Kiếm Chồng Đại Gia

Chương 1



Nghe thì tưởng là nhà báo
nhưng thực tế chỉ là nhân viên quảng cáo, tìm mọi cách để người ta đăng quảng váo trên báo chí. Cho dù tâm trạng tốt hay không
tốt, cho dù vẫn còn ấm ức vì vừa cãi nhau với bạn trai hay cảm xúc thay đổi
thất thường thì vẫn phải tươi cười rạng rỡ gọi điện cho các đại gia,
cố tỏ ra mình là một người mạnh mẽ.

1

– Cái gì? Vay tiền? Mua
nhà? – Giọng nói của mẹTiểu Tình to đến nỗi gần như tất cả các hàng xóm ởtầng trên tầng dưới khu
nhà đều nghe thấy.

– Tang Tiểu Tình, một đứa
con gái như mày thì mya nhà cái nỗi gì chứ? Mày định cả đời không lấy chồng, làm bà cô già đấy à? Sau này chết ở đâu cũng không ai biết? À, mẹ biết rồi, hay là mày đã có đối tượng rồi? Tìm một thằng nghèo kiết xác
hay thằng lính ở quê nào? Xúi giục nhà gái chúng ta mua nhà?

Trong suốt hai mươi sáu
năm, “bài ca” giáo dục con gái như thế này cứ cách dăm ba hôm lại tái diễn một lần. Mỗi lúc như thế này, Tang Tiểu Tình lại nhìn bố, hai bố con thay nhau điều chỉnh lại tư thế ngồi cho dễchịu, chỉnh âm lượng tivi lên mức to hơn.

Từ khi bắt đầu biết nhận thức, Tang Tiểu Tình đã cùng bố mẹ sống trong căn nhà cũ kĩ chưa đầy năm mươi mét vuông,
hai phòng và một gian. Cái gọi là gianấy chỉ là một hành lang, sau khi
đặt chiếc máy giặt vào, người béo một chút sẽ không đi qua được.

Phòng của Tiểu Tình chính
là phòng khách, phòng ăn và phòng tập thể dục của gia đình. Lúc ăn
cơm, chiếc bàn gấp chính là bàn ăn. Chiếc laptop mở ra sẽ trởthành bàn học. Ban ngày sofa là sofa, buổi tối ngả lưng xuống trở thành giường.

Cứ đến cuối tuần hay lễ tết, bạn bè thân thiết của bốmẹ thường đến chơi mạt chược qua đêm. Đàn ông vừa hút loại thuốc “Hồng Hà”
năm tệ một bao, vừa chia bài soạt soạt, không hề bận tâm đến cô bé đang nằm ngủbên cạnh.

– Không sao, xem nhiều sẽ quen mà!

Mẹ Tiểu Tình đã nói như vậy. Đàn bà thì ngồi lê đôi mách, kể chuyện làng trên xóm dưới. Lúc nửa tỉnh nửa mơ, Tiểu Tình biết cô con
dâu tầng trên cặp bồ, ông lão tầng dưới lăng nhăng với con dâu, cô con gái lớn
nhà bên cạnh sinh con trai không phải con của chồng mình …

Mẹ Tiểu Tình vô cùng tiết kiệm, thuộc loại bật đèn sợ tốn điện, tắt đèn nhiều sợ hỏng công tắc. Để tiết kiệm tiền, chỉ mùa hè bà mới cắm tủ lạnh, những lúc khác thì bày thức ăn thừa lên bàn rồi đậy lại, vì thế trong không khí lúc nào cũng phảng phất mùi thức ăn giống nhưtrong nhà
ăn. Ban đêm nếu Tiểu Tình đói bụng, không cần xuống giường, chỉ cần quay người một cái là có thểvớ được một thứ gì đó để bỏ vào miệng.

Tang Tiểu Tình đã sống
những ngày tháng như thế. Dường như tiếng mạt chược ấy lúc nào cũng vang bên tai. Đêm vẫn chưa qua đi, giấc mơ vẫn chưa hoàn toàn bừng tỉnh, vậy mà cô đã hai mươi sáu tuổi rồi.

TTT

Bố mẹ Tang Tiểu Tình đều là nhân viên của xưởng đồng hồ.
Trong cái khu tập thể của xưởng đồng hồ này, Tang Tiểu Tình là
một trong số ít những đứa trẻ học đại học chính quy,
kiếm được việc dựa vào nỗ lực của chính mình. Tòa soạn – nghe vừa hãnh diện lại
vừa nhiều tiền, không biết phải diễn tả thế nào.

Đến bây giờ Tiểu Tình vẫn còn nhớ, tháng lương đầu tiên của mình là 2.480 tệ, cao
gấp đôi ông bố làm việc hai mươi mấy năm. Khoảng thời gian ấy, mẹ Tiểu Tình gửi tiền lương của con gái vào thẻ, gặp ai
cũng mang ra khoe:

– Đứa con gái của tôi đi
làm kiếm tiền rồi, lương cơbản 840 tệ, tiền thưởng 1.030 tệ, hỗ trợ đi lại 100 tệ, hỗtrợ dịch vụ 200 tệ …

Nói liến thoắng không
ngừng, bắt người nghe phải khen một câu:

– Haha, con gái bà giỏi
thật đấy. Bà và lão Tang chỉtốt nghiệp cấp hai, sao có thể sinh ra cô con gái giỏi giang như vậy?

Sau đó, mẹ Tiểu Tình nhíu mày, bĩu môi, cố tình làm ra vẻ phiền não, tiếp lời:

– Ai mà biết được? Từ nhỏ chúng tôi đã không quản nó, bây giờ suốt ngày nó cứ chạy ngoài đường tìm tin tức, sắp đến tuổi lấy chồng
rồi mà cũng không biết lo. Bà có biết thằng bé nào thích hợp không, giúp Tiểu
Tình nhà tôi với?

Người nghe vội vàng xua
tay:

– Tiểu Tình nhà bà thuộc
tầng lớp trí thức, sao có thểđể ý đến người chúng tôi giới thiệu? Không thuộc cùng một
tầng lớp.

Mẹ Tiểu Tình vô cùng hài lòng, mỉm cười nhìn người đó đi xa, cẩn thận gấp
bảng tính lương của con gái lại, vui vẻ về nhà nấu bữa tối.

Tang Tiểu Tình xuất thân
từ gia đình nghèo khó nên rất biết cách tính toán cho
mình. Cô không chịu an phận làm ở phòng phóng viên, suốt ngày phải chạy tin xã hội. Cái
gọi là thông tin xá hội đôi khi chỉ là bên A xảy ra đám cháy,
bên B có người chết, xảy ra vụ đâm nhau trên cầu vượt… Tốc độ của phóng viên phải so sánh với xe cánh sát. Tang Tiểu Tình biết, con
gái mà suốt ngày chạy rông trên đường thì sẽ không có ngày ngóc đầu
lên được. Thế nên trong cuộc cạnh tranh thăng cấp cuối năm, cô đã
chọn phòng quảng cáo.

Ưu điểm của phòng quảng
cáo mọi người đều thấy: Hàng xe hơi đỗ trước tòa soạn, 80% là
của nhân viên phòng quảng cáo. Ở đây, làm được nhiều thì được hưởng nhiều, sáng tạo lợi
ích kinh tế chính là động lực. Nhưng cái khó thì cũng không khó
nhận ra: Nghe thì tưởng là nhà báo nhưng thực tế chỉ là nhân viên quảng cáo, tìm mọi cách để người ta quảng váo trên báo chí. Cho dù tâm trạng tốt hay không tốt, cho
dù vẫn còn ấmức vì vừa cãi nhau với bạn trai hay cảm xúc thay đổi
thất thường thì vẫn phải tươi cười rạng rỡ gọi điện cho các đại gia,
cố tỏ ra mình là một người mạnh mẽ.

Làm việc ở phòng quảng cáo hơn hai năm, cuối cùng Tang Tiểu Tình
cũng sỡ hữu được một chiếc xe Fit màu đỏ, thân xe to bất
thường, nhìn từ xa trông giống con chuột máy tính.

