Kiếm Châu Duyên

Chương 14: Dạo gót vườn hoa, quan già mê sắc. Giấu mình hang cọp, mụ góa liều gan



Bọn Châu Linh, Tất tẩu tử, Tấn Từ cùng Diêu Tú ngồi đợi một lúc lâu lâu, quả thấy tên điếm tiểu nhị lại vào.

Bốn người liền xúm vào bảo tên điếm tiểu nhị nói nốt câu chuyện của Cửu môn đề đốc Tháp Nhi Tề Khoa cho nghe.

Điếm tiểu nhị trông trước trông sau một lượt và dặn 4 người không được lộ chuyện với ai, rồi mới từ từ thuật chuyện:

– Nguyên cách đây một năm, có một người tên là Tề Tinh Viên
mới về tri phủ Thuận Thiên là phủ sở tại giữa chốn kinh thành. Một hôm,
Tề Tinh Viên đương ngồi ngoài công đường làm việc chợt thấy tin báo có
quan Cửu môn đề đốc vào chơi.

Tinh Viên tuy không phải là thuộc viên nha đề đốc, song cũng
biết Tháp Nhi Tề Khoa là đám họ thân nhà vua và được lòng vua rất là yêu chuộng. Nhân thế Tinh Viên cũng lấy làm kinh sợ, vội vàng ra tận cổng
ngoài, cung kính đón vào trong phủ. Khi vào tới nơi, Tinh Viên sai người nhà pha trà dâng lên. Tháp Nhi Tề Khoa uống trà cẩn thận rồi cứ ngồi
lì, chuyện trò không thôi.

Được một lát, bữa cơm gần tới, Tề Khoa cũng ngồi đó, không
thấy ra về. Tinh Viên không biết làm thế nào, liền mời Tề Khoa ở lại ăn
cơm. Tề Khoa cũng vui lòng nhận ngay không hề từ chối.

Tề Tinh Viên bèn sai dọn rượu lên rồi tự mình ngồi một bên hầu rượu, chuyện trò rất là vui vẻ.

Khi chén đã ngà say. Tháp Nhi Tề Khoa nhân hỏi Tinh Viên rằng:

– Tri phủ hiện nay đã có được mấy người con?

Tề tri phủ cung kính đáp rằng:

– Đội ơn đề đốc hỏi tới, chúng tôi cũng hiếm hoi, mới được một trai một gái mà thôi.

– Con gái tri phủ bao nhiêu tuổi, đã nhận lời gã bán đâu chưa?

– Bẩm, cháu năm nay mới 19 tuổi, cũng chưa gã bán cho ai.

Tháp Nhi Tề Khoa nghe nói, ra dáng hớn hở vui cười mà rằng:

– Nếu vậy tri phủ có thể cho tôi xem mặt lệnh ái được chăng?

Tề Tinh Viên không dám từ chối, vội nói lên rằng:

– Đại nhân có lòng hạ cố, hạ chức đâu lẽ dám từ. Duy tính cháu quen nết thẹn thò. Ít hay trông thấy người lạ. Vậy xin phép đại nhân
cho hạ chức chạy vào bảo cháu, thì cháu mới dám ra chào…

Tháp Nhi Tề Khoa gật đầu mà rằng:

– Cái đó rất tự nhiên, đại nhân cứ việc vào bảo ra đây, can chi mà ngại ?

Tinh Viên vâng lời đứng dậy xin phép quay vào. Được một lát
Tính Viên đi ra thì có một người con gái vào trạc 18, 19, ra dáng e e
thẹn thẹn theo ra. Khi tới trước bàn tiệc, người con gái liền thụp ngay
xuống lạy. Tháp Nhi Tề Khoa vội vàng đứng lên đỡ người con gái dậy và
nói:

– Cô em cứ tự nhiên ra chơi nói chuyện, việc gì lễ bái thêm phiền!

Chàng vừa nói như vậy, vừa nhắm trên mặt dưới chân người con gái một lượt, rồi hỏi Tề Tinh Viên rằng:

– Cô này là con gái quan phủ đây phải không?

Tề Tinh Viên cúi đầu khoanh tay đáp rằng:

– Bẩm vâng, chính cháu là Tề Huệ Nguyệt, con gái chúng tôi.
Chúng tôi mới được mình nó là lớn song tư sắc đã xấu, mà tính nết lại
ngu, cho nên còn phải để nhà dạy dỗ chưa dám gã bán cho ai hết cả ?

