Cuộc đời giống như một vở kịch nhưng kịch tính hơn, hoang đường hơn. Kết thúc vở kịch màn sẽ hạnhưng cuộc đời thì vẫn phải bước tiếp. Cuộc đời
chính trị của bố Hải Châu kết thúc từ đây, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, hôn lễ vẫn phải tiếp tục…
1
Cãi vã thì cãi vã. Tranh
luận thì tranh luận, cuối cùng vẫn phải kết hôn. Trong tiếng cãi vã ầm ĩ, nhà họ Tang và nhà họ Trương trải qua cuộc đàm
phán gian khổ, cuối cùng cũng đi đến thống nhất: Sau khi kết hôn, Tiểu Tình
sống ở nhà Hải Châu, mỗi tháng hai người góp 1.500 tệ phí sinh hoạt cho mẹ Hải Châu. Còn căn nhà mới của Tiểu Tình thì cho thuê,
tiền thuê nhà dùng đểtrả nợ, căn nhà này thuộc về tài sản riêng của Tang Tiểu Tình.
Mẹ Tiểu Tình rất thất vọng với kết quả này, bà cằn nhằn với bố Tiểu Tình:
– Người ta lấy chồng thì
được nhà mới, đồ dùng mới. Nhưng Tiểu Tình nhà chúng ta chi có thể sống trong căn nhà cũ ấy, tôi thấy rất khó chịu.
Bố Tiểu Tình thở dài:
– Thôi thôi, bà nghĩ xem
sức khỏe của mẹ Hải Châu yếu như vậy, không thể không có ai bên cạnh, cũng chỉcó thể sống chung, chẳng còn
cách nào khác cả. May mà còn có tiền thuê nhà, lấy tiền thuê nhà nuôi nhà chẳng
phải là mốt bây giờ sao?
Mẹ Hải Châu cũng không hài lòng, suốt ngày lẩm nhẩm với con trai:
– Con nói xem căn nhà
trang trí đẹp như thế cứ phải cho người khác thuê, người ta có biết trân trọng
không? Nhìn thì có vẻ là thu được tiền thuê nhà nhưng đến lúc lấy lại nhà
còn phải trang trí lại, đắp tiền thuê nhà vào không biết là có đủ không! Tiểu thị dân đúng là tiểu thịdân, chỉ có thể nghĩ ra cái cách ấy!
Hải Châu rất khó chịu,
anh hét lên:
– Mẹ không phải tiểu thị dân, mẹ nghĩ ra cách hay hơn đi!
Mẹ Hải Châu không nói gì nữa.
Cuối cùng Hải Châu và Tiểu
Tình cũng đến sở Tưpháp đăng kí kết hôn. Không phải là thời kì hoàng
kim như hai mươi tháng năm, mùng tám tháng tám. Mùng chín
tháng chín nên việc đăng kí kết hôn rất thuận tiện. Lúc cầm cuốn sổ nhỏ màu đỏ trên tay, hai người không kìm được nhìn nhau cười, thở phào nhẹ nhõm:
– Kết hôn, thật không dễ dàng!
Sau khi hai người chính
thức trở thành vợ chồng, hai gia đình lại
ngồi lại với nhau. Mục đích chủ yếu của lần gặp này là thảo luận những việc liên quan
đến tổ chức hôn lễ. Mẹ Tiểu Tình nói:
– Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là xác định số bàn. Lần này nhà chúng
tôi tám bàn.
Sau đó bà hướng ánh mắt
dò hỏi về phía mẹ Hải Châu. Mẹ Hải Châu miễn cưỡng nói:
– Vậy thì nhà trai chúng
tôi cũng tám bàn.
– Hả? Nhà bà có nhiều
người đến dự thế sao? – MẹTiểu Tình ngạc nhiên thốt lên.
– Dĩ nhiên là có, chỉ riêng họ hàng dưới quê thì đã không chỉ con số này! – Mẹ Hải Châu không muốn bịmất
mặt.
– Chỉ đông người thì có ích gì, quan trọng là có thu lại được tiền vốn không!
Mẹ Tiểu Tình buột miệng nói. Nói xong mới nhận ra không thích hợp, lại vội
vàng giải thích:
– Chủ yếu là tiền đặt bàn ở khách sạn quốc tế Văn Đỉnh đắt quá, 2.088
tệ, hai nhà chúng ta đều nén lại. Chúng ta hãy nghĩ cách khống chế trong sáu bàn.
Mẹ Hải Châu bĩu môi:
– Haizz, hay quyết định
để chúng kết hôn du lịch đi, đi chơi một chuyến là được.
Tổ chức hôn lễ mệt người lại tốn kém,
cuối cùng không đủ tiền thuê khách sạn.
Tiểu Tình nghe vậy suýt
chút nữa thì nhảy lên, bóp tay Hải Châu, ghé sát vào tai anh và nói:
– Hôn lễ là hôn lễ, du lịch là du lịch, không thể thiếu một trong hai, anh bảo mẹ anh đừng có lẫn lộn.