Vì chiếc xe này, suýt nữa
thì mẹ Tiểu Tình mắng chết con gái: “Con ranh này, mày có
biết tính toán không hả? Mày có đầu óc không hả? Mày có biết bây giờ tiền xăng sắp đắt hơn tiền dầu ăn rồi không? Đi tàu điện ngầm thì chết
người à? Mưa không đến mặt, nắng không đến đầu, lại còn không tắc đường! Xe
bus, chỉ cần một tệ là có thể đi từ vườn bách thú đến vườn bách thảo! Mua xe? Tao thấy đầu
óc mày có vấn đề rồi!”

Ngày nào mẹ cũng kêu ca nhưng Tang Tiểu Tình vẫn đương đầu với áp lực, lái “con
chuột máy tính” của mình về nhà. Lúc ấy, mẹ Tiểu Tình đang mua bánh nướng ở đầu khu phố, vừa ngoảnh đầu, phát hiện cô gái ngồi trong chiếc xe màu đỏ sao mà giống con minh thế. Bà nhìn lại, chẳng phải là Tiểu Tình sao? Bà
tức quá không thèm mua bánh nữa, hầm hầm chạy thẳng vềnhà, ngọn lửa tức giận
mới nhen nhóm trong lòng bỗng cháy bùng bùng.

Trên đường gặp bác Vu
hàng xóm, bác ấy nhiệt tình chào hỏi:

– Con gái cô mua xe mới
à? Giỏi quá! Hồi nó còn nhỏtôi đã thấy nó không giống với những đứa trẻ ở khu chúng ta, chắc chắn có thể làm nên chuyện lớn. Tôi không nhìn nhầm chứ? – Những lời nói khách sáo
của bác Vu giống như cốc trà đá khiến cơn giận dữ đang sục sôi trong lòng mẹ Tiểu Tình lắng xuống.

Con gái mình bây giờ là phượng hoàng bay ra từchuồng gà, trẻ trung xinh đẹp, công việc tốt, đãi ngộ tốt, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thân thể của bố mẹ đầy đủ cả, không có gánh nặng gia đình, bây giờ lại có ô tô … Đây chính là giá trị con người! Điều kiện của
con gái càng tốt thì tiêu chuẩn tìm bạn trai sẽ càng cao. Con gái đi xe Fit rồi, vậy thì bạn trai còn không lái máy bay
sao?

Mẹ Tiểu Tình nghĩ suốt đường đi, đến khi về đến nhà thì đã hoàn toàn thông suốt, tươi cười đưa cho con gái thẻ ngân hàng: “Hết tiền rồi chứ gì? Này, cầm lấy mà dùng,
chỉ có mẹ mày là thương mày thôi.”

Tiểu Tình không hiểu mẹ mình đang nghĩ gì, chỉ biết rằng tiền thì cứ phải cho vào túi đã. Cô không nói gì, lập tức quay người đi đến ngân
hàng, chuyển năm nghìn tệtrong đó sang thẻ của mình.

2

Trên thực tế, Tiểu Tình
biết tính toán hơn bất kì ai. Ai mà chẳng biết ô tô là thứ mua được không nuôi được? Giá xăng mỗi ngày một giá, chỉ tăng không giảm. Quán internet trước cửa màn hình máy tính toàn là màn
hình tinh thể lỏng mười chín inch, lên mạng một tiếng chỉ mất hai tệ, chỗ đỗ xe không mất tiền, cẩn thận thì thuê ông lão trông xe.
Nhưng trông một tiếng những bảy tệ. Tiền rửa xe đủ cho bố hai bao thuốc lá. Đánh sáp một lần đủ cho mẹ mua một con gà. Có điều nói đi cũng phải nói lại, bây
giờ gà cũng đắt. Một con gà không to lắm cũng phải sáu
mươi tệ. Tiền đúng là càng ngày càng mất giá, bố làm việc suốt một tháng, số tiền kiếm được cũng chỉ đủ mua hai mươi con gà.

Nhưng chiếc xe này vẫn
phải mua. Tiểu Tình ra ngoài bàn chuyện làm ăn, dù gì cũng phải thể hiện bản thân một chút: Mặc quần áo hàng hiệu, xức chút nước hoa, dùng
điện thoại mẫu mới nhất, đi xe ô tô, dù gì cũng phải trông ra dáng dân văn
phòng thì người khác mới muốn ngồi cùng bàn chuyện với mình.

Những thế đồ xa xỉ của dân văn phòng chính là đầu tư, đồng thời cũng thỏa
mãn tính sĩ diện. Những nữnhân viên quảng cáo trong cùng một phòng, ngoài mặt
thì coi nhau như người một nhà nhưng trong lòng thì âm thầm đấu đá. Con
gái mà, từ già đến trẻ, so đi tính lại cũng chỉ là so sánh về quần áo và đàn ông. Bạn trai của Tiểu Tình đang du học ở nước ngoài, chỉ có thểnhìn thấy hình ảnh đặt làm avatar trên mạng hay qua webcam, quá hư ảo, không thể đem ra so sánh được. Vì thế thứ để Tiểu Tình có thể đem ra só sánh là quần
áo, túi xách, mĩ phẩm. Vì thể diện, cũng vì cái túi tiền đáng thương của mình, Tiểu
Tình kiên quyết đi con đường kết hợp giữa nhãn hiệu quốc tế và nhãn hiệu trong nước, kết hợp giữa hàng trong siêu thị và hàng chợ, cuối cùng đã khiến mình trở nên vừa đúng mực, vừa không mất cá tính.

Ví dụ như ngày hôm này, chiếc áo Ports này mua ởHồng Kông vào dịp Giáng sinh, 120 tệ. Chiếc quần thì kém hơn một chút,
quần LEE nhái trong cửa hàng nhỏ, dáng quần rất đẹp, cách nhái cũng rất tinh
xảo.

Tiểu Tình giống mẹ, rất
biết cách mặc cả, càng là những thứ mình thích thì càng tỏ ra không thèm rồi quay mặt đi. Cô đứng trong cửa hàng nhỏ, xem đi xem
lại, cuối cùng thản nhiên hỏi một câu: “Chiếc quần này bao nhiêu tiền?” – Cho
dù chủ cửa hàng nói giá thế nào, Tiểu Tình cũng khẽ “hứ” một tiếng. Đừng coi thường cái từ ngữ khí nhỏ bé này. Mẹ Tiểu Tình thích dẫn con gái đi chợ mua rau, Tiểu Tình bị nhiễm hơn chục năm, hiểu rất rõ lúc dùng từ này cần phải phối hợp với nét biểu cảm nào, động tác nào, buộc chủ cửa hàng phải giảm giá. Sau đó lại trừ đi một phần ba giá mà ông chủnói. Chiếc quần này đã được cô trả giá thành công với giá chín mươi tệ. Lúc trả lại tiền ông chủ mếu máo nói: “Cô đúng là biết mặc cả, chiếc quần này
ngay cả phí vận chuyển tôi cũng mất không cho cô.” – Còn đôi
giày nữa, đôi giày đế xuồng màu cà phê này thật đẹp. Giày cũng rất quan
trọng, không thể tùy tiện được. Cô đã mua nó lúc Parkson giảm giá, hình
như là 280 tệ. Giày hàng hiệu đắt như thế, chỉ có kẻ ngốc mới mua giá thật!

Nói đến bạn trai của Tiểu
Tình, đó là vấn đề mà bốmẹ Tiểu Tình đau đầu nhất.
Thoắt cái, chiếc Fit của Tiểu Tình đã đi được hai năm rồi, mang ra chợ đồ cũ hỏi giá, đã trượt giá gần một nửa, nhưng Tiểu Tình
vẫn chưa có một người bạn trai chính thức nào.

Bạn trai của Tiểu Tình
tên là Trương Hải Châu, bằng tuổi Tiểu Tình. Sau khi tốt nghiệp đại học đi làm
một thời gian, anh sang Canada học thạc sĩ. Hai người quen nhau qua một diễn
đàn, thường xuyên nói chuyện, thấy hợp nhau nên yêu nhau. Yêu qua mạng hơn một
năm, hai người mới gặp nhau hai lần. Khái niệm của bố mẹTiểu Tình về con rể tương lai là: Ngày lễ tết xách túi lớn túi nhỏ đến nhà, cuối tuần đến nhà bố vợ làm giúp. Còn anh chàng Hải Chậu gì gì đó của con gái
chỉ là vớ vẩn.