Tháp Nhi Tề Khoa nghe nói, thần hẳn mặt ra, bụng bảo thầm dạ:

– “Thế mà thằng Nghiêm Phú nói với mình là con bé Huệ Nguyệt
cái chân nhỏ xíu, cái mặt trái xoan, một trang tuyệt sắc trên đời. Ai
ngờ có trông thấy mặt thấy chân, mới biết là không ra gì cả. Nó làm cho
mình hạ thân đến đây một phen thực là vô ích lạ lùng. Về nhà chuyến này
tất phải trị ngay nó đì mới được”. Nguyên Tháp Nhi Tề Khoa vốn xưa nay
có tính nghiện nhìn người đẹp và lại nghiện ngắm cái chân bé nhỏ của bọn đàn bà. Bởi thế nghe thấy tên người nhà là Nghiêm Phú thuật chuyện Huệ
Nguyệt là người nhan sắc, vả lại gồm có cái chân bé nhỏ xinh, thì vội
vàng tìm ngay đến đó để xem, không còn nghĩ tới thể diện quốc gia chi
cả. Ngờ đâu khi tới nơi nhìn đích tận mặt, thì lại khác hẳn với lời
Nghiêm Phú đã nói. Tháp Nhi Tề Khoa vì thế lấy làm căm tức trong lòng,
quên cả mọi việc ở đời không thiết đến bữa tiệc của Tri phủ hiện đương
thết đãi

Chàng ta ngây mặt lẩm bẩm trong bụng nói thầm một lúc, rồi vụt đứng ngay dậy, cáo từ ra về. Tinh Viên đôi ba phen chào mời khẩn thiết, cũng không thèm đoái hoài lưu lại. Tinh Viên không hiểu ra sao, bất đắc dĩ phải đưa chân ra cổng, vái chào rồi quay trở vào.

Tháp Nhi Tề Khoa ra tới cổng, nhảy ngay lên kiệu, đi một thôi thẳng về dinh, trong bụng vẫn còn căm tức hiện ra nét mặt.

Khi về tới dinh, chưa kịp nói năng việc chi, vội truyền gọi
ngay Nghiêm Phú lên để quở Nghiêm Phú bước chân ngay lên tới nơi, thì Tề Khoa liền giơ tay tát luôn mấy cái đỏ cả má lên.

Nghiêm Phú thấy vậy, không hiểu ra sao, vội cúi rạp xuống, lạy lấy lạy để mà rằng:

– Đại nhân có việc gì xin truyền cho chúng tôi được biết, chúng tôi thật là oan uổng, không hiểu đầu để ra sao?

Tháp Nhi Tề Khoa giậm chân thình thình xuống đất mà rằng:

– Ai cần cái mồm này lem lém làm gì ! Từ đây ta truyền cái gì
đích xác mười mươi thì mày hãy nói, nếu không có phen ta lấy đầu đi đó.

Nghiêm Phú càng không hiểu chuyện, khóc lên rưng rức mà rằng:

– Trăm lạy đại nhân, con có tội gì, xin đại nhân truyền bảo rõ cho. Từ nay về sau, con mới biết đường tránh tội.

Tháp Nhi Tề Khoa lại vỗ bàn thét lớn lên rằng:

– Mày có nhớ tội hay không? Mày nói với tao là con bé con nhà
Tề Tinh Viên nó đẹp thế nào, chân nó xinh xẻo thế nào, làm cho tao phí
mất cả công lặn lội, mà rút cục không được một tí gì là đúng. Như thế
phỏng có đáng tội hay không?

Nghiêm Phú nghe nói, chợt nghĩ ngay ra, hèn hỏi lại rằng:

– Đại nhân trông Huệ Nguyệt dáng dấp thế nào, xin Đại nhân nói rõ con xem có phải đích thị là hắn hay không!

Tháp Nhi Tề Khoa bèn đem dáng dấp và điệu bộ của người con gái trông thấy ở nhà Tề Tinh Viên lúc nãy thuật cho Nghiêm Phú. Nghiêm Phú
nghe đoạn, lắc đầu mà rằng:

– Dám bẩm đại nhân, nếu quả như vậy thì người ấy không phải là Huệ Nguyệt rồi. Cứ như lời đại nhân vừa nói thì con bé ấy đích xác là một con tì nữ của Huệ Nguyệt, tên là Xuân Hưng đó. Trước
đây con đã ở trong Tề tri phủ mấy năm, cho nên người nào ở nhà ấy con
cũng biết.