Kết quả không cần Hải Châu lên tiếng, mẹ Tiểu Tình đã phản đối:
– Như thế không được, thật mất mặt! Bạn bè họ hàng đang đứng cạnh nhìn đấy.
Mẹ Hải Châu thở dài, tự biết không tránh được cửa
nàu, suy ngẫm một lúc rất lâu mới nói:
– Thế này vậy, nhà chúng tôi chỉ cần ba bàn là đủ, bạn bè
đồng nghiệp của hai đứa mời ba bàn cũng tạm đủ, tất cả là sáu bàn.
Vấn đề đặt khách sạn cuối cùng cũng giải quyết xong nhưng lại phát sinh thêm
nhiều vấn đề hơn: Mời ai không mời ai, ai ngồi bàn chính, ai là
người chứng hôn, xe cưới, người chủ trì hôn lễ, rượu, thuốc,
bánh kẹo… Chuyện nào hai nhà cũng bất đồng ý kiến. Tiểu Tình và Hải Châu nhìn
nhau, chỉ thấy da đầu tê nhức, chẳng phải là kết hôn thôi sao,
sao còn gian khổ hơn cả đánh trận?
Lễ cưới sắp đến gần, trải qua hết cuộc đàm phán gian khổ này đến cuộc đàm phán gian khổ khác, cuối cùng cũng đã
đi đến thống nhất: mười hai bàn tiệc giá 2.088 tệ và một bàn tiệc dự bị: trọn bộ tổ chức lễ cưới của công ty tổ chức lễ cưới, tất cả là 3.888 tệ, bao gồm xe cưới, trang trí hôn lễ, người
dẫn chương trình, xe đi đầu là Chrysler 300C, đoàn xe đi cùng gồm bốn chiếc
Regal màu đen, rượi Dương Hà, thuốc lá Trung Hoa vỏ cứng. Tuần trăng mật đi đảo Bali…
Sau khi lấy giấy đăng kí
kết hôn, Tiểu Tình thường xuyên sống ở nhà Hải Châu. Một người sắp trở thành vợ, thành mẹ như Tiểu Tình cũng bắt đầu làm những việc nhà hợp với sức
của mình, kính trọng lễ phép với mẹ Hải Châu, tạm thời chưa
có chuyện gì xảy ra.
Một hôm không khí lạnh
đột ngột tràn về, Hải Châu đi công tác, không yên tâm để mẹ ở nhà một mình nên gọi điện thoại cho Tiểu Tình bảo cô
đến nhà. Tiểu Tình đến, lễ phép chào hỏi rồi ngồi trong phòng khách xem tivi. Mẹ Hải Châu xem vài phút rồi đi vào phòng, một lúc rất lâu không thấy động
tĩnh gì. Tiểu Tình không yên tâm, thò đầu ghé vào xem. Mẹ Hải Châu đang đeo kính, ngồi bên mép giường khâu chăn. Chiếc chăn rất
dày, rất khó chọc kim vào. Mẹ Hải Châu chăm chú từng khâu từng mũi, từng mũi một. Tiểu
Tình lặng lẽ đi ra ngoài, tiếp tục xem tivi. Một lúc sau, mẹ Hải Châu khó nhọc ôm chăn ra ngoài:
– Tiểu Tình, hôm nay
lạnh, con đắp chăn này. Đây là chăn mới, là dì của Hải Châu mang từ quê ra.
Tiểu Tình vừa ngạc nhiên
vừa vui mừng, vội vàng đỡ chăn, mùi đàn hương thoang thoảng lan tỏa trong không
khí. Tối hôm ấy Tiểu Tình cuộn mình trong chiếc chăn mềm mại ấm ấp, cảm thấy những ngày tháng nhưthế này cũng rất tốt, có tiền có nỗi phiền của có tiền, không có tiền cũng
có niềm vui của không có tiền.
2
Ngày hôm sau, Hải Châu đi
công tác về, người giúp việc hẹn giờ đang bận rộn chuẩn bị bữa tối trong bếp. Mẹ và Tiểu Tình đang xếp bát đũa trên bàn ăn, không khí
gia đình rất ấm áp. Tâm trạng của Hải Châu rất vui, ăn liền hai bát
cơm. Ăn xong vội đi tắm. Tiểu Tình vẫn chưa ăn xong, thấy mẹ Hải Châu đẩy cửa vào phòng Hải Châu. Tiểu Tình lẩm nhẩm trong đâu, bà ta
lại định làm gì? Quả nhiên hai phút sau, trong phòng vang lên giọng nói của
mẹ Hải Châu:
– Tiểu Tình, sao cô có
thể để quần áo như thế này?
Tiểu Tình đặt bát đũa
xuống đi vào phòng, suýt nữa thì ngất. Đống quần áo mà cô vất vả thu dọn đã bị mẹchồng lấy ra hết, ném bừa bãi trên giường.