Nhưng bây giờ khoa học kĩ thuật phát triển, mặc dù xa cách nghìn trùng nhưng thông qua
internet, vẫn có thể “nói chuyện không giới hạn”. Trương Hải Châu có thể hát cho Tiểu Tình nghe, có thể làm mặt xấu chọc cho cô
vui. Tiểu Tình gặp từ tiếng Anh nào không hiểu, Trương Hải Châu lập tức
phiên dịch online, còn tiện hơn là dịch qua google. Trương Hải Châu một mình ởnơi đất khách quê người, cô đơn trống trải. Tiểu Tình dốc sức cho công
việc, áp lực rất lớn, cả hai đều là niềm an ủi về tinh thần và chỗ dựa tình cảm cho đối phương.

Tiểu Tình vẫn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên gặp Trương Hải Châu. Chỉ cần Hải Châu cười là đôi mắt dài lại nheo lại, cảm giác rất ấm áp. Mặc dù đã nói chuyện trên mạng rất lâu rồi nhưng dù sao thì cũng
là lần đầu tiên gặp mặt, hai người đều có chút ngượng ngùng. Trước mặt Tiểu
Tình là bát canh gà, cô uống canh với tốc độ ba phút một thìa nhỏ. Hải
Châu gắp cái nấm hương, mỗi lần chỉ cắn một phần mười … Cứ như thế, hai người mất hai tiếng mới ăn xong bữa cơm.

Ăn xong họ ra công viên đi dạo. Hai người thấy quen hơn, nói chuyện cũng nhiều hơn,
đủ mọi chuyện trên trời dưới biển. Tiểu Tình ngạc nhiên
phát hiện chàng trai này biết rất nhiều. Hải Châu nghe thấy Tiểu Tình cười,
không kìm được chăm chú nhìn cô, dưới ánh trăng sáng bạc, mái tóc dài của Tiểu
Tình bay bay, ánh mắt lấp lánh, khiến người ta say đắm. Hải Châu không kìm được
hôn Tiểu Tình, Tiểu Tình có chút hốt hoảng:

– Anh muốn làm gì vậy

Tình thế cấp bách, Hải Châu nật ra lời thoại kinh điển của cô Quỳnh Dao:

– Hãy thứ lỗi vì anh không thể kìm nén bản thân!

Tiểu Tình nghe anh nói
vậy liền bật cười. Đúng lúcấy đi qua một con sông nhỏ, Tiểu Tình chỉ tay và nói:

– Này, anh nhảy xuống đó
em sẽ thứ lỗi cho anh.

Hải Châu không chút do dự mà nhảy xuống luôn. Đáng tiếc nước rất nông, chỉ ngập đến bắp chân của anh. Anh giẫm giẫm bùn rồi trèo lên với dáng vẻ thảm hại.

Tiểu Tình hoàn toàn không
bận tâm đến sự thảm hại của anh. Trong kí ức của cô chỉ còn lại khoảnh khắc chàng trai ấy nhày xuống không chút do dự. Những ngày tháng sau này, mỗi lúc cãi
nhau hay cảm thấy đau lòng, Tiểu Tình lại nhớ đến hình ảnh anh nhảy xuống sông.

Vì thế sau này, khi Hải Châu nói với cô qua webcam câu “Lấy anh nhé!” Tiểu Tình
đã gật đầu.

TTT

Muốn kết hôn, ngoài tình
cảm, cần phải có nhà cửa.

Mặc dù chiếc xe của Tiểu
Tình đã làm thỏa mãn sĩ diện của chủ nhân nhưng cũng không
chống lại được với quy luật thị trường ngày càng mất giá. Còn nhà thì sao? Càng ngày
càng đắt. Hai năm qua đi, ít nhất cũng tăng gấp đôi. Nếu xét về góc độ đầu tư, Tang Tiểu Tình đúng là kẻ thất bại.

Thời đại này coi trọng
chuyện riêng tư. Tang Tiểu Tình rất ngại hỏi về chuyện nhà Trương Hải Châu có chuẩn bị nhà riêng cho con trai không, chỉ vòng vo hỏi những câu hỏi
như “Anh có sống cùng bố mẹ không?” “Phòng của anh có rộng không?” nhưng cũng
không hỏi ra được điều gì.

Thấy giá nhà tăng đến
chóng mặt, quả thực Tiểu Tình rất muốn hai người góp tiền mua nhà.
Nói bóng gió mấy lần, Trương Hải Châu chỉ mập mờ nói, “Tính sau đi”. Hai người đã từng vì chuyện ấy mà cãi nhau.

Tang Tiểu Tình tức giận
nghĩ: Đàn ông và đàn bà không giống nhau. Đừng nói đàn ông ba bốn mười tuổi vẫn
có gái theo, ngay cả Dương Chấn Ninh [1] , tám chín mươi tuổi còn có thể tìm được Vương Phấn tài mạo song toàn. Đàn bà thì không được, qua hai
mươi lăm tuổi, những neeos nhăn nhỏ trên khóe mắt giống như măng mọc sau mưa, thi nhau chạy ra ngoài. Cô phải nhanh chóng tìm bến đỗ cho mình. Trương Hải Châu thuê một căn phòng lớn ở Canada, ngoài đi học là lên mạng, không thấy anh làm
gì, điện thoại, máy ảnh, laptop đều là mẫu mới nhất. Vì thế Tiểu Tình không tin nhà Trương Hải Châu không có tiền! Nhưng vì sao
người ta phải cho mình tiền? Cô cũng tự hỏi mình. Chỉcó kết hôn
với anh ta rồi, tiền của anh ta mới là tiền của mình. Nghĩ đến đây, Tiểu Tình
nhìn mình với anh mắt khinh thường.

Một hôm, Tang Tiểu Tình
phải làm thêm rất muộn. Cô lê thân thể rã rời về nhà, vừa đẩy cửa, chỉ thấy trong nhà khói mù mịt, tiếng người ồn ào, vô cùng náo nhiệt. Hai bàn mạt chược đang quyết đấu.

Thấy con gái về, mẹ Tiểu Tình không ngước mắt, chỉnhấc mông lên, bởi vì chiếc ghế bà ngồi chắn cửa ra vào:

– Lãnh đạo của bọn mày bị thần kinh à? Làm muộn đến mức này, chưa bao giờ cho bọn mày tiền làm thêm.

Tiểu Tình cởi áo khoác,
thay dép, khuôn mặt không chút biểu cảm, coi những người trong phòng là không
khí.

Mẹ Tiểu Tình thản nhiên nói tiếp:

– Làm phóng viên thật vất
vả, là con gái, sau này phải kiếm thằng nào tử tế mà lấy, việc gì phải mệt nhưthế này? Nếu tìm đối tượng mà mày cũng dốc sức nhưthế này thì không biết chừng có thể lấy được tỷ phú đấy.

“Rầm” một tiếng, Tiểu
Tình sập cửa nhốt mình trong phòng vệ sinh. Mẹ Tiểu Tình khịt mũi, ném một con bài:

– Cạch!

– Không thể nói như thế được, bây giờ có mấy thằng đàn ông đáng
tin? Mình có bản lĩnh mới là quan trọng nhất. – Cô của Tiểu Tình không đồng ý
với quan điểm của mẹ cô.

– Dĩ nhiên mình có bản
lĩnh cũng quan trọng, nếu không lấy cái gì mà tìm người đàn ông tốt? – Mẹ Tiểu Tình nói – Cô nó à, đừng có thích con gì thì đánh con ấy, ba vạn!

Tiếng mạt chược sột soạt
bên ngoài không còn xa lạ. Tiểu Tình ngây người đứng trong phòng vệ sinh không thể nhúc nhích được rất lâu. Cô thở dài rồi tắt đèn, bắt đầu tắm trong bóng tối – Rèm ở phòng vệ sinh bị hỏng, mà cửa nhìn thẳng sang tòa nhà đối diện. Tắm xong, mặc quần áo
chỉnh tề trong không gian chật chội mới có thể ra ngoài. Sau khi chui vào chăn mới sờ soạng cởi từng thứ một.

Tiếng mạt chược giống như tiếng sấm rền vang trên đỉnh đầu. Tiểu Tình bịt chăn kín đầu, cô thề sẽ mua nhà. Nhất định phải mua nhà.

