Về phần Lương Hưng Đạo sau khi Chu Tứ cùng Tiêu Thất
đi rồi thì một mình tĩnh mịch lại ra công điều dưỡng tinh thần, nên
không bao lâu thì sức người lại được mạnh mẽ như cũ. Một hôm chẳng đương ngồi ở trong bồ đoàn một mình nhập tĩnh, thì chợt thấy một tên đạo sĩ
chạy vào báo rằng:
– Có sư bá Âu Dương Vĩnh Minh cùng mọi người trẻ tuổi nữa nói là có việc khẩn cấp đến hầu…
Lương Hưng Đạo nghe nói biết là Âu Dương Vĩnh Minh ở Sơn Đông
sang chơi, nhưng không hiểu có việc gì mà nói là khẩn cấp, chàng bèn vội vàng chạy ra để đón. Vừa khi ra tới chỗ khỏi mái gian nhà, thì đã thấy
Âu Dương Vĩnh Minh cùng một người đồ đệ còn trẻ tuổi đi vào, trông mặt
có vẻ buồn bã lạ thường.
Lương Hưng Đạo vội chắp vái chào và hỏi luôn ngay rằng:
– Chẳng hay sư huynh có việc gì mà hoảng hốt như vậy? Xin sư huynh cho đệ được biết.
Nói đoạn liền mời Âu Dương Vĩnh Minh vào ngay ngồi chơi ở
trong phương trượng, và sai người pha nước đưa lên, Âu Dương Vĩnh Minh
vừa đặt đít ngồi xuống, thì thở dài một tiếng, rồi trỏ vào người tiểu
đồng đi theo mình mà hỏi Hưng Đạo rằng:
– Hiền đệ có biết đứa bé này là ai không?
Hỏi tới đó, không đợi cho Hưng Đạo trả lời, thì lại nói tiếp ngay lên:
– Anh này là Lưu Hướng, tức là đồ đệ của Tiêu sư đệ chúng ta
đây. Tôi muốn đưa sang đây để tìm Tiêu sư đệ, nhưng hiện giờ sao lại
không thấy ở đây?
Lương Hưng Bạo cung kính đáp rằng:
– Dạo trước Chu Tứ, Tiêu Thất cùng Bành Khải Lôi, có ở cả đây. Nhưng hiện nay thì họ đã đi cả rồi. Tôi thấy Tiêu sư đệ nói là sang Sơn Đông đem Hoàng Kim như ý để nộp sư huynh, vậy sư huynh chưa gặp hay
sao?
Nói tới đó, Lương Hưng Đạo liền đem các chuyện vừa rồi thuật
qua với Âu Dương Vĩnh Minh một lượt. Âu Dương Vĩnh Minh nghe hết đầu
đuôi, vỗ tay xuống bàn, kêu lên một tiếng mà rằng:
– Nếu vậy thì Tiêu sư đệ không còn sống làm người nữa !
Lương Hưng Đạo nghe nói, ngẩn người sửng sốt, hỏi vội lên rằng:
– Sao sư huynh lại nói như thế?
Âu Dương Vĩnh Minh thở dài một tiếng, thần hẳn người ra một lúc rồi mới đáp rằng:
– Cách 10 hôm nay, một đêm vào khoảng canh ba, tôi đương nằm
ngủ, thì chợt thấy Tiêu Thất sư đệ hiện về. Tôi trông mặt hắn rõ ràng ra vẻ tiều tụy buồn rầu, mà hai bên mi mắt thì nước mắt chảy xuống đầm
đầm. Tôi giật mình hỏi hắn vì việc gì mà nên nỗi thế, thì hắn giơ hai
tay vẽ 2 cái hình vòng tròn, rồi cất cái giọng run run mà bảo tôi rằng:
“Xin sư huynh nhớ cho, chính tôi chết về tay nó đấy…”. Tôi nghe nói,
kinh sợ hoảng hồn, rồi bỗng giật mình tỉnh dậy thì trong bụng thấy bồn
chồn nóng nảy ngồi đứng không yên. Nhân thế tôi mới dắt đồ đệ của hắn
sang đây để dò xem sự thể. Nhưng cứ theo như lời hiền đệ nói thì đáng lẽ trước khi chúng tôi ra đi, hắn đã về đến nhà tôi thì phải. Thế mà không thấy tới nơi thì quyết là đi đường gặp việc gì nguy hiểm không sai…
Lương Hưng Đạo vội nói lên rằng:
– Tôi tưởng bản lĩnh của anh ta như thế, không có lẽ lại bị ai làm hại được?