– Tiểu Tình, cô để quần áo như thế này không được. Chiếc tủ này có hai ngăn trên dưới, sao cô có thể đểquần áo của mình ở ngăn trên, để quần áo của chồng mình ở ngăn dưới được? Quần áo của phụ nữ sao có thểđể trên quần áo của đàn ông
được? Như thế là xui xẻo! – Tình cảm của Tiểu Tình đối với mẹ Hải Châu lập tức tan biến theo mây khói.
Lúc đầu vì thấy ngăn trên
của chiếc tủ này rất tinh xảo nên mới mua, lúc đấy Hải Châu còn chỉ vào hình hoa khắc trên đó nói với Tiểu Tình:
– Vợ anh đẹp như đóa hoa này. Anh sẽ mua thật nhiều quần áo
đẹp cho vợ anh để, được không?
Tiểu Tình hôn Hải Châu,
sau đó hai người mua chiếc tủ 2.800 tệ này, đặt vào căn nhà lụp
xụp, có thể coi là điểm sáng huy hoàng.
Tiểu Tình vẫn chưa phản ứng thì mẹ Hải Châu lại chỉ vào một chiếc quần nam và
hét lên:
– Trời ơi, quần của đàn ông sao có thể gấp được, quần của đàn
ông phải để thẳng, treo lên!
Nhưng căn phòng nhỏ như thế này, chỉ có duy nhất chiếc tủ này, không có chỗ nào để treo quần áo nữa. Tiểu Tình đang do dự thì mẹ Hải Châu đóng cửa lại, chỉvào mắc treo sau cửa và nói:
– Này, con bỏ túi xách của con xuống, sau này treo quần áo của Hải Châu ở đây.
Tiểu Tình sững người, cảm
thấy mẹ Hải Châu đúng là diễn viên. Ngày hôm qua diễn vai tình
cảm, hôm nay diễn vai uy nghiêm, nhìn căm phòng bừa bãi lộn xộn, Tiểu Tình tức
giận bỏ đi. Cô biết lát nữa Hải Châu tắm xong, mình sẽ lại phải xem màn kể khổ.
Sau khi hiểu rõ ngọn
nguồn sự việc, Hải Châu thởdài, hỏi mẹ:
– Có phải mẹ ở nhà không có việc gì làm nên kiếm chuyện không? Mẹ có thể đi xuống dưới, nói chuyện với hàng xóm, như thế vừa tốt cho sức khỏe vừa thoải mái cho tâm trạng.
– Con không thấy những
người sống ở đây là những người như thế nào à, mẹ thì có chuyện gì để nói với họ, không phải cùng thuộc một tầng lớp. – Mẹ Hải Châu liếc nhìn con trai rồi lầm bầm.
– Được, được, thế thì không nói chuyện nữa, chỉ đi dạo được rồi chứ?
Anh quay người đi vào
phòng, gọi điện thoại cho Tiểu Tình:
– Anh biết chắc chắn là
mẹ anh kiếm chuyện, bà cô của tôi ơi, em rộng lượng một chút, có thể nể tình bà ấy là mẹ anh mà đừng giận được
không? Em cứ coi mẹanh là khách hàng được không? Em hãy lấy tinh thần
phục vụ khách hàng… ngoài miệng thì hùa theo nhưng không để bụng, được không? – Hải Châu thầm nghĩ, đàn ông đúng là chẳng dễ dàng gì, vừa phải dỗ dành mẹ, vừa phải dỗ dành vợ.
Tiểu Tình đang hầm hầm
tức giận, nghe Hải Châu nói vậy, không kìm được bật cười:
– Em coi mẹ anh là khách hàng? Khách hàng có thểmang lợi cho em, mẹ anh có thể không?
– Chẳng phải mẹ anh đã mang lại cho em một ông chồng tốt sao? Đừng giận nữa được không,
ngày mai anh cùng em đi thử váy!
– Thôi được, tha lỗi cho
anh, có điểu phiền anh nói lại với mẹ anh, xin bà đừng có lúc
nào cũng kiếm chuyện với em!
Hải Châu đã dần dần quen
với vai trò của người chồng. Anh bị kẹt giữa mẹ và vợ, quen với sự mâu thuẫn của họ, cũng quen với việc dỗ dành họ. Bây giờanh giống như người đàn ông có gia đình
bình thương. Hằng ngày hết giờ làm là về nhà, đưa tiền lương cho
vợ, lén đưa tiền thưởng cho mẹ. Hai người phụ nữgiống như bàn đạp, bên này cao thì anh chạy đi nén xuống, bên
kia thấp thì anh nâng lên. Chính vì không ngừng chạy đi chạy lại như thế mà cuối cùng cũng duy trì được cân bằng cho bàn đạp
này.
Mèo Garfield¹ nói, tình
yêu đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ có thịt heo là mãi mãi.