3

Mua nhà là chiến dịch cực
kì gian khổ. Sau khi lựa chọn kĩ càng, cuối cùng Tang Tiểu Tình chọn được Khải
Hoàn Thành: căn hộ nhỏ, bốn mươi tám mét vuông, to bằng nhà mình, nhưng
một mình sống trong căn hộhơn bốn mươi mét vuông, so với ba người sống thì cũng
có sự khác biệt.

Sau khi trang trí sửa
sang, mặc dù diện tích không rộng nhưng có thể làm thành một phòng hai gian, rất hợp ý của Tiểu Tình. Căn phòng như thế này, sống một mình cũng rất hãnh diện, cho dù là kết
hôn cũng không mất mặt, sau này có con … Có con rồi mà không chuyển sang nhà
rộng hơn, chỉ bằng đập đầu vào tường chết đi cho rồi! Đến lúc ấy, căn nhà có thể cho thuê cũng có thểbán, dù thế nào cũng không bị thiệt.

Địa điểm, quan trọng nhất
là địa điểm! Cách trung tâm thành phố năm sáu cây, tàu điện
ngầm cũng chỉcách mấy bước chân, chắc chắn sau này sẽ có giá!

Tang Tiểu Tình đã chạy
đến trung tâm môi giới bất động sản bốn vòng nhưng lần nào thứ đón chờ cô cũng chỉ là biến quảng cáo ngoại
cỡ dựng bên đường, nhà thi công không ngừng rêu rao: “Căn
hộ hấp dẫn dành cho quý tộc độc thân ở vùng đất hoàng kim, giành được là có lại!”

Giành được là có lãi?
Tang Tiểu Tình thầm chửi rủa trong lòng, giành thế nào? Cầm dao hay giơ súng? Chẳng phải ngoan ngoãn mang tiền đến đổi? 8.500
tệ/m2, tổng giá trị 40,8 vạn, trả trước hơn mười hai vạn.

Thấy số lượng nhà ở Khải Hoàn Thành càng ngày càng ít, Tang Tiểu Tình nhất
thời kích động, lập tức rút một vạn, đặt cọc cho phòng 1804A tầng mười tám.

1804A, đây không phải là
tổ hợp số và chữ đơn giản. Đây là phòng của Tang Tiểu Tình, nhà của
Tiểu Tình.

Đặt cọc rồi nhưng lòng
vẫn cảm thấy bất an. Tiền tiết kiệm của Tang Tiểu Tình cộng với số cổ phiếu, cùng lắm có thể góp được chín vạn, vẫn còn thiếu gần bốn vạn nữa. Có điều đối với Tang
Tiểu Tình mà nói, bốn vạn không phải là con số trên trời. Kế hoạch quảng cáo năm nay hoàn thành rất tốt, cuối năm
phát tiền thưởng thế nào cũng được một khoản. Trước tiên đi vay đã. Tang
Tiểu Tình nghiền ngẫm một lúc, sắp hết năm rồi, đây cũng không phải là chuyện
khó khăn gì.

Vay tiền, dĩ nhiên là
phải bắt đầu từ người thân cận nhất, gần gũi nhất.

Người đầu tiên Tang Tiểu
Tình nghĩ đến chính là mẹcủa mình. Không ngờ chữ “tiền” vừa bật ra khỏi miệng thì đã xuất hiện màn “răn dậy” phủ đầu. Tiền không vay được một xu, còn bị mẹ mắng cho một trận té tát, đẩy mình vào hàng ngũ của
những bà cô già không lấy được chồng.

– Tang Tiểu Tình, mày nói
thật cho mẹ biết, đang yên đang lành vì sao phải mua nhà? Có phải
là thằng bạn trai kia của mày không có nhà? Hay là dỡ nhà bán đất lấy tiền cho con trai ra nước ngoài học? Loại đàn ông như thế mẹ khuyên mày nhanh chóng từ bỏ đi Tiểu Tình. Mày đi theo nó, sau này chỉ có khổ thôi! Không có nhà cũng dám lấy vợ ư? – Mẹ Tiểu Tình coi Trương Hải Châu không đáng một xu.

– Mẹ đừng có nghĩ người ta thảm hại như thế được không? Con mua nhà để con sống. Ngày nào cũng
phải ngủ ở phòng khách con chịu đủ rồi! Hơn nữa nhà đất không thể sinh sôi được, sau này
chắc chắn nhà còn lên giá. Con muốn mua nhà cũng là để đầu tư, sau này cho thuê hoặc bán đi cũng kiếm được.

– Đầu tư? Có tiền mới có
thể đầu tư, mày không có tiền thì đầu tư cái gì? Hơn nữa, sao mày biết nhà lên giá? Nhà mày có đặt trong túi,
trong ngân hàng thì mới là của mình! Em gái bà Đồng bên hàng xóm phải dỡnhà vì
giải phóng mặt bằng, chính phủ bồi thường tám mươi vạn, người ta gửi tiền trong ngân
hàng lấy lãi. Lãi một năm cộng thêm một chút nữa là đủ thuê một căn nhà rộng ở ngoại ô, năm người sống thoải mái. Bà Đồng nói rồi,
không thể mua nhà trong lúc giá nhà tăng cao nhất. Hứ, mày nhìn
xem, người ta là bà lão tám mươi tuổi mà còn biết cách tính toán hơn mày! Tang
Tiểu Tình, mẹ là mẹ mày, mẹ hại mày chắc? Tình hình
bây giờ không ai có thể dám chắc rốt cuộc nhà
tăng hay giảm. Mày nói mà không biết suy tính! – Mẹ Tiểu Tình thật có tài ăn nói, giảng đạo lí, liên hệ với thực tế, suy từchuyện này sang chuyện kia, muốn thuyết phục con gái
nhanh chóng từ bỏ ý định mua nhà.

– Được rồi, được rồi! Con
nói sai, mẹ nói đúng! Con không thảo luận với mẹ về vấn đề quốc kế dân sinh nữa. Dù sao căn
nhà này con mua rồi. Bây giờ con gái của mẹ hỏi vay mẹ bốn vạn, mẹ có cho vay hay không?

– Không cho vay, Thiên
Vương Lão Tử đến cũng không cho vay! Tiểu Tình, mẹ nói với mày…

– Thôi! – Tiểu Tình ngắt
bài diễn thuyết mà mẹ lại sắp bắt đầu – Không cho vay thì thôi.

Thế hệ, chính là sự khác biệt về thế hệ, Tang Tiểu Tình thầm nghĩ. Sau đó cô quay vào phòng, bật máy tính,
chờ Trương Hải Châu online.

Cô thầm nghĩ: Anh không
vội mua nhà, em cũng không giục anh, tự em mua là được. Anh có
thể du học tự túc ở quốc gia phát triên, bạn gái quốc gia đang phát triển
vay anh bốn vạn không phải là chuyện khó đúng không? Kiếm tiền ở nước ngoài thật dễ dàng. Nhân công đắt như vậy, rửa thêm vài cái dĩa là được.

Trương Hải Châu lên mạng
rất đúng giờ.

– Anh yêu! Em nhớ anh! – Tiểu Tình bắt đầu màn kịch sến.

Với bạn trai thì không
thể giống mẹ, mở miệng ra là nói ngay đến
tiền. Mẹ mình có thể cãi nhau, có thể hờn dỗi, có thể đóng rầm cửa bỏ đi. Dù sao thì cũng là
mẹcon, cho dù không hợp nhau thì vẫn chung dòng máu, bỏ đi rồi vẫn có thể quay về nhà, về nhà ăn cơm, vẫn có một bàn thức ăn nóng hổi chờ sẵn.

Bạn trai thì khác, suy
cho cùng thì hơn hai năm trước, hai người hoàn toàn không quen biết. Cho dù bây
giờ yêu nhau sâu sắc đến đâu, nói đến vấn đề nhạy cảm như tiền bạc này vẫn phải úp úp mở mở, nói năng nửa chừng.

– Đợt này em đang đi xem
nhà. – Sau khi bày tỏ nỗi nhớ nhung, Tiểu Tình bắt đầu
đi vào chủ đề chính.

– Nhà gì?

– Khải Hoàn Thành, thích
lắm, anh nhìn này. – Tiểu Tình gửi trang web cho Hải Châu.