Tháp Nhi Tề Khoa nghe câu đó thì bỗng lại nổi giận đùng đùng, quát tháo lên rằng:

– Nếu vậy thằng Tề Tinh Viên gớm thực? Nó khinh ta đến thế thì thôi. Con nó có phải là hoàng phi công chúa gì, mà ta đến xem mặt, nó
lại dám làm như thế! Để ta phải liệu cách xoay cho thằng này một mẻ mới
được.

Nghiêm Phú lấy lời mềm mỏng nịnh hót mà rằng:

– Đại nhân không cần phải trị làm chi. Nếu đại nhân có muốn
trông thấy đích mặt người ấy, con xin có cách làm cho trông đích được
ngay.

– Kế gì, mày thử nói ngay ta xem.

– Dám bẩm đại nhân, ngày mai xin đại nhân lại đến chơi bên nhà tri phủ, để con theo sát đi hầu một bên. Tới đó, đại nhân bảo Tề tri
phủ là muốn nhận Huệ Nguyệt để làm nghĩa nữ, như thế tất Tề tri phủ phải gọi hắn ra. Bấy giờ đại nhân cứ trông hiệu ở con, hễ con gật đầu là
đích phải rồi. Nhược bằng không phải, con sẽ lắc đầu thì ngài khắc hiểu, bấy giờ ngài cứ giả vờ quát tháo gắt lên, rồi con ở giữa dàn xếp xin
hòa và bảo phải đưa Huệ Nguyệt ra chào, thì quyết nhiên phải được. Đoạn
rồi nhân đó ngài nhận ngay làm nghĩa nữ và để vài hôm sau, ngài cho kiệu đến đón về nhà, nói dối là phu nhân cho sang mời đón, thì Tề tri phủ
không còn cách gì từ chối được nữa.

Tháp Nhi Tề Khoa nghe rõ kế sách đó, bất giác vỗ tay khen ngợi luôn mồm, lấy ngay lạng bạc thưởng cho Nghiêm Phú để đền vào lúc nãy.

Sáng hôm sau, quả nhiên Tháp Nhi Tề Khoa theo lời Nghiêm Phú,
sai sắm sửa cỗ tiệc, và chỉ cho Nghiêm Phú đi theo, thẳng sang bên Tề
tri phủ.

Tề tri phủ thấy Tháp Nhi Tề Khoa đột nhiên lại đến, thì lấy
làm ngạc nhiên không hiểu, song cũng lại phải ân cần tiếp đãi không dám
coi thường.

Khi nước nôi xong, Tháp Nhi Tề Khoa nhân bảo Tề tri phủ rằng:

– Bản chức nhân thấy tri phủ là người học thức, ý muốn kiếm
cách làm thân. Vậy xin tri phủ cho lệnh ái ra đây nói chuyện và bản chức xin nhận làm nghĩa nữ, để đôi bên thêm tình liên lạc cho vui. Chẳng hay tri phủ có ưng lời thuận thế cho không?

Tề Tinh Viên nghe nói, không thể từ chối được, bèn lại gọi
người con gái hôm nọ cho ra lạy chào Tháp Nhi Tề Khoa. Khi người con gái ra tới nơi, Nghiêm Phú trông thấy đích xác là Xuân Hưng chứ không phải
Huệ Nguyệt, bèn lắc đầu ra hiệu cho Tề Khoa biết.

Tề Khoa hiểu ý, bèn trở ngay mặt gắt gàng quát tháo, trỏ bảo Tề Tinh Viên rằng:

– Tề lão gia khinh người quá đáng. Con bé này là con bé nào mà lão gia cũng bảo là con gái được? Có lẽ tôi đây không đáng làm một
người bố nuôi của lệnh ái hay sao, mà phải dùng cách giả trá đảo điên
như thế. Nếu vậy tôi xin cáo biệt, để sau đây tôi sẽ coi xem con gái tri phủ rồi đây quí trọng đến đâu… !

Nói đoạn nét mặt hằm hằm, đứng phắt dậy toan quay ra. Tề Tinh
Viên thấy vậy, có ý e ngại sợ hãi, song việc đã xảy ra đến thế, cũng
không biết xử trí thế nào cho tiện, đành chỉ đứng thừ người ra đó.

Nghiêm Phú nhân đó chạy vội trở lại, ngăn Tháp Nhi Tề Khoa lại rồi ra ý vật nài, xin nguôi cơn giận và nhất diện quay bảo Tề Tinh Viên nên gọi ngay Huệ Nguyệt ra để chào lạy xin lỗi trước mặt Tề Khoa. Tinh
Viên lúc đó, không thể từ chối sao được bất đắc dĩ cũng phải ưng lời,
bắt người nhà gọi Huệ Nguyệt ra lấy trước mặt Tháp Nhi Tề Khoa và tỏ lời ân cần xin lỗi.