Tiểu Tình hiểu thịt heo là mắm muối củi gạo. Trong hôn nhân, tình yêu sẽbiến
thành tình thân, chỉ có mắm muối củi gạo là mãi mãi, muốn sống tiếp thì
phải có lòng kiên nhẫn, học cách mài tính cách của mình để thích ứng với chồng, thích ứng với mẹ chồng, thích ứng với đứa con sắp trào
đời, thích ứng với một cái tôi mà ngay cả bản thân mình cũng coi thường. Hờn dỗi chẳng được mấy hôm, Tiểu Tinh
liền quay về. Mẹ chồng con dâu gật đầu, mỉm cười, coi như là hòa giải.
Lúc ấy mọi thứ cho hôn lễ đều đã chuẩn bị xong. Lúc ăn cơm, Tiểu Tình nũng nịu nói với Hải Châu:
– Đồng nghiệp của bọn em
cũng kết hôn tháng ba. Họ đến cửa hàng trang sức đặt làm trang sức cưới rất đẹp,
còn có thể khắc tên lên đó. Chúng mình cũng đi xem nhé? Em còn
muốn đặt cho mẹ em một chiếc nhẫn hoa… – Vừa nói xong đã thấy hối hận,
vội vàng bổ sung – Đặt cho cô một cái nữa, cô thích kiểu gì ạ?
Mẹ Hải Châu như cười mà không phải là cười:
– Tôi không cần, mua cho
mẹ cô đi.
Tiểu Tình lẩm bẩm trong
lòng, bà ta là khách hàng, bà ta là khách hàng, một lúc rất lâu mới cười trừ và nói:
– Mẹ cháu tự bỏ tiền ra mua, cháu chỉ muốn chọn mẫu giúp mẹ.
Mẹ Hải Châu khịt mũi, không nói gì. Tiểu Tình thấy câu nói này của mình
giống như lạy ông tôi ở bụi này, muốn giải thích nhưng không biết phải mở miệng nhưthế nào, đành phải cúi đầu ăn cơm. Sau khi phản ứng thời kì đầu thai nghen biến mất, Tiểu Tình ăn nhiều hơn, cũng thấy
ngon miệng hơn. Mẹ Hải Châu gắp thịtở bụng cá vào bát Tiểu
Tình, Hải Châu nhân cơ hội ấy giải vây:
– Mẹ thiên vị, con cũng muốn!
Mọi người cười ầm lên, những thay đổi trên bàn ăn giống như vũ đài chính trị vậy.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tình
liền lôi Hải Châu đi đặt trang sức. Ngoài đặt cho mình, hai người chọn cho hai
bà mẹ mỗi người một chiếc nhẫn hoa kiểu dáng nho nhã. Buổi
trưa họ đến nhà Tiểu Tình ăn cơm. Mẹ Tiểu Tình vui vẻ xem hình chiếc nhẫn:
– Hihi, kiểu dáng đẹp
lắm, mẹ rất thích.
Vừa nói dứt lời, nhìn
thấy chiếc nhẫn của mẹ Hải Châu, sắc mặt lập tức thay đổi:
– Này, bà ấy cũng đặt à, cũng tự bỏ tiền à?
Hải Châu vừa nghe đã thấy
rất phản cảm, tôi mua cho mẹ tôi một chiếc nhẫn bé xíu mà cũng đòi bà ấy tiền, làm ăn buôn bán chắc? Thế là bất chấp Tiểu Tình
đang nháy mắt với mình, anh kiên định nói:
– Không phải, là cháu
tặng mẹ cháu.
Sắc mặt của mẹ Tiểu Tình càng khó coi hơn nhưng không tiện biểu lộ, chỉ có thể xô bát đũa vào nhau đểtrút giận, không ngừng lẩm nhẩm:
– Cứ nói là không có tiền còn tiêu lung tung.
Sau đó đập mạnh chiếc
vung vào nồi, quát Tiểu Tình:
– Ăn nhanh lên! Ăn xong
rồi mang nhẫn về biếu mẹchồng.
Tiểu Tình và Hải Châu
không nói gì, cúi đầu ăn. MẹTiểu Tình quay người đi vào bếp. Thông thường những
người dân thường đều có một ưu điểm, đó là biết cách tự an ủi mình, có tinh thần AQ. Mẹ Tiểu Tình vừa rửa nắp vung đã nghĩ thông suốt: Mẹ Hải Châu chỉcó mỗi mình Hải Châu là con trai. Sau này tài sản của bà ta
đều là của Hải Châu? Của Hải Châu thì chẳng phải của Tiểu Tình sao? Đừng tính
toán quá nhiều, như thếsẽ tỏ ra mình là người hẹp hòi. Nghĩ đến đây, mẹ Tiểu Tình lại thấy cân bằng, vui vẻ thò đầu ra hỏi Tiểu Tình:
– Ngày các con tổ chức hôn lễ, mẹ đại diện nhà gái phát biểu hay bố con?
Tiểu Tình húp canh soàm
soạp, không ngẩng đầu lên mà nói:
– Thôi tùy mẹ!