Một lúc rất lâu không
thấy bên kia có động tĩnh gì, có lẽ đang đọc quảng cáo giới
thiệu. Sau đó, anh nhắn lại hai câu cộc lốc:

– Gần đường, ồn lắm.

– Thôi, xin đi ngày
Trương, ngài ở Canada lâu quá rồi đúng không? Ở nước Trung Quốc của chúng ta, muốn mua nhà không gần
đường thì chỉ có ở ngoài vành đai thôi. Buổi sáng tìm quán bán bánh
nướng, bán quẩy cũng phải lái xe nửa tiếng, anh thích sống như thế sao? – Tiểu Tình bắt đầu tức giận.

– Liên quan gì đến anh,
dù sao anh cũng không mua. – Trương Hải Châu tiếp tục vờ ra vẻ không hiểu gì, vờra vẻ thật thà, vờ ra vẻ vô tội.

– Nhưng em muốn mua. –
Tiểu Tình thầm nghĩ trong lòng, Trương Hải Châu ra nước ngoài hai năm, có
thểkhông quen với cách nói vòng vo của người Trung Quốc. Nghĩ đến đây, cô quyết
định nói thật. – Thực ra em đã đặt tiền rồi, bây giờ tiền trả trước còn thiếu một ít, anh có thể cho em vay được không?

– Thiếu bao nhiêu? – Bên
kia hỏi.

Tiểu Tình vừa thấy có hi
vọng, nhanh chóng trả lời:

– Bốn bạn. – Cô sợ anh hiểu lầm, lại bổ sung thêm – Bốn vạn nhân dân tệ.

– Haha, chúng ta không
nói đến tiền, nói chuyện tiền nong ảnh hường đến tình cảm. –
Bên kia bắt đầu cười nhăn nhở.

– Nói chuyện tiền nong ảnh hưởng đến tình cảm ấy à, anh đừng đánh trống lảng, hơn nữa, em hỏi vay
anh chứ không hỏi xin!

– Tiểu Tình, bốn vạn nhân
dân tệ cũng không phải là ít. – Trương Hải Châu bắt đầu
nghiêm túc nói.

– Em chỉ vay nóng thôi, cuối năm có tiền thưởng em sẽ trả anh. Em đặt tiền rồi, nếu trong hai tuần không nộp
khoản trả trước thì sẽ mất số tiền đặt cọc này. – Tiểu Tình vội vàng giải thích.

– Em này, chưa có đủ tiền trả trước, sao em dám đặt cọc tiền? – Trương Hải Châu dịu
dàng thẩm vấn.

– Chẳng phải vì em thấy
căn nhà ấy rất đẹp sao? Bây giờ giá nhà đắt như vậy, sau này chắc chắn sẽ vẫn tăng. Em nói cho anh biết, bây giờ nhà trong nước rất sốt, mỗi ngày một giá. Em muốn mua trước, sau này kết
hôn chẳng may không có nhà thì cũng có thể sống ở đó. – Tiểu Tình nói rất rõ ràng.

– Tiểu Tình, anh nói với
em này, giá nhà không thểtăng mãi được. Ở Mỹ, Canada và rất nhiều nơi khác ởChâu u, giá nhà đang
giảm đây này. – Trương Hải Châu cũng giống mẹ Tiểu Tình, bắt đầu triển khai thảo luận về xu hướng của giá nhà.

– Em nộp tiền đặt cọc
rồi, thảo luận vấn đề này cũng vô nghĩa, bây giờ em chỉ thiếu bốn vạn.

– Anh vẫn còn đang đi
học, làm gì có tiền cho em vay, tiểu thư. – Trương Hải Châu nói mà không hề suy nghĩ. – Em xem xem có thể trả lại nhà được không? Lo gì không có nhà, sau này anh về nước, chúng ta sẽ cùng nhau mua. Nhà nhỏ chúng ta không xem, muốn mua thì mua nhà to. Em yêu, sao em không nói
gì, giận rồi à? Ngoan nào, anh muốn tốt cho em mà. Nếu thật sự em muốn mua thì cũng không phải vội vàng ngày một ngày hai. – Thấy Tiểu
Tình không trả lời, đầu bên kia bắt đầu xoa dịu.

– Thế thì thôi. – Tiểu Tình giống như quả bòng xịt hơi, nhìn những dòng chữ sdiuj dàng nhảy nhót trên
màn hình máy tính, cô không muốn nhúc nhích. Khoảnh khắc này cô thấy rất buồn.
Người đàn ông này có thể nhảy xuống sông vì cô, vì sao lại không muốn cho cô
vay một ít tiền? Cô không thể hiểu được. Xét từmột góc độ nào đó, một người đàn ông có muốn tiêu tiền vì phụ nữ hay không có thể chứng tỏ tình yêu của anh ta với người phụ nữ đó có sâu đậm hay không. Tiền tốt hay người tốt? Yêu sâu sắc thì là người
tốt, yêu chưa đủ dĩ nhiên là tiền tốt. Bây giờ mình vẫn chưa tiêu tiền của anh ta mà đã thế này rồi, không biết trong lòng anh ta nghĩ gì.

Thấy con gái buồn rầu
ngồi trước máy tính, mẹ Tiểu Tình đắc chí đổ thêm dầu vào lửa:

– Thế nào? Thằng bạn trai kia của mày cũng không cho mày vay tiền đúng không?
Bây giờ đi du học nước ngoài cũng không phải là hiếm, bác
Vương làm cùng xưởng với bố mày còn cho con đi du học New Zealand kia kìa, bỏ ra gần ba mươi vạn. Bác ấy bán cả nhà đi rồi. Mày nói xem
loại con cái chỉ biết làm khổ bố mẹ nhưthế thì làm nên trò trống gì?

– Nhà Hải Châu rât giàu,
căn nhà của người ta ở nước ngoài, phòng vệ sinh còn rộng hơn phòng ngủ nhà mình.

– Hứ, giàu như thế sao không cho mày vay tiền? Lúc có tiền có thể thử thách con người. Mẹ thấy nó chẳng thật lòng
gì với mày, giải tán đi.

Tiểu Tình vô cùng tức
giận, “cạch: một cái gấp máy tính lại”

– Con thích thế, có bị thiệt con cũng chiu. – Cô khoác áo rồi đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

– Mày không ăn cơm à? –
Giọng nói của mẹ vọng ra ngoài.

– Không ăn! Ngửi đủ rồi. – Tiểu Tình hét lên.

Đúng lúc ấy cô gặp bác Vương xách làn thức ăn vềnhà. Nhìn thấy dáng vẻ tức tối của Tiểu Tình, cái tính thích quản chuyện thiên hạ của bác lại bùng phát:

– Sao thế Tiểu Tình, có phải là cãi nhau với bạn trai không?

– Không ạ. – Mặc dù Tiểu Tình bực tức trong lòng nhưng trước mặt người ngoài vẫn
giấu đi.

– Thế thì làm sao? Nói ra xem nào, đừng giữ trong lòng. – Bác Vương
muốn hỏi đến cùng, không chịu buông tha.

– Thật sự không có gì, không có gì ạ … – Tiểu Tình gượng cười, chuẩn bị quay người đi xuống.

– Có gì ấm ức thì nói ra cho dễ chịu, có phải là gặp chuyện gì không dám nói với mẹ không?

Đột nhiên, vẻ mặt của bác Vương lộ vẻ gì đó rất kì lạ. Bà ta giống như thám tử, nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, thấp giọng nói:

– Tiểu Tình, không phải
cháu có thai đấy chứ?

Tiểu Tình sống trong khu
nhà này từ nhỏ, đã từng chứng kiến rất nhiều chuyện bịa đặt, ăn
không nói có, nhưng khả nưng suy đoán chủ quan của bác Vương vẫn
khiến cô phải kinh ngạc. Có thai? Thế mà bà ta cũng nghĩ ra
được, có lẽ nên điều bà ta đến tòa soạn làm việc, đúng là dám nghĩ
dám nói!

Thấy Tiểu Tình cúi đầu
không nói gì, bác Vương càng khẳng định suy đoán của mình, thì thầm với Tiểu
Tình:

– Đừng sợ, có chuyện gì
cứ nói với bác, bác sẽ nghĩ cách giúp cháu! Biết
chưa?

Tiểu Tình dừng bước, nhìn
bác Vương chằm chằm, nhìn đến nỗi bác Vương thấy sởn gai ốc rồi mới nói từng chữ từng chữ:

– Bác có thể cho cháu vay bốn vạn được không?