Tháp Nhi Tề Khoa đến bây giờ mới ra vẻ nguôi nguôi cơn giận,
lặng ngắt hồi lâu đưa hai mắt chầm chập nhìn vào Huệ Nguyệt, khi chàng
nhìn thấy bàn chân Huệ Nguyệt chỉ nhỏ tí bằng ba ngón tay trẻ con, và
lại nhìn đến nét mặt của Huệ Nguyệt rất bóng bẩy yểu điệu, thì bỗng dưng say mê ngơ ngẩn, tựa như điên dại đến nơi. Nhìn ngắm một hồi, rồi chàng bật cười lên ha hả đứng phắt ngay lên, chạy đến cầm tay Huệ Nguyệt,
nâng dìu bảo nàng đứng dậy. Huệ Nguyệt thẹn đỏ bừng mặt lên khẽ cựa hai
tay ra rồi quay trốn đi vào trong mất.

Sau khi Huệ Nguyệt chạy trốn vào rồi, Tháp Nhi Tề Khoa bèn móc túi lấy ra một cái hộp nho nhỏ, đưa cho Tề Tinh Viên và ra vẻ vui cười
mà hỏi rằng:

– Tôi có chút quà nhỏ mọn đây, gọi là đưa tặng lệnh ái, vậy xin tri phủ nhận giúp cho.

Tinh Viên không hiểu ý tứ ra sao, cũng phải vâng lời nhận lấy
cái hộp và cảm tạ Tháp Nhi Tề Khoa. Tháp Nhi Tề Khoa gật gù ra dáng đắc ý rồi cáo từ Tinh Viên quay gót ra về. Tinh Viên đưa chân ra đến cổng,
lạy chào cẩn thận rồi mới quay vào.

Khi vào tới trong nhà, Tinh Viên vội vàng mở cái hộp con ra
xem: thì thấy trong đó có hai hạt ngọc châu lớn ánh sáng lóng lánh, rõ
ra một thứ bảo vật hiếm có trên đời. Tinh Viên xem ngắm hồi lâu, cũng
không hiểu Tháp Nhi Tề Khoa dụng ý ra sao, đành hãy đem đôi hạt châu đó tạm trao cho Huệ Nguyệt cất giữ.

Ngờ đâu cách ba hôm sau, Tề Tinh Viên ăn cơm buổi sáng vừa
xong thì chợt thấy lính phủ vào báo là có người nhà của quan Cửu môn đề
đốc sai đến, xin vào nói việc rất cần. Tinh Viên nghe báo không hiểu là
có việc gì, bảo lính chạy ra mời người ấy vào.

Người lính chạy ra một lúc, thì thấy Nghiêm Phú cùng một người đàn bà ăn mặc lịch sự, dẫn một cỗ kiệu bốn người khiêng, đem vào đặt
ngay trước cửa công đường, đoạn rồi Nghiêm Phú chạy lại bẩm với Tề Tinh
Viên rằng:

– Chúng tôi vâng mệnh Cửu môn đề đốc phu nhân, cho sang đây
đón lệnh cô nương về chơi bên dinh một lát, hiện có danh thiếp của phu
nhân đưa sang đây, xin trình cho đại nhân rõ…

Nói đoạn liền đưa cái danh thiếp lên cho Tề tri phủ. Tề tri
phủ cầm lấy danh thiếp xem, thấy đích xác là tên hiệu của Cửu môn đề đốc phu nhân, và lại biết đích Nghiệm Phú là người hầu thân của Tháp Nhi Tề Khoa đã từng đến đó một lần hôm trước. Nhân thế Tề Tinh Viên không tiện chối từ, đành phải bảo con gái là Huệ Nguyệt sắm sửa chỉnh tề rồi cho
đi sang dinh đề đốc để chào đề đốc phu nhân.

Dè đâu Huệ Nguyệt đi rồi, cách mấy hôm sau cũng không thấy trở về Tề Tinh Viên nóng lòng sốt ruột, vội vàng cho người sang tận bên
dinh đề đốc để hỏi. Khi hỏi rõ ra, mới biết Huệ Nguyệt sang đến dinh đề
đốc thì Tháp Nhi Tề Khoa giữ riết ngay lại, bắt ép Huệ Nguyệt phải làm
lễ kết hôn, sung làm phu nhân thứ chín.

Tề Tinh Viên nghe thấy tin ấy, trong bụng lấy làm tức tối, bèn lập tức dâng sớ từ quan, vợ chồng con cái đưa nhau trốn ở một chốn rừng sâu, không hề vãng lai tới dinh đề đốc, mà việc đời cũng không thiết
hỏi đến chi.