Mẹ Tiểu Tình lại rụt đầu vào, vừa cọ nồi vừa nói: “Về lí thuyết thì nên để bố con phát biểu, ông ấy là trụcột gia đình
nhưng ông ấy có biết nói năng gì đâu, chắc chắn cuối cùng lại
đến lượt mẹ…” Bà nói rồi lại thò đầu ra hét:
– Tiểu Tình, đến lúc ấy phải nói gì con viết ra, bố mẹhọc thuộc là được.
3
Ngày kia kết hôn, Hải
Châu và Tiểu Tình bắt đầu xin nghỉ phép, nghỉ ngơi, chuẩn bị chờ đợi thời khắc quan trọng trong cuộc đời.
Hôm ấy, Hải Châu cùng Tiểu Tình về nhà mẹ đẻ, bảo người giúp viêc ở nhà với mẹ Hải Châu. Kết quả là sáu giờ sáng hôm sau, mẹ Hải Châu gọi điện cho
Tiểu Tình. Chuông điện thoại reo không ngừng. Tiểu Tình bảo Hải Châu nghe.
Hải Châu mơ màng ậm ừ hai câu rồi đưa điện thoại cho Tiểu Tình:
– Mẹ anh tìm em.
Tiểu Tình cầm điện thoại,
uể oải “alo” một tiếng, mẹchồng hét lên giống như pháo nổ:
– Cô làm vợ kiểu gì vậy? Sáng sớm đã bắt Hải Châu nghe điện thoại không để cho nó ngủ!
Tiểu Tình không còn gì để nói, trên thế giới này chỉcó con trai bà là người. là cần được ngủ,
còn người khác đều là người máy, phía sau có gắn dây điện, chỉ cần mởmáy là có thể xoay chuyển.
Tiểu Tình không muốn phát
sinh mâu thuẫn với mẹchồng trong lúc quan trọng này. Cô thầm lẩm nhẩm trong đầu:
Đối xử với mẹ chồng phải ấm áp như mùa xuân, dịu dàng như mưa phùn, khom lưng cúi đầu giống như với khách hàng trước khi kí hợp đồng. Mẹkiếp, cô thầm chửi rủa, nếu mình
có thể dồn hết nhiệt tình với mẹ Hải Châu vào công việc, vậy thì ít nhất doanh thu của tòa soạn sẽ tăng gấp đôi.
Không chịu đựng được sự thúc giục của mẹ Hải Châu, hai người lại vội vàng quay về nhà Hải Châu. Vừa đến nhà, mẹ Hải Châu đã lấy đôi dép
lê, dịu dàng nói với Tiểu Tình:
– Nào, con thay dép đi.
Tiểu Tình thấy sống lưng
lạnh buốt, trực giác, trực giác của phụ nữ, nhất định có chuyện!
Quả nhiên, bà ta mỉm cười nói với Tiểu Tình:
– Có chuyện này, mẹ muốn nói với hai con.
Tiểu Tình thấy lòng nhói
lên một tiếng, chỉ thay một chiếc dép, chống vào tủ giày đứng một chân, căng thẳng hỏi:
– Chuyện gì ạ?
– Hôm qua mẹ nhờ người xem, mẹ con và đứa trẻtrong bụng
tương khắc, vì thế nếu không có chuyện gì sau này con không nên về nhà mẹ đẻ nhiều. – Mẹ Hải Châu là ra vẻ sợ con dâu giận nên nói rất nhẹ nhàng.
Lúc này Tiểu Tình vẫn có
thể nhịn được. Phục vụkhách hàng lâu như vậy, quan trọng nhất là nhịn. Cô vừa thay dép vừa cười:
– Đó là mê tín, thế mà mẹ cũng tin. Buổi trưa bọn con ăn gì, con đói quá, Hải
Châu, anh cũng đói đúng không?
Hải Châu gật đầu lia lịa,
anh cũng thấy mẹ mình đưa ra yêu cầu này quả thực có chút vô lí, nói giúp Tiểu Tình:
– Ăn cơm, ăn cơm thôi,
con đang đói chết đi được.
Mẹ Hải Châu không chịu bỏ qua:
– Có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Trước khi bố Hải Châu sảy ra chuyện, đột nhiên tượng Bồ Tát trong nhà bị nứt, con nói có thiêng không? Sau khi xem bói xong mẹ cũng thấy sợ, sợ rằng con đang mang thai ở chỗ mẹcon bị làm sao, vì thế mới sáng sớm đã gọi điện bảo các con về. Tiểu Tình, con xem có thể bảo mẹ con đừng đến dự hôn lễ được không?
Tiểu Tình không dám tin
vào tai mình, cái gì, bảo mẹmình đừng đến tham dự hôn lễ của mình? Đây là chuyện gì vậy? Thấy Tiểu Tình cúi đầu
không nói, mẹHải Châu nói tiếp:
– Bảo mẹ con hãy nghĩ đến mọi việc, đến lúc ấy cho bà ấy xem video cũng thế mà, xem được hết.