Bác Vương sững người,
nhìn Tiểu Tình như nhìn người ngoài hành tình, sau đó quay người bước đi,
vừa đi vừa nói:

– Con bé này! Ta lấy đâu
ra tiền? Không có, không có…

Thấy thân hình to béo của
bác Vương biến mất khỏi cầu thang với tốc độ nhanh như chớp, Tiểu Tình không kìm được muốn bật cười. Nhưng vừa nhe răng, lại
nghĩ đến bốn vạn tệ kia, cô khẽ thở dài, cười như muốn khóc.

4

Ngày hôm sau tòa soạn tổ chức cuộc họp thường lệ. Tang Tiểu Tình hoàn toàn không có tâm trạng,
trong đầu đang trù tính người nào có tiền. Tính đi tính lại, kết quả: Ai cũng
có tiền, quan trọng là người ta có muốn cho mình vay hay không.

– Lần triển lãm xe này,
chúng ta nhất định phải nhanh chân hơn những hãng truyền thông khác, tìm gặp
nhà sản xuất nói chuyện, dự toán chi phí quảng cáo của các nhà rất có hạn, mật ít
ruồi nhiều, ai nhanh chân thì được hưởng, vì thế nhất định phải nhanh!

Trưởng phòng quảng cáo
Thành Cương thao thao bất tuyệt, liếc nhìn thấy Tang Tiểu Tình đang để tâm trí lên tận trời mây, liền nói:

– Tang Tiểu Tình, cô thấy
thế nào?

– Dạ, tôi thấy, chúng ta
nên … – Ấp úng một hồi lâu, Tang Tiểu Tình nói thật – Xin lỗi,
lúc nãy trưởng phòng nói gì tôi không chú ý nghe, tôi không tập trung.

Mọi người bật cười, Thành
Cương sa sầm mặt xuống:

– Chẳng ra làm sao cả.

Đồng thời nháy mắt với
Tiểu Tình, ý muốn nói: Phê bình cô là cho người khác thấy, đừng để bụng.

Tang Tiểu Tình thấy nhói
lòng một tiếng, một ý nghĩ không hề tốt đẹp lóe lên trong
đầu: Liệu người đàn ông này có cho mình vay tiền không?

Cô cảm thấy hổ thẹn và bất an vì ý nghĩ của mình, đồng thời cũng cảm thấy buồn vô hạn.

Lúc Tang Tiểu Tình mới về phòng quảng cáo, Thành Cương chính là cấp trên của cô. Hồi ấy, Thành Cương vẫn còn là phó phòng, vì quảng cáo, vì thành tích, vì
thăng chức, vì tăng lương, anh ta nghĩ mọi cách kiếm tiền, thậm chí đến mức
không từ thủ đoạn. Vì thế, Tang Tiểu Tình rất coi thường anh ta
nhưng sống dưới mái nhà, không thể không cúi đầu. Tiểu Tình
giả tạo nịnh hót anh ta, ủng hộ anh ta, đi theo anh ta.

Về sau, Thành Cương làm trưởng phòng quảng cáo. Anh ta thấy trước đây sống
quá khổ sở, bây giờ là lúc thả lỏng một chút, sa đọa một chút. Thế là anh ta đổi xe mới,
đồng thời bày tỏ lòng mình với Tang Tiểu Tình. Cùng nhau làm việc, lại
là quan hệ cấp trên cấp dưới, Thành Cương có rất nhiều cơ hội ngầm nói với Tang Tiểu Tình: Anh ta có cảm tình với cô.

Vì chuyện đó mà Tang Tiểu
Tình rất phiền muộn. Thẳng thắn từ chối? Chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công việc sau này. Dịu dàng nhận lời? Thế thì thật có lỗi với vợ người ta … cũng có lỗi với mình – Thành Cương vừa đầu
trọc vừa chân vòng kiềng, thật sự là khiến người ta không
thể có tình ý được.

Một cô gái không có điều
kiện, không có ô dù, thậm chí không có bạn trai đứng sau nâng đỡ, đối diện với
sự“tấn công” của cấp trên, ngoài cách vờ ra vẻ ngây thơthì không có cách nào tốt hơn.

Đến bây giờ Tiểu Tình vẫn nhớ vụ làm ăn đầu tiên của mình. Hồi ấy, Thành Cương giao cho cô vị khách khó nhằn nhất. Rõ
ràng nói là luyện tập, thực tế là ra oai, người mới đến, chẳng phải là muốn áp đảo
tinh thần? Đó là một câu lạc bộ golf ở ngoại ô. Ông chủ là người Đài Loan, ngoài
miệng thì nhận lời sẽ kí hợp đồng nhưng chần chừ không thấy động tĩnh gì.

– Kiểu người này phải đầu
tư thời gian! – Đây là bài học đầu tiên Thành Cương giảng
cho Tang Tiểu Tình. – Hôm nay ông ta bận thì ngày mai cô đến, ngày mai bận thì
ngày kia đến, ngày nào cũng đến, chắc chắn sẽ có lúc ông ta không bận.

Thế là ngày nào Tang Tiểu Tình cũng bắt ba tuyến xe bus đến sân golf. Người
ta mười giờ mới đi làm, chín rưỡi cô đã đến, giương mắt nhìn cửa
văn phòng của ông chủ Đài Loan, đợi để được nói với ông ta câu:
“Chào buổi sáng!” – Sau đó rụt rè hỏi: “Giám đốc Vương, hôm nay ông có thời
gian bàn về hợp đồng không?”

Quả thực giám đốc Vương rất bận, điện thoại di động, điện thoại bàn thay
nhau “gào thét”. Nhân viên báo cáo công việc, khách hàng bàn chuyện làm ăn
nhưthoi đưa. Trong lúc bận rộn, giám đốc Vương bớt chút thời gian tươi cười với
Tiểu Tình: “Quảng cáo à, chúng tôi vẫn cần phải suy nghĩ, bàn bạc”.

Thấy Tang Tiểu Tình ngày
nào cũng đến sân golf mà không kí được hợp đồng, Thành Cương lại dạy cô chiêu
thứ hai: “Khóc, cô hãy khó trước mặt ông ta! Đàn ông mà,
thấy phị nữ khóc sẽ mềm lòng.”

Tang Tiểu Tình thầm chửi
rủa trong lòng: Tôi không phải diễn viên, bảo khóc là có thể khóc được. Do dựmột hồi lâu, cô nói với Thành Cương:

– Tôi … e là tôi không
khóc được.

– Cô hãy thử nghĩ đến những chuyện đau lòng như: Ông bà nội cô đã có ai qua đời chưa?
Cô đã từng bị bạn trai đá chưa? Uhm … cô đừng trách, tôi không có ý
gì đâu. Tóm lại cô hãy nghĩ đến những chuyện đau lòng, rơi vài giọt nước mắt là
OK. Ở phòng quảng cáo, cái gì cũng mặc kệ, chỉ nhìn vào số lượng hợp đồng của cô. Cho dù là mèo đen hay mèo
trắng, chỉ cần thể hiện được bản lĩnh trong
lĩnh vực quảng cáo thì đều là mèo tốt! – Thành Cương tẩy não cho Tiểu Tình, nói
đi nói lại cũng chỉ có mỗi một ý: Thể diện là thứ yếu, tiền mới là chính.

Ngày thứ hai, đúng lúc ông chủ Đài Loan một tay cầm di động hét: – Cô chờ chút, tôi nghe điện thoai. – Một tay nhấc máy bàn nói: – Có chuyện gì
mau nói đi. – Đột nhiên Tiểu Tình đứng dậy khỏi chiếc sofa trong góc, đi đến
trước mặt giám đốc Vương, nhìn ông ta chằm chằm. Lúc ấy, Tiểu Tình ra sức nghĩ đến việc ngày nào cũng phải ở trong căn phòng đầy mùi thức ăn thật khó chịu, ông lão ở tòa nhà đối diện mỗi lần đi vệsinh không bao giờ biết kéo rèm thật khó chịu. Cặp vợchồng trẻ tầng trên cứ đến đêm là bắt đầu hoạt động trên giường không biết
mệt mỏi, khiến người ta nghe mà khó chịu … Nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng có
thểthành công bật khóc.