Âu Dương Vĩnh Minh thở dài mà rằng:
– Cái đó biết đâu mà chắc: Lỡ khi mình hớ hênh vô ý, mà gặp
những đứa dụng tâm tính ngầm, thì dù tài giỏi đến đâu cũng là uổng mạng! Duy trong lúc tôi nằm mơ thấy hắn vẽ hai vòng tròn ở hai tay nói là
chết vì người ấy, tôi đoán mãi mà không hiểu ý tứ ra sao… Hoặc hắn ta
chết vì cái vật gì hình tròn, hay chết với người họ Viên, hay là cái
người đó tên là Viên chăng?…
Lương Hưng Đạo cũng ra dáng ngẫm nghĩ một lúc, rồi lắc đầu mà rằng:
– Đối với Tiêu sư đệ, không biết có thù hằn gì với ai hay
không, cái đó tôi cũng không rõ cho lắm. Nhưng Chu sư huynh thường hay ở liền với Tiêu sư đệ nhiều hơn, nếu hỏi Chu sư huynh thì may ra có thể
xét được manh mối gì chăng?
Vĩnh Minh gật gù mà rằng:
– Nếu vậy ta phải tìm Chu Tứ để hỏi xem sự thể ra sao.
Lương Hưng Đạo lấy làm phải, bảo Vĩnh Minh rằng:
– Hôm đó ra đi, Chu sư huynh bảo là sang bên Nga Mi sơn để
thăm sư phụ, nhưng không biết hôm nay đã tới Nga Mi chưa? Ngày mai chúng ta cùng đi sang đấy, may ra gặp được cũng hay…
Đương khi nói chuyện, thì chợt thấy Lục Bất hòa thượng Bành
Khải Lôi ở đâu đi vào, xông đến cầm lấy tay Âu Dương Vĩnh Minh, kêu lên
một tiếng, rồi hai hàng nước mắt tầm tã tuôn rơi. Vĩnh Minh lấy làm kinh ngạc vội hỏi lên rằng:
– Bát sư đệ ở đâu đến đây, vì cớ chi mà thảm thương đến thế?
Bành Khải Lôi lại càng nức nở khóc òa mãi lên mà không trả
lời. Hồi lâu chàng mới nguôi nguôi cơn khóc, giơ một tay lên gạt đôi
hàng lệ, còn một tay thì vỗ vào vai Lưu Hướng cất giọng thảm thiết mà
nói lên rằng:
– Sư phụ ngươi chết rồi ? Ngươi có biết hay không?
Vĩnh Minh cùng Hưng Đạo và Lưu Hướng nghe tới câu đó cũng cầm
lòng không đặng, ai nấy đều nức nở khóc lên. Đoạn rồi Lưu Hướng mếu máo
hỏi Bành Khải Lôi rằng:
– Vậy sư thúc có biết sư phụ tôi chết một cách thế nào hay không?
Bành Khải Lôi liền giơ hai tay lên, mỗi tay khuyên một cái rồi đáp rằng:
– Ông ta chết vì thế này, trong lúc chiêm bao ông ấy bảo ta như thế. Nhà ngươi có hiểu ý tứ sao không!
Vĩnh Minh nghe tới đó ra dáng kinh ngạc mà rằng:
– Té ra Bành sư đệ cũng chỉ nằm mơ thấy thế chớ không biết rõ sự thực phải chăng?
Bành Khải Lôi chỉ lắc đầu mà không trả lời. Vĩnh Minh bèn đem
câu chuyện chiêm bao nói cho Bành Khải Lôi nghe. Khi Vĩnh Minh nói xong, thì Hưng Đạo nắm chặt lấy tay Bành Khải Lôi và quả quyết nói lên rằng:
– Bành sư đệ ơi! Sư đệ không nên giấu chúng tôi làm chi nữa !
Tôi biết sư đệ là một người đắc đạo thì câu chuyện Tiêu Thất thế nào,
chắc sư đệ cũng hiểu. Vậy nếu sư đệ không nói rõ cho tôi nghe. thì tôi
quyết liều sống chết một phen chứ không chịu nhịn.