Xem video cũng thế? Thế vì sao vẫn có nhiều vé bóng đá chợ đen như thế? Vì sao vẫn có nhiêu người can tâm tình nguyện mua vé chợ đen giá cao? Chẳng phải là thích không khí ở sân bóng sao? Con gái kết hôn không cho mẹ đẻ tham dự, đúng là chuyện kì lạ chưa từng thấy trên đời.
Để không xung đột với mẹ chồng, Tiểu Tình cố gắng nhẫn nhịn gượng cười
hai tiếng, không nói gì. Mẹ Hải Châu thao thao bất tuyệt, lúc đầu nhà chúng ta đối
với con thế nào, mẹ thế nào thế nào, Hải Châu thế nào thếnào, xem bói thế nào thế nào… Tiểu Tình tiếp tục lấy thái độ phục vụ khách hàng. Bà nói gì cũng giống nhưhát hay, tôi không
bận tâm. Đang chuẩn bị vào phòng, mẹ Hải Châu “á” một tiếng
rồi ngất lịm đi. Tiểu Tình có lạnh nhạt vô tình đến đâu thì cũng không thể thấy chết không cứu, nhanh chóng cùng Hải Châu ấn huyệt nhân trung rồi lại day thái dương, cuối cùng bà ta cũng tỉnh
lại. Mẹ Hải Châu vừa mở mắt đã rơi nước mắt:
– Mẹ chỉ muốn tốt cho các con…
Hải Châu nắm tay mẹ:
– Mẹ đừng nói nữa, mẹ nghỉ đi đã, ngày kia là đám cưới rồi, lúc ấy mẹ đừng có mệnh hệ gì.
Sau đó anh nhìn Tiểu Tình
bằng ánh mắt cầu cứu. Tiểu Tình lạnh lùng lườm Hải Châu, không nói gì, đến tận
khi đưa mẹ Hải Châu lên giường, Tiểu Tình mới nghiến răng nói:
– Em nói cho anh biết,
Trương Hải Châu, mẹ em không đến em cũng không đến. Anh đi mà kết hôn với
mẹ anh!
Sự việc đến nước này giống như tranh chấp nội bộtrước
cuộc đại chiến, Hải Châu và Tiểu Tình vô cùng lo lắng.
Mẹ Hải Châu đòi nói chuyện với mẹ Tiểu Tình, hi vọng mẹ Tiểu Tình có thể nghĩ đến mọi chuyện, đừng xuất hiện trong buổi hôn lễ.
Hải Châu vừa nghe đã lo lắng, như thế chẳng phải sẽ cãi nhau rung trời sao? Vội vàng ngăn cản và nhanh trí
bịa ra lời nói dối:
– Mẹ, thực ra mẹ Tiểu Tình là người hiểu biết. Chúng con đã nói với bà chuyện tương khắc.
Bà đã đến chùa cầu xin tránh tà ma.
Mẹ Hải Châu bán tín bán nghi:
– Như thế có ích gì không?
Tiểu Tình như vớ được phao cứu sinh:
– Dĩ nhiên là có chứ ạ, các cao tăng trong chùa đã nói như thế, mẹ con đã công đức rất nhiều tiền hương khói.
Mẹ Hải Châu hài lòng, không chỉ vì bà thông gia lên chùa
cầu xin, quan trọng hơn là nhà gái coi trọng ý kiến của nhà trai. Bà thở dài, miễn cưỡng nói:
– Thôi được, để bà ấy đi.
Giọng điệu ấy, vẻ mặt ấy giống hệt bà chủ trong ở xã hội phong kiến. Tiểu Tình tức giận, hầm hứ một tiếng, cố kìm nén không đỡ lời.
Một ngày trước khi kết
hôn, Tiểu Tình chuyển vềnhà sống. Tối hôm ấy cô ngủ với mẹ. Mẹ Tiểu Tình giúp con gái kiểm tra thật kĩ một lượt: một
bộ váy cưới, hai bộ váy dạ hội, một chiếc áo dài và trang sức đi kèm. Mẹ vuốt ve chiếc váy cưới, dường như đang tự nói với mình:
– Con gái lấy chồng rồi,
mẹ già rồi.
Tiểu Tình nghe mà thấy
sống mũi cay cay, gục đầu vào chăn rồi ngủ thiếp đi, mơ thấy mình mặc váy cưới, lo lắng nói với mẹ:
– Mẹ đừng quên mang dây lưng đỏ đấy.
Mẹ đứng cách đó hai ba bước, không ngừng hỏi lại:
– Mẹ không nghe rõ, con nói gì?
Trời đã sáng, cảm giác
vừa mới ngủ đã tỉnh.