Giám đốc Vương ngẩng đầu,
nhìn thấy đôi mắt trắng đen rõ ràng, lại còn rơm rớm nước mắt, có chút mềm
lòng, lại có chút động lòng. Ông ta nói:

– Cô Tang, đừng sốt ruột,
ngồi xuống, ngồi xuống nói.

Đúng lúc ấy, bà chủ của câu lạc bộ này, cũng chính là bà
Vương đẩy cửa bước vào, nhìn thấy một cô gái trẻđang ngồi trước mặt chồng mình,
đôi mắt long lanh nhưbiết nói, thì bỗng chốc nổi cơn tam bành.

Bà chủ không nhìn giám đốc Vương mà nói thẳng với Tang Tiểu Tình:

– Xin lỗi, việc làm ăn
của chúng tôi rất tốt, không cần quảng cáo. Cô có thể đi được rồi, sau này không cần phải đến nữa.

Khoảnh khắc ấy, đầu óc của Tang Tiểu Tình trống rỗng. Cô lặng lẽ đứng dậy, xách túi đi ra ngoài, như một khúc gỗ đi rất xa rồi mới khuỵu xuống đất, nước mắt tuôn trào như mưa.

Đây là bài học đầu tiên
cô học được khi đến phòng quảng cáo: Chịu ấm ức.

TTT

Kết thúc cuộc họp, Tang
Tiểu Tình cùng mọi người đi ra ngoài.

– Tang Tiểu Tình, cô ở lại một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô. – Giọng
nói của Thành Cương vang lên phía sau.

Tiểu Tình dừng bước, quay
người lại, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, mở sổ ghi chép, làm ra vẻ ghi chép chỉthị của lãnh đạo bất cứ lúc nào.

Thành Cương ngồi ở đầu bên kia của bàn hội nghị, thấy mọi người đi hết,
đập tay vào chiếc ghế bên cạnh, cố làm ra vẻ hoạt bát nói:

– Ngồi gần một chút, sợ anh ăn thịt em hả?

Tiểu Tình không nhúc
nhích, một lúc lâu mới gấp sổghi chép, mặc dù rất không muốn nhưng vẫn phải đổi
chỗ.

– Tiểu Tình, sao lại xị mặt ra thế? Giận à? – Thành Cương ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế xoay, một cánh tay đặt lên thành ghế phía sau Tiểu Tình.

– Đâu có. – Cô nghiêm
mặt, ngồi thẳng lưng.

– Nhìn kìa, lại còn nói
là không. Chẳng phải anh mới nói em có một câu thôi sao? Lúc họp em không tập
trung, người khác sẽ nói đấy… – Thành Cương vắt chân, bàn tay đặt trên thành
ghế đã bắt đầu không an phận chạm vào tóc Tiểu Tình – Em
dùng dầu gội gì vậy, tóc em thật đẹp.

Trước đây gặp tình huống
này, thông thường Tiểu Tình sẽ hét lên một tiếng: “Chết rồi, em quên mất, khách hàng
bảo em gọi điện lại!” – Sau đó chạy trốn khỏi “bàn tay của quỷ dữ”. Nhưng lúc này, ý nghĩ vay tiền lại lóe lên.

Tiểu Tình vừa ngồi thẳng
đừ như một khúc gỗ, cùng Thành Cương nói chuyện bông đùa, vừa
tính toán xem phải mở miệng như thế nào: Tiền lương một năm của hắn hơn hai mươi vạn, vay bốn vạn chắc không
vấn đềgì? Hơn nữa trên con đường thăng chức của hắn, Tang Tiểu Tình mình cũng
có công lao, nếu không phải mình kéo bốn mươi vạn từ chỗ Tân Mỹ về thì kế hoạch của phòng quảng cáo năm ấy đâu có thể hoàn thành thuận lợi như thế?

Thấy dáng vẻ chất chứa tâm sự của Tiểu Tình, Thành Cương chủ động hỏi han:

– Có phải em gặp khó khăn
gì không?

Ấp ủ một hồi lâu, cuối cùng Tiểu Tình tìm được cơhội, cô
lấy giọng:

– Có chút chuyện …

Đúng lúc quan trọng ấy, điện thoại của Thành Cương dổ chuông. Anh ta rút điện
thoại ra, cơ thể đang nằm thượt trên ghế xoay lập tức thẳng đứng, lông mày nhíu lại, khẽ nói với Tiểu Tình:

– Vợ anh – Sau đó nhấc máy rời khỏi chỗ ngồi.

Mấy phút sau, Thành Cương
cúp máy, cơ thể thảlỏng, vẻ mặt cũng tự nhiên hơn, tiếp tục ngồi xuống chiếc ghế xoay. Anh ta nhìn Tiểu Tình với đôi mắt gợi tình:

– Có chuyện gì cần anh
giúp đỡ thì cứ nói, chỉ cần anh làm được.

Tiểu Tình thầm nói: Anh
làm được, nhất định anh làm được! Tiểu Tình mỉm cười, nói với hắn bằng giọng
điệu dịu dàng nhất có thể:

– Trưởng phòng, em muốn
mua nhà, còn thiếu bốn vạn, anh có thể cho em vay được không?

Bỗng chốc, vẻ mặt của Thành Cương giống hệt với lúc nghe điện thoại của vợ:

– Em mua nhà làm gì? Nhà
cửa là chuyện của đàn ông mà. – Thấy Tiểu Tình không tiếp lời, Thành Cương lại
cười – Cãi nhau với bạn trai à?

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Tang Tiểu Tình nhìn thấy sắc mặt của Thành
Cương thay đổi đến chóng mặt. Trong lòng Tiểu Tình thấy rất khó chịu, nhưng dù
sao thì cũng hỏi vay người ta tiền, vẫn phải tươi cười và nói:

– Em chỉ vay nóng, nhiều nhất là hai ba tháng có thểtrả anh. Em sẽ viết giấy nợ.

Thành Cương lấy một điếu
thuốc trong bao, cũng không châm lửa, chỉ nghịch trên tay. Một lúc
lâu, anh ta nói:

– Thôi được, ngày kia anh
đưa cho em.

Tang Tiểu Tình thở phào nhẹ nhõm, đúng là bố mẹcũng không thân thiết
bằng ông chủ của mình! Thấy Thành Cương đang nhìn mình với anh mắt
mong chờđầy ẩn ý, Tang Tiểu Tình vội vàng tìm cách ứng phó, khéo léo tránh cánh tay đang định vòng qua người mình, nhanh chóng
đứng dậy, cúi người và nói:

– Trưởng phòng, cảm ơn anh, anh đúng là một lãnh đạo tốt, biết quan tâm, ân cần với nhân
viên. – Nói rồi cô nhanh chón rời khỏi nơi thị phi này.

Quay về chỗ làm việc, Tang Tiểu Tình vui vẻ gặm quả táo, sau đó vừa ngâm nga, vừa ngồi trước máy tính nhắn
tin cho Trương Hải Châu: “Ngài Trương, chuyện mua nhà không cần ngài bận tâm
nữa. Tôi đã cố gom đủ tiền rồi.” Nghĩ một lúc vẫn thấy chưa hả dạ, lại nói thêm một câu: “Bao nhiêu đàn ông khóc lóc muốn cho bản cô
nương vay tiền, tôi còn phải lựa chọn kĩ lưỡng!”

Vừa ấn nút gửi, điện toại trên bàn liền đổ chuông.

Tang Tiểu Tình vừa nhìn
màn hình, là số điện thoại của Thành Cương, tưởng rằng đã chuẩn bị xong tiền, liền tươi cười nhấc máy.

– Tiểu Tình à, ngại quá,
phần lớn tiền của anh ởtrong thị trường cổ phiếu, lúc nãy lên mạng kiểm tra, rút ra sẽ lỗ. – Thành Cương tỏ vẻ đau khổ.

Khi nghe thấy hai tiếng
“ngại quá”, trái tim Tiểu Tình chùng xuống: Hết hi vọng rồi!

Thấy Tiểu Tình không nói
gì, Thành Cương nói tiếp:

– Anh có khoảng năm nghìn
tệ, hay là em cầm tạm?

– Năm nghìn tệ? Anh cho
em vay ạ? – Tiểu Tình gượng cười. – Thôi ạ, để em nghĩ cách khác.