Bành Khải Lôi nghe nói ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng rồi đáp:
– Nếu tôi không biết thì tôi có đến đây làm gì! Trong mộng mà
Tiêu sư huynh đã tỏ rõ cho chúng ta biết đó, thì chính ý là nói chữ
“hoàn”. Chữ hoàn ấy là tên anh Tào Hoàn, tức là cái nọc độc của Trần Nhị Lang ở đất Lạc Dương khi trước. Thằng cha ấy, nó đã có phen giả vờ vào
xin học Tiêu sư huynh, nhưng bị Chu sư huynh đoán biết, rồi đuổi nó đi.
Phen này Tiêu sư huynh qua đất Tào Châu, Bất chợt lại vào trọ ở chính
hàng cơm của nó, cho nên nó thừa cơ dùng phép “Ngũ lôi” để đánh Tiêu sư
huynh chết. Việc đó tôi biết rõ ràng, nhưng tôi không thể đi sang Tào
Châu để báo thù được vì…
Khải Lôi vừa nói tới đó thì Lương Hưng Đạo hỏi vội ngay lên rằng:
– Làm sao? Làm sao mà hiền đệ không đi sang Tào Châu được?
Bàng Khải Lôi ra dáng trịnh trọng đáp rằng:
– Cái đó sư huynh không rõ, để tôi nói sư huynh nghe: Nguyên
Tiêu sư huynh không có con, duy có một người cháu tên là Tiêu Minh
Phượng, phải nuôi để làm kế tự về sau. Tất cả nhà Tiêu sư huynh có bảy
anh em, mà chỉ trông vào một mình Minh Phượng, vậy nếu Minh Phượng lỡ
xảy ra việc gì thì đau đớn cho cả họ Tiêu không biết tới đâu mà kể. Bởi
thế tiểu đệ phải đi sang đó để bảo hộ cho Tiêu Minh Phượng, còn việc báo thù ở đất Tào Châu thì xin hai sư huynh cán đáng giúp cho. Tôi sang đây là cốt để báo tin cho hai sư huynh biết, vậy hai sư huynh nên mau mau
đến ngay Tào Châu, tìm vào Tào gia điếm ở đầu chợ phố Phi Vân thì gặp
Tào Hoàn ở đó. Xin hai sư huynh cứ thế mà làm…
Nói dứt lời thì Bành Khải Lôi quay ngoắt người ra, rồi vụt
biến đi không ai trông thấy đâu nữa. Vĩnh Minh thấy vậy lắc đầu lè lưỡi
mà rằng:
– Mới ba năm trời không gặp Bành sư đệ ai ngờ bản lĩnh đã xuất quỷ nhập thần như thế? Nhưng nghĩ lại tội nghiệp thay cho Tiêu sư đệ,
làm cho Bành sư đệ cũng phải lật đật đến thân…
Nói đoạn liền bàn với Lương Hưng Đạo để cùng đi sang Tào Châu
một thể. Hưng Đạo cũng ra dáng hăng hái quyết xin đi ngay. Đoạn rồi
không đợi đến hôm sau, ba người liền gióng giả đi sang Tào Châu lập tức. Khi sang đến Tào Châu, tìm đến chỗ góc chợ phố Phi Vân. thì quả nhiên
thấy có một ngôi hàng cơm là Tào gia điếm ở đó. Ba người cùng rủ nhau
vào trọ trong hàng để dò thăm tin tức. Sau khi hỏi được đích xác tên
người chủ đó tên là Tào Hoàn, thì Lưu Hướng có ý muốn nóng nảy muốn gây
sự ngay để báo thù cho sư phụ.
Nhưng Âu Dương Vĩnh Minh gạt đi, rồi sẽ bảo Lưu Hướng rằng:
– Sư phụ nhà ngươi bản lĩnh thế nào cũng còn bị tay hắn giết,
vậy ngươi chớ nên sốc nổi mà nguy. Ngươi nên biết nó có nhiều tà thuật
yêu ma rất giỏi, nếu trị nó không xong thì tất không khi nào được yên
với nó.
Lương Hưng Đạo cũng lấy làm phải, bàn định với nhau, hãy đợi đến chiều tối xem sao, rồi sẽ tùy cơ hạ thủ.