Thợ trang điểm gọi điện thoại tới nói là sẽ lập tức đến, sau đó là thợ chụp ảnh gọi điện hỏi địa chỉ nhà Hải Châu. Quả nhiên ngày cưới không
giống ngày bình thường, cần có khí phách của nhà chỉ huy, sự ung dung của tướng quân, trí tuệ của tham mưu trưởng. Đáng tiếc Tiểu Tình là người bình thường. Lúc cô
trang điểm, mẹđang mặc quần áo ở nhà nấu canh bách hợp hạt sen trong bếp. Tiểu Tình còn
lẩm nhẩm: “Đừng quên bảo mẹ đeo dây lưng đỏ khi thay quần áo, nhất
định không được quên.” Nhưng lúc nghe mấy cuộc điện thoại thúc giục, cuối cùng
cô đã quên.
4
Đón cô dâu, nhà gái đến
tham quan phòng cưới, cô dâu chú rể đến công viên chụp ảnh ngoại cảnh… bận rộn suốt một ngày, chân Tiểu Tình sưng phồng. Hải
Châu bóp chân cho cô:
– Cố gắng một chút, sau bữa tiệc tối là sẽ giải thoát, chúng ta…
Chưa nói hết câu, người
chỉ trì cầm cuốn sổ vội vàng chạy lại:
– Cô dâu chú rể, theo hai
người để những thiên thần nhỏ hát sau khi giới thiệu cô dâu chú rể được không?
Sáu giờ tối, bạn bè họ hàng hai nhà lần lượt đến khách sạn. Mọi người ngòi
túm tụm uống nước nói chuyện, chờ bữa tiệc bắt đầu. Bố Tiểu Tình đến sớm, đón tiếp họ hàng bạn bè nhà mình. Hôm
nay mẹ Tiểu Tình trang điểm nhẹ, mặc chiếc áo lông cừu màu
mận, quần tây đen, trong rất trẻ.
Họ hàng nhà Hải Châu không nhiều. Sau khi tiếp đón họ hàng, mẹ Hải Châu bắt chuyện với mẹ Tiểu Tình:
– Bà Tang, hôm nay trông
rất trẻ.
Mẹ Tiểu Tình cười:
– Bà cũng thế, sau này
chúng ta là người một nhà rồi. Tiểu Tình còn phải nhờ bà mẹ chồng như bà dạy dỗ!
Dĩ nhiên câu nói này chỉ là lời nói khách sáo, nhưng mẹ Hải Châu nghiêm túc nói:
– Dĩ nhiên rồi, Tiểu Tình
không biết làm việc nhà, sau này sao có thể chăm sóc chồng được?
Mẹ Tiểu Tình thầm nghĩ, sao bà ta có thể không biết ăn nói thế chứ. Nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, mẹ Tiểu Tình vẫn cười và
nói:
– Đúng vậy! Đúng vậy!
Nhưng bác của Tiểu Tình
đứng cạnh nghe thấy, không nhịn được nói xen vào một câu:
– Mẹ Hải Châu à, thời đại bây giờ khác rồi, đều là con trai
làm việc nhà. Tiểu Tình nhà chúng tôi trông chờHải Châu nhà bà chăm sóc!
Mẹ Hải Châu sững người, sau đó cười và nói:
– Chăm sóc lẫn nhau, chăm
sóc lẫn nhau, haha.
Lúc ấy người đưa bánh cưới đến, mẹ Tiểu Tình vội vàng đỡ bánh cưới đặt lên bàn. Vừa giơ tay, để lộ dây lưng màu đen. Mẹ Hải Châu liếc nhìn, dường nhưkhông dám tin vào mắt mình, vội vàng đi lên
trước, vờlà ra vẻ kéo áo giúp mẹ Tiểu Tình, nhìn lại một lần
nữa. Lần này, ngọn lửa tức giận trong lòng mẹ Hải Châu trào dâng, bà ta chỉ vào mặt mẹ Tiểu Tình và quát:
– Sao bà không thắt dây
đỏ, bà không đến chùa đúng không?
Mẹ Tiểu Tình tỏ vẻ nghi hoặc:
– Dây đỏ gì? Haizz, bà chỉ vào mặt tôi làm gì?
Mẹ Hải Châu đã hiểu, chắc chắn là Tiểu Tình không nói với mẹ cô chuyện này. Món nợ này phải tính với con dâu. Thế là bà đặt tay xuống, ghé sát vào tai mẹTiểu Tình:
– Bà thông gia, chuyện
này không trách bà, chắc chắn là Tiểu Tình chưa nói với bà chuyện này. Mấy hôm
trước tôi mời thầy xem bói, thầy nói đứa bé trong bụng Tiểu Tình tương khắc với
bà, vì thế bây giờ bà nhanh chóng đi đi, vẫn
còn kịp!
Bà ta vừa nói, vừa xua
tay:
– Đi mau đi mau, Tiểu
Tình đang đón khách ở cửa trước, bà đi cửa sau.
Mẹ Tiểu Tình tức điên lên:
– Cái gì mà tương khắc
với không tương khắc. Tôi thấy bà mới tương khắc ấy, muốn đi thì bà đi đi, tôi không đi.
