đúng là lợn. – Mẹ Tiểu Tình vừa mắng vừa lấy giấy ăn lau cổ áo cho bố Tiểu Tình.
Bố Tiểu Tình cũng thấy xấu hổ, giật lấy tờ giấy ăn, ra sức lau như đang tức giận với mình, đường gân trên trán cũng hằn
lên, nếp nhăn ở khóe mắt cũng sâu hơn, vừa cúi đầu, đỉnh đầu hói trắng
lộ ra hết cả.
Tiểu Tình ngồi đối diện,
nhìn bố mẹ bây giờ đã già yếu, trong lòng
thấy nhói một tiếng, cảm giác chua xót trào dâng. Cô vội cúi đầu che mặt, lục
tìm trong túi xách, cuối cùng rút ra túi khăn ướt:
– Bố, lấy cái này lau.
Chút không vui nhỏ nhỏ nhanh chóng qua đi, mẹTiểu Tình lại bắt đầu nói
chuyện:
– Tiểu Trương à, bố mẹ cháu công tác ở đâu?
– Bố cháu làm việc ở công ty điện lực, mẹ cháu trước làm giáo viên mầm non bây giờ về hưu rồi.
– Công ty điện lực? Ông
chủ điện đấy! Bố cháu kiếm tiền không ít
phải không? – Hai mắt mẹ Tiểu Tình sáng lên.
– Thôi đi mẹ, cái đấy mẹ cũng hỏi. – Tiểu Tình nói át đi.
– Sợ gì không hỏi! – Mẹ Tiểu Tình thản nhiên nói.
– Haha, cũng tạm ạ. Thực ra bố cháu cũng xuất thân từ nông dân, từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì. – Hải Châu bâng quơ.
– Nhà cháu có một mình
cháu à? – Mẹ Tiểu Tình chuyển chủ đề, bà muốn biết sau này có người nào tranh gia sản với con rể tương lai không.
– Vâng, cháu cũng là con
một.
– Ừ. – Mẹ Tiểu Tình hài lòng gật đầu, sau đó thở dài có chút thái quá – Hai đứa con một ở với nhau, sau này không ai nhường ai, đau đầu đây!
– Cô yên tâm, cả đời này cháu sẽ nhường Tiểu Tình. – Trương Hải Châu nghiêm túc hứa hẹn
với bố mẹ vợtương lai. Tiểu Tình nghe mà thấy xúc động, nắm chặt
tay Hải Châu.
TTT
Bữa cơm này có thể coi là ai cũng vui vẻ. Hải Châu thấy mọi người đã ăn xong, gọi nhân viên
ra tính tiền.
– Tổng cộng là 1.152 tệ,
cảm ơn. – Nhân viên phục vụđưa hóa đơn.
– Đắt thế? – Mẹ Tiểu Tình giật lấy hóa đơn, nói với bố Tiểu Tình – Ông tính lại đi, sao nhiều tiền thế?
– 288 tệ một người, bốn người tổng cộng 1.152, không sai đâu thưa bà. – Nhân viên
phục vụ dịu dàng giải thích nhưng chắc chắn trong lòng cảm
thấy rất khó chịu.
– Giảm giá, giảm giá!
Không thích số lẻ, tổng cộng là một nghìn tệ, sau này chúng tôi thường
xuyên đến ăn! – Sau khi chắc chắn không tính nhầm, mẹ Tiểu Tình lại nói với nhân viên phục vụ, nói đến câu “thường xuyên đến
ăn” còn nháy mắt với bố Tiểu Tình.
Nhân viên phục vị bị người phụ nữ “phóng khoáng” này làm cho sững sờ, không biết phải trả lời thế nào. Quả thực Hải Châu không thể nhịn được nữa, rút tấm thẻ trong ví tiền đưa cho
nhân viên:
– Đi, đi!
Ăn cơm xong, Hải Châu còn
có việc nên đi trước. Tiểu Tình lái xe đưa bố mẹ về nhà.
Hải Châu lễ phép mở cửa xe, mời bố mẹ Tiểu Tình lên xe:
– Tiểu Tình lái xe từ từ nhé! Tạm biệt cô chú!