Riêng về phần Tháp Nhi Tề Khoa, thì sau khi ép lấy được Huệ
Nguyệt rồi, cái tình thân ái đối với Huệ Nguyệt, càng ngày lại càng khắn khít như nhựa như sơn. Nhất là chàng ta thấy hai cái bàn chân của Huệ
Nguyệt nhỏ nhắn xinh xắn như thế, thì lại càng say đắm tâm hồn, không
mấy lúc là rời ra được. Cứ như lời đồn của những người hầu hạ thân cận
trong đó, thì mỗi đêm, trước khi Tháp Nhi Tề Khoa đi ngủ, tất lại hôn
chân Huệ Nguyệt một lúc lâu lâu, rồi mới ngủ yên giấc được. Nếu lo hôm
nào đi đâu xa vắng, hay hoặc bận rộn việc chi, mà Tháp Nhi Tề Khoa không được hôn chân Huệ Nguyệt, thì hôm đó chàng ta tất dằn dọc suốt đêm, dù
có đàn ngọt hát hay đến đâu cũng không sao mà nhắm yên mắt được.

Bởi thế cái tiếng nghiện hôn chân của Tháp Nhi Tề Khoa trong ít lâu nay đã đồn đại khắp cả mọi nơi, không ai là không biết tới.

Hôm ấy bọn Châu Linh nghe tên điếm tiểu nhị thuật hết câu
chuyện của Tháp Nhi Tề Khoa thì ai nấy đều lấy làm một sự dị kỳ hiếm có, bảo nhau vỗ tay cười rú cả lên. Đoạn rồi Châu Linh nhân cười hỏi tên
điếm tiểu nhị rằng:

– Tôi nghe anh nói toàn là câu chuyện bí mật của người ta. Vậy anh có cách gì mà thông tỏ rõ ràng được thế? Chẳng hay là anh cũng bịa
ra câu chuyện làm quà, để đánh lừa cho chúng tôi nghe mất thời giờ, đó
thôi.

Tên điếm tiểu nhị nghe nói, trỏ tay lên trời thề lấy thề để mà rằng:

– Các bà tưởng tôi là người nói dối hay sao? Việc đó nguyên
tôi có người hàng xóm rất thân gọi là Vương Thẩm Tử hiện vẫn hầu hạ ở
chỗ nhà riêng của Huệ Nguyệt phu nhân thường ở, cho nên bà ta biết rõ
đầu đuôi mà nói với tôi như vậy. Nếu không thì có khi nào mà chúng tôi
lại hiểu được căn nguyên…

Châu Linh nghe nói gật đầu ra dáng vui cười, lấy ra đĩnh bạc
10 lạng thưởng cho tên điểm tiểu nhị. Điếm tiểu nhị ngẩn hẳn người ra mà rằng:

– Sao các bà lại cho tôi thế này? Tôi được việc gì mà dám nhận tiền của các bà !

Châu Linh cười nói mà rằng:

– Có làm gì những cái nhỏ mọn này. Anh cứ cầm lấy, tôi sẽ có việc nhờ anh giúp hộ chúng tôi…

– Bà có cần việc gì, xin bà hãy bảo trước xem tôi có giúp được hay không cái đã.

Châu Linh lại cười mà nói lên rằng:

– Chúng tôi cũng không có việc gì cần cấp, duy nghe anh nói
câu chuyện kì dị như vậy, chúng tôi muốn cho biết rõ đầu đuôi chút nữa.
Vậy lúc nào có tiện thì anh bảo mụ Vương Thẩm Tử đến đây chơi, cho chúng tôi hỏi lại đích xác xem sao.

Tên điếm tiểu nhị ra dáng vui mừng mà rằng:

– Nếu vậy thì dễ lắm. Chỉ nội từ giờ đến mai, hễ mụ ta về là
tôi bảo mụ ta đến ngay lập tức. Bấy giờ các bà hỏi kĩ lại sẽ biết ngay
đầu đuôi không có lại cho là tôi nói láo.

Tẩu tử gật đầu mà rằng:

– Nếu thế anh cứ cầm lấy sồ tiền đó, gọi là thường trước cho anh, rồi sau đây có việc gì, chúng tôi sẽ lại cho anh đằng khác.

Tên điếm tiểu nhị vâng lời nhận lấy món tiền, quay ngoắt trở ra.

Tất tẩu tử nhân hỏi Châu Linh rằng:

– Chị định tìm Vương Thẩm Tử đến là có ý để làm việc gì!