Chiều hôm ấy vào khoảng gần tối Âu Dương Vĩnh Minh cùng Lương
Hưng Đạo bàn riêng với nhau, đánh lừa bảo Lưu Hướng ngồi nhà coi phòng
để hai người đi chơi mát một lát sẽ về. Đoạn rồi hai người lửng thửng
rảo bước đi ra. Khi ra gần tới cửa thì gặp Tào Hoàn đương đứng trỏ bảo
người nhà thắp đèn. Tào Hoàn thấy hai người đi ra liền đon đả cười nói
hỏi rằng:
– Hai ngài đi đâu bây giờ? Các ngài đã xơi cơm tối chưa?
Vĩnh Minh nghe nói cũng giả vờ vui cười cảm ơn và lại hỏi:
– Thưa ngài, ngài có phải là ông chủ họ Tào đó không?
Tào Hoàn gật đầu đáp phải. Trong khi chàng ta đáp lại Âu Dương Vĩnh Minh, thì Lương Hưng Đạo lừa đứng đằng sau, ôm chặt lấy hai cánh
tay không sao mà cựa được nữa. Vĩnh Minh liền thừa thế giơ hai ngón tay
điểm vào mặt Tào Hoàn một huyệt, thì Tào Hoàn ngay người ra, đứng sừng
sững như là khúc gổ.
Bọn người làm trong hàng thấy thế thì nhao nhao cả lên, toan
ra can thiệp, Âu Dương Vĩnh Minh nhân nói to lên bảo mọi người rằng:
– Các anh là người vô cớ, không ai động đến mà sợ. Chúng ta
đến đây là vì bữa trước chủ các anh có giết một người khách họ Tiêu, cái đó các anh có biết hay không?
Bọn họ nghe nói trước còn ngơ ngẩn nhìn nhau, rồi sau lảng vảng chạy nấp một nơi không còn một anh nào lẩn quẩn ở đấy.
Lúc đó Lưu Hướng ở trong phòng nghe thấy tiếng lộn xộn thì vội vàng chạy tốc ngay ra. Khi ra tới nơi, trông thấy Tào Hoàn bị bắt rồi
liền rút thanh kiếm đương đeo ở người ra định chém ngay lập tức. Âu
Dương Vĩnh Minh vội gạt lại mà rằng:
– Hắn là một người tán tận lương tâm, đã đành giết đi là phải, nhưng hiềm vì tội trạng chưa rõ, nay nếu giết ngay thì sau này không
khỏi người ta lại trách đến mình…
Vĩnh Minh vừa nói tới đó, thì Lương Hưng Đạo nói tiếp ngay lên rằng:
– Hôm Tiêu sư đệ ra đi, còn mang theo viên trân châu tích hỏa, thanh bảo kiếm Côn minh và mấy chục lạng hoàng kim như ý, cái đó chắc
là nó cũng nuốt đi. Vậy ta hãy nên mời xóm làng đến đây, để tra xét xem
đâu cái đã.
Vĩnh Minh lấy làm phải, liền mời mấy người hàng xóm đến làm
chứng, để cùng tra tìm các vật đó. Khi tìm thấy tang vật hẳn hoi, thì
mọi người cũng đều lấy làm tức giận, bèn bảo nhau bắt trói hết thảy
người hầu trong tiệm để cùng tra hỏi. Mãi sau mới có một đứa thú nhận
chân tình và chỉ dẫn ra lối vườn sau, là nơi đã vùi Tiêu Thất. Bọn Vĩnh
Minh theo lối ra đào chỗ đó, chừng mấy thước thì quả nhiên thấy di hài
của Tiêu Thất lấp ở dưới, song thi thể vẫn còn chưa nát và nét mặt vẫn
còn như người lúc sống. Âu Dương Vĩnh Minh, Lương Hưng Đạo và Lưu Hướng
trông thấy vậy, thì bất giác động mối thương tâm, khóc lên rưng rức.
Đoạn ba người liền moi xác Tiêu Thất lên và trói Tào Hoàn lại, đẩy xuống chôn sống ở đó. Nhất diện xuất tiền ra mua các đồ khâm liệm và áo quan
về để liệm cho di hài Tiêu Thất.