Mẹ Hải Châu thấy vậy, vội vàng đi gọi cứu binh, lảo đảo kéo Hải Châu và
Tiểu Tình lại, đau đớn nói:
– Các con làm chuyện hay
rồi! Hải Châu, chẳng phải con nói mẹ Tiểu Tình lên chùa xin
dây đỏ trừ tà ma rồi sao? Con nhìn xem, con nhìn xem…
Bà ta nói rồi giơ tay vén áo mẹ Tiểu Tình. Mẹ Tiểu Tình gạt tay theo
bản năng, mẹ Hải Châu không đứng vững, ngồi phẹt xuống đất. Hải Châu
lo lắng, đẩy mẹvợ và nói:
– Sao mẹ lại đẩy mẹ con.
Mẹ Tiểu Tình lúng túng đứng đó:
– Tôi không đẩy, bà ấy tự ngã.
– Chính mẹ đẩy! Bọn con đều nhìn thấy! Mẹ không biết sức khỏe của
mẹ con không tốt sao mà lại ra tay như thế! – Hải Châu tức giận, nói năng không suy nghĩ.
Tiểu Tình không chấp nhận
được, xông lên trước bảo vệ mẹ mình:
– Trương Hải Châu, anh bị bệnh à? Rõ ràng là mẹanh gây chuyện trước, mẹ em chỉ lỡ tay thôi.
Mẹ Tiểu Tình lo lắng:
– Đừng cãi nhau nữa, đừng
cãi nhau nữa, không nhìn xem hôm nay là ngày gì à? Tiểu Tình, Tiểu Tình, là
mẹkhông đúng, các con đừng cãi nhau nữa, mau ra cửa đón khách, lãnh đạo ở tòa soạn và đồng nghiệp của con sắp đến rồi.
Mẹ Hải Châu thấy mâu thuẫn kịp liệt, cũng gắng gượng ngồi dậy:
– Đúng vậy, Hải Châu,
giám đốc của con cũng sắp đến rồi, mau đi đi!
Tiểu Tình vô cùng tức
giận, đang định đi thì bị Hải Châu kéo lại:
– Đứng lại, hôm nay mẹ em phải xin lỗi mẹ anh.
– Buông tay ra! – Tiểu
Tình lạnh lùng nói. Hải Châu không nói gì, cũng không buông tay.
– Có buông không? – Tiểu
Tình hỏi lại một lần, hai mắt tóe lửa.
Mẹ Tiểu Tình cũng chạy lại:
– Thôi thôi Hải Châu,
đừng giở tính trẻ con nữa, có chuyện gì tối
về nhà nói, được không?
– Không thể được? – Hải Châu hầm hầm nói, gạt tay mẹ Tiểu Tình – Từ khi nhà chúng tôi xảy ra chuyện, nhà các người luôn
coi thường chúng tôi! Hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng, cùng lắm thì
không kết hôn nữa.
– Bốp! – Tiểu Tình giơ tay tát Hải Châu, gạt tay anh ra rồi quay người bỏ đi. Ánh mắt của những người có mặt ở đó giống như đèn pha, đồng loạt chiếu tới. MẹHải Châu sững sờ, mẹ Tiểu Tình cũng sững sờ, ngượng ngùng mỉm cười nói với mọi người:
– Hai đứa đang đùa, haha,
haha.
Cái tát này khiến Hải
Châu hoàn toàn bùng phát, anh đuổi theo Tiểu Tình, đẩy rất mạnh, bụng Tiểu Tình
va vào bàn.
– Mẹ kiếp, muốn tạo ph… – Hải Châu chưa kịp nói chữ “phản” thì thấy Tiểu Tình ngã dưới đất không đứng lên được, sắc mặt tái
nhợt, chẳng bào lâu, máu thấm đẫm chiếc váy cưới trắng muốt. Hải Châu sững sờ,
đứng im không nhúc nhích.
Mẹ Tiểu Tình hét lên, chạy lại ôm con gái, ra sức hét:
– Nhanh lên! Mau gọi 120,
xe cấp cứu, xe cấp cứu!
Mẹ Hải Châu chạy lại, ra sức kéo mẹ Tiểu Tình:
– Bà tránh xa ra, bà
tránh xa ra. Tôi đã nói rồi bà với cháu nội của tôi tương khắc. Ông trời ơi, lần này thì hết rồi, hết rồi!
Mẹ Tiểu Tình vừa khóc vừa chửi:
– Bà im đi, bà cút đi cho
tôi, cả nhà bà cút hết đi! Tiểu Tình… con gái của mẹ…
Tiểu Tình dần mất đi ý
thức, cô mơ hồ nghe thấy tiếng khóc hét rất ồn ào. Tiếng còi xe cứu thương từ xa vọng lại. Cô nắm tay
mẹ, khó nhọc nói:
– Mẹ, con xin lỗi bố mẹ… Đám cưới này, e
là không tổ chức đươc…