Châu Linh mỉm cười, giơ chân lên nhìn ngắm, và bảo Tất tẩu tử rằng:

– Chị thử coi xem, chân tôi có nhỏ hay không?

Tất tẩu tử nhìn chân Châu Linh, rồi lại nhìn vào chân mình một lượt và nói:

– Chân chị thì trắng trẻo xinh xắn thực, nhưng còn to hơn chân tôi một tí.

Châu Linh lại nhìn chân Tất tẩu tử, thấy quả nhiên nhỏ hơn chân mình thì lặng ngắt không nói gì, nét mặt ra chiều nghĩ ngợi.

Tất tẩu tử lấy làm lạ, liền hỏi:

– Có lẽ chị định mượn Vương Thẩm Tử làm mối đưa đường, để lân la vào trong dinh đề đốc Tháp Nhi Tề Khoa chăng!

Châu Linh nghe nói, vỗ vào vai Tất tẩu tử mà rằng:

– Sao chị tinh ý thế..? Chị thử nghĩ xem ta làm cách đó có diệu hay không?

Tất tẩu tử ra dáng nghĩ ngợi một lát rồi nói:

– Chị định làm cách ấy thì diệu lắm rồi. Có điều lão ta đã thích những người chân nhỏ, thì để tôi vào đó có lẽ lợi hơn…

Châu Linh gật đầu mà rằng:

– Nếu chị có lòng khảng khái nhận cho việc đó thì còn gì hơn
nữa! Nhưng nếu có lần vào được đó thì ta nên cẩn thận từng li từng tí,
và xét kĩ càng, rồi báo tin cho chúng tôi, chúng tôi sẽ dùng phép ẩn
hình theo cả vào đó để thừa cơ giết hắn thì mới xong được.

Tất tẩu tử vâng lời xin theo kế sách và bàn nhau chờ tin Vương Thẩm Tử ra sao, rồi sau sẽ liệu.

Ngày hôm sau, vào khoảng quá trưa, chợt thấy lên điếm tiểu nhị chạy vào, nói là đã mời được Vương Thẩm Tử đến chơi. Châu Linh liền
chạy ra đon đả mời vào và bảo điếm tiểu nhị pha nước lên uống.

Nước nôi trò chuyện mấy câu, rồi Châu Linh bỗng lấy ra 50 lạng bạc đặt trước mặt Vương Thẩm mà nói rằng:

– Tôi có món tiền nhỏ mọn này đưa tặng bà để mua quà cho trẻ trong nhà, vậy xin bà vui lòng nhận cho…

Vương Thẩm Tử nhìn vào 50 lạng hạc, vẻ người ngạc nhiên mà rằng:

– Tôi với các bà chưa được quen biết bao giờ, nay mới gặp nhau là lần thứ nhất, vậy có lẽ nào tôi lại nhận tiền nhận nong của các bà
như thế!

Châu Linh liền trỏ vào Tất tẩu tử mà bảo Vương Thẩm Tử rằng:

– Thế bà có biết bà này bao giờ không!

Vương Thẩm Tử nhìn một lúc rồi ngẩn mặt nghĩ ngợi đáp rằng:

– Không, bà ấy là bà nào, tôi chưa được gặp bao giờ.

Châu Linh cười rằng:

– Thế không trách được! Bà này tức là bà vú nuôi Tề phu nhân ở trong dinh quan Đề đốc đó. Bà ấy vâng lệnh cụ cố bà ở nhà đến đây, có
câu chuyện muốn nói với Đề đốc cửa phu nhân tức là Tề Huệ Nguyệt mà
không muốn để cho quan Đề đốc cùng người khác biết. Bởi thế muốn phiền
bà dẫn vào trong công quán giúp cho một tí. Khi vào tới nơi, bà cũng
đừng nói gì với Cửu phu nhân, sợ lộ chuyện ra, khắc Cửu phu nhân trông
thấy bà ta là hiểu ngầm ngay được. Vậy chẳng hay bà có giúp được hay
không?

Vương Thẩm Tử cười khanh khách mà rằng:

– Tưởng việc thế nào, chứ việc ấy thì làm gì mà không được. Nhưng bà ấy là vú nuôi phu nhân mà sao trông người trẻ thế.

Tất tẩu tử nghe nói, thẹn đỏ mặt lên, bảo Vương Thẩm Tử rằng:

– Năm trước tôi nuôi phu nhân thì mới có 17 tuổi, đến năm nay đã 37 tuổi rồi, còn gì là trẻ !