Sáng ngày hôm sau, Lương Hưng Đạo vì bận việc phải về Nhất
Nguyên quán, liền từ biệt đi trước để cho Âu Dương Vĩnh Minh và Lưu
Hướng đưa linh cữu Tiêu Thất về đến quê nhà mai táng.
Nguyên Tiêu Thất có 7 anh em, song chỉ có người thứ sáu tên là Tiêu Hựu Hòa là sinh được một đứa con trai, còn thì không ai sinh được
người con nào nữa. Vì thế trong cả nhà đó đối với Tiêu Minh Phượng tuy
là con riêng của Tiêu Hựu Hòa, nhưng ai nấy đều có lòng quý báu chẳng
khác chi vàng ngọc trên tay. Minh Phượng sinh ra, vẽ người nhỏ nhắn, nét mặt trắng trẻo đẹp đẽ vả lại thông minh khác thường. Bởi thế từ lúc trẻ thơ đến khi khôn lớn trong nhà ai cũng một mực thương yêu, không hề để
cho chút chi trái ý.
Cách đây mấy hôm, một hôm Tiêu Minh Phượng thẩn thơ ra chơi
ngoài cổng, có một người nhà vẫn thường đi theo hầu sát một bên. Bất
chợt đương khi đứng chơi, thì bỗng có một vị đạo nhân lững thững đi qua. Đạo nhân trông thấy Minh Phượng thì đứng dừng lại để nhìn. Minh Phượng
tính nhát, trông thấy người lạ thì sợ hãi quay đi vào trong lập tức…
Đạo sĩ thấy vậy, đứng ở ngoài cửa trông theo Tiêu Minh Phượng, chép miệng thở dài mà nói lên rằng:
– Đáng tiếc, thực là đáng tiếc…
Tên người nhà nghe thấy thế liền quay ra hỏi đạo nhân rằng:
– Ông cụ nói cái gì đáng tiếc mà lẩm bẩm một mình như thế.
Đạo sĩ mỉm cười, lắc đầu mà rằng:
– Tôi nói cho các anh biết, rồi chắc lại làm phiền tôi, thôi thà không nói cho xong.
Chợt khi đó, Tiêu Hựu Hòa vừa ở trong nhà đi ra. Tên người nhà liền đem câu đó nói cho Tiêu Hựu Hòa nghe. Hựu Hòa thấy nói ra dáng
kinh lạ, vội chạy ra mời đạo sĩ vào chơi trong nhà để hỏi chuyện.
Khi đạo sĩ vào rồi, Hựu Hòa liền cung kính hỏi rằng:
– Tôi thấy người nhà nói, vừa rồi người kêu đáng tiếc việc gì xin người làm ơn dạy cho tôi biết!
Đạo sĩ ra vẻ nghiêm trọng đáp rằng:
– Tôi xem quí phủ đây, kể cũng là một họ lớn, nhưng hiềm vì
một nỗi về cung nhân đình hơi kém một chút, và trông cậu em mà tôi vừa
gặp lúc nãy, cứ kể trí tuệ có thừa mà thọ số cũng không đủ. Bởi thế bần
đạo có ý lấy làm tiếc mà thôi.
Hựu Hòa nghe nói thấy đúng vào cảnh nhà mình, bất giác giật mình kinh sợ, vội hỏi ngay lên rằng:
– Dám thưa đạo trưởng, chẳng hay đạo trưởng có cách gì cứu giúp được chăng?
Đạo sĩ ngồi nghiêm lặng ngắt, nhắm nghiền đôi mắt lại, lẩm bẩm trong họng một lúc, rồi bỗng mở mắt ra, gật gật bảo Tiêu Hựu Hòa rằng:
– Cũng may mà nhà ngài vốn xưa nay có làm nhiều điều nhân đức, cho nên cũng còn có cơ cứu được. Duy bần đạo có một câu nói với ngài
là, giá như cho cậu em vào làm đồ đệ của tôi, tôi sẽ có cách làm cho cậu em được qua cầu thoát nạn, mà không dám sách nhiễu một chữ một đồng. Đó chẳng qua là tôi cùng cậu em có chút nhân duyên nên tôi muốn làm như
thế.
Hựu Hòa ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi mới đáp rằng:
– Đạo trưởng có lòng dạy thế, tôi rất mong ơn, song ngặt vì
nhà tôi cả bảy anh em, mà đều trông vào một nó, vậy tôi không thể cho nó theo người đi tu hành được, xin người cũng thương tình cho.