– Tạm biệt, tạm biệt, có
thời gian thường xuyên đến nhà chơi! – Mẹ Tiểu Tình khách sáo nói.
Vừa đóng cửa xe, hình
bóng của Hải Châu vẫn chưa tan biến, mẹ Tiểu Tình đã nghi ngờ hỏi:
– Con gái, cậu bạn trai
này của con có vẻ rất hào phóng, tặng cái tivi hơn một vạn, ăn bữa cơm
hơn một nghìn, vì sao lúc con mua nhà hỏi vay mấy vạn nó không cho vay?
Tiểu Tình vốn không nghĩ
nhiều như thế, bây giờ bịmẹ hỏi cũng thấy có chút nghi ngờ:
– Cũng đúng, vì sao nhỉ?
– Có thể người ta ở nước ngoài, suy nghĩ không giống với người Trung Quốc
chúng ta. Người nước ngoài không thích cho vay tiền. – Bố Tiểu Tình suy đoán.
– Ừ, có khả năng! – Mẹ Tiểu Tình tán thành, đồng
thời giống như làm ảo thuật lấy trong túi xách một túi đường.- Lúc nãy
tôi mót trong khách sạn, toàn là đường trắng, rất ngon!
Bố Tiểu Tình ghé nhìn:
– Bà thật là, nếu bị người ta phát hiện thì làm thếnào? Mất mặt chết đi được! Này, phía trên
còn in chữ, tiếng Anh, không hiểu. Ừ, có vẻ rất xịn!
– Tôi nhét vào tay áo
mang ra, sao phát hiện được? Hơn nữa bọn họ chém của chúng ta nhiều
tiền như thế, tôi mót chút đường thì có là gì?
Tiểu Tình thấy da đầu tê
buốt, chỉ coi như không nghe thấy gì.
Chiếc tivi tinh thể lỏng to đùng khiến căn phòng lụp xụp của nhà Tiểu Tình trở nên sang trọng, bữa tiệc buffet ở khách sạn năm sao càng khiến mẹ Tiểu Tình vô cùng đắc
chí. Tiểu Tình về đến nhà, vẫn chưa kịp ngồiấm chỗ thì đã phải tiếp từng tốp từng tốp hàng xóm sang tham quan.
– Samsung của Hàn Quốc! –
Bố Tiểu Tình thì thầm với bà Hồ hàng xóm, – Nghe thấy chưa? Sam…sung!
– Hihi, cái tivi này
giống như ở rạp chiếu phim ý! Tiểu Tình thật là có phúc, lão Tang
ông cũng may mắn nhé, câu được con rùa vàng!
– Đúng là sinh con gái
sướng, nhìn Tiểu Tình nhà ông bà, ngưỡng mộ chết đi được!
– Ôi ôi, sau này nhà họ Tang được sống sung sướng rồi. Khách sạn Hilton, cả đời tôi cũng chưa được vào bao giờ, nghe nói bồn cầu ở đó dát vàng đấy!
Bố mẹ Tiểu Tình cười tít mắt đứng đó đón khách, tất cả những lời khen ngời, xu nịnh, khách sao đều nhận hết. Mẹ Tiểu Tình cười đến mỏi cả miệng:
– Đâu có, đâu có, vào rồi
cũng chỉ có thế, đồ ăn thì đắt kinh khủng, mà
ăn cũng chẳng ngon lắm! Bồn cầu thì không dát vàng, nhưng vòi nước thì vàng
óng, có thểsoi gương được.
Bố Tiểu Tình vui đến nỗi mặt mày hớn hở:
– Đúng vậy, đúng vậy,
nhiều thủ tục lắm, riêng dao cũng có mấy loại, sau này mời tôi
đi tôi cũng không muốn đi, phiền phức!
Tiểu Tình ngồi trong góc
phòng, nhìn dáng vẻ thỏa mãn của bố mẹ, đột nhiên cảm thấy
rất hạnh phúc. Cô thầm hạ quyết tâm, nhất định phải kiếm thật nhiều tiền để họ hưởng phúc