Vương Thẩm Tử cười cười gật gật:

– Chết nỗi thế ra chị 37 tuổi rồi à! Tôi đây 42 tuổi, chỉ hơn chị có 5 tuổi, mà trông người già biết bao nhiêu!

Châu Linh vội hỏi:

– Nhưng việc kia bà có thể giữ kín được không?

Vương Thẩm Tử đáp:

– Tôi còn bép sèo nói với ai mà chẳng kín, vả chăng chị ấy là
vú nuôi của phu nhân thực, thì còn khi nào tôi dám nói với ai mà sợ!
Hiện nay trong nhà lại thiếu một người khâu vá nếu chị ấy vào thì càng
tiện lắm, tôi cứ nói là vào khâu vá trong nhà, thế là không ai nghi ngờ
chi nữa.

Châu Linh vui cười mà rằng:

– Nếu thế thì còn gì hay hơn nữa. Nhưng độ lúc nào thì đi vào được?

Vương Thẩm Tử đứng ngay dậy mà rằng:

– Xin đi ngay bây giờ là được rồi. Tôi cũng bận việc không thể nào ngồi lâu đây được.

Châu Linh liền cầm 50 lạng bạc ấn dúi vào tay Vương Thẩm Tử và nói:

– Tôi đã hứa lời, xin bà cứ nhận cho. Nếu bà từ chối thì chúng tôi không dám phiền nữa.

Vương Thẩm Tử giả ra mặt ngượng nghịu chối từ giờ lâu mới chịu nhận lấy. Đoạn rồi giục Tất tẩu tử sửa sang áo xống gọn gàng để ra đi,
Vương Thẩm Tử nhân thấy cái chân của Tất tẩu tử bé nhỏ quá chừng thì lấy làm thích chí khen rằng:

– Quái lạ, sao mà cái chân chị nhỏ thế! Không trách chân Cửu
phu nhân cũng chỉ bé nhỏ tí ti được. Có lẽ chân Cửu phu nhân cũng chính
tay chị buộc cho hẳn?

Tất tẩu tử cũng gật đầu nhận phải.

Khi sửa soạn xong, Vương Thẩm Tử liền cáo biệt mọi người rồi
dắt Tất tẩu tử ra đi. Được một lát đã tới một nơi công quán, trước cửa
có lính canh gác rất nghiêm. Nguyên chỗ đó là một nơi công quán riêng
của Tháp Nhi Tề Khoa chỉ để cho Huệ Nguyệt ở, song cũng có 16 tên thân
binh canh giữ rất là cẩn mật, trừ phi những hạng người thân là không ai
được ra vào ở đó.

Hôm ấy Vương Thẩm Tử đưa Tất tẩu tử vào tới cửa. liền trỏ vào Tất tẩu tử bảo bọn lính canh rằng:

– Đây là người khâu mướn trong phủ, tôi mới thuê về đây, từ nay có ra vào, các anh không cần phải hỏi.

Bọn lính canh thấy vậy để tự nhiên cho vào, không hỏi chi nữa. Khi vào tới trong công quán Vương Thẩm Tử thấy nói Tháp Nhi Tề Khoa
đương ngồi uống rượu với đệ cửu phu nhân ở trong tư phòng.

Vương Thẩm Tử bèn bảo qua Tất tẩu tử rồi dẫn Tất tẩu tử vào chào, nói với vợ chồng Tề Khoa rằng:

– Đây là mụ khâu mướn, chúng tôi mới thuê về, xin trình người biết.

Tề cửa phu nhân trông thấy, vẻ mặt tươi cười, gật đầu mà rằng:

– Được lắm, mụ ở đây khâu vá cho ta, khắc ta đãi hơn người khác

Tháp Nhi Tề Khoa nhìn Tất tẩu tử suốt từ đầu chí chân một lượt thấy vẻ mặt cũng hơi ưa nhìn mà cái chân thì có dáng xinh hơn Huệ
Nguyệt, chàng bèn nắm ngay lấy chân Huệ Nguyệt bắt để lên lòng và nói:

– Tôi vẫn tưởng chỉ có cái chân của phu nhân là nhỏ nhắn, ai ngờ mụ này lại có cái chân nhỏ hơn nhiều.

Nói đoạn lại chòng chọc nhìn vào chân Tất tẩu tử, cười ngặt
cười nghẹo không thôi. Tất tẩu tử thừa cơ lúc đó, nhìn lên Tháp Nhi Tề
Khoa, thấy chàng thân thể vạm vỡ to lớn, nét mặt đầy dặn như mâm xôi to, hai lông mi như hai thanh kiếm dựng ngược, cái mũi cao gồ, đôi con mắt
sáng quắc như hai ngọn đèn, nhìn không hề chớp. Tề cửu phu nhân thấy
vậy, rụt ngay chân mình lại, rồi cười bảo Tháp Nhi Tề Khoa rằng:

– Người ta mới đến, làm gì mà đề đốc nhìn kỹ quá thế.