Đạo sĩ cười ha hả mà rằng:
– Ngài dạy rất phải, nhưng ngài không hiểu tôi nói đấy thôi.
Tôi muốn nhận cậu em làm đồ đệ nghĩa là ngài cứ biên tên tuổi và ngày
sinh tháng đẻ vào lá sớ vàng, ngài trao cho tôi, tôi khắc đem về chùa
Tam Thánh để tôi tụng kinh phần hóa, thế là tự khắc tai qua nạn khỏi mà
thôi. Chớ đâu có phải đến chùa tu hành như tôi mà ngại !
Hựu Hòa nghe dứt lời, thì ra vẻ vui mừng mà rằng:
– Nếu vậy thì được lắm? Người thương cho thế, còn gì hơn nữa, tôi xin vâng thuận lời ngay…
Nói đoạn liền sai người nhà lấy bút mực và tờ giấy vàng, viết
đủ tên tuổi và ngày giờ sinh đẻ Tiêu Minh Phượng đưa cho đạo sĩ và sai
lấy tiền ra để cúng. Đạo sĩ nhận lấy tờ giấy, còn món tiền thì nhất định chối từ không nhận. Hựu Hòa lại cố giữ lại để mời đãi cơm rượu. Đạo sĩ
cũng không chịu nhận, vội vàng đứng dậy xin phép lui ra. Hựu Hòa thấy
vậy lại càng vui mừng cảm tạ, song trong bụng vẫn hồ đồ không hiểu đạo
sĩ ấy là ai.
Nguyên đạo sĩ ấy tên là Đông Phương Cơ, tức là đồ đảng của
giáo Bạch Liên còn sống sót lại. Mấy năm gần đây. Đông Phương Cơ muốn
làm cho pháp thuật cao cường, nên phải cố tâm tu luyện đôi roi “Âm dương tử mẫu điện quang”, để phòng sau này thi thố. Cho được luyện đôi roi
ấy, tất phải tìm được một trăm người con trai còn nhỏ, một trăm người
con gái còn nhỏ và một trăm người đàn bà có mang, moi ruột tẩm vào với
roi rồi mới đem ra dùng được. Duy khi đó, đôi roi của Đông Phương Cơ đã
có tẩm đủ một trăm bộ ruột đứa con gái bé, một trăm bộ ruột người đàn bà chửa, song số con trai bé thì mới tẩm được 99 bộ ruột mà thôi. Vì thế
Đông Phương Cơ phải cố lặn mò tìm thêm bộ nữa, để cho việc luyện chóng
thành. Cũng may hôm ấy Đông Phương Cơ lại gặp Minh Phượng, thấy Minh
Phượng bé nhỏ thông minh, dùng được vào việc của mình, hắn bèn lập mưu
đánh lừa. Hựu Hòa vô tâm tưởng thực, thành thử bị mắc mưu ngay không còn nghi ngờ chi nữa.
Đông Phương Cơ vớ được tờ giấy kia rồi, mừng rỡ hí hửng bội
phần, vội vàng quay ngay về chùa Tam Thánh là nơi hắn ở và dự bị các
việc để đêm hôm ấy đem ra luyện kiếm.
Đêm hôm ấy, Đông Phương Cơ dọn một nơi buồng tĩnh, lấy một cái đỉnh bằng gang rất to, đem 299 cỗ lòng mà hắn đã thu góp bấy lâu, bỏ cả vào đó, rồi đặt lên một cái bàn thờ, kê chính giữa nhà. Đoạn rồi hắn ta xõa tóc cầm kiếm, bắt quyết thư phù, một mình loay hoay ở trong. Hắn
làm như thế, ước hơn một trống canh, thì thấy trong nhà đó, bỗng dưng
gió đâu kéo đến lạnh lẽo ghê người, rồi thì tựa như ma quỉ hiện lên, rất là quái gở. Đoạn rồi Đông Phương Cơ mang tờ thiếp viết tên tuổi Tiêu
Minh Phượng ra trước bàn thờ phần hóa, sai luyện âm binh.