Không dựa được vào đàn
ông thì đành dựa vào phụnữ. Tang Tiểu Tình gọi điện cho Giang Phàm.

Hồi học đại học, Giang
Phàm và Tang Tiểu Tình ởcùng kí túc, một người giường trên, một người giường
dưới. Hồi ấy hai người rất thân, không có chuyện gì là không kể cho nhau nghe. Sau khi đi làm cũng thường xuyên đi dạo phố, buôn chuyện
với nhau. Cả hai đều rất tin tưởng và hiểu nhau.

Nửa năm trước, Giang Phàm
lấy chồng. Chồng cô ấy là dân IT thành công, nhiều hơn Giang Phàm đến hơn
chục tuổi. Không biết hơn chính xác bao nhiêu tuổi, Giang Phàm không nói cho
mọi người biết. Nhưng qua lời nói và sắc mặt có thể chắc chắn, ít nhất là phải hơn mười lăm tuổi.

Ngày cô ấy kết hôn, Tang Tiểu Tình làm phù dâu. Mặc dù bạn thân lấy người giàu
có nhưng Tiểu Tình vẫn mừng phong bao một nghìn tệ. Ngày trọng đại mà, nên như thế.

Vừa mới nhấc máy, giọng
nói của Giang Phàm đã hừng hực khí thế:

– Tiểu Tình đấy à, mình
nhớ cậu quá, lúc nào rảnh cùng mình đi dạo phố? Mình chẳng
có việc gì làm sắp phát điên rồi. – Cần phải bổ sung thêm, sau khi kết hôn, Giang Phàm ở luôn nhà làm bà nội trợ.

Tang Tiểu Tình đi thẳng
vào vấn đề:

– Không nói chuyện phiếm
với cậu, mình muốn mua nhà, có thể cho mình vay bốn vạn
không?

Đối phương lập tức im
lặng. Tiểu Tình “alô” một hồi lâu, đầu dây bên kia mới khẽ nói:

– Toàn bộ tiền của nhà mình nằm trong tay chồng mình. Để mình bàn bạc với lão rồi trả lời cậu nhé.

Đợi đến khi Tang Tiểu
Tình lấy được nhà rồi, câu trảlời của Giang Phàm vẫn chưa tới. Đó là chuyện sau
này.

5

Thực ra, Giang Phàm vừa
cúp máy, Tiểu Tình đã biết dựa dẫm vào phụ nữ cũng chẳng có hi vọng gì.

Ngày phải nộp tiền sắp
đến gần, Tang Tiểu Tình giống như kiến trong lò. Có lúc đi
trên đường, nhìn thấy chiếc BMW, cô đã có ý nghĩ lao đầu vào đó. Xe ô tô đâm
vào người đi bộ sẽ phải đền tiền.

Giám đốc Tiết của doanh
nghiệp thương mại Đại Dương là khách hàng ruột của Tiểu Tình, quan hệ riêng tư cũng rất tốt. Mỗi lần tòa soạn tái bản làm chuyên đề,
giám đốc Tiết luôn là người đầu tiên ủng hộ quảng cáo.

Tiểu Tình suy ngẫm mãi,
tìm vị đại gia này vay mấy vạn chắc là không vấn đề gì? Vay tiền không giống bàn chuyện quảng cáo. Bàn chuyện là việc công,
cho dù bịngười ta từ chối cũng không sao, nhưng quả thực vay tiền rất khó mở miệng. Huống hồ suốt ngày Tiểu Tình làm
ra vẻ là nhân viên cao cấp. Nhân viên cao cấp chạy khắp nơi
vay tiền? Thật là mất mặt.

Nhưng tình thế cấp bách, cũng không nghĩ được nhiều như thế. Tang Tiểu Tình mời giám đốc Tiết uống trà, ấp úng nói chuyện vay tiền.

Giám đốc Tiết nghe xong
bật cười, rồi nói với Tiểu Tình, gần đây công ty làm một hạng mục lớn, cần
nguồn đầu tư rất lớn. Vốn lưu động của công ty rất căng thẳng. Ông
ta rất muốn giúp Tiểu Tình nhưng quả thực lực bất tòng tâm.

Cuối cùng, ông Tiết nói
với Tiểu Tình:

– Cô có bản lĩnh giúp tôi
có được khoản vay một hai chục triệu, tôi có thể giúp cô.

Về đến nhà, Tang Tiểu Tình mở tủ quần áo gãy một chân, lớp sơn bên ngoài đã tróc hết cả, tuyệt vọng kiểm
lại trang phục, phụ kiện của mình: Hai chiếc túi GUCCI đều là hàng xịn mua ở Hồng Kông, mỗi chiếc đều trên năm nghìn tệ, vẫn còn
mới, không biết có người mua không. Điện thoại Nokia, lúc mua gần một vạn tệ,
bây giờ giảm xuống tám nghìn tệ, để giá trên mạng là năm nghìn tệ cũng không thấy ai hỏi.
Còn một tủ PORTS, DKNY, Kakamia, kém một chút còn có Only, Vero,
Moda. Mặc dù đều là hàng giảm giá nhưng dù sao cũng là hàng hiệu. Nhưng lúc
quan trọng chúng đều không thể giúp ích gì.

Hai năm đầu kiếm tiền,
gần như tiền lương dùng vào việc trang điểm cho mình, trang
sức, quần áo, giày dép, xe hơi, chỉ cần thẻ tín dụng vẫn chưa rút hết, không hềtính đến hậu quả mà mua hết những thứ mình thích.

Bây giờ, Tang Tiểu Tình
vô cùng hối hận vì khi có tiền mặt là bỏ ra mua quần áo. Bây giờ bốn vạn tệ đã đẩy cô vào tuyệt vọng. Đúng là người đời bạc bẽo,
thất đức.

Mẹ Tiểu Tình thấy con gái lục tung tủ quần áo, lại gần và hỏi:

– Tiểu Tình, làm gì đấy?

– Tìm tiền! – Tiểu Tình
tức giận nói.

– Đừng tìm nữa, chỉ cần tìm được một tệ cũng không đến lượt mày. – Mẹ Tiểu Tình nói.

Tang Tiểu Tình đóng cửa
tủ đánh “rầm” một tiếng, vì đóng quá mạnh nên tủ quần áo lắc lư một hồi.

– Chết rồi! – Hai mẹ con lao như tên bắn, hợp sức chống cái tủ đồ sang một bên. Tủ vừa được dựng lên, cửa tủ đã “rầm” một tiếng, rơi xuống không hề báo trước. Quần áo, chăn màn, túi xách chất đầy trong đó đổhết ra ngoài.

– Nhìn đi, mẹ nhìn đi, căn nhà này giống như chuồng lợn, phải sống thế nào? – Tang Tiểu Tình nổi nóng.

Mẹ Tiểu Tình vừa thu dọn, vừa quát:

– Mày không thích ở chuồng lợn thì cút ra ngoài!

Tang Tiểu Tình cầm túi
xách, khoác áo đi ra khỏi nhà.

Cô lái xe, đi lòng vòng
trong thành phố. Chưa đi được bao lâu, đèn báo hết xăng bắt đầu nhấp nháy. Tang
Tiểu Tình đau đầu nghĩ: Lại hai trăm tệ!

Đúng lúc ấy, Tang Tiểu Tình nhìn thấy một tấm biển rất lớn bên đường. Hai chữ “cầm đồ” trên đó khiến đầu cô lóe lên một ý nghĩ – Cầm xe.

Một cái quay xe rất
chuẩn, Tang Tiểu Tình đỗ xe ởcửa hiệu cầm đồ.

Bây giờ phục vụ cầm đồ thật chu đáo, đánh giá, xác nhận, rút tiền, không phải
nhờ đến ai. Giám đốc hiệu cầm đồ cung kính đưa bốn vạn cho Tang Tiểu Tình.

Cầm tập tiền nhân dân tệ dày cộm trên tay, Tang Tiểu Tình bỗng thấy trời xanh hơn, cây xanh hơn,
người đi bộ trên đường cũng thật đáng yêu. Cô đến văn phòng môi
giới nộp tiền, kí hợp đồng mua nhà, chính thức trở thành chủ hộ. Mặc dù căn nhà này vẫn là công trường, phải đợi
hơn một năm nữa mới có thể bàn giao.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.