Tề Khoa vừa cười vừa gật đầu quay bảo Vương Thẩm Tử rằng:

– Mụ Vương ra dọn một gian phòng tử tế để cho mụ ta ở…

Vương Thẩm Tử vâng lời quay đi ra. Tất tẩu tử cũng quay gót
toan theo ra. Không ngờ Tháp Nhi Tề Khoa lại gọi giật lại bắt hãy đứng
hầu ở đó không cho ra vội. Tất tẩu tử không hiểu tình ý ra sao, cũng
phải đứng yên ở đó.

Đoạn rồi thấy Tề cửa phu nhân gọi Tất tẩu tử đến gần, bắt cầm
hồ rượu rót cho Tháp Nhi Tề Khoa uống. Nàng rót luôn ba cốc Tháp Nhi Tề
Khoa đều trong một hơi cạn cả.

Đến cốc thứ tư, nàng toan rót nữa thì Tháp Nhị Tề Khoa bưng
chặt ngay lấy miệng cốc, trông đăm đăm vào mặt Tất tẩu tử cười mà nói
rằng:

– Ta đã nhận ba cốc của em cho rồi, bây giờ đến lượt ta mời em, vậy em phải uống với ta một cốc cho vui.

Tất tẩu tử đỏ bừng mặt lên rằng:

– Đại nhân dạy quá lời, chúng tôi là phận ti tiểu đâu dám mạn phép như vậy.

Tháp Nhi Tề Khoa lại quay nhìn Tề Huệ Nguyệt cười mà bảo rằng:

– Phu nhân đã biết nết tôi, vậy xin phu nhân cho tôi tự do một tí.

Huệ Nguyệt hiểu ý, cười khanh khách mà rằng:

– Tự do thế nào? Đại nhân còn muốn tự do đến đâu nữa !

Nói đoạn lại quay sang bảo Tất tẩu tử:

– Được rồi nếu thế mụ hãy đứng đây hầu đại nhân một lúc.

Rồi lát nữa ta sẽ vào đây…

Tháp Nhi Tề Khoa thấy vậy, vỗ tay ha hả cười lên. Tề Huệ Nguyệt liền đứng dậy quay ngoắt đi ra.

Tháp Nhi Tề Khoa thấy Huệ Nguyệt ra rồi, vội vàng nắm ngay tay Tất tẩu tử kéo lại ẳm lên trên lòng.

Tất tẩu tử thẹn thò không biết để đâu cho hết, song biết thế không sao cựa tháo ra được, phải gượng cười nói lên rằng:

– Xin đại nhân chớ làm thế, lỡ ra thái thái biết tới thì chúng tôi sống làm sao được ?

Tháp Nhi Tề Khoa cười ngặt nghẹo kéo ngay hai bàn chân nhỏ xíu của Tất tẩu tử lên, vừa xem vừa ngắm, vừa nói:

– Em không sợ gì, ta đây thì thái thái nào cũng không làm gì em nổi.

Tất tẩu tử thấy nói không ăn thua, liền cố sức cựa quậy tháo
ra, nhưng bị cái sức như vâm như hổ giữ riết lấy người, có tài thánh
cũng không sao cựa nổi. Kế đó liền bị Tháp Nhi Tề Khoa ẵm thốc lên
giường, đùa bỡn, không còn kiêng nể điều chi.

Tất tẩu tử tới lúc đó đã toan cắn lưỡi tự tử cho xong. Song
lại chợt nhớ tới công việc của bọn Châu Linh trông cậy ở mình thì lại
đành cắn răng chịu nín, để chờ cơ hội sẽ tính về sau. Được một lúc. Tháp Nhi Tề Khoa buông tha cho dậy, thì Tề Huệ Nguyệt cũng vừa ở ngoài đẩy
cửa đi vào. Tất tẩu tử vừa sợ vừa thẹn, vội vàng đàng nép ngay vào một
chỗ, rồi len lét quay ra, sửa sang đầu tóc áo quần cho chỉnh đốn lại.

Từ đó Tất tẩu tử đối với Tháp Nhi Tề Khoa lại càng đem lòng
căm tức, nên càng lưu tâm để xét ý tứ để liệu cách sau này ra bảo với
bọn Châu Linh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.