Thì liền ngay lúc đó, Tiêu Minh Phượng đương nằm ngủ ở nhà,
bỗng dưng trở dậy, cởi tất quần áo vắt bỏ xuống giường, rồi mở cửa lén
ra không cho người nhà biết tới. Khi ra tới ngoài, không biết vì sao,
bỗng dưng Minh Phượng như người tài giỏi võ nghệ xưa nay, nhảy vót ngay
lên mái nhà, chuyền hết nhà nọ sang tới nhà kia, thẳng đi về chỗ Đông
Phương Cơ làm phép.
Chỉ trong chốc lát, Minh Phượng đã như bay biến đến nơi, chui
ngay vào trong buồng kín của Đông Phương Cơ và quì ngay xuống đất.
Đông Phương Cơ bấy giờ ra dáng nghiêm nghị, quát bảo Tiêu Minh Phượng rằng:
– Bản sư tu luyện đôi roi: “Âm dương mẫu tử điện quang” hiện
nay còn thiếu một bộ lòng, vậy ngươi phải cúng vào cho đủ không được
trái cưỡng lời ta… Ngươi phải mau mau đem ruột ra đây mà nộp.
Nói đoạn liền cầm một thanh gươm sáng loáng vất xuống trước
mặt Minh Phượng. Minh Phượng ra ý vui vẻ vâng lời, bèn cúi nhặt lấy
thanh gươm, rồi chính tay mình lại đưa gươm chĩa vào bụng mình toan
rạch. Bất chợt, chính ngay lúc ấy thì Bành Khải Lôi cũng vừa đi tới.
Khải Lôi sấn vào, thấy Tiêu Minh Phượng cầm gươm toan rạch bụng, bèn
chạy đến đá một cái, thanh gươm bắn hẳn ngay ra. Bành Khải Lôi cười nhạt bảo Đông Phương Cơ rằng:
– Bộ ruột của thằng bé này không tốt bằng bộ ruột tôi, vậy đạo trưởng có cần lấy ruột tôi chăng?
Đông Phương Cơ thấy có người phá việc của mình thì nổi giận
đùng đùng, vội chạy ngay lại, giơ quyền lên đánh vào bụng Khải Lôi. Khải Lôi cũng không nghiêng tránh, chỉ khen một tiếng “tốt”, và giơ bụng ra
để chịu ngọn quyền. Ngờ đâu ngọn quyền của Đông Phương Cơ vừa dí vào,
thì bị bụng Khải Lôi hút chặt ngay lấy, không sao mà lôi ra được. Đông
Phương Cơ cuống sợ vội vàng đọc một câu chú, quát lên một tiếng “mau”
thì thấy thanh kiếm rơi ở dưới đất lúc nãy bỗng bay ngay lên, nhằm thẳng đỉnh đầu Khải Lôi đâm xuống. Bành Khải Lôi vẫn tự nhiên không tránh lại ngốc đầu lên một cái rất mạnh đỡ lấy mũi kiếm, làm cho mũi kiếm đâm
xuống càng mạnh, cắm ngay một nửa vào đầu Khải Lôi, còn một nửa đàng
chuôi thì vẫn lòi hẳn ở trên. Khải Lôi lại cứ điềm nhiên vô sự, rồi lại
cười khanh khách lên mấy tiếng thì thấy thanh kiếm đương cấm ở đỉnh đầu, bỗng rút ngay lên bay thẳng sang cổ Đông Phương Cơ chém vào một nhát
đứt hẳn đầu ra. Đoạn rồi Khải Lôi ưỡn bụng ra một cái thì cái nắm tay
của Đông Phương Cơ đương dí vào bụng Khải Lôi, bị bật ngay ra, cái mình
vật ngay xuống đất, dòng máu ở cổ phun lên tung tóe mọi nơi. Khải Lôi
thấy Đông Phương Cơ chết rồi, liền bỏ mặc đó, quay lại ẵm Tiêu Minh
Phượng đi thẳng về nhà họ Tiêu.
Khi về tới nhà họ Tiêu, Khải Lôi ẵm Minh Phượng vào tận phòng
khách, kêu to lên mấy tiếng, làm cho cả nhà họ Tiêu đều giật mình tỉnh
dậy đổ xô lên phòng khách để xem. Bọn họ thấy có một anh sư tồi tàn, ôm
ẳm Tiêu Minh Phượng mà Tiêu Minh Phượng lại trần truồng không có quần
áo, thì đều ngạc nhiên cho là một sự lạ lùng. Hựu Hòa nhân quát mắng
Khải Lôi rằng:
– Nhà sư này ở đâu, cớ sao đêm hôm lần mò đến đây mà ẳm lấy con nhà người ta, định đem đi đâu bây giờ?
Bành Khải Lôi cười ha hả mà rằng:
– Tôi đây tức là Lục Bất hòa thượng, là anh em bạn học của
Tiêu Thất sư huynh đây… Thằng bé này bị lão Đông Phương Cơ dùng tà
thuật bắt về chùa toan giết. Tôi phải vội vàng đem cứu về đây không có
thì sống làm sao được !
Hựu Hòa nghe tới đó, trong bụng lấy làm kinh lạ vội quì tạ ơn
Bành Khải Lôi và hỏi chuyện Đông Phương Cơ là người thế nào? Bành Khải
Lôi đem hình dáng Đông Phương Cơ và việc luyện roi “Âm dương tử mẫu điện quang” thuật cho Hựu Hòa nghe. Hựu Hòa nghe tới đó mới nhớ ra Đông
Phương Cơ chính là người đạo sĩ hôm nọ có những thủ đoạn gớm ghê như vậy thì lại càng lấy làm cảm tạ Khải Lôi vô hạn.
Đoạn rồi Khải Lôi dùng thuật thổi vào Minh Phượng, để cho Minh Phượng tỉnh đậy và bảo người nhà lấy quần áo mặc cho Minh Phượng. Khải
Lôi lúc đó mới ung dung đem chuyện Tiêu Thất bị hại thuật cho bọn Hựu
Hòa nghe. Cả nhà nghe nói, đều sửng sốt cảm thương, và tỏ ý cảm tạ Khải
Lôi.
Hồi lâu, Bành Khải Lôi sắp sửa ra đi, nhân bảo Hựu Hòa rằng:
– Thằng bé con này để nó ở nhà không tốt, vì tôi với hắn có
chút nhân duyên, vậy ngài cho tôi mang về để tôi dạy đỡ các ngài, khi nó lớn lên xin đem trả…
Hựu Hòa nghe nói, hết lời từ chối không ưng, Khải Lôi cũng
không nài ép, chỉ mỉm cười một tí rồi đứng dậy đi ngay. Không ngờ sáng
hôm sau, khi nhà trở dậy, tìm đến Minh Phượng thì đã không thấy đâu nữa. Nhìn đến giường Minh Phượng nằm, thấy có một mảnh giấy đề bốn chữ “Lục
Bất hòa thượng” để đó. Họ biết ngay là Tiêu Minh Phượng đã bị Lục Bất
hòa thượng bắt đem đi mất, song cũng không có cách nào tìm được, đành
phải bó tay chịu vậy.
° ° °
Thế là từ đó Bành Khải Lôi mang Tiêu Minh Phượng về
động Lưu Xuân, dạy cho học tập, rồi cách ít lâu sau, mới lần lượt gặp
bọn Vân Như và Vu Anh đó.
Hôm ấy Vu Anh nghe Tiêu Minh Phượng thuật qua các chuyện, thì
vẻ mặt ra chiều hớn hở, bảo cho Hoàng Vân Nhi biết và lại nói với Vân
Nhi cùng Tiêu Minh Phượng rằng:
– Cứ theo câu chuyện các anh vừa thuật thì sư phụ của chúng ta đây tức là Lưu Tam Nương, mà Lục Bất hòa thượng chính là phu quân của
sư phụ ta đó. Vậy hai người ấy cũng là những bực võ nghệ siêu quần,
chúng ta đã lọt vào đây, ta phải khổ công luyện tập, kẻo sau này lỡ mất
dịp hay, thì không sao kịp.
Tiêu Minh Phượng cùng Hoàng Vân Nhi nghe nói, đều khen phục là phải. Từ đó bèn cùng nhau theo Lưu Tam Nương gia công luyện tập, quanh
quẩn trong động Lưu Xuân, cũng không biết chi đến ngày tháng.
Động xuân lưu khách anh hùng,
Ơn xưa oán cũ bên lòng dễ quên.
Cõi trần gió bụi chưa yên,
Thanh gươm còn hẹn chút duyên sau này. . .